Thất Thân Trong Đêm Tân Hôn (H)
Chương 17: Quyển 1 - Minh Hôn: Trừng Trị
Sí Diễm
02/02/2024
Bà hoảng sợ, đột nhiên lùi một bước, sắc mặt trắng bệch, một cơn gió lạnh lan dọc từ lưng đến cổ, nhất thời cứng ngắc tại chỗ.
Một bà hỉ khác cũng rất vội vàng, không phát hiện y khác lạ, nhìn qua người trên giường.
Dưới khăn đội đầu là một gương mặt diễm lệ tuyệt sắc, tuy rằng đôi môi bị tấm khăn màu đỏ che lại, nhưng con ngươi lộ ra là sao trời lấp lánh, lông mi tinh tế nhỏ dài, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, vẫn có thể khiến người ta nhìn không rời mắt được.
Thấy biểu tình của Sở Kiến Mặc bình tĩnh, bà hỉ do dự một chút, đi cởi dây thừng trên người và miếng vải nhét trong miệng của y.
Kề gần mới phát hiện, đuôi mắt y nhiễm một quầng đỏ ửng, khóe mắt trái có một nốt ruồi nho nhỏ càng thêm rõ ràng, thoạt nhìn lại có cảm giác xinh đẹp quyến rũ khó tả.
Động tác trên tay dừng một chút, bà vừa định hỏi y có phải đã khóc hay không, chẳng qua nghĩ đến bộ dáng âm trầm đáng sợ của sảnh chính Lâu gia, gả cho một người chết, khóc chẳng phải là rất bình thường hay sao, vì thế khẽ thở dài, không nói gì cả, yên lặng tăng nhanh tốc độ trong tay.
Cất tơ hồng và khăn vải vào trong ngực, bà hỉ dựa theo phân phó của Sở lão gia, nửa uy hiếp nửa ra lệnh cho Sở Kiến Mặc: “Ngũ thiếu gia, trước khi ra cửa lão gia có nói, làm nó ngây ngốc mà an phận thủ thường ở Lâu gia, nếu ta nghe được nó ăn nói khùng điên gây bất lợi cho Lâu gia, nhất định sẽ tự tay trừng trị nó.”
Sở Kiến Mặc một bên hoạt động cổ tay, một bên châm chọc mà nâng mắt liếc bà một cái: “Ngũ thiếu gia? Lúc này mới biết ta là ngũ thiếu gia à?”
Bà hỉ lúc này mới ý thức được chính gọi sai, nhìn biểu tình khinh thường của y, không muốn gây thêm rắc rối, chịu đựng tức giận gượng gạo xin lỗi: “Là ta sai, người già rồi, đầu óc không tốt, mong tam thiếu gia không lấy làm phiền lòng, cũng mong tam thiếu gia nhớ kỹ lời lão gia nói.”
Sở Kiến Mặc dời ánh mắt không nhìn bà, nhưng cũng không có phản bác.
Bà hỉ biết đây là ra chiều đồng ý, thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào khóe mắt của mình rồi nhắc nhở y, “Thiếu gia, nốt ruồi của ngài lộ ra rồi, chờ ta giúp ngài dùng phấn che lại, về sau ở trước mặt người Lâu gia nhớ phải cẩn thận, bằng không không chỉ có Sở gia xui xẻo, ngài cũng sẽ bị liên lụy.”
Sở Kiến Mặc kinh ngạc một chốc, theo bản năng chạm đến khóe mắt, nơi đó có hơi hơi ẩm ướt, dường như là nước mắt không nhịn được chảy xuống khi đi qua đỉnh núi.
Y và tam thiếu gia Sở Kiến Tinh có dáng dấp vô cùng giống nhau, không phải người quen thuộc căn bản không phân biệt được, khác biệt lớn nhất là dưới mắt trái y có một nốt ruồi nhỏ, mà Sở Kiến Tinh không có, cho nên trước khi xuất gia Sở lão gia mới che nốt ruồi này đi, không ngờ phấn trang điểm trên mặt lại bị nước mắt làm trôi.
Hiện tại y cũng cần cái thân phận thiếu phu nhân Lâu gia này, vì thế gật đầu nói, “Biết rồi.”
Bố trí tất cả xong xuôi, hai bà hỉ gấp không chờ nổi mà rời đi, nện bước vội vàng như có ma đuổi theo phía sau.
Trong phòng chỉ còn một mình Sở Kiến Mặc, khóa kỹ cửa phòng, y cắn răng trở về bên giường, hai tay run rẩy cởi quần lót ra, tách hai chân nhìn dị vật trơn nhẵn phong tỏa huyệt khẩu.
Ở trên kiệu hoa bị hung hăng chà đạp một đường, khe thịt trắng mịn biến thành đỏ thẫm, huyệt khẩu non mềm phủ đầy mật dịch dính nhớp, hiện lên một tầng ánh nước trong suốt, hai mảnh thịt non nớt phấn hồng hơi mở ra, ngậm một viên ngọc trai trắng sáng trơn bóng, nhìn qua dâm đãng lại xinh đẹp.
Một bà hỉ khác cũng rất vội vàng, không phát hiện y khác lạ, nhìn qua người trên giường.
Dưới khăn đội đầu là một gương mặt diễm lệ tuyệt sắc, tuy rằng đôi môi bị tấm khăn màu đỏ che lại, nhưng con ngươi lộ ra là sao trời lấp lánh, lông mi tinh tế nhỏ dài, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, vẫn có thể khiến người ta nhìn không rời mắt được.
Thấy biểu tình của Sở Kiến Mặc bình tĩnh, bà hỉ do dự một chút, đi cởi dây thừng trên người và miếng vải nhét trong miệng của y.
Kề gần mới phát hiện, đuôi mắt y nhiễm một quầng đỏ ửng, khóe mắt trái có một nốt ruồi nho nhỏ càng thêm rõ ràng, thoạt nhìn lại có cảm giác xinh đẹp quyến rũ khó tả.
Động tác trên tay dừng một chút, bà vừa định hỏi y có phải đã khóc hay không, chẳng qua nghĩ đến bộ dáng âm trầm đáng sợ của sảnh chính Lâu gia, gả cho một người chết, khóc chẳng phải là rất bình thường hay sao, vì thế khẽ thở dài, không nói gì cả, yên lặng tăng nhanh tốc độ trong tay.
Cất tơ hồng và khăn vải vào trong ngực, bà hỉ dựa theo phân phó của Sở lão gia, nửa uy hiếp nửa ra lệnh cho Sở Kiến Mặc: “Ngũ thiếu gia, trước khi ra cửa lão gia có nói, làm nó ngây ngốc mà an phận thủ thường ở Lâu gia, nếu ta nghe được nó ăn nói khùng điên gây bất lợi cho Lâu gia, nhất định sẽ tự tay trừng trị nó.”
Sở Kiến Mặc một bên hoạt động cổ tay, một bên châm chọc mà nâng mắt liếc bà một cái: “Ngũ thiếu gia? Lúc này mới biết ta là ngũ thiếu gia à?”
Bà hỉ lúc này mới ý thức được chính gọi sai, nhìn biểu tình khinh thường của y, không muốn gây thêm rắc rối, chịu đựng tức giận gượng gạo xin lỗi: “Là ta sai, người già rồi, đầu óc không tốt, mong tam thiếu gia không lấy làm phiền lòng, cũng mong tam thiếu gia nhớ kỹ lời lão gia nói.”
Sở Kiến Mặc dời ánh mắt không nhìn bà, nhưng cũng không có phản bác.
Bà hỉ biết đây là ra chiều đồng ý, thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào khóe mắt của mình rồi nhắc nhở y, “Thiếu gia, nốt ruồi của ngài lộ ra rồi, chờ ta giúp ngài dùng phấn che lại, về sau ở trước mặt người Lâu gia nhớ phải cẩn thận, bằng không không chỉ có Sở gia xui xẻo, ngài cũng sẽ bị liên lụy.”
Sở Kiến Mặc kinh ngạc một chốc, theo bản năng chạm đến khóe mắt, nơi đó có hơi hơi ẩm ướt, dường như là nước mắt không nhịn được chảy xuống khi đi qua đỉnh núi.
Y và tam thiếu gia Sở Kiến Tinh có dáng dấp vô cùng giống nhau, không phải người quen thuộc căn bản không phân biệt được, khác biệt lớn nhất là dưới mắt trái y có một nốt ruồi nhỏ, mà Sở Kiến Tinh không có, cho nên trước khi xuất gia Sở lão gia mới che nốt ruồi này đi, không ngờ phấn trang điểm trên mặt lại bị nước mắt làm trôi.
Hiện tại y cũng cần cái thân phận thiếu phu nhân Lâu gia này, vì thế gật đầu nói, “Biết rồi.”
Bố trí tất cả xong xuôi, hai bà hỉ gấp không chờ nổi mà rời đi, nện bước vội vàng như có ma đuổi theo phía sau.
Trong phòng chỉ còn một mình Sở Kiến Mặc, khóa kỹ cửa phòng, y cắn răng trở về bên giường, hai tay run rẩy cởi quần lót ra, tách hai chân nhìn dị vật trơn nhẵn phong tỏa huyệt khẩu.
Ở trên kiệu hoa bị hung hăng chà đạp một đường, khe thịt trắng mịn biến thành đỏ thẫm, huyệt khẩu non mềm phủ đầy mật dịch dính nhớp, hiện lên một tầng ánh nước trong suốt, hai mảnh thịt non nớt phấn hồng hơi mở ra, ngậm một viên ngọc trai trắng sáng trơn bóng, nhìn qua dâm đãng lại xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.