Chương 146: ĐI THIÊN SƠN
Nguyệt Sinh
17/03/2013
Thất Thân Làm Thiếp
Đại quân Phong Quốc không ngờ sẽ bị hắt vôi phấn, tên nào cũng sưng đỏ hai mắt, Bạch Vân Yên rơi vào đường cùng, đành hạ lệnh lui quân.
Chỉ có điều bọn hắn không ngờ những hệ lụy sau đó.
Hơn phân nửa tướng sĩ bị vôi phấn vào mắt, có chút nghiêm trọng -, căn bản là không thể bình phục trong thời gian ngắn, một số rất ít -, may mắn dùng thuốc kịp thời, đã có chuyển biến tốt đẹp.
Bạch Vân Yên còn thu được tin tức từ thám tử, giang hồ nhân sĩ Vân Quốc đã đến đây , khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội.
Đúng lúc này tướng sĩ báo lại, kho lương bị cháy, toàn bộ lương thảo đã thành tro bụi.
Thì ra sau khi Vãn Thanh nói kế hoạch của Phượng Cô cho Ngân Diện, Ngân Diện dẫn mười đại tướng, nửa đêm đột nhập quân doanh Phong Quốc , đốt cháy kho lương.
Bạch Vân Yên cực kỳ giận dữ, gửi mật hàm khẩn cấp về nước yêu cầu tiếp tế lương thảo, ai ngờ vì tấn công Vân Quốc, quốc khố đã chi ra rất nhiều lương thảo, chỗ còn lại chẳng được bao nhiêu, muốn trưng thu từ dân chúng, lại không đúng kỳ thu hoạch, chỉ thu được rất ít, căn bản vô phương cung ứng cho trăm vạn quân binh ngay lập tức.
Lương thảo trong thành cũng không có nhiều, trong lúc nhất thời quân Phong Quốc rơi vào cảnh thiếu lương thực nghiêm trọng.
Nhất thời, trăm vạn đại quân rối loạn như ong vỡ tổ.
Bên kia chiến tuyến, anh hùng hào kiệt Vân Quốc –đã theo lệnh minh chủ, đi biên phòng, hoàng đế Phong Quốc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hạ lệnh lui quân.
Chiến dịch lần này, Phong Quốc nhận thua.
Khi nghe tin đó, Vãn Thanh và Ngân Diện đang thưởng trà.
“Tất cả cuối cùng cũng đình chỉ!” Ngân Diện nhẹ nhàng nói, thanh âm trong trẻo lạnh lùng có chút trầm trọng, không còn hời hợt thiếu tình cảm như trước kia.
“Đúng vậy, chỉ bất quá, lần đình chỉ này, cũng có thể chỉ là tạm thời -, lần này tổn hao nhiều người ngựa và lương thảo của Phong Quốc –, bọn họ nhất định là muốn nghỉ một phen -, có điều đương kim hoàng đế Phong Quốc hiếu chiến, chỉ sợ sẽ nhanh chóng gây chiến nữa -, vẫn phải chuẩn bị cho tốt-.” Vãn Thanh cảm thấy thật thong thả, chính mắt nhìn thấy chiến trường, nàng mới hiểu đó là cảnh tượng tàn khốc thế nào.
Các tướng sĩ không sợ chết, quả thực là định lấy máu tươi giữ nước -.
Nàng không dám tưởng tượng, nếu thất thủ, quân địch hoành đao đi vào, dân chúng sẽ chết như thế nào?
“Lần này trở về, đúng thật là cần lên tinh thần cho chiến tranh. Phải chuẩn bị thật tốt để có thể ứng chiến bất cứ lúc nào -.” Ngân Diện nói.
Rồi sau đó nhìn Vãn Thanh, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Lần này nàng lâm vào hiểm cảnh, ta không thể đi cứu nàng, là ta làm trái lời hứa mà ta từng hứa với nàng.” Hắn từng nói, chỉ cần nàng có nguy hiểm, hắn nhất định sẽ đi cứu nàng -, nhưng lần này, biết rõ ràng nàng gặp hiểm nguy, mà hắn, chỉ có thể chịu bó tay.
Vãn Thanh cười trấn an một tiếng: “Ta hiểu mà, ngươi bảo vệ -, là an nguy của cả thành cả quốc gia –, nếu bỏ quên tất cả đi cứu ta, lúc đó ta mới thật sự không thể tha thứ cho ngươi, thật không thể hiểu ngươi, ngươi làm như vậy là đúng, có đôi khi, con người ta buộc phải lựa chọn-.”
“May là nàng không có việc gì, nếu không, ta…” Ngân Diện đối với việc lần này không thể đi cứu nàng, một mực cảm thấy thống khổ, nếu không có Phượng Cô đi cứu Vãn Thanh, nếu Vãn Thanh gặp bất trắc, hắn thật sự, cả đời cũng không cách nào tha thứ bản thân -.
