Chương 23: Cắn ngược
Doãn Vu Nguyệt
29/07/2023
Tiếng nhạc vang lên báo hiệu giờ lành đã đến buổi tiệc đính hôn chính thức bắt đầu. Đoạn băng hình ảnh Tâm Lan và Tạ Minh nhanh chóng được chiếu lên màn hình. Toàn bộ quá trình chẳng có gì xảy ra từ lúc cô tham gia buổi lễ đến giờ.
Sở Tịnh Nhiên vẫn theo dõi Tâm Lan xem cô ta sẽ giở trò gì trong buổi lễ, dù đây là ngày vui của ả, nhưng cũng là một cơ hội để làm cô xấu mặt, ảnh hưởng danh dự của nhà Mộ Dung.
Mộng Hàm bất giác chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, không chú ý liền đụng phải một phục vụ nam đi ngang phía sau làm ngã ly rượu vang lên chính lễ phục mà cô đang mặc.
Cô đành phải mượn một căn phòng theo dẫn dắt của phục vụ, để đổi bộ lễ phục khác.
Trong lúc cô đang loay hoay để kéo khóa kéo phía sau lưng lên, thì cửa bỗng nhiên mở, một đôi giày tây đen bước vào, đôi chân săn chắc ẩn sau quần âu phẳng phiu, cắt may đẹp đẽ, bước những sải bước dài, bước gần về phía cô.
Khi cô định bỏ cuộc nhờ ai đó vào giúp, giữ lấy chiếc váy định quay người đi lại chỗ điện thoại bàn thì một cánh tay duỗi ra kéo cô lại.
Theo quán tính, cả người Tịnh Nhiên đổ về phía sau ngã vào vòm ngực săn chắc của người phía sau, lại là đàn ông, cô nam quả nữ cùng trong phòng, không kịp nghĩ nhiều, cô ra sức chống cự, thúc tay ra phía sau, động tác dứt khoát liền mạch chân cũng đạp mạnh xuống chân người nam nhân phía sau hòng tránh thoát, nhưng người đó phản ứng rất nhanh giữ chặt lấy tay và né đòn tấn công của cô. Giọng nói trầm ấm vang lên trong lúc giằng co.
- Em định mưu sát chồng mình, hửm?
Mọi hành động của cô đều ngây ngốc máy móc dừng lại, khi giọng nói ấy phát ra, khóa váy của cô cũng được người vừa bước vào kéo giúp. Sau khi xong cô quay lại, nhìn rõ người trước mắt, khuôn mặt khôi ngô, góc cạnh nhưng đôi mắt tinh anh, lại lộ rõ sự mệt mỏi, có lẽ gấp rút quay về, không ngủ đủ giấc trong chuyến bay dài.
- Mộ.. A Trạch sau anh biết em ở đây, à không, sao anh ở đây giờ này. Không phải, đúng ra giờ này anh phải ở nước ngoài?
- Tôi ở đây em mất hứng?
Sở Tịnh Nhiên bất ngờ, nội tâm nhen nhóm chút vui mừng, chút khẩn trương. Cô nở nụ cười tươi chuyên nghiệp.
- Sao có thể, em rất vui là đằng khác.
Như nhớ ra gì đó, cô cúi đầu.
- Em sao thế?
- Lễ phục anh tặng bẩn rồi.
Ngưng mắt nhìn cô hai giây, anh gõ nhẹ lên trán cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
Mộ Dung Trạch ôm lấy eo cô quay người ra khỏi phòng
- Tôi không cần em phải tiết kiệm. Tiền kiếm được là để dùng, bẩn thì mua cái khác là được. Thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền!
Cô trợn trắng mắt nhìn anh, anh cũng thật đủ kiêu
- Được rồi, nếu đổi lễ phục xong thì chúng ta ra ngoài, xong sớm còn về nhà.
Bữa tiệc vẫn diễn ra bình thường cho đến khi một người đàn ông trông hơi gầy gò, dáng vẻ thư sinh, nhưng bước chân lại không mấy linh hoạt, có phần chểnh choảng, hắn không màng người xung quanh một mực bước vội về phía Mộng Hàm, một bộ dạng ưu sầu, đau khổ, gả này không ai khác chính là Ngụy Hàn.
Tịnh Nhiên còn đang bất ngờ vì A Trạch đột nhiên xuất hiện ngoài dự liệu khiến tâm trạng cô thư thái, bớt căng thẳng hơn phần nào, thế nhưng không thể xua tan cảm giác mách bảo sẽ có điều chẳng lành xảy ra.
Quả nhiên khi bước xuống sảnh tiệc, bỗng nhiên cổ tay còn lại bị ai đó kéo mạnh lại. Cô quay đầu qua, là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ đối với Sở Tịnh Nhiên, nhưng thông qua kí ức của Dương Mộng Hàm, cô nhận ra kẻ này là ai..
Một vài người trong bữa tiệc, bắt đầu chú ý hai người.
- Mộng Hàm sao em không trả lời điện thoại, lại luôn tìm cách tránh mặt anh. Em có nỗi khổ gì phải không?
Giọng nói kiềm nén đau buồn, khổ sở của hắn khiến hàng ngàn cặp mắt bắt đầu nhìn qua có khó hiểu, có bình thản một bộ dáng không liên quan nhưng đa phần là xem kịch vui.
- Anh biết bản thân không xứng với em, nhưng không phải chúng ta bên nhau rất vui, anh sẽ cố gắng để mang lại hạnh phúc cho em..
Cách nói mập mờ, mông lung ấy khiến gia khách hiểu lầm bắt đầu bàn luận, chỉ chỏ.
Tâm Lan thấy Ngụy Hàn bèn thầm nở nụ cười xấu xa, nội tâm suy nghĩ:
- Hôm nay, xem cô thoát thế nào, Mộ Dung Trạch vậy mà cũng ở đây. Thế cũng tốt!
Không hay biết Tạ Minh bên cạnh nhìn qua thì thấy nụ cười không nên có lúc này, dùng thái độ đó với em gái mình, giống như âm mưu thực hiện được. Nén sự khó hiểu, hắn dồn sự chú ý qua nơi bắt đầu ồn ào lên kia.
Giữa đám quan khách một nam một nữ đang lôi kéo. Người nam bộ dạng đau đớn, khổ sở không vui, nhưng cố kiềm nén. Ai nhìn vô cũng cảm thấy người nữ là kẻ đáng trách, phụ tình.
Nếu là chính chủ- Mộng Hàm chắc có lẽ đã bối rối, sợ hãi, tức tối, lúng túng biện giải sẽ nhanh chóng rơi vô bẫy. Người bên ngoài nhìn vô sẽ nghĩ cô đang che đậy, vội vàng phủi sạch mối quan hệ lại càng bôi đen khiến người ta nghi ngờ hơn.
Tịnh Nhiên bình tĩnh quay qua nhìn vị lão công gương mặt tối sầm, không biết đang nghĩ gì vẫn một mực im lặng chờ phản ứng của cô, như có thêm động lực, cô đáp:
- Chátttt!
- Có phải anh nhận nhằm người, Tôi là người phụ nữ đã có chồng, xin anh tự trọng! Chồng tôi là Mộ Dung Trạch. Anh là ai vậy? Ai đã mướn anh hôm nay đến hủy hoại thanh danh tôi?
Cô bình tĩnh điềm nhiên đáp trả thay cho Mộng Hàm cũng như cho Tịnh Nhiên- bản thân cô trong hôn nhân cũng bị lừa gạt.
Dù tức tối, nhưng lời cô phát ra rõ ràng, mạnh mẽ, có lực vừa nói cô vừa tiến về trước, hắn cũng liên tục lui phía sau.
- Sao.. em có thể giả bộ phủi sạch quan hệ từng có của chúng ta. Chúng ta đã từng yêu nhau sâu đậm như vậy..
- Ngưng! Anh đừng vấy bẩn cái gọi là tình yêu, anh đang dùng nó để che đậy hành vi vi phạm pháp luật bôi nhọ tổn hại danh dự của người khác nơi chốn đông người. Dù tôi và anh từng yêu nhau thật đi, thì đã sao? Anh cũng nói là đã từng, tức là đã chia tay. Hiện tại, tôi đã kết hôn chồng tôi lại xuất sắc như vậy, thương tôi như vậy, anh đây là muốn phá hoại gia can người khác sao? Nếu anh yêu tôi, không phải nên chúc phúc cho tôi sao?
- Tạ thiếu, tôi mạn phép hỏi?
- Hửm? Hảo!
Tạ Minh người đàn ông lịch thiệp, cử chỉ tao nhã phóng khoáng, đang bàng quang quan sát cô em dâu tương lai, thì bị điểm danh, này gọi là nằm cũng trúng đạn là đây đi.
- Nếu như một người đàn ông yêu một người phụ nữ chân thành có thể hành động bôi nhọ danh tiết cô ấy giữa đám đông như vậy sao?
- Tất nhiên là không? Nam nhân như vậy là tên khốn không hơn không kém!
Từng chữ cứ thế chui vào lỗ tai của tất cả mọi người đang có mặt, bao gồm gia đình Tạ Minh.
- Tâm Lan, chị cũng đồng ý với quan điểm của anh rể đúng không?
Một câu không đầu không đuôi khiến những người đang xì xào bỗng chốc im lặng. Quan khách đang vây quanh bỗng đồng loạt xoay đầu theo ánh nhìn của Mộng Hàm, cặp mắt dồn phía nữ chính trong buổi tiệc hôm nay.
Tâm Lan khi đối diện mâu trung của Mộng Hàm liền tức xanh cả mặt nhưng vẫn biểu hiện sự dịu dàng đoan trang. Vội liếc nhẹ qua Tạ thiếu gia, sắc mặt anh vẫn giữ sự phong độ nhất định.
- Minh, anh ấy nói không sai, Mộng Hàm đã kết hôn, anh ta nên vui vẻ chúc phúc chứ không phải hành động phá hoại như bây giờ. Quả là thứ cặn bã.
Ngụy Hàn nghe người khác chửi mình cũng đành, ngay cả cô ả bày mưu cho hắn hiện tại lại cắn ngược xem như không quen biết.
- Cô nói ai cặn bả, giả bộ đứng đắn cho ai xem, là cô bày tôi vào đây để hủy thanh danh em gái, nếu không tôi không thân phận sao có thể có thiệp mà vào nơi xa hoa này.
Tâm Lan hốt hoảng, xen kẽ tức giận khi đồng đội lại phản pháo, không ngờ chuyện giữa cô và Ngụy Hàn, bị chính hắn phanh phui, cô đúng là ngu đi hợp tác loại người không não này, cô rối loạn không suy nghĩ nhiều, cứ thế vội thanh minh, giả bộ bộ dạng bị ức hiếp, nức nở nói.
- Hắn vu khống em, Minh. Mộng Hàm, chúng ta là chị em, sao chị hại em được?
- Tâm Lan chị thật sao? Sao chị có thể? Phải, chị em tốt, chị cũng biết việc em cùng hắn chia tay trước đây! Em mất trí nhớ nhưng chị thì không? Tại sao.. chị vẫn luôn đứng im lặng mặc hắn dùng lời bịa đặt hủy thanh danh của em?
Sở Tịnh Nhiên đôi mắt ngấn lệ, điềm đạm như không thể tin được thối lui về sau, quay mặt dựa người vào A Trạch, vai run khẽ hình ảnh thương tâm vì bị người chị em tốt hại, khiến ai nấy xót xa, lập tức cả đám người một lần nữa nhìn về phia Tâm Lan.
Đúng lúc này trên màn hình đáng lẽ là hình của tân giai nhân và tân lang ấy thế mà, trường quay đột nhiên cúp điện một đoạn video được phát sóng trên màn hình.
- A.. a.. a, dùng sức, em còn muốn.. a.. a.. a.
Chủ nhật này anh biết phải làm thế nào đi?
Tâm Lan sắc mặt phát xanh, toàn thân run rẩy người trên hình vậy mà là ả và Ngụy Hàn khi chung đụng, không phải ả đã ghép hình Mộng Hàm và Ngụy Hàn chung với nhau? Tại sao lại vậy?
- Không, không phải, không được nhìn!
- Chị.. anh Minh, em không có, anh tin em đi! Đó không phải em..
Người ta thường nói, nội tâm có quỷ nên chỉ cần người ta nói, dù là việc chẳng liên quan đến bản thân, nhưng cũng mường tượng người đó đang nhắm vào mình.
- Chátttt! Ngụy Hàn, anh im miệng cho tôi! Là anh cùng cô ta hợp tác giở trò phá hư hôn sự của tôi phải không?
Tâm Lan vội che miệng, biết mình nói hớ, đã nói không quen hắn mà gọi cả họ lẫn tên, há chẳng phải tự tát vào mặt, dù nói gì ai cũng không tin.
Dương Mộng Hàm ôm lấy miệng một bộ cả kinh nghẹn ngào lên tiếng.
- Hóa ra chị và Ngụy Hàn vẫn luôn yêu nhau, Tâm Lan sao chị không nói với ba với em với dì, mà lại để Ngụy Hàn dùng em làm bia đỡ đạn để trì hoãn hôn sự của chị.
Chị có quyền yêu Ngụy Hàn, em không trách chị, nhưng chị không thể lôi em vào làm tổn thương đến chồng em như vậy
Mọi người đồng loạt ồ lên, tiếng bàn tán lại vang lên.
Ngụy Hàn thấy tình hình có vẻ bất ổn, lại thật không ngờ ả Tâm Lan muốn hất toàn bộ nước bẩn lên người mình, nhưng lời của Dương Mộng Hàm khiến hắn thức tỉnh, chuyện cũng vậy, hắn đổi hướng, nương theo ý tứ của Mộng Hàm một mực thâm tình nhìn Tâm Lan.
Hắn đã không dễ chịu thì ả đừng hòng đàng hoàng gả cho người khác. Đã là người của hắn mà còn làm bộ thánh khiết, thật buồn nôn!
Buổi tiệc đính hôn cứ thế bị hủy, chuyện hôm nay như một trò đùa, nhà họ Dương và họ Tạ đều mất mặt trước khách khứa. Định hại người rốt cuộc ngu ngốc hại chính mình
Sở Tịnh Nhiên vẫn theo dõi Tâm Lan xem cô ta sẽ giở trò gì trong buổi lễ, dù đây là ngày vui của ả, nhưng cũng là một cơ hội để làm cô xấu mặt, ảnh hưởng danh dự của nhà Mộ Dung.
Mộng Hàm bất giác chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, không chú ý liền đụng phải một phục vụ nam đi ngang phía sau làm ngã ly rượu vang lên chính lễ phục mà cô đang mặc.
Cô đành phải mượn một căn phòng theo dẫn dắt của phục vụ, để đổi bộ lễ phục khác.
Trong lúc cô đang loay hoay để kéo khóa kéo phía sau lưng lên, thì cửa bỗng nhiên mở, một đôi giày tây đen bước vào, đôi chân săn chắc ẩn sau quần âu phẳng phiu, cắt may đẹp đẽ, bước những sải bước dài, bước gần về phía cô.
Khi cô định bỏ cuộc nhờ ai đó vào giúp, giữ lấy chiếc váy định quay người đi lại chỗ điện thoại bàn thì một cánh tay duỗi ra kéo cô lại.
Theo quán tính, cả người Tịnh Nhiên đổ về phía sau ngã vào vòm ngực săn chắc của người phía sau, lại là đàn ông, cô nam quả nữ cùng trong phòng, không kịp nghĩ nhiều, cô ra sức chống cự, thúc tay ra phía sau, động tác dứt khoát liền mạch chân cũng đạp mạnh xuống chân người nam nhân phía sau hòng tránh thoát, nhưng người đó phản ứng rất nhanh giữ chặt lấy tay và né đòn tấn công của cô. Giọng nói trầm ấm vang lên trong lúc giằng co.
- Em định mưu sát chồng mình, hửm?
Mọi hành động của cô đều ngây ngốc máy móc dừng lại, khi giọng nói ấy phát ra, khóa váy của cô cũng được người vừa bước vào kéo giúp. Sau khi xong cô quay lại, nhìn rõ người trước mắt, khuôn mặt khôi ngô, góc cạnh nhưng đôi mắt tinh anh, lại lộ rõ sự mệt mỏi, có lẽ gấp rút quay về, không ngủ đủ giấc trong chuyến bay dài.
- Mộ.. A Trạch sau anh biết em ở đây, à không, sao anh ở đây giờ này. Không phải, đúng ra giờ này anh phải ở nước ngoài?
- Tôi ở đây em mất hứng?
Sở Tịnh Nhiên bất ngờ, nội tâm nhen nhóm chút vui mừng, chút khẩn trương. Cô nở nụ cười tươi chuyên nghiệp.
- Sao có thể, em rất vui là đằng khác.
Như nhớ ra gì đó, cô cúi đầu.
- Em sao thế?
- Lễ phục anh tặng bẩn rồi.
Ngưng mắt nhìn cô hai giây, anh gõ nhẹ lên trán cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
Mộ Dung Trạch ôm lấy eo cô quay người ra khỏi phòng
- Tôi không cần em phải tiết kiệm. Tiền kiếm được là để dùng, bẩn thì mua cái khác là được. Thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền!
Cô trợn trắng mắt nhìn anh, anh cũng thật đủ kiêu
- Được rồi, nếu đổi lễ phục xong thì chúng ta ra ngoài, xong sớm còn về nhà.
Bữa tiệc vẫn diễn ra bình thường cho đến khi một người đàn ông trông hơi gầy gò, dáng vẻ thư sinh, nhưng bước chân lại không mấy linh hoạt, có phần chểnh choảng, hắn không màng người xung quanh một mực bước vội về phía Mộng Hàm, một bộ dạng ưu sầu, đau khổ, gả này không ai khác chính là Ngụy Hàn.
Tịnh Nhiên còn đang bất ngờ vì A Trạch đột nhiên xuất hiện ngoài dự liệu khiến tâm trạng cô thư thái, bớt căng thẳng hơn phần nào, thế nhưng không thể xua tan cảm giác mách bảo sẽ có điều chẳng lành xảy ra.
Quả nhiên khi bước xuống sảnh tiệc, bỗng nhiên cổ tay còn lại bị ai đó kéo mạnh lại. Cô quay đầu qua, là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ đối với Sở Tịnh Nhiên, nhưng thông qua kí ức của Dương Mộng Hàm, cô nhận ra kẻ này là ai..
Một vài người trong bữa tiệc, bắt đầu chú ý hai người.
- Mộng Hàm sao em không trả lời điện thoại, lại luôn tìm cách tránh mặt anh. Em có nỗi khổ gì phải không?
Giọng nói kiềm nén đau buồn, khổ sở của hắn khiến hàng ngàn cặp mắt bắt đầu nhìn qua có khó hiểu, có bình thản một bộ dáng không liên quan nhưng đa phần là xem kịch vui.
- Anh biết bản thân không xứng với em, nhưng không phải chúng ta bên nhau rất vui, anh sẽ cố gắng để mang lại hạnh phúc cho em..
Cách nói mập mờ, mông lung ấy khiến gia khách hiểu lầm bắt đầu bàn luận, chỉ chỏ.
Tâm Lan thấy Ngụy Hàn bèn thầm nở nụ cười xấu xa, nội tâm suy nghĩ:
- Hôm nay, xem cô thoát thế nào, Mộ Dung Trạch vậy mà cũng ở đây. Thế cũng tốt!
Không hay biết Tạ Minh bên cạnh nhìn qua thì thấy nụ cười không nên có lúc này, dùng thái độ đó với em gái mình, giống như âm mưu thực hiện được. Nén sự khó hiểu, hắn dồn sự chú ý qua nơi bắt đầu ồn ào lên kia.
Giữa đám quan khách một nam một nữ đang lôi kéo. Người nam bộ dạng đau đớn, khổ sở không vui, nhưng cố kiềm nén. Ai nhìn vô cũng cảm thấy người nữ là kẻ đáng trách, phụ tình.
Nếu là chính chủ- Mộng Hàm chắc có lẽ đã bối rối, sợ hãi, tức tối, lúng túng biện giải sẽ nhanh chóng rơi vô bẫy. Người bên ngoài nhìn vô sẽ nghĩ cô đang che đậy, vội vàng phủi sạch mối quan hệ lại càng bôi đen khiến người ta nghi ngờ hơn.
Tịnh Nhiên bình tĩnh quay qua nhìn vị lão công gương mặt tối sầm, không biết đang nghĩ gì vẫn một mực im lặng chờ phản ứng của cô, như có thêm động lực, cô đáp:
- Chátttt!
- Có phải anh nhận nhằm người, Tôi là người phụ nữ đã có chồng, xin anh tự trọng! Chồng tôi là Mộ Dung Trạch. Anh là ai vậy? Ai đã mướn anh hôm nay đến hủy hoại thanh danh tôi?
Cô bình tĩnh điềm nhiên đáp trả thay cho Mộng Hàm cũng như cho Tịnh Nhiên- bản thân cô trong hôn nhân cũng bị lừa gạt.
Dù tức tối, nhưng lời cô phát ra rõ ràng, mạnh mẽ, có lực vừa nói cô vừa tiến về trước, hắn cũng liên tục lui phía sau.
- Sao.. em có thể giả bộ phủi sạch quan hệ từng có của chúng ta. Chúng ta đã từng yêu nhau sâu đậm như vậy..
- Ngưng! Anh đừng vấy bẩn cái gọi là tình yêu, anh đang dùng nó để che đậy hành vi vi phạm pháp luật bôi nhọ tổn hại danh dự của người khác nơi chốn đông người. Dù tôi và anh từng yêu nhau thật đi, thì đã sao? Anh cũng nói là đã từng, tức là đã chia tay. Hiện tại, tôi đã kết hôn chồng tôi lại xuất sắc như vậy, thương tôi như vậy, anh đây là muốn phá hoại gia can người khác sao? Nếu anh yêu tôi, không phải nên chúc phúc cho tôi sao?
- Tạ thiếu, tôi mạn phép hỏi?
- Hửm? Hảo!
Tạ Minh người đàn ông lịch thiệp, cử chỉ tao nhã phóng khoáng, đang bàng quang quan sát cô em dâu tương lai, thì bị điểm danh, này gọi là nằm cũng trúng đạn là đây đi.
- Nếu như một người đàn ông yêu một người phụ nữ chân thành có thể hành động bôi nhọ danh tiết cô ấy giữa đám đông như vậy sao?
- Tất nhiên là không? Nam nhân như vậy là tên khốn không hơn không kém!
Từng chữ cứ thế chui vào lỗ tai của tất cả mọi người đang có mặt, bao gồm gia đình Tạ Minh.
- Tâm Lan, chị cũng đồng ý với quan điểm của anh rể đúng không?
Một câu không đầu không đuôi khiến những người đang xì xào bỗng chốc im lặng. Quan khách đang vây quanh bỗng đồng loạt xoay đầu theo ánh nhìn của Mộng Hàm, cặp mắt dồn phía nữ chính trong buổi tiệc hôm nay.
Tâm Lan khi đối diện mâu trung của Mộng Hàm liền tức xanh cả mặt nhưng vẫn biểu hiện sự dịu dàng đoan trang. Vội liếc nhẹ qua Tạ thiếu gia, sắc mặt anh vẫn giữ sự phong độ nhất định.
- Minh, anh ấy nói không sai, Mộng Hàm đã kết hôn, anh ta nên vui vẻ chúc phúc chứ không phải hành động phá hoại như bây giờ. Quả là thứ cặn bã.
Ngụy Hàn nghe người khác chửi mình cũng đành, ngay cả cô ả bày mưu cho hắn hiện tại lại cắn ngược xem như không quen biết.
- Cô nói ai cặn bả, giả bộ đứng đắn cho ai xem, là cô bày tôi vào đây để hủy thanh danh em gái, nếu không tôi không thân phận sao có thể có thiệp mà vào nơi xa hoa này.
Tâm Lan hốt hoảng, xen kẽ tức giận khi đồng đội lại phản pháo, không ngờ chuyện giữa cô và Ngụy Hàn, bị chính hắn phanh phui, cô đúng là ngu đi hợp tác loại người không não này, cô rối loạn không suy nghĩ nhiều, cứ thế vội thanh minh, giả bộ bộ dạng bị ức hiếp, nức nở nói.
- Hắn vu khống em, Minh. Mộng Hàm, chúng ta là chị em, sao chị hại em được?
- Tâm Lan chị thật sao? Sao chị có thể? Phải, chị em tốt, chị cũng biết việc em cùng hắn chia tay trước đây! Em mất trí nhớ nhưng chị thì không? Tại sao.. chị vẫn luôn đứng im lặng mặc hắn dùng lời bịa đặt hủy thanh danh của em?
Sở Tịnh Nhiên đôi mắt ngấn lệ, điềm đạm như không thể tin được thối lui về sau, quay mặt dựa người vào A Trạch, vai run khẽ hình ảnh thương tâm vì bị người chị em tốt hại, khiến ai nấy xót xa, lập tức cả đám người một lần nữa nhìn về phia Tâm Lan.
Đúng lúc này trên màn hình đáng lẽ là hình của tân giai nhân và tân lang ấy thế mà, trường quay đột nhiên cúp điện một đoạn video được phát sóng trên màn hình.
- A.. a.. a, dùng sức, em còn muốn.. a.. a.. a.
Chủ nhật này anh biết phải làm thế nào đi?
Tâm Lan sắc mặt phát xanh, toàn thân run rẩy người trên hình vậy mà là ả và Ngụy Hàn khi chung đụng, không phải ả đã ghép hình Mộng Hàm và Ngụy Hàn chung với nhau? Tại sao lại vậy?
- Không, không phải, không được nhìn!
- Chị.. anh Minh, em không có, anh tin em đi! Đó không phải em..
Người ta thường nói, nội tâm có quỷ nên chỉ cần người ta nói, dù là việc chẳng liên quan đến bản thân, nhưng cũng mường tượng người đó đang nhắm vào mình.
- Chátttt! Ngụy Hàn, anh im miệng cho tôi! Là anh cùng cô ta hợp tác giở trò phá hư hôn sự của tôi phải không?
Tâm Lan vội che miệng, biết mình nói hớ, đã nói không quen hắn mà gọi cả họ lẫn tên, há chẳng phải tự tát vào mặt, dù nói gì ai cũng không tin.
Dương Mộng Hàm ôm lấy miệng một bộ cả kinh nghẹn ngào lên tiếng.
- Hóa ra chị và Ngụy Hàn vẫn luôn yêu nhau, Tâm Lan sao chị không nói với ba với em với dì, mà lại để Ngụy Hàn dùng em làm bia đỡ đạn để trì hoãn hôn sự của chị.
Chị có quyền yêu Ngụy Hàn, em không trách chị, nhưng chị không thể lôi em vào làm tổn thương đến chồng em như vậy
Mọi người đồng loạt ồ lên, tiếng bàn tán lại vang lên.
Ngụy Hàn thấy tình hình có vẻ bất ổn, lại thật không ngờ ả Tâm Lan muốn hất toàn bộ nước bẩn lên người mình, nhưng lời của Dương Mộng Hàm khiến hắn thức tỉnh, chuyện cũng vậy, hắn đổi hướng, nương theo ý tứ của Mộng Hàm một mực thâm tình nhìn Tâm Lan.
Hắn đã không dễ chịu thì ả đừng hòng đàng hoàng gả cho người khác. Đã là người của hắn mà còn làm bộ thánh khiết, thật buồn nôn!
Buổi tiệc đính hôn cứ thế bị hủy, chuyện hôm nay như một trò đùa, nhà họ Dương và họ Tạ đều mất mặt trước khách khứa. Định hại người rốt cuộc ngu ngốc hại chính mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.