Thật Thiếu Gia Từ Cổ Đại Xuyên Trở Về Rồi
Chương 7
Bán Nguyệt Tinh
12/03/2024
Thành phố điện ảnh Phổ Giang trực thuộc thành phố H mới xây dựng mấy năm gần đây, có diện tích lơn, có đầy đủ mọi công năng, còn có công viên giải trí siêu to khổng lồ nữa. Vì vậy nơi đây đã trở thành phim trường lớn nhất ở trong nước, cũng là khu kinh tế chính của thành phố H.
Dù cho là phố ăn vặt thì cũng đã mở vài khu ở trong đó, đông tây nam bắc nơi nào cũng có mỹ thực lại còn đa dạng, từ bắc vào nam không thiếu nền ẩm thực của nơi nào cả.
Dì cho là bàu quán hay là quày hành cũng điều cahhj tranh với nhau vô cùng khốc liệt, mặt bằng nằm ở chỗ càng đẹp thì giá thuê càng mắc, còn ở nơi thường thường giá cả còn tính phải chăng.
Chung Ý không có cướp được một cái vị trí đẹp, cho nên đã bị phân tới bên cạnh một cái phố đi bộ, là kiểu bên cạnh mà sau lưng chỉ có mỗi bức tường thôi á, thế nhưng vẫn phải trả tiền thuê là 2000 tệ cho một tháng.
Chung Kiến Quốc đi theo Chúng Ý đi vào bên trong, càng đi càng thấy sầu: “Con trai, nằm khuất sâu như vậy, thật sự sẽ có người tới mua không?”
Lúc này chỉ mới 10 giờ, mấu sạp phía bên ngoài cùng đã bắt đầu có người xếp hàng thành một hàng dài, nhưng càng vào trong thì người càng ít, cho tới mấy sạp gần chỗ của bọn họ thì một bóng người cũng đều không thấy.
“Chậc, lại tới thêm một kẻ ngốc tới phí tiền.”
Chung Ý còn chưa kịp xuống xe thì những lời này đã truyền vào tới trong yai của hắn rồi.
“Nói chuyện kiểu gì vậy?” Chung Kiến Quốc vốn đang lo lắng về tình hình kinh doanh của Chung Ý, vừa nghe lời này hắn liền bực bội trong người.
Nào có ai mà người ta còn chưa dọn hàng thì đã nói chuyện đen đủi nhue llw vậy đâu chứ, Chung Kiến Quốc liền lập tước muốn đi xuống nói chuyện với người đó một trận.
Chung Ý cản ba hắn lại, nhìn về phía người vừa mở miệng nói chuyện, là một người trung niên nam nhân bán bánh rán giò cháo quẩy, phía trên không có mặc áo chỉ để vai trần rồi mang tạp dề, trên ngón tay còn kẹp điếu thuốc, một hơi có một hơi không mà hút thuốc.
Lại đưa mắt nhìn những người khác ở xung quanh, hoặ là cầm quạt để quạt gió, hoặc là cùng sạp kế bên tám chuyện, hoặc là cúi đầu bấm điện thoại, nhìn nhìn hoàn toàn không có không khí muốn kinh doanh buôn bán gì hết.
Chung Ý để Chung Kiến Quốc đi đậu xe, trả lại một câu cho người đàn ông teong niên: “Tự lo cho chính bản thân ông là được rồi.”
Khi này, chủ quán bán tàu hủ non bên cạnh nói với Chung Ý: “Cậu đừng chấp chi ổng, vị trí nơi này hẻo lánh nên không ai tới mua, mọi người buôn bán không được tốt nên vẫn luôn lỗ vốn, cho nên trong lòng của ổng cũng buồn bực lắm.”
Chung Ý đã nhìn ra được, hắn trả lời ông chủ sạp kế bên: “ Đại ca, họ của ngày là gì vậy ạ?”
“Tôi họ Chương, tên đầy đủ là Chương Đức Minh, cậu cứ gọi tôi anh Chương là được rồi.”
Chung Ý cũng giới thiệu họ tên của mình, tiện thể hỏi Chương Đức Minh một chút về tình huống hiện tại: “Anh Chương tới chỗ này bán được bao lâu rồi thế?”
“Ba tháng” Chương Đức aminh giơ lên ga ngón tay, huơ chân múa tay mà nói: “Vị trí quá hẻo lánh, một tháng bán không nghỉ ngàu nào cũng chỉ mới vừa đủ trả tiền thuê mặt bằng, anh tính ráng bán xong tháng này thì nghỉ không bán nữa.”
Chương Đức Minh còn chỉ vào mọi người xung quanh rồi nói: “Đều là vừa mới tới hết, tới sớm hơn cậu được nữa tháng, mấy quầu hàng nằm ở phía sau như thế này mau đổi người mướn lắm.”
“Người mới vừa khịa cậu người đó tên là Vương Châu, ổng là người bán lâu nhất trong số tất cả mọi người ở đây, cũng xực khổ nhiều nhất. Tuy tính của ổng không được tốt lắm, nhưng tay nghề không tệ, anh đã ăn thử bánh rán giò cháo quẩy mà ổng làm rồi, hương vị là như cái này.” Chương Đức Minh giơ ngón tay cái lên, vô cùng tán đồng với tay nghề của Vương Châu.
