Chương 12: Hiểu lầm
Doãn Vu Nguyệt
29/07/2023
Một buổi tối nọ, khi việc trang trí, sửa sang phòng, gần như hoàn thiện, cô hí hửng với thành quả công sức của bản thân suốt mấy ngày qua. Cầm điện thoại lên, lướt một số tên trong danh bạ, thấy một cái tên, bắt đầu soạn một mẫu tin nhắn đáng yêu gửi đi.
Ở một nơi khác, vào buổi sáng, người đàn ông đang ngồi trên xe đi đến một nơi theo lịch trình ngày hôm nay, bỗng nhiên điện thoại ting cùng rung lên một cái. Đôi bàn tay chắc khỏe với những khớp ngón tay cân đối, đưa vào trong túi áo, lấy chiếc điện thoại ra. Nhìn tên hiện trên màn hình, người đàn ông sửng sờ, bấm vô, một dòng tin nhắn hiện ra.
- A Trạch, buổi sáng vui vẻ! Em có một bất ngờ.. Anh đừng hỏi là bí mật, hihihi, em chờ anh về! Phải nhớ đến em nha, chồng à!
Mộ Dung Trạch đờ người sau khi xem tin nhắn, tên người gửi là Dương Mộng Hàm không sai, nhưng dòng tin nhắn kì dị, khiến nghi vấn cũng ngày càng nhiều. Nếu ở một cặp vợ chồng yêu nhau thì gửi tin nhắn cho nhau là khá bình thường, nhưng với một cặp vợ chồng ngay từ đầu, với cái mác hữu danh vô thực, và có thể sẽ ly hôn, lại thành điều bất thường.
Tuy vậy, công việc vẫn diễn ra hết sức suôn sẻ, tốc độ còn nhanh hơn bình thường. Không ai biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ có chính anh biết.
Dòng tin nhắn gửi xong, cô đoán, chắc cũng vài bữa nữa anh mới về, mà sức khỏe cô cũng tốt rồi, nên trưa ngày hôm sau cùng quản gia Diệp ra ngoài mua sắm chút đồ còn thiếu. Cô muốn đi một mình nhưng dì ấy nhất quyết đòi đi theo, cô cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà khăng khăng theo ý mình. Hai người mua sắm cả buổi. Cô vừa chọn đồ vừa thông qua Diệp quản gia, tìm hiểu những sở thích trước kia của Mộ Dung Trạch.
Khi cô và dì Diệp ra xe để về, cô bất cẩn đã quên một món đồ nên nói với quản gia Diệp, cầm đồ ra xe trước, cô sẽ ra sau.
Từ trung tâm thương mại đi ra, cô cầm trên tay thêm một cái túi trắng, trong mắt tràn đầy ý cười đi ra chỗ đậu xe. Không ngờ ai đó kéo cô lại ôm chầm lấy cơ thể cô, âm giọng cao trầm, mang chút vội vã.
- Hàm Hàm!
Bất thình lình nên cô không kịp đẩy hắn ra, mà việc này lại lọt vào ống kính của một người cách đó không xa. Sau khi lấy lại tinh thần, cô cong đầu gối, thúc vào chỗ hiểm của hắn, tiếp đó đẩy mạnh người đó ra, lại đạp thêm một cú vào người hắn, rồi quay người bỏ đi, miệng chửi thầm, cũng chẳng thèm xem rốt cuộc là ai.
- Khốn kiếp! Tên điên nào vậy!
Còn về gã đàn ông, không kịp phòng bị hắn bị đá đau đến mức khuỵu hai gối xuống, rồi lại bị đập thêm một cú, đến khi có thể ngồi dậy định đuổi theo thì người đã đi xa rồi.
Diệp quản gia thấy cô mặt âm trầm đi ra, lo lắng hỏi.
- Thiếu phu nhân, cô sao thế?
- À, lúc nãy, tôi gặp một tên biến thái..
- Biến thái? Thiếu phu nhân, người có làm sao không? Có cần kêu cảnh sát không? Tên đó đâu, có làm gì cô không?
Quản gia Diệp, vội nắm lấy tay cô, xem xét toàn diện, những lời hỏi thăm vội vàng, cứ thế được tuôn ra, Sở Tịnh Nhiên cảm thấy ấm lòng.
- Dì à, bình tĩnh không có gì, con không sao, hắn ta bị con đá một cú ngay.. Cô kể lại sự việc, còn nháy mắt tinh nghịch với bà.
- Phù.. làm thân già này lo quá!
Ngay khi về nhà, bầu không xung quanh thật khác thường, người dọn dẹp, có phần trốn tránh.
Mộ Dung Trạch mặt đanh lại, không cảm xúc ngồi trên ghế sô-pha. Hôm nay khi về đến nhà, người hầu nói là cô cùng quản gia Diệp ra ngoài mua đồ. Anh chỉ ừ, rồi bước vào phòng ngủ, dự định nghỉ ngơi lại nhận một cú điện thoại, kèm theo một tấm hình rất sắc nét. Hai người trong hình đang ôm nhau tình tứ, người nữ ngũ quan tinh xảo, động lòng người, người nam bộ dáng thư sinh, trong mắt biểu lộ vui mừng, nét mặt nhung nhớ, mãn nguyện.
- Đây là.. sao cô ta dám!
Anh quăng điện thoại đi. Những tưởng đi tắm cố gắng bình ổn sự bực bội trong lòng, nhưng khi đến tủ đồ, mọi thứ trống không, chỉ có cái móc treo lủng lẳng, va chạm phát ra lạch cạch như thầm cười nhào anh. Lúc này anh mới chú ý quan sát, từ ngỡ ngàng, nghi hoặc chuyển dần sang tức giận, tất cả đồ dùng của anh không cánh mà bay.
Anh hít một hơi thật sâu, tiếp tục kìm nén, dời bước qua thư phòng, anh nghĩ nếu còn ở lại sẽ bị tức điên.
Thế nhưng khi anh định lấy một quyển sách, hoặc tài liệu gì thì lại không tìm được, tất cả trong mắt anh, chúng bị sắp xếp lộn xộn hết, ngay cả kỉ vật mà cha anh để lại cũng không thấy. Như có gì đó phựt một cái, anh đấm mạnh vào tường.
- Người đâu hết rồi?
Tại sao chỉ đi vài tuần về đến nhà mọi thứ rối tung lên hết, gọi quản gia Diệp nhưng người hầu chạy lại, anh mới nhớ bà Diệp với Dương Mộng Hàm đã ra ngoài. Hai mắt đổ ngầu, biểu thị sự tức giận tột độ, nhưng giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ, cô dọn dẹp khó hiểu không biết vì sao cảm thấy lạnh sống lưng.
- Ai sắp xếp mọi thứ trong phòng làm việc của tôi.
- Dạ là thiếu phu nhân, người đã sắp xếp.
- Vậy còn phòng ngủ?
- Dạ, cũng là thiếu phu nhân kêu mọi người đem đồ đạc vật dụng của thiếu gia chuyển đi. Tất cả chuyển hết.. ngay cả của thiếu phu nhân..
Cô giúp việc nói một nửa định nói là đồ của thiếu gia đang ở trong phòng ngủ mới của hai người, nhưng vì quá run, chưa kịp nói hết thì..
Mộ Dung Trạch chỉ nghe là cô sai bảo bọn họ chuyển đồ đi, cũng không thèm nghe phần còn lại, đã quay người bỏ đi xuống dưới ngồi, chuẩn bị khởi binh vấn tội.
- Thiếu gia tức giận sao?
Cô giúp việc ngu ngơ, tự hỏi không hiểu mình nói sai gì, đáng lẽ thiếu gia phải vui sao lại thành nổi cơn tam bành* rồi. Thật khó hiểu!
(*) Ý là tức giận tột độ.
Không lâu sao, cô cười tươi rạng rỡ như đóa hoa xuất hiện.
Anh trầm xuống, cơn giận sao khoảng thời gian chờ đợi, vừa lắng xuống lại bùng cháy lên. Anh thầm nghĩ:
- Gặp người tình vui đến vậy sao, tôi chỉ đi hơn nửa tháng cô quá quắc đem đồ đạc của tôi quăng hết, lại còn làm xáo trộn phòng làm việc của tôi, thế thì cũng thôi đi, ngay cả kỉ vật cha tôi mà cô dám làm mất.
- Dì Diệp, dì đi xuống trước đi! Dương Mộng Hàm, cô theo tôi lên lầu!
Dương Mộng Hàm không hiểu chuyện gì hết, tưởng anh về thấy sự sắp xếp của cô nên cảm động, muốn nói riêng.
Cô khó hiểu những cũng hào hởi, sẵn cầm một túi đồ đi đằng sau anh.
- A Trạch, anh về sớm vậy. Em còn định hỏi khi nào về ra sân bay đón anh nữa chứ, còn định tạo bất ngờ cho anh, mà anh biết hết rồi hả? Cái này hôm nay.. em..
Cô đưa cái túi lên cho anh, thì trong lúc bực mình anh phất tay túi đồ rơi xuống đất, nhìn thấy bộ đồ ngủ, cùng áo sơ mi nam. Anh khựng lại thấy hơi có lỗi, nhưng nghĩ lại việc cô làm, cơn giận lại phát anh lấy tay kéo tấm màn ra.
Ở một nơi khác, vào buổi sáng, người đàn ông đang ngồi trên xe đi đến một nơi theo lịch trình ngày hôm nay, bỗng nhiên điện thoại ting cùng rung lên một cái. Đôi bàn tay chắc khỏe với những khớp ngón tay cân đối, đưa vào trong túi áo, lấy chiếc điện thoại ra. Nhìn tên hiện trên màn hình, người đàn ông sửng sờ, bấm vô, một dòng tin nhắn hiện ra.
- A Trạch, buổi sáng vui vẻ! Em có một bất ngờ.. Anh đừng hỏi là bí mật, hihihi, em chờ anh về! Phải nhớ đến em nha, chồng à!
Mộ Dung Trạch đờ người sau khi xem tin nhắn, tên người gửi là Dương Mộng Hàm không sai, nhưng dòng tin nhắn kì dị, khiến nghi vấn cũng ngày càng nhiều. Nếu ở một cặp vợ chồng yêu nhau thì gửi tin nhắn cho nhau là khá bình thường, nhưng với một cặp vợ chồng ngay từ đầu, với cái mác hữu danh vô thực, và có thể sẽ ly hôn, lại thành điều bất thường.
Tuy vậy, công việc vẫn diễn ra hết sức suôn sẻ, tốc độ còn nhanh hơn bình thường. Không ai biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ có chính anh biết.
Dòng tin nhắn gửi xong, cô đoán, chắc cũng vài bữa nữa anh mới về, mà sức khỏe cô cũng tốt rồi, nên trưa ngày hôm sau cùng quản gia Diệp ra ngoài mua sắm chút đồ còn thiếu. Cô muốn đi một mình nhưng dì ấy nhất quyết đòi đi theo, cô cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà khăng khăng theo ý mình. Hai người mua sắm cả buổi. Cô vừa chọn đồ vừa thông qua Diệp quản gia, tìm hiểu những sở thích trước kia của Mộ Dung Trạch.
Khi cô và dì Diệp ra xe để về, cô bất cẩn đã quên một món đồ nên nói với quản gia Diệp, cầm đồ ra xe trước, cô sẽ ra sau.
Từ trung tâm thương mại đi ra, cô cầm trên tay thêm một cái túi trắng, trong mắt tràn đầy ý cười đi ra chỗ đậu xe. Không ngờ ai đó kéo cô lại ôm chầm lấy cơ thể cô, âm giọng cao trầm, mang chút vội vã.
- Hàm Hàm!
Bất thình lình nên cô không kịp đẩy hắn ra, mà việc này lại lọt vào ống kính của một người cách đó không xa. Sau khi lấy lại tinh thần, cô cong đầu gối, thúc vào chỗ hiểm của hắn, tiếp đó đẩy mạnh người đó ra, lại đạp thêm một cú vào người hắn, rồi quay người bỏ đi, miệng chửi thầm, cũng chẳng thèm xem rốt cuộc là ai.
- Khốn kiếp! Tên điên nào vậy!
Còn về gã đàn ông, không kịp phòng bị hắn bị đá đau đến mức khuỵu hai gối xuống, rồi lại bị đập thêm một cú, đến khi có thể ngồi dậy định đuổi theo thì người đã đi xa rồi.
Diệp quản gia thấy cô mặt âm trầm đi ra, lo lắng hỏi.
- Thiếu phu nhân, cô sao thế?
- À, lúc nãy, tôi gặp một tên biến thái..
- Biến thái? Thiếu phu nhân, người có làm sao không? Có cần kêu cảnh sát không? Tên đó đâu, có làm gì cô không?
Quản gia Diệp, vội nắm lấy tay cô, xem xét toàn diện, những lời hỏi thăm vội vàng, cứ thế được tuôn ra, Sở Tịnh Nhiên cảm thấy ấm lòng.
- Dì à, bình tĩnh không có gì, con không sao, hắn ta bị con đá một cú ngay.. Cô kể lại sự việc, còn nháy mắt tinh nghịch với bà.
- Phù.. làm thân già này lo quá!
Ngay khi về nhà, bầu không xung quanh thật khác thường, người dọn dẹp, có phần trốn tránh.
Mộ Dung Trạch mặt đanh lại, không cảm xúc ngồi trên ghế sô-pha. Hôm nay khi về đến nhà, người hầu nói là cô cùng quản gia Diệp ra ngoài mua đồ. Anh chỉ ừ, rồi bước vào phòng ngủ, dự định nghỉ ngơi lại nhận một cú điện thoại, kèm theo một tấm hình rất sắc nét. Hai người trong hình đang ôm nhau tình tứ, người nữ ngũ quan tinh xảo, động lòng người, người nam bộ dáng thư sinh, trong mắt biểu lộ vui mừng, nét mặt nhung nhớ, mãn nguyện.
- Đây là.. sao cô ta dám!
Anh quăng điện thoại đi. Những tưởng đi tắm cố gắng bình ổn sự bực bội trong lòng, nhưng khi đến tủ đồ, mọi thứ trống không, chỉ có cái móc treo lủng lẳng, va chạm phát ra lạch cạch như thầm cười nhào anh. Lúc này anh mới chú ý quan sát, từ ngỡ ngàng, nghi hoặc chuyển dần sang tức giận, tất cả đồ dùng của anh không cánh mà bay.
Anh hít một hơi thật sâu, tiếp tục kìm nén, dời bước qua thư phòng, anh nghĩ nếu còn ở lại sẽ bị tức điên.
Thế nhưng khi anh định lấy một quyển sách, hoặc tài liệu gì thì lại không tìm được, tất cả trong mắt anh, chúng bị sắp xếp lộn xộn hết, ngay cả kỉ vật mà cha anh để lại cũng không thấy. Như có gì đó phựt một cái, anh đấm mạnh vào tường.
- Người đâu hết rồi?
Tại sao chỉ đi vài tuần về đến nhà mọi thứ rối tung lên hết, gọi quản gia Diệp nhưng người hầu chạy lại, anh mới nhớ bà Diệp với Dương Mộng Hàm đã ra ngoài. Hai mắt đổ ngầu, biểu thị sự tức giận tột độ, nhưng giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ, cô dọn dẹp khó hiểu không biết vì sao cảm thấy lạnh sống lưng.
- Ai sắp xếp mọi thứ trong phòng làm việc của tôi.
- Dạ là thiếu phu nhân, người đã sắp xếp.
- Vậy còn phòng ngủ?
- Dạ, cũng là thiếu phu nhân kêu mọi người đem đồ đạc vật dụng của thiếu gia chuyển đi. Tất cả chuyển hết.. ngay cả của thiếu phu nhân..
Cô giúp việc nói một nửa định nói là đồ của thiếu gia đang ở trong phòng ngủ mới của hai người, nhưng vì quá run, chưa kịp nói hết thì..
Mộ Dung Trạch chỉ nghe là cô sai bảo bọn họ chuyển đồ đi, cũng không thèm nghe phần còn lại, đã quay người bỏ đi xuống dưới ngồi, chuẩn bị khởi binh vấn tội.
- Thiếu gia tức giận sao?
Cô giúp việc ngu ngơ, tự hỏi không hiểu mình nói sai gì, đáng lẽ thiếu gia phải vui sao lại thành nổi cơn tam bành* rồi. Thật khó hiểu!
(*) Ý là tức giận tột độ.
Không lâu sao, cô cười tươi rạng rỡ như đóa hoa xuất hiện.
Anh trầm xuống, cơn giận sao khoảng thời gian chờ đợi, vừa lắng xuống lại bùng cháy lên. Anh thầm nghĩ:
- Gặp người tình vui đến vậy sao, tôi chỉ đi hơn nửa tháng cô quá quắc đem đồ đạc của tôi quăng hết, lại còn làm xáo trộn phòng làm việc của tôi, thế thì cũng thôi đi, ngay cả kỉ vật cha tôi mà cô dám làm mất.
- Dì Diệp, dì đi xuống trước đi! Dương Mộng Hàm, cô theo tôi lên lầu!
Dương Mộng Hàm không hiểu chuyện gì hết, tưởng anh về thấy sự sắp xếp của cô nên cảm động, muốn nói riêng.
Cô khó hiểu những cũng hào hởi, sẵn cầm một túi đồ đi đằng sau anh.
- A Trạch, anh về sớm vậy. Em còn định hỏi khi nào về ra sân bay đón anh nữa chứ, còn định tạo bất ngờ cho anh, mà anh biết hết rồi hả? Cái này hôm nay.. em..
Cô đưa cái túi lên cho anh, thì trong lúc bực mình anh phất tay túi đồ rơi xuống đất, nhìn thấy bộ đồ ngủ, cùng áo sơ mi nam. Anh khựng lại thấy hơi có lỗi, nhưng nghĩ lại việc cô làm, cơn giận lại phát anh lấy tay kéo tấm màn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.