Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Chương 32: Một Thùng Sách Thiếu Nhi
Khanh Thiển
07/11/2024
Ôn Phong Miên đến Lam Thành, Ôn Thính Lan đương nhiên quyết định chuyển trường đến Thanh Trí.
Cậu đã nhận được lời mời của Thanh Trí từ sớm, nhưng vẫn luôn không đồng ý.
Còn về nhà họ Doanh...
Doanh Tử Câm nheo mắt lại.
Khả năng bói toán của cô tuy chưa khôi phục, nhưng đối với thuật bói toán mà nói, mọi việc đều chú trọng đến nhân quả.
Nhân quả giữa cô và nhà họ Doanh vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, trước mắt tạm thời không thể rời đi.
Hơn nữa, khi quan sát tương lai, cô phát hiện ra một số điều cực kỳ quan trọng.
Có liên quan đến nhà họ Doanh, nhưng rất mơ hồ.
Ở nhà họ Doanh, cô có thể điều tra rõ ràng hơn.
Ôn Thính Lan cau mày: "Nhưng mà những người đó..."
Cậu khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc chị gái đã phải chịu bao nhiêu ấm ức ở nhà họ Doanh, bây giờ còn phải ăn đồ ngọt để giải tỏa.
"Yên tâm." Doanh Tử Câm thản nhiên nói: "Chỉ là chuyện nhỏ đánh một trận thôi."
Chuyện có thể động thủ, cô chưa bao giờ muốn động khẩu, nói chuyện mệt hơn đánh nhau nhiều.
Ôn Thính Lan: "..."
Ban đầu cậu không tin.
Nhưng ngày hôm qua, tận mắt cậu nhìn thấy chị gái đá bay một tên muốn sàm sỡ cô, hơn nữa còn là loại không đứng dậy nổi.
Cậu thiếu niên cụp mắt xuống, siết chặt tay.
Cậu thề, nhà họ Doanh nhất định sẽ phải nhận báo ứng.
"Đi thôi." Cô gái cắn ống hút, uống trà sữa: "Chị đưa em về."
**
Nhà họ Doanh.
Quản gia cau mày nhìn mấy người giúp việc bê mấy chiếc thùng từ ngoài cửa lớn vào, hỏi: "Đây là cái gì?"
Một người giúp việc lau mồ hôi: "Là chuyển phát nhanh của Nhị tiểu thư."
"Chuyển phát nhanh của Nhị tiểu thư?" Quản gia nhíu mày càng sâu: "Phu nhân cái gì cũng đã chuẩn bị cho cô ta, cô ta còn cần mua gì nữa?"
Cả ngày chỉ giỏi gây thêm chuyện.
"Để ở trong sân đi." Quản gia chỉ huy: "Phu nhân đang tiếp khách, không thể bị làm phiền."
Những người giúp việc đặt những chiếc thùng xuống, quản gia bước tới, định mở ra, thì vô tình nhìn thấy một chữ cái in hoa được in trên thùng hàng ——
STAR
Màu vàng kim, rất nhạt.
Quản gia sững người, tiến lại gần muốn nhìn rõ hơn một chút, thì có tiếng bước chân dừng lại bên cạnh ông ta.
Trong tích tắc, một luồng khí lạnh ập đến, khiến ông ta run rẩy.
Vừa ngẩng đầu lên, ông ta sững người.
Cô gái cứ đứng đó nhìn ông ta, ánh mắt lãnh đạm.
"Nhị tiểu thư..." Quản gia vội vàng lùi lại phía sau, nào dám có chút bất kính, "Cô, đồ của cô mua đã đến."
Chân ông ta run rẩy, không chịu nổi áp lực này, "Phịch" một tiếng quỳ sụp xuống, không dám ngẩng đầu lên: "Xin, xin lỗi cô, tôi chưa được cô cho phép đã..."
Doanh Tử Câm không để ý đến ông ta, cô ngồi xổm xuống, cũng không cần dùng kéo, trực tiếp dùng tay xé mở.
Ngày hôm sau Phó Vân Thâm rời đi, trước khi đi anh nói sẽ mua giúp cô một ít sách, sau đó sẽ gửi đến nhà họ Doanh.
Xem ra chính là nó.
Trước khi mở ra, Doanh Tử Câm còn có chút hứng thú.
Sau khi mở ra, nhìn thấy một thùng đầy sách thiếu nhi: "..."
Dường như đã tính toán trước thời gian cô nhận được chuyển phát nhanh, WeChat "ting" một tiếng.
【 Em gái nhỏ, nhận được chưa? 】
Chưa kịp để cô trả lời, bên kia lại gửi tới một tin nhắn.
【 Đây đều là anh cẩn thận lựa chọn cho em, đủ loại của các nước, đủ cho em xem trong một thời gian dài. 】
Doanh Tử Câm day day trán.
Ai muốn xem sách thiếu nhi chứ?
Cô mặt không cảm xúc gõ ba chữ gửi qua.
【 Cảm ơn anh. 】
Bên kia trả lời rất nhanh.
【 Không cảm ơn, nhớ mời anh hai ăn nhiều mấy bữa cơm. 】
Doanh Tử Câm cũng không muốn trả lời, cô rất muốn đập cái rương sách nhi đồng này lên người Doanh Lộ Vi.
Đám người hầu đứng ở một bên chờ đợi, sau khi nhìn thấy đồ vật trong rương, thần sắc khinh miệt.
Vị nhị tiểu thư được nhận nuôi về quả nhiên không thể so sánh với đại tiểu thư, từ trong sách có thể biểu hiện ra ngoài.
Đại tiểu thư lúc học lớp mười đã đọc nguyên tác tiếng Anh, nào giống nhị tiểu thư lớn như vậy còn xem truyện cổ tích.
Quả nhiên là từ nơi nhỏ bé tới, đoán chừng còn không nhiều bằng từ tiếng Anh mà bọn họ biết.
Doanh Tử Câm đóng hộp lại, vẫn chấp nhận, coi như đọc sách trước khi ngủ miễn cưỡng có thể an thần.
Cô cũng không để cho người giúp, tự mình dọn những sách này lên, đi vào bên trong.
"Nhị tiểu thư, hiện tại cô không thể đi vào." Thấy vậy, quản gia vội lên tiếng ngăn cản: "Phu nhân đang..."
Lời còn chưa nói hết, cửa đã mở.
Trên ghế sofa phòng khách, Chung Mạn Hoa đang cười nói gì đó với khách, dáng vẻ rất cao hứng.
Tiếng mở cửa cắt ngang lời bà ta muốn nói tiếp theo.
Chung Mạn Hoa nhíu mày, sau khi nhìn sang, nụ cười trên mặt lập tức biến mất: "Sao con lại trở về vào lúc này?"
Từ sau sự kiện Weibo ngày đó, trong lòng Chung Mạn Hoa liền đè nén một cỗ áy náy.
Bà ta không tra rõ ràng sự thật, liền kết luận Doanh Tử Câm câu dẫn Giang Mạc Viễn, đây là bà ta không đúng.
Nhưng bà ta thân là trưởng bối, tuyệt đối không có đạo lý xin lỗi vãn bối.
Cậu đã nhận được lời mời của Thanh Trí từ sớm, nhưng vẫn luôn không đồng ý.
Còn về nhà họ Doanh...
Doanh Tử Câm nheo mắt lại.
Khả năng bói toán của cô tuy chưa khôi phục, nhưng đối với thuật bói toán mà nói, mọi việc đều chú trọng đến nhân quả.
Nhân quả giữa cô và nhà họ Doanh vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, trước mắt tạm thời không thể rời đi.
Hơn nữa, khi quan sát tương lai, cô phát hiện ra một số điều cực kỳ quan trọng.
Có liên quan đến nhà họ Doanh, nhưng rất mơ hồ.
Ở nhà họ Doanh, cô có thể điều tra rõ ràng hơn.
Ôn Thính Lan cau mày: "Nhưng mà những người đó..."
Cậu khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc chị gái đã phải chịu bao nhiêu ấm ức ở nhà họ Doanh, bây giờ còn phải ăn đồ ngọt để giải tỏa.
"Yên tâm." Doanh Tử Câm thản nhiên nói: "Chỉ là chuyện nhỏ đánh một trận thôi."
Chuyện có thể động thủ, cô chưa bao giờ muốn động khẩu, nói chuyện mệt hơn đánh nhau nhiều.
Ôn Thính Lan: "..."
Ban đầu cậu không tin.
Nhưng ngày hôm qua, tận mắt cậu nhìn thấy chị gái đá bay một tên muốn sàm sỡ cô, hơn nữa còn là loại không đứng dậy nổi.
Cậu thiếu niên cụp mắt xuống, siết chặt tay.
Cậu thề, nhà họ Doanh nhất định sẽ phải nhận báo ứng.
"Đi thôi." Cô gái cắn ống hút, uống trà sữa: "Chị đưa em về."
**
Nhà họ Doanh.
Quản gia cau mày nhìn mấy người giúp việc bê mấy chiếc thùng từ ngoài cửa lớn vào, hỏi: "Đây là cái gì?"
Một người giúp việc lau mồ hôi: "Là chuyển phát nhanh của Nhị tiểu thư."
"Chuyển phát nhanh của Nhị tiểu thư?" Quản gia nhíu mày càng sâu: "Phu nhân cái gì cũng đã chuẩn bị cho cô ta, cô ta còn cần mua gì nữa?"
Cả ngày chỉ giỏi gây thêm chuyện.
"Để ở trong sân đi." Quản gia chỉ huy: "Phu nhân đang tiếp khách, không thể bị làm phiền."
Những người giúp việc đặt những chiếc thùng xuống, quản gia bước tới, định mở ra, thì vô tình nhìn thấy một chữ cái in hoa được in trên thùng hàng ——
STAR
Màu vàng kim, rất nhạt.
Quản gia sững người, tiến lại gần muốn nhìn rõ hơn một chút, thì có tiếng bước chân dừng lại bên cạnh ông ta.
Trong tích tắc, một luồng khí lạnh ập đến, khiến ông ta run rẩy.
Vừa ngẩng đầu lên, ông ta sững người.
Cô gái cứ đứng đó nhìn ông ta, ánh mắt lãnh đạm.
"Nhị tiểu thư..." Quản gia vội vàng lùi lại phía sau, nào dám có chút bất kính, "Cô, đồ của cô mua đã đến."
Chân ông ta run rẩy, không chịu nổi áp lực này, "Phịch" một tiếng quỳ sụp xuống, không dám ngẩng đầu lên: "Xin, xin lỗi cô, tôi chưa được cô cho phép đã..."
Doanh Tử Câm không để ý đến ông ta, cô ngồi xổm xuống, cũng không cần dùng kéo, trực tiếp dùng tay xé mở.
Ngày hôm sau Phó Vân Thâm rời đi, trước khi đi anh nói sẽ mua giúp cô một ít sách, sau đó sẽ gửi đến nhà họ Doanh.
Xem ra chính là nó.
Trước khi mở ra, Doanh Tử Câm còn có chút hứng thú.
Sau khi mở ra, nhìn thấy một thùng đầy sách thiếu nhi: "..."
Dường như đã tính toán trước thời gian cô nhận được chuyển phát nhanh, WeChat "ting" một tiếng.
【 Em gái nhỏ, nhận được chưa? 】
Chưa kịp để cô trả lời, bên kia lại gửi tới một tin nhắn.
【 Đây đều là anh cẩn thận lựa chọn cho em, đủ loại của các nước, đủ cho em xem trong một thời gian dài. 】
Doanh Tử Câm day day trán.
Ai muốn xem sách thiếu nhi chứ?
Cô mặt không cảm xúc gõ ba chữ gửi qua.
【 Cảm ơn anh. 】
Bên kia trả lời rất nhanh.
【 Không cảm ơn, nhớ mời anh hai ăn nhiều mấy bữa cơm. 】
Doanh Tử Câm cũng không muốn trả lời, cô rất muốn đập cái rương sách nhi đồng này lên người Doanh Lộ Vi.
Đám người hầu đứng ở một bên chờ đợi, sau khi nhìn thấy đồ vật trong rương, thần sắc khinh miệt.
Vị nhị tiểu thư được nhận nuôi về quả nhiên không thể so sánh với đại tiểu thư, từ trong sách có thể biểu hiện ra ngoài.
Đại tiểu thư lúc học lớp mười đã đọc nguyên tác tiếng Anh, nào giống nhị tiểu thư lớn như vậy còn xem truyện cổ tích.
Quả nhiên là từ nơi nhỏ bé tới, đoán chừng còn không nhiều bằng từ tiếng Anh mà bọn họ biết.
Doanh Tử Câm đóng hộp lại, vẫn chấp nhận, coi như đọc sách trước khi ngủ miễn cưỡng có thể an thần.
Cô cũng không để cho người giúp, tự mình dọn những sách này lên, đi vào bên trong.
"Nhị tiểu thư, hiện tại cô không thể đi vào." Thấy vậy, quản gia vội lên tiếng ngăn cản: "Phu nhân đang..."
Lời còn chưa nói hết, cửa đã mở.
Trên ghế sofa phòng khách, Chung Mạn Hoa đang cười nói gì đó với khách, dáng vẻ rất cao hứng.
Tiếng mở cửa cắt ngang lời bà ta muốn nói tiếp theo.
Chung Mạn Hoa nhíu mày, sau khi nhìn sang, nụ cười trên mặt lập tức biến mất: "Sao con lại trở về vào lúc này?"
Từ sau sự kiện Weibo ngày đó, trong lòng Chung Mạn Hoa liền đè nén một cỗ áy náy.
Bà ta không tra rõ ràng sự thật, liền kết luận Doanh Tử Câm câu dẫn Giang Mạc Viễn, đây là bà ta không đúng.
Nhưng bà ta thân là trưởng bối, tuyệt đối không có đạo lý xin lỗi vãn bối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.