Thật Thiếu Gia Từ Cổ Đại Xuyên Trở Về Rồi

Chương 28

Bán Nguyệt Tinh

01/06/2024

Hai ngày sau, món gà Kung Pao đã có tại quầy hàng của Chung Ý.

Mấy vị hàng xóm cũng yêu sâu đậm món gà này, hôm nào cũng đến để mua. Bởi vì gà dễ mua hơn thỏ, với lại Chung Ý cũng đang muốn kiếm giá trị nhân khí, cho nên hắn làm số lượng rất nhiều, vì thế có thể dư ra được một nồi gà để đem đến quầy cơm chiên bán cho khách hàng.

Món gà Kung Pao này chính là dùng gà thả vườn để nấu, cho nên giá cả cũng không rẻ, vì vậy gà Kung Pao này hắn bán bằng giá với thịt thỏ hầm.

Ấn theo giá bán mà Chung Ý đã đưa ra từ trước, chia ra làm 2 phần, phần nhỏ 20 tệ, phần to giá 60 tệ.

Chung Ý mở nắp 1 hộp gà, bỏ rất nhiều tăm xỉa răng vào trong đó, đê cho các thực khách nếm thử hương vị trước rồi mua sau.

Ngô Thư Hồng chính là người được ăn thử đầu tiên, sau đó bà liền bay thẳng đến chổ của Chung Ý kêu lên: “Ông chủ, lấy cho tôi 1 cân, không, lấy 2… 5 cân!” Lời nói càng sửa thì số lượng càng tăng.

Chung Ý nhận ra bà, biết bà chính là mẹ của bạn học của mấy đứa em nhà mình.

Hắn cười cười giải thích: “Số lượng không có nhiều lắm, cho nên 1 người chỉ mua được 1 cân thôi ạ.”

“Vậy thì lấy 1 cân.” Ngữ khí của Ngô Thư Hồng vô cùng gấp gáp, không thèm để ý giá cả một chút nào hết.

Mấy bữa trước, khi thằng nhóc nhà bà gọi điện vê diễn tả món thịt thỏ hầm ngon như thế nào, thì lúc đó Ngô Thư Hồng chỉ cảm thấy con trai đang chém gió thôi, rốt cuộc một học sinh chỉ ở trường học như nhóc thì có thể ăn được món sơn hào hải vị gì cho cam.

Nhưng từ sau khi ăn được cơm hộp mua từ chỗ của Chung Ý, bà liền thay đổi suy nghĩ, có lẽ con trai bà nói chính là sư thật.

Chỉ là chỗ mà bà đi làm cách nơi này hơi xa, chạy tới chạy lui để mua 1 phần cơm hộp liền tốn hết nữa tiếng, cho nên hai ngày trước bà đều ráng nhịn thèm không có tới mua.

Hôm nay bà có việc đi ra ngoài, cho nên có thể nghỉ trưa sớm một chút, mà bà cũng thật sự là nhịn không nổi nữa, vì vậy đã đội nắng để lái xe đến đây.

Nhưng lại không ngờ tới, hôm nay lại có bán món gà Kung Pao này, hương vị thật sự không cần bàn đến, vừa thơm vừa cay lại còn tê tê đầu lưỡi, vô cùng hợp khẩu vị của Ngô Thư Hồng.

Ngô Thư hồng không chỉ mua gà Kung Pao mà mì xào, canh xương hầm hay là chè đậu xnh gì bà cũng đều mua hết. Vốn dĩ bà cũng muốn mua rau trộn bạch tuộc mini nữa, nhưng ông chủ nhỏ nói là giữa rau trộn bạch tuộc mini và gà Kung Pao chỉ có thể chọn 1 trong 2, vì vậy Ngô Thư Hồng vị buộc phải từ bỏ món rau trộn bạch tuộc mini.

Mua đồ ăn xong bà liền vội vàng lái xe trở về công ty, trong xe tràn ngập mùi thức ăn thơm lừng, làm cho bà nuốt nước miếng cả quãng đường.

Khi bà cầm đồ ăn về tới văn phòng, vừa đúng 11 giờ rưỡi, là thời gian mà mọi người có thể nghỉ ngơi, mua cơm trưa.

Ngô Thư Hồng thấy có không ít người đã rời đi khỏi chỗ của mình, liền gấp không chờ nổi mà mở hộp gà Kung Pao ra, liền gắp 1 miếng gà cho vào trong miệng.

Thơm, tươi, ăn ngon, thõa mãn!

Ngô Thư Hồng nhai nhai thịt gà, ngon đến độ hai mắt đều híp lại. Thịt gà được xào thực khô, nhưng không bị cứng, cắn vào 1 miếng còn có thể cảm nhận được độ trơn của dầu, bởi vì là dùng gà thả vườn nên mùi của thịt gà vô cùng rõ ràng, Ngô Thư Hồng ăn một chút liền có thể biết là gà này không phải là loại gà ăn thức ăn công nghiệp từ nhỏ đến lớn.

Món gà Kung Pao này không có xào cùng với ớt cay đã trần qua dầu sôi, nhưng ở bên trong cùng thịt gà có ớt khô xào có thể ăn được. Ớt khô có vị cay nhưng không làm miệng hay đầu lưỡi của người ăn bị đau, hơn nữa lại còn rất thơm, nếu như bên trong có hạt mè ở trong đó thì sẽ càng ngon hơn nữa.

Yêu cầu duy nhất đó chính là phải cẩn thận “tên thích khách” hoa tiêu, trong món gà Kung Pao này có cho vào 2 loại hoa tiêu, 1 là hạt tiêu Thanh Hoa, loại còn lại chính là tiêu Tứ Xuyên. Tiêu Thanh Hoa có mùi nồng, còn tiêu Tứ Xuyên thì có vị tê, chỉ cần nắm giữ tỉ lệ tốt, thì 2 loại này khi kết hợp với nhau sẽ làm cho hương vị của món ăn tăng lên thêm 1 bậc nữa.