“Nhân sinh có muôn ngàn biến số, ai cũng không thể trở thành người khác, ngươi có gánh nặng của ngươi, ta cũng có nỗi khổ của ta, kỳ thật, còn phải xem tình huống lúc đó thế nào -, coi như ta thật sự gặp chuyện không may, ngươi cũng không cần vì chuyện đó mà khổ sở, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, vô luận ngươi làm cái gì, chỉ cần đúng, ta đều sẽ hiểu -, ta, lại càng không trách cứ hay hiểu lầm ngươi, nếu ngươi vì ta mà áy náy, ta mới thật sự trách ngươi.” Vãn Thanh trịnh trọng nói.
Nhìn bộ dạng áy náy của Ngân Diện–, trong lòng nàng rất cảm động, nhưng đồng thời, cũng không hy vọng, hắn sẽ như thế.
“Nàng vĩnh viễn như thế, như một chén trà ….. bích loa xuân.” Ngân Diện thở dài nói, cầm trong tay một chén bích loa xuân xanh biếc, một làn khói mỏng manh lượn lờ, mang theo một mùi hương thanh tịnh đẹp đẽ, giống như cảm giác mà Vãn Thanh cho hắn.
Vãn Thanh cũng cười, từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng cầm chén trà lên uống một hớp.
Đột nhiên nghĩ ra, liền hỏi: “Ngày mai, ngươi sẽ lên đường hồi kinh , thực sự đã quyết định xong sao?”
“Ừm.” Ngân Diện gật đầu, kỳ thật trong tim của hắn, vẫn còn trăn trở, nhưng, cuối cùng, cũng lựa chọn như thế: “Khi đáp ứng lần chiến tranh này, ta cũng đã quyết định , thế lực ở trong triều của hoàng hậu không thể khinh thường, quốc cữu lộng quyền, những vị trí trọng yếu đều là người của bọn họ, nếu động chiến, nhất định nửa giang sơn sẽ rung chuyển, hôm nay gặp họa ngoại xâm, nội bộ không thể rung chuyển dù chỉ là nửa điểm-, nếu không quốc gia sẽ không chịu nổi. Ngay cả là Hoàng thượng, cũng không thể tác động lúc này, thế nên mới quyết định để ta bước vào triều chính, từ từ thu lại quyền lực trong tay họ.”
“Nếu thế, Hoàng thượng dự định thừa nhận ngươi sao?” Vãn Thanh hỏi.
Ngân Diện lắc đầu: “Ông ấy vốn định thừa nhận ta rồi -, nhưng một là, ta chỉ vì báo thù cho mẫu thân, căn bản không có hứng với việc triều chính, đối với ta, ngôi vị hoàng đế, chẳng qua chỉ như phù vân ngang trời; thứ hai, nếu hôm nay thừa nhận ta bất quá chỉ là đả thảo kinh xà, khiến cho hoàng hậu phòng bị, càng bất lợi hơn.”
“Cũng đúng.” Vãn Thanh gật đầu, nói tiếp: “Nên thế nào, trong lòng ngươi là rõ ràng nhất -, ta chỉ hy vọng, mặc kệ khi nào, ngươi cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt.”
“Ta sẽ -.” Ngân Diện gật đầu, trong hốc mắt lấp lánh lệ quang.
Những tia nắng ban mai xuyên qua tán lá , cho người ta cảm giác ấm áp, an ủi nhân tâm.
Ngân Diện cảm thán: “Lúc thanh thản thế này, không bằng đồng tấu một khúc thì thế nào?”
“Có gì là không thể?” Vãn Thanh gật đầu cười một tiếng, uyển chuyển hàm xúc mà tự nhiên, nàng cũng đã lâu chưa đánh đàn ca hát .
Ngân Diện sai người đưa tới một cây đàn và một cây tiêu, mặc dù chỉ là vật bình thường, nhưng khi hai người hợp tấu, lại tạo thành một tư vị rất khác biệt, rất riêng.
Thanh âm đẹp đẽ lưu chuyển thành dòng suối nhỏ, thành cánh rừng xanh mướt, thành một bầy chim đang hót vang…
Một khúc 《 sơn lâm hành 》, thanh tân mà đẹp đẽ, tự nhiên mà cổ kính, giống như mộng ước mà hai người cùng theo đuổi, cũng như mộng ước mà rất nhiều người khác theo đuổi, nhưng sống trên đời có mấy ai được tiêu dao chốn đào nguyên nơi trần thế?
Nhắm mắt lại. Tưởng tượng ra núi rừng xanh biết, một ngôi nhà gỗ nho nhỏ , nàng thản nhiên nằm trên ghế dài trước cửa, cảm thụ sự ấm áp của xuân phong, đúng vậy.. ……..
Gương mặt trắng hồng, bé con đằng kia, là – hài tử của nàng …
Nhưng phụ thân của bé con là ai?
Nàng quay đầu nhìn, người kia, đứng trước hàng rào bằng trúc, trong tay cầm rìu, đang bổ củi, nhưng rốt cuộc người kia là ai, nàng dĩ nhiên, không có dũng khí nhìn kĩ, hơi hơi mở mắt.
Một tiếng ‘ đương ’ vang lên, tiếng đàn đứt đoạn.
Ngân Diện kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, mắt hiện vẻ không thể giải thích được: “Làm sao vậy?”
