Thất Tiêu: Anh Trai Bệnh Kiều Ác Ma
Chương 7: Dáng Vẻ (1)
Tô Châu Hà
22/02/2024
Trước khi về nhà, Từ Ngộ Vãn uống hai viên thuốc tránh thai.
Sau khi tan học, Nhạc Khả cùng cô đi đến tiệm thuốc. Nhưng Nhạc Khả cũng không biết cô muốn mua thuốc tránh thai, chỉ tưởng cô có chỗ nào không thoải mái.
Từ Ngộ Vãn cảm thấy mình như thế này không được tốt cho lắm, cô muốn thay đổi.
Thế là cô gọi điện thoại cho cha mình. Cha cô bận rộn công việc không có thời gian chăm sóc cho cô, thế nên trong lòng lúc nào cũng tràn đầy áy náy, từ trước tới nay đều dung túng cho cô. Cô chủ động nói nhớ cha mình, thế là cha cô lập tức thu xếp công việc để về nhà với cô.
Khi Từ Ngộ Vãn trở về nhà thì đã thấy cha mình chuẩn bị một bàn đầy những món ăn mà cô thích. Từ Cẩm Giang có lẽ không được tính là một doanh nhân tài ba, nhưng hoàn toàn là một người cha người chồng tốt. Ông yêu vợ mình, yêu con gái mình, thậm chí còn quan tâm tới cả đứa con riêng của vợ mình và người chồng trước.
Từ Ngộ Vãn nhìn thấy bàn thức ăn thì vô cùng cảm động, cô mỉm cười ôm lấy cha mình.
Từ Cẩm Giang tươi cười xoa đầu con gái, dẫn cô ngồi xuống bàn ăn, sau đó mới dịu dàng hỏi: “Bảo bối, con gọi cha về nhà làm gì thế?”
Từ Ngộ Vãn nhìn cha bóc vỏ tôm cho mình, lanh lợi nói: “Không có gì, con chỉ muốn gặp cha thôi.”
Từ Cẩm Giang nhìn con gái mình, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: “Cha là cha của con đấy, làm sao có thể không biết mánh khóe này của con được. Nói đi, con muốn cha làm cho con cái gì?”
Từ Ngộ Vãn cũng chẳng có ý định giấu cha mình, cô thân mật khoác lấy tay ông, nói thẳng: “Cha ơi, mai là cuối tuần rồi, cha tổ chức một bữa tiệc rượu có được không?”
Mở tiệc không vấn đề gì, nhưng mà: “Tự nhiên mở tiệc rượu làm gì?”
Từ Ngộ Vãn híp mắt cười: “Chỉ là một bữa tiệc rượu bình thường mà thôi. Con đã hai mươi tuổi rồi, cũng nên tính đến chuyện yêu đương đi chứ. Nhưng mà con chẳng biết phải tìm người như thế nào cả, lỡ đâu bị lừa thì sao? Thế nên cha có thể mở một buổi tiệc rượu, biết đâu lại tìm được chàng trai nào ưng ý thì cha cũng biết người ta là người như thế nào, được không cha?”
Những lời của cô không phải là không có lý, con gái bảo bối của mình tất nhiên không được để bị người khác lừa rồi. Cha cô nghe xong thì vừa yên tâm vừa phiền muộn, yên tâm là nếu như cô làm quen trong bữa tiệc thì ông hoàn toàn có thể biết được thân thế của người kia, phiền muộn là vì con gái bảo bối của mình vậy là đã trưởng thành thật rồi, thực sự không nỡ gả cô đi mà.
Từ Cẩm Giang đồng ý: “Được, bảo bối nhà chúng ta nói cái gì thì chính là cái đó.”
Từ Ngộ Vãn vui vẻ ôm lấy cánh tay cha mình, rồi lại làm như lơ đãng nhắc đến một chuyện: “Vậy gọi anh trai con về luôn.”
Cô nói rất tự nhiên, giống như chỉ vô tình nghĩ đến, thuận miệng nhắc tới.
Từ Cẩm Giang cười: “Anh trai con là người cuồng công việc, sợ là không có thời gian tới đâu.” Sau đó ông lại ngừng lại một chút, đổi ý: “Mà cũng chưa chắc, anh trai con bình thường chiều chuộng con như vậy, nghe thấy con muốn mở tiệc xem mắt, kiểu gì cũng sẽ thu xếp về tự mình kiểm tra. Được thôi, vậy cũng gọi cả anh trai con về.”
