Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Chương 37: Doanh Lộ Vi Làm Sao Cũng Không Nghĩ Tới
Khanh Thiển
07/11/2024
Lạc Tử Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng, đành phải tự mình đi đến quầy gọi thêm một phần khác.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, cô ta cũng không còn tâm trạng ở lại nữa, vội vàng rời đi cùng trợ lý, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Doanh Tử Câm xoay xoay chiếc thìa trong tay, định mang phần bánh trôi nước này về cho Ôn Thính Lan.
Lúc cô đang chờ đồ ăn thì nữ sinh lúc trước dè dặt đi tới: "Chị gái, chị là thực tập sinh của công ty giải trí nào vậy?"
"Hả?" Đối với cô bé, Doanh Tử Câm rất kiên nhẫn: "Không phải."
"A..." Nữ sinh gãi đầu: "Chị mà vào giới giải trí, em nhất định sẽ làm fan của chị!"
Doanh Tử Câm ngáp một cái: "Không vào đâu, sau này cũng không."
Cô không có hứng thú với diễn xuất, không ai có thể ngăn cản cô hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Nữ sinh cũng không nản lòng, dè dặt hỏi: "Vậy chị gái, em có thể chụp ảnh chung với chị được không? Em đảm bảo sẽ không đăng tải lung tung, ảnh hưởng đến danh dự của chị."
Doanh Tử Câm nhướng mày: "Không sao, chị không ngại."
Ừm, tiện thể học hỏi kỹ thuật chụp ảnh tự sướng một chút.
Nữ sinh chụp ảnh xong, vui vẻ trở về chỗ ngồi.
Sau đó, cô bé đăng một bài viết lên Weibo.
【 @Muội tròn thích ăn đào: Địa điểm thành phố H, gặp được một chị gái vừa xinh đẹp vừa ngầu, có một người trong "Thanh xuân 101" tưởng chị ấy đang chụp lén mình, ai ngờ người ta căn bản không biết cô ta là ai, vì muốn bảo vệ thông tin cá nhân của chị gái nên em đã làm mờ ảnh rồi. 】
Nữ sinh là một blogger fan có mười vạn fan hâm mộ, một giờ sau, bài đăng cũng được chuyển phát mấy trăm lượt.
【 Vừa nhìn đã biết là Lạc Tử Nguyệt, dựa vào quan hệ của mình cùng thiếu gia hào môn nào đó mới được ra mắt ở vị trí cuối cùng, thật sự cho rằng mình nổi tiếng. 】
【 Cười chết ha ha ha, người qua đường căn bản là không nhận ra cô ta, cô ta còn tưởng rằng người khác đang chụp mình, mặt thật lớn. 】
【 Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn dáng người thì vị tiểu tỷ tỷ này cũng quá hấp dẫn, về sau có thể vào giới giải trí hay không? 】
【 Có thấy nhãn hiệu điện thoại cô ta dùng không? Vertu, điện thoại dành cho nhà giàu thật sự, còn đắt hơn cả iPhone, chắc là vị thiên kim tiểu thư nào đó của nhà giàu, những người như vậy sẽ không vào giới giải trí đâu. 】
Độ hot của bài đăng Weibo này không cao lắm, nhưng lượng xem cũng đã hơn mười vạn.
Trùng hợp là, người đại diện của Doanh Lộ Vi nhìn thấy bài đăng Weibo này.
Anh ta cảm thấy bóng dáng này rất quen thuộc, liền đưa điện thoại cho Doanh Lộ Vi: "Lộ Vi, cô xem xem, đây có phải là cô cháu gái giả của cô hay không."
Doanh Lộ Vi đang trang điểm, cô ta tùy ý nhìn thoáng qua: "Là cô ta."
"Cô ta sẽ không vào giới giải trí chứ?" Người đại diện nghiêm túc: "Nếu muốn vào, tốt nhất vẫn nên ký hợp đồng với chúng ta, như vậy dễ khống chế hơn."
Anh ta đã gặp qua cô con gái nuôi nhà họ Doanh kia, nhan sắc quả thật không thể chê vào đâu được.
Không thể không thừa nhận, nếu không phải cô ta vì thời gian dài bị thiếu máu nên không có tinh thần, thì Doanh Lộ Vi cũng không thể so sánh được.
Không thể để cô ta ảnh hưởng đến Doanh Lộ Vi.
Nghe được câu này, Doanh Lộ Vi dừng tay lại: "Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút."
Nhưng mà, điện thoại căn bản là không gọi được.
Doanh Lộ Vi không thể ngờ rằng, cô ta lại bị chặn.
Một loại cảm xúc phiền não khó hiểu dâng lên trong lòng, dường như có thứ gì đó hoàn toàn không khống chế được.
Người đại diện chú ý tới sự khác thường của cô ta: "Sao vậy?"
"Không có gì." Doanh Lộ Vi cười cười, "Có thể là đang bận, lát nữa tôi trực tiếp về nhà cũ một chuyến."
Người đại diện biết tình huống của cô ta, gật đầu: "Dù sao chính cô phải chú ý một chút, cũng may hôm đó kịp thời rút hot search xuống rồi."
Doanh Lộ Vi không nói gì, mím môi.
**
Doanh Tử Câm đưa dược liệu về chỗ ở của Ôn Thính Lan, thì nhận được điện thoại của Phó Vân Thâm.
Cô xuống lầu, xe đã chờ sẵn ở đó rồi.
Hôm nay cô đã hẹn anh đi ăn.
Sau khi lên xe thắt dây an toàn, Phó Vân Thâm nghiêng đầu nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhướng lên, giọng điệu có chút cưng chiều: "Hôm nay định mời anh ăn gì?"
Doanh Tử Câm suy nghĩ một chút: "Lẩu hay đồ nướng có được không? Em chưa ăn bao giờ."
Nghe nói đồ ăn nhanh rất ngon, cô rất muốn thử.
"Ừ, anh cũng chưa thử bao giờ." Phó Vân Thâm cầm lấy điện thoại, bắt đầu tìm kiếm, "Sức khỏe em không tốt, tìm một nhà hàng nào vệ sinh an toàn thực phẩm một chút."
Vừa mới mở ứng dụng, điện thoại rung lên, một tin nhắn mới hiện lên.
"Tít, tít, tít."
Phó Vân Thâm cúi đầu, ánh mắt khẽ biến.
Ánh mắt anh ngưng lại trong chớp mắt: "Bạn nhỏ, anh có chút việc, bây giờ có lẽ không thể đi ăn cùng em được rồi, đổi sang buổi tối được không?"
Nghe được câu này, Doanh Tử Câm nhớ tới một việc.
Khoảng thời gian kể từ lần đầu tiên cô gặp bọn họ, vừa vặn đã qua bảy ngày.
Nhiếp Triều sắp gặp chuyện.
Rõ ràng là anh ta không coi lời cô nói là thật.
Nhưng mà, đây cũng là chuyện bình thường.
Cô nhớ rõ, ngay trước khi cô xuyên không, vào năm 1780, ở Châu Âu, những người phụ nữ có ma thuật đều bị coi là dị giáo và bị giết sạch.
Lại trải qua ngần ấy năm, người thật sự có năng lực bói toán không còn mấy ai, ở Trung Quốc cũng vậy.
Sẽ chẳng có ai tin vào những thứ này.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, cô ta cũng không còn tâm trạng ở lại nữa, vội vàng rời đi cùng trợ lý, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Doanh Tử Câm xoay xoay chiếc thìa trong tay, định mang phần bánh trôi nước này về cho Ôn Thính Lan.
Lúc cô đang chờ đồ ăn thì nữ sinh lúc trước dè dặt đi tới: "Chị gái, chị là thực tập sinh của công ty giải trí nào vậy?"
"Hả?" Đối với cô bé, Doanh Tử Câm rất kiên nhẫn: "Không phải."
"A..." Nữ sinh gãi đầu: "Chị mà vào giới giải trí, em nhất định sẽ làm fan của chị!"
Doanh Tử Câm ngáp một cái: "Không vào đâu, sau này cũng không."
Cô không có hứng thú với diễn xuất, không ai có thể ngăn cản cô hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Nữ sinh cũng không nản lòng, dè dặt hỏi: "Vậy chị gái, em có thể chụp ảnh chung với chị được không? Em đảm bảo sẽ không đăng tải lung tung, ảnh hưởng đến danh dự của chị."
Doanh Tử Câm nhướng mày: "Không sao, chị không ngại."
Ừm, tiện thể học hỏi kỹ thuật chụp ảnh tự sướng một chút.
Nữ sinh chụp ảnh xong, vui vẻ trở về chỗ ngồi.
Sau đó, cô bé đăng một bài viết lên Weibo.
【 @Muội tròn thích ăn đào: Địa điểm thành phố H, gặp được một chị gái vừa xinh đẹp vừa ngầu, có một người trong "Thanh xuân 101" tưởng chị ấy đang chụp lén mình, ai ngờ người ta căn bản không biết cô ta là ai, vì muốn bảo vệ thông tin cá nhân của chị gái nên em đã làm mờ ảnh rồi. 】
Nữ sinh là một blogger fan có mười vạn fan hâm mộ, một giờ sau, bài đăng cũng được chuyển phát mấy trăm lượt.
【 Vừa nhìn đã biết là Lạc Tử Nguyệt, dựa vào quan hệ của mình cùng thiếu gia hào môn nào đó mới được ra mắt ở vị trí cuối cùng, thật sự cho rằng mình nổi tiếng. 】
【 Cười chết ha ha ha, người qua đường căn bản là không nhận ra cô ta, cô ta còn tưởng rằng người khác đang chụp mình, mặt thật lớn. 】
【 Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn dáng người thì vị tiểu tỷ tỷ này cũng quá hấp dẫn, về sau có thể vào giới giải trí hay không? 】
【 Có thấy nhãn hiệu điện thoại cô ta dùng không? Vertu, điện thoại dành cho nhà giàu thật sự, còn đắt hơn cả iPhone, chắc là vị thiên kim tiểu thư nào đó của nhà giàu, những người như vậy sẽ không vào giới giải trí đâu. 】
Độ hot của bài đăng Weibo này không cao lắm, nhưng lượng xem cũng đã hơn mười vạn.
Trùng hợp là, người đại diện của Doanh Lộ Vi nhìn thấy bài đăng Weibo này.
Anh ta cảm thấy bóng dáng này rất quen thuộc, liền đưa điện thoại cho Doanh Lộ Vi: "Lộ Vi, cô xem xem, đây có phải là cô cháu gái giả của cô hay không."
Doanh Lộ Vi đang trang điểm, cô ta tùy ý nhìn thoáng qua: "Là cô ta."
"Cô ta sẽ không vào giới giải trí chứ?" Người đại diện nghiêm túc: "Nếu muốn vào, tốt nhất vẫn nên ký hợp đồng với chúng ta, như vậy dễ khống chế hơn."
Anh ta đã gặp qua cô con gái nuôi nhà họ Doanh kia, nhan sắc quả thật không thể chê vào đâu được.
Không thể không thừa nhận, nếu không phải cô ta vì thời gian dài bị thiếu máu nên không có tinh thần, thì Doanh Lộ Vi cũng không thể so sánh được.
Không thể để cô ta ảnh hưởng đến Doanh Lộ Vi.
Nghe được câu này, Doanh Lộ Vi dừng tay lại: "Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút."
Nhưng mà, điện thoại căn bản là không gọi được.
Doanh Lộ Vi không thể ngờ rằng, cô ta lại bị chặn.
Một loại cảm xúc phiền não khó hiểu dâng lên trong lòng, dường như có thứ gì đó hoàn toàn không khống chế được.
Người đại diện chú ý tới sự khác thường của cô ta: "Sao vậy?"
"Không có gì." Doanh Lộ Vi cười cười, "Có thể là đang bận, lát nữa tôi trực tiếp về nhà cũ một chuyến."
Người đại diện biết tình huống của cô ta, gật đầu: "Dù sao chính cô phải chú ý một chút, cũng may hôm đó kịp thời rút hot search xuống rồi."
Doanh Lộ Vi không nói gì, mím môi.
**
Doanh Tử Câm đưa dược liệu về chỗ ở của Ôn Thính Lan, thì nhận được điện thoại của Phó Vân Thâm.
Cô xuống lầu, xe đã chờ sẵn ở đó rồi.
Hôm nay cô đã hẹn anh đi ăn.
Sau khi lên xe thắt dây an toàn, Phó Vân Thâm nghiêng đầu nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhướng lên, giọng điệu có chút cưng chiều: "Hôm nay định mời anh ăn gì?"
Doanh Tử Câm suy nghĩ một chút: "Lẩu hay đồ nướng có được không? Em chưa ăn bao giờ."
Nghe nói đồ ăn nhanh rất ngon, cô rất muốn thử.
"Ừ, anh cũng chưa thử bao giờ." Phó Vân Thâm cầm lấy điện thoại, bắt đầu tìm kiếm, "Sức khỏe em không tốt, tìm một nhà hàng nào vệ sinh an toàn thực phẩm một chút."
Vừa mới mở ứng dụng, điện thoại rung lên, một tin nhắn mới hiện lên.
"Tít, tít, tít."
Phó Vân Thâm cúi đầu, ánh mắt khẽ biến.
Ánh mắt anh ngưng lại trong chớp mắt: "Bạn nhỏ, anh có chút việc, bây giờ có lẽ không thể đi ăn cùng em được rồi, đổi sang buổi tối được không?"
Nghe được câu này, Doanh Tử Câm nhớ tới một việc.
Khoảng thời gian kể từ lần đầu tiên cô gặp bọn họ, vừa vặn đã qua bảy ngày.
Nhiếp Triều sắp gặp chuyện.
Rõ ràng là anh ta không coi lời cô nói là thật.
Nhưng mà, đây cũng là chuyện bình thường.
Cô nhớ rõ, ngay trước khi cô xuyên không, vào năm 1780, ở Châu Âu, những người phụ nữ có ma thuật đều bị coi là dị giáo và bị giết sạch.
Lại trải qua ngần ấy năm, người thật sự có năng lực bói toán không còn mấy ai, ở Trung Quốc cũng vậy.
Sẽ chẳng có ai tin vào những thứ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.