Vãn Thanh lắc đầu: “Không có gì, đột nhiên trong lòng không yên.”
“Gần nhất phát sinh quá nhiều chuyện , sau khi trở về cần nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều quá.” Ngân Diện ôn hòa nói.
Vãn Thanh gật đầu, một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc dài của nàng, Ngân Diện – khẽ đưa tay lướt qua tai nàng, dịu dàng gài lại mấy sợi tóc bay, động tác dịu dàng, ánh mắt càng là ôn nhu như nước, có chút không đành lòng, tay, cứ dừng lại bên tai nàng, rất lâu vẫn không buông.
Vãn Thanh có chút không tự nhiên, nhẹ nhàng quay đầu.
Động tác rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Ngân Diện đang trong cơn trầm mê phục hồi tinh thần, trong mắt của hắn hiện lên một tia cô đơn, chỉ có thể thu tay trở về.
Đúng lúc này, một tiếng quát nổ trời vang lên.
“Các ngươi đang làm cái gì? !” Vừa nghe tiếng, thân ảnh đỏ rực như một ngọn lửa lao đến bên hai người, gương mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, đôi môi mỏng tức giận run rẩy, cặp phượng nhãn bắn ra vô số tia lửa ghê người.
“Theo ngươi thì chúng ta đang làm gì?” Vốn dĩ Ngân Diện đã định thu tay về bây giờ lại chạm lên tóc mai của Vãn Thanh, hơn nữa động tác càng thêm thân mật, ánh mắt khiêu khích.
“Không cho ngươi chạm vào nàng!” Phượng Cô quát.
“Ngươi có quyền gì mà không cho ta chạm vào nàng?” Đối với sự nóng nảy của Phượng Cô, Ngân Diện ngược lại càng lộ vẻ lạnh lùng biết kiềm chế, chỉ có khóe miệng đang cười mỉa.
“Ta là phu quân của nàng, nàng là thê của ta!” Phượng Cô rống giận hét lên. Hắn đã nhịn suốt mấy ngày qua, tận lực làm như không thấy sự ăn ý của hai người, nhưng, tên Ngân Diện này, hơi quá đáng, dám được voi đòi tiên, chạm vào Vãn Thanh, hắn không thể nhịn được nữa .
Nếu không phải lúc nãy chờ quá lâu, đến đây nhìn một phen, thật không biết bọn họ sẽ phải nói lời từ biệt chàng chàng thiếp thiếp thế nào mới chịu thôi!
“Ngươi là phu quân của nàng, nàng là thê của ngươi, mấy lời này, ngươi còn dám nói một cách hùng hồn như vậy sao, trên đời này nếu người làm chồng nào cũng như ngươi, thế gian này, thật là đại loạn!” Ngân Diện mỉa mai, đối với Phượng Cô, hắn chưa bao giờ khách khí, cho tới bây giờ vẫn phẫn hận rất nhiều-.
Hai nam nhân, đều căm thù đối phương sâu sắc.
“Mặc kệ chúng ta đã xảy ra chuyện gì, cũng không tới phiên ngươi nhúng tay, ta đối với Thanh nhi không tốt, thì ta sẽ dùng thời gian một đời này bồi thường nàng, nếu không đủ, còn có tam sinh tam thế (giải thích rõ thì phức tạp và dài, cứ hiểu đơn giản là đời đời kiếp kiếp là được rồi ), vĩnh viễn, cũng không tới phiên của ngươi!” Phượng Cô nổi giận vô cùng, đối với những chuyện chết tiệt trước kia, hắn còn hận sự ngu muội của bản thân hơn bất cứ người nào khác.
Nhưng hắn không thể để kẻ khác chạm đến nữ nhân của hắn!
“Nhưng Vãn Thanh có nguyện ý hay không, ngươi đã từng hỏi ý kiến của nàng chưa? Ngươi có từng nghĩ, nói không chừng sự bồi thường của ngươi, đối nàng mà nói, căn bản là không có ý nghĩa gì?” Ngân Diện ý từ ngôn giản, nhưng cũng đã nói trúng vào chỗ đau của Phượng Cô –.
Trong lòng Phượng Cô vẫn một mực lo lắng -, vô luận thế nào, Vãn Thanh cũng không chịu tha thứ cho hắn.
Nhưng hắn không cho phép kẻ nào nói điều đó!
“Nhất định ta có thể khiến Vãn Thanh tha thứ cho ta -!” Phượng Cô đanh mặt, kiêu ngạo mười phần, cũng chỉ có hắn mới biết, đó thật ra chỉ là hắn nói cho Ngân Diện nghe, thật ra bản thân hắn cũng không tin tưởng vào chuyện đó-.
Ngân Diện hừ lạnh một tiếng, thể hiện rõ là không tin vào năng lực của Phượng Cô, ánh mắt khinh thị, hoàn toàn chọc giận kẻ luôn luôn tự phụ là Phượng Cô.
‘ xoát ’ một tiếng, rút…ra nhuyễn kiếm bên hông, định đâm tới.