Đối với Chung Ý mà nói, thì từ sau khi suất sư đến giờ hắn chưa bao giờ mắc sai lầm trong việc kết hợp gia vị này cả.

Ngô Thư Hồng còn cảm nhận được một chút hương vị của rượu gạo, mùi vị nhàn nhạt, không quá nồng, giống như là dùng để thay thế vị ngọt của đường vậy.

Ăn ngon, ăn quá ngon, quả nhiên là con trai của bà không có nổ.

Gà Kung Pao này ăn ngon như vậy, thì món thịt thỏ hầm cay đương nhiên sẽ không tệ được.

Ngô Thư Hồng vừa ngồi ăn gà Kung Pao vừa nhớ thương món thịt thỏ hầm cay, thật hy vọng có thể được ăn thử món thịt thỏ hầm cho biết mùi biết vị mà.

“Chị Ngô, chị ăn cái gì đó, sao mà thơm dữ vậy chị?”

Giọng nói vang lên ở sau lưng của Ngô Thư Hồng, trong sự tò mò còn mang theo thêm một chút u oán nữa.

Ngô Thư Hồng đang ăn đến hăng say ngẩn đầu lên nhìn, liền phát hiện trong văn phòng có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Người vừa mới kêu bà chính là nhân viên mới đến công ty, tên Vu Tư Viễn.

Vu Tư Viễn không có sở thích đặc biệt gì, chỉ có sở thích duy nhất đó chính là ăn uống, đặc biệt thích đi các cửa hàng, quán cóc ven đường để săn lùng các loại mỹ thực.

Trong công ty có rất nhiều người được hắn đề cử cho một ít cửa hàng, hương vị ở mấy chỗ đó quả thật là không tệ.

Vừa nghĩ đến chuyện xuất hiện 1 cái cửa hàng bán đồ ăn hương vị ngon vô cùng, mà bản thân lại còn chưa từng được ăn qua, thậm chí là còn không hay không biết gì về nó, tim gan của Vu Tư Viễn liền tò mò đến cồn cào hết cả lên.

Ngô Thư Hồng thấy Vu Tư Viễn dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía mình, liền trả lời theo bản năng: “Gà Kung Pao, mua ở bên phố ăn vặt bên kia đó.”

Chờ Ngô Thư Hồng trả lời vấn đề của Vu Tư Viễn xong, một người đồng nghiệp khác cũng chạy đến, chỉ vào những hộp đóng gói khác ở trên bàn của Ngô Thư Hồng hỏi: “Còn mấy cái này thì sao chị, đều là mua ở phố ăn vặt luôn hả?”

Ngô Thư Hồng bây giờ mới phát hiện là bản thân đã mở nắp hết tất cả các hộp đồ ăn, mỗi món đều đang điên cuồng tỏa mùi hương ra xong quanh, chỉ là bà quá trầm mê vào món gà Kung Pao, cho nên đã quên mất sự tồn tại của mấy món còn lại.

Nhưng đối với mọi người ở trong văn phòng này mà nói, thì tất cả các món ở trên bàn của Ngô Thư Hồng đều tràn ngập sự dụ hoặc đối với bọn họ.

Ngô Thư Hồng thấy mọi người đều đang khá tò mò, liền giới thiệu những món ăn khác trên bàn: “Cơm chiên thịt khô, chè đậu xanh, canh xương hầm rong biển, còn có phần gà Kung Pao này đều là mua ở cùng 1 quầy hàng. Là quán cơm chiên nằm dựa gần tường ở gần cuối đuôi của phố đi bộ, ông chủ là một cậu trai trẻ tuổi, cũng là anh trai của bạn học của con trai tôi.”

“Nếu mọi người muốn ăn thì phải nhanh chân lên, việc buôn bán của cậu ấy tốt lắm, nếu đi đến sớm thì có lẽ sẽ mua được gà Kung Pảo này đó. Nếu như là mua không được thì mọi người có thể mua rau trộn bạch tuộc mini, nghe mấy người xếp hàng khác nói là món này ăn cũng ngon dữ lắm.”

“Tôi là do ông chủ giới hạn số lượng mua, giữa gà Kung Pao và rau trộn bạch tuộc mini chỉ có thể chọn 1 món, nếu không thì chắc chắn sẽ mua luôn cả 2.”

Ngô Thư Hồng luyến tiếc muốn chết!

Cũng có người muốn nếm thử một chút, Ngô Thư Hồng tỏ vẻ vô cùng khó xử: “Nếu như mọi người có thể mua được cơm chiên hoặc những món khác của nhà này, thì mọi người sẽ hiểu được nguyên nhân tại sao mà tôi lại tiếc.”

Vu Tư Viễn hành động nhanh nhất, không nói gì nhiều liền trực tiếp xoay người chạy đi ra ngoài.

Có mấy người có quan hệ tốt với Ngô Thư Hồng, chạy lại xác nhận lại với bà thêm 1 lần nữa cho chắc ăn: “Thật sự là ăn ngon như vậy hả?”

Ngô Thư Hồng chỉ chỉ chính mình: “Mọi người nhìn xem, bình thường bộ dáng mà tôi ăn cơm có giống như hôm nay không?”

Ăn 1 miếng cơm chiên thịt khô, quả nhiên là ngon y chang như lần trước, chính là cái hương vị mà bà nhớ mãi không thể quên này!

Bạn bè của bà thấy vậy liền không còn nghi ngờ gì nữa, vài người thử ước lượng, liền cũng đi đến phố ăn vặt.