Nhưng mà Chung Ý vẫn không có hảo cảm gì với người này: “Khách hàng sẽ không mua đồ ăn ở một cái quầy không sạch sẽ.”
Chung Ý học nấu ăn ở chỗ của hệ thống, bài học đầu tiên đó chính là Vệ sinh, từ đầu đêna cuối hắn vẫn luôn nhớ kỹ, đồ ăn hắn nấu là đồ mà người khác ăn vào trong miệng.
Tiếng nói của Chung Ý không nhỏ, chủ của mấy quầu kế bên đều nghe được cho nên Vương Châu cũng nghe thấy rồi.
Hắn đang muốn cãi lại thì những người khác đều góp ý: “Tôi liền nói con rùa con nhà ông không yêu sạch sẽ, hút hút hút cả ngày, cả người đều là mùi thuốc lá, ai mà tới mua đồ chứ.”
“Đã muốn nói ông từ sớm rồi, áo cũng không mặc chỉnh tề, cũng không xem lại cái bụng bự như mang thai ba tháng của ông, làm gì có em gái nhỏ nào thích coi chớ.”
“……”
Một đám người mồm năm miệng mười mà khiển trách Vương Châu, làm Vương Châu tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng.
Thấy lửa đã cháy lớn rồi, Chương Đức Minh liềm đứng ra hòa giải: “Thôi được rồi được rồi, nói nữa là mất hòa khí hết.”
“Em trai Chung, cậu hôm này là ngày đầu tiên đến đây mở quán, còn không biết là cậu chuẩn bị bán món gì hết, ở bên trong này việc buôn bán quả thật là khó khăn, như vậy đi, để anh mở hàng cho cậu.”
Chung Ý nói: “Bán chút đỉnh cơm chiên với mì xào này kia thôi.”
“Anh Chương cứ khách khí, phải là tôi mời mấy anh chị ở đây ăn cơm mới đúng, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Chung Ý đi qua giúp Chung Kiến Quốc bày biện đồ vật, poster đặt làm bằng giấy dán cũng dán lên trên mặt trước của quầy bán đồ ăn.
Đồng thời Chung Ý cũng mở lửa, hỏi mấy người Chung Đức Minh muốn ăn món gì.
Dù sao cũng không có buôn bán gì, Chung Ý lại nói rằng hắn mới khách, vì vậy liền dứt khoát đi tới trước quầy đồ ăn. Chung Đức Minh chỉ vào đồ ăn bày trên quầy hỏi: “Mấy cái này đều có thể chọn thêm?”
Chung Ý gật đầu: “Đúng vậy, muốn ăn món nào liền chọn món đó thêm vào.”
“Vậy thì cho anh một phần cơm chiên ớt xanh thịt băm, lại cho thêm đậu que chua vào, anh thích ăn cái đó.”
“Được, muốn thêm trứng gà không?”
“Vậy thì cho một trứng.” Chương Đức Minh nói tiếp.
Trươca mặt Chung Ý để hai cái chảo, một cái sau khi dầu nóng liền cho thỉ băm vào xào lửa lớn, nữa phút sau lại cho thêm ớt xanh vào. Tiếp theo hắn lấy ra một quả trứng gà, gõ một cái vào cái sạn, tách vỏ trứng xong trứng gà liền trượt vào trong cái nồi còn lại, xào trứng gà lên một chút sau đó liền bỏ cơm mà Chung Kiến Quốc múc sẵn vào luôn rrong trong chảo, rồi xào đều với trứng gà.
Xào tới khi hạt cơm áo đều trứng gà thì bỏ thịt bằm ớt xanh vào chung rồi nêm gia vị sau đó đảo đều, mùi thơm dần dần bay lên rồi tản ra xung quanh, mà Chung Ý đã chuẩn bị đem cơm chiên bỏ vào hộp đựng cơm. Một hộp cơm, từ đầu đến cuối chỉ mất có 2 phút là xong.
Mấy người chủ quán vây xem tấm tắc bảo lạ, còn bị mùi thơm thức tỉnh con sâu thèm ăn trong lòng, có người thầm nghĩ: 'em trai bán cơm chiên mới tới này quả thật có chút tài năng.'
Lúc ban đầu bọn họ còn tưởng Chung Kiến Quốc mới là đầu bếp, còn Chung Ý đứng hỗ trợ, đến khi hộp cơm chiên này ra nồi mới vỡ lẽ ra là chính mình đã nhìn nhầm.
Chung Ý cũng không dừng lại mà hỏi những người khác muốn ăn cái gì.
Mấy người chủ quán vốn đang còn định rụt rè một chút nhưng bây giờ lại không chút nào do dự tranh nhau nói ra chính mình muốn ăn cái gì, có người thích mì xào có người thích cơm chiên.
Người đầu tiền cầm cơm chiên tới trên tay, Chương Đức Minh càng ngạc nhiên, cơm chiên gạo tơi xốp từng hạt rõ ràng, vẫn là mỗi một hạt đều áo một lớp trứng bên ngoài, kỹ thuật nấu ăn này nếu không có chút bản lĩnh thì làm không được.
Hương vị càng không phải bàn tới, mặn nhạt vừa phải, còn không có cảm giác ngán dầu, thịt băm không khô cũng không quá ướt ăn một miếng liền cảm nhận lớp bột mỏng áo bên ngoài thơm giòn, nhai một chút vị thịt liền tràn ngập trong khoan miệng. Ớt xanh thì xào chính nhưng không bị mềm nhũn, ăn vào trong miệng hương vị tươi mới ngọt lành lẫn một chút vị cay nhẹ, ăn cùng với thịt băm quả thật là sự kết hợp vô cùng hoàn hảo.
