Thất Tịch Không Mưa

Chương 6: Nhìn từ xa

Lâu Vũ Tình

18/10/2013

Ánh sáng và dáng hình, ngày và đêm, sự luân phiên của năm tháng chậm chạp.

Đàn ông và phụ nữ, sống và chết, hai đầu của cán cân tình yêu.

Thiên đường và địa ngục, em nhìn anh từ xa nhưng không thể chạm tới.

Sự dây dưa giữa sống và chết như vậy nhưng lại mãi không thể gặp nhau ở cùng một điểm.

Chương 6: Gặp nhau ở cùng một điểm

“Tình!” Tỉnh lại sau cơn mơ, Thẩm Hàn Vũ thất thanh gọi.

Anh ngồi bật dậy, kinh ngạc thấy mình ướt đẫm mồ hôi.

Thẩm Hàn Vũ thở dốc, giơ tay bật ngọn đèn đầu giường, nhìn đồng hồ, mới hai rưỡi.

Anh quệt mặt, lau mồ hôi, không thể ngủ được nữa.

Tay phải vô thức xoa phía ngoài bắp đùi. Chỗ này có sẹo, sâu tới mức chướng mắt, là do vụ tai nạn ba năm trước để lại.

Nghĩ tới đây, anh nhắm mắt, cảm giác đau đớn trần trụi lại tuôn ra, không phải đến từ cơ thể mà là từ trái tim trong lồng ngực.

Lần đó, anh hôn mê gần một tháng, sau khi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Anh không đuổi kịp cô, thậm chí bị thương nặng tới nỗi không thể động đậy, không đi đâu được.

Cuối cùng anh cũng rõ, đây là số mệnh của họ, ngay từ giây phút họ sinh ra đã định sẵn rồi, họ không có quyền phản đối, chỉ có thể thuận theo.

Sự kháng cự của anh chỉ đổi lấy vết thương trên thân thể.

Thậm chí, đến gặp mặt cha lần cuối và việc lo ma chay cho cha, anh cũng không làm được.

Bài học này đau quá, đau tới nỗi anh không thể không thấy rõ, đồng thời tiếp nhận sự thật: anh không có quyền làm theo ý mình.

Anh đã hiểu, cũng đã thỏa hiệp, ngày hôm đó, trên giường bệnh, anh không quan tâm tới những vết thương khắp người, chỉ cười to, cười tới chảy nước mắt khiến toàn bộ nhân viên điều dưỡng đều cho rằng anh bị sốc quá mạnh trong vụ tai nạn xe, bèn tìm bác sĩ tâm lý cùng hội chẩn.

Anh không điên, chỉ có bản thân anh biết mình không điên, chỉ là anh đã tỉnh rồi, vậy thôi!

Sau khi ra viện, anh chăm chỉ hơn bất cứ người nào, đặt hết suy nghĩ vào việc học hành, ngoài ra còn chịu khó làm thêm, kiếm tiền. Mọi thứ ở quê nhà Bình Đông: vị cỏ xanh xen lẫn gió nhẹ trong ký ức về những ngày hè, tiếng trống buổi sáng sớm, cảm giác đôi chân trần giẫm trong làn nước suối trong veo cùng với gương mặt cô bé thích cười, thích ồn ào đó… đều bị chôn giấu ở một nơi rất sâu, rất sâu trong trái tim. Thời gian trôi đi, cuối cùng sẽ quên lãng.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Năm cuối cùng, anh làm bác sĩ thực tập, vì phải luân phiên thay ca, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi từ lâu đã không còn giống như lúc bình thường: tình trạng bệnh tình của bệnh nhân không thể thuận theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bạn.

Tháng thứ tư, anh bị điều tới khoa Nhi. Đừng coi thường trẻ con, cho rằng chúng rất dễ đối phó, trên thực tế, chúng khóc ầm ĩ nhưng lại không biết phải trái như người lớn. Một bác sĩ thực tập khác cùng đợt với anh đã nói thẳng là không chịu nổi, còn hỏi anh sao có thể “đương đầu” với đám “phần tử khủng bố” còn đáng sợ hơn Sa tăng đó.

