Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Chương 24: Nhà Họ Doanh Không Dám, Tôi Dám
Khanh Thiển
07/11/2024
Lục Chỉ rất ghét đứa con gái nuôi này của nhà họ Doanh, nhất là sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua.
Không học giỏi, phẩm hạnh kém cỏi, còn hay nói dối.
Ngay cả người tốt tính như Doanh Lộ Vi mà cô ta cũng có thể chọc tức, cô thật sự thấy không đáng thay bạn thân.
Lục Chỉ cũng đã xem Weibo hôm nay, nhưng vậy thì có thể chứng minh được gì?
Cô có thể chắc chắn, Doanh Tử Câm tuyệt đối có ý đồ đen tối với Giang Mạc Viễn.
Lục Chỉ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ ra một kế, cô kéo Lục Phóng lại: "Tiểu Phóng, em với chị vào trong trước đi, lát nữa có người vào, em nhìn trước đi."
Câu nói sau cùng là nói với nhân viên thu ngân trong tiệm.
"Chị, chị làm gì vậy?" Lục Phóng không hiểu: "Chúng ta còn phải trốn cô ta sao?"
Ở trong lớp, lúc nào cũng là Doanh Tử Câm cúi đầu không dám nhìn ai, từ khi nào lại đến lượt cậu phải tránh mặt cô ta?
"Trốn cái gì?" Lục Chỉ không nói hai lời kéo Lục Phóng vào nhà kho phía sau: "Chị muốn cho nó bẽ mặt, đến lúc đó phải ngoan ngoãn đến cầu xin chị."
Không phải muốn mua thuốc sao?
Vậy thì xem xem đến cùng có mua nổi hay không.
Lục Phóng sửng sốt một chút, chợt hiểu ra, không nhịn được cười: "Chị, chị đúng là nham hiểm, chị nói xem lát nữa cô ta có khóc luôn không?"
"Chắc chắn rồi." Lục Chỉ nhìn hình ảnh camera trên máy tính: "Đến lúc đó gửi video cho Lộ Vi, để cô ấy vui vẻ một chút."
"Chị, cũng cho em một bản." Lục Phóng cảm thấy ý này hay: "Chờ khai giảng, em muốn chiếu trong lớp."
Càng ngày càng đến gần năm lớp 12, việc học cũng nặng nề hơn, phải có chút niềm vui để giải khuây chứ.
Vài giây sau, cô gái đẩy cửa bước vào.
Cô vốn định đi đến chỗ kệ thuốc, nhưng lại đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về một hướng.
Lục Phóng bất ngờ bị bắt gặp, hô hấp không khỏi hơi ngừng lại.
Mặt mộc, môi không tô son, không có bất kỳ điểm nhấn nào, nhưng lại khiến người ta khó có thể rời mắt.
Đôi mắt phượng sâu thăm thẳm, như vực sâu không thấy đáy, như có thể hút hồn người khác.
Tim Lục Phóng bỗng đập nhanh hơn: "Chị, cô ta biết chúng ta đang nhìn trộm sao?"
"Làm sao có thể?" Lục Chỉ không cho là đúng: "Em tưởng cô ta biết đoán trước tương lai chắc?"
**
Doanh Tử Câm thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không chút thay đổi.
Sau khi tỉnh lại phiền phức liên tục ập đến, cô cũng mệt mỏi.
Cô không có thói quen đi đến đâu là điều tra đến đó, trước khi đến, cô cũng không biết đây là cửa hàng của nhà họ Lục.
Cô đã truyền máu cho Doanh Lộ Vi suốt một năm, cơ thể rất yếu, Chung Mạn Hoa bèn tìm cho cô một thầy thuốc điều dưỡng.
Nhưng trên thực tế, Lục Chỉ là do Doanh Lộ Vi giới thiệu.
Lục Chỉ tốt nghiệp Đại học Y học cổ truyền Bắc Kinh, chuyên ngành y học cổ truyền, Chung Mạn Hoa rất hài lòng, bèn trả lương cao để thuê cô.
Nhà họ Lục ở Thượng Hải chỉ là một gia tộc nhỏ, có thể dựa vào nhà họ Doanh, tự nhiên là cầu còn không được.
Nhưng mà, tất cả đều không liên quan đến cô.
Doanh Tử Câm nhìn thuốc Đông y trên kệ, trầm tư suy nghĩ.
Rất nhiều vị thuốc đã tuyệt chủng, rất khó tìm được vị thay thế.
"Chị, xem ra cô ta thật sự muốn mua thuốc." Nhìn thấy cảnh này, Lục Phóng tặc lưỡi: "Cô ta biết xem sao?"
Từ vựng tiếng Anh còn không nhớ nổi, thế mà lại nhận ra thuốc Đông y?
Lục Chỉ rất thiếu kiên nhẫn: "Em quản cô ta làm gì? Xem kịch hay là được."
Trước kệ thuốc ——
Doanh Tử Câm xem hết một lượt, phát hiện ra cô đã đánh giá quá cao chất lượng dược liệu ở đây.
Cách lớp gỗ, cô có thể ngửi được những dược liệu này có tuổi đời cao nhất cũng không quá hai mươi năm.
Nhưng bệnh tình của Ôn Phong Miên không thể trì hoãn, tạm thời dùng tạm vậy, cùng lắm thì mấy hôm nữa cô sẽ tự mình lên núi tìm.
"Tiểu thư, xin hỏi cô muốn mua gì ạ?" Nhân viên thu ngân nhận được lời của Lục Chỉ, "Hay là cô nói bệnh tình, chúng tôi có thể giúp cô chọn lựa."
"Không cần." Doanh Tử Câm tùy ý lên tiếng: "Thương Truật, Ngũ Linh Chi, Vọng Nguyệt Sa, Long Tiên Hương..."
Cô đọc vanh vách ba mươi loại thuốc, cuối cùng nói: "Mỗi loại mười cân."
"Phụt!" Vốn dĩ Lục Phóng còn đang kinh ngạc vì một đứa học dốt như vậy mà lại có thể nhớ được nhiều tên thuốc Đông y như vậy, nghe đến cuối cùng thì bật cười, chế nhạo: "Mười cân? Cô ta tưởng mua rau chắc?"
Quả nhiên là đồ nhà quê không hiểu gì, thuốc Đông y mà mua theo cân sao?
"Dù sao cô ta cũng mua không nổi." Lục Chỉ lại nháy mắt ra hiệu cho nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân hiểu ý, lúc này mới nói: "Tiểu thư, số lượng cô cần quá lớn, chúng tôi cần phải chuẩn bị hàng, mời cô ký đơn trước ạ."
"Ừm." Doanh Tử Câm thản nhiên: "Tổng cộng bao nhiêu?"
Lục Chỉ giơ năm ngón tay.
Nhân viên thu ngân mỉm cười: "Năm mươi vạn ạ."
Lục Chỉ và Lục Phóng đang đợi cô gái khóc lóc vì không có tiền, thế nhưng...
"Năm mươi vạn?" Doanh Tử Câm nhướng mày: "Mua thuốc dâng cho Thái Thượng Lão Quân chắc?"
Nụ cười của nhân viên thu ngân cứng đờ.
Không học giỏi, phẩm hạnh kém cỏi, còn hay nói dối.
Ngay cả người tốt tính như Doanh Lộ Vi mà cô ta cũng có thể chọc tức, cô thật sự thấy không đáng thay bạn thân.
Lục Chỉ cũng đã xem Weibo hôm nay, nhưng vậy thì có thể chứng minh được gì?
Cô có thể chắc chắn, Doanh Tử Câm tuyệt đối có ý đồ đen tối với Giang Mạc Viễn.
Lục Chỉ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ ra một kế, cô kéo Lục Phóng lại: "Tiểu Phóng, em với chị vào trong trước đi, lát nữa có người vào, em nhìn trước đi."
Câu nói sau cùng là nói với nhân viên thu ngân trong tiệm.
"Chị, chị làm gì vậy?" Lục Phóng không hiểu: "Chúng ta còn phải trốn cô ta sao?"
Ở trong lớp, lúc nào cũng là Doanh Tử Câm cúi đầu không dám nhìn ai, từ khi nào lại đến lượt cậu phải tránh mặt cô ta?
"Trốn cái gì?" Lục Chỉ không nói hai lời kéo Lục Phóng vào nhà kho phía sau: "Chị muốn cho nó bẽ mặt, đến lúc đó phải ngoan ngoãn đến cầu xin chị."
Không phải muốn mua thuốc sao?
Vậy thì xem xem đến cùng có mua nổi hay không.
Lục Phóng sửng sốt một chút, chợt hiểu ra, không nhịn được cười: "Chị, chị đúng là nham hiểm, chị nói xem lát nữa cô ta có khóc luôn không?"
"Chắc chắn rồi." Lục Chỉ nhìn hình ảnh camera trên máy tính: "Đến lúc đó gửi video cho Lộ Vi, để cô ấy vui vẻ một chút."
"Chị, cũng cho em một bản." Lục Phóng cảm thấy ý này hay: "Chờ khai giảng, em muốn chiếu trong lớp."
Càng ngày càng đến gần năm lớp 12, việc học cũng nặng nề hơn, phải có chút niềm vui để giải khuây chứ.
Vài giây sau, cô gái đẩy cửa bước vào.
Cô vốn định đi đến chỗ kệ thuốc, nhưng lại đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về một hướng.
Lục Phóng bất ngờ bị bắt gặp, hô hấp không khỏi hơi ngừng lại.
Mặt mộc, môi không tô son, không có bất kỳ điểm nhấn nào, nhưng lại khiến người ta khó có thể rời mắt.
Đôi mắt phượng sâu thăm thẳm, như vực sâu không thấy đáy, như có thể hút hồn người khác.
Tim Lục Phóng bỗng đập nhanh hơn: "Chị, cô ta biết chúng ta đang nhìn trộm sao?"
"Làm sao có thể?" Lục Chỉ không cho là đúng: "Em tưởng cô ta biết đoán trước tương lai chắc?"
**
Doanh Tử Câm thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không chút thay đổi.
Sau khi tỉnh lại phiền phức liên tục ập đến, cô cũng mệt mỏi.
Cô không có thói quen đi đến đâu là điều tra đến đó, trước khi đến, cô cũng không biết đây là cửa hàng của nhà họ Lục.
Cô đã truyền máu cho Doanh Lộ Vi suốt một năm, cơ thể rất yếu, Chung Mạn Hoa bèn tìm cho cô một thầy thuốc điều dưỡng.
Nhưng trên thực tế, Lục Chỉ là do Doanh Lộ Vi giới thiệu.
Lục Chỉ tốt nghiệp Đại học Y học cổ truyền Bắc Kinh, chuyên ngành y học cổ truyền, Chung Mạn Hoa rất hài lòng, bèn trả lương cao để thuê cô.
Nhà họ Lục ở Thượng Hải chỉ là một gia tộc nhỏ, có thể dựa vào nhà họ Doanh, tự nhiên là cầu còn không được.
Nhưng mà, tất cả đều không liên quan đến cô.
Doanh Tử Câm nhìn thuốc Đông y trên kệ, trầm tư suy nghĩ.
Rất nhiều vị thuốc đã tuyệt chủng, rất khó tìm được vị thay thế.
"Chị, xem ra cô ta thật sự muốn mua thuốc." Nhìn thấy cảnh này, Lục Phóng tặc lưỡi: "Cô ta biết xem sao?"
Từ vựng tiếng Anh còn không nhớ nổi, thế mà lại nhận ra thuốc Đông y?
Lục Chỉ rất thiếu kiên nhẫn: "Em quản cô ta làm gì? Xem kịch hay là được."
Trước kệ thuốc ——
Doanh Tử Câm xem hết một lượt, phát hiện ra cô đã đánh giá quá cao chất lượng dược liệu ở đây.
Cách lớp gỗ, cô có thể ngửi được những dược liệu này có tuổi đời cao nhất cũng không quá hai mươi năm.
Nhưng bệnh tình của Ôn Phong Miên không thể trì hoãn, tạm thời dùng tạm vậy, cùng lắm thì mấy hôm nữa cô sẽ tự mình lên núi tìm.
"Tiểu thư, xin hỏi cô muốn mua gì ạ?" Nhân viên thu ngân nhận được lời của Lục Chỉ, "Hay là cô nói bệnh tình, chúng tôi có thể giúp cô chọn lựa."
"Không cần." Doanh Tử Câm tùy ý lên tiếng: "Thương Truật, Ngũ Linh Chi, Vọng Nguyệt Sa, Long Tiên Hương..."
Cô đọc vanh vách ba mươi loại thuốc, cuối cùng nói: "Mỗi loại mười cân."
"Phụt!" Vốn dĩ Lục Phóng còn đang kinh ngạc vì một đứa học dốt như vậy mà lại có thể nhớ được nhiều tên thuốc Đông y như vậy, nghe đến cuối cùng thì bật cười, chế nhạo: "Mười cân? Cô ta tưởng mua rau chắc?"
Quả nhiên là đồ nhà quê không hiểu gì, thuốc Đông y mà mua theo cân sao?
"Dù sao cô ta cũng mua không nổi." Lục Chỉ lại nháy mắt ra hiệu cho nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân hiểu ý, lúc này mới nói: "Tiểu thư, số lượng cô cần quá lớn, chúng tôi cần phải chuẩn bị hàng, mời cô ký đơn trước ạ."
"Ừm." Doanh Tử Câm thản nhiên: "Tổng cộng bao nhiêu?"
Lục Chỉ giơ năm ngón tay.
Nhân viên thu ngân mỉm cười: "Năm mươi vạn ạ."
Lục Chỉ và Lục Phóng đang đợi cô gái khóc lóc vì không có tiền, thế nhưng...
"Năm mươi vạn?" Doanh Tử Câm nhướng mày: "Mua thuốc dâng cho Thái Thượng Lão Quân chắc?"
Nụ cười của nhân viên thu ngân cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.