Nhưng trong đó Chương Đức Minh thích nhất là đậu que chua, cái đậu que chua này đã xào qua cùng thịt mỡ, hơi chua nhưng rất giòn, ăn vào liền biết chỉ mới ngâm vài ngày trước, khi vừa đủ thời gian liền vớt ra. Quá hợp để ăn với cơm, Chương Đức Minh ăn một miệng lớn, sau đó liền cảm thán ánh mắt của mình thật tốt, đã kêu Chung Ý bỏ vào nhiều hơn chút.
Mà cho đến khi hắn ăn hết sạch cơm trên tay, hắn vẫn còn chưa phản ứng được, như thế nào liền hết cơm rồi?
Hắn còn chưa ăn no mà, Chương Đức Minh cảm thấy chính mình còn có thể ăn thêm một phần, không phải hai phần, hoặc là ba phần cũng được?
Chương Đức Minh ngẩng đầu lên xem những người khác, ai lấy được cơm chiên hoặc mì xào cũng đều giống như hắn lúc nãy mà cắm đầu vào ăn, nhìn vào bộ dáng ăn ngấu nghiến đó, còn tươnge rằng đã 800 năm rồi chưa được ăn cơm vậy.
Cứ mỗi một hộp cơm hoặc mì ra lò, mùi hương dần bay ra tới xung quanh, nhìn những người khác ăn ngon như vậy, mấy người chưa lấy được đồ ăn đều sốt ruột nuốt nước miếng, như thế nào lại thơm như vậy hả.
Liền đến Vương Châu không đi tới đều có chút đứng ngồi không yên được, sau khi bị mọi người nói xong hắn liền đem áo quần mặc vào chỉnh tề, thuốc tự nhiên cũng dập bỏ, còn cố ý rửa sạch tay mấy lần.
Hắn nhìn về hướng của Chung Ý, lại nhìn qua những thực khách xung quanh đang nhìn về bên này, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý tưởng, có lẽ có thằng nhóc mới tới này ở đây, việc buôn bán ở chỗ góc tường này của bọn họ có thể tốt hơn.
Vương Châu chớp mắt, trong lòng đã ra quyết định.
Hắn đứng ở giữa đường đi, hướng về phóa những thực khcahs đang nhìn về bên này mà gân cổ hô lên: “Bán cơm chiên đây, cơm chiên thơm nức mũi, ăn vào bảo đảm không hối hận.”
“Những vị đẹp trai xinh gái ngửi được mùi thơm hãy đến đây nhìn thử một cái, hôm nay mới khai trương quán cơm chiên, cơm chiên mì xào cái gì cũng có.”
Kêu xong một tiếng thế nhưng có người thật sự đi về bên này.
Chương Đức Minh đang xếp hàng ở phía sau định kêu thêm một phần nữa thì nghe tiếng rao của Vương Châu, ban đầu hắn còn tưởng Vương Châu muốn làm chuyện xấu gì đó, chỉ là khi nhìn thấy có người đang đi qua bên này, Chương Đức Minh liền hiểu rõ tính toán của Vương Châu.
Hắn muốn nương nhờ vào quán cơm chiên của Chung Ý để kéo khách.
Có người đến thì sẽ có người mua, có thể kinh doanh buôn bán.
Nếu quán cơm chiên của Chung Ý có thể bán đắt khách, ít nhiều gì thì thực khách cũng sẽ đi tới đây nhiều hơn so với lúc trước.
Tuy là kéo khách của mấy quầy bên ngoài cùng, nhưng đối với nơi “Biên cương” của bọn họ ở bên này, phải hợp tác mới có thể có sinh cơ.
Chuyện này cũng không phải chỉ có mỗi Chương Đức Minh nghĩ tới, những người chủ quán khác cũng có suy nghĩ như vậy, rốt cuộc cũng là người bước ra đời làm ăn buôn bán, đầu óc của họ cũng sẽ không quá ngu ngốc.
Việc kéo khách chỉ cần một mình Vương Châu là đủ rồi, làm quá mức sẽ đắc tội với những chủ sạp phía bên ngoài.
Nhưng bọn họ cũng không phải không có vuêcj khác để làm, Chương Đức Minh nói: “Có thể dọn dẹp một chút, kê mấy cái bàn nhỏ ra để cho khách ngồi, tôi đi lại đằng kia mua về một ít nước suối với nước ngọt.”
Mấy món cơm chiên hay mì xào đều có chút khô, không có nước súp kèm theo, cho nên uống thêm nước suối hay nước ngọt là đúng bài, đặc biệt dạo này trời khá nóng cho nên uống đồ lạnh càng thích hợp.”
Chung Ý nghe được những lời mà Vương Châu hô lên cũng rất là ngoài ý muốn.
Người có thể ở vị trí hẻo lánh này mà kiên trì lâu như vậy, quả nhiên là có chút năng lực.
Chung Ý tự nhiên có thể đoán ra được tính toám của nhóm người Vương Châu, nhưng việc này cubgx không phải chuyện xấu, cùng nhau phát triển vẫn luôn tốt hơn so với hai bên cùng lưỡng bại câu thương.
Nhóm thực khách đầu tiên đã đến trước quán, là hai em gái nhỏ.
……
Chu Niệm Niệm là trợ lý của Tiểu minh tinh Tạ Nguyên Trạch, gần đây Tạ Nguyên Trạch có quay một bộ web drama nhỏ ở thành phố điện ảnh Giang Phổ, mỗi ngày cô đều đợi Tạ Nguyên Trạch ở đoàn làm phim, vội trước vội sau làm giúp hắn một vài chuyện vặt.
Hôm nay Tạ Nguyên Trach được nghỉ nên không cần đóng phim, cũng không có công vuêij nào khác cần làm, vì vậy Chu Niệm Niệm cũng có thể kha bên ngoài hít thở không khí, lập tức liền hẹn một người cũng là trợ lí khác Ngô Điền đi dạo phố ăn vặt.
Phố ăn vặt nhiều đồ ăn ngon làm cho người xem hoa hết cả mắt, cho nên cũng làm cho người xem không biết nên ăn món gì mới tốt.
Hai người vừa xem vừa đi vào bên trong, càng nhìn càng khó chọn.
Lúc hai người tính toán tùy tiện mua món gì đó để ăn thì Chu Niệm Niệm bỗng nhiên nghe được mùi thơm bay đến, là cái loại mùi thơm của cơm nhà nấu, như là có tiểu yêu tinh dụ người luôn ở bên tai cô mà thúc giục cô mau đi xem một chút, đi nếm thử mùi vị của nó.
Chu Niệm Niệm đã nhanh chóng tìm thấy chỗ phát ra mùi thơm, nhưng vừa nhìn liền thấy bên đó cơ bản là không có người đi đến, trước quầy chỉ có một ít chủ quán không đứng thì ngồi xổm mà ăn cơm hộp, cô liền bắt đầu do dự.
Ngô Điền cũng nói: “Chắc là chỉ nghe mùi thơm mà thôi, nếu không thì tại sao vẫn không có người đến mua, chúng ta vẫn là đi xem món khác đi, quầy đồ nướng của nhà bên kìa nhìn cũng không tệ.”
Lúc Chu Niệm Niệm vừa xoay ngườu chuẩn bị rời đi, cô liền nghe được tiếng nói của Vương Châu, nói là hôm nay vừa khai trương.
“Hôm nay vừa mới đến đây bán, chẳng trách lúc trước không ngửi được mùi thơm.”
Chu Niệm Niệm nuốt nuốt nước miếng, lôi kéo Ngô Điền: “Đi ăn thử đi, nreus không thể ăn thì về cảnh báo cho mọi người khỏi bị xu.”
“Vậy cũng được, dúao thì ăn ở đâu thì cũng là ăn.” Ngô Điền nghe vậy cũng không phản đối, muốn tìm đồ ăn ngon thì phải trải qua mấy lần ăn thử mới tìm ra được.
Cho đến khi đi đến trước quầy bán cơm, Chu Niệm Niệm càng khích động hơn, lấy kinh nghiệm lăn lộn ở trong vòng đã nhiều năm tới xem, vị anh trai chủ quán mang khẩu trang đội mũ chỉ lộ ra đôi mắt này tuyệt đối là một người vô cùng đẹp trai.
Trai đẹp!
Cơm chiên mà tải đẹp làm, dù cho là ăn không ngon thì cũng không lỗ, Chu Niệm Niệm liền vươn ra hai ngón tay múa may quay cuồng: “Cho hai phần cơm chiên.”
“Muốn cho thêm cái gì thì có thể tự chọn, một phần cơm 15 tệ, muốn thêm thịt hay đồ bổi thì mỗi phần là 3 tệ.”
“Hai người đẹp là khách tới mua đầu tiên, cho nên giảm giá 20% cho hai người.”
Cái thanh âm này! Chu Niệm Niệm cùng với Ngô Điền liếc nhìn nhau, chúng tôi liền có thể!
Giảm giá cái gì, món cơm chiên này hai người nhất định sẽ ăn rồi, dù tăng giá thì cũng mua.
Những người nhan khống hơn phân nữa cũng là thanh khống, thị giác cùng thính giác hưởng thụ gấp đôi nhân sinh liền không còn có gì tốt đẹp hơn nữa.
Chu Niệm Niệm lập tức đưa ra quyết định, cũng mua cho nghệ sĩ của cô một phần cơm chiên: “Vậy lấy ba phần.”
Ngô Điềm cũng không chịu bị bỏ lại phái sau: “Bốn phần.” Nhà cô cũng còn cón hai người nghệ sĩ.
Xhu Niệm Niệm gọi chính là cơm chiên thụ khô, Ngô Điềm là ăn cơm chiên hành tây thịt băm. Còn hai phần khác thì gọi cơm chiên thập cẩm, mua cho nghệ sĩ thì vẫn nên thanh đạm một chút.
Nhưng mà đã là cơm chiên thì có thể thanh đạm chỗ nào? Mà thôi kệ cứ không có thịt thì đã được coi như là thanh đạm rồi.
Sau khi đã nhận cơm chiên xong hai người cũng không có đi luôn, hai người được chủ quán bên cạnh tiếp đón dẫn vào ngôuf tại bàn nhỏ để ngồi ăn, còn mua thêm hai chai nước uống.
Mà chờ tới khi cho cơm vào miệng, hai người liền nhịn không nổi.
Chu Niệm Niệm ngồi tại chỗ mà rít gào: “Ôi chu choa mạ ơi, cơm chiên này ăn ngon chết mất thôi!”
Dù cho là phố ăn vặt thì cũng đã mở vài khu ở trong đó, đông tây nam bắc nơi nào cũng có mỹ thực lại còn đa dạng, từ bắc vào nam không thiếu nền ẩm thực của nơi nào cả.
Dì cho là bàu quán hay là quày hành cũng điều cahhj tranh với nhau vô cùng khốc liệt, mặt bằng nằm ở chỗ càng đẹp thì giá thuê càng mắc, còn ở nơi thường thường giá cả còn tính phải chăng.
Chung Ý không có cướp được một cái vị trí đẹp, cho nên đã bị phân tới bên cạnh một cái phố đi bộ, là kiểu bên cạnh mà sau lưng chỉ có mỗi bức tường thôi á, thế nhưng vẫn phải trả tiền thuê là 2000 tệ cho một tháng.
Chung Kiến Quốc đi theo Chúng Ý đi vào bên trong, càng đi càng thấy sầu: “Con trai, nằm khuất sâu như vậy, thật sự sẽ có người tới mua không?”
Lúc này chỉ mới 10 giờ, mấu sạp phía bên ngoài cùng đã bắt đầu có người xếp hàng thành một hàng dài, nhưng càng vào trong thì người càng ít, cho tới mấy sạp gần chỗ của bọn họ thì một bóng người cũng đều không thấy.
“Chậc, lại tới thêm một kẻ ngốc tới phí tiền.”
Chung Ý còn chưa kịp xuống xe thì những lời này đã truyền vào tới trong yai của hắn rồi.
“Nói chuyện kiểu gì vậy?” Chung Kiến Quốc vốn đang lo lắng về tình hình kinh doanh của Chung Ý, vừa nghe lời này hắn liền bực bội trong người.
Nào có ai mà người ta còn chưa dọn hàng thì đã nói chuyện đen đủi nhue llw vậy đâu chứ, Chung Kiến Quốc liền lập tước muốn đi xuống nói chuyện với người đó một trận.
Chung Ý cản ba hắn lại, nhìn về phía người vừa mở miệng nói chuyện, là một người trung niên nam nhân bán bánh rán giò cháo quẩy, phía trên không có mặc áo chỉ để vai trần rồi mang tạp dề, trên ngón tay còn kẹp điếu thuốc, một hơi có một hơi không mà hút thuốc.
Lại đưa mắt nhìn những người khác ở xung quanh, hoặ là cầm quạt để quạt gió, hoặc là cùng sạp kế bên tám chuyện, hoặc là cúi đầu bấm điện thoại, nhìn nhìn hoàn toàn không có không khí muốn kinh doanh buôn bán gì hết.
Chung Ý để Chung Kiến Quốc đi đậu xe, trả lại một câu cho người đàn ông teong niên: “Tự lo cho chính bản thân ông là được rồi.”
Khi này, chủ quán bán tàu hủ non bên cạnh nói với Chung Ý: “Cậu đừng chấp chi ổng, vị trí nơi này hẻo lánh nên không ai tới mua, mọi người buôn bán không được tốt nên vẫn luôn lỗ vốn, cho nên trong lòng của ổng cũng buồn bực lắm.”
Chung Ý đã nhìn ra được, hắn trả lời ông chủ sạp kế bên: “ Đại ca, họ của ngày là gì vậy ạ?”
“Tôi họ Chương, tên đầy đủ là Chương Đức Minh, cậu cứ gọi tôi anh Chương là được rồi.”
Chung Ý cũng giới thiệu họ tên của mình, tiện thể hỏi Chương Đức Minh một chút về tình huống hiện tại: “Anh Chương tới chỗ này bán được bao lâu rồi thế?”
“Ba tháng” Chương Đức aminh giơ lên ga ngón tay, huơ chân múa tay mà nói: “Vị trí quá hẻo lánh, một tháng bán không nghỉ ngàu nào cũng chỉ mới vừa đủ trả tiền thuê mặt bằng, anh tính ráng bán xong tháng này thì nghỉ không bán nữa.”
Chương Đức Minh còn chỉ vào mọi người xung quanh rồi nói: “Đều là vừa mới tới hết, tới sớm hơn cậu được nữa tháng, mấy quầu hàng nằm ở phía sau như thế này mau đổi người mướn lắm.”
“Người mới vừa khịa cậu người đó tên là Vương Châu, ổng là người bán lâu nhất trong số tất cả mọi người ở đây, cũng xực khổ nhiều nhất. Tuy tính của ổng không được tốt lắm, nhưng tay nghề không tệ, anh đã ăn thử bánh rán giò cháo quẩy mà ổng làm rồi, hương vị là như cái này.” Chương Đức Minh giơ ngón tay cái lên, vô cùng tán đồng với tay nghề của Vương Châu.
Nhưng mà Chung Ý vẫn không có hảo cảm gì với người này: “Khách hàng sẽ không mua đồ ăn ở một cái quầy không sạch sẽ.”
Chung Ý học nấu ăn ở chỗ của hệ thống, bài học đầu tiên đó chính là Vệ sinh, từ đầu đêna cuối hắn vẫn luôn nhớ kỹ, đồ ăn hắn nấu là đồ mà người khác ăn vào trong miệng.