Anh chỉ bĩu môi, ứng phó một câu: “Nhẫn nại đi!”

Có vài người còn trêu chọc sau lưng, anh không chỉ được lòng các cô gái, ngay cả với trẻ con anh cũng có cách đối phó, quả thực lớn nhỏ đều xử lý được. Họ đâu biết, em gái anh là do một tay anh chăm bẵm.

Anh rất có kinh nghiệm vỗ về trẻ con.

Hôm nay xảy ra một vụ ngộ độc tập thể trong bữa trưa ở một trường tiểu học, bệnh viện chật như nêm, một đám tiểu ma đầu cũng khóc ầm ĩ, khiến người khác như sắp kiệt quệ tinh thần, không dễ gì hoàn thành mọi việc. Trở về nhà, anh mệt tới mức nằm vật xuống, không muốn động đậy.

“Hàn Vũ, anh ăn cơm chưa?” Một đôi tay nhỏ nhắn khẽ lắc người anh.

Anh mệt mỏi rên lên một tiếng, không mở nổi mí mắt.

Lưu Tâm Bình thấy anh mệt tới nỗi không nói ra câu, khẽ thở dài: “Thôi được rồi, anh nghỉ đi, em làm ít đồ để trong lò vi sóng, anh tỉnh dậy hâm nóng rồi ăn. Em giúp anh lấy thư trong thùng thư vào rồi, để trên bàn ấy, anh có thời gian thì nhớ mở ra xem nhé!”

Anh không đáp lời, e rằng đã lên chín tầng mây từ lâu rồi.

Lưu Tâm Bình vuốt nhẹ gương mặt anh tuấn đang say ngủ của anh với tình yêu và sự đau lòng không nói nổi thành lời…

“Thôi em về đây!” Giọng nói nhẹ tới mức gần như thì thầm. Cô luyến tiếc rút tay về, giúp anh đóng cửa.

Sau đó, Thẩm Hàn Vũ mở mắt, nhìn cửa phòng đã đóng.

Ba năm trước, khi anh bị tai nạn, Lưu Tâm Bình cả ngày ở trong viện chăm sóc anh, sau khi ra viện lại hỏi han ân cần, lo liệu việc sinh hoạt thường ngày của anh tỉ mỉ, chu đáo. Cô luôn như vậy, ở bên anh không oán trách, không hối hận.

Cho dù hôm ấy, anh bất ngờ hôn cô, sau đó lại trở nên xa lạ, không đưa ra lời giải thích hợp lý nào, chỉ nói một câu làm tổn thương người khác: “Xin lỗi.”

Hành động của anh rất khó hiểu nhưng cô chưa từng trách anh.

Tình cảm của cô đối với anh sâu nặng bao nhiêu, không ai có thể rõ hơn anh, thực ra, cô chưa từng nghĩ phải đạt được điều gì khi ở bên anh, chỉ cần có thể thấy anh, làm chút gì đó cho anh, biết anh sống tốt, thế là cô đã rất vui vẻ, yên tâm rồi.

Tề Quang Ngạn nói, anh đúng là giẫm phải bãi phân chó may mắn mới có thể gặp được một người con gái tốt, một lòng một dạ yêu anh như vậy, nếu anh không biết trân trọng thì đúng là ngu hết thuốc chữa!

Điều này không cần ai nói anh cũng biết. Vì cô quá tốt, anh mới không thể tùy tiện, thà quay lại với bất kỳ người con gái nào khác chứ không thể dừng lại bên cô.

Anh không muốn làm cô tổn thương.

Nghĩ tới xấp thư cô nói, anh gượng dậy, rời khỏi giường, cầm chồng thư xem một lượt, trừ hóa đơn thanh toán tiền điện, nước, thư quảng cáo, mắt anh dừng lại trên bức thư có địa chỉ quen thuộc, không hề động đậy.

Bao lâu rồi? Địa danh xa xôi này, dường như anh đã quên hẳn, Bình Đông…

Anh nhắm mắt, nặng nề thở ra một hơi.

Có nực cười không chứ? Nói phải quên nhưng mới nhìn thấy địa chỉ đã hít thở khó khăn, còn nói từ lâu đã không còn quan trọng, rốt cuộc là anh đang lừa ai đây?

Anh cố gắng khống chế đôi tay, run rẩy bóc thư…

“Hàn Vũ!

Mẹ bệnh khó qua khỏi, tự biết thời gian không còn nhiều, đầu óc mơ hồ, hỗn độn mấy năm rồi. Trước khi đi đến điểm cuối cùng của cuộc đời người thì mẹ lại tỉnh táo lạ thường, rất nhiều việc cố chấp, câu nệ trước kia trong phút chốc đều trở nên rất mơ hồ, bé nhỏ, có vài lời nếu bây giờ không nói, sợ rằng không còn cơ hội.

Gần đây, mẹ thường nghĩ tới rất nhiều việc trước kia, trong đầu hay hiện ra dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Tình hồi bé, gương mặt nhỏ nhắn hay cười, giống như trên thế giới này không nỗi phiền não nào có thể quấy rầy con bé. Cho tới tận bây giờ, mẹ vẫn nhớ nó nói chưa sõi, gọi tiếng mẹ, vẻ nũng nịu giơ tay muốn ôm mẹ. Không phải con gái ruột thì sao chứ? Chẳng phải mẹ đã thương yêu nó bao năm ư? Nó cũng gọi mẹ là mẹ, vì sao phải để huyết thống thay đổi tất cả, quên rằng nó từng là đứa con gái mẹ yêu thương nhất? Những chuyện từ trước đến nay đâu phải do nó quyết định, nhưng mẹ lại tàn nhẫn đay nghiến những việc nó không thể làm chủ, trút oán hận lên người con bé. Có lúc thấy nó rớt nước mắt, gương mặt tràn ngập sự vô tội gọi mẹ, mẹ cảm thấy… bản thân mình thật đáng sợ, con bé hoàn toàn không biết mình làm sai điều gì…

Sau khi mẹ sinh bệnh, Tiểu Tình không hề trách mẹ đối xử tệ với nó, chăm sóc mẹ không một lời căm hận, một vai gánh vác mọi việc, mặc kệ mẹ đánh mắng, chì chiết, vẫn cố chấp ở bên mẹ, mẹ mới đột nhiên tỉnh ra, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì! Con bé ban ngày kiên cường đối diện với mọi thứ, xử lý tất cả mọi việc, đến tối liền trốn trong phòng con trước đây, nhìn ảnh bọn con chụp chung, nói: “Anh, em rất dũng cảm, rất dũng cảm, anh không cần lo, em sẽ chăm sóc mẹ, sẽ xử lý việc nhà, sẽ làm tốt tất cả mọi việc…”



Mẹ tự hào biết bao vì có một đứa con gái như vậy. Hàn Vũ, mẹ làm sai rất nhiều việc, nhưng mẹ không kịp bù đắp cho con bé rồi. Ngày hôm đó, mẹ ôm nó, hối hận khóc nức nở. Sau khi mẹ đi, người mẹ không yên tâm nhất chính là nó. Nó buồn khóc: “Mẹ, đừng đi, con chỉ còn mẹ, đừng để con lại một mình!” Nhưng mẹ biết, con bé sẽ không một mình, vì nó còn có con.

Hàn Vũ, nếu con đọc được bức thư này thì nhanh trở về nhé, thay mẹ ở bên nó, bây giờ nó cần con vô cùng. Mẹ biết, yêu cầu này gây khó khăn cho con nhưng mẹ thà coi như con đã không còn vướng bận. So với nỗi khổ mà Tiểu Tình chịu đựng, khó khăn của chúng ta đã là gì? Mẹ nợ con bé, cũng là con nợ nó, Hàn Vũ, con có thể đồng ý với mẹ không?

Mẹ.”

