Thất Thân Trong Đêm Tân Hôn (H)
Chương 45: Quyển 1 - Minh Hôn
Sí Diễm
02/02/2024
Sở Kiến Mặc cầm chặt chiếc hộp gỗ trong tay, y cố kìm sự sốt ruột trong lòng, cụp mắt suy xét đến những người có thể cản trở việc này, y đã thấy quá nhiều chuyện bẩn thỉu ở Sở gia nên chỉ cần có chuyện thì y luôn nghĩ đến hướng tăm tối nhất.
Đối tượng tình nghi đầu tiên chắc chắn là Lâu Trường An, chỉ có hắn mới là người có xung đột lợi ích lớn nhất với Lâu Trường Sinh.
Sau khi cẩn thận suy xét mọi chi tiết, Sở Kiến Mặc thấy hắn thật sự có vấn đề.
Bỏ qua sự đắc ý trắng trợn suốt hai ngày nay trên người Lâu Trường An thì thân là đệ đệ của Lâu Trường Sinh, tướng mạo rất giống với huynh trưởng nhưng cơ thể của hắn lại quá gầy yếu, nhìn thế nào cũng thấy bất thường.
Còn đêm qua nữa, lúc nói đến chuyện Lâu Trường Sinh không thể sống lại hắn nói rất chắc chắn, sau đó còn chột dạ cất cao giọng.
Sở Kiến Mặc ngước mắt lên hỏi: "Trước kia nhị thiếu gia có gầy như vậy không?"
Vấn đề y nghĩ đến thì Lâu Trường Sinh cũng nghĩ đến, hắn trầm mặc một giây rồi mới nói: "Không có, trước kia dù nhị đệ sa vào tửu sắc nhưng có di nương trông chừng nên cơ thể của hắn không đến mức tệ như bây giờ."
"Vậy ngươi nói xem, hắn đột nhiên biến thành như vậy, có phải vì bị phản hệ không?" Trước đó Lâu lão phu nhân tìm người phục sinh thông qua Lâu Trường An, nếu hắn sử dụng pháo thuật ngăn cản trận pháp phục sinh thì dù có thành công cơ thể hắn vẫn sẽ chịu ảnh hưởng.
Lâu Trường An trầm ngâm một lát rồi nói: "Có khả năng này."
Thực ra chỉ dựa vào dăm ba câu đã nhận định kẻ gây chuyện thì có chút khinh suất, nhưng bọn họ không cần đáp án chính xác bao nhiêu chỉ cần có một phương hướng để suy nghĩ là đủ rồi, nếu đoán sai thì nghĩ lại thôi.
Nửa đêm, cả Lâu phủ đều chìm trong yên tĩnh.
Nương theo ánh trăng mờ, Sở Kiến Mặc rón rén lẻn vào nơi ở của Lâu Trường An - Quế Hương Viên.
Đã khuya nên Quế Hương Viên đã khóa cửa rồi, may mà có Lâu Trường Sinh sống ở Lâu phủ từ nhỏ, dưới sự chỉ dẫn của hắn Sở Kiến Mặc tìm thấy một ngọn núi giả ở góc tường bên ngoài nên y trèo vào trong một cách dễ dàng.
Lâu Trường An bị bệnh nên Tôn di nương đưa qua chỗ mình chăm sóc, phần lớn tôi tớ cũng đi theo qua bên đó, tối nay không có nhiều người ở lại đây canh gác nên tiện cho Sở Kiến Mặc điều tra.
Tuy Sở Kiến Mặc không biết pháp thuật nhưng y vẫn biết chút thường thức, Lâu nhị thiếu gia không có pháp lực nên muốn thi pháp thì nhất định phải mượn pháp trận, mà muốn bố trí pháp trận thì không gian không thể quá nhỏ được. Nếu thật sự là hắn thì chắc chắn hắn đã dành riêng một căn phòng để làm chuyện này.
Trong Quế Hương Viên có khá nhiều phòng, Sở Kiến Mặc không muốn lãng phí thời gian và cũng lo mình sẽ bị những người khác trong viện phát hiện nên Sở Kiến Mặc chỉ đứng ngoài cửa phòng, còn Lâu Trường Sinh bày vào trong xem.
Bọn họ bắt đầu kiểm tra từ cửa viện, đi đến một căn phòng nhỏ trong góc chính phòng, Sở Kiến Mặc đứng im nhưng không thấy Lâu Trường Sinh thả tay mình ra để đi vào trong, y hỏi: "Sao ngươi lại đứng ở đây?"
Y sửng sốt một giây rồi lập tức mừng rơn, có lẽ y tìm đúng chỗ rồi, y hỏi khẽ: "Ngươi không nhìn thấy cửa ư?"
Pháp trận có thể ngăn cản sinh hồn phục sinh thì chắc là cũng có thể cản tầm nhìn của sinh hồn.
Lâu Trường Sinh phản ứng rất nhanh: "Ở đây?"
Sở Kiến Mặc nói: "Ta đoán vậy, ngươi đi thử một cái xem."
Đối tượng tình nghi đầu tiên chắc chắn là Lâu Trường An, chỉ có hắn mới là người có xung đột lợi ích lớn nhất với Lâu Trường Sinh.
Sau khi cẩn thận suy xét mọi chi tiết, Sở Kiến Mặc thấy hắn thật sự có vấn đề.
Bỏ qua sự đắc ý trắng trợn suốt hai ngày nay trên người Lâu Trường An thì thân là đệ đệ của Lâu Trường Sinh, tướng mạo rất giống với huynh trưởng nhưng cơ thể của hắn lại quá gầy yếu, nhìn thế nào cũng thấy bất thường.
Còn đêm qua nữa, lúc nói đến chuyện Lâu Trường Sinh không thể sống lại hắn nói rất chắc chắn, sau đó còn chột dạ cất cao giọng.
Sở Kiến Mặc ngước mắt lên hỏi: "Trước kia nhị thiếu gia có gầy như vậy không?"
Vấn đề y nghĩ đến thì Lâu Trường Sinh cũng nghĩ đến, hắn trầm mặc một giây rồi mới nói: "Không có, trước kia dù nhị đệ sa vào tửu sắc nhưng có di nương trông chừng nên cơ thể của hắn không đến mức tệ như bây giờ."
"Vậy ngươi nói xem, hắn đột nhiên biến thành như vậy, có phải vì bị phản hệ không?" Trước đó Lâu lão phu nhân tìm người phục sinh thông qua Lâu Trường An, nếu hắn sử dụng pháo thuật ngăn cản trận pháp phục sinh thì dù có thành công cơ thể hắn vẫn sẽ chịu ảnh hưởng.
Lâu Trường An trầm ngâm một lát rồi nói: "Có khả năng này."
Thực ra chỉ dựa vào dăm ba câu đã nhận định kẻ gây chuyện thì có chút khinh suất, nhưng bọn họ không cần đáp án chính xác bao nhiêu chỉ cần có một phương hướng để suy nghĩ là đủ rồi, nếu đoán sai thì nghĩ lại thôi.
Nửa đêm, cả Lâu phủ đều chìm trong yên tĩnh.
Nương theo ánh trăng mờ, Sở Kiến Mặc rón rén lẻn vào nơi ở của Lâu Trường An - Quế Hương Viên.
Đã khuya nên Quế Hương Viên đã khóa cửa rồi, may mà có Lâu Trường Sinh sống ở Lâu phủ từ nhỏ, dưới sự chỉ dẫn của hắn Sở Kiến Mặc tìm thấy một ngọn núi giả ở góc tường bên ngoài nên y trèo vào trong một cách dễ dàng.
Lâu Trường An bị bệnh nên Tôn di nương đưa qua chỗ mình chăm sóc, phần lớn tôi tớ cũng đi theo qua bên đó, tối nay không có nhiều người ở lại đây canh gác nên tiện cho Sở Kiến Mặc điều tra.
Tuy Sở Kiến Mặc không biết pháp thuật nhưng y vẫn biết chút thường thức, Lâu nhị thiếu gia không có pháp lực nên muốn thi pháp thì nhất định phải mượn pháp trận, mà muốn bố trí pháp trận thì không gian không thể quá nhỏ được. Nếu thật sự là hắn thì chắc chắn hắn đã dành riêng một căn phòng để làm chuyện này.
Trong Quế Hương Viên có khá nhiều phòng, Sở Kiến Mặc không muốn lãng phí thời gian và cũng lo mình sẽ bị những người khác trong viện phát hiện nên Sở Kiến Mặc chỉ đứng ngoài cửa phòng, còn Lâu Trường Sinh bày vào trong xem.
Bọn họ bắt đầu kiểm tra từ cửa viện, đi đến một căn phòng nhỏ trong góc chính phòng, Sở Kiến Mặc đứng im nhưng không thấy Lâu Trường Sinh thả tay mình ra để đi vào trong, y hỏi: "Sao ngươi lại đứng ở đây?"
Y sửng sốt một giây rồi lập tức mừng rơn, có lẽ y tìm đúng chỗ rồi, y hỏi khẽ: "Ngươi không nhìn thấy cửa ư?"
Pháp trận có thể ngăn cản sinh hồn phục sinh thì chắc là cũng có thể cản tầm nhìn của sinh hồn.
Lâu Trường Sinh phản ứng rất nhanh: "Ở đây?"
Sở Kiến Mặc nói: "Ta đoán vậy, ngươi đi thử một cái xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.