Chương 83: Bộ công cụ.
Mạc Võ
22/11/2018
Lầu các u ám không thấy ánh mặt trời, Đơn Phi ở trong đó vẫn luôn có cảm giác giống như ở trong phần mộ vậy, nghe lời Tào Quan nói, hắn dường như hóa thân thành Tào Quan.
Lương Hiếu Vương phá núi để mở rộng, hắn liền xuyên núi mà vào tới bên cạnh quan tài của Lương Hiếu Vương, trong giây phút mở ra quan tài, nhìn thấy châu báu trân quý đầy trước mắt, duy chỉ không thấy Lương Hiếu Vương.
Loại cảnh tượng này cho dù chỉ là tưởng tượng, Đơn Phi cũng cảm thấy run sợ.
- Ta lúc đầu ngạc nhiên khó có thể tin.
Thanh âm của Tào Quan trong bóng đêm chẳng những run rẩy, còn có chút kích động: - Sau khi xác định mộ thất trước đó chưa từng bị khai quật, ta lập tức theo đường Hoàng Tuyền đi tới mộ thất của Lương Hiếu Vương hậu, tự mình động thủ mở ra quan tài của Lương Hiếu Vương hậu.
- Cũng không có thi thể? Đơn Phi đoán được kết quả, nhưng vẫn là có chút không tin.
Tào Quan chậm rãi nói: - Nói một cách chính xác, bên trong quan tài chỉ còn lại có một chút tro tàn, tro tàn do đốt hương để lại.
Lầu các lại yên tĩnh.
Chẳng những yên tĩnh, còn làm cho người ta có chút rét lạnh.
Đơn Phi thật sự nghĩ không ra lý do Tào Quan phải biên ra câu chuyện này, nhưng vẫn là khó mà tin được lời nói của Tào Quan - Lương Hiếu Vương tiêu phí tâm huyết to lớn, chôn cùng vô số châu báu, bản thân và Hoàng hậu lại không ở bên trong, đạo lý này bất kể nói như thế nào cũng không thông.
Trừ phi...
Trong đầu Đơn Phi ánh sáng chợt lóe, cau mày nói: - Ta tin tưởng lấy bản lĩnh của Tam gia, nhất định có thể biết bên trong có cửa ra khác hay không, có bị người trộm mộ khác nhanh chân đến trước hay không.
- Nếu ngươi đi trộm mộ, ngươi sẽ không cần châu báu, chỉ trộm hai cỗ thi thể?
Tào Quan một câu đã chặn tất cả khả năng của Đơn Phi, mí mắt Đơn Phi nháy nháy: - Vậy chỉ còn lại một loại khả năng cuối cùng... Bọn họ thành tiên rồi, bởi vậy không thấy bóng dáng?
Mọc cánh thành tiên nha.
Ngoại trừ loại nguyên do này, Đơn Phi thật sự nghĩ không ra lý do khác, bổ sung một câu: - Bọn họ dùng đương nhiên là Trường Sinh Hương mà Tam gia nói?
Đột nhiên có chút bật cười, Đơn Phi lắc đầu nói: - Không đúng.
- Không đúng chỗ nào?
Đơn Phi nghe khẩu khí của Tào Quan hiển nhiên đối với chuyện này tin tưởng không nghi ngờ, thầm nghĩ việc lạ hàng năm đều có, gần đây đặc biệt nhiều, Tào Quan thoạt nhìn tuy là không bình thường, nhưng vừa vào Lương Hiếu Vương Lăng không nhìn châu báu lại đi tìm thi thể, trước đó nhất định đã điều tra cặn kẽ, hơn nữa đối với chuyện Lương Hiếu Vương sử dụng Trường Sinh Hương đã biết từ sớm.
Loại điều tra này cũng không phải tin đồn vô căn cứ!
Nhưng hắn vẫn phát hiện một chút nghi hoặc: - Theo lẽ thường, Lương Hiếu Vương sau khi phong mộ, muốn đốt hương nhất định phải có người giúp đỡ, ngươi nhìn thấy người đốt hương, hoặc là thi thể của người này không?
Tào Quan thở dài nói: - Không thấy. Nhưng ngươi đã biết nguyên nhân chết của Lương Hiếu Vương, sao lại không đoán ra huyền cơ trong đó?
Đơn Phi trầm tư một lát, rốt cục trả lời: - Tam gia muốn nói cái chết của Lương Hiếu Vương có khả nghi? Cái gọi là chết bất đắc kỳ tử chẳng qua chỉ là giả chết?
Tào Quan chỉ ừ một tiếng.
Đơn Phi cảm giác chuyện này khó mà tưởng tượng được, nhưng lại hợp tình hợp lý, lại nói tiếp: - Lương Hiếu Vương có lẽ chưa chết đã vào lăng mộ, sau đó đốt lên Trường Sinh Hương cùng Hoàng hậu thành tiên? Loại chuyện này, Lương Hiếu Vương đương nhiên không chịu mượn tay người khác để làm?
Đây là suy đoán theo lẽ thường, có cơ hội trường sinh, ai cũng sẽ không nhường cho người khác.
- Cho tới bây giờ, đây là khả năng duy nhất mà ta nghĩ ra! Tào Quan đưa ra định luận nói.
Đơn Phi lại trầm mặc xuống.
Thật lâu sau, hắn thở hắt ra: - Được, ta tin cách nghĩ của Tam gia, nhưng ta còn có hai điểm không rõ lắm. Mã tiên sinh vì sao tiến cử ta?
- Ta cũng không biết. Tào Quan lắc đầu nói: - Nhưng trên đời này nếu chỉ có lời nói của một người có thể làm cho ta tin tưởng, thì phải là Mã tiên sinh.
Ngươi bị ông ta tẩy não quá sâu rồi.
Đơn Phi âm thầm lầu bầu một câu, lại hỏi: - Cứ coi như ta tin toàn bộ lời nói của Tam gia, cũng tin trên đời này có Trường Sinh Hương, nhưng ta căn bản không biết đi nơi nào tìm, thì giúp Tam gia như thế nào?
- Ngươi không cần tìm, ngươi chỉ cần đi theo ta là được rồi. Tào Quan thấp giọng nói.
Đơn Phi khảo cổ vô số, nếu không cần dùng tiền gấp, lúc trước cũng sẽ không nghĩ ra tay, hắn đối với mộ táng tầm thường thật sự không có hứng thú, lần này lại bị lời nói của Tào Quan kích phát ra hứng thú, lại cười nói: - Được, vậy ta liền đợi tin tức của Tam gia.
Hắn xoay người muốn đi, chợt nghe Tào Quan nói: - Ngươi lại đây.
- Cái gì?
Đơn Phi có chút kinh ngạc, không hiểu dụng ý của Tào Quan, nhưng vẫn là chậm rãi sờ soạng đi thẳng về phía trước, mãi cho đến trước mặt Tào Quan dừng lại, nghe Tào Quan nói: - Ngươi gần đây đắc tội không ít người?
- Ta cũng không biết sao lại thế này. Đơn Phi cười khổ nói.
Trầm mặc một lát, Tào Quan nói: - Ta chỗ này có vài món đồ vật ngươi cầm lấy trước, để tránh chưa tìm được Trường Sinh Hương đã mất mạng.
Trong bóng đêm vang lên một tiếng soạt, có một rương gỗ tinh xảo đưa tới dưới chân của Đơn Phi.
Trong lòng Đơn Phi hơi vui mừng.
Hắn đi tới đây bày tỏ mục đích kỳ thật chính là cùng Tào Quan kết minh, hắn biết Tào Quan là người thông minh, bởi vậy vừa rồi hắn không nói gì liền đi.
Ngươi muốn Trường Sinh Hương, đương nhiên là muốn trường sinh, nhưng ngươi muốn trường sinh, trước tiên phải bảo vệ cái mạng của lão tử đã.
Biết Tào Quan trộm mộ nhiều năm, đồ vật lấy ra nhất định không thứ bình thường, Đơn Phi ngồi xổm xuống mở ra cái rương kia, liền phát hiện có ánh sáng u lam truyền ra.
Ngay chính giữa rương rõ ràng là một viên dạ minh châu tinh xảo.
Thứ này tuy không phải là công cụ dùng để giết người, nhưng cực kỳ hữu dụng khi tiến vào dưới đất, Đơn Phi âm thầm gật đầu, cầm lấy dạ minh châu kia chiếu hướng bên cạnh rương.
Bên trái rương có chiếc ống đồng.
Đơn Phi âm thầm kỳ quái, không hiểu tác dụng của nó, cầm lên chưa kịp hỏi, chợt nghe Tào Quan giải thích nói: - Phá Thiên Tiễn, một ống chín mũi tên. Có thể bắn từng mũi, cũng có thể bắn một lần ba mũi, sau khi dùng có thể thu thập mũi tên sắt gắn lại vào trong ống.
Thời đại này còn có thứ tốt như vậy?
Đơn Phi cầm ống đồng kia, cảm giác rất là thần kỳ, trong lòng đột nhiên nghĩ đến --- ở trên núi bên ngoài thôn Đinh gia nhìn thấy một đám người dùng mũi tên sắt đối phó quái vật, những người đó là thủ hạ của Triệu Đạt, chẳng lẽ bọn họ dùng cũng là cái này?
Tào Quan giống như nhìn ra sự hoang mang của hắn, thản nhiên nói: - Đây là do Mã tiên sinh chế tạo, Giáo Sự trong thành Hứa Đô, chỉ những Mạc Kim Giáo Úy và Phát Khâu Trung Lang Tướng có công mới có thể sử dụng. Tào Công mặc dù tìm bậc thầy phỏng chế, trước sau không thể thành công, chỗ này của ta còn thừa một bộ không sử dụng, ngươi lấy dùng trước đi.
Lại là lão đầu tử đó làm ra sao?
Lão đầu tử đó rốt cuộc còn có bao nhiêu bản lĩnh chưa lộ ra?
Nhưng lấy ra từ trong tay lão đầu tử, nhất định đều là đồ tốt.
Đơn Phi lập tức đem ống sắt để vào trong ngực, qua tay lại cầm lên một chiếc áo tơ màu đen, vốn muốn đặt câu hỏi, đột nhiên hai tay dùng sức giật một cái, chỉ cảm thấy hai tay có chút đau, áo tơ vẫn không tổn thương gì.
- Đây là tơ giáp phòng thân được làm bằng tơ do ô tằm Tây Vực nhả ra, có thể đỡ đao kiếm. Tào Quan tạm ngừng lại nói: - Nhưng ngươi không có việc gì không cần đi thử.
Cái này ta đương nhiên hiểu.
Đơn Phi biết thứ này rất chắc chắn, đao kiếm chém không rách, liền biết thứ này mặc trên người cũng giống như áo chống đạn đơn giản. Nhưng căn cứ tri thức vật lý học, trừ phi ngươi mặc chính là thép tấm hoặc là áo chống đạn được tạo thành từ tài liệu hóa chất công nghệ rất cao, nếu không loại quần áo này vẫn không cách nào phân tán ngoại lực, đau đớn khẳng định khó tránh khỏi.
Nhưng có thứ này so với không có mạnh hơn rất nhiều.
Đơn Phi lại đem áo tơ thu vào trong lòng ngực, cầm lấy một tiểu hồ lô nói: - Đây là cái gì? Đao thương dược?
- Độc dược. Tào Quan đơn giản rõ ràng nói: - Nếu ngươi rơi vào tình huống thật sự không kiên trì nổi, dùng một chút bảo đảm ngươi mất mạng rất nhanh.
Ta vẫn cảm thấy ngươi cho ta những thứ này không phải để cho ta đề phòng kẻ thù, mà là muốn ta đi chịu chết.
Đơn Phi âm thầm lắc đầu, đem tiểu hồ lô thả trở về, bởi vì hắn phát hiện hơn phân nửa còn lại trong rương cũng không thiếu linh kiện làm bằng sắt, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của hắn nhìn sơ, liền biết những thứ này hoàn toàn chính là thùng dụng cụ chuyên dùng để trộm mộ, linh kiện bên trong có thể tùy tiện ghép ra hơn mười loại công cụ hắn cần.
Xẻng Lạc Dương ở chỗ Vương Đại Chuỳ kia không biết làm xong chưa, ta gần như quên việc này rồi.
Tuy nhiên có cái rương này, cũng không gấp dùng cái xẻng kia của Vương Đại Chuỳ.
Tào Tam gia này không hổ danh là tiền bối giới đảo đấu, đúng đối đạo lý muốn làm tốt việc thì phải chuẩn bị tốt dụng cụ lĩnh hội đầy đủ nha.
Khép lại rương, Đơn Phi đơn giản một phen cầm lên, nói tạ ơn hướng bên ngoài lầu các đi ra, chưa tới trước rèm cửa, đột nhiên nghe Tào Quan nói:
- Đơn Phi...
Đơn Phi dừng lại bước chân, không biết Tào Quan hôm nay còn muốn lải nhải cái gì, chợt nghe ông ta buồn bã nói: - Ngươi từng hối hận chưa?
- Đương nhiên. Đơn Phi bật cười nói: - Là người làm sao lại không hối hận?
- Vậy ngươi sẽ làm thế nào? Tào Quan hỏi.
Đơn Phi không hiểu vì sao Tào Quan lại hỏi vấn đề này, trầm ngâm một lát mới nói: - Là người ai không hối hận, chỉ cần sửa đổi là tốt rồi.
- Nhưng... Nếu như ngươi không có cơ hội sửa đổi thì sao?
Ngươi đây là ý gì?
Ta chẳng qua chỉ là nhất thời tham lam cầm nguyên cái rương, vẫn còn là ở dưới sự ngầm đồng ý của ngươi, ngươi nhà lớn nghiệp lớn, không đến mức uy hiếp ta như vậy chứ?
Đơn Phi không rõ ràng cho lắm nói: - Tam gia, ta... không biết... ông có ý tứ gì.
Qua hồi lâu, Tào Quan mới nói: - Ngươi đi đi.
Đơn Phi thở phào một cái, vén rèm cửa lên đi ra lầu các, mới phát hiện đã tới hoàng hôn, màn đêm xanh nhạt từ từ tràn qua đem hắn bao vây chặt chẽ, quay đầu nhìn lại, ánh mắt của hắn xuyên không thấu lầu các, lại biết nơi đó không có ánh sáng, Tào Quan khẳng định vẫn còn tịch mịch ngồi ở chỗ kia.
Trong lầu các không ánh sáng, không có ban ngày, thậm chí không có đêm...
Lương Hiếu Vương phá núi để mở rộng, hắn liền xuyên núi mà vào tới bên cạnh quan tài của Lương Hiếu Vương, trong giây phút mở ra quan tài, nhìn thấy châu báu trân quý đầy trước mắt, duy chỉ không thấy Lương Hiếu Vương.
Loại cảnh tượng này cho dù chỉ là tưởng tượng, Đơn Phi cũng cảm thấy run sợ.
- Ta lúc đầu ngạc nhiên khó có thể tin.
Thanh âm của Tào Quan trong bóng đêm chẳng những run rẩy, còn có chút kích động: - Sau khi xác định mộ thất trước đó chưa từng bị khai quật, ta lập tức theo đường Hoàng Tuyền đi tới mộ thất của Lương Hiếu Vương hậu, tự mình động thủ mở ra quan tài của Lương Hiếu Vương hậu.
- Cũng không có thi thể? Đơn Phi đoán được kết quả, nhưng vẫn là có chút không tin.
Tào Quan chậm rãi nói: - Nói một cách chính xác, bên trong quan tài chỉ còn lại có một chút tro tàn, tro tàn do đốt hương để lại.
Lầu các lại yên tĩnh.
Chẳng những yên tĩnh, còn làm cho người ta có chút rét lạnh.
Đơn Phi thật sự nghĩ không ra lý do Tào Quan phải biên ra câu chuyện này, nhưng vẫn là khó mà tin được lời nói của Tào Quan - Lương Hiếu Vương tiêu phí tâm huyết to lớn, chôn cùng vô số châu báu, bản thân và Hoàng hậu lại không ở bên trong, đạo lý này bất kể nói như thế nào cũng không thông.
Trừ phi...
Trong đầu Đơn Phi ánh sáng chợt lóe, cau mày nói: - Ta tin tưởng lấy bản lĩnh của Tam gia, nhất định có thể biết bên trong có cửa ra khác hay không, có bị người trộm mộ khác nhanh chân đến trước hay không.
- Nếu ngươi đi trộm mộ, ngươi sẽ không cần châu báu, chỉ trộm hai cỗ thi thể?
Tào Quan một câu đã chặn tất cả khả năng của Đơn Phi, mí mắt Đơn Phi nháy nháy: - Vậy chỉ còn lại một loại khả năng cuối cùng... Bọn họ thành tiên rồi, bởi vậy không thấy bóng dáng?
Mọc cánh thành tiên nha.
Ngoại trừ loại nguyên do này, Đơn Phi thật sự nghĩ không ra lý do khác, bổ sung một câu: - Bọn họ dùng đương nhiên là Trường Sinh Hương mà Tam gia nói?
Đột nhiên có chút bật cười, Đơn Phi lắc đầu nói: - Không đúng.
- Không đúng chỗ nào?
Đơn Phi nghe khẩu khí của Tào Quan hiển nhiên đối với chuyện này tin tưởng không nghi ngờ, thầm nghĩ việc lạ hàng năm đều có, gần đây đặc biệt nhiều, Tào Quan thoạt nhìn tuy là không bình thường, nhưng vừa vào Lương Hiếu Vương Lăng không nhìn châu báu lại đi tìm thi thể, trước đó nhất định đã điều tra cặn kẽ, hơn nữa đối với chuyện Lương Hiếu Vương sử dụng Trường Sinh Hương đã biết từ sớm.
Loại điều tra này cũng không phải tin đồn vô căn cứ!
Nhưng hắn vẫn phát hiện một chút nghi hoặc: - Theo lẽ thường, Lương Hiếu Vương sau khi phong mộ, muốn đốt hương nhất định phải có người giúp đỡ, ngươi nhìn thấy người đốt hương, hoặc là thi thể của người này không?
Tào Quan thở dài nói: - Không thấy. Nhưng ngươi đã biết nguyên nhân chết của Lương Hiếu Vương, sao lại không đoán ra huyền cơ trong đó?
Đơn Phi trầm tư một lát, rốt cục trả lời: - Tam gia muốn nói cái chết của Lương Hiếu Vương có khả nghi? Cái gọi là chết bất đắc kỳ tử chẳng qua chỉ là giả chết?
Tào Quan chỉ ừ một tiếng.
Đơn Phi cảm giác chuyện này khó mà tưởng tượng được, nhưng lại hợp tình hợp lý, lại nói tiếp: - Lương Hiếu Vương có lẽ chưa chết đã vào lăng mộ, sau đó đốt lên Trường Sinh Hương cùng Hoàng hậu thành tiên? Loại chuyện này, Lương Hiếu Vương đương nhiên không chịu mượn tay người khác để làm?
Đây là suy đoán theo lẽ thường, có cơ hội trường sinh, ai cũng sẽ không nhường cho người khác.
- Cho tới bây giờ, đây là khả năng duy nhất mà ta nghĩ ra! Tào Quan đưa ra định luận nói.
Đơn Phi lại trầm mặc xuống.
Thật lâu sau, hắn thở hắt ra: - Được, ta tin cách nghĩ của Tam gia, nhưng ta còn có hai điểm không rõ lắm. Mã tiên sinh vì sao tiến cử ta?
- Ta cũng không biết. Tào Quan lắc đầu nói: - Nhưng trên đời này nếu chỉ có lời nói của một người có thể làm cho ta tin tưởng, thì phải là Mã tiên sinh.
Ngươi bị ông ta tẩy não quá sâu rồi.
Đơn Phi âm thầm lầu bầu một câu, lại hỏi: - Cứ coi như ta tin toàn bộ lời nói của Tam gia, cũng tin trên đời này có Trường Sinh Hương, nhưng ta căn bản không biết đi nơi nào tìm, thì giúp Tam gia như thế nào?
- Ngươi không cần tìm, ngươi chỉ cần đi theo ta là được rồi. Tào Quan thấp giọng nói.
Đơn Phi khảo cổ vô số, nếu không cần dùng tiền gấp, lúc trước cũng sẽ không nghĩ ra tay, hắn đối với mộ táng tầm thường thật sự không có hứng thú, lần này lại bị lời nói của Tào Quan kích phát ra hứng thú, lại cười nói: - Được, vậy ta liền đợi tin tức của Tam gia.
Hắn xoay người muốn đi, chợt nghe Tào Quan nói: - Ngươi lại đây.
- Cái gì?
Đơn Phi có chút kinh ngạc, không hiểu dụng ý của Tào Quan, nhưng vẫn là chậm rãi sờ soạng đi thẳng về phía trước, mãi cho đến trước mặt Tào Quan dừng lại, nghe Tào Quan nói: - Ngươi gần đây đắc tội không ít người?
- Ta cũng không biết sao lại thế này. Đơn Phi cười khổ nói.
Trầm mặc một lát, Tào Quan nói: - Ta chỗ này có vài món đồ vật ngươi cầm lấy trước, để tránh chưa tìm được Trường Sinh Hương đã mất mạng.
Trong bóng đêm vang lên một tiếng soạt, có một rương gỗ tinh xảo đưa tới dưới chân của Đơn Phi.
Trong lòng Đơn Phi hơi vui mừng.
Hắn đi tới đây bày tỏ mục đích kỳ thật chính là cùng Tào Quan kết minh, hắn biết Tào Quan là người thông minh, bởi vậy vừa rồi hắn không nói gì liền đi.
Ngươi muốn Trường Sinh Hương, đương nhiên là muốn trường sinh, nhưng ngươi muốn trường sinh, trước tiên phải bảo vệ cái mạng của lão tử đã.
Biết Tào Quan trộm mộ nhiều năm, đồ vật lấy ra nhất định không thứ bình thường, Đơn Phi ngồi xổm xuống mở ra cái rương kia, liền phát hiện có ánh sáng u lam truyền ra.
Ngay chính giữa rương rõ ràng là một viên dạ minh châu tinh xảo.
Thứ này tuy không phải là công cụ dùng để giết người, nhưng cực kỳ hữu dụng khi tiến vào dưới đất, Đơn Phi âm thầm gật đầu, cầm lấy dạ minh châu kia chiếu hướng bên cạnh rương.
Bên trái rương có chiếc ống đồng.
Đơn Phi âm thầm kỳ quái, không hiểu tác dụng của nó, cầm lên chưa kịp hỏi, chợt nghe Tào Quan giải thích nói: - Phá Thiên Tiễn, một ống chín mũi tên. Có thể bắn từng mũi, cũng có thể bắn một lần ba mũi, sau khi dùng có thể thu thập mũi tên sắt gắn lại vào trong ống.
Thời đại này còn có thứ tốt như vậy?
Đơn Phi cầm ống đồng kia, cảm giác rất là thần kỳ, trong lòng đột nhiên nghĩ đến --- ở trên núi bên ngoài thôn Đinh gia nhìn thấy một đám người dùng mũi tên sắt đối phó quái vật, những người đó là thủ hạ của Triệu Đạt, chẳng lẽ bọn họ dùng cũng là cái này?
Tào Quan giống như nhìn ra sự hoang mang của hắn, thản nhiên nói: - Đây là do Mã tiên sinh chế tạo, Giáo Sự trong thành Hứa Đô, chỉ những Mạc Kim Giáo Úy và Phát Khâu Trung Lang Tướng có công mới có thể sử dụng. Tào Công mặc dù tìm bậc thầy phỏng chế, trước sau không thể thành công, chỗ này của ta còn thừa một bộ không sử dụng, ngươi lấy dùng trước đi.
Lại là lão đầu tử đó làm ra sao?
Lão đầu tử đó rốt cuộc còn có bao nhiêu bản lĩnh chưa lộ ra?
Nhưng lấy ra từ trong tay lão đầu tử, nhất định đều là đồ tốt.
Đơn Phi lập tức đem ống sắt để vào trong ngực, qua tay lại cầm lên một chiếc áo tơ màu đen, vốn muốn đặt câu hỏi, đột nhiên hai tay dùng sức giật một cái, chỉ cảm thấy hai tay có chút đau, áo tơ vẫn không tổn thương gì.
- Đây là tơ giáp phòng thân được làm bằng tơ do ô tằm Tây Vực nhả ra, có thể đỡ đao kiếm. Tào Quan tạm ngừng lại nói: - Nhưng ngươi không có việc gì không cần đi thử.
Cái này ta đương nhiên hiểu.
Đơn Phi biết thứ này rất chắc chắn, đao kiếm chém không rách, liền biết thứ này mặc trên người cũng giống như áo chống đạn đơn giản. Nhưng căn cứ tri thức vật lý học, trừ phi ngươi mặc chính là thép tấm hoặc là áo chống đạn được tạo thành từ tài liệu hóa chất công nghệ rất cao, nếu không loại quần áo này vẫn không cách nào phân tán ngoại lực, đau đớn khẳng định khó tránh khỏi.
Nhưng có thứ này so với không có mạnh hơn rất nhiều.
Đơn Phi lại đem áo tơ thu vào trong lòng ngực, cầm lấy một tiểu hồ lô nói: - Đây là cái gì? Đao thương dược?
- Độc dược. Tào Quan đơn giản rõ ràng nói: - Nếu ngươi rơi vào tình huống thật sự không kiên trì nổi, dùng một chút bảo đảm ngươi mất mạng rất nhanh.
Ta vẫn cảm thấy ngươi cho ta những thứ này không phải để cho ta đề phòng kẻ thù, mà là muốn ta đi chịu chết.
Đơn Phi âm thầm lắc đầu, đem tiểu hồ lô thả trở về, bởi vì hắn phát hiện hơn phân nửa còn lại trong rương cũng không thiếu linh kiện làm bằng sắt, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của hắn nhìn sơ, liền biết những thứ này hoàn toàn chính là thùng dụng cụ chuyên dùng để trộm mộ, linh kiện bên trong có thể tùy tiện ghép ra hơn mười loại công cụ hắn cần.
Xẻng Lạc Dương ở chỗ Vương Đại Chuỳ kia không biết làm xong chưa, ta gần như quên việc này rồi.
Tuy nhiên có cái rương này, cũng không gấp dùng cái xẻng kia của Vương Đại Chuỳ.
Tào Tam gia này không hổ danh là tiền bối giới đảo đấu, đúng đối đạo lý muốn làm tốt việc thì phải chuẩn bị tốt dụng cụ lĩnh hội đầy đủ nha.
Khép lại rương, Đơn Phi đơn giản một phen cầm lên, nói tạ ơn hướng bên ngoài lầu các đi ra, chưa tới trước rèm cửa, đột nhiên nghe Tào Quan nói:
- Đơn Phi...
Đơn Phi dừng lại bước chân, không biết Tào Quan hôm nay còn muốn lải nhải cái gì, chợt nghe ông ta buồn bã nói: - Ngươi từng hối hận chưa?
- Đương nhiên. Đơn Phi bật cười nói: - Là người làm sao lại không hối hận?
- Vậy ngươi sẽ làm thế nào? Tào Quan hỏi.
Đơn Phi không hiểu vì sao Tào Quan lại hỏi vấn đề này, trầm ngâm một lát mới nói: - Là người ai không hối hận, chỉ cần sửa đổi là tốt rồi.
- Nhưng... Nếu như ngươi không có cơ hội sửa đổi thì sao?
Ngươi đây là ý gì?
Ta chẳng qua chỉ là nhất thời tham lam cầm nguyên cái rương, vẫn còn là ở dưới sự ngầm đồng ý của ngươi, ngươi nhà lớn nghiệp lớn, không đến mức uy hiếp ta như vậy chứ?
Đơn Phi không rõ ràng cho lắm nói: - Tam gia, ta... không biết... ông có ý tứ gì.
Qua hồi lâu, Tào Quan mới nói: - Ngươi đi đi.
Đơn Phi thở phào một cái, vén rèm cửa lên đi ra lầu các, mới phát hiện đã tới hoàng hôn, màn đêm xanh nhạt từ từ tràn qua đem hắn bao vây chặt chẽ, quay đầu nhìn lại, ánh mắt của hắn xuyên không thấu lầu các, lại biết nơi đó không có ánh sáng, Tào Quan khẳng định vẫn còn tịch mịch ngồi ở chỗ kia.
Trong lầu các không ánh sáng, không có ban ngày, thậm chí không có đêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.