Chương 7: Quản gia Diệp
Doãn Vu Nguyệt
29/07/2023
Trong lúc đang suy ngẫm một số ký ức mình vừa dung nạp, một người phụ nữ trung niên tay xách theo một cái cà mên giữ nhiệt, nhẹ nhàng bước vào.
Nhìn thấy Mộng Hàm đã tỉnh bà vui mừng khôn xiết, vội đặt đồ lên bàn, sau đó điều chỉnh giường giúp đỡ cô ngồi dậy. Bà cũng không quên chú ý đến đôi mắt hơi đỏ của Mộng Hàm nhưng không hỏi gì. Chỉ nghĩ đến chiều hôm qua cô tỉnh dậy lại cùng thiếu gia cãi nhau đến nỗi tức giận suốt đêm qua đều ở công ty tăng ca.
Bà cũng có chút không hài lòng về vị thiếu phu nhân này vì dù sao bà cũng một tay trông thiếu gia đến lớn biết rõ con người cậu ấy ôn hòa, ít khi nổi nóng, nhưng từ lúc cùng thiếu phu nhân kết hôn, hai người gặp nhau là náo loạn, gà bay chó sủa, cô luôn miệng đòi ly hôn, làm hại thiếu gia cũng ít khi về nhà hơn trước. Cặp mắt nhìn người tinh tường xưa nay không sai, bà nghĩ vị thiếu phu nhân này bản tính không xấu, bà luôn lẳng lạng ở giữa làm hòa, chỉ là không nghĩ tới lại thiếu phu nhân này ngày càng quá đáng, rồi vụ tự sát cũng xảy ra. Cô cũng là người đầu tiên khiến bà hoài nghi về khả năng phán đoán của chính bản thân.
- Hầy! Bà chỉ đành thở dài, người trẻ tuổi tại sao không trân trọng những gì trước mắt, luôn thích dày vò nhau!
- Dì là?
- Thiếu phu nhân người không? Ta là Diệp Từ quản gia của nhà Mộ Dung.
Chiếc giường được thiết kế ở phần đầu giường có khả năng tự nâng lên nhờ một nút bấm và cánh tay cô có thể chạm tới, cái khay cũng được kéo ra. Từ khi Diệp quản gia này bước vô cô vẫn luôn dõi theo, dù đoán được những cũng làm bộ hỏi, bà hơi kinh ngạc nhưng vẫn duy trì điềm tĩnh đáp lại.
Nhìn bà bộ dạng hòa ái, Tịnh Nhiên lại nhớ người mẹ của mình, chắc lúc này đây, bà đang rất đau khổ, vì cả con gái và cháu ngoại đều cùng lúc gặp chuyện không may. Cô cảm thấy mình thật bất hiếu mặc dù đã tỉnh lại vẫn không tài nào thông báo để cho họ biết mình đang sống, sống trong thân xác của một người khác.
- Tôi có nấu món súp hạt sen đu đủ hầm xương mà thiếu phu nhân thích đây!
- Mau ăn, nhân lúc nó còn nóng, người mới tỉnh ăn ít tốt cho đường ruột, chừng nào đói nữa hẳn ăn thêm, à thuốc ta để sẵn đây! Ăn xong, rồi lại uống thuốc.
Đáp lại một tràn dài không ngừng nghỉ kia nhưng hiền hòa, đầy ấm áp, tình cảm. Cùng lúc đó cái bụng của cô không chịu thua kém đồng thanh kêu lên.
- Ột.. ột!
- Cảm ơn dì!
Thật là mất mặt, cô chỉ muốn úp mặt vô gối thôi, vội vàng lãng tránh nói cảm ơn. Quản gia Diệp có lẽ cũng nghe thấy, nụ cười của bà càng rõ ràng hơn, điều đó làm gò má cô hơi ửng hồng thành đỏ rực, bà cũng sửng sốt, thầm cảm nghĩ:
- Thiếu phu nhân hôm nay thật lạ! Còn cảm ơn, lại biểu hiện của tiểu nữ nhân! Bà nhìn lầm sao?
Cũng khó trách từ đêm qua đến giờ, cô đã bỏ gì vào bụng đâu? Thật sự bây giờ cô có thể ăn hết một con gà huống chi chỉ chén súp nhỏ thế kia, nhưng biết sao được cô cũng đang trong quá trình hồi phục nên chỉ có thể ăn những món nhẹ, dinh dưỡng, dễ tiêu hóa mà thôi.
- Dì nấu ăn, ngon thật đấy!
- Ngon thì thiếu phu nhân ăn nhiều vào!
Mặc dù cô là người kén ăn cũng không tránh khỏi bị món ăn này thuyết phục, hóa ra khẩu vị của cô và người phụ nữ tên Dương Mộng Hàm lúc bị bệnh đều gần giống nhau.
Trải qua sự chăm sóc tận tình của Diệp quản gia chưa đến một tuần cô đã cảm thấy mình đã khỏe hẳn ra, nhưng trong những ngày qua Tịnh Nhiên vẫn không lơ là quên đi việc đang sắm vai Mộng Hàm và cô ấy đang mất kí ức.
Có một hôm, cô như thăm dò, hữu ý vô ý hỏi Diệp quản gia:
- Sao con lại nằm viện? Dì nói Mộ Dung Trạch là chồng con? Nếu vậy tại sao anh ấy không đến thăm con, kể từ hôm con tỉnh lại đến giờ, có phải anh ấy không còn yêu con nữa? Còn ba mẹ con đâu, sao đến họ cũng không cần con? Phải rồi.. cổ tay con tại sao lại bị thương sâu đến vậy, giống như.. tự sát? Sao con không nhớ được gì hết. Hay là con làm gì sai, dì nói con biết đi đừng giấu con!
Giọng nói cô uất nghẹn, gò má đỏ hồng vì kích động, nữa nghi vấn, nữa trầm tư như sắp nghĩ ra gì đó, đôi mắt rưng rưng, như bất kì lúc nào nước mắt cũng chảy xuống hoàn toàn không nhìn ra được cô đang giả vờ, cô cũng thầm cảm thán:
- Tịnh Nhiên ơi Tịnh Nhiên mày không làm diễn viên cũng uổng quá đi mất!
Dì Diệp sau khi nghe cô hỏi, trong nháy mắt giật mình, hoảng hốt, sau đó là bất đắc dĩ, rồi chuyển dần lo lắng, quan tâm, bà không biết phải nói sao, suy nghĩ một lúc bà lên tiếng:
- Thiếu phu nhân, cô bình tĩnh lại, đừng kích động, từ từ rồi sẽ nhớ lại. Còn về việc con nói, thiếu gia không đến thăm, thì con hiểu lầm rồi, hai ngày gần đây công ty có vấn đề, thiếu gia không dành thời gian ra được, dù buổi sáng không đến nhưng mỗi buổi tối đều gọi cho ta, hỏi thăm người, có lúc thiếu phu nhân ngủ, ngài lẳng lặng vào, tới lúc trời gần sáng trước lúc con tỉnh thì mới lặng lẽ rời đi.
- Thật sao ạ?
Nghe lời ấy, mà Tịnh Nhiên giật thót cả mình, nhưng nghĩ lại làm sao có thể, lừa người à, anh ta không lập tức ly hôn với thân xác này là may lắm rồi.
Sau đó cô cũng không hỏi thêm gì nữa, dường như quên mất chuyện đó. Mặc dù không giống như trước, tính cách lại hoạt bát hơn, cười cũng nhiều hơn, lễ phép hơn kể từ vụ tự sát ấy. Đó là những gì vị quản gia này đã nghĩ. Nhưng bà cũng không nghĩ quá sâu, có lẽ từ quỷ môn quan về nên cô nghĩ thoáng, cởi mở hơn trước thôi.
Còn việc Mộng Hàm hỏi về Mộ Dung thiếu gia, bà cũng không nói dối hoàn toàn, dù chưa từng đến thăm nhưng vài hôm trước quả thực buổi tối cậu có gọi điện nhưng chỉ dò xét hỏi thiếu phu nhân có biểu hiện gì lạ không và kêu bà chú ý quan sát rồi báo cáo lại.
Nhìn thấy Mộng Hàm đã tỉnh bà vui mừng khôn xiết, vội đặt đồ lên bàn, sau đó điều chỉnh giường giúp đỡ cô ngồi dậy. Bà cũng không quên chú ý đến đôi mắt hơi đỏ của Mộng Hàm nhưng không hỏi gì. Chỉ nghĩ đến chiều hôm qua cô tỉnh dậy lại cùng thiếu gia cãi nhau đến nỗi tức giận suốt đêm qua đều ở công ty tăng ca.
Bà cũng có chút không hài lòng về vị thiếu phu nhân này vì dù sao bà cũng một tay trông thiếu gia đến lớn biết rõ con người cậu ấy ôn hòa, ít khi nổi nóng, nhưng từ lúc cùng thiếu phu nhân kết hôn, hai người gặp nhau là náo loạn, gà bay chó sủa, cô luôn miệng đòi ly hôn, làm hại thiếu gia cũng ít khi về nhà hơn trước. Cặp mắt nhìn người tinh tường xưa nay không sai, bà nghĩ vị thiếu phu nhân này bản tính không xấu, bà luôn lẳng lạng ở giữa làm hòa, chỉ là không nghĩ tới lại thiếu phu nhân này ngày càng quá đáng, rồi vụ tự sát cũng xảy ra. Cô cũng là người đầu tiên khiến bà hoài nghi về khả năng phán đoán của chính bản thân.
- Hầy! Bà chỉ đành thở dài, người trẻ tuổi tại sao không trân trọng những gì trước mắt, luôn thích dày vò nhau!
- Dì là?
- Thiếu phu nhân người không? Ta là Diệp Từ quản gia của nhà Mộ Dung.
Chiếc giường được thiết kế ở phần đầu giường có khả năng tự nâng lên nhờ một nút bấm và cánh tay cô có thể chạm tới, cái khay cũng được kéo ra. Từ khi Diệp quản gia này bước vô cô vẫn luôn dõi theo, dù đoán được những cũng làm bộ hỏi, bà hơi kinh ngạc nhưng vẫn duy trì điềm tĩnh đáp lại.
Nhìn bà bộ dạng hòa ái, Tịnh Nhiên lại nhớ người mẹ của mình, chắc lúc này đây, bà đang rất đau khổ, vì cả con gái và cháu ngoại đều cùng lúc gặp chuyện không may. Cô cảm thấy mình thật bất hiếu mặc dù đã tỉnh lại vẫn không tài nào thông báo để cho họ biết mình đang sống, sống trong thân xác của một người khác.
- Tôi có nấu món súp hạt sen đu đủ hầm xương mà thiếu phu nhân thích đây!
- Mau ăn, nhân lúc nó còn nóng, người mới tỉnh ăn ít tốt cho đường ruột, chừng nào đói nữa hẳn ăn thêm, à thuốc ta để sẵn đây! Ăn xong, rồi lại uống thuốc.
Đáp lại một tràn dài không ngừng nghỉ kia nhưng hiền hòa, đầy ấm áp, tình cảm. Cùng lúc đó cái bụng của cô không chịu thua kém đồng thanh kêu lên.
- Ột.. ột!
- Cảm ơn dì!
Thật là mất mặt, cô chỉ muốn úp mặt vô gối thôi, vội vàng lãng tránh nói cảm ơn. Quản gia Diệp có lẽ cũng nghe thấy, nụ cười của bà càng rõ ràng hơn, điều đó làm gò má cô hơi ửng hồng thành đỏ rực, bà cũng sửng sốt, thầm cảm nghĩ:
- Thiếu phu nhân hôm nay thật lạ! Còn cảm ơn, lại biểu hiện của tiểu nữ nhân! Bà nhìn lầm sao?
Cũng khó trách từ đêm qua đến giờ, cô đã bỏ gì vào bụng đâu? Thật sự bây giờ cô có thể ăn hết một con gà huống chi chỉ chén súp nhỏ thế kia, nhưng biết sao được cô cũng đang trong quá trình hồi phục nên chỉ có thể ăn những món nhẹ, dinh dưỡng, dễ tiêu hóa mà thôi.
- Dì nấu ăn, ngon thật đấy!
- Ngon thì thiếu phu nhân ăn nhiều vào!
Mặc dù cô là người kén ăn cũng không tránh khỏi bị món ăn này thuyết phục, hóa ra khẩu vị của cô và người phụ nữ tên Dương Mộng Hàm lúc bị bệnh đều gần giống nhau.
Trải qua sự chăm sóc tận tình của Diệp quản gia chưa đến một tuần cô đã cảm thấy mình đã khỏe hẳn ra, nhưng trong những ngày qua Tịnh Nhiên vẫn không lơ là quên đi việc đang sắm vai Mộng Hàm và cô ấy đang mất kí ức.
Có một hôm, cô như thăm dò, hữu ý vô ý hỏi Diệp quản gia:
- Sao con lại nằm viện? Dì nói Mộ Dung Trạch là chồng con? Nếu vậy tại sao anh ấy không đến thăm con, kể từ hôm con tỉnh lại đến giờ, có phải anh ấy không còn yêu con nữa? Còn ba mẹ con đâu, sao đến họ cũng không cần con? Phải rồi.. cổ tay con tại sao lại bị thương sâu đến vậy, giống như.. tự sát? Sao con không nhớ được gì hết. Hay là con làm gì sai, dì nói con biết đi đừng giấu con!
Giọng nói cô uất nghẹn, gò má đỏ hồng vì kích động, nữa nghi vấn, nữa trầm tư như sắp nghĩ ra gì đó, đôi mắt rưng rưng, như bất kì lúc nào nước mắt cũng chảy xuống hoàn toàn không nhìn ra được cô đang giả vờ, cô cũng thầm cảm thán:
- Tịnh Nhiên ơi Tịnh Nhiên mày không làm diễn viên cũng uổng quá đi mất!
Dì Diệp sau khi nghe cô hỏi, trong nháy mắt giật mình, hoảng hốt, sau đó là bất đắc dĩ, rồi chuyển dần lo lắng, quan tâm, bà không biết phải nói sao, suy nghĩ một lúc bà lên tiếng:
- Thiếu phu nhân, cô bình tĩnh lại, đừng kích động, từ từ rồi sẽ nhớ lại. Còn về việc con nói, thiếu gia không đến thăm, thì con hiểu lầm rồi, hai ngày gần đây công ty có vấn đề, thiếu gia không dành thời gian ra được, dù buổi sáng không đến nhưng mỗi buổi tối đều gọi cho ta, hỏi thăm người, có lúc thiếu phu nhân ngủ, ngài lẳng lặng vào, tới lúc trời gần sáng trước lúc con tỉnh thì mới lặng lẽ rời đi.
- Thật sao ạ?
Nghe lời ấy, mà Tịnh Nhiên giật thót cả mình, nhưng nghĩ lại làm sao có thể, lừa người à, anh ta không lập tức ly hôn với thân xác này là may lắm rồi.
Sau đó cô cũng không hỏi thêm gì nữa, dường như quên mất chuyện đó. Mặc dù không giống như trước, tính cách lại hoạt bát hơn, cười cũng nhiều hơn, lễ phép hơn kể từ vụ tự sát ấy. Đó là những gì vị quản gia này đã nghĩ. Nhưng bà cũng không nghĩ quá sâu, có lẽ từ quỷ môn quan về nên cô nghĩ thoáng, cởi mở hơn trước thôi.
Còn việc Mộng Hàm hỏi về Mộ Dung thiếu gia, bà cũng không nói dối hoàn toàn, dù chưa từng đến thăm nhưng vài hôm trước quả thực buổi tối cậu có gọi điện nhưng chỉ dò xét hỏi thiếu phu nhân có biểu hiện gì lạ không và kêu bà chú ý quan sát rồi báo cáo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.