Đọc thư xong, anh không thể cử động, cả người cứng đờ. Sững sờ hồi lâu, xem lại lá thư lần nữa, khẳng định không đọc nhầm chữ nào, anh nắm chặt lá thư, bất lực thả phịch người xuống ghế, suy nghĩ mơ hồ, vừa rõ vừa loạn…

Rời sân ga, trong lòng Thẩm Hàn Vũ phức tạp không nói rõ được.

Sau lần rời đi năm đó, suốt sáu năm qua, anh chưa từng đặt chân lại chốn này. Nơi này thay đổi nhiều quá! Con đường nhỏ ngoài đồng anh đã đi qua vô số lần, mỗi cái cây Tình trèo qua, con rạch nhỏ nơi anh tóm được con cá bụng to đổi lấy nụ cười rạng rỡ của Tình… tất cả đều đã khác xưa. Đến cô hàng xóm cạnh nhà cũng không còn nhận ra anh nữa.

Anh đi thẳng về nhà, bỗng hai chữ “kỵ trung”[1] rõ ràng trước cửa đập ngay vào mắt.

[1] Nghĩa là nhà có tang.

Anh sợ hãi, chạy như bay.

Trong phòng vô cùng tĩnh mịch, linh đường bày biện trước sảnh khiến đôi chân anh dường như mất hết sức lực, không lấy nổi can đảm bước lên phía trước. Anh vẫn chậm một bước!

Cắn răng nén đau thương, anh thắp ba nén nhang, quỳ trước linh đường, sám hối trước mẹ.

Có con như anh thật uổng, sáu năm chưa làm tròn đạo hiếu, đến gặp cha mẹ lần cuối cũng không làm được…

Anh lại vái ba lạy, cắm nhang lên bát hương rồi lau nước mắt bên má, nhìn xung quanh, tìm bóng dáng Tình.

Cửa lớn đang mở, hẳn là cô đang ở nhà. Thẩm Hàn Vũ đi vào bếp, vẫn không thấy người đâu, đột nhiên nghĩ ra, liền đi thẳng tới phòng anh. Mở cửa, trước mắt là bóng hình muốn gặp khiến anh không nén được, sống mũi cay cay.

Ráng chiều soi rọi căn phòng âm u, cô thu lu trong góc tối, ôm khung ảnh trong lòng, ánh mắt đờ đẫn, vô hồn.

Anh nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống trước mặt cô, gọi khẽ: “Tình?”

Cô ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt khô, hình bóng trước mắt dần trở nên rõ ràng: “…Anh?”

“Đúng, là anh. Anh về rồi đây!”

Cô hít một hơi, lẩm bẩm nói: “Em… không khóc, anh, em rất ngoan…”

Thẩm Hàn Vũ không chịu được nữa, khoang mắt ướt đẫm, nghẹn ngào nói: “Không sao, anh trai đã về rồi, em có thể khóc trong lòng anh.”

“Anh…” Tiếng nghẹn ngào thoát ra khỏi bờ môi. Thẩm Thiên Tình nhào vào lòng anh, khóc nức nở không thành tiếng: “Mẹ mất rồi…”

“Anh biết!” Thẩm Hàn Vũ hít một hơi, chớp đi ánh lệ.

“Anh làm sao biết được! Em cứ gọi mẹ, nhưng mẹ không để ý tới em. Cha mất, mẹ mất, anh cũng đi, còn lại mỗi mình em, không ai cần em cả, căn phòng này chỉ còn lại em, đêm xuống, vừa tối vừa yên tĩnh, trống rỗng một cách đáng sợ, em muốn tìm người nói chuyện, nhưng… nhưng…”

Trái tim Thẩm Hàn Vũ đau tới nỗi không còn cảm giác, anh ôm chặt cô, lặng lẽ khóc cùng cô.

Thời gian đã trôi qua bao lâu, anh cũng không để ý, mí mắt vừa bỏng rát vừa cay sè, ngực ướt đẫm một khoảng. Cảm thấy cô thở nhè nhẹ, anh cúi xuống, phát hiện cô khóc mệt quá, đã ngủ thiếp đi tự lúc nào.

Hình như lâu lắm rồi cô chưa được ngủ ngon giấc. Quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cô khiến anh thấy lòng đau nhói.

Anh cẩn thận bế cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô. Anh đoán mỗi tối cô đều ngủ ở phòng anh, trên giường chăn gối vẫn đủ cả, như thể anh chưa từng rời căn phòng này…

Cô ngủ rất say, anh không quấy rầy, lặng lẽ rời khỏi phòng. Gió nhẹ thổi tới trước mặt, thoang thoảng mùi đất nồng xen lẫn hương cỏ xanh ngai ngái, khác hẳn với không khí ở chốn thị thành chật ních người xe. Sân trước cửa nhà hầu như trồng toàn cây thường xanh, mùi thơm ngào ngạt của cây húng quế sực nức mũi, anh thuận tay bứt vài chiếc lá khô, cầm cái chổi ở góc sân quét sạch lá rụng.

Một quả xanh chạm vào đỉnh đầu, anh ngẩng mặt, thấy cây khế.

Cây khế này là một trong những ký ức tươi sáng hồi nhỏ. Mỗi lần quả sai trĩu, Tình muốn ăn, liền cởi giày ném cho khế rụng; sau này lớn hơn, kỹ năng trèo cây ngày càng lợi hại, cô sẽ trực tiếp trèo lên cây hái, bảo anh ở dưới hứng quả, còn không cho phép hứng trượt.

Mỗi lần đi qua nơi này phải đặc biệt chú ý, để không bị khế rơi trúng đầu. Cha từng nói phải chặt nó đi nhưng cả anh và Tình đều không đồng ý, vì đây là hồi ức ngọt ngào nhất về thời niên thiếu của họ. Mùa hè, anh quen ngồi dưới gốc cây đọc sách, còn Tình ngủ trưa trong lòng anh…

Anh nghĩ, đây chắc cũng là nguyên nhân Tình thích trèo cây khế. Anh thường tìm thấy cô trốn trên những cây khế, mười lần chẳng sai.

Khi anh đang vun gọn lá rụng vào một góc, cô hàng xóm nhà bên đi mua nước tương về, trước khi vào nhà còn nhìn anh hồi lâu, cuối cùng quyết định dừng bước, đi về phía anh, hỏi với giọng không chắc chắn: “Cháu… là Vũ?”

Anh ngước mắt, khẽ gật đầu: “Cô.”

“Ôi! Cái thằng này, nghe nói cháu tới Đài Bắc học, đúng không? Bao năm không gặp, cô suýt thì không nhận ra nữa rồi!” Cô làm hàng xóm với cha mẹ mấy chục năm, chứng kiến anh trưởng thành, coi anh như con cháu trong nhà. Cô vỗ vỗ ngực anh, nhìn ngắm từ trên xuống dưới, “Không tệ, ngực dày, vai rộng, ra dáng đàn ông, có thể gánh vác trách nhiệm rồi. Lần này cháu về, phải chăm sóc em gái cho tốt nhé, đừng bỏ nó lại, con bé này đáng thương lắm, cô nhìn cũng đau lòng…”

Thẩm Hàn Vũ im lặng, cụp mắt không nói.

Cô thấy anh trầm mặc, cũng chẳng có biểu hiện gì, không nén được liền lên tiếng trách mắng: “Cháu ấy à, cô cũng chẳng muốn nói cháu đâu, tiền đồ tuy quan trọng song không thể bỏ mặc gia đình, chẳng thèm chăm lo như thế, đến cha mẹ bệnh nặng cũng không về thăm, trút hết gánh nặng lên vai Tiểu Tình. Nó chỉ là một đứa trẻ, sao có thể gánh vác nhiều đến vậy chứ? Xảy ra việc thì nó biết tìm ai bàn bạc đây? Hồi trước cháu có như thế đâu, cháu luôn là đứa trẻ rất có trách nhiệm…”

Thẩm Hàn Vũ lặng lẽ nghe cô trách mắng, không cãi lại: “Cô à, Tình… con bé vẫn ổn chứ?”

