Thất Thân Làm Thiếp

Chương 97: Nam tử là ai?

Nguyệt Sinh

17/03/2013

Thất Thân Làm Thiếp

Nhìn hắn lạnh lùng đi ra, Hạ Thanh cũng chậm rãi bước ra từ một góc tối: “Không ngờ hắn đi nhanh như vậy , tên gia hỏa này thật là biết chừng mực! Đương gia của Phượng Vũ Cửu Thiên, đúng là không thể khinh thường -!”

“Lợi hại nhưng không phải cũng bị Hạ Thanh cô nương nhìn ra sao, chiêu dục cầm cố túng này (lạt mềm buộc chặt), dùng rất khéo léo, đủ để cầm tù trái tim-!” Vãn Thanh khẽ cười một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng.

“Ha hả, ta chẳng qua là tiếp xúc với đám đàn ông xấu đã lâu, cho nên nhìn là hiểu , có một nghệ nhân từng nói: đối phó với nam nhân– cảnh giới tối cao không phải truy, mà là trốn, phản câu hồn kế, ha ha, ta xem hai người các ngươi nói chuyện hay lắm, không thể không nhớ đến hai loài vật!” Hạ Thanh cười sằng sặc, trong mắt còn hiện sự trêu chọc.

Vãn Thanh vừa nhìn bộ dạng Hạ Thanh –liền biết Hạ Thanh đang nghĩ gì, vì vậy nhẹ nhàng hỏi: “Không phải là hồ ly và lang sói chứ?” Không nghiêm túc nhướng mày hỏi ngược lại, hỏi xong còn tự cười, kỳ thật đâu chỉ có Hạ Thanh có cảm giác này, chính bản thân Vãn Thanh cũng có cảm giác này -.

“Ngươi cũng tự nhận rồi đấy! Cũng biết bản thân mình nhìn đã thấy giảo hoạt thế nào!” Hạ Thanh cười nói, nhưng cũng cảm thấy Vãn Thanh diu dàng trong sáng, nữ tử như vậy, mang theo ôn nhu, mang theo chân thành, chính là thứ khiến người ta động tâm nhất.

“Dưới tuệ nhãn của Hạ Thanh cô nương…, ta làm sao dám không nói thẳng, chẳng lẽ lại chờ chút nữa bị ngửi ra mùi !” Vãn Thanh cười một tiếng, đối với Hạ Thanh thích mùi thơm, cũng vô cùng để ý.

Hạ Thanh, quả nhiên là một người có cá tính.

Đi đến cửa sổ, đẩy ra, cười nói: “Ngươi cũng đừng gọi ta là cô nương nữa, ta cũng sẽ không gọi ngươi là cô nương, nếu không ngại, thì gọi thẳng tên đi! Nếu không, khách sáo như vậy , chỉ có xưng hô cũng phát mệt!”

Vãn Thanh sau khi nghe xong gật đầu: “Được, Hạ Thanh!”

“Ân! Tình Thiên!” Hai người bèn nhìn nhau cười, tình nghĩa đâu chỉ trong lời nói.

“Ngươi đoán, mấy ngày nữa hắn sẽ trở lại?” Hạ Thanh hỏi.

“Theo ta nghĩ, không đủ năm ngày, hắn sẽ không trở lại -!” Vãn Thanh cười nói, mặc dù nàng không rõ trái tim đàn ông, nhưng vẫn biết được một ít mưu mẹo của họ, nhìn hắn mà nói, Phượng Cô, nhất định là bắt đầu “xài kế” với nàng rồi.

Nếu đã như vậy, nàng thật sự muốn xem, nàng cùng hắn , ai là người cao tay hơn?

Còn có Chu Nguyệt nhi, người đàn bà kia, nàng sẽ cho cô ta phải nếm trải cái gì gọi là thống khổ-! Cảm giác đau thấu tim gan!

“Sao? Tại sao ngươi biết?” Hạ Thanh có chút ngoài ý muốn, không ngờ Vãn Thanh nghĩ y như nàng, thật sự làm cho người ta ngoài ý muốn, không biết là Vãn Thanh gặp may hay thế nào? Tuy biết Vãn Thanh xưa nay thông minh nhưng mà, vì sao có thể hiểu rõ tâm lý đàn ông thế? Bản thân Hạ Thanh là do quanh năm sống nơi yên hoa, sớm nhìn thấu tâm tư đàn ông, mới có thể đưa ra suy đoán chính xác thế!

“Năm ngày, thời gian vừa đủ– không dài không ngắn, nếu để quá lâu , sẽ mất thành ý, làm cho người ta cảm giác không có lòng, hơn nữa thời gian dài , cảm giác cũng sẽ phai nhạt; mà cách quá ngắn , lại cho người ta cảm giác chiếm được quá dễ dàng, chẳng qua là một kẻ phàm phu tục tử, không thể hiện được chỗ độc đáo của bản thân hắn, thứ khó có được là thứ tốt nhất mà!” Vãn Thanh chậm rãi phân tích nói, còn rất hợp tình hợp lý, giống như đi guốc trong bụng người ta, đọc thấu mọi ý nghĩ của Phượng Cô.

Hạ Thanh vừa nghe vừa gật đầu, trong mắt hiện lên sự tán thưởng vẻ, đợi cho Vãn Thanh nói xong, nàng không khỏi khen ngợi cười một tiếng, mặt mày như nở ra: “Vãn Thanh, thật không biết nên nói ngươi như thế nào mới phải, tại sao ngươi lại thông minh như vậy! Có thể dễ dàng đọc thấu tim gan kẻ khác, ai, ta nghĩ, Phượng Cô đến một ngày nào đó, sẽ hối hận, đã để mất một hiền thê như người! Ngươi thông minh như vậy, làm bằng hữu của ngươi là may mắn của ta, nếu là địch nhân của ngươi, chỉ sợ ta sẽ không có ngày bình yên-!”

“Thanh, ngươi ca ngợi ta quá lời rồi! Kỳ thật ta là bị ép buộc mà thôi, ta chưa bao giờ muốn làm khó ai cả -, nhân sinh trên đời, ngắn ngủi ba thu, tội gì phải làm khổ bản thân, làm khó người khác! Nhưng mà ta cũng không ngu ngơ để mặc người ta khi dễ, chỉ là những kẻ đó cứ muốn gây thù chuốc oán!” Vãn Thanh có chút buồn bã, nàng, chưa bao giờ là người hiếu thắng thích hơn thua, chỉ cần có thể thỏa hiệp -, nàng vĩnh viễn chọn lựa thỏa hiệp. Nàng sợ nhất là tranh đấu, nhưng mà hết lần này tới lần khác không như mong muốn.

Lần tổn thương này, nàng biết bản thân sẽ không có cách nào quên được -.

“Nhân tâm hiểm ác, mặc dù ngươi có thể bao dung với người khác, cũng không có nghĩa người khác sẽ buông tha cho ngươi! Ngươi có thể làm được như thế, đã rất giỏi rồi !” Hạ Thanh đau lòng nói: “Kỳ thật ai cũng có giới hạn của chính mình, giống như một chén nước, Nhược Thủy quá vẹn toàn , cần phải tràn ra -, giới hạn của ngươi, so với người khác là hơn nhiều rồi.”

Vãn Thanh uyển chuyển cười một tiếng, nụ cười hàm chứa mấy phần bất đắc dĩ.

“Có đôi khi, có một số việc, khiến cho người ta không thể độ lượng nữa -, ngươi cũng không cần vì chuyện đó mà khổ sở, ta còn phải đón khách , ngươi cũng trở về đi!” Hạ Thanh nói.

Hạ Thanh đi rồi, Vãn Thanh cũng nhẹ nhàng đi ra hậu viện.

Tuyết Linh Các, mặc dù là thanh lâu, nhưng lại vô cùng cao nhã, ngẫu nhiên có kẻ võ biền đến làm loạn, đều bị những người bảo vệ khống chế nhanh chóng .

Cho nên tuy là nơi buôn bán, lại không chút huyên nháo.

Trong đình trên đài, oanh ca yến hót, đẹp không sao tả xiết!

Nàng đi theo đường nhỏ về Tuyết Viên, con đường này chỉ cho nghệ nhân của Tuyết Linh Các đi, nên thế trên đường không gặp ai quấy rầy, Vãn Thanh đưa mắt nhìn kĩ từng đình các.

Rất tinh xảo, rất đẹp đẽ.

Đột nhiên, Lan Anh –theo ở phía sau đột ngột ngừng lại, quát to: “Ai!” Thanh âm sắc bén, ánh mắt lợi hại.

Vãn Thanh không chút sợ hãi, dường như đã sớm biết, vẻ mặt vẫn bình thản như trước.

Không người nào đi ra, Lan Anh phi thân một cái, vào trong rừng cây, rất nhanh sau đó, nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt, Vãn Thanh cũng đi vào rừng cây.

Chỉ nhìn thấy một nam tử mặc vải gấm cầm trong tay quạt nan ngọc, đang đánh nhau với Lan Anh, người này da trắng, dung mạo ôn nhuận, nhìn qua cũng nhã nhặn, cẩm y ngọc quan, áo mũ chỉnh tề. Đôi mắt hoa đào, có vẻ yêu nghiệt hồ ly. Võ công của hắn cũng không kém chút nào, ở Tuyết Linh Các, võ công của Lan Anh chỉ thua Hạ Thanh và Ngân Diện, trong giang hồ được tính là cao thủ hạng nhất-, nhưng chỉ có thể đánh tay đôi với hắn.

“Dừng tay!” Vãn Thanh quát nhẹ.

Cả hai người ngừng lại.

Cẩm y nam tử nhìn Vãn Thanh chăm chú, nhưng lại không ngây dại như thông thường.



Vãn Thanh hơi nhăn mặt, ánh mắt tên này, vô lễ phóng tứ, làm cho người ta cảm giác rất không thoải mái!

“Đỡ kiếm!” Lan Anh thấy hắn nhìn Vãn Thanh chăm chú, càng giận dữ, trường kiếm trong tay lại rung lên, đâm thẳng về phía hắn.

Nam tử nhìn Vãn Thanh chăm chú đến thất thần, suýt nữa tránh không được kiếm của Lan Anh –, lưỡi kiếm xẹt qua mặt hắn.

Thật may, nếu không, gương mặt yêu nghiệt đó mà bị thương thì thật đáng tiếc.

Vãn Thanh giơ bàn tay trắng nõn lên: “Lan Anh, người tới là khách, hỏi xem vị công tử này có chuyện gì đã!”

“Người tới là khách? !” Lan Anh thở phì phì: “Ta thấy người tới là tặc thì có! Lén lút theo dõi cô nương, vừa nhìn đã biết bụng dạ khó lường!”

Cẩm y nam tử không thèm để ý đến lời của Lan Anh, cố tình ra vẻ tao nhã, lại nhẹ nhàng phủi phủi quần áo, rồi sau đó bầy ra dáng vẻ nhã nhặn có lễ nói: “Tại hạ là Bạch Vân Yên , nghe nói Tình Thiên cô nương phong tư thiên thành, thanh nhược hoàng oanh, trong lòng vẫn ngưỡng mộ không thôi, chầu trực ở Tuyết Linh Các đã hai ngày, nhưng vẫn không thể nhìn thấy cô nương, vừa rồi nhìn thấy từ xa, vì vậy liền đi theo đến đây, không ngờ đã quấy rầy cô nương!”

Vãn Thanh cười một tiếng: “Công tử muốn thấy thì gặp Hạ Thanh cô nương hẹn trước thời gian, cần gì phải chờ đợi khổ sở như thế?”

“Ha hả…. ” Vãn Thanh nói xong, nam tử kia cười ngượng ngùng, nhưng vẫn nhìn Vãn Thanh chẳng chút dấu giếm: “Giá trị con người cô nương xa xỉ, không phải người thường nào cũng có thể tiếp kiến!”

“Sao…. Tình Thiên không hề biết giá trị của bản thân lại cao đến vậy.” Vãn Thanh thật sự không rõ giá cả của mình, chẳng lẽ thật sự rất cao sao? Đưa mắt nhìn Lan Anh hỏi, chỉ thấy Lan Anh gật đầu.

Dù là như thế, nàng xem Bạch Vân Yên này không phải người nghèo rớt mùng tơi, dù nàng không am hiểu về giá trị ngọc ngà châu báu, nhưng cũng nhìn ra được cây quạt nan ngọc của hắn là thứ rất rất giá trị.

Nhưng nàng cũng không nói ra, chỉ là khẽ cười: “Sao, Tình Thiên thật sự không biết, nhưng Hạ Thanh cô nương vẫn là người làm chủ, nàng thu công tử nhiều ít thế nào, Tình Thiên cũng bó tay thôi, nhìn công tử là người văn nhã, không coi trọng hoàng kim, không nên tới nơi phong trần này.”

Vãn Thanh nói đến đây, còn thêm một nụ cười nhạt: “Nếu Tình Thiên có chút quá lời , đều là vì muốn tốt cho công tử, hy vọng công tử sẽ không để ý.”

“Lời của Tình Thiên cô nương, khiến Vân Yên cảm kích sâu sắc, làm sao có thể để ý! Kỳ thật Vân Yên cũng không thường tới những nơi như này, chỉ là do nghe nói đến mỹ danh của cô nương, ngưỡng mộ không thôi, thật sự là không kiềm chế được, cho nên mới đi đến đây!” Bạch Vân Yên cười nói, đôi mắt hoa đào, mang ý cười, vẫn nhìnVãn Thanh chăm chú.

Mang theo si mê, quyến rũ như hoa đào .

Bạch Vân Yên này, cợt nhả khiến người ta phát phiền, nụ cười nhạt trên môi Vãn Thanh dần dần biến mất, có chút buồn bực.

Lan Anh thẳng thắn, trừng mắt nhìn Bạch Vân Yên: “Ngươi nhìn đủ chưa! Chưa từng thấy ai lưu manh như ngươi, áo mũ chỉnh tề nhưng đầy một bụng tà tâm!”

“Lan Anh cô nương, ngươi nói sai rồi! Tình Thiên cô nương là giai nhân khuynh thành như thế, nếu có nam nhân nào không cảm động, chỉ có hai khả năng khả năng, một là hắn không thích nữ nhân mà thích nam nhân, hai là hắn cố tình giả vờ, giả đứng đắn, là loại ngụy quân tử. Nếu không nữa thì, hắn đối với Tình Thiên có mục đích xấu xa mờ ám, mà ta, Bạch Vân Yên, không phải hai loại đó, ta thích Tình Thiên cô nương, ta không cần che dấu– lòng ái mộ của bản thân!” Bạch Vân Yên nói rất hợp tình hợp lý, mặc dù hắn có vẻ hời hợt cợt nhả, nhưng mà lời của hắn, mặc dù có chút ngụy biện, nhưng nghe cũng thấy rất thỏa mãn-.

Bởi vì, mặc dù lời hắn nói, tuy là không chính đạo, nhưng cũng có lý -.

Vãn Thanh cười một tiếng: “Xem ra, Bạch công tử rất chân thành!”

“Đương nhiên!” Bạch Vân Yên nghe được Vãn Thanh tán dương, tay rung lên, cây quạt cán ngọc lay lay, rồi sau đó đắc ý nói.

“Ha hả…. ” Vãn Thanh bị – hành động của hắn khiến cho cười một tiếng.

“Tình Thiên cô nương, tại hạ có một thỉnh cầu, không biết cô nương có thể đáp ứng tại hạ không?” Bạch Vân Yên đột nhiên nói.

“Sao? Công tử có thỉnh cầu gì, cứ nói, Tình Thiên nếu có thể giúp, thì sẽ đáp ứng!” Vãn Thanh đối với … nam tử này, trái lại vô cùng hứng thú, trên đời này, có mấy ai mặt dày như hắn.

Nàng thật sự không biết hắn sẽ thỉnh cầu điều gì?

“Kỳ thật điều thỉnh cầu này cũng không tính là quá đáng, hơn nữa cô nương chỉ cần gật đầu là được-.” Bạch Vân Yên cười nói, đôi mắt hoa đào dính chặt lấy Vãn Thanh như nhựa đường, chăm chú nhìn Vãn Thanh từ trên xuống dưới, một khắc cũng không ly khai.

” Công tử nói đi?” Vãn Thanh hỏi, nàng không rõ, … Bạch Vân Yên này, đến tột cùng muốn thỉnh cầu nàng cái gì, mà chỉ cần nàng gật đầu?

“Cô nương không đáp ứng, Yên làm sao có dũng khí dám mở miệng thỉnh cầu!”

Bạch Vân Yên vẫn không nói, hóa ra là muốn Vãn Thanh đáp ứng mới nói. Nhưng mà Vãn Thanh thấy hắn chẳng giống loại người không có dũng khí nói ra lời chút nào.

Hơn nữa còn xưng hô thân thiết, chẳng qua mới nói mấy câu, từ “Tại hạ” đã đổi thành “Yên” .

“Không dám hứa bừa, Tình Thiên không dám làm, cũng không thể làm, nếu công tử không có dũng khí nói ra, Tình Thiên cũng không miễn cưỡng , nếu không còn chuyện gì khác, Tình Thiên cáo từ trước!” Vãn Thanh không phải loại dễ bị lừa gạt, hắn không nói, nàng cũng không hỏi nhiều.

Nàng, chờ hắn tự động nói ra.

Vừa nhẹ nhàng quay đầu, Bạch Vân Yên đã hô một tiếng: “Tình Thiên cô nương nàng đợi một chút, ta nói ta nói!” Bạch Vân Yên cũng không ngờ Tình Thiên lại thông minh như thế, chỉ vài ba câu, đã khiến hắn phải đầu hàng!

Nếu nàng đi thật, chẳng phải phí công hắn rình mò sao? Vì vậy vội vàng cản Tình Thiên lại.

“Kỳ thật Yên cũng không dám thỉnh cầu điều gì to tát, chỉ muốn cô nương lén hát một bài. Ta nghĩ rộng lượng cô nương, chắc sẽ không cự tuyệt?” Hắn vội vàng nói, vẻ mặt cực kì hi vọng.

Vãn Thanh thật muốn phì cười, hắn thỉnh cầu điều này, thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười, nàng còn tưởng là thỉnh cầu gì đặc biệt, điều thỉnh cầu này, cũng chỉ như đa số người khác thôi?

Vừa định mở miệng cự tuyệt, đã thấy hắn nói tiếp: “Tình Thiên cô nương, Yên đã dùng hết dũng khí để nói ra-, hy vọng cô nương không làm cho Yên thương tâm a!” bộ dạng của hắn, rõ ràng chẳng nhìn ra được thương cảm nào, nhưng lúc nào cũng kể lể thương tâm lắm.



Vãn Thanh không bị lời của hắn ảnh hưởng, chỉ nói: “Cái…này chỉ sợ Tình Thiên phải bó tay , bởi vì… Tình Thiên không làm chủ được chuyện này, Tình Thiên vào đã vào Tuyết Linh Các, phải nghe theo sự an bài của Tuyết Linh Các –, nếu Tình Thiên tự ý làm chủ, lén đàn hát cho công tử nghe, chỉ sợ sẽ làm hỏng quy củ của Tuyết Linh Các –-, thỉnh công tử thứ lỗi !”

Hắn nói – uyển chuyển, nàng nói lại càng uyển chuyển. Trong tích tắc Bạch Vân Yên có chút ngạc nhiên, đôi mắt hoa đào lộ vẻ đau thương: “Tình Thiên cô nương, chỉ là lén thôi mà -, chỉ cần nàng không nói, ta không nói, sẽ không có ai biết được. Yên thật là rất ngưỡng mộ phong tư của Tình Thiên cô nương –, đã tới mức ngày quên ăn đêm quên ngủ ! Chỉ cầu cô nương thành toàn Yên một lần này!”

“Ngươi có biết buồn nôn không vậy! Ta ở… Tuyết Linh Các đã lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy ai mặt dầy mà còn nói chuyện buồn nôn như ngươi! Tình Thiên cô nương đã nói không được, ngươi vẫn còn quấy rầy!” Lan Anh không chịu được nữa, quát lên, ánh mắt bắn ra lửa!

“Tình Thiên cô nương, nàng cũng nghĩ vậy sao?” Bạch Vân Yên chớp mắt, ra vẻ đáng thương muốn khóc nhìn Vãn Thanh hỏi.

Vãn Thanh thật sự không chán ghét như vậy, hắn thật sự là rất giỏi chiêu quấn quýt si mê, làm cho người ta có chút chống đỡ không được.

Bất quá nàng vẫn chưa trả lời, Lan Anh đã quay sang Bạch Vân Yên quát: “Nét mặt cô nương đầy vẻ chán ghét như vậy mà ngươi còn không nhìn ra sao? Vẫn còn ở đây quấn quýt si mê, không có tiền còn bắt chước người ta đến Tuyết Linh Các, thật sự là bái phục ngươi ! Ngươi thật là……….”

Vãn Thanh nghĩ tính tình Bạch Vân Yên đảo thật ra cũng không xấu, lại bị chửi mắng như thế, liền thấy mắt hắn lóe tia tức giận.

Cây quạt nan ngọc vung lên, Lan Anh nổi giận đùng đùng đã nói hết những lời muốn nói , Vãn Thanh giật mình quay đầu nhìn lại, liền thấy Lan Anh đứng yên như tượng không nhúc nhích, mắt mở trừng trừng, mồm liên tục mở ra đóng vào mà không thốt được tiếng nào.

Mặt nàng chuyển lạnh, quay sang nhìn Bạch Vân Yên, ngược lại còn thêm kính trọng hắn. Vừa rồi còn xem thường hắn , xem ra, hắn không phải loại người bỏ đi, chỉ sợ là lúc nãy đánh nhau với Lan Anh đã cố ý nhường, nếu không phải võ công cao hơn Lan Anh rất nhiều, làm sao có thể chỉ một chiêu đã điểm á huyệt và tĩnh huyệt của Lan Anh!

“Công tử xem ra là thâm tàng bất lộ nha!” Vãn Thanh cười trong trẻo lạnh lùng, chậm rãi nói.

“Nha hoàn này nói nhiều quá , làm cho người ta không thể yên tĩnh! Cô nương sẽ không tức giận chứ?” Hắn nói, căn bản là không trả lời câu của Vãn Thanh.

Vãn Thanh cũng không cho hắn cơ hội giả vờ, thẳng thắn đề cập vào vấn đề chính: “Ta có tức giận, nhưng không phải vì công tử điểm á huyệt của Lan Anh , dù sao Lan Anh cũng hơi quá lời . Ta giận, là vì công tử rõ ràng võ công cao cường, là tại sao phải giấu giếm? Vừa rồi còn giả vờ ngang cơ với Lan Anh , ta có thể lý giải là công tử đang đùa cợt không?”

Bạch Vân Yên giả ngu không muốn trả lời vấn đề này, vì trả lời thế nào cũng không hay, hắn đúng thật có ý giấu giếm võ công, nhưng mà nha hoàn kia quá đáng, hắn mà không trừng phạt nha hoàn đó, thì thật là làm nhục thân phận của hắn, cho nên mới ra tay.

Nhưng mà nhìn ánh mắt Tình Thiên n kiên quyết như thế –, biết là không đáp không được, vì vậy suy nghĩ, chậm rãi nói: “Tình Thiên cô nương cần phải biết người trong giang hồ ai cũng biết đánh nhau -, nếu để lộ thân thủ với kẻ khác, chỉ sợ sẽ bị khiêu chiến liên miên , vì tránh … phiền phức, Yên đều giấu thân thủ -, đối với cô nương không liên quan gì-.”

Giải thích của hắn, vừa nghe cũng biết là giả -, nhưng mà Vãn Thanh nhìn bộ dáng của hắn, cũng biết hỏi cũng chẳng ra, vì vậy không hỏi nữa.

Chỉ thản nhiên nói: “Lần này coi như là Lan Anh thất lễ , thua trong tay cao nhân! Xem như đã bị giáo huấn, công tử giải huyệt cho Lan Anh đi!”

Người như vậy, nàng chọc không nổi, nàng cũng không muốn chọc vào hắn, một cái kẻ võ công cao cường, lại có bộ dạng đẹp như vậy, chẳng lẽ lại là người bình thường!

“Cô nương đừng giận mà! Xem như Yên – không đúng, ra tay không thỏa đáng! Mong cô nương thứ lỗi!” Bạch Vân Yên ngược lại còn lui một bước, cười cầu hòa.

“Bạch công tử nói quá lời, là Lan Anh vô lễ trước, không phải lỗi của công tử, nhưng mà Tình Thiên muốn cáo lui rồi.” Vãn Thanh nói, chỉ cười nhạt, lộ vẻ vô tình.

Nhìn ra Tình Thiên thật sự tức giận, Bạch Vân Yên không nói nhiều nữa, giơ cây quạt lên, giải á huyệt của Lan Anh.

Lan Anh vốn là người nóng nảy, bị hắn điểm huyệt thì tức vô cùng, mới được giải huyệt, trường kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, kiếm thế như hồng, tấn công mãnh liệt, có chút liều mình.

Dù kiếm thế Lan Anh hung mãnh, Bạch Vân Yên chỉ dùng cây quạt nan ngọc tứ lạng bạt thiên cân, nhẹ nhàng đảo qua, hóa giải hết kiếm thế.

Lan Anh càng giận dữ, kiếm trong tay liên tục đâm tới, vô cùng hung mãnh, nhắm thẳng vào mặt Bạch Vân Yên. Bạch Vân Yên chỉ đứng đó, thản nhiên đưa quạt, liền đỡ được kiếm tới.

Lan Anh thật sự là rất kích động , không nhận ra mình không thể làm địch thủ của hắn, có dũng cũng vô mưu, Vãn Thanh vội vàng hô: “Lan Anh! Dừng tay! Ngươi thua thế còn chưa đủ sao!”

Vãn Thanh rất ít khi nói chuyện, vì vậy tiếng nói rất uy nghiêm, làm Lan Anh sợ hãi, cả nhân lui xuống, đứng bên cạnh Vãn Thanh.

Vãn Thanh hơi hơi đi thi lễ, rồi sau đó quay sang Bạch Vân Yên nói: “Bạch công tử, thật sự thất lễ , Tình Thiên còn có việc, không giữ nữa, yêu cầu của công tử, Tình Thiên vô luận như thế nào cũng không thể đáp ứng, nếu như công tử thật sự thích nghe Tình Thiên hát, Tình Thiên tin tưởng năng lực của công tử, luôn có biện pháp nghe được -.

Vãn Thanh nói xong lôi– tay Lan Anh, đi ra hậu viện.

Nhưng trong lòng rất là khó hiểu, … Bạch Vân Yên này, có lẽ phải điều tra hắn. Thân thủ như thế, trong chốn giang hồ, tại sao lại vô danh?

Bạch Vân Yên không đuổi theo nữa, chỉ đứng tại chỗ, nở một nụ cười nghiền ngẫm, quạt nan ngọc trong tay nhẹ nhàng lay động, ngược lại vô cùng tao nhã cao quý.

Đột nhiên phía sau hắn nhảy ra một tên thư đồng 13-14 tuổi, trên mặt mang theo ý cười, nhìn theo ánh mắt của Bạch Vân Yên: ” Tại sao công tử không đuổi theo? Ai nha! Nhưng mà phải công nhận Tình Thiên cô nương lớn lên thật đẹp, nụ cười khuynh đảo chúng sinh, thật sự là hồi đầu nhất tiếu bách vị sinh! Thật sự là làm cho không người nào có thể không thương!”

Bạch Vân Yên dùng quạt gõ lên đầu hắn: ” Con nít ranh biết cái gì! Hồ ngôn loạn ngữ, sách không chịu đọc, cái gì gọi là hồi đầu nhất tiếu bách vị sinh, đó là hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh! Cô gái như thế, không từ ngữ nào diễn tả được -!”

“Không từ ngữ nào diễn tả được, thế cái gì diễn tả được?” tiểu thư đồng không giải thích được ngẩng đầu hỏi.

Bạch Vân Yên nhớ đến ánh mắt Tình Thiên lạnh nhạt bình tĩnh thông minh, chậm rãi nói: “Đây là một loại hàm súc, một loại khí chất, đã sớm siêu thoát khỏi vẻ đẹp hời hợt-! Không ngờ Vân Quốc lại có cô gái như thế, chuyến này không tính là phí công , hơn nữa còn thu hoạch được rất nhiều!”

Tiểu thư đồng nghe Bạch Vân Yên – nói cũng không hiểu, nhưng vẫn ghi nhớ. Trong lòng thầm nghĩ, có thể vấn đề là ở chỗ hắn chưa đủ tuổi , phải nhớ cho kỹ, tương lai lớn lên chắc sẽ hiểu .

“Công tử tại sao không mời nàng? Lại thỉnh cầu uất ức thế này? Chúng ta đâu có thiếu tiền?” Tiểu thư đồng đối với hành động vừa rồi của Bạch Vân Yên không hiểu được, liền hỏi.

“Ngươi biết cái gì? ! Làm sao có thể nói là uất ức, nếu không phải như thế, nàng làm sao có ấn tượng với ta!” Nói xong lại dùng quạt gõ lên đầu tiểu thư đồng, rồi sau đó xoay người đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Thân Làm Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook