Chương 9
Diệp Tử Hữu Điểm Trì
19/09/2024
Sắc mặt bà ta thay đổi ngay tức khắc, nhưng bà nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Nhân Nhân nói con đã lạm dụng tiền bạc trong việc quản lý nội vụ của phủ, có đúng không?"
Biểu muội Lâm Nhân Nhân đứng bên cạnh, cầm quyển sổ ghi chép chỉ vào một khoản chi tiêu.
Ta híp mắt nhìn thoáng qua, rõ ràng là cô ta chưa đối chiếu với mẹ chồng.
"Mẫu thân gọi Tịch nhi lên đây, nói nàng lạm dụng tiền của phủ, có bằng chứng không?"
Tạ Tử Từ dáng cao gầy, đứng ngay cửa.
Lâm Nhân Nhân lập tức chạy đến bên cạnh hắn.
"Biểu ca xem này, Thẩm thị nắm giữ nội trợ là giả, tư lợi là thật. Chỉ cần trăm lượng bạc đã mua được nhung hươu, vậy mà cô ta lại chi gần nghìn lượng, tiền đó đi đâu?
"Ta đã nói rồi, cô ta có mưu đồ, rõ ràng là muốn chiếm đoạt tài sản của phủ Tướng quân. Biểu ca, đừng giận, chúng ta cứ đuổi cô ta ra khỏi phủ là xong."
Lâm Nhân Nhân tức giận chỉ tay vào ta.
"Làm sao ngươi lấy được sổ sách?"
"Cái gì cơ?"
Lâm Nhân Nhân không phản ứng kịp.
Sắc mặt Tạ Tử Từ trầm xuống.
"Phủ Tướng quân từ khi nào lại để nhà họ Lâm can thiệp? Đã giao việc quản lý cho Tịch nhi, ngươi làm sao lấy được sổ sách?"
"Ta..."
Lâm Nhân Nhân mắt đỏ hoe, nhìn mẹ chồng ta như cầu cứu.
Lâm thị khẽ ho khan hai tiếng: "Ta sai người đưa cho nó, sao hả? Ta không được phép hỏi qua sao?"
"Mẫu thân không nên can thiệp. Con tin tưởng vào năng lực của Tịch nhi, nàng làm vậy chắc chắn có lý do."
"Ngươi..." Lâm thị tức giận đến run rẩy.
Khi họ đã cãi nhau xong, ta mới lên tiếng: "Khoản chi này thực sự không hợp lý."
Lâm Nhân Nhân và mẹ chồng liền tỏ ra đắc ý: "Biết sai thì thôi việc quản lý đi, giao lại cho Nhân Nhân tiếp tục quản lý."
Ta mỉm cười.
"Mẫu thân quên rồi sao? Đây là nhà cung cấp mà chính mẫu thân yêu cầu mua. Nếu ta nhớ không nhầm, đây là cửa hàng của nhà họ Lâm, phải không?"
"..."
Nhìn thấy sắc mặt hai người họ biến đổi đủ màu, ta chỉnh lại áo, tiến tới khoác tay Tạ Tử Từ.
Tạ Tử Từ hơi khựng lại.
"Ta rất rõ ràng, tất cả chi tiêu đều được ghi chép lại cẩn thận. Nếu không tin, có thể kiểm tra. Nhưng vụ mua bán này, có lẽ từ giờ không nên tiếp tục nữa, đúng không, phu quân?"
Hắn quay sang nhìn ta, cổ họng khẽ chuyển động.
"Ừm, tất cả nghe theo phu nhân."
"Nhưng... đắt đỏ cũng có lý của nó, cửa hàng đó bán hàng thật sự tốt mà."
Lúc này, bà ta mới sực nhớ ra, vội vàng nói thêm.
Tạ Tử Từ nhíu mày: "Đều là mua nhung hươu cho ta, nhưng tại sao ta chưa bao giờ thấy? Phu nhân, hãy kiểm tra kho đi."
"Thôi, dừng lại ở đây, về sau không cần mua nữa."
Để tránh lộ thêm nhiều sơ hở, Lâm thị đành cắn răng chấp nhận.
E rằng đến cả Lâm Nhân Nhân cũng không ngờ rằng cơ hội khó khăn lắm mới nắm được lại chính là chuyện mẹ chồng cố tình bòn rút cho nhà họ Lâm.
Ta nhân cơ hội này chỉnh đốn lại tác phong trong phủ Tướng quân.