Tiếng nói của Chung Ý không nhỏ, chủ của mấy quầu kế bên đều nghe được cho nên Vương Châu cũng nghe thấy rồi.
Hắn đang muốn cãi lại thì những người khác đều góp ý: “Tôi liền nói con rùa con nhà ông không yêu sạch sẽ, hút hút hút cả ngày, cả người đều là mùi thuốc lá, ai mà tới mua đồ chứ.”
“Đã muốn nói ông từ sớm rồi, áo cũng không mặc chỉnh tề, cũng không xem lại cái bụng bự như mang thai ba tháng của ông, làm gì có em gái nhỏ nào thích coi chớ.”
“……”
Một đám người mồm năm miệng mười mà khiển trách Vương Châu, làm Vương Châu tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng.
Thấy lửa đã cháy lớn rồi, Chương Đức Minh liềm đứng ra hòa giải: “Thôi được rồi được rồi, nói nữa là mất hòa khí hết.”
“Em trai Chung, cậu hôm này là ngày đầu tiên đến đây mở quán, còn không biết là cậu chuẩn bị bán món gì hết, ở bên trong này việc buôn bán quả thật là khó khăn, như vậy đi, để anh mở hàng cho cậu.”
Chung Ý nói: “Bán chút đỉnh cơm chiên với mì xào này kia thôi.”
“Anh Chương cứ khách khí, phải là tôi mời mấy anh chị ở đây ăn cơm mới đúng, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Chung Ý đi qua giúp Chung Kiến Quốc bày biện đồ vật, poster đặt làm bằng giấy dán cũng dán lên trên mặt trước của quầy bán đồ ăn.
Đồng thời Chung Ý cũng mở lửa, hỏi mấy người Chung Đức Minh muốn ăn món gì.
Dù sao cũng không có buôn bán gì, Chung Ý lại nói rằng hắn mới khách, vì vậy liền dứt khoát đi tới trước quầy đồ ăn. Chung Đức Minh chỉ vào đồ ăn bày trên quầy hỏi: “Mấy cái này đều có thể chọn thêm?”
Chung Ý gật đầu: “Đúng vậy, muốn ăn món nào liền chọn món đó thêm vào.”
“Vậy thì cho anh một phần cơm chiên ớt xanh thịt băm, lại cho thêm đậu que chua vào, anh thích ăn cái đó.”
“Được, muốn thêm trứng gà không?”
“Vậy thì cho một trứng.” Chương Đức Minh nói tiếp.
Trươca mặt Chung Ý để hai cái chảo, một cái sau khi dầu nóng liền cho thỉ băm vào xào lửa lớn, nữa phút sau lại cho thêm ớt xanh vào. Tiếp theo hắn lấy ra một quả trứng gà, gõ một cái vào cái sạn, tách vỏ trứng xong trứng gà liền trượt vào trong cái nồi còn lại, xào trứng gà lên một chút sau đó liền bỏ cơm mà Chung Kiến Quốc múc sẵn vào luôn rrong trong chảo, rồi xào đều với trứng gà.
Xào tới khi hạt cơm áo đều trứng gà thì bỏ thịt bằm ớt xanh vào chung rồi nêm gia vị sau đó đảo đều, mùi thơm dần dần bay lên rồi tản ra xung quanh, mà Chung Ý đã chuẩn bị đem cơm chiên bỏ vào hộp đựng cơm. Một hộp cơm, từ đầu đến cuối chỉ mất có 2 phút là xong.
Mấy người chủ quán vây xem tấm tắc bảo lạ, còn bị mùi thơm thức tỉnh con sâu thèm ăn trong lòng, có người thầm nghĩ: 'em trai bán cơm chiên mới tới này quả thật có chút tài năng.'
Lúc ban đầu bọn họ còn tưởng Chung Kiến Quốc mới là đầu bếp, còn Chung Ý đứng hỗ trợ, đến khi hộp cơm chiên này ra nồi mới vỡ lẽ ra là chính mình đã nhìn nhầm.
Chung Ý cũng không dừng lại mà hỏi những người khác muốn ăn cái gì.
Mấy người chủ quán vốn đang còn định rụt rè một chút nhưng bây giờ lại không chút nào do dự tranh nhau nói ra chính mình muốn ăn cái gì, có người thích mì xào có người thích cơm chiên.
Người đầu tiền cầm cơm chiên tới trên tay, Chương Đức Minh càng ngạc nhiên, cơm chiên gạo tơi xốp từng hạt rõ ràng, vẫn là mỗi một hạt đều áo một lớp trứng bên ngoài, kỹ thuật nấu ăn này nếu không có chút bản lĩnh thì làm không được.
Hương vị càng không phải bàn tới, mặn nhạt vừa phải, còn không có cảm giác ngán dầu, thịt băm không khô cũng không quá ướt ăn một miếng liền cảm nhận lớp bột mỏng áo bên ngoài thơm giòn, nhai một chút vị thịt liền tràn ngập trong khoan miệng. Ớt xanh thì xào chính nhưng không bị mềm nhũn, ăn vào trong miệng hương vị tươi mới ngọt lành lẫn một chút vị cay nhẹ, ăn cùng với thịt băm quả thật là sự kết hợp vô cùng hoàn hảo.
Nhưng trong đó Chương Đức Minh thích nhất là đậu que chua, cái đậu que chua này đã xào qua cùng thịt mỡ, hơi chua nhưng rất giòn, ăn vào liền biết chỉ mới ngâm vài ngày trước, khi vừa đủ thời gian liền vớt ra. Quá hợp để ăn với cơm, Chương Đức Minh ăn một miệng lớn, sau đó liền cảm thán ánh mắt của mình thật tốt, đã kêu Chung Ý bỏ vào nhiều hơn chút.
Mà cho đến khi hắn ăn hết sạch cơm trên tay, hắn vẫn còn chưa phản ứng được, như thế nào liền hết cơm rồi?
Hắn còn chưa ăn no mà, Chương Đức Minh cảm thấy chính mình còn có thể ăn thêm một phần, không phải hai phần, hoặc là ba phần cũng được?
Chương Đức Minh ngẩng đầu lên xem những người khác, ai lấy được cơm chiên hoặc mì xào cũng đều giống như hắn lúc nãy mà cắm đầu vào ăn, nhìn vào bộ dáng ăn ngấu nghiến đó, còn tươnge rằng đã 800 năm rồi chưa được ăn cơm vậy.
Cứ mỗi một hộp cơm hoặc mì ra lò, mùi hương dần bay ra tới xung quanh, nhìn những người khác ăn ngon như vậy, mấy người chưa lấy được đồ ăn đều sốt ruột nuốt nước miếng, như thế nào lại thơm như vậy hả.
Liền đến Vương Châu không đi tới đều có chút đứng ngồi không yên được, sau khi bị mọi người nói xong hắn liền đem áo quần mặc vào chỉnh tề, thuốc tự nhiên cũng dập bỏ, còn cố ý rửa sạch tay mấy lần.
Hắn nhìn về hướng của Chung Ý, lại nhìn qua những thực khách xung quanh đang nhìn về bên này, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý tưởng, có lẽ có thằng nhóc mới tới này ở đây, việc buôn bán ở chỗ góc tường này của bọn họ có thể tốt hơn.
Vương Châu chớp mắt, trong lòng đã ra quyết định.
Hắn đứng ở giữa đường đi, hướng về phóa những thực khcahs đang nhìn về bên này mà gân cổ hô lên: “Bán cơm chiên đây, cơm chiên thơm nức mũi, ăn vào bảo đảm không hối hận.”
“Những vị đẹp trai xinh gái ngửi được mùi thơm hãy đến đây nhìn thử một cái, hôm nay mới khai trương quán cơm chiên, cơm chiên mì xào cái gì cũng có.”
Kêu xong một tiếng thế nhưng có người thật sự đi về bên này.
Chương Đức Minh đang xếp hàng ở phía sau định kêu thêm một phần nữa thì nghe tiếng rao của Vương Châu, ban đầu hắn còn tưởng Vương Châu muốn làm chuyện xấu gì đó, chỉ là khi nhìn thấy có người đang đi qua bên này, Chương Đức Minh liền hiểu rõ tính toán của Vương Châu.
Hắn muốn nương nhờ vào quán cơm chiên của Chung Ý để kéo khách.
Có người đến thì sẽ có người mua, có thể kinh doanh buôn bán.
Nếu quán cơm chiên của Chung Ý có thể bán đắt khách, ít nhiều gì thì thực khách cũng sẽ đi tới đây nhiều hơn so với lúc trước.
Tuy là kéo khách của mấy quầy bên ngoài cùng, nhưng đối với nơi “Biên cương” của bọn họ ở bên này, phải hợp tác mới có thể có sinh cơ.
Chuyện này cũng không phải chỉ có mỗi Chương Đức Minh nghĩ tới, những người chủ quán khác cũng có suy nghĩ như vậy, rốt cuộc cũng là người bước ra đời làm ăn buôn bán, đầu óc của họ cũng sẽ không quá ngu ngốc.
Việc kéo khách chỉ cần một mình Vương Châu là đủ rồi, làm quá mức sẽ đắc tội với những chủ sạp phía bên ngoài.
Nhưng bọn họ cũng không phải không có vuêcj khác để làm, Chương Đức Minh nói: “Có thể dọn dẹp một chút, kê mấy cái bàn nhỏ ra để cho khách ngồi, tôi đi lại đằng kia mua về một ít nước suối với nước ngọt.”
Mấy món cơm chiên hay mì xào đều có chút khô, không có nước súp kèm theo, cho nên uống thêm nước suối hay nước ngọt là đúng bài, đặc biệt dạo này trời khá nóng cho nên uống đồ lạnh càng thích hợp.”
Chung Ý nghe được những lời mà Vương Châu hô lên cũng rất là ngoài ý muốn.
Người có thể ở vị trí hẻo lánh này mà kiên trì lâu như vậy, quả nhiên là có chút năng lực.
Chung Ý tự nhiên có thể đoán ra được tính toám của nhóm người Vương Châu, nhưng việc này cubgx không phải chuyện xấu, cùng nhau phát triển vẫn luôn tốt hơn so với hai bên cùng lưỡng bại câu thương.
Nhóm thực khách đầu tiên đã đến trước quán, là hai em gái nhỏ.
……
Chu Niệm Niệm là trợ lý của Tiểu minh tinh Tạ Nguyên Trạch, gần đây Tạ Nguyên Trạch có quay một bộ web drama nhỏ ở thành phố điện ảnh Giang Phổ, mỗi ngày cô đều đợi Tạ Nguyên Trạch ở đoàn làm phim, vội trước vội sau làm giúp hắn một vài chuyện vặt.
Hôm nay Tạ Nguyên Trach được nghỉ nên không cần đóng phim, cũng không có công vuêij nào khác cần làm, vì vậy Chu Niệm Niệm cũng có thể kha bên ngoài hít thở không khí, lập tức liền hẹn một người cũng là trợ lí khác Ngô Điền đi dạo phố ăn vặt.
Phố ăn vặt nhiều đồ ăn ngon làm cho người xem hoa hết cả mắt, cho nên cũng làm cho người xem không biết nên ăn món gì mới tốt.
Hai người vừa xem vừa đi vào bên trong, càng nhìn càng khó chọn.
Lúc hai người tính toán tùy tiện mua món gì đó để ăn thì Chu Niệm Niệm bỗng nhiên nghe được mùi thơm bay đến, là cái loại mùi thơm của cơm nhà nấu, như là có tiểu yêu tinh dụ người luôn ở bên tai cô mà thúc giục cô mau đi xem một chút, đi nếm thử mùi vị của nó.
Chu Niệm Niệm đã nhanh chóng tìm thấy chỗ phát ra mùi thơm, nhưng vừa nhìn liền thấy bên đó cơ bản là không có người đi đến, trước quầy chỉ có một ít chủ quán không đứng thì ngồi xổm mà ăn cơm hộp, cô liền bắt đầu do dự.
Ngô Điền cũng nói: “Chắc là chỉ nghe mùi thơm mà thôi, nếu không thì tại sao vẫn không có người đến mua, chúng ta vẫn là đi xem món khác đi, quầy đồ nướng của nhà bên kìa nhìn cũng không tệ.”
Lúc Chu Niệm Niệm vừa xoay ngườu chuẩn bị rời đi, cô liền nghe được tiếng nói của Vương Châu, nói là hôm nay vừa khai trương.
“Hôm nay vừa mới đến đây bán, chẳng trách lúc trước không ngửi được mùi thơm.”
Chu Niệm Niệm nuốt nuốt nước miếng, lôi kéo Ngô Điền: “Đi ăn thử đi, nreus không thể ăn thì về cảnh báo cho mọi người khỏi bị xu.”
“Vậy cũng được, dúao thì ăn ở đâu thì cũng là ăn.” Ngô Điền nghe vậy cũng không phản đối, muốn tìm đồ ăn ngon thì phải trải qua mấy lần ăn thử mới tìm ra được.
Cho đến khi đi đến trước quầy bán cơm, Chu Niệm Niệm càng khích động hơn, lấy kinh nghiệm lăn lộn ở trong vòng đã nhiều năm tới xem, vị anh trai chủ quán mang khẩu trang đội mũ chỉ lộ ra đôi mắt này tuyệt đối là một người vô cùng đẹp trai.
Trai đẹp!
Cơm chiên mà tải đẹp làm, dù cho là ăn không ngon thì cũng không lỗ, Chu Niệm Niệm liền vươn ra hai ngón tay múa may quay cuồng: “Cho hai phần cơm chiên.”
“Muốn cho thêm cái gì thì có thể tự chọn, một phần cơm 15 tệ, muốn thêm thịt hay đồ bổi thì mỗi phần là 3 tệ.”
“Hai người đẹp là khách tới mua đầu tiên, cho nên giảm giá 20% cho hai người.”
Cái thanh âm này! Chu Niệm Niệm cùng với Ngô Điền liếc nhìn nhau, chúng tôi liền có thể!
Giảm giá cái gì, món cơm chiên này hai người nhất định sẽ ăn rồi, dù tăng giá thì cũng mua.
Những người nhan khống hơn phân nữa cũng là thanh khống, thị giác cùng thính giác hưởng thụ gấp đôi nhân sinh liền không còn có gì tốt đẹp hơn nữa.
Chu Niệm Niệm lập tức đưa ra quyết định, cũng mua cho nghệ sĩ của cô một phần cơm chiên: “Vậy lấy ba phần.”
Ngô Điềm cũng không chịu bị bỏ lại phái sau: “Bốn phần.” Nhà cô cũng còn cón hai người nghệ sĩ.
Xhu Niệm Niệm gọi chính là cơm chiên thụ khô, Ngô Điềm là ăn cơm chiên hành tây thịt băm. Còn hai phần khác thì gọi cơm chiên thập cẩm, mua cho nghệ sĩ thì vẫn nên thanh đạm một chút.
Nhưng mà đã là cơm chiên thì có thể thanh đạm chỗ nào? Mà thôi kệ cứ không có thịt thì đã được coi như là thanh đạm rồi.
Sau khi đã nhận cơm chiên xong hai người cũng không có đi luôn, hai người được chủ quán bên cạnh tiếp đón dẫn vào ngôuf tại bàn nhỏ để ngồi ăn, còn mua thêm hai chai nước uống.
Mà chờ tới khi cho cơm vào miệng, hai người liền nhịn không nổi.
Chu Niệm Niệm ngồi tại chỗ mà rít gào: “Ôi chu choa mạ ơi, cơm chiên này ăn ngon chết mất thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.