Chương 168: NGÂN DIỆN ĐOẠN TÂM
Nguyệt Sinh
17/03/2013
Thất Thân Làm Thiếp
Đẩy cửa ra, hít một hơi thật sâu, suốt một đêm Vãn Thanh ngủ không ngon, nàng vốn là người ngủ không sâu, lại thêm tâm sự trong lòng, trằn trọc thế nào cũng không ngủ được, hơn nữa hoàn cảnh lúc này, khiến nàng không dám sơ ý chút nào.
Ngoài cửa sổ hoàn toàn tĩnh lặng, thậm chí, đến cả tuyết cũng như rơi chậm hơn.
Gió rất nhẹ rất nhẹ, nhưng nhưng vẫn đủ để thổi tuyết bay bay.
Cảnh trí tĩnh lặng thế này, không dính chút bụi trần, lại khiến nàng yêu thích vô cùng, phủ thêm áo ngoài, đẩy cửa đi ra ngoài trời tuyết.
Vãn Thanh vươn tay, đón được một bông tuyết,– cảm giác lành lạnh, làm cho nàng cảm thấy thanh tĩnh, thần thanh khí sảng, dường như trong lúc nhất thời có thể quên hết phiền não.
Trong lòng thầm cảm thán:
“Thùy thuyết đông nhật bất phi hoa
Sắc tuyệt giai , ngọc vô hà
Mạn thiên phi vũ , thiên nữ tát kỳ ba
Vô hạn tinh oánh thùy khả bỉ
Lâm song vọng , lạc khinh sa (đại ý là tả cảnh đẹp ngày đông)”
Sở vị cảnh mỹ, dã yếu phối thượng mỹ nhân mỹ (cảnh chỉ đẹp khi phối cùng người đẹp)
Thiên nhân hợp nhất, thị vi cực trí. (người và cảnh hợp nhất, mới là cực hạn của cái đẹp)
Lần đầu tiên trong đời, Ngân Diện cảm nhận được thâm ý của câu đó.
Nữ tử đứng đằng xa, mặc áo màu xanh đậm, đứng một mình giữa trời tuyết, phảng phất như thiên địa vạn vật chỉ còn lại một mình nàng.
Bàn tay trắng nõn như ngọc đón một bông tuyết lóng lánh, thanh âm thanh thúy –, trong suốt tinh khiết , nhẹ nhàng ngâm thơ
Hắn đứng đằng xa , không dám đến gần, dường như sợ đây chỉ là một giấc mộng, sợ đánh vỡ cảnh đẹp này
Vì vậy, hắn, chỉ đứng nhìn từ xa, đứng nhìn từ xa.
Chỉ thế thôi trái tim hắn đã thấy thỏa mãn rồi .
Vãn Thanh đột nhiên có một cảm giác không hiểu được, thúc giục nàng nhẹ nhàng quay đầu, vì vậy liền thấy giữa trời tuyết, một thân tuyết trắng trường bào, ngọc thụ lâm phong – Ngân Diện.
Vãn Thanh hào hứng nở một nụ cười, nhẹ nhàng đi về phía hắn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng hỏi. Lúc này hắn hẳn là phải đang ở kinh thành phó mệnh mới đúng, hơn nữa không phải đối phó với đám người của Hoàng hậu sao? Vì sao lại đến đây?
Không phải là nàng đang mơ đi -.
“Lo lắng cho nàng, vì vậy tới.” Thanh âm lạnh lùng, chậm rãi truyền đến, nhưng vẫn truyền cho nàng cảm giác ấm áp.
“Chuyện ở kinh thành sao rồi?” Nàng hỏi. Không muốn hắn vì nàng mà lỡ việc của mình, vì giờ phút này , hắn chuẩn bị đã rất lâu, nàng biết, đây là ý nghĩ duy nhất của hắn trong suốt một thời gian dài.
“Chuyện của kinh thành, ta đã an bài thỏa đáng , lần này đưa nàng đến một chỗ an toàn, là kế hoạch của ta có thể áp dụng .” Ngân Diện nói một cách qua loa.