Tạ Tử Từ ngầm giúp ta, nhiều lần phát bệnh đúng vào những thời điểm then chốt. Nếu không phải biết trước rằng hắn sẽ c.h.ế.t, ta thậm chí còn nghi ngờ rằng hắn giả vờ ốm.
Ba tháng trôi qua, bụng của đường tỷ Thẩm Hinh vẫn không có dấu hiệu gì.
Ngược lại, bá mẫu nhà họ Thẩm lâm bệnh nặng, xét về tình lý, ta đành phải quay về thăm.
Lần nữa gặp Thẩm Hinh, nàng ta tiều tụy đến mức đáng thương, da dẻ vàng vọt, đôi môi thâm đen, ánh mắt mất đi sự sống động.
Những bộ lụa là gấm vóc trên người chỉ càng làm nổi bật vẻ tàn tạ.
"Mẫu thân, chẳng phải người nói Cố Trường Phong cưng chiều thê tử như báu vật sao? Nhưng hắn chỉ nghe theo lời mẫu thân hắn, ngày nào ở đó con cũng phải bước đi trên băng mỏng..."
Ta đứng ở cửa, tiến cũng không xong, lùi cũng chẳng được.
Giọng bá mẫu khàn đục vang lên.
"Ta đã bảo rồi, Cố Trường Phong thích thê tử hiền lành, nghe lời. Con cứ chiều theo hắn là được, mẫu thân làm sao hại con được?"
"Nghe lời? Mẫu thân có biết hắn bắt con làm gì không? Quần áo của hắn chỉ khi con tự tay may mới chịu mặc, tối đến còn bắt con rửa chân cho hắn, sáng tinh mơ khi trời chưa sáng, con đã phải đứng chờ trước cửa phòng mẹ chồng. Đây đâu phải là nghe lời, mà là muốn lấy mạng của con!
"Mẫu thân, con không chịu nổi nữa rồi.”
"Cố Trường Phong còn thường xuyên nói con không bằng con tiện nhân Thẩm Tịch kia!"
Bá mẫu không tin.
"Sao có thể chứ? Hầu phủ là nhà cao cửa rộng, phu nhân Hầu phủ lại nổi tiếng là người có phong thái đoan trang nhất kinh thành. Biết bao cô gái muốn gả vào đó mà không được. Chắc chắn con đã làm sai điều gì rồi."
Không ai tin lời nàng ta, trừ ta.
Vì kiếp trước, ta cũng đã từng sống qua những tháng ngày như thế.
"Nhân Nhân nói con đã lạm dụng tiền bạc trong việc quản lý nội vụ của phủ, có đúng không?"
Biểu muội Lâm Nhân Nhân đứng bên cạnh, cầm quyển sổ ghi chép chỉ vào một khoản chi tiêu.
Ta híp mắt nhìn thoáng qua, rõ ràng là cô ta chưa đối chiếu với mẹ chồng.
"Mẫu thân gọi Tịch nhi lên đây, nói nàng lạm dụng tiền của phủ, có bằng chứng không?"
Tạ Tử Từ dáng cao gầy, đứng ngay cửa.
Lâm Nhân Nhân lập tức chạy đến bên cạnh hắn.
"Biểu ca xem này, Thẩm thị nắm giữ nội trợ là giả, tư lợi là thật. Chỉ cần trăm lượng bạc đã mua được nhung hươu, vậy mà cô ta lại chi gần nghìn lượng, tiền đó đi đâu?
"Ta đã nói rồi, cô ta có mưu đồ, rõ ràng là muốn chiếm đoạt tài sản của phủ Tướng quân. Biểu ca, đừng giận, chúng ta cứ đuổi cô ta ra khỏi phủ là xong."
Lâm Nhân Nhân tức giận chỉ tay vào ta.
"Làm sao ngươi lấy được sổ sách?"
"Cái gì cơ?"
Lâm Nhân Nhân không phản ứng kịp.
Sắc mặt Tạ Tử Từ trầm xuống.
"Phủ Tướng quân từ khi nào lại để nhà họ Lâm can thiệp? Đã giao việc quản lý cho Tịch nhi, ngươi làm sao lấy được sổ sách?"
"Ta..."
Lâm Nhân Nhân mắt đỏ hoe, nhìn mẹ chồng ta như cầu cứu.
Lâm thị khẽ ho khan hai tiếng: "Ta sai người đưa cho nó, sao hả? Ta không được phép hỏi qua sao?"
"Mẫu thân không nên can thiệp. Con tin tưởng vào năng lực của Tịch nhi, nàng làm vậy chắc chắn có lý do."
"Ngươi..." Lâm thị tức giận đến run rẩy.