Ngân Diện lạnh lùng, chỉ nói: “Chớ nói ngươi hôm nay thân chịu trọng thương, căn bản là không có khả năng đánh thắng được ta, chỉ sợ không tiếp nổi đến chiêu thứ ba, dù cho ngươi không bị thương, cũng chưa chắc đã đánh thắng được ta!”
“Vậy ngươi thử một phen xem sao!” Phượng Cô quát, trường kiếm lao thẳng về phía trước.
Ngân Diện chỉ tránh, lạnh lùng nói: “Ta không muốn luận võ khi thực lực hai bên cách nhau quá xa, nếu ngươi thật sự muốn đánh, chờ vết thương của ngươi lành hẳn, chúng ta đại chiến một hồi, hơn nữa, lần này đi Thiên Sơn, ngươi phải bảo vệ Vãn Thanh, ta sẽ không đánh với ngươi. Muốn đánh, chờ ngươi tìm được băng ngọc tuyết liên, giải độc cho Vãn Thanh, chúng ta trở lại đánh một hồi!”
“Phượng Cô, người hành động quá cảm tính !” Vãn Thanh nhẹ nhàng khuyên nhủ, chẳng lẽ hắn không biết vết thương của hắn vẫn nghiêm trọng sao? Mới cứu về một mạng, không có nghĩa là vết thương đã lành!
Nhưng những lời này, khi lọt vào tai Phượng Cô , lại thành trách cứ, khiến hắn càng giận dữ.
Trong lòng ngầm bực, không ngờ, ngay cả Thanh nhi cũng đứng về phía Ngân Diện.
Xem ra, hắn cần phải nhanh chóng đưa Thanh nhi đi, không thể để nàng ở bên cạnh Ngân Diện thêm nữa .
Hắn lạnh lùng phun ra một câu: “Ngân Diện, chờ vết thương lành hẳn, ta nhất định sẽ để cho ngươi thua dưới kiếm của ta -!” Những lời này chí khí hùng hồn, tin tưởng mười phần -.
Sau đó Phượng Cô quay người lại.
“Thanh nhi, chúng ta đi thôi! Lần này đi Thiên Sơn, đường xá rất xa, không được chậm trễ -.” Hành trình đi Thiên Sơn lần này, là cơ hội tốt nhất cũng là duy nhất dành cho hắn, hắn nhất định sẽ dùng chân tâm thành ý, cầu được sự tha thứ của nàng –-.
Lúc này, hắn thân chịu trọng thương, nếu đối đầu với Ngân Diện, tự làm mất mặt là điều không cần nghi ngờ.
“Phượng Cô, ta muốn nói với Ngân Diện mấy câu, người đi trước chờ ta. Ta sẽ ra sau.” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Không phải nàng vừa nói lời từ biệt với hắn rất lâu sau? Còn gì cần nói nữa -?” Vừa rồi nghe thấy tiếng hợp tấu nhàn tình của bọn họ, khiến hắn cảm thấy phiền lòng vô cùng!
Thanh nhi, chẳng lẽ thật sự có tình ý với Ngân Diện?
Hồ nghi nhìn nàng, trong lòng hắn nồng nặc vị giấm chua, lửa giận bùng lên, nhưng hết lần này tới lần khác không thể phát tác, chỉ vì bản thân đuối lý.
“Vài câu thôi, người đã nói người sẽ không can thiệp chuyện của ta -.” Vãn Thanh nói nhỏ, thái độ vô cùng kiên quyết, không muốn cùng hắn tranh chấp thêm nữa.
Đó là lời hứa Phượng Cô hứa hẹn với nàng -, vì muốn nàng cùng đi Thiên Sơn, hắn đặc biệt hứa hẹn, sẽ không can thiệp bất cứ chuyện riêng tư gì của nàng, sẽ không bắt buộc nàng bất cứ chuyện gì, thế nên nàng mới đồng ý đi cùng hắn -.
“Được, ta đi ra kia chờ nàng, đừng lâu quá.” Phượng Cô bực mình nói, quay người lại, phẩy tay áo bỏ đi, thầm hận trong tim, ghen tức bùng lên, Hồng Thư bên cạnh, cũng mơ hồ ngửi thấy mùi giấm chua từ hắn.
Nhìn Phượng Cô đi đã xa, Vãn Thanh quay sang Ngân Diện nói: “Lần này đi Thiên Sơn, chỉ sợ ba tháng không về -. Ngươi phải tự chiếu cố lấy bản thân, còn phải chiếu cố Hạ Thanh cho tốt.”
“Ừm.” Thanh âm của hắn, rõ ràng lạnh lùng, lúc này, hắn không muốn nghe được từ miệng nàng tên của Hạ Thanh. Nhưng nàng vẫn nói ra miệng.
“Nàng cũng phải tự chiếu cố bản thân.” Ngân Diện nói.
Nàng gật đầu.
“Hy vọng lúc trở về, ngươi đã báo thù rửa hận.” Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.
“Ta sẽ dùng thắng lợi nghênh đón nàng trở về -.” Ngân Diện gật đầu.
Cả hai đều không nói ra lời…
Lần này ly biệt, đến khi trở về, mọi chuyện sẽ biến chuyển thành thế nào?
