Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Chương 40:
Khanh Thiển
07/11/2024
Doanh Lộ Vi vén sợi tóc ra sau tai, không nhìn thêm một cái, đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng, cô ta cảm thấy da hơi ngứa, tiện tay gãi một cái, lại có chút đau nhói.
Doanh Lộ Vi hoảng sợ, vội vàng che mặt mình.
Tay kia run rẩy lấy điện thoại di động ra, căn bản không kịp suy nghĩ: "Alo? Nhanh, đặt lịch bệnh viện Đệ Nhất cho tôi..."
**
Cùng lúc đó.
Nội thành đèn đuốc sáng trưng, người như thủy triều, tiếng còi xe vang lên không dứt.
Trên xe.
Phó Vân Thâm nhìn thoáng qua đèn đỏ, nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái vốn đang nhắm mắt ngủ bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.
"Gặp ác mộng?"
"Không phải." Doanh Tử Câm chống khuỷu tay, vẻ mặt mệt mỏi: "Nhớ tới một chuyện thú vị."
Hôm đó, ngoại trừ việc mua dược liệu chữa bệnh cho Ôn Phong Miên, cô còn mua thêm một ít dược liệu khác.
Sau khi trở về, cô cũng tiện thể điều chế một ít thuốc mới, đặt ở trong phòng.
Tất nhiên, dược liệu cực độc không thể nào bày bán trên thị trường.
Cho nên dù luyện chế như thế nào, độc tính cũng sẽ không quá cao.
Nặng nhất cũng chỉ là toàn thân nổi mẩn đỏ một tháng, nếu như đi khám bác sĩ thì còn nghiêm trọng hơn, mặt thối rữa gì đó.
Độc do cô điều chế, còn chưa có ai giải được.
"Hả?" Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Phó Vân Thâm khởi động xe, "Chuyện thú vị gì, kể anh nghe với?"
Cô gái vừa tỉnh ngủ, trong mắt phượng tràn ngập hơi nước, giọng nói lạnh lùng: "Dạy dỗ một người, tâm trạng khá hơn chút."
Ngón tay thon dài của người đàn ông gõ nhẹ lên vô lăng, ánh mắt thâm trầm.
Anh đã điều tra Doanh gia.
Cho dù Doanh gia có muốn che giấu chuyện mười sáu năm trước, chỉ cần cẩn thận điều tra vẫn có thể biết được chân tướng.
Tứ đại hào môn coi trọng lợi ích, cho dù là con gái ruột, đều có thể tùy ý vứt bỏ.
Giống hệt như trước kia.
Phó Vân Thâm lấy ra một miếng chocolate, đưa tới.
Doanh Tử Câm nhận lấy, bẻ làm đôi.
Phó Vân Thâm cụp mắt, khẽ cười.
Cô nhóc cũng biết điều đấy chứ.
Anh như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua cô gái, môi cong cong, âm cuối hơi nhếch lên: "Câm Câm?"
Doanh Tử Câm không nghe rõ, tháo tai nghe xuống: "Cái gì cơ?"
"Câm Câm." Phó Vân Thâm lại đọc một lần, đôi mắt đào hoa sâu thẳm, như đang câu hồn người khác, "Tên em, chẳng lẽ không phải cái này?"
Hai chữ này được anh nói ra, kiều diễm lại triền miên, giống như lời thì thầm của người tình.
Doanh Tử Câm trầm mặc một chút, nhẹ giọng đáp: "Ừm."
Cái tên Câm Câm này, không phải người Doanh gia đặt cho cô, mà là Ôn Phong Miên.
Ôn Phong Miên nói, Câm Câm có hai ý nghĩa.
Một là "Thân Thân Thiên Yêu, Hòa Thư Chi Mạo", ông ấy hy vọng cô có thể bình an, sống một đời suôn sẻ.
Ý nghĩa còn lại là "Chết yểu".