Ông suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Anh trai con cũng đã 26 rồi, cũng nên tìm bạn gái đi thôi. Cô con gái nhà họ Tống rất được, lần trước cha đã giới thiệu hai đứa với nhau, nhưng hình như anh trai con không vừa ý. Anh trai con có mắt nhìn người cao lắm, chi bằng nhân cơ hội này để anh con tự chọn lấy một người. Lão già như cha không theo kịp bước chân của đám trẻ các con nữa rồi.”
Từ Ngộ Vãn cũng phụ họa: “Vâng, vậy cứ quyết định như thế đi.”
Ngày hôm sau.
Nhà họ Từ đã tổ chức một bữa tiệc vô cùng xa hoa tại câu lạc bộ thương nghiệp nổi tiếng nhất ở thành phố B.
Từ Ngộ Vãn và Từ Cẩm Giang xuất hiện từ rất sớm.
Hôm nay Từ Ngộ Vãn mặc một bộ lễ phục màu trắng, búi tóc cao để lộ ra chiếc cổ thiên nga mỹ lệ, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người.
Hầu hết những người có mặt tại đây đều biết mục đích của bữa tiệc này, khi bọn họ nhìn thấy Từ Ngộ Vãn thì đều có suy nghĩ riêng của mình. Từ Cẩm Giang vừa đi tiếp khách thì đã có không ít người tiến lên bắt chuyện với Từ Ngộ Vãn.
Mục đích thực sự của Từ Ngộ Vãn hoàn toàn không ở chỗ này, thế nên cô trả lời rất lơ đãng, thỉnh thoảng lại hùa theo cười một chút.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa thì Giang Trầm mới xuất hiện. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, quần tây vừa vặn, không đeo cà vạt, hai cúc áo bên trên không cài. Gương mặt của anh vẫn lạnh lùng vô cảm như vậy, cả người toát lên khí chất cấm dục.
Bởi vì khí chất của anh quá nổi bật nên anh vừa mới xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của những cô gái ở đây, không ít cô gái chủ động tiến lên bắt chuyện với anh.
Giang Trầm không có phản ứng gì, không bài xích cũng không từ chối. Anh chỉ cầm ly rượu, hờ hững nghe các cô gái nói chuyện.
Từ Ngộ Vãn đã nhìn thấy anh từ lâu, nhưng cô không lại gần, chỉ chờ khi bọn họ nói chuyện đủ rồi thì mới chậm rãi đi tới, khoác lấy cánh tay Giang Trầm, mỉm cười chào hỏi các cô gái đó.
“Xin chào, mọi người chơi vui vẻ chứ?”
Sau khi tan học, Nhạc Khả cùng cô đi đến tiệm thuốc. Nhưng Nhạc Khả cũng không biết cô muốn mua thuốc tránh thai, chỉ tưởng cô có chỗ nào không thoải mái.
Từ Ngộ Vãn cảm thấy mình như thế này không được tốt cho lắm, cô muốn thay đổi.
Thế là cô gọi điện thoại cho cha mình. Cha cô bận rộn công việc không có thời gian chăm sóc cho cô, thế nên trong lòng lúc nào cũng tràn đầy áy náy, từ trước tới nay đều dung túng cho cô. Cô chủ động nói nhớ cha mình, thế là cha cô lập tức thu xếp công việc để về nhà với cô.
Khi Từ Ngộ Vãn trở về nhà thì đã thấy cha mình chuẩn bị một bàn đầy những món ăn mà cô thích. Từ Cẩm Giang có lẽ không được tính là một doanh nhân tài ba, nhưng hoàn toàn là một người cha người chồng tốt. Ông yêu vợ mình, yêu con gái mình, thậm chí còn quan tâm tới cả đứa con riêng của vợ mình và người chồng trước.
Từ Ngộ Vãn nhìn thấy bàn thức ăn thì vô cùng cảm động, cô mỉm cười ôm lấy cha mình.
Từ Cẩm Giang tươi cười xoa đầu con gái, dẫn cô ngồi xuống bàn ăn, sau đó mới dịu dàng hỏi: “Bảo bối, con gọi cha về nhà làm gì thế?”
Từ Ngộ Vãn nhìn cha bóc vỏ tôm cho mình, lanh lợi nói: “Không có gì, con chỉ muốn gặp cha thôi.”
Từ Cẩm Giang nhìn con gái mình, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: “Cha là cha của con đấy, làm sao có thể không biết mánh khóe này của con được. Nói đi, con muốn cha làm cho con cái gì?”
Từ Ngộ Vãn cũng chẳng có ý định giấu cha mình, cô thân mật khoác lấy tay ông, nói thẳng: “Cha ơi, mai là cuối tuần rồi, cha tổ chức một bữa tiệc rượu có được không?”