Đại quân Phong Quốc không ngờ sẽ bị hắt vôi phấn, tên nào cũng sưng đỏ hai mắt, Bạch Vân Yên rơi vào đường cùng, đành hạ lệnh lui quân.
Chỉ có điều bọn hắn không ngờ những hệ lụy sau đó.
Hơn phân nửa tướng sĩ bị vôi phấn vào mắt, có chút nghiêm trọng -, căn bản là không thể bình phục trong thời gian ngắn, một số rất ít -, may mắn dùng thuốc kịp thời, đã có chuyển biến tốt đẹp.
Bạch Vân Yên còn thu được tin tức từ thám tử, giang hồ nhân sĩ Vân Quốc đã đến đây , khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội.
Đúng lúc này tướng sĩ báo lại, kho lương bị cháy, toàn bộ lương thảo đã thành tro bụi.
Thì ra sau khi Vãn Thanh nói kế hoạch của Phượng Cô cho Ngân Diện, Ngân Diện dẫn mười đại tướng, nửa đêm đột nhập quân doanh Phong Quốc , đốt cháy kho lương.
Bạch Vân Yên cực kỳ giận dữ, gửi mật hàm khẩn cấp về nước yêu cầu tiếp tế lương thảo, ai ngờ vì tấn công Vân Quốc, quốc khố đã chi ra rất nhiều lương thảo, chỗ còn lại chẳng được bao nhiêu, muốn trưng thu từ dân chúng, lại không đúng kỳ thu hoạch, chỉ thu được rất ít, căn bản vô phương cung ứng cho trăm vạn quân binh ngay lập tức.
Lương thảo trong thành cũng không có nhiều, trong lúc nhất thời quân Phong Quốc rơi vào cảnh thiếu lương thực nghiêm trọng.
Nhất thời, trăm vạn đại quân rối loạn như ong vỡ tổ.
Bên kia chiến tuyến, anh hùng hào kiệt Vân Quốc –đã theo lệnh minh chủ, đi biên phòng, hoàng đế Phong Quốc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hạ lệnh lui quân.
Chiến dịch lần này, Phong Quốc nhận thua.
Khi nghe tin đó, Vãn Thanh và Ngân Diện đang thưởng trà.
“Tất cả cuối cùng cũng đình chỉ!” Ngân Diện nhẹ nhàng nói, thanh âm trong trẻo lạnh lùng có chút trầm trọng, không còn hời hợt thiếu tình cảm như trước kia.
“Đúng vậy, chỉ bất quá, lần đình chỉ này, cũng có thể chỉ là tạm thời -, lần này tổn hao nhiều người ngựa và lương thảo của Phong Quốc –, bọn họ nhất định là muốn nghỉ một phen -, có điều đương kim hoàng đế Phong Quốc hiếu chiến, chỉ sợ sẽ nhanh chóng gây chiến nữa -, vẫn phải chuẩn bị cho tốt-.” Vãn Thanh cảm thấy thật thong thả, chính mắt nhìn thấy chiến trường, nàng mới hiểu đó là cảnh tượng tàn khốc thế nào.
Các tướng sĩ không sợ chết, quả thực là định lấy máu tươi giữ nước -.
Nàng không dám tưởng tượng, nếu thất thủ, quân địch hoành đao đi vào, dân chúng sẽ chết như thế nào?
“Lần này trở về, đúng thật là cần lên tinh thần cho chiến tranh. Phải chuẩn bị thật tốt để có thể ứng chiến bất cứ lúc nào -.” Ngân Diện nói.
Rồi sau đó nhìn Vãn Thanh, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Lần này nàng lâm vào hiểm cảnh, ta không thể đi cứu nàng, là ta làm trái lời hứa mà ta từng hứa với nàng.” Hắn từng nói, chỉ cần nàng có nguy hiểm, hắn nhất định sẽ đi cứu nàng -, nhưng lần này, biết rõ ràng nàng gặp hiểm nguy, mà hắn, chỉ có thể chịu bó tay.
Vãn Thanh cười trấn an một tiếng: “Ta hiểu mà, ngươi bảo vệ -, là an nguy của cả thành cả quốc gia –, nếu bỏ quên tất cả đi cứu ta, lúc đó ta mới thật sự không thể tha thứ cho ngươi, thật không thể hiểu ngươi, ngươi làm như vậy là đúng, có đôi khi, con người ta buộc phải lựa chọn-.”
“May là nàng không có việc gì, nếu không, ta…” Ngân Diện đối với việc lần này không thể đi cứu nàng, một mực cảm thấy thống khổ, nếu không có Phượng Cô đi cứu Vãn Thanh, nếu Vãn Thanh gặp bất trắc, hắn thật sự, cả đời cũng không cách nào tha thứ bản thân -.