“Ổn sao được! Sau khi cháu đi, mẹ cháu không biết phát bệnh gì, tâm lý và tính tình trở nên bất thường, chỉ cần không vừa ý là đánh Tiểu Tình để trút giận. Ban đầu cha cháu còn có thể bảo vệ nó, sau này cha cháu mất, đến chỗ dựa cuối cùng nó cũng không còn. Đại khái là cái chết của cha cháu mang đến cho bà ấy cú sốc quá lớn. Mẹ cháu như phát điên, đầu óc mơ mơ hồ hồ, có lúc còn gọi Tiểu Tình là hồ ly tinh gì đó, nắm tóc nó vừa đánh vừa chửi những câu người khác không hiểu nổi, có lần còn nói: “Đầu tiên mày cướp chồng tao, rồi lại ép con tao đi, rốt cuộc tao nợ mày cái gì mà mày phải đối xử với tao như vậy…” Cháu không biết đâu, mẹ cháu rất hung dữ, ánh mắt nhìn Tiểu Tình oán hận xiết bao, tới nỗi bọn cô cũng phải nổi da gà, không biết bà ấy bị trúng tà gì. Chẳng trách Tiểu Tình cảm thấy cha chết, anh trai đi đều là lỗi của nó, ngơ ngẩn mặc kệ mẹ cháu trút giận, cũng không biết đường trốn đi, nếu không có hàng xóm bọn cô đến giúp, Tiểu Tình bị đánh chết từ lâu rồi!

Còn nữa, hai, ba năm trước, chẳng phải nó lên Đài Bắc tìm cháu ư? Mẹ cháu giận điên lên, nói với nó, nếu nó dám đi thì đừng quay về, trở về bà nhất định sẽ đánh gãy chân nó! Nhưng nó khóc nói rất nhớ anh trai, cô cho rằng cháu sẽ giải quyết được việc này, không ngờ cháu lại bỏ mặc nó trở về lẻ loi một mình. Vũ à, tim cháu trở nên tàn nhẫn từ khi nào vậy? Không quan tâm đến sự sống chết của em gái một chút nào cả. Lần đó Tiểu Tình thê thảm lắm, cháu có biết không? Đến cô nhìn thấy cũng không đành lòng, sao cháu có thể làm vậy với nó chứ? Thực sự là… thực sự là cô không biết phải nói thế nào với cháu nữa!”

Hóa ra… sau khi anh đi, Tình sống những ngày tháng như vậy ư? Nhưng gặp mặt rồi, vì sao cô không nói? Nếu anh biết sớm…

Thẩm Hàn Vũ nắm chặt tay, đột nhiên đau đớn nhớ ra, khi đó anh không cho cô cơ hội, hay không phải anh không biết mà là trong tiềm thức không dám biết, như vậy anh sẽ không bị khó xử, đau lòng… Anh thực sự ích kỷ một cách đáng chết.

Cô cho rằng anh trai sẽ bảo vệ cô, vì vậy mới không màng tới tất cả chạy đến tìm anh, nhưng anh đã làm gì?

Anh không dám tưởng tượng, trước khi lên tìm, không thấy anh, Tình sẽ oán hận biết bao…

Cô hàng xóm vỗ vỗ vai anh: “Cháu suy nghĩ kỹ đi nhé! Tiểu Tình dù sao cũng là đứa em gái mà cháu yêu thương từ nhỏ tới lớn, nên làm thế nào tự cháu khắc biết.”

Thẩm Hàn Vũ không nói gì, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ.

Thời gian đã trôi qua bao lâu, anh cũng không để ý, cuối cùng, ánh tà dương hòa vào đường chân trời, bốn bề vắng lặng, chỉ còn tiếng thở của anh nhẹ tới mức không còn nhẹ hơn được nữa…

“Anh?” Tiếng gọi nhỏ nhuốm vẻ bất an vang lên phía sau, anh quay người lại, một thân hình nhỏ nhắn lao tới, anh đứng không vững, lùi lại mấy bước, phải dựa vào thân cây mới trụ vững được.

Anh ôm cô, nghi hoặc cúi đầu nhìn gương mặt đầy sợ hãi của cô: “Tình, sao thế? Không phải em đang ngủ à? Ra đây làm gì?” Đến giày cũng không mang, mắt cá chân trắng như tuyết giẫm lên đám lá.

“Em… tỉnh dậy không thấy anh… cứ tưởng… không được gặp anh nữa…” Thân hình nhỏ nhắn run rẩy, ôm chặt anh, không ngăn nổi nỗi sợ hãi.



Lòng Thẩm Hàn Vũ đau như cắt.

Cô tưởng anh lại im hơi lặng tiếng biến mất giống sáu năm trước ư? Vì vậy mới sợ tới nỗi đến giày cũng chưa kịp đi, tìm anh khắp nhà?

Hồi ấy… cô cũng tìm anh như vậy ư?

Anh dùng hết sức ôm chặt cô, khàn giọng hứa: “Đừng sợ, Tình, nếu anh muốn đi, sẽ cho em biết.”

“Lần trước anh cũng nói như vậy…” Cô vùi mặt vào ngực anh, buồn rầu nói.

Anh đã nói người đầu tiên cô nhìn thấy khi trở về sẽ là anh, vậy mà anh lại để cô tìm kiếm trọn sáu năm ròng.

“Lần này sẽ không như thế đâu, anh thề!”

Thẩm Thiên Tình ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ không chắc chắn.

Thẩm Hàn Vũ trìu mến vuốt tóc cô: “Đói không? Có muốn ăn chút gì không?”

Cô nghĩ ngợi giây lát: “Anh muốn ăn gì?”

“Anh nhớ ở góc rẽ ngoài đầu ngõ có một quán vịt, trước đây chúng ta thường ăn, lâu rồi không tới đó, không biết bây giờ còn mở không?”

Cô gật đầu: “Vẫn còn mở.”

“Vậy chúng ta đi ăn nhé! Em vào đi giày đi, anh đợi em ở đây.”

Cô do dự một lúc, hai tay không muốn buông anh ra, không dám chắc liệu có phải anh lại mượn cớ rời bỏ cô không.

Thẩm Hàn Vũ nhìn thấu suy nghĩ của cô, dứt khoát vào nhà cùng, mang giày, lấy áo khoác mỏng đưa cô, đóng cửa, quay đầu lại nắm tay cô rồi cất bước.

Ăn xong bữa tối, về tới trước cửa nhà, cô nhìn bức tường bao cao chưa tới đầu người, đột nhiên nói: “Lúc nãy ra ngoài em quên mang chìa khóa, anh có thể trèo tường vào rồi mở cửa giúp em không?”

Thẩm Hàn Vũ liếc xéo cô một cái: “Em quên mang chìa khóa à?”

Cô không trả lời, Thẩm Hàn Vũ liền xắn tay áo, lấy hơi, dựa vào lực cánh tay, lanh lẹ nhảy qua tường rồi mở cửa cho cô vào.

Anh đứng trong sân, đang nghĩ cửa phía nào không khóa để anh có thể dễ dàng vào nhà, nào ngờ cô ung dung lấy chìa khóa ra, mở cửa. Anh trợn tròn mắt. Con bé này…

Tắm xong, anh muốn cô đi ngủ còn anh túc trực bên linh cữu, nhưng chưa được bao lâu, anh lại thấy cô mặc bộ đồ ngủ đi ra.

“Anh, em không thể ngủ được.” Lúc nào cũng lo lắng, chỉ cần cô nhắm mắt là anh sẽ đi mất. Một đống giấc mơ kỳ quái cứ quấy rầy, khiến cô vô cùng sợ hãi, liên tục khóc trong mơ, anh lại không thèm quay đầu, dứt khoát ra đi…

Thẩm Hàn Vũ ngồi dựa vào tường, nghĩ một chút rồi nói: “Vào trong lấy cái chăn mỏng ra đây, tới chỗ anh, anh ôm em ngủ…”

“Được ạ.” Cô lập tức đi lấy chăn, cuộn tròn cạnh anh. Thẩm Hàn Vũ giúp cô đắp chăn, ôm cô vỗ về: “Ngủ đi, có anh ở đây, em không cần lo lắng gì nữa.”

Tuy nền nhà lạnh giá không thoải mái bằng giường nhưng vì có cơ thể ấm áp của anh bên cạnh, cô cảm thấy yên tâm, xung quanh tĩnh lặng, cô chìm vào giấc ngủ…

“Tình, em ngủ rồi à?” Một lúc lâu sau, anh lên tiếng gọi cô.

“Vẫn chưa.” Cô khẽ trả lời.

“Vậy em nghe anh nói nhé, anh không thể ở đây quá lâu…” Cảm thấy cơ thể cô cứng đờ, bàn tay anh vỗ về xoa lưng cô.

“Giải quyêt xong hậu sự của mẹ, em và anh sẽ cùng đi Đài Bắc.”

Thẩm Thiên Tình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh chăm chú: “Anh… anh nói gì?” Anh muốn cô đi cùng anh? Cô có nghe nhầm không?

“Bây giờ em chỉ còn anh là người thân, đương nhiên anh phải chăm sóc em.”

“Nhưng…” Cô hoài nghi, cụp mắt sợ hãi: “Bây giờ anh có gánh nổi gánh nặng là em không?”

Thẩm Hàn Vũ sững người, lập tức đau lòng tới mức không thốt nên lời.

Anh không ngờ, cô luôn ghi tạc những lời anh nói trong tim, coi bản thân là một sự phiền toái, một gánh nặng!

Anh thật sự muốn một đao chém chết mình!

“Tình không phải là gánh nặng! Em rất quan trọng với anh!”

“Nhưng như vậy anh sẽ rất mệt…” Tuy cô rất muốn ở cùng anh nhưng anh có gánh vác nổi không? Nghĩ tới là tim cô lại đau đớn vô cùng.

Cô cần gì phải quan tâm anh mệt hay không chứ? Đây vốn dĩ là điều anh nên làm mà!

“Bây giờ anh ở một mình, không bất tiện như trước đây, hơn nữa còn đang là bác sĩ thực tập, tuy thu nhập không cao nhưng cuộc sống cũng không quá khó khăn, em không cần lo lắng gì cả, chỉ cần tới ở cùng anh là được rồi, những thứ khác anh sẽ thu xếp.”

“Thật không… Có thể như vậy ư?” Điều này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô, cô còn tưởng phải đợi lâu hơn nữa…

“Ừ. Nhưng em phải chịu thiệt thòi một chút, không thể có điều kiện sống tốt hơn, có điều, qua một năm nữa, đợi anh cầm bằng bác sĩ, tình hình chắc sẽ khá hơn.”

“Không sao.” Chỉ cần ở cùng anh trai, cô chẳng sợ gì hết.

Cô yên tâm cuộn tròn trong lòng anh, Thẩm Hàn Vũ kéo cao chăn, phủ quấn hai người một cách thân mật, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.

“Tình, em hận anh không?”

“Hận anh? Vì sao?” Cô kề mặt lên cổ anh, ấm áp tới nỗi muốn ngủ.

“Anh biết, mẹ đối xử với em không tốt, nhưng khi đó anh lại vứt bỏ em, không bảo vệ em kịp thời…”

“Không sao, em biết anh không cố ý. Anh cũng rất khó xử, nếu có cách, anh sẽ không thể không quan tâm tới em. Từ nhỏ, anh đã rất thông minh, lần nào người làm sai cũng là em, vì vậy em tin mỗi quyết định anh đưa ra đều đúng đắn.”

Đúng ư? Có trời mới biết!

Cô luôn tràn đầy lòng tin với anh, chưa từng nghi ngờ, nhưng trên thực tế, anh đã sai quá mức!

Nếu cô biết, trong khi cô thuyết phục bản thân phải hiểu chuyện, phải thông cảm cho anh, nhưng anh chỉ vì suy nghĩ đê hèn, vì băn khoăn khó hiểu mà khoanh tay đứng nhìn, để mặc cô chịu khổ sở, sợ hãi, liệu cô có hận anh đến chết hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Tịch Không Mưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook