Thất Thân Làm Thiếp

Chương 133: LẺN VÀO

Nguyệt Sinh

17/03/2013

Thất Thân Làm Thiếp

Xem ra, sự đãi ngộ dành cho nàng không tệ chút nào, điều kiện ăn ở tốt, giống như làm khách quý vậy-, chỉ có điều mất tự do, nếu không, nàng thật sự tưởng mình là thượng khách ở đây?

Nhìn đuôi váy màu xanh da trời, nàng cười nhạt cười một tiếng, đuôi váy dài, uốn lượn chập chờn, nhìn qua thì đẹp, kỳ thật, là để phục vụ ý đồ khác? Nàng nhẹ nhàng kéo đuôi váy, khẽ xoa xoa. Chỉ chốc lát, đầu ngón tay chuyển nhợt nhạt -, có phấn màu lam nhàn nhạt dính vào, vô sắc vô vị.

Nếu không để ý, chắc nàng đã không nhìn ra việc này? Bạch Vân Yên thật cẩn thật, dùng lam phấn để tìm nàng sao?

Chậm rãi đi đến trước bàn, cầm chén trà lên thưởng thức.

Khẩu vị của Bạch Vân Yên khác nàng, trà này so với trà của Phượng Vũ Cửu Thiên và Tuyết Linh Các thì có thể nói là cách cả ngàn dặm ! Thật là lãng phí, lá trà cực phẩm lại để bọn họ pha thành thế này.

Bất quá nơi này vô cùng mát mẻ, hoàn toàn không khô nóng như ở ngoài, hơn nữa cực kỳ u tĩnh, bố trí cũng rất lịch sự thoải mái, rất đúng sở thích của nàng -.

Nàng tỉ mỉ quan sát bốn phía, nơi này là thạch thất, chỉ có một cửa để ra vào, hơn nữa, thạch thất này còn nằm dưới đất, bởi vì nơi này cực kỳ mát mẻ ẩm ướt, nhất là thạch bích, cả ngày không lúc nào bị nóng. Với thời tiết hiện nay, chỉ có ngầm dưới đất mới có thể như thế.

Nàng đến đây đã hơn một ngày , Bạch Vân Yên phải đến xem nàng rồi mới đúng chứ?

Vừa mới nghĩ đến đó, đã nghe thấy tiếng cửa đá mở ra.

Cửa chưa mở hết đã có một thân ảnh màu trắng chậm rãi đi đến.

Cầm quạt nan ngọc, ra vẻ phong lưu, không phải Bạch Vân Yên thì còn ai vào đây chứ?

Chỉ tiếc, hắn có ra vẻ phong lưu, quần lụa áo gấm thì cũng đến thế mà thôi. Nhân phẩm kém thì không thể thay đổi được.

“Tình Thiên cô nương…. à không, phải gọi là Thượng Quan cô nương mới đúng, ở có thỏai mái không?” Bạch Vân Yên vui vẻ thản nhiên hỏi han.

Vãn Thanh không giận không phiền, thản nhiên, tự đắc, ung dung cười nhạt: “Bạch công tử hỏi câu này thật lạ , có người nào bị cầm tù mà thấy thoải mái không? Ta chưa từng nghe nói chuyện hoang đường như vậy!”

“Ha ha ha, cô nương thật bình tĩnh, bất luận khi nào cũng không chút khẩn trương!” Bạch Vân Yên cũng cười một tiếng, không trả lời nàng, chỉ tự nói một mình: “Thật không thể ngờ, nghệ nhân đầu bảng của Tuyết Linh Các lại là nữ đương gia của Phượng Vũ Cửu Thiên , tài nữ Vân Quốc Thượng Quan Vãn Thanh!”

Hắn nói đến đây, lại nhìn Vãn Thanh chăm chú một hồi lâu, rồi sau đó lại nói: “Nhưng cũng thật là kỳ quái, ta nhìn diện mạo thanh tú của nàng hôm nay còn cảm thấy đẹp mắt hơn diện mạo khuynh thành tuyệt diễm trước kia?”