“Nhân sinh có muôn ngàn biến số, ai cũng không thể trở thành người khác, ngươi có gánh nặng của ngươi, ta cũng có nỗi khổ của ta, kỳ thật, còn phải xem tình huống lúc đó thế nào -, coi như ta thật sự gặp chuyện không may, ngươi cũng không cần vì chuyện đó mà khổ sở, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, vô luận ngươi làm cái gì, chỉ cần đúng, ta đều sẽ hiểu -, ta, lại càng không trách cứ hay hiểu lầm ngươi, nếu ngươi vì ta mà áy náy, ta mới thật sự trách ngươi.” Vãn Thanh trịnh trọng nói.
Nhìn bộ dạng áy náy của Ngân Diện–, trong lòng nàng rất cảm động, nhưng đồng thời, cũng không hy vọng, hắn sẽ như thế.
“Nàng vĩnh viễn như thế, như một chén trà ….. bích loa xuân.” Ngân Diện thở dài nói, cầm trong tay một chén bích loa xuân xanh biếc, một làn khói mỏng manh lượn lờ, mang theo một mùi hương thanh tịnh đẹp đẽ, giống như cảm giác mà Vãn Thanh cho hắn.
Vãn Thanh cũng cười, từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng cầm chén trà lên uống một hớp.
Đột nhiên nghĩ ra, liền hỏi: “Ngày mai, ngươi sẽ lên đường hồi kinh , thực sự đã quyết định xong sao?”
“Ừm.” Ngân Diện gật đầu, kỳ thật trong tim của hắn, vẫn còn trăn trở, nhưng, cuối cùng, cũng lựa chọn như thế: “Khi đáp ứng lần chiến tranh này, ta cũng đã quyết định , thế lực ở trong triều của hoàng hậu không thể khinh thường, quốc cữu lộng quyền, những vị trí trọng yếu đều là người của bọn họ, nếu động chiến, nhất định nửa giang sơn sẽ rung chuyển, hôm nay gặp họa ngoại xâm, nội bộ không thể rung chuyển dù chỉ là nửa điểm-, nếu không quốc gia sẽ không chịu nổi. Ngay cả là Hoàng thượng, cũng không thể tác động lúc này, thế nên mới quyết định để ta bước vào triều chính, từ từ thu lại quyền lực trong tay họ.”
“Nếu thế, Hoàng thượng dự định thừa nhận ngươi sao?” Vãn Thanh hỏi.
Ngân Diện lắc đầu: “Ông ấy vốn định thừa nhận ta rồi -, nhưng một là, ta chỉ vì báo thù cho mẫu thân, căn bản không có hứng với việc triều chính, đối với ta, ngôi vị hoàng đế, chẳng qua chỉ như phù vân ngang trời; thứ hai, nếu hôm nay thừa nhận ta bất quá chỉ là đả thảo kinh xà, khiến cho hoàng hậu phòng bị, càng bất lợi hơn.”
“Cũng đúng.” Vãn Thanh gật đầu, nói tiếp: “Nên thế nào, trong lòng ngươi là rõ ràng nhất -, ta chỉ hy vọng, mặc kệ khi nào, ngươi cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt.”
“Ta sẽ -.” Ngân Diện gật đầu, trong hốc mắt lấp lánh lệ quang.
Những tia nắng ban mai xuyên qua tán lá , cho người ta cảm giác ấm áp, an ủi nhân tâm.
Ngân Diện cảm thán: “Lúc thanh thản thế này, không bằng đồng tấu một khúc thì thế nào?”
“Có gì là không thể?” Vãn Thanh gật đầu cười một tiếng, uyển chuyển hàm xúc mà tự nhiên, nàng cũng đã lâu chưa đánh đàn ca hát .
Ngân Diện sai người đưa tới một cây đàn và một cây tiêu, mặc dù chỉ là vật bình thường, nhưng khi hai người hợp tấu, lại tạo thành một tư vị rất khác biệt, rất riêng.
Thanh âm đẹp đẽ lưu chuyển thành dòng suối nhỏ, thành cánh rừng xanh mướt, thành một bầy chim đang hót vang…
Một khúc 《 sơn lâm hành 》, thanh tân mà đẹp đẽ, tự nhiên mà cổ kính, giống như mộng ước mà hai người cùng theo đuổi, cũng như mộng ước mà rất nhiều người khác theo đuổi, nhưng sống trên đời có mấy ai được tiêu dao chốn đào nguyên nơi trần thế?
Nhắm mắt lại. Tưởng tượng ra núi rừng xanh biết, một ngôi nhà gỗ nho nhỏ , nàng thản nhiên nằm trên ghế dài trước cửa, cảm thụ sự ấm áp của xuân phong, đúng vậy.. ……..
Gương mặt trắng hồng, bé con đằng kia, là – hài tử của nàng …
Nhưng phụ thân của bé con là ai?
Nàng quay đầu nhìn, người kia, đứng trước hàng rào bằng trúc, trong tay cầm rìu, đang bổ củi, nhưng rốt cuộc người kia là ai, nàng dĩ nhiên, không có dũng khí nhìn kĩ, hơi hơi mở mắt.
Một tiếng ‘ đương ’ vang lên, tiếng đàn đứt đoạn.
Ngân Diện kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, mắt hiện vẻ không thể giải thích được: “Làm sao vậy?”
Vãn Thanh lắc đầu: “Không có gì, đột nhiên trong lòng không yên.”
“Gần nhất phát sinh quá nhiều chuyện , sau khi trở về cần nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều quá.” Ngân Diện ôn hòa nói.
Vãn Thanh gật đầu, một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc dài của nàng, Ngân Diện – khẽ đưa tay lướt qua tai nàng, dịu dàng gài lại mấy sợi tóc bay, động tác dịu dàng, ánh mắt càng là ôn nhu như nước, có chút không đành lòng, tay, cứ dừng lại bên tai nàng, rất lâu vẫn không buông.
Vãn Thanh có chút không tự nhiên, nhẹ nhàng quay đầu.
Động tác rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Ngân Diện đang trong cơn trầm mê phục hồi tinh thần, trong mắt của hắn hiện lên một tia cô đơn, chỉ có thể thu tay trở về.
Đúng lúc này, một tiếng quát nổ trời vang lên.
“Các ngươi đang làm cái gì? !” Vừa nghe tiếng, thân ảnh đỏ rực như một ngọn lửa lao đến bên hai người, gương mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, đôi môi mỏng tức giận run rẩy, cặp phượng nhãn bắn ra vô số tia lửa ghê người.
“Theo ngươi thì chúng ta đang làm gì?” Vốn dĩ Ngân Diện đã định thu tay về bây giờ lại chạm lên tóc mai của Vãn Thanh, hơn nữa động tác càng thêm thân mật, ánh mắt khiêu khích.
“Không cho ngươi chạm vào nàng!” Phượng Cô quát.
“Ngươi có quyền gì mà không cho ta chạm vào nàng?” Đối với sự nóng nảy của Phượng Cô, Ngân Diện ngược lại càng lộ vẻ lạnh lùng biết kiềm chế, chỉ có khóe miệng đang cười mỉa.
“Ta là phu quân của nàng, nàng là thê của ta!” Phượng Cô rống giận hét lên. Hắn đã nhịn suốt mấy ngày qua, tận lực làm như không thấy sự ăn ý của hai người, nhưng, tên Ngân Diện này, hơi quá đáng, dám được voi đòi tiên, chạm vào Vãn Thanh, hắn không thể nhịn được nữa .
Nếu không phải lúc nãy chờ quá lâu, đến đây nhìn một phen, thật không biết bọn họ sẽ phải nói lời từ biệt chàng chàng thiếp thiếp thế nào mới chịu thôi!
“Ngươi là phu quân của nàng, nàng là thê của ngươi, mấy lời này, ngươi còn dám nói một cách hùng hồn như vậy sao, trên đời này nếu người làm chồng nào cũng như ngươi, thế gian này, thật là đại loạn!” Ngân Diện mỉa mai, đối với Phượng Cô, hắn chưa bao giờ khách khí, cho tới bây giờ vẫn phẫn hận rất nhiều-.
Hai nam nhân, đều căm thù đối phương sâu sắc.
“Mặc kệ chúng ta đã xảy ra chuyện gì, cũng không tới phiên ngươi nhúng tay, ta đối với Thanh nhi không tốt, thì ta sẽ dùng thời gian một đời này bồi thường nàng, nếu không đủ, còn có tam sinh tam thế (giải thích rõ thì phức tạp và dài, cứ hiểu đơn giản là đời đời kiếp kiếp là được rồi ), vĩnh viễn, cũng không tới phiên của ngươi!” Phượng Cô nổi giận vô cùng, đối với những chuyện chết tiệt trước kia, hắn còn hận sự ngu muội của bản thân hơn bất cứ người nào khác.
Nhưng hắn không thể để kẻ khác chạm đến nữ nhân của hắn!
“Nhưng Vãn Thanh có nguyện ý hay không, ngươi đã từng hỏi ý kiến của nàng chưa? Ngươi có từng nghĩ, nói không chừng sự bồi thường của ngươi, đối nàng mà nói, căn bản là không có ý nghĩa gì?” Ngân Diện ý từ ngôn giản, nhưng cũng đã nói trúng vào chỗ đau của Phượng Cô –.
Trong lòng Phượng Cô vẫn một mực lo lắng -, vô luận thế nào, Vãn Thanh cũng không chịu tha thứ cho hắn.
Nhưng hắn không cho phép kẻ nào nói điều đó!
“Nhất định ta có thể khiến Vãn Thanh tha thứ cho ta -!” Phượng Cô đanh mặt, kiêu ngạo mười phần, cũng chỉ có hắn mới biết, đó thật ra chỉ là hắn nói cho Ngân Diện nghe, thật ra bản thân hắn cũng không tin tưởng vào chuyện đó-.
Ngân Diện hừ lạnh một tiếng, thể hiện rõ là không tin vào năng lực của Phượng Cô, ánh mắt khinh thị, hoàn toàn chọc giận kẻ luôn luôn tự phụ là Phượng Cô.
‘ xoát ’ một tiếng, rút…ra nhuyễn kiếm bên hông, định đâm tới.