Có vài người khác cũng muốn ăn nhưng ngại đi xa như vậy, liền nhờ những người chuẩn bị đi mua giùm. Tự mình đi, cộng thêm phần của mấy người nhờ mua giúp, vì thế mỗi người đi 1 chuyến liền mua 10 mấy phần đồ ăn.

Vu Tư Viễn là người xuất phát đầu tiên, cho nên hắn cũng là người đến phố ăn vặt sớm nhất, theo như lời của Ngô Thư Hồng nói, hắn liền mau chóng tìm tới được quán cơm chiên của Chung Ý.

Vị trí rất dễ tìm, có điều người nhiều quá trời.

Khi Vu Tư Viễn vừa đến liền nghe được người ở phía trước nói là hết gà Kung Pao rồi, hắn vừa nghe được, liền chếch ở trong lòng một chút.

Cũng may là hôm nay có gà Kung Pao san sẻ gánh nặng với rau trộn bạch tuộc mini, cho nên đến lượt của Vu Tư Viễn thì vẫn còn phần.

Vu Tư Viễn liền mua theo lời nói của Ngô Thư Hồng, nào là chè đậu xanh, canh xương hầm rong biển, cùng với rau trộn bạch tuộc mini đều gọi hết, ngoài ra hắn còn gọi thêm 1 phần mì xào thịt bò nữa.

Mùi hương rất thơm, thơm đến nỗi làm cho Vu Tư Viễn không chịu nổi việc mang về văn phòng để ăn, hắn vừa nhìn thấy bàn nhỏ có 1 chỗ trống, liền lập tức cầm theo mấy hộp đồ ăn qua đó ngồi xuống.

So với món rau trộn bạch tuộc mini thì hộp mì xào nóng hôi hổi mới ra lò, đang tỏa mùi thơm nức mũi càng có sức hấp dẫn với Vu Tư Viễn hơn. Chỉ là thời tiết nóng bức, cho nên sau khi xếp hàng 1 lúc thì cả người hắn đã ra 1 thân mồ hôi rồi, vì thế sau khi Vu Tư Viễn ngồi xuống, thì món đầu tiên mà Vu Tư Viễn sủng hạnh chính là món chè đậu xanh mát lạnh.

“Ha?” Chè đậu xanh vừa vào trong miệng, Vu Tư Viễn liền giật mình, món chè đậu xanh này hương vị cũng ngon quá đi.

Vu Tư Viễn không nhịn được, lại bưng lên uống thêm 1 hớp lớn, khí lạnh tản ra khắp khoang miệng, làm cho người ta thoải mái ngay lập tức. Trong chè đậu xanh có cho thêm đường, nhưng không quá ngọt, đậu xanh nấu đến nở mềm, tuy không có bỏ đi vỏ, nhưng khi cho vào trong miệng không có trở ngại gì, mỗi một ngụm đều thơm ngon vô cùng.

Một ngụm lại một ngụm, nguyên 1 phần chè đậu xanh chẳng mấy chốc đã bị Vu Tư Viễn chén sạch sẽ không chòn miếng nào.

Hắn đưa mắt nhìn một đám người đang đứng xếp hàng, có chút do dự xem là có muốn lại mua thêm 1 phần nữa hay không.

Người ngồi cùng bàn với Vu Tư Viễn cũng là mua chè đậu xanh, hắn là khách hàng thân thiết của quán cơm chiên của Chung Ý, tên là Phương Cảnh Đồng.

Sau khi từ trong miệng của Chu Niệm Niệm và Ngô Điền biết được quán cơm chiên này, thì hầu như mỗi ngày Phương Cảnh Đồng đều tới đây để mua cơm. Ít thì chỉ mua 1 phần ăn, nhiều thì buổi trưa vuổi chiều gì cũng đến mua, có khi còn sẽ mua thêm 1 phần về để làm bữa khuya, thời gian dài như vậy, mà hắn hoàn toàn không cảm thấy ngán 1 chút bào cả.

Trước giờ Phương Cảnh Đồng chưa gặp qua Vu Tư Viễn, lại thấy hắn đang ngo nghoe rục rịch muốn đi xếp hàng để mua thêm 1 phần nưa, liền biết là người này chính là khách mới, vì vậy hắn liền tốt bụng nhắc nhở hắn 1 câu: “Thôi đừng đi, chè đậu xanh có giới hạn số lượng mua, cậu chỉ có thể mua 1 phần thôi.”

“Nếu cậu còn muốn ăn nữa, còn không bằng buổi chiều đến sớm một chút, biết đâu còn có thể cướp được 1 phần đó.”



Vu Tư Viễn nghe vậy liền thu hồi ánh mắt, gắp 1 đũa mì xào, sau đó nói chuyện với Phương Cảnh Đồng: “Vậy thì buổi chiều có món gà Kung Pao không?”

Hôm nay Phương Cảnh Đồng cũng không có mua được gà Kung Pao, món mới của ông chủ nhỏ quả thật rất là cháy hàng, 1 cân 60 tệ thì nhằm nhò gì, chẳng sợ là bán 100 tệ 1 cân cũng có một đống người nguyện ý bỏ tiền ra mua.

Huống chi vẫn là gà nuôi thả vườn, hơn nữa với trù nghệ của ông chủ nhỏ, giá 60/cân, quả thật chính là đang làm từ thiện mà.

Phương Cảnh Đồng lắc đầu: “Không có, ông chủ nhỏ nói là ngày mai có lẽ sẽ có nhiều hơn một chút, chứ hôm nay thì làm thêm không kịp.”

Vu Tư Viễn lại chếch trong lòng lần 2, mùi hương mà hắn ngửi được ở văn phòng thật sự rất là thơm, đáng tiếc là không ăn được.

