Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng
Chương 2: Thần Toán Giả Trở Về (2)
Khanh Thiển
07/11/2024
"Thái độ của cô là thế này sao?" Bác sĩ Lục nặng nề đặt tập tài liệu trong tay lên bàn, cười lạnh: "Lộ Vi, thật ngại quá, với thái độ này của cô ta, bây giờ tôi không chữa bệnh cho cô ta nữa."
Doanh Tử Câm chậm rãi chỉnh lại vạt áo: "Cửa ở đó."
Bác sĩ Lục vốn muốn cô gái nói lời mềm mỏng cầu xin mình, không ngờ lại như đấm vào bông, vẻ mặt có chút chật vật trong chớp mắt, trên mặt nóng rát, bỏ lại một câu "Đồ đê tiện dụ dỗ chồng sắp cưới của cô ruột mà bày đặt uy phong cái gì", vội vàng rời khỏi.
"Tử Câm!" Doanh Lộ Vi quát lớn: "Bác sĩ Lục là bác sĩ điều dưỡng cấp chuyên gia, con làm cô ấy tức giận bỏ đi rồi, thân thể của con biết làm sao bây giờ?"
"Ừ, chuyên gia truyền glucose." Doanh Tử Câm nhàn nhạt: "Không biết, còn tưởng rằng tôi muốn làm phẫu thuật lớn gì."
Trong lòng Doanh Lộ Vi giật mình: "Tử Câm?"
Doanh Tử Câm dùng khuỷu tay chống giường ngồi dậy: "Nhưng chuyên gia nói có lý, tôi cũng muốn biết là ai đẩy cô xuống, người làm chuyện ác sẽ luôn để lộ dấu vết."
Cô cầm lấy điện thoại di động bên giường, nhìn về phía người phụ nữ: "Cô nói xem?"
Khí thế của cô gái đột nhiên bức người, Doanh Lộ Vi hoàn toàn chống đỡ không được, cô ta nhíu mày, không vui: "Tử Câm, con thật sự đừng tùy hứng nữa, con có làm cô bị thương hay không, cô cũng không quan tâm, nhưng nếu con cứ tiếp tục như vậy, có một ngày va chạm phải nhân vật lớn, cô làm sao bảo vệ con?"
"Vậy trước tiên cảm ơn cô, nghe nói phòng bệnh này là cô cố ý chọn cho tôi." Doanh Tử Câm ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng tên, dường như đang cười: "Con số đẹp đấy."
Nói xong, cô cũng không nhìn biểu cảm của người phụ nữ, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh 914.
Doanh Lộ Vi cắn cắn môi, ánh mắt u ám.
Cô ta suy nghĩ một chút, vẫn lấy di động bấm một dãy số, sau khi kết nối, thấp giọng nói: "Mạc Viễn, Tử Câm ngày thường nghe lời anh nhất, anh có thể giúp em khuyên nhủ con bé không?"
Đầu bên kia điện thoại dường như không ngờ rằng sẽ nghe được một câu nói như vậy, trầm mặc trong giây lát, rất lạnh lùng: "Em dưỡng thân thể cho tốt, đừng để ý tới con bé nữa, con bé mà còn được đằng chân lân đằng đầu, anh sẽ phái người đưa nó đi."
**
Gió tuyết bay lất phất, đất trời trắng xóa.
Thành phố Lam ven biển mà đứng, mùa đông cũng hiếm khi thấy tuyết, nhưng năm nay đã qua tiết lập xuân, vậy mà trời trung tuần tháng hai lại đổ tuyết, những bông tuyết rơi lả tả trong đêm tối, lạnh lẽo thấu xương.
Chín giờ tối trên đường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Cô gái chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản, đôi chân thon dài thẳng tắp, cô đeo một cái túi đeo vai, bước đi chậm rãi, như lạc lõng giữa dòng người tấp nập xung quanh.
Dung nhan cô tái nhợt, nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp, ánh đèn neon thỉnh thoảng hắt qua gương mặt cô, như những vì tinh tú nhỏ vụn chậm rãi lan tỏa.
Bên đường đối diện ——
"Này, Thất thiếu." Ánh mắt Nhiếp Triều lập tức dừng lại, huých cùi chỏ vào người bên cạnh, "Cậu đoán xem tôi gặp ai?"
"Hửm?" Người đàn ông có vẻ mặt thờ ơ, "Lại nhìn thấy người yêu cũ của cậu à?"
Anh ta dựa vào vách tường, dáng người cao ráo, thái độ lười biếng, toát ra vẻ ăn chơi trác lãng.
Ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc đang vuốt ve một chiếc nhẫn.
Tuyết rơi mịt mù nhưng không che khuất vẻ ngoài đẹp trai của anh ta, mà ngược lại càng toát lên vẻ phiêu lãng.
Người đàn ông có một đôi mắt phượng nheo như đang cười, nhìn ai cũng như hàm chứa tình cảm, phóng điện thẳng tắp, khiến người khác điên đảo.
Đúng là một yêu nghiệt sinh ra đã mang vẻ quyến rũ lòng người.
Nhiếp Triều nghĩ thầm, chẳng trách những tiểu thư khuê các kia nhìn thấy khuôn mặt này thì không còn nhìn thấy ai khác, ngay cả anh là đàn ông mà còn muốn quỳ rạp dưới gót giày.
"Người yêu cũ cái gì, tôi chưa bao giờ ăn cỏ cũ, tôi nhìn thấy cô con gái nuôi mà nhà họ Doanh nhận nuôi mấy tháng trước."
Người đàn ông lơ đãng ừ một tiếng, chân phải hơi cong lên, góc nghiêng khuôn mặt của anh ta hoàn hảo đến từng đường nét, khiến cho người qua đường phải quay đầu lại nhìn.
Nhiếp Triều biết anh ta không có hứng thú, liền nói: "Cậu mới về nên không biết, con gái nuôi nhà họ Doanh kia còn câu dẫn chồng chưa cưới của cô ruột nữa chứ."
Đuôi lông mày người đàn ông hơi nhướng lên, rốt cuộc cũng có phản ứng: "Giang Mạc Viễn?"
"Chính là anh ta." Nhiếp Triều lắc đầu: "Lá gan cô ta cũng lớn thật."
Giang Mạc Viễn lớn hơn đám công tử bột như bọn họ mấy tuổi, tuổi tác chỉ lớn hơn năm sáu tuổi, chưa đến ba mươi đã là nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh, người người ở thành phố Lam đều kính cẩn gọi một tiếng "Giang tam gia".
Giang Mạc Viễn và Doanh Lộ Vi cũng coi như xứng đôi vừa lứa, đều xuất thân từ bốn gia tộc lớn, một người là đệ nhất danh viện thành phố Lam, một người là người đàn ông mà các tiểu thư khuê các muốn gả nhất.
Nhiếp Triều cảm thán: "Thất thiếu, nếu cậu mà chịu khó làm ăn một chút, với khuôn mặt này của cậu, chắc chắn người mà các cô ấy muốn gả nhất chính là cậu."
Người có tiếng tăm nhất ở thành phố Lam ngoại trừ Giang Mạc Viễn ra, thì chính là Phó Thất thiếu Phó Vân Thâm đứng trước mặt anh.
Chỉ có điều người sau lại không có tiếng tốt gì, ngoại trừ khuôn mặt và giàu có ra, cũng không tìm ra ưu điểm nào khác.
Nhưng Nhiếp Triều cảm thấy, anh ta vẫn luôn không thể hiểu nổi vị công tử bột này.
Đôi mắt Phó Vân Thâm nheo lại, cười nhạt nhẽo: "Tôi không muốn giống anh ta."
"Cũng đúng." Nhiếp Triều nói, "Vẫn là ăn chơi sướng hơn, tự do tự tại, may mà nhà tôi không chỉ có mình tôi, nên không bị ông già bắt đi kế thừa gia nghiệp."
Phó Vân Thâm không nói gì.
Doanh Tử Câm chậm rãi chỉnh lại vạt áo: "Cửa ở đó."
Bác sĩ Lục vốn muốn cô gái nói lời mềm mỏng cầu xin mình, không ngờ lại như đấm vào bông, vẻ mặt có chút chật vật trong chớp mắt, trên mặt nóng rát, bỏ lại một câu "Đồ đê tiện dụ dỗ chồng sắp cưới của cô ruột mà bày đặt uy phong cái gì", vội vàng rời khỏi.
"Tử Câm!" Doanh Lộ Vi quát lớn: "Bác sĩ Lục là bác sĩ điều dưỡng cấp chuyên gia, con làm cô ấy tức giận bỏ đi rồi, thân thể của con biết làm sao bây giờ?"
"Ừ, chuyên gia truyền glucose." Doanh Tử Câm nhàn nhạt: "Không biết, còn tưởng rằng tôi muốn làm phẫu thuật lớn gì."
Trong lòng Doanh Lộ Vi giật mình: "Tử Câm?"
Doanh Tử Câm dùng khuỷu tay chống giường ngồi dậy: "Nhưng chuyên gia nói có lý, tôi cũng muốn biết là ai đẩy cô xuống, người làm chuyện ác sẽ luôn để lộ dấu vết."
Cô cầm lấy điện thoại di động bên giường, nhìn về phía người phụ nữ: "Cô nói xem?"
Khí thế của cô gái đột nhiên bức người, Doanh Lộ Vi hoàn toàn chống đỡ không được, cô ta nhíu mày, không vui: "Tử Câm, con thật sự đừng tùy hứng nữa, con có làm cô bị thương hay không, cô cũng không quan tâm, nhưng nếu con cứ tiếp tục như vậy, có một ngày va chạm phải nhân vật lớn, cô làm sao bảo vệ con?"
"Vậy trước tiên cảm ơn cô, nghe nói phòng bệnh này là cô cố ý chọn cho tôi." Doanh Tử Câm ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng tên, dường như đang cười: "Con số đẹp đấy."
Nói xong, cô cũng không nhìn biểu cảm của người phụ nữ, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh 914.
Doanh Lộ Vi cắn cắn môi, ánh mắt u ám.
Cô ta suy nghĩ một chút, vẫn lấy di động bấm một dãy số, sau khi kết nối, thấp giọng nói: "Mạc Viễn, Tử Câm ngày thường nghe lời anh nhất, anh có thể giúp em khuyên nhủ con bé không?"
Đầu bên kia điện thoại dường như không ngờ rằng sẽ nghe được một câu nói như vậy, trầm mặc trong giây lát, rất lạnh lùng: "Em dưỡng thân thể cho tốt, đừng để ý tới con bé nữa, con bé mà còn được đằng chân lân đằng đầu, anh sẽ phái người đưa nó đi."
**
Gió tuyết bay lất phất, đất trời trắng xóa.
Thành phố Lam ven biển mà đứng, mùa đông cũng hiếm khi thấy tuyết, nhưng năm nay đã qua tiết lập xuân, vậy mà trời trung tuần tháng hai lại đổ tuyết, những bông tuyết rơi lả tả trong đêm tối, lạnh lẽo thấu xương.
Chín giờ tối trên đường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Cô gái chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản, đôi chân thon dài thẳng tắp, cô đeo một cái túi đeo vai, bước đi chậm rãi, như lạc lõng giữa dòng người tấp nập xung quanh.
Dung nhan cô tái nhợt, nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp, ánh đèn neon thỉnh thoảng hắt qua gương mặt cô, như những vì tinh tú nhỏ vụn chậm rãi lan tỏa.
Bên đường đối diện ——
"Này, Thất thiếu." Ánh mắt Nhiếp Triều lập tức dừng lại, huých cùi chỏ vào người bên cạnh, "Cậu đoán xem tôi gặp ai?"
"Hửm?" Người đàn ông có vẻ mặt thờ ơ, "Lại nhìn thấy người yêu cũ của cậu à?"
Anh ta dựa vào vách tường, dáng người cao ráo, thái độ lười biếng, toát ra vẻ ăn chơi trác lãng.
Ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc đang vuốt ve một chiếc nhẫn.
Tuyết rơi mịt mù nhưng không che khuất vẻ ngoài đẹp trai của anh ta, mà ngược lại càng toát lên vẻ phiêu lãng.
Người đàn ông có một đôi mắt phượng nheo như đang cười, nhìn ai cũng như hàm chứa tình cảm, phóng điện thẳng tắp, khiến người khác điên đảo.
Đúng là một yêu nghiệt sinh ra đã mang vẻ quyến rũ lòng người.
Nhiếp Triều nghĩ thầm, chẳng trách những tiểu thư khuê các kia nhìn thấy khuôn mặt này thì không còn nhìn thấy ai khác, ngay cả anh là đàn ông mà còn muốn quỳ rạp dưới gót giày.
"Người yêu cũ cái gì, tôi chưa bao giờ ăn cỏ cũ, tôi nhìn thấy cô con gái nuôi mà nhà họ Doanh nhận nuôi mấy tháng trước."
Người đàn ông lơ đãng ừ một tiếng, chân phải hơi cong lên, góc nghiêng khuôn mặt của anh ta hoàn hảo đến từng đường nét, khiến cho người qua đường phải quay đầu lại nhìn.
Nhiếp Triều biết anh ta không có hứng thú, liền nói: "Cậu mới về nên không biết, con gái nuôi nhà họ Doanh kia còn câu dẫn chồng chưa cưới của cô ruột nữa chứ."
Đuôi lông mày người đàn ông hơi nhướng lên, rốt cuộc cũng có phản ứng: "Giang Mạc Viễn?"
"Chính là anh ta." Nhiếp Triều lắc đầu: "Lá gan cô ta cũng lớn thật."
Giang Mạc Viễn lớn hơn đám công tử bột như bọn họ mấy tuổi, tuổi tác chỉ lớn hơn năm sáu tuổi, chưa đến ba mươi đã là nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh, người người ở thành phố Lam đều kính cẩn gọi một tiếng "Giang tam gia".
Giang Mạc Viễn và Doanh Lộ Vi cũng coi như xứng đôi vừa lứa, đều xuất thân từ bốn gia tộc lớn, một người là đệ nhất danh viện thành phố Lam, một người là người đàn ông mà các tiểu thư khuê các muốn gả nhất.
Nhiếp Triều cảm thán: "Thất thiếu, nếu cậu mà chịu khó làm ăn một chút, với khuôn mặt này của cậu, chắc chắn người mà các cô ấy muốn gả nhất chính là cậu."
Người có tiếng tăm nhất ở thành phố Lam ngoại trừ Giang Mạc Viễn ra, thì chính là Phó Thất thiếu Phó Vân Thâm đứng trước mặt anh.
Chỉ có điều người sau lại không có tiếng tốt gì, ngoại trừ khuôn mặt và giàu có ra, cũng không tìm ra ưu điểm nào khác.
Nhưng Nhiếp Triều cảm thấy, anh ta vẫn luôn không thể hiểu nổi vị công tử bột này.
Đôi mắt Phó Vân Thâm nheo lại, cười nhạt nhẽo: "Tôi không muốn giống anh ta."
"Cũng đúng." Nhiếp Triều nói, "Vẫn là ăn chơi sướng hơn, tự do tự tại, may mà nhà tôi không chỉ có mình tôi, nên không bị ông già bắt đi kế thừa gia nghiệp."
Phó Vân Thâm không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.