Ngân Diện lạnh lùng, chỉ nói: “Chớ nói ngươi hôm nay thân chịu trọng thương, căn bản là không có khả năng đánh thắng được ta, chỉ sợ không tiếp nổi đến chiêu thứ ba, dù cho ngươi không bị thương, cũng chưa chắc đã đánh thắng được ta!”
“Vậy ngươi thử một phen xem sao!” Phượng Cô quát, trường kiếm lao thẳng về phía trước.
Ngân Diện chỉ tránh, lạnh lùng nói: “Ta không muốn luận võ khi thực lực hai bên cách nhau quá xa, nếu ngươi thật sự muốn đánh, chờ vết thương của ngươi lành hẳn, chúng ta đại chiến một hồi, hơn nữa, lần này đi Thiên Sơn, ngươi phải bảo vệ Vãn Thanh, ta sẽ không đánh với ngươi. Muốn đánh, chờ ngươi tìm được băng ngọc tuyết liên, giải độc cho Vãn Thanh, chúng ta trở lại đánh một hồi!”
“Phượng Cô, người hành động quá cảm tính !” Vãn Thanh nhẹ nhàng khuyên nhủ, chẳng lẽ hắn không biết vết thương của hắn vẫn nghiêm trọng sao? Mới cứu về một mạng, không có nghĩa là vết thương đã lành!
Nhưng những lời này, khi lọt vào tai Phượng Cô , lại thành trách cứ, khiến hắn càng giận dữ.
Trong lòng ngầm bực, không ngờ, ngay cả Thanh nhi cũng đứng về phía Ngân Diện.
Xem ra, hắn cần phải nhanh chóng đưa Thanh nhi đi, không thể để nàng ở bên cạnh Ngân Diện thêm nữa .
Hắn lạnh lùng phun ra một câu: “Ngân Diện, chờ vết thương lành hẳn, ta nhất định sẽ để cho ngươi thua dưới kiếm của ta -!” Những lời này chí khí hùng hồn, tin tưởng mười phần -.
Sau đó Phượng Cô quay người lại.
“Thanh nhi, chúng ta đi thôi! Lần này đi Thiên Sơn, đường xá rất xa, không được chậm trễ -.” Hành trình đi Thiên Sơn lần này, là cơ hội tốt nhất cũng là duy nhất dành cho hắn, hắn nhất định sẽ dùng chân tâm thành ý, cầu được sự tha thứ của nàng –-.
Lúc này, hắn thân chịu trọng thương, nếu đối đầu với Ngân Diện, tự làm mất mặt là điều không cần nghi ngờ.
“Phượng Cô, ta muốn nói với Ngân Diện mấy câu, người đi trước chờ ta. Ta sẽ ra sau.” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Không phải nàng vừa nói lời từ biệt với hắn rất lâu sau? Còn gì cần nói nữa -?” Vừa rồi nghe thấy tiếng hợp tấu nhàn tình của bọn họ, khiến hắn cảm thấy phiền lòng vô cùng!
Thanh nhi, chẳng lẽ thật sự có tình ý với Ngân Diện?
Hồ nghi nhìn nàng, trong lòng hắn nồng nặc vị giấm chua, lửa giận bùng lên, nhưng hết lần này tới lần khác không thể phát tác, chỉ vì bản thân đuối lý.
“Vài câu thôi, người đã nói người sẽ không can thiệp chuyện của ta -.” Vãn Thanh nói nhỏ, thái độ vô cùng kiên quyết, không muốn cùng hắn tranh chấp thêm nữa.
Đó là lời hứa Phượng Cô hứa hẹn với nàng -, vì muốn nàng cùng đi Thiên Sơn, hắn đặc biệt hứa hẹn, sẽ không can thiệp bất cứ chuyện riêng tư gì của nàng, sẽ không bắt buộc nàng bất cứ chuyện gì, thế nên nàng mới đồng ý đi cùng hắn -.
“Được, ta đi ra kia chờ nàng, đừng lâu quá.” Phượng Cô bực mình nói, quay người lại, phẩy tay áo bỏ đi, thầm hận trong tim, ghen tức bùng lên, Hồng Thư bên cạnh, cũng mơ hồ ngửi thấy mùi giấm chua từ hắn.
Nhìn Phượng Cô đi đã xa, Vãn Thanh quay sang Ngân Diện nói: “Lần này đi Thiên Sơn, chỉ sợ ba tháng không về -. Ngươi phải tự chiếu cố lấy bản thân, còn phải chiếu cố Hạ Thanh cho tốt.”
“Ừm.” Thanh âm của hắn, rõ ràng lạnh lùng, lúc này, hắn không muốn nghe được từ miệng nàng tên của Hạ Thanh. Nhưng nàng vẫn nói ra miệng.
“Nàng cũng phải tự chiếu cố bản thân.” Ngân Diện nói.
Nàng gật đầu.
“Hy vọng lúc trở về, ngươi đã báo thù rửa hận.” Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.
“Ta sẽ dùng thắng lợi nghênh đón nàng trở về -.” Ngân Diện gật đầu.
Cả hai đều không nói ra lời…
Lần này ly biệt, đến khi trở về, mọi chuyện sẽ biến chuyển thành thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.