Cũng may là mùi vị của mì xào vô cùng ngon, sau khi ăn 1 đũa thì Vu Tư Viễn liễn móc điện thoại ra chụp 1 tấm ảnh, tiện tay gửi vào trong nhóm chat, còn tặng kèm thêm 1 câu: [ Cả nhà ơi cả nhà ơi, tôi tìm được món mì xào ăn ngon nhất nhất nhất ở thành phố H nè! ]

Gửi xong hắn liền chuyên tâm dùng bữa, bởi vì hắn ăn quá nhanh lại làm chính mình bị nghẹn, cho nên liền uống 1 ngụm canh xương hầm rong biển, này canh này mì xào quả thật chính là tuyệt phối, vừa thơm vừa ngon lại có thể chữa nghẹn.

Còn về phần của rau trộn bạch tuộc mini thì Vu Tư Viễn tạm thời không định động đến, hắn tính chút nữa trở về văn phòng thì ăn sau.

Phương Cảnh Đồng ăn xong thì rời đi trước, chỉ là trước khi rời đi hắn lại mua thêm 1 phần ruột già khìa. Từ sau khi chủ quán của nhà này nhận ông chủ nhỏ làm thầy, thì hương vị chính là tằng tằng tằng mà tăng lên. Phương Cảnh Đồng định là sau khi thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, thì hắn liền sẽ mua nhiều một chút, sau đó liền hút chân không để gửi về cho mọi người trong nhà ăn thử.

Dòng người ở phố ăn vặt đến rồi lại đi, sau khi Vu Tư Viễn ăn xong phần mì xào của mình, thì các đồng nghiệp của hắn cũng đã xếp hàng mua xong phần cơm chiên mì xào này kia mà bản thân muốn ăn. Gà Kung Pao chắc chắn là không có, mà bởi vì bọn họ đến trễ cho nên rau trộn bạch tuộc mini bọn họ cũng mua không được nốt.

Vu Tư Viễn cũng coi như là vận may kjoong tệ.

Một nhóm người cùng nhau trở về công ty, trên đường trở về, Vu Tư Viễn vô cùng hào hứng chia sẽ hương vị của mì xào, chè đậu xanh cùng với canh xương hầm rong biển.

Cuối cùng hắn tổng kết lại: “Đồ ăn của quán cơm chiên này, tất cả đều ngon hơn so với bất luận cửa hàng nào ở thành phố H này, bao gồm cả Đức Đỉnh Lâu luôn.”

Có người hâm mộ Vu Tư Viễn đã được ăn cơm ở Đức Đỉnh Lâu, có người thì nghi ngờ Vu Tư Viễn chỉ là đang chém gió.

“Hộp cơm chiên 10 mấy tệ này, hương vị có thể ngon hơn so với phần cơm chiên hơn 100 tệ ở Đức Đỉnh Lâu á hả?”

“Sau khi về tới công ty, mấy người cứ ăn thử đi rồi sẽ biết, tôi tuyệt đối sẽ không gạt mọi người.”

Nghe Vu Tư Viễn nói xong, sự chờ mong của mọi người đối với phần cơm trưa hôm nay càng thêm tăng cao, cơm chiên có hương vị còn ngon hơn so với Đức Đỉnh Lâu đó, không biết là ngon như thế nào.

Bởi vì đã quá gấp không chờ được, cho nên liền thang máy cũng không muốn đứng lại chờ, trực tiếp chạy thang bộ lên văn phòng. Cũng may là văn phòng nằm ở tầng 5, cũng không tính là cao lắm.

Chẳng mấy chốc, trong văn phòng liền liên tục vang lên tiếng “ăn ngon” hết đợt này đến đợt khác, còn có người đã tin vào lời nói của Vu Tư Viễn, tin lời nói “hương vị còn ngon hơn so với Đức Đỉnh Lâu” của hắn.

Mùi hương nồng đậm tràn ngập trong văn phòng, còn hấp dẫn luôn cả người ở phòng kế bên đi qua đây, hỏi xem bọn họ đang ăn cái gì.

Tự nhiên lại là một phen điên cuồng giới thiệu với đề cử đồ ngon, người ở phòng kế bên cũng đều bị mùi hương câu dẫn đến không nhịn được, liền nghĩ chiều nay khi tan làm nhất đi phải đi đến phố ăn vặt 1 chuyến mới được.

Vu Tư Viễn vừa nhấm nháp phần rau trộn bạch tuộc mini mà mìn cố tình giữ lại, vừa xem lịch sử trò chuyện ở trong nhóm chat.

Bởi vì tình yêu nồng cháy với mỹ thực cùng với niềm đam mê ghé thăm các cửa hàng, cho nên Vu Tư Viễn liền tham gia vào rất nhiều nhóm mỹ thực, cả nước chỗ nào cũng đều có hết. Tham gia lâu rồi, cũng quen được rất nhiều bạn bè có thể tám được. Ảnh chụp mì xào hắn chính là gửi cho bạn bè của hắn ở trong nhóm mỹ thực.

Nhóm chat có tên là: Ăn Hết Năm Sông Bốn Bể.

Vì đang là giờ ăn cơm trưa, cho nên mọi người cũng đang nói chuyện trưa nay ăn gì, tin nhắn khen ngợi của Vu Tư Viễn liền trở nên vô cùng nổi bật.

Chỉ là hắn gửi xong liền vội vàng trở lại công ty, cho nên vẫn luôn không có trả lời tin nhắn, bây giờ ngồi ăn rau trộn bạch tuộc mini mới có thời gian để xem tin nhắn.

Vu Tư Viễn nhìn tất cả tin nhắn trong màn hình đều là kêu hắn mau nói thông tin của món mì xào, hắn lại chụp thêm 1 tấm hình món rau trộn bạch tuộc mini nữa rồi gửi vào trong nhóm chat.

[ Món rau trộn bạch tuộc mini ngon nhất thành phố H cũng đến đây! ]

Vu Tư Viễn vô cùng kỹ càng tỉ mỉ miêu tả lại hương vị của món mì xào cùng rau trộn bạch tuộc mini, đến món chè đậu xanh và canh xương hầm rong biển hắn cũng không buông tha, cuối cùng hắn tổng kết lại: [ Hơn cả Đức Đỉnh Lâu, bỏ xa Giang Nam Yến. ]

Giang Nam Yến chính là thương hiệu đồ ăn Trung Quốc nổi tiếng cùng với Đức Đỉnh Lâu, đều là đi theo con đường cao cấp như nhau, một bữa cơm ở những chỗ đó ít nhất cũng phải hơn 1000 tệ.

Những lời này của Vu Tư Viễn làm cho những người có trong nhóm chat này nổ tung nồi.

Trong nhóm có không ít người là tính đồ trung thành của 2 cửa hàng này, trong đó có Triệu Khải chính là người điên cuồng chấp nhất nhất, hắn kiên định cho rằng Đức Đỉnh Lâu chính là cửa hàng có thể treo tất cả các nhà hàng khác lên đánh, ai cũng đều không thể so sánh được.

Tin nhắn của Vu Tư Viễn vừa mới gửi ra, Triệu Khải liền phản bác lại ngay lập tức.

[ Triệu Có Tiền: Lão Vu, trước khi ông chém gió thì ít nhất cũng phải soạn thảo bản nháp trước đi, đồ ăn do 1 cái quán cơm chiên bán thôi mà hương vị có thể so sánh được với Đức Đỉnh Lâu sao? ]

[ Triệu Có Tiền: Đức Đỉnh Lâu chính là nhà hàng Michelin 3 sao, chỉ là đồ ăn của một quán cơm chiên vô danh dựa vào đâu có thể so được với Đức Đỉnh Lâu? ]

[ Triệu Có Tiền: Ông đừng có ỷ vào việc mọi người không ở cũng 1 chỗ với ông, không ăn được đồ ăn mà quán cơm chiên ông nói, rồi ông muốn bịa đặt cái gì liền bịa đặt cái đó để lừa gạt mọi người, làm người thì cần phải thành thật một chút mới tốt. ]

Mộ Tư Viênc vốn dĩ chỉ là ăn được đồ ăn ngon, liền muốn chia sẽ với mọi người. Nhưng bị Triệu Khải nói nặng như vậy, trong lòng hắn cũng bắt đầu phát bực.

[ Một Con Cá Con: Tôi không muốn cùng cậu nói nhiều lời vô nghĩa, có phải là sự thật hay không thì cậu cứ ăn thử liền sẽ biết. Tôi biết cậu có thời gian, tôi sẽ mua vé máy bay cho cậu, cậu hiện tại liền đến đây tự mình ăn thử. Nếu tôi nói là thật, thì cậu phải xin lỗi tôi tại trong nhóm chat, nếu như là tôi nói láo, thì tôi sẽ rời nhóm ngay lập tức! ]

Những người khác cũng không ngờ tới là Vu Tư Viễn sẽ giận đến nỗi nói ra câu “sẽ rời nhóm” này. Đương nhiên, bọn họ càng ngạc nhiên hơn chính là hắn sẽ chơi lớn như vậy. Rốt cuộc thì nhóm chat này ban đầu chính là do Vu Tư Viễn lập ra, có rất nhiều người ở trong đây đều là do hắn kéo vào.

Có không ít người lên tiếng hòa giải, nói 2 người bớt nóng giận, chỉ là 1 món ăn mà thôi, đừng làm thương tổn hòa khí với nhau.

Vốn dĩ Triệu Khải với Vu Tư Viễn đã có chút mâu thuẫn bởi vì chuyện của Đức Đỉnh Lâu, Vu Tư Viễn cảm thấy Đức Đỉnh Lâu cắt rau củ không đồng đều, hơn nữa bọn họ là nhìn người để làm đồ ăn, khiến cho hắn rất không thích. Nhưng Triệu Khải chính là fan não tàn của Đức Đỉnh Lâu, không chấp nhận được bất cứ kẻ nào nói không tốt về Đức Đỉnh Lâu.

Lần này chỉ là mâu thuẫn tích lũy đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ mà thôi.

[ Triệu Có Tiền: Không cần ông bỏ ra chút tiền đó, tôi sẽ tự mình đi đến đó, ông tốt nhất là nhớ rõ những lời mà mình đã nói, đừng để tới lúc đó lại làm con chó ghẻ. ]

[ Một Con Cá Nhỏ: Ai lật lọng nói không giữ lời thì người đó chính là chó! ]

Những người khác cũng khuyên không được, cho nên 2 người cứ như vậy mà định ra cuộc cá cược này.

……

Chung Ý cũng không biết là mì xào do mình bán có thể dẫn đến 1 trận đạnh cuộc như vậy, hắn chỉ biết là việc buôn bán của chiều hôm nay càng tốt hơn so với mọi hôm nữa.

Thời gian chỉ vừa mới qua hơn 6 giờ một chút, thì đồ ăn mà hắn chuẩn bị cho hôm nay đã bán hết sạch sẽ.

Phải biết là hiện tại mỗi ngày Chung Ý chuẩn bị 400 phần ăn để bán, buổi trưa cùng với buổi chiều mỗi buổi bán một nữa.