Bên huyện Thanh Thủy có tập tục như vậy, lấy một cái tên xấu sẽ dễ nuôi sống hơn.
"Ừm, vậy thì tốt." Phó Vân Thâm thản nhiên nói: "Sau này anh gọi em là Câm Câm, được chứ?"
Doanh Tử Câm ngáp một cái, lười biếng đáp: "Ừm."
Chỉ tính riêng những năm tháng ở Châu O, cô đã có rất nhiều cái tên.
Cái tên đối với cô mà nói, chỉ là một loại danh hiệu.
Ngoại trừ những cái tên có ý nghĩa đặc biệt.
Cuối cùng hai người đi tới một quán lẩu xiên que ven đường dành cho người đi bộ, buổi tối đúng là lúc đông khách, phải xếp hàng.
Doanh Tử Câm ngửi thấy mùi thơm cay nồng nặc, bỗng nhiên cảm thấy rất tiếc nuối vì trước kia không ở lại Hoa Quốc lâu một chút, đã bỏ lỡ rất nhiều món ngon như vậy.
"Anh đi đỗ xe." Phó Vân Thâm giơ tay, muốn xoa đầu cô, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, nói: "Em đi lấy số trước đi, đừng chạy lung tung."
Quán lẩu xiên que này nằm trong ngõ nhỏ, cách bãi đỗ xe một khoảng khá xa.
Doanh Tử Câm gật gật đầu.
Sau khi lấy số xong, cô đút một tay vào túi, dựa người vào tường.
Tay kia lấy điện thoại ra, mở Weibo.
Hôm đó sau khi Doanh Lộ Vi block tài khoản Weibo của cô, cô liền hủy, đăng ký một cái mới.
Doanh Tử Câm lướt qua bảng hot search, không thấy gì thú vị, đang định thoát ra chơi game một lát.
Nhưng vào lúc này, mục điểm nóng bỗng nhiên nhảy ra một bài Weibo, nguồn đến từ một tài khoản marketing.
【 Nổ tung! Doanh Lộ Vi nửa đêm vào bệnh viện, nghi ngờ mang thai! 】
Điểm nóng nằm ngay dưới hot search, vừa vào Weibo là có thể nhìn thấy.
Rất nhanh, fan của Doanh Lộ Vi nghe tin đã chạy đến.
【 Oa, chị gái có phải sắp có tin vui với anh rể chúng ta rồi không! 】
【 A a a, nếu Lộ Vi mang thai, vậy là không xem được buổi biểu diễn nữa rồi! 】
【 Mong chờ quá mong chờ quá, nhan sắc Lộ Vi cao như vậy, anh rể cũng vậy, con của hai người chắc chắn rất xinh trai, xinh gái. 】
Hôn ước của Doanh Lộ Vi và Giang Mạc Viễn không phải bí mật, fan của cô ta đều gọi Giang Mạc Viễn là anh rể.
Trong một đống bình luận chúc mừng, luôn xen lẫn một số bình luận khác.
【 Ha ha, Giang Mạc Viễn đúng là mắt mù, lại muốn cưới một đóa bạch liên hoa, sao, còn muốn sinh ra một đóa bạch liên hoa nhỏ à? Muốn đào ao trồng hoa hả? 】
Một câu nói mắng hai người, khiến những fan kia tức giận muốn mắng chửi.
Nhưng bởi vì chuyện hôm đó, sợ sẽ bị vả mặt lần nữa, fan cứng vội vàng lên tiếng.
【 Anti-fan lại đến rồi, mọi người đừng để ý đến bọn họ, càng để ý bọn họ càng lấn tới, mau chóng report đi. 】
Fan vừa tố cáo bình luận ác ý, vừa vui mừng chúc mừng trong siêu thoại.
Nhưng không biết lúc này Doanh Lộ Vi sắp điên rồi, cô ta nhìn mình mọc đầy mẩn đỏ trong gương, ngay cả khóc cũng không dám.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Người đại diện cũng giật mình: "Cô đụng phải cái gì vậy?"
Sau khi rời khỏi phòng, cô ta cảm thấy da hơi ngứa, tiện tay gãi một cái, lại có chút đau nhói.
Doanh Lộ Vi hoảng sợ, vội vàng che mặt mình.
Tay kia run rẩy lấy điện thoại di động ra, căn bản không kịp suy nghĩ: "Alo? Nhanh, đặt lịch bệnh viện Đệ Nhất cho tôi..."
**
Cùng lúc đó.
Nội thành đèn đuốc sáng trưng, người như thủy triều, tiếng còi xe vang lên không dứt.
Trên xe.
Phó Vân Thâm nhìn thoáng qua đèn đỏ, nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái vốn đang nhắm mắt ngủ bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.
"Gặp ác mộng?"
"Không phải." Doanh Tử Câm chống khuỷu tay, vẻ mặt mệt mỏi: "Nhớ tới một chuyện thú vị."
Hôm đó, ngoại trừ việc mua dược liệu chữa bệnh cho Ôn Phong Miên, cô còn mua thêm một ít dược liệu khác.
Sau khi trở về, cô cũng tiện thể điều chế một ít thuốc mới, đặt ở trong phòng.
Tất nhiên, dược liệu cực độc không thể nào bày bán trên thị trường.
Cho nên dù luyện chế như thế nào, độc tính cũng sẽ không quá cao.
Nặng nhất cũng chỉ là toàn thân nổi mẩn đỏ một tháng, nếu như đi khám bác sĩ thì còn nghiêm trọng hơn, mặt thối rữa gì đó.
Độc do cô điều chế, còn chưa có ai giải được.
"Hả?" Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Phó Vân Thâm khởi động xe, "Chuyện thú vị gì, kể anh nghe với?"
Cô gái vừa tỉnh ngủ, trong mắt phượng tràn ngập hơi nước, giọng nói lạnh lùng: "Dạy dỗ một người, tâm trạng khá hơn chút."
Ngón tay thon dài của người đàn ông gõ nhẹ lên vô lăng, ánh mắt thâm trầm.
Anh đã điều tra Doanh gia.
Cho dù Doanh gia có muốn che giấu chuyện mười sáu năm trước, chỉ cần cẩn thận điều tra vẫn có thể biết được chân tướng.
Tứ đại hào môn coi trọng lợi ích, cho dù là con gái ruột, đều có thể tùy ý vứt bỏ.
Giống hệt như trước kia.
Phó Vân Thâm lấy ra một miếng chocolate, đưa tới.
Doanh Tử Câm nhận lấy, bẻ làm đôi.
Phó Vân Thâm cụp mắt, khẽ cười.
Cô nhóc cũng biết điều đấy chứ.
Anh như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua cô gái, môi cong cong, âm cuối hơi nhếch lên: "Câm Câm?"
Doanh Tử Câm không nghe rõ, tháo tai nghe xuống: "Cái gì cơ?"
"Câm Câm." Phó Vân Thâm lại đọc một lần, đôi mắt đào hoa sâu thẳm, như đang câu hồn người khác, "Tên em, chẳng lẽ không phải cái này?"
Hai chữ này được anh nói ra, kiều diễm lại triền miên, giống như lời thì thầm của người tình.
Doanh Tử Câm trầm mặc một chút, nhẹ giọng đáp: "Ừm."
Cái tên Câm Câm này, không phải người Doanh gia đặt cho cô, mà là Ôn Phong Miên.
Ôn Phong Miên nói, Câm Câm có hai ý nghĩa.
Một là "Thân Thân Thiên Yêu, Hòa Thư Chi Mạo", ông ấy hy vọng cô có thể bình an, sống một đời suôn sẻ.
Ý nghĩa còn lại là "Chết yểu".
Bên huyện Thanh Thủy có tập tục như vậy, lấy một cái tên xấu sẽ dễ nuôi sống hơn.
"Ừm, vậy thì tốt." Phó Vân Thâm thản nhiên nói: "Sau này anh gọi em là Câm Câm, được chứ?"
Doanh Tử Câm ngáp một cái, lười biếng đáp: "Ừm."
Chỉ tính riêng những năm tháng ở Châu O, cô đã có rất nhiều cái tên.
Cái tên đối với cô mà nói, chỉ là một loại danh hiệu.
Ngoại trừ những cái tên có ý nghĩa đặc biệt.
Cuối cùng hai người đi tới một quán lẩu xiên que ven đường dành cho người đi bộ, buổi tối đúng là lúc đông khách, phải xếp hàng.
Doanh Tử Câm ngửi thấy mùi thơm cay nồng nặc, bỗng nhiên cảm thấy rất tiếc nuối vì trước kia không ở lại Hoa Quốc lâu một chút, đã bỏ lỡ rất nhiều món ngon như vậy.
"Anh đi đỗ xe." Phó Vân Thâm giơ tay, muốn xoa đầu cô, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, nói: "Em đi lấy số trước đi, đừng chạy lung tung."
Quán lẩu xiên que này nằm trong ngõ nhỏ, cách bãi đỗ xe một khoảng khá xa.
Doanh Tử Câm gật gật đầu.
Sau khi lấy số xong, cô đút một tay vào túi, dựa người vào tường.
Tay kia lấy điện thoại ra, mở Weibo.
Hôm đó sau khi Doanh Lộ Vi block tài khoản Weibo của cô, cô liền hủy, đăng ký một cái mới.
Doanh Tử Câm lướt qua bảng hot search, không thấy gì thú vị, đang định thoát ra chơi game một lát.
Nhưng vào lúc này, mục điểm nóng bỗng nhiên nhảy ra một bài Weibo, nguồn đến từ một tài khoản marketing.
【 Nổ tung! Doanh Lộ Vi nửa đêm vào bệnh viện, nghi ngờ mang thai! 】
Điểm nóng nằm ngay dưới hot search, vừa vào Weibo là có thể nhìn thấy.
Rất nhanh, fan của Doanh Lộ Vi nghe tin đã chạy đến.
【 Oa, chị gái có phải sắp có tin vui với anh rể chúng ta rồi không! 】
【 A a a, nếu Lộ Vi mang thai, vậy là không xem được buổi biểu diễn nữa rồi! 】
【 Mong chờ quá mong chờ quá, nhan sắc Lộ Vi cao như vậy, anh rể cũng vậy, con của hai người chắc chắn rất xinh trai, xinh gái. 】
Hôn ước của Doanh Lộ Vi và Giang Mạc Viễn không phải bí mật, fan của cô ta đều gọi Giang Mạc Viễn là anh rể.
Trong một đống bình luận chúc mừng, luôn xen lẫn một số bình luận khác.
【 Ha ha, Giang Mạc Viễn đúng là mắt mù, lại muốn cưới một đóa bạch liên hoa, sao, còn muốn sinh ra một đóa bạch liên hoa nhỏ à? Muốn đào ao trồng hoa hả? 】
Một câu nói mắng hai người, khiến những fan kia tức giận muốn mắng chửi.
Nhưng bởi vì chuyện hôm đó, sợ sẽ bị vả mặt lần nữa, fan cứng vội vàng lên tiếng.
【 Anti-fan lại đến rồi, mọi người đừng để ý đến bọn họ, càng để ý bọn họ càng lấn tới, mau chóng report đi. 】
Fan vừa tố cáo bình luận ác ý, vừa vui mừng chúc mừng trong siêu thoại.
Nhưng không biết lúc này Doanh Lộ Vi sắp điên rồi, cô ta nhìn mình mọc đầy mẩn đỏ trong gương, ngay cả khóc cũng không dám.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Người đại diện cũng giật mình: "Cô đụng phải cái gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.