Khi họ đã cãi nhau xong, ta mới lên tiếng: "Khoản chi này thực sự không hợp lý."
Lâm Nhân Nhân và mẹ chồng liền tỏ ra đắc ý: "Biết sai thì thôi việc quản lý đi, giao lại cho Nhân Nhân tiếp tục quản lý."
Ta mỉm cười.
"Mẫu thân quên rồi sao? Đây là nhà cung cấp mà chính mẫu thân yêu cầu mua. Nếu ta nhớ không nhầm, đây là cửa hàng của nhà họ Lâm, phải không?"
"..."
Nhìn thấy sắc mặt hai người họ biến đổi đủ màu, ta chỉnh lại áo, tiến tới khoác tay Tạ Tử Từ.
Tạ Tử Từ hơi khựng lại.
"Ta rất rõ ràng, tất cả chi tiêu đều được ghi chép lại cẩn thận. Nếu không tin, có thể kiểm tra. Nhưng vụ mua bán này, có lẽ từ giờ không nên tiếp tục nữa, đúng không, phu quân?"
Hắn quay sang nhìn ta, cổ họng khẽ chuyển động.
"Ừm, tất cả nghe theo phu nhân."
"Nhưng... đắt đỏ cũng có lý của nó, cửa hàng đó bán hàng thật sự tốt mà."
Lúc này, bà ta mới sực nhớ ra, vội vàng nói thêm.
Tạ Tử Từ nhíu mày: "Đều là mua nhung hươu cho ta, nhưng tại sao ta chưa bao giờ thấy? Phu nhân, hãy kiểm tra kho đi."
"Thôi, dừng lại ở đây, về sau không cần mua nữa."
Để tránh lộ thêm nhiều sơ hở, Lâm thị đành cắn răng chấp nhận.
E rằng đến cả Lâm Nhân Nhân cũng không ngờ rằng cơ hội khó khăn lắm mới nắm được lại chính là chuyện mẹ chồng cố tình bòn rút cho nhà họ Lâm.
Ta nhân cơ hội này chỉnh đốn lại tác phong trong phủ Tướng quân.
Tạ Tử Từ ngầm giúp ta, nhiều lần phát bệnh đúng vào những thời điểm then chốt. Nếu không phải biết trước rằng hắn sẽ c.h.ế.t, ta thậm chí còn nghi ngờ rằng hắn giả vờ ốm.
Ba tháng trôi qua, bụng của đường tỷ Thẩm Hinh vẫn không có dấu hiệu gì.
Ngược lại, bá mẫu nhà họ Thẩm lâm bệnh nặng, xét về tình lý, ta đành phải quay về thăm.
Lần nữa gặp Thẩm Hinh, nàng ta tiều tụy đến mức đáng thương, da dẻ vàng vọt, đôi môi thâm đen, ánh mắt mất đi sự sống động.
Những bộ lụa là gấm vóc trên người chỉ càng làm nổi bật vẻ tàn tạ.
"Mẫu thân, chẳng phải người nói Cố Trường Phong cưng chiều thê tử như báu vật sao? Nhưng hắn chỉ nghe theo lời mẫu thân hắn, ngày nào ở đó con cũng phải bước đi trên băng mỏng..."
Ta đứng ở cửa, tiến cũng không xong, lùi cũng chẳng được.
Giọng bá mẫu khàn đục vang lên.
"Ta đã bảo rồi, Cố Trường Phong thích thê tử hiền lành, nghe lời. Con cứ chiều theo hắn là được, mẫu thân làm sao hại con được?"
"Nghe lời? Mẫu thân có biết hắn bắt con làm gì không? Quần áo của hắn chỉ khi con tự tay may mới chịu mặc, tối đến còn bắt con rửa chân cho hắn, sáng tinh mơ khi trời chưa sáng, con đã phải đứng chờ trước cửa phòng mẹ chồng. Đây đâu phải là nghe lời, mà là muốn lấy mạng của con!
"Mẫu thân, con không chịu nổi nữa rồi.”
"Cố Trường Phong còn thường xuyên nói con không bằng con tiện nhân Thẩm Tịch kia!"
Bá mẫu không tin.
"Sao có thể chứ? Hầu phủ là nhà cao cửa rộng, phu nhân Hầu phủ lại nổi tiếng là người có phong thái đoan trang nhất kinh thành. Biết bao cô gái muốn gả vào đó mà không được. Chắc chắn con đã làm sai điều gì rồi."
Không ai tin lời nàng ta, trừ ta.
Vì kiếp trước, ta cũng đã từng sống qua những tháng ngày như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.