Từ sau khi bắt đầu luyện võ lại, hơn nữa hắn còn mua thuốc đặc chế từ chỗ của hệ thống, cho nên thể chất của hắn bây giờ còn tốt hơn so với trước kia, vì thế tốc độ hắn làm cơm chiên cũng mau hơn rất nhiều.

Trước kia mỗi ngày đều có thể bán xong hết, nhưng cần tốn thời gian hơn tận 30 phút đến 1 giờ, nào có nhanh giống như hôm nay vậy.

Chung Kiến Quốc cũng có chút ngớ người, hỏi Chung Ý: “Nếu không thì ba về nhà chở thêm chút nguyên liệu lại đây? Bây giờ chắc là ông bà ngoại con đã chuẩn bị xong nguyên liệu để mai bán rồi đó.”

Chung Ý lắc đầu: “Không cần đâu ba, bán xong sớm thì chúng ta dọn hàng sớm đi, hôm nay trở về nhà sớm có thể làm thêm chút gà Kung Pao nữa.”

“Vậy cũng được.” Chung Kiến Quốc liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, hắn hôm nay đã thấy được độ hot của gà Kung Pao, 60/cân, mà những người đó mắt cũng không thèm chớp liền móc tiền ra mua.

Có rất nhiều người còn muốn mua thêm, nếu như không phải là có hạn lượng, thì sợ là chỉ bán được cho mấy người thôi.

Chung Ý quyết định ngày mai sẽ không bán hộp 1 cân hay hộp nhỏ nữa, mà thống nhất chỉ bán hộp nữa cân thôi.

Về tới nhà, Chung Ý mới phát hiện Kinh Quốc Vĩ cùng với Trần Thước đều đến thăm.

Kinh Quốc Vĩ đến là để mua gà Kung Pao: “Đêm qua có ăn được mấy miếng, liền nhớ thương hết cả một đêm, đến độ trong mộng vẫn mơ thấy nó, liền nghĩ là hôm nay phải ăn cho đã mới được, cho nên liền tới đây tìm cậu để mua về ăn.”

“Tôi muốn mua riêng một nồi, chỉ cho một chút ớt vào thôi.” Hắn thèm muốn chết nhưng mà hắn không thể ăn quá cay được, chỉ có thể tìm Chung Ý để đặt riêng.

Bởi vì hôm nay về nhà sớm cho nên có thời gian, vì vậy Chung Ý liền đồng ý với hắn, hắn nhờ ông ngoại đi mua giúp hắn mấy con gà về.

Kinh Quốc Vĩ cũng không phải xách cái mình không mà đi đến đây, hắn có đem theo một ít đồ ngon tới.

1 con tôm hùm to, nữa thùng lươn cùng với mấy con cá lư, còn có một cái đùi dê lớn và một miếng thịt bụng dê ngon.

Kinh Quốc Vĩ nói: “Một bữa ăn cậu chỉ lấy của tôi có 30 tệ, nhưng món nào món nấy đều không tệ, có đôi khi còn có hơn 3 món ăn nữa, tổng cũng không thể để cậu chịu lỗ vốn hoài được.”

Đã là lễ tiết cũng là tình cảm giữa bạn bè với nhau, cho nên Chung Ý cũng không có từ chối.



Đưa tới thì hắn liền nhận, Chung Ý quyết định tối nay sẽ làm con tôm hùm to này, cùng với 2 con cá lư, lại xào thêm một ít thịt bụng dê nữa.

Thời gian cũng không còn sớm, cho nên Chung Ý cũng không định làm món gì cầu kỳ cho lắm, liền trực tiếp làm 1 mâm tôm xào chua ngọt, cá lư thì đem đi hấp, còn bụng dê thì đem đi xào cay. Sau đó lại làm thêm mấy món đồ xào để ăn kèm với cơm, thêm 1 phần canh thịt nữa là hoàn thành bữa cơm hôm nay.

Trưa hôm nay Chung Kiến Quốc có nói là đậu Hà Lan trồng lúc trước bây giờ đã có thể ăn được rồi, cho nên Chung Ý liền mua một ít thịt đã chiên xong ở quầy của Vương Châu, đem về nhà để tối nay trực tiếp nấu canh.

Khi Chung Ý làm cơm xong xuôi, thì mặt trười cũng bắt đầu khuất sau lưng núi, ông ngoại cũng đã xử lý xong xuôi mấy con gà vừa mua về, sau khi cơm nước xong thì Chung Ý có thể trực tiếp bắt đầu làm gà Kung Pao.

Kinh Quốc Vĩ với Trần Thước đương nhiên là ở lại để ăn cơm, nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn, Kinh Quốc Vĩ cảm thấy hắn có thể thường xuyên mang một chút nguyên liệu nấu ăn tới nhà của Chung Ý.

Tôm hùm do Kinh Quốc Vĩ mang đến rất to, nặng cũng phải vài cân, sau khi đã bỏ vỏ xong thì vẫn còn 1 mâm thịt lớn.

Mấy người Chung Kiến Quốc còn chưa từng ăn qua con tôm hùm to như vậy, cho nên đũa đầu tiên chính là hướng về món tôm hùm mà tới.

“Con tôm này còn rất là chắc thịt, vừa giòn lại còn thơm.” Chung Kiến Quốc cùng với ông bà ngoại đều thích vô cùng.

Người mua tôm là Kinh Quốc Vĩ thì ngược lại không quá thích món tôm hùm, rốt cuộc thì hắn cũng ăn thường xuyên, dù cho là ở nhà hàng hay là khách sạn, làm tơi làm lui thì hương vị cứ na ná nhau, cho nên Kinh Quốc Vĩ cũng không thích món tôm hùm lắm.

Cho nên đũa đầu tiên mà hắn gắp đó chính là món cá lư hấp, cá hấp, ăn vào chính là vừa tươi lại vừa mềm.

Cá lư này giá cả cũng khá cao, Kinh Quốc Vĩ vừa cho vào miệng liền nghĩ, quả nhiên là tiền của hắn xài không phí mà, tay nghề tuyệt diệu của ông chủ Chung thì phải đi cùng với nguyên liệu nấu ăn cao cấp mới vừa tầm.

Hấp cá lư thì quan trọng nhất chính là độ lớn nhỏ của lửa, cần phải canh chuẩn lúc thịt cá vừa chín tới thì lấy ra khỏi nồi, như vậy thì thịt cá lư mới mềm trơn, tươi ngon nhất.

Gia vị cho vào khi chưng cá thì mỗi nơi mỗi khác, có nơi thì chỉ sử dụng hành tỏi, lại cho vào thêm một chút nước tương rồi đem đi hấp.

Còn có chỗ sẽ cho chao vào, hoặc là thêm chút nước chao, lại cho thêm một chút rượu này kia vào cùng để chưng với cá.

Còn Chung Ý thì cho nấm hương cùng chân giò hun khói vào trong bụng cá, vị mặn của chân giò hun khói có thể thay thế cho muối và nước tương, lại kết hợp với mùi thơm của nấm hương, món cá lư này ăn vào chỉ có thể nói được 1 chữ - Ngon!

Kinh Quốc Vĩ lại ăn thêm mấy miếng cá lư hấp nữa, đồng thời hắn cũng nói với Chung Ý: “Ông chủ Chung, trù nghệ này của cậu dù cho là quốc yến đi nữa thì cậu vẫn có thể làm dễ như trở bàn tay vậy.”

Chung Ý cười cười, quốc yến nha, hắn cũng đã làm không ít rồi.

Hơn nữa yêu cầu của quốc yến mà hắn làm cao hơn nhiều so với hiện tại, nơi nào cũng phải cẩn thận, chú trọng quy cũ từng chút một.

Chung Ý nói: “Khi nào vó thời gian rảnh, tôi sẽ làm một bàn đồ ăn theo tiêu chuẩn quốc yến rồi mời mọi người đến ăn.”

Trần Thước đang cắm đầu lùa cơm nghe Chung Ý nói vậy, liền ngẩn đầu lên ngay lập tức: “Ông chủ Chung, thêm tôi 1 ghêd nữa nhé, cảm ơn.”

Đồ ăn quốc yến, hắn nhất định phải cọ cho bằng được!

“Yên tâm, chỉ cần tổng giám đốc Kinh không ngăn cản cậu đến, thì nhất định tôi sẽ không có quên cậu đâu.”

Trần Thước liền quyết tâm, trong khoảng thời gian tới hắn liền sẽ chuyên tâm vỗ vỗ mông ngựa của tổng giám đốc Kinh, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc tâm tình của cấp trên.

Kinh Quốc Vĩ không nói chuyện, trầm mê vào việc ăn cá. Trần Thước cũng tiếp tục công cuộc lùa cơm của hắn, hắn chính là vô cùng yêu thích món bụng dê xào cay này.

Bụng dê vừa giòn lại vừa thơm, đặc biệt là không có mùi hôi tanh gì cả. Ăn thịt dê sợ nhất chính là mùi tanh của nó, Trân Thước đi theo Kinh Quốc Vĩ tham gia không ít tiệc xã giao, cũng đã ăn qua không ít đồ tốt, nhưng cái thứ đồ chơi thịt dê này thì hắn chưa bao giờ được ăn mà ưng bụng cả, ăn vào luôn có chút cảm giác không được sạch sẽ cho lắm.

Nhưng có người lại thích cái vị tanh của thịt dê như vậy, nói là phải có mùi như vậy ăn vào mới là thịt dê chính tông.

Nhưng Trần Thước lại không thích, thậm chí còn vô cùng chán ghét nó.

Hôm nay ăn được món bụng dê vô cùng hợp miệng, chô nên phải nhân cơ hội này để ăn nhiều một chút.

Bản thân Chung Ý cũng thích món bụng dê xào cay này, đã lâu rồi ăn còn chưa được ăn lại.

Thịt dê mà Kinh Quốc Vĩ mua quả thật là không tệ lắm, nhưng thịt vẫn là có mùi tanh, Chung Ý cũng phải tốn một phen công phu mới có thể khử đi được mùi tanh của thịt dê.

Hắn nhớ là trong xóm cũng có nhà nuôi dê, hôm nào có dịp có thể đến mua 1 con làm dê nướng nguyên con để ăn.

Một bữa cơm, đều làm cho mọi người ăn đến no căng hết cả bụng.

Sau khi đã ăn no, thì người mọi người trong nhà họ Chung liền việc ai người nấy đi làm, Chung Ý cũng bắt đầu đi làm gà Kung Pao.

Đầu tiên chính là làm phần ít cay cho Kinh Quốc Vĩ, làm xong hắn có thể trực tiếp mang đi.

Một nồi to thịt gà nên số lượng cũng không ít, nấu xong cũng được 10 mấy cân thịt gà, Chung Ý chừa lại cho ông bà ngoại 2 cân để dành ăn, còn lại bao nhiêu đều đóng gói cho Kinh Quốc Vĩ đem đi.

Trần Thước cũng đặt hàng trước 2 cân với Chung Ý, sáng mai khi hắn đến lấy cơm trưa thì hắn cũng tiện thể lấy luôn, còn trả tiền trước cho Chung Ý nữa.

Sau đó Chung Ý làm thêm 3 nồi nữa, 1 nồi bán cho hàng xóm cùng với mấy người ở xóm bên. Còn dư lại 2 nồi thì hắn đóng hộp xong để ngày mai đem đến phố ăn vặt bán.

Đóng hộp xong, Chung Kiến Quốc liền hỏi Chung Ý xem có muôn tăng phân lượng cơm hay không: “Hôm nay chuẩn bị không đủ để bán, mà những người tới mua hôm nay, ngày mai chắc cũng sẽ đến nữa, nếu vậy thì phỏng chừng ngày mai vẫn là sẽ thiếu nữa đó con.”

Chung Ý lắc đầu: “Không cần làm thêm, nếu bán xong sớm thì chúng ta về nhà sớm một chút, cuối tuần này con còn nhận làm 1 bàn tiệc nữa. Ba, cuối tuần này ba đi đón ông bà nội đến nhà chúng ta, chủ nhật này con làm thêm chút đồ ăn nữa, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”

Chung Ý tính ở 2 ngày này phải quyết định cho xong thực đơn, có chút nguyên liệu cần phải mua sắm chuẩn bị trước, có thể về nhà sớm một chút cũng tiện cho hắn hơn.

Chung Kiến Quốc đồng ý chuyện đi đón người: “Vậy thứ bảy tuần này con vẫn là đi tìm người khác để đóng gói hay là nhờ bà ngoại con ra phụ?”

Chung Ý nói: “Con sẽ đi tìm người ra phụ, nhờ thím Lưu là được rồi.”

Lúc Lưu Thúy tới mua gà Kung Pao thì Chung Ý cũng đã nói với bà, Lưu Thúy đương nhiên là đồng ý với lời đề nghị của Chung Ý rồi.

Ngoài ra bà còn muốn thương lượng với Chung Ý 1 chuyện nữa: “Tiểu Ý, khi nào cháu làm món thịt thỏ hầm lại vậy, lần trước thím mua gửi cho con trai thím một ít, nó nói ông chủ của nó vô cùng thích ăn, muốn nhờ thím mua thêm một ít nữa cho nó.”

Chung Ý nói: “Con còn chưa kím được chỗ bán thỏ nữa, con còn định kiếm mua giống về nuôi đây, chờ tới khi nào kím được chỗ bán thỏ thì con sẽ làm lại ạ.”

“Vậy thì thôi, thím cũng sẽ đi hỏi giúp con một chút, lúc trước có rất nhiều nhà ở xóm gần đây có nuôi thỏ, có gì để thím kêu chú con ngài mai đi dọ một chút thử coi sao.”

Chung Ý tự nhiên là cảm ơn bà.

Lưu Thúy lại muốn mua thêm 2 cân gà Kung Pao, nói là cũng gửi qua cho con trai một ít để ăn thử, còn nói thêm 1 câu là gà Kung Pao mà xưởng con trai bà đang làm sản xuất ra chắc chắn là ăn không ngon như của bà mua.

Lỗ tai của Chung Ý giật giật, gọi lại thím Lưu đang chuẩn bị đi về, kỹ càng tỉ mỉ mà hỏi xem xưởng của con trai bà đang làm việc là làm về lĩnh vực gì.

“Là một cái công ty thực phẩm đó, von trai thím ở trong đó hình như là làm quản lý hay trưởng tổ gì đó, mố vừa đổi việc ở năm nay thôi, để hôm nào thím kêu nó gửi một ít đồ ăn về cho con ăn thử.”

Lưu Thúy chỉ biết được có bấy nhiêu đó, nhiều hơn nữa thì bà không biết, thậm chí liền cái tên cụ thể bà cũng đều không rõ ràng cho lắm.

Chung Ý đành phải làm phiền bà hỏi giúp hắn một chút, Lưu Thúy liền lên tiếng đồng ý: “Được, trở về thím liền gọi điện thoại hỏi nó một chút.”

Sau khi tiễn Lưu Thúy đi, thì người trong xóm đến mua gà Kung Pao cũng đã xếp hành dài, Chung Ý nhờ ông bà ngoại trông giúp hắn, còn hắn thì bắt đầu buổi tập luyện của tối hôm nay.

Mặt trời đã hoàn toàn lặn mất sau núi, hiện tại ánh sáng ngoài đường đều phát ra từ mấy ngọn đèn đường.

Chung Ý kêu hệ thống tổng kết giá trị nhân khí hôm nay hắn đã nhận được, tổng cộng tăng lên 5000, tốc độ tăng truonhwr cũng không tệ lắm.

“Ngày mai sẽ nhận được càng nhiều hơn.” Chung Ý nói với hệ thống.

Sau đó thì hắn nhớ đến tia chớp cỉa mấy ngày trước, Chung Ý nhìn chằm chằm vào chân trời: “Thống ơi, cậu nói xem vị đạo hữu kia bây giờ đã được liệt vào hàng tiên chưa vậy?”

Hệ thống: 【 Ký chủ, thế giới này không có thần tiên đâu. 】

Chung Ý: “Tôi biết nha, chỉ là sau khi phi thăng rồi thì đâu còn phải là người của thế giới này nữa đâu, sao cậu có thể khẳng định là không có nha?”

Hệ thống: 【 …… 】

Hệ thống quả thật là không có xác định được.

Chung Ý cũng không biết được tại sao bản thân lại để ý hôm sấm sét ầm đùng đó đến như vậy, mấy nay cứ thường xuyên mà nhớ tới nó.

Đầu hắn đột nhiên nhảy số: “Thống này, nếu như không phải là có người phi thăng, vậy có khi nào đó chính là có người xuyên tới đây hoặc là xuyên đi chỗ khác hay không?”

Hệ thống không trả lời, thậm chí nó còn có chút ghét bỏ ký chủ nhà mình có chút ngốc nghếch, thế nhưng tới lúc này mới nghĩ tới khả năng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Thiếu Gia Từ Cổ Đại Xuyên Trở Về Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook