Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Chương 6: Châu Âu Cổ (2)
Khanh Thiển
07/11/2024
Cầm đầu là một người đàn ông, thân hình cao lớn anh tuấn, đôi chân thon dài mạnh mẽ được bọc dưới quần tây màu đen.
Khuôn mặt anh ta lạnh lùng, mặt mày lạnh bạc, cả người tản ra một loại cao quý xa cách, lại mang theo mị lực nam nhân thành thục trí mạng.
Cho dù là người hầu Hán Các, ở lúc nhìn thấy người tới, cũng không khỏi hơi nghiêm nghị.
Khuôn mặt này, không ai ở thành phố Lam không biết.
Tam thiếu gia nhà họ Giang, Giang Mạc Viễn.
Người thừa kế thứ nhất của bốn đại hào môn, dung mạo, địa vị, quyền thế đều thuộc về một mình.
Các danh viện của thành phố Lam đều muốn gả cho người đàn ông này.
Quản lý tiến lên, cung kính mà không nịnh nọt: "Giang tổng, bàn của anh ở bên này, mời đi theo tôi."
Giang Mạc Viễn gật đầu, nhấc chân đi vào trong.
Nhưng đúng lúc này, thư ký đi theo phía sau đột nhiên tiến lên, thấp giọng nói một câu: "Giang tổng."
Nói xong, chỉ chỉ một hướng.
Giang Mạc Viễn nhíu mày, nhưng vẫn quay đầu lại, nhìn theo hướng mà thư ký chỉ, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.
Cô gái có thân hình gầy yếu ngồi trên ghế trúc, nghiêng đầu, không biết xảy ra chuyện gì, biểu cảm rất kháng cự.
Mà người ngồi bên cạnh cô ấy, anh ta cũng biết.
Phó Vân Thâm.
Tên công tử ăn chơi trác táng kia của nhà họ Phó, thanh danh không phải tầm thường.
Bị đưa ra nước ngoài ba năm, thoạt nhìn cũng không có nửa điểm tiến bộ.
Không biết là nghĩ tới cái gì, Giang Mạc Viễn càng nhíu mày hơn, sải bước đi tới, bỏ lại mấy người đi theo phía sau hai mặt nhìn nhau.
Mấy người này đều là khách hàng của tập đoàn Giang Thị, cũng coi như hiểu rõ tính tình của Giang Mạc Viễn.
Giang tam thiếu gia của thành phố Lam, từ trước đến nay mặt không đổi sắc, chuyện gì khiến anh ta có thể thay đổi sắc mặt?
"Giang tổng đi dạy dỗ một hậu bối không nghe lời, lát nữa sẽ trở về." Thư ký áy náy nói, "Mời mọi người ngồi xuống trước."
Nghe được một câu giải thích như vậy, mấy vị khách hàng mới bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ đều rất hiểu, vội vàng nói: "Không dám, không dám, Giang tổng cứ việc đi làm."
Nếu không có Giang Mạc Viễn, bọn họ ngay cả vị trí ở Hán Các cũng không đặt được.
Thư ký lần nữa tỏ vẻ xin lỗi, sau đó đi theo Giang Mạc Viễn rời đi.
Lúc này trong Hán Các cũng không còn khách nhân nào khác, những người phục vụ đều đứng sang một bên chờ.
Quản lý tự nhiên nhìn thấy một màn này, ông ta nhíu mày, lúc muốn tiến lên ngăn cản, trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc, im lặng gật đầu, lại lui trở về.
Phó Vân Thâm thu hồi ánh mắt, hỏi: "Ăn thêm chút nữa không em?"
Cô gái vô tình từ chối: "Không ăn."
"Nghe lời, không ăn không tốt cho sức khỏe."
"Không ăn."
Nhiếp Triều: "..."
Hôm nay Phó thiếu gia thật sự có bệnh.
Còn uy hiếp dụ dỗ em gái nhà người ta ăn gan heo?
Nhìn thấy giữa hai hàng lông mày của cô gái đều là kháng cự, Phó Vân Thâm hơi nhíu mày, giọng nói kéo dài: "Thật sự không ăn sao?"
Doanh Tử Câm đẩy cái đĩa ra xa: "Em không thích nội tạng."
Những miếng gan heo này đích xác có chút đặc biệt, sau khi ăn xong một đĩa mười hai miếng, cô ấy rõ ràng cảm giác được tốc độ sinh huyết của cơ thể rõ ràng nhanh hơn, thậm chí so với hiệu quả tự hồi phục của cô ấy còn tốt hơn.
Nhưng cô ấy thật sự không thể nào chấp nhận nội tạng, đây đã là giới hạn của cô ấy rồi.
"Vậy đóng gói lại đi." Phó Vân Thâm gõ gõ lên mặt bàn, cong môi, cười yêu nghiệt, "Để vào tủ lạnh, sáng mai hâm nóng lên ăn."
"Phụt..." Nhiếp Triều phun ra, "Phó Vân Thâm, cậu không sợ đại lão đánh cậu sao?"
"Hả?" Nghe nói như thế, Phó Vân Thâm ngước mắt lên, giọng nói dịu dàng, "Em gái, em xem anh đối xử với em tốt như vậy, em nỡ lòng nào đánh anh sao?"
Doanh Tử Câm liếc mắt nhìn anh, trong mắt như có một màn mưa bụi hoa hạnh, chậm rãi nói: "Đúng vậy, em không nỡ."
Đôi mắt hoa đào của Phó Vân Thâm khẽ động, hơi thở có chút thay đổi: "Ừm?"
Nhiếp Triêu kinh ngạc.
Anh ấy đã nhìn lầm rồi, vốn tưởng rằng cô em gái này rụt rè nội liễm, ai biết được lại còn có thể phản công Phó thiếu gia, thật ghê gớm.
Mà đúng lúc này, tấm rèm trúc bỗng nhiên bị kéo ra, lực đạo quá lớn khiến cho chuông gió treo trên đó đều bị kéo rơi xuống, "Loảng xoảng" rơi đầy đất.
"Ai vậy? Quấy rầy ông nội Nhiếp của..." Nhiếp Triều vừa quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang màu đen, lời nói phía sau nghẹn lại trong cổ họng, ho khan mãnh liệt.
Chết tiệt, Giang Mạc Viễn?
Đây là nghiệt duyên gì vậy?
Anh ấy theo bản năng nhìn về phía Doanh Tử Câm, lại thấy cô gái đã bưng lên một bát canh táo đỏ long nhãn, giống như là không nhìn thấy người tới.
Tư thế của cô thoải mái, cánh tay cũng tùy ý đặt lên trên bàn, lông mày hơi nhướng lên, không có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, nhưng lại toát ra một loại cao quý mỹ lệ khiến người ta không thể nào bỏ qua, giống như nàng công chúa Châu Âu thời trung cổ bước ra từ trong tranh.
Giang Mạc Viễn dùng một loại tư thái cao cao tại thượng nhìn xuống cô gái, giọng điệu trầm xuống: "Cô chạy từ trong bệnh viện ra, chính là vì tới nơi này chơi bời cùng với những người này?"
Một câu nói khiến Nhiếp Triều tức giận, nhưng anh ấy nhịn xuống không động đậy.
Khuôn mặt anh ta lạnh lùng, mặt mày lạnh bạc, cả người tản ra một loại cao quý xa cách, lại mang theo mị lực nam nhân thành thục trí mạng.
Cho dù là người hầu Hán Các, ở lúc nhìn thấy người tới, cũng không khỏi hơi nghiêm nghị.
Khuôn mặt này, không ai ở thành phố Lam không biết.
Tam thiếu gia nhà họ Giang, Giang Mạc Viễn.
Người thừa kế thứ nhất của bốn đại hào môn, dung mạo, địa vị, quyền thế đều thuộc về một mình.
Các danh viện của thành phố Lam đều muốn gả cho người đàn ông này.
Quản lý tiến lên, cung kính mà không nịnh nọt: "Giang tổng, bàn của anh ở bên này, mời đi theo tôi."
Giang Mạc Viễn gật đầu, nhấc chân đi vào trong.
Nhưng đúng lúc này, thư ký đi theo phía sau đột nhiên tiến lên, thấp giọng nói một câu: "Giang tổng."
Nói xong, chỉ chỉ một hướng.
Giang Mạc Viễn nhíu mày, nhưng vẫn quay đầu lại, nhìn theo hướng mà thư ký chỉ, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.
Cô gái có thân hình gầy yếu ngồi trên ghế trúc, nghiêng đầu, không biết xảy ra chuyện gì, biểu cảm rất kháng cự.
Mà người ngồi bên cạnh cô ấy, anh ta cũng biết.
Phó Vân Thâm.
Tên công tử ăn chơi trác táng kia của nhà họ Phó, thanh danh không phải tầm thường.
Bị đưa ra nước ngoài ba năm, thoạt nhìn cũng không có nửa điểm tiến bộ.
Không biết là nghĩ tới cái gì, Giang Mạc Viễn càng nhíu mày hơn, sải bước đi tới, bỏ lại mấy người đi theo phía sau hai mặt nhìn nhau.
Mấy người này đều là khách hàng của tập đoàn Giang Thị, cũng coi như hiểu rõ tính tình của Giang Mạc Viễn.
Giang tam thiếu gia của thành phố Lam, từ trước đến nay mặt không đổi sắc, chuyện gì khiến anh ta có thể thay đổi sắc mặt?
"Giang tổng đi dạy dỗ một hậu bối không nghe lời, lát nữa sẽ trở về." Thư ký áy náy nói, "Mời mọi người ngồi xuống trước."
Nghe được một câu giải thích như vậy, mấy vị khách hàng mới bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ đều rất hiểu, vội vàng nói: "Không dám, không dám, Giang tổng cứ việc đi làm."
Nếu không có Giang Mạc Viễn, bọn họ ngay cả vị trí ở Hán Các cũng không đặt được.
Thư ký lần nữa tỏ vẻ xin lỗi, sau đó đi theo Giang Mạc Viễn rời đi.
Lúc này trong Hán Các cũng không còn khách nhân nào khác, những người phục vụ đều đứng sang một bên chờ.
Quản lý tự nhiên nhìn thấy một màn này, ông ta nhíu mày, lúc muốn tiến lên ngăn cản, trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc, im lặng gật đầu, lại lui trở về.
Phó Vân Thâm thu hồi ánh mắt, hỏi: "Ăn thêm chút nữa không em?"
Cô gái vô tình từ chối: "Không ăn."
"Nghe lời, không ăn không tốt cho sức khỏe."
"Không ăn."
Nhiếp Triều: "..."
Hôm nay Phó thiếu gia thật sự có bệnh.
Còn uy hiếp dụ dỗ em gái nhà người ta ăn gan heo?
Nhìn thấy giữa hai hàng lông mày của cô gái đều là kháng cự, Phó Vân Thâm hơi nhíu mày, giọng nói kéo dài: "Thật sự không ăn sao?"
Doanh Tử Câm đẩy cái đĩa ra xa: "Em không thích nội tạng."
Những miếng gan heo này đích xác có chút đặc biệt, sau khi ăn xong một đĩa mười hai miếng, cô ấy rõ ràng cảm giác được tốc độ sinh huyết của cơ thể rõ ràng nhanh hơn, thậm chí so với hiệu quả tự hồi phục của cô ấy còn tốt hơn.
Nhưng cô ấy thật sự không thể nào chấp nhận nội tạng, đây đã là giới hạn của cô ấy rồi.
"Vậy đóng gói lại đi." Phó Vân Thâm gõ gõ lên mặt bàn, cong môi, cười yêu nghiệt, "Để vào tủ lạnh, sáng mai hâm nóng lên ăn."
"Phụt..." Nhiếp Triều phun ra, "Phó Vân Thâm, cậu không sợ đại lão đánh cậu sao?"
"Hả?" Nghe nói như thế, Phó Vân Thâm ngước mắt lên, giọng nói dịu dàng, "Em gái, em xem anh đối xử với em tốt như vậy, em nỡ lòng nào đánh anh sao?"
Doanh Tử Câm liếc mắt nhìn anh, trong mắt như có một màn mưa bụi hoa hạnh, chậm rãi nói: "Đúng vậy, em không nỡ."
Đôi mắt hoa đào của Phó Vân Thâm khẽ động, hơi thở có chút thay đổi: "Ừm?"
Nhiếp Triêu kinh ngạc.
Anh ấy đã nhìn lầm rồi, vốn tưởng rằng cô em gái này rụt rè nội liễm, ai biết được lại còn có thể phản công Phó thiếu gia, thật ghê gớm.
Mà đúng lúc này, tấm rèm trúc bỗng nhiên bị kéo ra, lực đạo quá lớn khiến cho chuông gió treo trên đó đều bị kéo rơi xuống, "Loảng xoảng" rơi đầy đất.
"Ai vậy? Quấy rầy ông nội Nhiếp của..." Nhiếp Triều vừa quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang màu đen, lời nói phía sau nghẹn lại trong cổ họng, ho khan mãnh liệt.
Chết tiệt, Giang Mạc Viễn?
Đây là nghiệt duyên gì vậy?
Anh ấy theo bản năng nhìn về phía Doanh Tử Câm, lại thấy cô gái đã bưng lên một bát canh táo đỏ long nhãn, giống như là không nhìn thấy người tới.
Tư thế của cô thoải mái, cánh tay cũng tùy ý đặt lên trên bàn, lông mày hơi nhướng lên, không có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, nhưng lại toát ra một loại cao quý mỹ lệ khiến người ta không thể nào bỏ qua, giống như nàng công chúa Châu Âu thời trung cổ bước ra từ trong tranh.
Giang Mạc Viễn dùng một loại tư thái cao cao tại thượng nhìn xuống cô gái, giọng điệu trầm xuống: "Cô chạy từ trong bệnh viện ra, chính là vì tới nơi này chơi bời cùng với những người này?"
Một câu nói khiến Nhiếp Triều tức giận, nhưng anh ấy nhịn xuống không động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.