Mở tiệc không vấn đề gì, nhưng mà: “Tự nhiên mở tiệc rượu làm gì?”
Từ Ngộ Vãn híp mắt cười: “Chỉ là một bữa tiệc rượu bình thường mà thôi. Con đã hai mươi tuổi rồi, cũng nên tính đến chuyện yêu đương đi chứ. Nhưng mà con chẳng biết phải tìm người như thế nào cả, lỡ đâu bị lừa thì sao? Thế nên cha có thể mở một buổi tiệc rượu, biết đâu lại tìm được chàng trai nào ưng ý thì cha cũng biết người ta là người như thế nào, được không cha?”
Những lời của cô không phải là không có lý, con gái bảo bối của mình tất nhiên không được để bị người khác lừa rồi. Cha cô nghe xong thì vừa yên tâm vừa phiền muộn, yên tâm là nếu như cô làm quen trong bữa tiệc thì ông hoàn toàn có thể biết được thân thế của người kia, phiền muộn là vì con gái bảo bối của mình vậy là đã trưởng thành thật rồi, thực sự không nỡ gả cô đi mà.
Từ Cẩm Giang đồng ý: “Được, bảo bối nhà chúng ta nói cái gì thì chính là cái đó.”
Từ Ngộ Vãn vui vẻ ôm lấy cánh tay cha mình, rồi lại làm như lơ đãng nhắc đến một chuyện: “Vậy gọi anh trai con về luôn.”
Cô nói rất tự nhiên, giống như chỉ vô tình nghĩ đến, thuận miệng nhắc tới.
Từ Cẩm Giang cười: “Anh trai con là người cuồng công việc, sợ là không có thời gian tới đâu.” Sau đó ông lại ngừng lại một chút, đổi ý: “Mà cũng chưa chắc, anh trai con bình thường chiều chuộng con như vậy, nghe thấy con muốn mở tiệc xem mắt, kiểu gì cũng sẽ thu xếp về tự mình kiểm tra. Được thôi, vậy cũng gọi cả anh trai con về.”
Ông suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Anh trai con cũng đã 26 rồi, cũng nên tìm bạn gái đi thôi. Cô con gái nhà họ Tống rất được, lần trước cha đã giới thiệu hai đứa với nhau, nhưng hình như anh trai con không vừa ý. Anh trai con có mắt nhìn người cao lắm, chi bằng nhân cơ hội này để anh con tự chọn lấy một người. Lão già như cha không theo kịp bước chân của đám trẻ các con nữa rồi.”
Từ Ngộ Vãn cũng phụ họa: “Vâng, vậy cứ quyết định như thế đi.”
Ngày hôm sau.
Nhà họ Từ đã tổ chức một bữa tiệc vô cùng xa hoa tại câu lạc bộ thương nghiệp nổi tiếng nhất ở thành phố B.
Từ Ngộ Vãn và Từ Cẩm Giang xuất hiện từ rất sớm.
Hôm nay Từ Ngộ Vãn mặc một bộ lễ phục màu trắng, búi tóc cao để lộ ra chiếc cổ thiên nga mỹ lệ, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người.
Hầu hết những người có mặt tại đây đều biết mục đích của bữa tiệc này, khi bọn họ nhìn thấy Từ Ngộ Vãn thì đều có suy nghĩ riêng của mình. Từ Cẩm Giang vừa đi tiếp khách thì đã có không ít người tiến lên bắt chuyện với Từ Ngộ Vãn.
Mục đích thực sự của Từ Ngộ Vãn hoàn toàn không ở chỗ này, thế nên cô trả lời rất lơ đãng, thỉnh thoảng lại hùa theo cười một chút.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa thì Giang Trầm mới xuất hiện. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, quần tây vừa vặn, không đeo cà vạt, hai cúc áo bên trên không cài. Gương mặt của anh vẫn lạnh lùng vô cảm như vậy, cả người toát lên khí chất cấm dục.
Bởi vì khí chất của anh quá nổi bật nên anh vừa mới xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của những cô gái ở đây, không ít cô gái chủ động tiến lên bắt chuyện với anh.
Giang Trầm không có phản ứng gì, không bài xích cũng không từ chối. Anh chỉ cầm ly rượu, hờ hững nghe các cô gái nói chuyện.
Từ Ngộ Vãn đã nhìn thấy anh từ lâu, nhưng cô không lại gần, chỉ chờ khi bọn họ nói chuyện đủ rồi thì mới chậm rãi đi tới, khoác lấy cánh tay Giang Trầm, mỉm cười chào hỏi các cô gái đó.
“Xin chào, mọi người chơi vui vẻ chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.