Chỉ có điều Vãn Thanh nào biết, vì đuổi theo nàng đến đây, hắn đã không ngủ một cách tử tế nhiều ngày , đêm nào cũng không ngừng giục ngựa.
Giao phó và bố trí mọi chuyện, còn phải cùng Hoàng thượng thu xếp thỏa đáng các vụ mật án, còn có an bài chuyện trong giang hồ, vừa làm xong là hắn không ngừng thúc ngựa chạy lên Thiên Sơn
Hắn từng hứa sẽ chiếu cố nàng thật tốt -, nhưng vì phát sinh một lọat tình huống, khiến hắn không thể bảo vệ nàng như đã hứa
Hắn, chỉ có thể làm hết những gì có thể.
May là, nàng bình an vô sự.
Có lẽ nàng không biết, khoảnh khắc mới gặp lại nàng, trái tim vốn không ngừng đập loạn nhịp của hắn , đột nhiên có cảm giác an tĩnh, như được trở lại với cảm giác ấm áp của gia đình.
“Cám ơn ngươi.” Vãn Thanh biết, hắn không muốn nghe những lời này, nhưng không nói những lời này, nàng còn biết nói gì?”Mặc dù ngươi đã nói không cần, nhưng ta không thể không nói, bởi vì, ta đã nhận quá nhiều ân tình từ người.”
“Nàng không cần nhận ân tình của ta, ta nguyện ý vì nàng như thế.” Ngân Diện thản nhiên nói, gương mặt ẩn sau mặt nạ màu bạc có chút rung động.
“Tại sao sáng sớm đã ra đây?” Ngân Diện hỏi, vừa nói vừa cởi áo choàng, nhẹ nhàng phủ lên vai nàng, buộc áo choàng cho nàng, cánh tay mạnh mẽ hữu lực, trong lòng có chút thương tiếc, mặc dù hắn đã được tứ tỳ của Phượng Cô kể chuyện đã xảy ra, biết nàng có được nội lực của Phượng Cô, lúc này nhất định không yếu đuối như xưa.
Nhưng hắn vẫn như trước, không muốn nhìn thân thể đơn bạc của nàng chịu lạnh.
Đó là một cảm giác đau lòng tồn tại một cách dai dẳng.
“Ngươi vẫn biết từ trước đến giờ ta ngủ không sâu, hơn nữa trong lòng có tâm sự, vì vậy không ngủ được, nên dậy sớm thế này .” Vãn Thanh nói nhỏ, đưa mắt nhìn hắn.
Bất quá lúc này, trong lòng nàng lại nghĩ ra một biện pháp, có lẽ có thể kích khởi trí nhớ của Phượng Cô –, khiến hắn nhớ ra nàng.
Chỉ có điều , phương pháp này, không biết Ngân Diện có nguyện ý không.
“Chuyện gì vậy? Được rồi, vì sao không thấy Phượng Cô? Tại sao hai người còn chưa nhanh chóng trở về Vân Quốc?” Ngân Diện hỏi, cảm thấy rất khó hiểu, theo lý thuyết, hắn không thể phải đi đến tận đây mới gặp nàng, hơn nữa nhìn dáng vẻ Vãn Thanh, không giống người đang trên đường chút nào, dưới chân núi tuyết vẫn chưa thể coi là an toàn chân chính, vì sao bọn họ vẫn ở lại đây?
“Chuyện này nói ra rất dài dòng…” Vãn Thanh chậm rãi vừa đi vừa nói cho Ngân Diện nghe chuyện đã xảy ra.
“Phượng Cô dĩ nhiên trúng tình cổ?” Ngân Diện hỏi.
“Đúng vậy.” Vãn Thanh gật đầu.
Ngân Diện nhíu mày trầm tư, trong lòng, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ ích kỷ, hắn rất muốn để mặc Phượng Cô thành thân cùng Mộc Cáp Nhĩ kia, mà hắn, có thể mang Vãn Thanh trở về.
Lần này gặp lại nàng, từ lời nói của nàng, hắn cảm nhận một cách sâu sắc, Vãn Thanh, đã cách hắn càng ngày càng xa , trong mỗi câu nói của nàng đều có bóng dáng của Phượng Cô một cách vô thức.
Hơn nữa nếu là trước kia, nếu Phượng Cô trúng tình cổ, nàng vị tất sẽ ở lại giải tình cổ cho hắn.
Nhưng hôm nay, nàng vì Phượng Cô, không thể yên lòng, không cho hắn mang đi, điều đó mang ý nghĩa gì, hắn biết rõ
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thực hiện ý nghĩ ích kỉ đó.
Hắn rất hiểu, tình yêu, không phải chuyện của riêng một người.
Hắn có sự kiêu ngạo của hắn-, hắn không muốn có được trái tim Vãn Thanh bằng những thủ đoạn khuất tất.
Cái hắn cần là tình yêu từ cả hai phía, có lẽ, bản thân hắn vẫn chưa đủ cố gắng, mới khiến trái tim Vãn Thanh đến bên Phượng Cô
“Vậy nàng có ý kiến gì không?” Ngân Diện nói, tình cổ không phải dễ giải, trừ phi người hạ cổ nguyện ý giải cổ, nếu không, chỉ có thể khiến người trúng cổ tự mình tỉnh lại.
“Ta hôm nay cũng vô kế khả thi.” Vãn Thanh chậm rãi cúi mặt.
“Dù gì nàng cũng phải dẫn hắn rời đi sao? Nếu thật sự vô phương, để hắn lại đây, cũng không phải chuyện gì tồi tệ?” Ngân Diện nói, nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn dự đoán được, nàng …sẽ trả lời thế nào.
Chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nàng chỉ cảm thấy, nếu đi nàng phải đi cùng Phượng Cô , thế nên, trong lòng của nàng, chưa bao giờ có ý nghĩ để Phượng Cô lại.
Dù sao, Mộc Cáp Nhĩ chỉ là thích hắn, không có ý muốn thương tổn hắn, để hắn ở lại cũng không phải là không thể
Trước đây không lâu nàng còn hận hắn, để hắn ở đây hay không có lẽ cũng không quá quan trọng.
Trong lòng, xuất hiện cảm giác bối rối và không giải thích được.
Chỉ thở dài, có lẽ, là bởi vì hắn vì cứu nàng mà lâm vào hoàn cảnh này -, nàng không phải người vô tình vô nghĩa, không thể buông tay mặc kệ hắn ở đây -.
Nhìn ánh mắt mê mang của nàng–,trong lòng Ngân Diện, âm thầm thở dài, phát hiện, cô gái trước mắt, cách hắn càng ngày càng xa .
“Dù sao hắn cũng vì ta mà lâm vào tình trạng hôm nay, vô luận như thế nào, ta cũng không thể bỏ mặc hắn ở đây.” Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, thật sự chỉ vì thế thôi sao?
Có lẽ, trong lòng nàng và Ngân Diện đều hiểu, không chỉ có như thế -.
“Ta có một biện pháp, có lẽ có thể kích khởi trí nhớ của hắn –.” Ngân Diện nhẹ nhàng nói.
“Phương pháp gì?” Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi, không biết vì sao, trong lòng nàng mơ hồ nhìn ra, có lẽ, phương pháp này của Ngân Diện –, có lẽ đúng là ý nghĩ trong lòng nàng, bởi vì trong hoàn cảnh này, có thể kích khởi trí nhớ của Phượng Cô chỉ có phương pháp đó .
“Phương pháp này, không chỉ có thể cứu hắn, còn có thể nhìn ra, tình cảm hắn dành cho nàng sâu đậm tới đâu. Có vẻ hắn vô cùng yêu nàng, một người nếu thật sự yêu một người khác, là cảm giác của nội tâm, không dược vật gì xóa nhòa được-, ta và nàng diễn một vở kịch, xem xem tình cổ lợi hại, hay tình yêu của Phượng Cô sâu sắc hơn.” Ngân Diện chậm rãi nói. Có lẽ, lúc Vãn Thanh thấy được tình cảm sâu sắc của Phượng Cô, cũng là lúc hắn chân chính mất đi Vãn Thanh, nhưng có thể nhìn nàng hạnh phúc, hắn cũng đã thỏa mãn rồi.
Nếu Phượng Cô thực sự yêu, vậy thì Phượng Cô càng có thể cho Vãn Thanh nhiều hạnh phúc hơn là hắn có thể cho nàng, dù sao, Phượng Cô, so với hắn, ít bị ràng buộc hơn nhiều.
Không ngờ phương pháp Ngân Diện đưa ra, thật sự giống hệt phương pháp nàng nghĩ trong lòng.
Nhưng nghĩ đến chuyện diễn kịch cùng hắn, đối với hắn có phải là không thể chịu đựng nổi không ?
“Ta còn muốn suy nghĩ!” Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, nàng không thể, lợi dụng Ngân Diện như vậy -.
“Chẳng lẽ nàng không chịu diễn kịch cùng ta sao? Hay nàng cảm thấy phương pháp này không hay?” Ngân Diện cố ý kích nàng, hắn biết điều Vãn Thanh đang nghĩ, nhưng chỉ có phương pháp này là khả thi .
“Không phải, Ngân Diện, ngươi hiểu lầm rồi !” Vãn Thanh vội la lên: “Phương pháp này vô cùng tốt, ta cũng không phải là không muốn diễn kịch với ngươi, chỉ có điều … chỉ có điều…”
“Chỉ có điều gì?” Ngân Diện nhẹ nhàng nói: “Cứ quyết định như vậy đi! Đi thôi, cùng về thôi! Lúc này, chắc bọn họ đã rời giường .”
Nàng cũng biết, khi nói ra phương pháp này, trái tim hắn đau đến chừng nào.
Nhưng là vì nàng, hắn nguyện ý.
Sống trên đời, chỉ cần thế là đủ!
“Ngân Diện…” Vãn Thanh đi sau, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp mang theo sự sầu não: “Cám ơn ngươi…”
Cho tới nay, dường như câu nàng hay nói với hắn nhất, chính là câu này …
Hắn đối với nàng, luôn nỗ lực toàn tâm toàn ý như thế.
Nàng biết, hắn thích nàng, nhưng lòng của nàng, hết lần này đến lần khác không thể tiếp nhận hắn, luôn khiến nàng ăn năn!
Đẩy cửa ra, hít một hơi thật sâu, suốt một đêm Vãn Thanh ngủ không ngon, nàng vốn là người ngủ không sâu, lại thêm tâm sự trong lòng, trằn trọc thế nào cũng không ngủ được, hơn nữa hoàn cảnh lúc này, khiến nàng không dám sơ ý chút nào.
Ngoài cửa sổ hoàn toàn tĩnh lặng, thậm chí, đến cả tuyết cũng như rơi chậm hơn.
Gió rất nhẹ rất nhẹ, nhưng nhưng vẫn đủ để thổi tuyết bay bay.
Cảnh trí tĩnh lặng thế này, không dính chút bụi trần, lại khiến nàng yêu thích vô cùng, phủ thêm áo ngoài, đẩy cửa đi ra ngoài trời tuyết.
Vãn Thanh vươn tay, đón được một bông tuyết,– cảm giác lành lạnh, làm cho nàng cảm thấy thanh tĩnh, thần thanh khí sảng, dường như trong lúc nhất thời có thể quên hết phiền não.
Trong lòng thầm cảm thán:
“Thùy thuyết đông nhật bất phi hoa
Sắc tuyệt giai , ngọc vô hà
Mạn thiên phi vũ , thiên nữ tát kỳ ba
Vô hạn tinh oánh thùy khả bỉ
Lâm song vọng , lạc khinh sa (đại ý là tả cảnh đẹp ngày đông)”
Sở vị cảnh mỹ, dã yếu phối thượng mỹ nhân mỹ (cảnh chỉ đẹp khi phối cùng người đẹp)
Thiên nhân hợp nhất, thị vi cực trí. (người và cảnh hợp nhất, mới là cực hạn của cái đẹp)
Lần đầu tiên trong đời, Ngân Diện cảm nhận được thâm ý của câu đó.
Nữ tử đứng đằng xa, mặc áo màu xanh đậm, đứng một mình giữa trời tuyết, phảng phất như thiên địa vạn vật chỉ còn lại một mình nàng.
Bàn tay trắng nõn như ngọc đón một bông tuyết lóng lánh, thanh âm thanh thúy –, trong suốt tinh khiết , nhẹ nhàng ngâm thơ
Hắn đứng đằng xa , không dám đến gần, dường như sợ đây chỉ là một giấc mộng, sợ đánh vỡ cảnh đẹp này
Vì vậy, hắn, chỉ đứng nhìn từ xa, đứng nhìn từ xa.
Chỉ thế thôi trái tim hắn đã thấy thỏa mãn rồi .
Vãn Thanh đột nhiên có một cảm giác không hiểu được, thúc giục nàng nhẹ nhàng quay đầu, vì vậy liền thấy giữa trời tuyết, một thân tuyết trắng trường bào, ngọc thụ lâm phong – Ngân Diện.
Vãn Thanh hào hứng nở một nụ cười, nhẹ nhàng đi về phía hắn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng hỏi. Lúc này hắn hẳn là phải đang ở kinh thành phó mệnh mới đúng, hơn nữa không phải đối phó với đám người của Hoàng hậu sao? Vì sao lại đến đây?
Không phải là nàng đang mơ đi -.
“Lo lắng cho nàng, vì vậy tới.” Thanh âm lạnh lùng, chậm rãi truyền đến, nhưng vẫn truyền cho nàng cảm giác ấm áp.
“Chuyện ở kinh thành sao rồi?” Nàng hỏi. Không muốn hắn vì nàng mà lỡ việc của mình, vì giờ phút này , hắn chuẩn bị đã rất lâu, nàng biết, đây là ý nghĩ duy nhất của hắn trong suốt một thời gian dài.
“Chuyện của kinh thành, ta đã an bài thỏa đáng , lần này đưa nàng đến một chỗ an toàn, là kế hoạch của ta có thể áp dụng .” Ngân Diện nói một cách qua loa.
Chỉ có điều Vãn Thanh nào biết, vì đuổi theo nàng đến đây, hắn đã không ngủ một cách tử tế nhiều ngày , đêm nào cũng không ngừng giục ngựa.
Giao phó và bố trí mọi chuyện, còn phải cùng Hoàng thượng thu xếp thỏa đáng các vụ mật án, còn có an bài chuyện trong giang hồ, vừa làm xong là hắn không ngừng thúc ngựa chạy lên Thiên Sơn
Hắn từng hứa sẽ chiếu cố nàng thật tốt -, nhưng vì phát sinh một lọat tình huống, khiến hắn không thể bảo vệ nàng như đã hứa
Hắn, chỉ có thể làm hết những gì có thể.
May là, nàng bình an vô sự.
Có lẽ nàng không biết, khoảnh khắc mới gặp lại nàng, trái tim vốn không ngừng đập loạn nhịp của hắn , đột nhiên có cảm giác an tĩnh, như được trở lại với cảm giác ấm áp của gia đình.
“Cám ơn ngươi.” Vãn Thanh biết, hắn không muốn nghe những lời này, nhưng không nói những lời này, nàng còn biết nói gì?”Mặc dù ngươi đã nói không cần, nhưng ta không thể không nói, bởi vì, ta đã nhận quá nhiều ân tình từ người.”
“Nàng không cần nhận ân tình của ta, ta nguyện ý vì nàng như thế.” Ngân Diện thản nhiên nói, gương mặt ẩn sau mặt nạ màu bạc có chút rung động.
“Tại sao sáng sớm đã ra đây?” Ngân Diện hỏi, vừa nói vừa cởi áo choàng, nhẹ nhàng phủ lên vai nàng, buộc áo choàng cho nàng, cánh tay mạnh mẽ hữu lực, trong lòng có chút thương tiếc, mặc dù hắn đã được tứ tỳ của Phượng Cô kể chuyện đã xảy ra, biết nàng có được nội lực của Phượng Cô, lúc này nhất định không yếu đuối như xưa.
Nhưng hắn vẫn như trước, không muốn nhìn thân thể đơn bạc của nàng chịu lạnh.
Đó là một cảm giác đau lòng tồn tại một cách dai dẳng.
“Ngươi vẫn biết từ trước đến giờ ta ngủ không sâu, hơn nữa trong lòng có tâm sự, vì vậy không ngủ được, nên dậy sớm thế này .” Vãn Thanh nói nhỏ, đưa mắt nhìn hắn.
Bất quá lúc này, trong lòng nàng lại nghĩ ra một biện pháp, có lẽ có thể kích khởi trí nhớ của Phượng Cô –, khiến hắn nhớ ra nàng.
Chỉ có điều , phương pháp này, không biết Ngân Diện có nguyện ý không.
“Chuyện gì vậy? Được rồi, vì sao không thấy Phượng Cô? Tại sao hai người còn chưa nhanh chóng trở về Vân Quốc?” Ngân Diện hỏi, cảm thấy rất khó hiểu, theo lý thuyết, hắn không thể phải đi đến tận đây mới gặp nàng, hơn nữa nhìn dáng vẻ Vãn Thanh, không giống người đang trên đường chút nào, dưới chân núi tuyết vẫn chưa thể coi là an toàn chân chính, vì sao bọn họ vẫn ở lại đây?
“Chuyện này nói ra rất dài dòng…” Vãn Thanh chậm rãi vừa đi vừa nói cho Ngân Diện nghe chuyện đã xảy ra.
“Phượng Cô dĩ nhiên trúng tình cổ?” Ngân Diện hỏi.
“Đúng vậy.” Vãn Thanh gật đầu.
Ngân Diện nhíu mày trầm tư, trong lòng, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ ích kỷ, hắn rất muốn để mặc Phượng Cô thành thân cùng Mộc Cáp Nhĩ kia, mà hắn, có thể mang Vãn Thanh trở về.
Lần này gặp lại nàng, từ lời nói của nàng, hắn cảm nhận một cách sâu sắc, Vãn Thanh, đã cách hắn càng ngày càng xa , trong mỗi câu nói của nàng đều có bóng dáng của Phượng Cô một cách vô thức.
Hơn nữa nếu là trước kia, nếu Phượng Cô trúng tình cổ, nàng vị tất sẽ ở lại giải tình cổ cho hắn.
Nhưng hôm nay, nàng vì Phượng Cô, không thể yên lòng, không cho hắn mang đi, điều đó mang ý nghĩa gì, hắn biết rõ
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thực hiện ý nghĩ ích kỉ đó.
Hắn rất hiểu, tình yêu, không phải chuyện của riêng một người.
Hắn có sự kiêu ngạo của hắn-, hắn không muốn có được trái tim Vãn Thanh bằng những thủ đoạn khuất tất.
Cái hắn cần là tình yêu từ cả hai phía, có lẽ, bản thân hắn vẫn chưa đủ cố gắng, mới khiến trái tim Vãn Thanh đến bên Phượng Cô
“Vậy nàng có ý kiến gì không?” Ngân Diện nói, tình cổ không phải dễ giải, trừ phi người hạ cổ nguyện ý giải cổ, nếu không, chỉ có thể khiến người trúng cổ tự mình tỉnh lại.
“Ta hôm nay cũng vô kế khả thi.” Vãn Thanh chậm rãi cúi mặt.
“Dù gì nàng cũng phải dẫn hắn rời đi sao? Nếu thật sự vô phương, để hắn lại đây, cũng không phải chuyện gì tồi tệ?” Ngân Diện nói, nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn dự đoán được, nàng …sẽ trả lời thế nào.
Chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nàng chỉ cảm thấy, nếu đi nàng phải đi cùng Phượng Cô , thế nên, trong lòng của nàng, chưa bao giờ có ý nghĩ để Phượng Cô lại.
Dù sao, Mộc Cáp Nhĩ chỉ là thích hắn, không có ý muốn thương tổn hắn, để hắn ở lại cũng không phải là không thể
Trước đây không lâu nàng còn hận hắn, để hắn ở đây hay không có lẽ cũng không quá quan trọng.
Trong lòng, xuất hiện cảm giác bối rối và không giải thích được.
Chỉ thở dài, có lẽ, là bởi vì hắn vì cứu nàng mà lâm vào hoàn cảnh này -, nàng không phải người vô tình vô nghĩa, không thể buông tay mặc kệ hắn ở đây -.
Nhìn ánh mắt mê mang của nàng–,trong lòng Ngân Diện, âm thầm thở dài, phát hiện, cô gái trước mắt, cách hắn càng ngày càng xa .
“Dù sao hắn cũng vì ta mà lâm vào tình trạng hôm nay, vô luận như thế nào, ta cũng không thể bỏ mặc hắn ở đây.” Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, thật sự chỉ vì thế thôi sao?
Có lẽ, trong lòng nàng và Ngân Diện đều hiểu, không chỉ có như thế -.
“Ta có một biện pháp, có lẽ có thể kích khởi trí nhớ của hắn –.” Ngân Diện nhẹ nhàng nói.
“Phương pháp gì?” Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi, không biết vì sao, trong lòng nàng mơ hồ nhìn ra, có lẽ, phương pháp này của Ngân Diện –, có lẽ đúng là ý nghĩ trong lòng nàng, bởi vì trong hoàn cảnh này, có thể kích khởi trí nhớ của Phượng Cô chỉ có phương pháp đó .
“Phương pháp này, không chỉ có thể cứu hắn, còn có thể nhìn ra, tình cảm hắn dành cho nàng sâu đậm tới đâu. Có vẻ hắn vô cùng yêu nàng, một người nếu thật sự yêu một người khác, là cảm giác của nội tâm, không dược vật gì xóa nhòa được-, ta và nàng diễn một vở kịch, xem xem tình cổ lợi hại, hay tình yêu của Phượng Cô sâu sắc hơn.” Ngân Diện chậm rãi nói. Có lẽ, lúc Vãn Thanh thấy được tình cảm sâu sắc của Phượng Cô, cũng là lúc hắn chân chính mất đi Vãn Thanh, nhưng có thể nhìn nàng hạnh phúc, hắn cũng đã thỏa mãn rồi.
Nếu Phượng Cô thực sự yêu, vậy thì Phượng Cô càng có thể cho Vãn Thanh nhiều hạnh phúc hơn là hắn có thể cho nàng, dù sao, Phượng Cô, so với hắn, ít bị ràng buộc hơn nhiều.
Không ngờ phương pháp Ngân Diện đưa ra, thật sự giống hệt phương pháp nàng nghĩ trong lòng.
Nhưng nghĩ đến chuyện diễn kịch cùng hắn, đối với hắn có phải là không thể chịu đựng nổi không ?
“Ta còn muốn suy nghĩ!” Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, nàng không thể, lợi dụng Ngân Diện như vậy -.
“Chẳng lẽ nàng không chịu diễn kịch cùng ta sao? Hay nàng cảm thấy phương pháp này không hay?” Ngân Diện cố ý kích nàng, hắn biết điều Vãn Thanh đang nghĩ, nhưng chỉ có phương pháp này là khả thi .
“Không phải, Ngân Diện, ngươi hiểu lầm rồi !” Vãn Thanh vội la lên: “Phương pháp này vô cùng tốt, ta cũng không phải là không muốn diễn kịch với ngươi, chỉ có điều … chỉ có điều…”
“Chỉ có điều gì?” Ngân Diện nhẹ nhàng nói: “Cứ quyết định như vậy đi! Đi thôi, cùng về thôi! Lúc này, chắc bọn họ đã rời giường .”
Nàng cũng biết, khi nói ra phương pháp này, trái tim hắn đau đến chừng nào.
Nhưng là vì nàng, hắn nguyện ý.
Sống trên đời, chỉ cần thế là đủ!
“Ngân Diện…” Vãn Thanh đi sau, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp mang theo sự sầu não: “Cám ơn ngươi…”
Cho tới nay, dường như câu nàng hay nói với hắn nhất, chính là câu này …
Hắn đối với nàng, luôn nỗ lực toàn tâm toàn ý như thế.
Nàng biết, hắn thích nàng, nhưng lòng của nàng, hết lần này đến lần khác không thể tiếp nhận hắn, luôn khiến nàng ăn năn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.