Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Chương 47:
Khanh Thiển
07/11/2024
Phó Vân Thâm cúi đầu, nhìn thấy ảnh đại diện là một con chim hạc, lông mày hơi nhíu lại.
【 Thằng nhóc thối, nhìn thấy chú cũng không chào, giỏi rồi đấy? 】
Anh cong môi, không nhanh không chậm trả lời.
【 Chẳng phải sợ vừa mở miệng, sẽ khiến ông tức giận đến giảm thọ sao? 】
【...】
【 Thằng nhóc thối, cháu nên cách con gái nhà người ta xa một chút, đừng có mà hại người ta. 】
Phó Vân Thâm nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh, khẽ cười.
【 Cái này thì không được, hết mạng rồi, cúp đây. 】
Mục Hạc Khanh nhìn thấy tin nhắn này, rất muốn trực tiếp kéo Phó Vân Thâm vào danh sách đen.
Ông cử động ngón tay, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Không tức giận, ông không thể tức giận.
"Lão gia, vừa rồi người nhà của Ngũ gia gọi điện thoại đến, hình như là hỏi ngài khi nào trở về." Mục Thừa lên tiếng: "Có cần gọi lại không ạ?"
Mục Hạc Khanh nhắm mắt, thản nhiên nói: "Không cần."
**
Ngày hôm sau.
Doanh Tử Câm đến trường sớm một lúc, lúc bảy giờ đã đến trường.
Nhưng lần này, lớp Khoa học tự nhiên không bắt đầu học sớm như thường ngày.
Các bạn học đều đứng ở trước phòng học, bịt mũi, vẻ mặt chán ghét.
Phía sau phòng học chất đầy rác, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
"Bẩn quá, ai làm vậy?"
"Lớp chúng ta chưa bao giờ bẩn như vậy..."
Chung Tri Vãn cau mày: "Chuyện gì xảy ra, học sinh trực nhật hôm qua không dọn dẹp vệ sinh sao? Ai trực nhật?"
Ủy viên Sinh hoạt ngẩn người: "Là Doanh Tử Câm, nhưng mà..."
Nhưng rõ ràng lúc cậu ta đi, thùng rác vẫn trống không.
"Nhưng cái gì, là cô ta không trực nhật." Ứng Phỉ Phỉ hừ lạnh: "Còn biến lớp học thành cái dạng này, rõ ràng là muốn bôi nhọ lớp chúng ta."
Lớp Khoa học tự nhiên đương nhiên cái gì cũng phải làm tốt nhất, vệ sinh cũng không ngoại lệ.
Như thế này, bọn họ làm sao có thể nhận cờ luân lưu?
Lục Phóng đột nhiên lớn tiếng nói: "Tới rồi, cô ấy tới rồi."
Các bạn học lập tức dạt ra một lối đi.
Doanh Tử Câm bước vào, vẫn là khuôn mặt mộc và bộ đồng phục giản dị.
Cô nhìn lướt qua các học sinh đứng xung quanh, đi thẳng đến bên thùng rác, thản nhiên liếc mắt nhìn.
Trong thùng rác là sách giáo khoa, sách bài tập của cô, và cả tập đề mà hôm qua cô Đặng đưa cho cô.
Tất cả đều bị người ta xé thành từng mảnh lớn nhỏ, dính đầy dầu mỡ, trở nên nát bét.
Cô gái cứ như vậy lặng lẽ nhìn mặt đất, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Nhưng không hiểu sao, áp suất trong phòng học lại càng lúc càng thấp.
"Doanh Tử Câm, hôm qua không phải cô trực nhật sao?" Ứng Phỉ Phỉ được dịp mỉa mai: "Cô trực nhật kiểu gì vậy?"
"Được rồi, đừng nói nữa." Chung Tri Vãn giơ tay lên: "Mọi người cùng nhau dọn dẹp một chút đi, tranh thủ lúc hội học sinh còn chưa đến."
"Dựa vào cái gì?" Ứng Phỉ Phỉ lạnh lùng nói: "Là do cô ta tự mình làm ra, thì nên để cho cô ta một mình..."
Lời còn chưa nói hết.
Doanh Tử Câm hành động.
Cô ngước mắt lên, không chút cảm xúc bước lên một bước, một tay kéo Ứng Phỉ Phỉ ra khỏi đám đông.
Ngay trước mặt cả lớp, trực tiếp ấn đầu Ứng Phỉ Phỉ vào thùng rác.
Động tác vừa tàn nhẫn vừa nhanh, không cho Ứng Phỉ Phỉ nửa giây nghỉ ngơi.
"A ——!!!"
Ứng Phỉ Phỉ chỉ kịp hét lên một tiếng, bởi vì cả đầu, thậm chí là nửa người của cô ta, đều bị nhét vào trong thùng rác.
Thùng rác rất lớn, chứa một người cũng không thành vấn đề.
Doanh Tử Câm nhấc chân, lại đạp thêm một cái nữa.
"Bịch" một tiếng, Ứng Phỉ Phỉ hoàn toàn bị rác rưởi vùi lấp.
Tất cả mọi người đều ngây người, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Doanh Tử Câm xắn tay áo đồng phục màu trắng lên, tiện tay cầm hai cái túi rác bên cạnh đeo vào tay, nhấc Ứng Phỉ Phỉ trong thùng rác lên.
Bàn tay còn lại nhặt một quả táo trên mặt đất, nhét vào miệng Ứng Phỉ Phỉ.
Rất thản nhiên, giống như quý tộc châu Âu thời trung cổ cho chó ăn vậy.
Ứng Phỉ Phỉ vừa hít thở được một hơi, khoang miệng đã bị một mùi thối rữa chặn lại.
Cô ta đột nhiên mở to hai mắt, liều mạng giãy giụa, muốn thét chói tai nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể bị ép nuốt từng miếng táo xuống.
Chung Tri Vãn rốt cuộc hoàn hồn, cô ta giận dữ nói: "Doanh Tử Câm, cậu đang làm gì vậy? Còn không mau lên kéo cô ấy ra?"
Chung Tri Vãn là lớp trưởng, lại là hoa khôi của Thanh Trí, lời của cô ta không ai không nghe.
Hơn nữa, hành động của Doanh Tử Câm thật sự khiến người ta tức giận.
Không trực nhật thì thôi đi, còn ra tay với bạn học?
Lập tức có mấy nam sinh đi lên phía trước, nhưng cô gái bỗng nhiên quay đầu lại.
Mặt mày cô vẫn lãnh đạm như mọi khi, hệt như tuyết trên núi xa.
Nhưng lúc này, toàn thân cô lại tỏa ra một luồng khí hung bạo, ánh mắt cũng bức người đến cực điểm, ngay cả nam sinh cao một mét chín là ủy viên thể dục cũng không nhịn được mà lùi về phía sau.
Trong chốc lát, không ai dám nhúc nhích.
Doanh Tử Câm thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn Ứng Phỉ Phỉ toàn thân đều là rác rưởi: "Ăn ngon không?"
Cuối cùng Ứng Phỉ Phỉ cũng có thể lên tiếng, cô ta khóc, khóc lóc tuyệt vọng, gào thét như phát điên: "Doanh Tử Câm, cậu bị điên à! Cậu bị điên rồi!!!"
Không phải cô ta chỉ xé sách của cô rồi ném vào thùng rác thôi sao?
Chuyện này thì có là gì?
Vậy mà lại đối xử với cô ta như vậy?
"Tôi bị điên thật." Doanh Tử Câm cúi đầu, khẽ cười, "Tốt nhất là đừng chọc tôi."
Ứng Phỉ Phỉ vừa định chửi ầm lên, bàn tay đang xách cô ta bỗng buông ra, "Bịch" một tiếng, cô ta lại ngã vào thùng rác.
【 Thằng nhóc thối, nhìn thấy chú cũng không chào, giỏi rồi đấy? 】
Anh cong môi, không nhanh không chậm trả lời.
【 Chẳng phải sợ vừa mở miệng, sẽ khiến ông tức giận đến giảm thọ sao? 】
【...】
【 Thằng nhóc thối, cháu nên cách con gái nhà người ta xa một chút, đừng có mà hại người ta. 】
Phó Vân Thâm nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh, khẽ cười.
【 Cái này thì không được, hết mạng rồi, cúp đây. 】
Mục Hạc Khanh nhìn thấy tin nhắn này, rất muốn trực tiếp kéo Phó Vân Thâm vào danh sách đen.
Ông cử động ngón tay, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Không tức giận, ông không thể tức giận.
"Lão gia, vừa rồi người nhà của Ngũ gia gọi điện thoại đến, hình như là hỏi ngài khi nào trở về." Mục Thừa lên tiếng: "Có cần gọi lại không ạ?"
Mục Hạc Khanh nhắm mắt, thản nhiên nói: "Không cần."
**
Ngày hôm sau.
Doanh Tử Câm đến trường sớm một lúc, lúc bảy giờ đã đến trường.
Nhưng lần này, lớp Khoa học tự nhiên không bắt đầu học sớm như thường ngày.
Các bạn học đều đứng ở trước phòng học, bịt mũi, vẻ mặt chán ghét.
Phía sau phòng học chất đầy rác, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
"Bẩn quá, ai làm vậy?"
"Lớp chúng ta chưa bao giờ bẩn như vậy..."
Chung Tri Vãn cau mày: "Chuyện gì xảy ra, học sinh trực nhật hôm qua không dọn dẹp vệ sinh sao? Ai trực nhật?"
Ủy viên Sinh hoạt ngẩn người: "Là Doanh Tử Câm, nhưng mà..."
Nhưng rõ ràng lúc cậu ta đi, thùng rác vẫn trống không.
"Nhưng cái gì, là cô ta không trực nhật." Ứng Phỉ Phỉ hừ lạnh: "Còn biến lớp học thành cái dạng này, rõ ràng là muốn bôi nhọ lớp chúng ta."
Lớp Khoa học tự nhiên đương nhiên cái gì cũng phải làm tốt nhất, vệ sinh cũng không ngoại lệ.
Như thế này, bọn họ làm sao có thể nhận cờ luân lưu?
Lục Phóng đột nhiên lớn tiếng nói: "Tới rồi, cô ấy tới rồi."
Các bạn học lập tức dạt ra một lối đi.
Doanh Tử Câm bước vào, vẫn là khuôn mặt mộc và bộ đồng phục giản dị.
Cô nhìn lướt qua các học sinh đứng xung quanh, đi thẳng đến bên thùng rác, thản nhiên liếc mắt nhìn.
Trong thùng rác là sách giáo khoa, sách bài tập của cô, và cả tập đề mà hôm qua cô Đặng đưa cho cô.
Tất cả đều bị người ta xé thành từng mảnh lớn nhỏ, dính đầy dầu mỡ, trở nên nát bét.
Cô gái cứ như vậy lặng lẽ nhìn mặt đất, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Nhưng không hiểu sao, áp suất trong phòng học lại càng lúc càng thấp.
"Doanh Tử Câm, hôm qua không phải cô trực nhật sao?" Ứng Phỉ Phỉ được dịp mỉa mai: "Cô trực nhật kiểu gì vậy?"
"Được rồi, đừng nói nữa." Chung Tri Vãn giơ tay lên: "Mọi người cùng nhau dọn dẹp một chút đi, tranh thủ lúc hội học sinh còn chưa đến."
"Dựa vào cái gì?" Ứng Phỉ Phỉ lạnh lùng nói: "Là do cô ta tự mình làm ra, thì nên để cho cô ta một mình..."
Lời còn chưa nói hết.
Doanh Tử Câm hành động.
Cô ngước mắt lên, không chút cảm xúc bước lên một bước, một tay kéo Ứng Phỉ Phỉ ra khỏi đám đông.
Ngay trước mặt cả lớp, trực tiếp ấn đầu Ứng Phỉ Phỉ vào thùng rác.
Động tác vừa tàn nhẫn vừa nhanh, không cho Ứng Phỉ Phỉ nửa giây nghỉ ngơi.
"A ——!!!"
Ứng Phỉ Phỉ chỉ kịp hét lên một tiếng, bởi vì cả đầu, thậm chí là nửa người của cô ta, đều bị nhét vào trong thùng rác.
Thùng rác rất lớn, chứa một người cũng không thành vấn đề.
Doanh Tử Câm nhấc chân, lại đạp thêm một cái nữa.
"Bịch" một tiếng, Ứng Phỉ Phỉ hoàn toàn bị rác rưởi vùi lấp.
Tất cả mọi người đều ngây người, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Doanh Tử Câm xắn tay áo đồng phục màu trắng lên, tiện tay cầm hai cái túi rác bên cạnh đeo vào tay, nhấc Ứng Phỉ Phỉ trong thùng rác lên.
Bàn tay còn lại nhặt một quả táo trên mặt đất, nhét vào miệng Ứng Phỉ Phỉ.
Rất thản nhiên, giống như quý tộc châu Âu thời trung cổ cho chó ăn vậy.
Ứng Phỉ Phỉ vừa hít thở được một hơi, khoang miệng đã bị một mùi thối rữa chặn lại.
Cô ta đột nhiên mở to hai mắt, liều mạng giãy giụa, muốn thét chói tai nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể bị ép nuốt từng miếng táo xuống.
Chung Tri Vãn rốt cuộc hoàn hồn, cô ta giận dữ nói: "Doanh Tử Câm, cậu đang làm gì vậy? Còn không mau lên kéo cô ấy ra?"
Chung Tri Vãn là lớp trưởng, lại là hoa khôi của Thanh Trí, lời của cô ta không ai không nghe.
Hơn nữa, hành động của Doanh Tử Câm thật sự khiến người ta tức giận.
Không trực nhật thì thôi đi, còn ra tay với bạn học?
Lập tức có mấy nam sinh đi lên phía trước, nhưng cô gái bỗng nhiên quay đầu lại.
Mặt mày cô vẫn lãnh đạm như mọi khi, hệt như tuyết trên núi xa.
Nhưng lúc này, toàn thân cô lại tỏa ra một luồng khí hung bạo, ánh mắt cũng bức người đến cực điểm, ngay cả nam sinh cao một mét chín là ủy viên thể dục cũng không nhịn được mà lùi về phía sau.
Trong chốc lát, không ai dám nhúc nhích.
Doanh Tử Câm thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn Ứng Phỉ Phỉ toàn thân đều là rác rưởi: "Ăn ngon không?"
Cuối cùng Ứng Phỉ Phỉ cũng có thể lên tiếng, cô ta khóc, khóc lóc tuyệt vọng, gào thét như phát điên: "Doanh Tử Câm, cậu bị điên à! Cậu bị điên rồi!!!"
Không phải cô ta chỉ xé sách của cô rồi ném vào thùng rác thôi sao?
Chuyện này thì có là gì?
Vậy mà lại đối xử với cô ta như vậy?
"Tôi bị điên thật." Doanh Tử Câm cúi đầu, khẽ cười, "Tốt nhất là đừng chọc tôi."
Ứng Phỉ Phỉ vừa định chửi ầm lên, bàn tay đang xách cô ta bỗng buông ra, "Bịch" một tiếng, cô ta lại ngã vào thùng rác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.