Nói đến đấy thì mắt hắn bắn ra một tia liệt quang.

Vãn Thanh lên tiếng, không thèm nhìn hắn: “Chân thật tất nhiên là hơn những thứ giả dối rồi-.”

Bạch Vân Yên chỉ đi đến trước mặt nàng, dùng cây quạt nâng cằm nàng, động tác cực kỳ không nghiêm túc vô lễ.

Vãn Thanh nhíu mày, thần sắc lạnh lẽo, đưa tay gạt cây quạt ra, lạnh lùng nói: “Bạch công tử, thỉnh tôn trọng.”

“Nàng biết không? Nàng là người đầu tiên cho ta cảm giác là một nữ tử bằng xương bằng thịt, cảm giác thật sự rất kỳ diệu!” Hắn vẫn lả lơi lên tiếng, vừa nói vừa đưa tay kéo Vãn Thanh.

Vãn Thanh bị dọa cho hoảng sợ, dùng sức muốn rút tay ra, nhưng bị hắn tóm chặt rồi.

Vãn Thanh vô cùng buồn bực, vốn dĩ nàng đã không có thiện cảm với hắn, lúc này hắn còn dám vô lễ như thế.

Phản cảm càng lúc càng tay, hắn cầm tay nàng chỉ làm nàng thấy buồn nôn

Giọng nói của Vãn Thanh trở nên lạnh lẽo như hàn băng: “Bạch công tử, ngươi đã biết rõ thân phận của ta, cũng biết ta là gái đã có chồng, lại làm ra hành vi như thế này, không sợ mất thân phận hoàng tử của ngươi sao? !”

“Nàng đã biết thân phận của ta ?” Bạch Vân Yên có chút kỳ quái cùng kinh ngạc, giương mắt hỏi.

Vãn Thanh lạnh lùng hừ một tiếng.

Bạch Vân Yên thấy bộ dạng lạnh lùng của nàng, không thèm để ý, ngược lại còn cười một tiếng, dường như càng vui vẻ hơn: “Nếu nàng đã biết thì càng tốt, đi theo ta, tốt hơn đi theo Phượng Cô rất nhiều! Hắn chỉ là một thương nhân thôi, hơn nữa hắn từng đối xử với nàng như vậy, loại đàn ông này bỏ không tiếc, theo ta đi! Ta thật sự thích nàng.”

Nghe những lời hắn nói, Vãn Thanh chỉ cảm buồn nôn, Bạch Vân Yên này, thật quá tự đề cao bản thân !

Hắn coi Thượng Quan Vãn Thanh nàng là cái gì chứ?

“Bạch công tử, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi .” Đột nhiên nàng cảm thấy chán phải nói chuyện với hắn.

Không biết khi nào Ngân Diện mới tìm được chỗ này?

Nàng vừa tra xét qua, độc dược trên người nàng đã bị lấy đi hết , dùng trí tuệ thì không có khả năng, coi như nàng có ra khỏi thạch thất này cũng không dễ dàng chạy trốn khỏi đám trọng binh bên ngoài, căn bản là vô phương tự cứu.

“Vãn Thanh.” Hắn không chịu buông tha, lúc nàng định đứng lên lại ôm nàng vào lòng.

Vãn Thanh tránh hắn, bắt đầu nổi giận: “Buông!”

Đột nhiên thần sắc nàng trở nên lạnh lùng, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Ngươi không hy vọng người của ngươi chất không có ba?” (mình ko hiểu , sorry T_T)

Theo những gì nàng nhìn thấy, Bạch Vân Yên không phải loại người vì nữ nhân mà buông tha cơ hội theo đuổi quyền lực -.

Cuối cùng, tay của hắn cũng chậm rãi buông ra, vẻ mặt hắn có chút tức giận, nhưng vẫn cười một tiếng: “Không sao, chúng ta còn phải ở chung với nhau, ta sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện ngã xuống dưới thân ta -.”

Vãn Thanh không nói gì, giận muốn phát run, thật muốn đâm cho tên này một nhát thật mạnh!



Nàng đứng đó nhìn hắn đi ra.

Mặc dù đang rất giận nhưng nàng vẫn tỉ mỉ quan sát cách hắn ra ngòai.

Hắn gõ lên tường ba tiếng, ngừng một lát rồi thêm hai tiếng, xem ra là ám hiệu, trên tường mở ra một lỗ nhỏ, có người nhìn vào, thấy là hắn, cửa lại chậm rãi mở ra.

Xem ra, muốn ra khỏi đây sẽ rất khó khăn -.



Về phía Phượng Cô, hắn đến Phong Quốc cùng một ngày với Vãn Thanh, chỉ tiếc, mặc dù đã đi rất nhanh nhưng vẫn không tìm được chút nào tin tức của Vãn Thanh.

Trên gương mặt xanh mét hung ác của hắn viết bốn chữ lớn “Chớ có tới gần”. Đã tới Phong Quốc hơn một ngày , nhưng thám tử vẫn không thăm dò được gì, Ngũ vương phủ vẫn một mực yên lặng, không có chỗ nào kỳ lạ. Bất quá hôm nay Bạch Vân Yên đã hồi phủ, nói vậy, tên đó sẽ phải đi gặp Vãn Thanh? Chỉ còn chờ thám tử báo lại, nếu như thật sự không thăm dò ra nơi giam nàng, ít nhất cũng có thể quang minh chính đại đi tìm Bạch Vân Yên .

Nhưng nếu thật phải làm thế thì sẽ khó giải quyết vô cùng.

“Gia, người nghỉ ngơi chút đi. Vết thương của người chưa lành, hai ngày này lại bôn ba đường dài, nghỉ ngơi một chút mới có sức đi cứu Vãn Thanh cô nương -.” Hoàng Kỳ bên lo lắng nói.

Mặc dù lão y đã đắp thuốc cho Gia, nhưng Gia cũng không phải thần tiên để mà không bị ảnh hưởng -, hai ngày nay hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa, căn bản là không chịu nghỉ ngơi tử tế, hơn nữa còn lo lắng chuyện của Vãn Thanh .

Sắc mặt của hắn, đã trở nên tái nhợt hơn rất nhiều.

Tuy nói là nội lực hùng hậu, nhưng nếu không điều dưỡng tốt, có khỏe mạnh đến đâu cũng sẽ suy sụp!

“Không cần.” Phượng Cô nặng nề nói, vẫn chưa nghe được tin tức gì, bảo hắn làm sao an tâm nghỉ ngơi.

“Người …nghi ngơi một chút đi, nếu thám tử có tin, nô tỳ sẽ thông tri cho người ngay?” Hoàng Kỳ nhỏ giọng.

Phượng Cô nhìn Hoàng Kỳ một chút, cũng biết Hoàng Kỳ chỉ vì muốn tốt cho hắn, vì vậy chỉ nói: “Đi lấy bổ khí dược đan của lão y chuẩn bị lại đây, ta cần ăn -.”

Hoàng Kỳ thấy hắn không chịu đi nghỉ ngơi, biết có nhiều lời cũng vô ích, gia …ghét nhất là nhắc đi nhắc lại-, nếu bình thường thì chỉ với mấy câu đó đã đủ để hắn phát hỏa rồi .

Vì vậy xoay người vào nhà lấy thuốc.

Phượng Cô ăn viên thuốc xong, trợn mắt khoanh chân vận công tĩnh dưỡng.

Chỉ chốc lát sau, hắn mở mắt ra, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, xưa nay thuốc của lão y vốn luôn hiệu quả.

Bình thuốc này là trân quý chi phẩm của ông ta, tất nhiên uy lực bất phàm.

Lúc này, có một thám tử mặc hắc y đi vào, quỳ xuống hành lễ với Phượng Cô.

Phượng Cô xua xua tay, hỏi: “Thế nào ?”

Thám tử suy nghĩ một chút nói: “Mặc dù tạm thời chưa phát hiện bất cứ… tình huống gì, bất quá có một việc vô cùng kỳ quái, sau khi Bạch Vân Yên hồi phủ thì đi vào hoàng cung, đến lúc hồi phủ lần nữa, thì vào phòng ngủ của hắn suốt nửa canh giờ sau mới đi ra, chỉ tiếc thi vệ canh phòng ngủ đông đảo, căn bản không thể nào đến gần.”

“Ban ngày ban mặt mà vào phòng ngủ suốt nửa canh giờ?” Phượng Cô nhắc lại lời của hắn, phượng nhãn híp lại. Cân nhắc một chút, rồi sau đó kiên định nói: “Cho người giám thị phòng ngủ của hắn thật nghiêm mật.”

Bạch Vân Yên không có khả năng vào đó để ngủ -, hắn mới về nước, tất là có rất nhiều việc cần hoàn thành -, làm sao có khả năng ngủ nhiều thế được?

Có chút kỳ hoặc -.

“Tuân lệnh” thám tử kia gật đầu, rồi sau đó đột nhiên ngẩng đầu, dường như muốn nói gì đó, xong lại không nói chỉ nhìn Phượng Cô.

Phượng Cô nhìn bộ dạng hắn, liền hỏi: “Còn gì muốn bẩm báo sao -?”

“Đúng vậy, tiểu nhân còn một chuyện muốn bẩm báo với gia, nhưng gia đã hạ lệnh không làm hai việc cùng một lúc-, thế nên do dự không biết có nên bẩm báo không.” Thám tử kia cương trực nói.

Vì vậy Phượng Cô gật đầu: “Có điều gì cứ nói đi.”

Thám tử kia được Phượng Cô cho phép, vì vậy mới chậm rãi nói: “Tiểu nhân thu được tin tức, ba ngày sau Phong Quốc sẽ tiến đánh Vân Quốc, nhưng lại nghe nói, chủ soái mà Vân Quốc phái ra lần này, là một kẻ chưa từng lộ diện trong triều đình, theo tiểu nhân đoán, kẻ này là vũ khí bí mật của hoàng đế, gọi là Ma Quỷ tướng quân, hắn đeo mặt nạ, không dùng gương mặt thật để gặp người khác, vừa bước vào quan trường đã được phong hàm nhị phẩm, hơn nữa mục đích hắn xuất hiện phi thường rõ ràng, chính là vì trận chiến lần này giữa Phong Quốc và Vân Quốc. Dường như hoàng đế muốn nhờ trận chiến này để hắn vang danh.”

Phượng Cô nghe xong không xuất hiện chút biểu hiện nào, kỳ thật khi hắn ra khỏi Hổ Thành đã thấy Ngân Diện, sát thủ giết người không chớp mắt của giang hồ, dĩ nhiên cũng có thể trở thành nhị phẩm tướng quân.

Thật không biết thân phận chân chính của hắn là cái gì ?

Phượng Cô tin tưởng, chân tướng không đơn giản thế-.

Bất quá, ba ngày sau Phong Quốc tấn công Vân Quốc, tin tức kia, rất quan trọng.

Cái này nói lên, trong vòng 3 ngày này Bạch Vân Yên tất là sẽ tìm đến hắn -. Như vậy chỉ cần chờ xem ai hành động trước ai!

Hắn gật đầu: “Ta đã biết, ghi nhận công của ngươi, ngươi tiếp tục đi thăm dò, nếu có thêm tin tức về việc này thì bẩm báo với ta.”

“Tạ gia.” Thám tử hoan hỉ ra mặt.

Quay người ra ngoài .



Đám thám tử này là hắn mang từ Vân Quốc đến, một trăm người, ai nấy đều là cao thủ võ công, hơn nữa khinh công rất tốt, tương đương với cao thủ hạng nhất trong chốn giang hồ.

Thám tử vừa đi, Phượng Cô liền xoay người nói với Hoàng Kỳ: “Gọi cả ba người kia đến đây, sau đó triệu tập năm mươi danh ám thủ.” Tuy hắn đã phái thám tử đi thăm dò, nhưng hắn không thể chỉ ngồi chờ tin tức xuông, một ngày chưa cứu được Vãn Thanh ra, là một ngày hắn chưa thể yên tâm.

Hôm nay đã có ít manh mối , hắn nhất định phải đi ngay.

“Tuân lệnh” Hoàng Kỳ gật đầu, rồi sau đó vội vàng đi an bài.



Bóng đêm thâm trầm.

Trong Ngũ vương phủ Phong Quốc yên tĩnh khôn cùng.

Phượng Cô an bài năm mươi ám vệ âm thầm yểm trợ, đợi để cùng phá vòng vây, rồi sau đó mang theo Lục Cầm – Hoàng Kỳ – Hồng Thư – Lam Họa tứ tỳ tiến vào vương phủ.

Nhìn qua thì vương phủ có vẻ an tĩnh, nhưng thật ra nguy cơ tứ phía.

Trong lòng Phượng Cô biết là có nguy hiểm, lúc này hắn ngoài sáng, Bạch Vân Yên trong tối.

Bạch Vân Yên nhất định là đang chờ hắn tới cửa, tuy biết hành động lúc này không đúng, nhưng hắn không thể chậm trễ nữa, hắn quyết không thể để Vãn Thanh ở trong nguy hiểm thêm một giây một phút nào.

Vừa mới thi triển khinh công, miệng vết thương đã bắt đầu đau, nhưng hắn chỉ cắn chặt răng, ánh mắt hung ác, không để ý tới vết thương.

Thám tử có báo lại, lúc này Bạch Vân Yên đang ở trong thư phòng, đầu tiên Lục Cầm bay vọt vào, khi đến phòng ngủ của Bạch Vân Yên , nhẹ tay dùng nước bọt đục thủng lỗ trên cửa sổ.

Nhìn qua lỗ nhỏ, chỉ thấy một căn phòng rộng rãi phong phú mà xa xỉ, dạ minh châu làm đèn, chiếu sáng căn phòng, nhưng trong phòng chẳng có ma nào.

Vốn dĩ lúc này phòng ngủ không có người, không có thị nữ cũng là bình thường, nhưng không biết vì sao, Lục Cầm cảm thấy có chỗ không đúng, Lục Cầm làm mấy chuyện tra xét ngầm này đã nhiều năm, đã tạo thành giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén với chuyện này, trực giác vô cùng chuẩn xác, cho nên, theo tình huống lúc này mà nói, trong phòng càng bình thường thì lại càng nói lên nó khác thường.

Lục Cầm nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, thân hình thon dài nhẹ nhàng nhảy vào, rơi xuống đất không tiếng động, như một con mèo, tra xét hết căn phòng ngủ vẫn không ra vấn đề gì.

Vì vậy lại nhảy ra khỏi cửa sổ, ra dấu với Phượng Cô cả bốn người đồng lọat đi vào

Đóng cửa sổ lại.

Tứ tỳ bắt đầu lục soát tỉ mỉ những chỗ có thể là công tắc ngầm cửa ngầm của căn phòng.

Phượng Cô chỉ lẳng lặng đứng trong phòng, cũng không lục soát, chỉ nhắm mắt tập trung suy nghĩ, suy nghĩ mông lung, kẻ xảo trá như Bạch Vân Yên, nếu trong phòng hắn có ám thất, chắc chắn là sẽ cực kỳ ẩn mật -.

Hơn nữa, sẽ không để cho ngươi nhìn là thấy -, bởi vì hắn có thể phải đi vào bất cứ lúc nào, nếu nhất thời không thể canh cửa nghiêm mật sẽ rất nguy hiểm, thế nên, thạch thất của hắn, nhất định là chỗ không thể nhìn là thấy ngay.

Cả căn phòng này, chỉ có giường lớn là cổ quái.

Bởi vì nhìn đi nhìn lại thế nào, Bạch Vân Yên cũng không phải loại người thích vải rèm lằng nhằng, nhưng muốn vào được giường thì phải đi qua bẩy lớp rèm.

Không phải rất kỳ quái sao?

Hơn nữa nghe nói, Bạch Vân Yên, chưa bao giờ thị tẩm phi thiếp trong phòng ngủ của chính mình. Chuyện này không có gì kỳ quái, dù sao hắn cũng là hoàng tử, có lẽ không muốn cho nữ tử đụng vào giường của hắn.

Nhưng ghép hai điều đó vào thì không hợp lý chút nào .

Cuối cùng sắc mặt Phượng Cô chuyển lạnh, hắn quay người lại, xuyên qua tầng tầng rèm màn, đi vào giường lớn của Bạch Vân Yên.

Phượng Cô dùng tay vỗ lên cột ở bốn góc giường, rồi sau đó nhẹ nhàng thay đổi, vừa chuyển tới cây cột thứ 3 giường lớn đã chuyển động trong im lặng, mở ra một cánh cửa lớn.

Bên trong có ánh sáng, thềm đá dốc thẳng xuống, hai bên tường gắn dạ minh châu, vô cùng xa hoa, bất quá, nếu không dùng dạ minh châu thì không có ánh sáng để mà nhìn đường, có đột đèn cũng bị tắt ngay.

Hắn không chút do dự, trực tiếp đi vào, tứ tỳ thấy thế, cũng vội vào theo, Phượng Cô đưa tay ngăn lại: “Hồng Thư đi vào là được rồi, ba người còn lại ở ngoài coi chừng! Một khi phát hiện có chỗ không đúng, lập tức rút lui, đổi phương án khác, biết không?”

Hắn biết lúc này mình đang bị thương, muốn toàn thân trở lui là chuyện khó khăn, lại thêm Bạch Vân Yên dùng kế dụ hắn tiến vào -, hắn không thể bảo đảm không có sơ sót, nhưng hắn không thể chờ đợi thêm nữa

Hơn nữa thời gian cũng không chờ hắn, ba ngày sau chiến sự bắt đầu, trong vòng 3 ngày này, Bạch Vân Yên tất là có hành động -.

Nếu hắn không đến tìm Bạch Vân Yên , Bạch Vân Yên sẽ đi tìm hắn.

Chờ Bạch Vân Yên không bằng tìm gặp Bạch Vân Yên trước, không bằng tự mình đến đây cứu người, cứu ra được thì quá tốt, cứu không ra, cũng có thể đàm phán .

Đi theo thềm đá, đến chỗ rẽ, hắn nghe được có tiếng hít thở rất nhỏ , biết có người canh giữ, hắn bắn ra ám khí, hai kẻ kia chưa kịp phát ra tiếng động gì đã ngã gục trên đất.

Phượng Cô đi thẳng về phía trước, thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, mật thất đúng là vô cùng rộng rãi, đồ vật rất ít, chỉ có một cái bàn, hai cái ghế, một bộ trà cụ, xem ra rất tao nhã.

Hơn nữa chỉ sợ mật thất còn nhiều cửa khác, một trong số đó thông với thư phòng của Bạch Vân Yên, bởi vì trong hai cái ghế đá có một cái ghế đang được Bạch Vân Yên ngồi lên. Hắn nhìn thấy Phượng Cô đi vào cũng không khẩn trương chút gì, trái lại vô cùng nhàn nhã rót trà.

Bạch Vân Yên cũng thật thông minh, thạch thất hình vuông, thềm đá nối thẳng với thạch thất, không có chỗ trốn, nếu đi vào thì hoàn toàn bại lộ , thấy thế, Phượng Cô không nấp nữa, trực tiếp đi thẳng vào.

Phượng Cô cười nhạt: “Ngũ hoàng tử, đã lâu không gặp .”

“Phượng gia, đã lâu không gặp , ta mới pha được bình trà ngon, ngươi thử xem uống có được không?” Bạch Vân Yên vừa nói vừa giơ bình trà lên đưa cho Phượng Cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Thân Làm Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook