Chương 101: Đỉnh Tử Cấm
Mạc Võ
22/11/2018
Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp
Keng!
Trường kiếm mà Tào Phi bị đánh rớt khi nào bây giờ mới rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu run rẩy.
Trong vườn im phăng phắc, không ai nhúc nhích, nhưng ngoại trừ người áo xanh đó ra, e là tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lòng mình.
Người này là ai?
Sao lại có kiếm pháp như thế?
Tào Phi không có nhúc nhích, cho dù y tự phụ dũng mãnh, nhưng cùng lắm cũng chỉ là cưỡi ngựa săn thú, rất ít khi thực sự tiến hành giết chóc kiểu máu lạnh, bị người áo xanh đó nhìn qua một cái, chỉ thấy trong ánh mắt đó chỉ có tiêu sát trang nghiêm vô biên.
Không có ai dám nghi ngờ những lời người này nói, ít nhất Tào Phi không dám, Tào Ninh Nhi cũng không có động đậy, nàng cũng sợ tới mức không dám tự ý nhúc nhích.
Biện phu nhân thấy Tào Phi và người áo xanh cách nhau chẳng qua khoảng cách một thanh kiếm, sợ tới hồn phi phách tán, vốn định không màng tất cả xông lên trước, nhưng lời nói của người áo xanh lại khiến bà đứng khựng tại chỗ.
-Ai dám nhúc nhích, thì sẽ giống như chiếc trâm cài tóc này.
Bà không sợ chết, nhưng lại sợ Tào Phi vì cử động của bà mà gặp bất trắc, vậy thì bà bất luận thế nào cũng sẽ không thể tha thứ cho mình.
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Sắc mặt Tào Thuận xám xịt, y hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng khống chế được huyết khí không ngừng sục sôi, thấy người áo xanh không trả lời, Tào Thuận khàn giọng hỏi:
- Ngươi… là ai?
Người này rốt cuộc đến đây vì mục đích gì?
Người áo xanh không hề đếm xỉa tới Tào Thuần, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bức tường, thấy Đơn Phi vẫn còn ngồi xổm trên tường,y nhàn nhạt nói:
- Đơn Phi, ngươi qua đây.
Mẹ nó!
Sắc mặt Đơn Phi có phần hóa đen, thầm nghĩ người này sao lại biết hắn? Trong lòng hắn thầm nghĩ, thì đột nhiên nghĩ tới lời nói vừa nãy của người áo xanh: Đơn Phi, ngươi giống như Mã Vị Lai…
Người này không chỉ biết hắn, mà còn quen biết cả Mã Vị Lai?
Lúc này đổi thành người khác, e là sớm đã quay đầu bỏ chạy rồi. Đơn Phi không bỏ chạy, hắn tuyệt đối không ngốc, biết rằng người ta đã biết họ tên của hắn rồi, nhất định sẽ biết địa chỉ nhà cửa hắn ở đâu, hắn có thể chạy đi đâu?
Nếu người này thật sự muốn giết hắn, căn bản không cần nói nhảm với hắn, hắn bất luận thế nào cũng tuyệt đối không thể tránh khỏi sự truy sát của người này.
Nghĩ tới đây, Đơn Phi làm một chuyện mà không ai ngờ tới. Hắn nhảy từ trên tường xuống, phủi phủi cát bụi trên người, từ tốn đi tới trong ánh nhìn kinh ngạc của Tào Phi. Hắn dừng tại chỗ cách người áo xanh ba trượng, ôm quyền hành lễ với người áo xanh, nói:
- Đại hiệp có dặn dò gì ạ?
Người áo xanh nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, chậm rãi nói:
- Trên tay ta có hai người, nhưng đối với ta mà nói, hoàn toàn vô dụng.
Tào Phi vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không tài nào phản bác, chỉ nghe người áo xanh lại nói:
- Đơn Phi ngươi vẫn còn chút tác dụng, ngươi qua đây, thay hai người này.
Tào Phi ngẩn ra.
Tào Ninh Nhi chỉ cảm thấy lưng mình toàn mồ hôi hột, hai môi nàng run rẩy hai cái, thấp giọng nói:
- Đừng.
Đơn Phi cũng ngẩn ra, nằm mơ cũng không ngờ người áo xanh lại bắt hắn đổi con tin. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Biện phu nhân đang nhìn hắn, trong mắt ngấn lệ, môi mấp máy, nhưng lời cầu xin lại không hề tuôn ra khỏi miệng. Đơn Phi cười một cái:
- Được thôi.
Hai chữ nhẹ nhàng thoát ra từ miệng hắn, tất cả mọi người đều ngẩn cả ra.
Tào Phi vốn dĩ rất bất mãn Đơn Phi, thầm nghĩ chỉ cần tiểu tử này không uống lộn thuốc, nhất định sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ Đơn Phi lại đồng ý cái rụp, điều này thật ngoài suy đoán của y.
Biện phu nhân nước mắt tuôn rơi, cảm kích khôn xiết.
Người áo xanh đó chỉ nhìn Đơn Phi một cái, hồi lâu mới nói:
- Được, ngươi qua đây!
Đơn Phi thầm nghĩ đưa đầu ra chịu một đao, rụt đầu lại thì chịu hai đao. Nếu đã như vậy, hà tất nói nhiều phí lời. Hắn gật gật đầu, Đơn Phi vừa định tiến lên trước, thì bị Tào Thuần kéo lại.
- Tào Thống Lĩnh…
Tào Thuần nhìn Đơn Phi, ánh mắt phức tạp, vỗ vỗ vai của hắn, thấp giọng nói:
- Ngươi cẩn thận chút.
Ngươi thật biết nói chuyện.
Ta có cẩn thận đi nữa cũng không thể đỡ lại một nhát kiếm của người này, ta còn tưởng ngươi chuẩn bị thế ta qua đó ứng phó một chút chứ.
Đơn Phi thầm mắng trong lòng, nhưng hắn đang đảm đương vai trò anh hùng, tuyệt đối không có đạo lý quay đầu bỏ chạy. Hắn lết từng bước tới trước mặt người áo xanh, rồi mới nói:
- Được rồi, tại hạ đã nghe lời dặn của đại hiệp… ủa…
Hắn còn chưa nói xong, đã bị người áo xanh một tay nắm lấy vai, không đợi hắn ra tiếng, đã bị người áo xanh đó đưa bay lên, nhảy lên đầu tường.
Ngoài tường có tiếng kêu réo chói tai, bỗng có đao thương xông ra!
Tào Thuần mừng trước sợ sau, vừa nãy y vừa truyền cảnh báo ra ngoài, biết rằng thủ hạ ở gần đó nhất định sẽ chạy ngay đến. Những người này đều là người lanh lợi, lặng lẽ mai phục bên ngoài tường đợi mệnh lệnh của y. Lúc này thấy người áo xanh rời đi, không cần hiệu lệnh của y, đương nhiên sẽ ra tay chặn lại.
Nhưng… những người này…
Không đợi y suy nghĩ thêm, thì thấy giữa không trung lại xuất hiện một tia chớp, nháy mắt lại có màu máu đỏ thẫm vụt lên trời.
Lòng của Tào Thuận trầm xuống, y nhảy lên đầu tường, thì thấy bên ngoài tường có bốn người đã ngã xuống đất, và đầu của họ thì không biết đi đâu.
Rầm một tiếng.
Tào Ninh Nhi thấy Đơn Phi xả thân lấy thân làm con tin, con tim sớm đã rung động không thôi, thấy người áo xanh đem theo Đơn Phi rời khỏi, cũng không biết dũng khí từ đâu ra, lại dám cất bước đuổi theo.
Chỉ là nàng chỉ vừa mới chạy hai bước, thì thấy một vật bay từ bên ngoài tường vào, rơi xuống đất lăn lông lốc hai cái, vừa hay ngừng lại dưới chân của nàng. Nàng cúi đầu nhìn, thì thấy một cái đầu người trợn tròn hai mắt giận dữ đang nhìn mình.
Trước mắt tối sầm lại, cơ thể yếu đuối của Tào Ninh Nhi lảo đảo hai cái, rồi mềm oặt ngất xỉu xuống đất.
Tào Phi thấy Đơn Phi bị bắt, nhưng y không có tiến lên trước, mà còn lui về sau hai bước một cách vô thức, thì đột nhiên thấy có một vật bay tới, đưa tay ra đánh, chỉ thấy cảm giác trên tay mềm mềm nhờn nhờn, y hét lên một tiếng, nhảy sang một bên nhìn cái đầu người bị y đánh rơi xuống đất, trên trán lấm tấm mồi hôi.
Tào Thuần đứng trên đầu tường, nhìn bốn binh sĩ Hổ Báo Kỵ mất đầu nằm dưới đất, mắt giần giật, hiển nhiên là không ngờ uy lực một kiếm của người này lại mạnh như thế, chỉ thấy tim đập thình thịch không thôi. Tào Thuần nhìn hướng mà người áo xanh đó rời khỏi, nghiến răng nói:
- Ngươi chạy không thoát đâu.
xxx
Gió lạnh phất mặt, trăng sáng soi đường.
Đơn Phi bị người áo xanh cõng lên như cõng bao tải, leo lên cây, rồi chuyển sang mái hiên, chỉ thấy người áo xanh men theo nóc nhà một đường chạy về phía bắc, trong lòng Đơn Phi kinh hãi dị thường.
Chạy về phía bắc nữa chẳng phải là Hoàng cung sao?
Đó là nơi ở của Thiên tử Lưu Hiệp, không lẽ người này định đi viếng thăm Thiên tử chứ?
Người này rốt cuộc là ai, thật sự có chút vô pháp vô thiên, rốt cuộc tới đây vì cái gì? Gã biết Mã Vị Lai, lại nhắc Đơn Phi chung với Mã Vị Lai, không lẽ gã biết Đơn Phi và Mã Vị Lai quen biết nhau?
Nhưng làm sao có thể thế chứ?
Chuyện này tuyệt đối không phải Tào Quan nói ra ngoài, vậy thì tại sao người này lại biết rõ điều này?
Đơn Phi bị xách tới xây xẩm đầu óc, đột nhiên cảm thấy cả người chúi xuống, kinh hãi hô thấp một tiếng. Hắn vốn như đang lâng lâng trên mây, chúi xuống đột ngột thế này, thật sự cảm giác có chút vạn kiếp bất phục.
Cũng may chỉ chúi xuống một lát, thì nghe tiếng “phịch”, hắn bị ném mạnh lên trên mái ngói, sau đó lăn lông lốc, lập tức đưa tay nắm lấy rìa nóc, mới dừng cơ thể mình lại.
Thì thấy người áo xanh không biết đã ngồi trên nóc tự lúc nào, nhìn về phía bắc.
Đơn Phi nhìn tình hình xung quanh, mới phát hiện thấy nơi hắn đang ở dường như là một ngôi miếu. Trong khuôn viên trống rỗng trước mặt có một cái chuông rất to, trông cũng nặng tới ngàn cân.
Lại nhìn bốn phía, thì thấy xung quanh có mấy khu đình viện, cũng có đại điện sừng sững, chắc là điện Đại Phật, điện Tiếp Dẫn gì đó…
Đại điện mà y đang ở cao nhất, chắc hẳn là chủ điện trong miếu.
Đơn Phi mới tới Hứa Đô chưa bao lâu, ngoại trừ trong vòng tiếp xúc, thì luôn bận việc kinh doanh, rất ít khi đi dạo, nhưng cũng biết thành Hứa Đô từ khi Thiên tử dời tới, đã xây thêm không ít chùa, trong đó có Bạch Mã Tự.
Bạch Mã Tự vốn là chùa cổ xếp hàng thứ nhất của Phật giáo Trung Quốc, còn được Phật giáo xưng là tổ đình Thích Nguyên.
Nhưng đó là Bạch Mã Tự ở Lạc Dương.
Bây giờ thiên hạ đại loạn, thành Lạc Dương sớm đã tàn tạ không thôi. Theo như sử sách ghi chép, mãi tới khi Tào Phi dời về Lạc Dương,lúc chết vẫn chưa hoàn thành công trình mở rộng thành Lạc Dương, thành Lạc Dương lúc này rất thê lương, có thể nhìn thấy sự tồi tàn của Bạch Mã Tự.
Lưu Hiệp tới Hứa Đô, có thể do hoài niệm cảnh tượng phồn vinh của Lạc Dương, hai là một lòng hướng Phật, nên lại cho xây một ngôi Bạch Mã Tự ở Hứa Đô, người ta gọi là Tiểu Bạch Mã Tự.
Người áo xanh này giết người không chớp mắt, vừa nãy liên tiếp giết chết bốn người. Lúc đầu người bay lên, Đơn Phi nhìn mà cũng muốn nôn ra, càng không biết người này đưa hắn tới miếu tự để làm gì.
Một hồi lâu sau, người áo xanh cuối cùng cũng mở miệng:
- Đi tiếp về phía bắc, chính là cung điện của Thiên tử gì đó rồi.
Đơn Phi nhìn về phía bắc, lờ mờ nhìn thấy mái hiên cong cong ở đằng xa, trông khí phái vô cùng, có vọng lâu cao ngất, cũng không biết lính canh ở đó có nhìn thấy được chỗ này không. Cho dù nhìn thấy, e cũng chỉ là chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán một phen, tuyệt đối không thể nào ra tay giúp hắn.
- Đúng thế, đại hiệp nói đúng lắm.
Đơn Phi đáp một câu.
- Nếu ta muốn ra tay giết Thiên tử thành Hứa Đô này, thật sự là dễ như trở bàn tay.
Người áo xanh lại nói.
Đơn Phi thầm lo lắng cho cái đầu trên cổ Lưu Hiệp, thầm nghĩ tên lão tiểu tử Lưu Hiệp này cả đời đều đang minh tranh ám đấu với Tào Tháo, có thể y nằm mơ cũng không ngờ rằng còn có người khác muốn lấy đầu của y, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ gật gật đầu.
Hắn biết rằng người áo xanh không phải đang nói quá.
- Cho dù là Tào Tháo, nếu ta muốn giết ông ta, cũng không phải là chuyện quá khó.
Người áo xanh lại lẩm bẩm:
- Nhưng ta vẫn chưa muốn làm thế.
Chỉ cần người thích là được.
Đơn Phi nói thầm trong lòng, không có phản đối mãnh liệt đối với cách nói này của người áo xanh.
Người có thể dễ dàng đánh bại Tào Thuần, trong Tam Quốc có ai có thể làm được? Nên biết rằng trong chiến dịch Trường Bản sau này,chính Tào Thuần đã đem theo năm ngàn Hổ Báo Kỵ, đánh tới Lưu Bị phải quăng mũ cởi giáp bỏ chạy.
Lúc đó Lưu Bị còn phải bỏ chạy cùng với Trương Phi và Gia Cát Lượng nữa. Tuy nói là Tào Thuần có mang theo Hổ Báo Kỵ, nhưng cũng thấy được sự dũng mãnh của Tào Thuần.
Nhưng Tào Thuần, dưới tay người này, ngay cả một chiêu cũng không qua nổi?
Vừa nghĩ tới đây, Đơn Phi cuối cùng cũng nói:
- Các hạ võ công rất cao, tại hạ thật sự mới gặp lần đầu.
Tục ngữ có câu: không đánh người mặt cười. Mặc dù Đơn Phi rất to gan, nhưng đối mặt với loại người này cũng có chút kiêng dè đề phòng,nói tốt hai ba câu cũng không chết ai, nhưng nếu lúc này hắn đắc tội người này, thì mấy thủ hạ chết đi của Tào Thuần chính là minh chứng cho kết cục của hắn.
Huống hồ, câu nói này không có chút phóng đại nào hết.
Người áo xanh vẫn nhìn về phía Hoàng cung, đột nhiên lên tiếng:
- Ngươi thật sự là một người rất thú vị.
Đơn Phi muốn cười, nhưng cảm giác cơ mặt có chút cứng ngắc. Hắn lại nghe người áo xanh nói:
- Ngươi chẳng qua là hạ nhân trong phủ Tào Hồng, nhưng gần đây lại có phần nổi bật quá mức, thật khiến ta thấy thú vị vô cùng. Nghe nói ngươi là nhi tử Vu Linh, bán thân làm nô cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhưng không lâu sau đó ngươi đắc tội Tào Phi, vừa nãy thì lại cứu Tào Phi.Ngươi đắc tội gia tộc đệ nhất dưới trướng Tào Tháo Tuân gia, nhưng lại kết giao đệ nhất kỳ tá Quách Gia, bọn Hạ Hầu Hành, Tuân Uẩn trong mắt ngươi chẳng là gì cả, thậm chí không lâu trước ngươi còn gặp qua Tào Tháo, và ngay đêm nay, ngươi lại gặp Biện phu nhân.
Ngừng lại chốc lát, người áo xanh nói:
- Những cuộc kỳ ngộ trong mấy ngày nay của ngươi, một số người cả đời cũng không có được.
Đơn Phi cảm thấy kinh hãi trong lòng, hắn không hiểu tại sao đối phương lại hiểu rõ nhất cử nhất động của hắn. Hắn trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Một số người có cơ hội làm, chỉ là không đi làm mà thôi.
Người áo xanh trầm ngâm chốc lát một cách hiếm thấy, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:
- Không sai, kỳ ngộ mỗi người ai cũng có, nhưng cũng giống như chiếc thuyền trong biển lớn, có buồm mới biết được phương hướng,không có buồm thì cũng chỉ đi quanh đi quẩn không mục đích mà thôi. Nhưng người có buồm trên thế gian này vốn cũng chẳng nhiều.
Y đột nhiên nói ra câu này, Đơn Phi cảm thấy có chút ngạc nhiên, cảm thấy mặc dù kiếm pháp người này cao cường, đầu óc cũng tuyệt đối không tồi. Thấy sát khí của người này đối với hắn không quá mãnh liệt, Đơn Phi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, lên tiếng:
- Đại hiệp đang làm gì? Không cần đi nghỉ sao?
Hắn vốn tưởng người áo xanh sẽ không trả lời, không ngờ người áo xanh lại trả lời mấy chữ:
- Ta đang đợi!
Keng!
Trường kiếm mà Tào Phi bị đánh rớt khi nào bây giờ mới rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu run rẩy.
Trong vườn im phăng phắc, không ai nhúc nhích, nhưng ngoại trừ người áo xanh đó ra, e là tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lòng mình.
Người này là ai?
Sao lại có kiếm pháp như thế?
Tào Phi không có nhúc nhích, cho dù y tự phụ dũng mãnh, nhưng cùng lắm cũng chỉ là cưỡi ngựa săn thú, rất ít khi thực sự tiến hành giết chóc kiểu máu lạnh, bị người áo xanh đó nhìn qua một cái, chỉ thấy trong ánh mắt đó chỉ có tiêu sát trang nghiêm vô biên.
Không có ai dám nghi ngờ những lời người này nói, ít nhất Tào Phi không dám, Tào Ninh Nhi cũng không có động đậy, nàng cũng sợ tới mức không dám tự ý nhúc nhích.
Biện phu nhân thấy Tào Phi và người áo xanh cách nhau chẳng qua khoảng cách một thanh kiếm, sợ tới hồn phi phách tán, vốn định không màng tất cả xông lên trước, nhưng lời nói của người áo xanh lại khiến bà đứng khựng tại chỗ.
-Ai dám nhúc nhích, thì sẽ giống như chiếc trâm cài tóc này.
Bà không sợ chết, nhưng lại sợ Tào Phi vì cử động của bà mà gặp bất trắc, vậy thì bà bất luận thế nào cũng sẽ không thể tha thứ cho mình.
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Sắc mặt Tào Thuận xám xịt, y hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng khống chế được huyết khí không ngừng sục sôi, thấy người áo xanh không trả lời, Tào Thuận khàn giọng hỏi:
- Ngươi… là ai?
Người này rốt cuộc đến đây vì mục đích gì?
Người áo xanh không hề đếm xỉa tới Tào Thuần, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bức tường, thấy Đơn Phi vẫn còn ngồi xổm trên tường,y nhàn nhạt nói:
- Đơn Phi, ngươi qua đây.
Mẹ nó!
Sắc mặt Đơn Phi có phần hóa đen, thầm nghĩ người này sao lại biết hắn? Trong lòng hắn thầm nghĩ, thì đột nhiên nghĩ tới lời nói vừa nãy của người áo xanh: Đơn Phi, ngươi giống như Mã Vị Lai…
Người này không chỉ biết hắn, mà còn quen biết cả Mã Vị Lai?
Lúc này đổi thành người khác, e là sớm đã quay đầu bỏ chạy rồi. Đơn Phi không bỏ chạy, hắn tuyệt đối không ngốc, biết rằng người ta đã biết họ tên của hắn rồi, nhất định sẽ biết địa chỉ nhà cửa hắn ở đâu, hắn có thể chạy đi đâu?
Nếu người này thật sự muốn giết hắn, căn bản không cần nói nhảm với hắn, hắn bất luận thế nào cũng tuyệt đối không thể tránh khỏi sự truy sát của người này.
Nghĩ tới đây, Đơn Phi làm một chuyện mà không ai ngờ tới. Hắn nhảy từ trên tường xuống, phủi phủi cát bụi trên người, từ tốn đi tới trong ánh nhìn kinh ngạc của Tào Phi. Hắn dừng tại chỗ cách người áo xanh ba trượng, ôm quyền hành lễ với người áo xanh, nói:
- Đại hiệp có dặn dò gì ạ?
Người áo xanh nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, chậm rãi nói:
- Trên tay ta có hai người, nhưng đối với ta mà nói, hoàn toàn vô dụng.
Tào Phi vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không tài nào phản bác, chỉ nghe người áo xanh lại nói:
- Đơn Phi ngươi vẫn còn chút tác dụng, ngươi qua đây, thay hai người này.
Tào Phi ngẩn ra.
Tào Ninh Nhi chỉ cảm thấy lưng mình toàn mồ hôi hột, hai môi nàng run rẩy hai cái, thấp giọng nói:
- Đừng.
Đơn Phi cũng ngẩn ra, nằm mơ cũng không ngờ người áo xanh lại bắt hắn đổi con tin. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Biện phu nhân đang nhìn hắn, trong mắt ngấn lệ, môi mấp máy, nhưng lời cầu xin lại không hề tuôn ra khỏi miệng. Đơn Phi cười một cái:
- Được thôi.
Hai chữ nhẹ nhàng thoát ra từ miệng hắn, tất cả mọi người đều ngẩn cả ra.
Tào Phi vốn dĩ rất bất mãn Đơn Phi, thầm nghĩ chỉ cần tiểu tử này không uống lộn thuốc, nhất định sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ Đơn Phi lại đồng ý cái rụp, điều này thật ngoài suy đoán của y.
Biện phu nhân nước mắt tuôn rơi, cảm kích khôn xiết.
Người áo xanh đó chỉ nhìn Đơn Phi một cái, hồi lâu mới nói:
- Được, ngươi qua đây!
Đơn Phi thầm nghĩ đưa đầu ra chịu một đao, rụt đầu lại thì chịu hai đao. Nếu đã như vậy, hà tất nói nhiều phí lời. Hắn gật gật đầu, Đơn Phi vừa định tiến lên trước, thì bị Tào Thuần kéo lại.
- Tào Thống Lĩnh…
Tào Thuần nhìn Đơn Phi, ánh mắt phức tạp, vỗ vỗ vai của hắn, thấp giọng nói:
- Ngươi cẩn thận chút.
Ngươi thật biết nói chuyện.
Ta có cẩn thận đi nữa cũng không thể đỡ lại một nhát kiếm của người này, ta còn tưởng ngươi chuẩn bị thế ta qua đó ứng phó một chút chứ.
Đơn Phi thầm mắng trong lòng, nhưng hắn đang đảm đương vai trò anh hùng, tuyệt đối không có đạo lý quay đầu bỏ chạy. Hắn lết từng bước tới trước mặt người áo xanh, rồi mới nói:
- Được rồi, tại hạ đã nghe lời dặn của đại hiệp… ủa…
Hắn còn chưa nói xong, đã bị người áo xanh một tay nắm lấy vai, không đợi hắn ra tiếng, đã bị người áo xanh đó đưa bay lên, nhảy lên đầu tường.
Ngoài tường có tiếng kêu réo chói tai, bỗng có đao thương xông ra!
Tào Thuần mừng trước sợ sau, vừa nãy y vừa truyền cảnh báo ra ngoài, biết rằng thủ hạ ở gần đó nhất định sẽ chạy ngay đến. Những người này đều là người lanh lợi, lặng lẽ mai phục bên ngoài tường đợi mệnh lệnh của y. Lúc này thấy người áo xanh rời đi, không cần hiệu lệnh của y, đương nhiên sẽ ra tay chặn lại.
Nhưng… những người này…
Không đợi y suy nghĩ thêm, thì thấy giữa không trung lại xuất hiện một tia chớp, nháy mắt lại có màu máu đỏ thẫm vụt lên trời.
Lòng của Tào Thuận trầm xuống, y nhảy lên đầu tường, thì thấy bên ngoài tường có bốn người đã ngã xuống đất, và đầu của họ thì không biết đi đâu.
Rầm một tiếng.
Tào Ninh Nhi thấy Đơn Phi xả thân lấy thân làm con tin, con tim sớm đã rung động không thôi, thấy người áo xanh đem theo Đơn Phi rời khỏi, cũng không biết dũng khí từ đâu ra, lại dám cất bước đuổi theo.
Chỉ là nàng chỉ vừa mới chạy hai bước, thì thấy một vật bay từ bên ngoài tường vào, rơi xuống đất lăn lông lốc hai cái, vừa hay ngừng lại dưới chân của nàng. Nàng cúi đầu nhìn, thì thấy một cái đầu người trợn tròn hai mắt giận dữ đang nhìn mình.
Trước mắt tối sầm lại, cơ thể yếu đuối của Tào Ninh Nhi lảo đảo hai cái, rồi mềm oặt ngất xỉu xuống đất.
Tào Phi thấy Đơn Phi bị bắt, nhưng y không có tiến lên trước, mà còn lui về sau hai bước một cách vô thức, thì đột nhiên thấy có một vật bay tới, đưa tay ra đánh, chỉ thấy cảm giác trên tay mềm mềm nhờn nhờn, y hét lên một tiếng, nhảy sang một bên nhìn cái đầu người bị y đánh rơi xuống đất, trên trán lấm tấm mồi hôi.
Tào Thuần đứng trên đầu tường, nhìn bốn binh sĩ Hổ Báo Kỵ mất đầu nằm dưới đất, mắt giần giật, hiển nhiên là không ngờ uy lực một kiếm của người này lại mạnh như thế, chỉ thấy tim đập thình thịch không thôi. Tào Thuần nhìn hướng mà người áo xanh đó rời khỏi, nghiến răng nói:
- Ngươi chạy không thoát đâu.
xxx
Gió lạnh phất mặt, trăng sáng soi đường.
Đơn Phi bị người áo xanh cõng lên như cõng bao tải, leo lên cây, rồi chuyển sang mái hiên, chỉ thấy người áo xanh men theo nóc nhà một đường chạy về phía bắc, trong lòng Đơn Phi kinh hãi dị thường.
Chạy về phía bắc nữa chẳng phải là Hoàng cung sao?
Đó là nơi ở của Thiên tử Lưu Hiệp, không lẽ người này định đi viếng thăm Thiên tử chứ?
Người này rốt cuộc là ai, thật sự có chút vô pháp vô thiên, rốt cuộc tới đây vì cái gì? Gã biết Mã Vị Lai, lại nhắc Đơn Phi chung với Mã Vị Lai, không lẽ gã biết Đơn Phi và Mã Vị Lai quen biết nhau?
Nhưng làm sao có thể thế chứ?
Chuyện này tuyệt đối không phải Tào Quan nói ra ngoài, vậy thì tại sao người này lại biết rõ điều này?
Đơn Phi bị xách tới xây xẩm đầu óc, đột nhiên cảm thấy cả người chúi xuống, kinh hãi hô thấp một tiếng. Hắn vốn như đang lâng lâng trên mây, chúi xuống đột ngột thế này, thật sự cảm giác có chút vạn kiếp bất phục.
Cũng may chỉ chúi xuống một lát, thì nghe tiếng “phịch”, hắn bị ném mạnh lên trên mái ngói, sau đó lăn lông lốc, lập tức đưa tay nắm lấy rìa nóc, mới dừng cơ thể mình lại.
Thì thấy người áo xanh không biết đã ngồi trên nóc tự lúc nào, nhìn về phía bắc.
Đơn Phi nhìn tình hình xung quanh, mới phát hiện thấy nơi hắn đang ở dường như là một ngôi miếu. Trong khuôn viên trống rỗng trước mặt có một cái chuông rất to, trông cũng nặng tới ngàn cân.
Lại nhìn bốn phía, thì thấy xung quanh có mấy khu đình viện, cũng có đại điện sừng sững, chắc là điện Đại Phật, điện Tiếp Dẫn gì đó…
Đại điện mà y đang ở cao nhất, chắc hẳn là chủ điện trong miếu.
Đơn Phi mới tới Hứa Đô chưa bao lâu, ngoại trừ trong vòng tiếp xúc, thì luôn bận việc kinh doanh, rất ít khi đi dạo, nhưng cũng biết thành Hứa Đô từ khi Thiên tử dời tới, đã xây thêm không ít chùa, trong đó có Bạch Mã Tự.
Bạch Mã Tự vốn là chùa cổ xếp hàng thứ nhất của Phật giáo Trung Quốc, còn được Phật giáo xưng là tổ đình Thích Nguyên.
Nhưng đó là Bạch Mã Tự ở Lạc Dương.
Bây giờ thiên hạ đại loạn, thành Lạc Dương sớm đã tàn tạ không thôi. Theo như sử sách ghi chép, mãi tới khi Tào Phi dời về Lạc Dương,lúc chết vẫn chưa hoàn thành công trình mở rộng thành Lạc Dương, thành Lạc Dương lúc này rất thê lương, có thể nhìn thấy sự tồi tàn của Bạch Mã Tự.
Lưu Hiệp tới Hứa Đô, có thể do hoài niệm cảnh tượng phồn vinh của Lạc Dương, hai là một lòng hướng Phật, nên lại cho xây một ngôi Bạch Mã Tự ở Hứa Đô, người ta gọi là Tiểu Bạch Mã Tự.
Người áo xanh này giết người không chớp mắt, vừa nãy liên tiếp giết chết bốn người. Lúc đầu người bay lên, Đơn Phi nhìn mà cũng muốn nôn ra, càng không biết người này đưa hắn tới miếu tự để làm gì.
Một hồi lâu sau, người áo xanh cuối cùng cũng mở miệng:
- Đi tiếp về phía bắc, chính là cung điện của Thiên tử gì đó rồi.
Đơn Phi nhìn về phía bắc, lờ mờ nhìn thấy mái hiên cong cong ở đằng xa, trông khí phái vô cùng, có vọng lâu cao ngất, cũng không biết lính canh ở đó có nhìn thấy được chỗ này không. Cho dù nhìn thấy, e cũng chỉ là chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán một phen, tuyệt đối không thể nào ra tay giúp hắn.
- Đúng thế, đại hiệp nói đúng lắm.
Đơn Phi đáp một câu.
- Nếu ta muốn ra tay giết Thiên tử thành Hứa Đô này, thật sự là dễ như trở bàn tay.
Người áo xanh lại nói.
Đơn Phi thầm lo lắng cho cái đầu trên cổ Lưu Hiệp, thầm nghĩ tên lão tiểu tử Lưu Hiệp này cả đời đều đang minh tranh ám đấu với Tào Tháo, có thể y nằm mơ cũng không ngờ rằng còn có người khác muốn lấy đầu của y, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ gật gật đầu.
Hắn biết rằng người áo xanh không phải đang nói quá.
- Cho dù là Tào Tháo, nếu ta muốn giết ông ta, cũng không phải là chuyện quá khó.
Người áo xanh lại lẩm bẩm:
- Nhưng ta vẫn chưa muốn làm thế.
Chỉ cần người thích là được.
Đơn Phi nói thầm trong lòng, không có phản đối mãnh liệt đối với cách nói này của người áo xanh.
Người có thể dễ dàng đánh bại Tào Thuần, trong Tam Quốc có ai có thể làm được? Nên biết rằng trong chiến dịch Trường Bản sau này,chính Tào Thuần đã đem theo năm ngàn Hổ Báo Kỵ, đánh tới Lưu Bị phải quăng mũ cởi giáp bỏ chạy.
Lúc đó Lưu Bị còn phải bỏ chạy cùng với Trương Phi và Gia Cát Lượng nữa. Tuy nói là Tào Thuần có mang theo Hổ Báo Kỵ, nhưng cũng thấy được sự dũng mãnh của Tào Thuần.
Nhưng Tào Thuần, dưới tay người này, ngay cả một chiêu cũng không qua nổi?
Vừa nghĩ tới đây, Đơn Phi cuối cùng cũng nói:
- Các hạ võ công rất cao, tại hạ thật sự mới gặp lần đầu.
Tục ngữ có câu: không đánh người mặt cười. Mặc dù Đơn Phi rất to gan, nhưng đối mặt với loại người này cũng có chút kiêng dè đề phòng,nói tốt hai ba câu cũng không chết ai, nhưng nếu lúc này hắn đắc tội người này, thì mấy thủ hạ chết đi của Tào Thuần chính là minh chứng cho kết cục của hắn.
Huống hồ, câu nói này không có chút phóng đại nào hết.
Người áo xanh vẫn nhìn về phía Hoàng cung, đột nhiên lên tiếng:
- Ngươi thật sự là một người rất thú vị.
Đơn Phi muốn cười, nhưng cảm giác cơ mặt có chút cứng ngắc. Hắn lại nghe người áo xanh nói:
- Ngươi chẳng qua là hạ nhân trong phủ Tào Hồng, nhưng gần đây lại có phần nổi bật quá mức, thật khiến ta thấy thú vị vô cùng. Nghe nói ngươi là nhi tử Vu Linh, bán thân làm nô cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhưng không lâu sau đó ngươi đắc tội Tào Phi, vừa nãy thì lại cứu Tào Phi.Ngươi đắc tội gia tộc đệ nhất dưới trướng Tào Tháo Tuân gia, nhưng lại kết giao đệ nhất kỳ tá Quách Gia, bọn Hạ Hầu Hành, Tuân Uẩn trong mắt ngươi chẳng là gì cả, thậm chí không lâu trước ngươi còn gặp qua Tào Tháo, và ngay đêm nay, ngươi lại gặp Biện phu nhân.
Ngừng lại chốc lát, người áo xanh nói:
- Những cuộc kỳ ngộ trong mấy ngày nay của ngươi, một số người cả đời cũng không có được.
Đơn Phi cảm thấy kinh hãi trong lòng, hắn không hiểu tại sao đối phương lại hiểu rõ nhất cử nhất động của hắn. Hắn trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Một số người có cơ hội làm, chỉ là không đi làm mà thôi.
Người áo xanh trầm ngâm chốc lát một cách hiếm thấy, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:
- Không sai, kỳ ngộ mỗi người ai cũng có, nhưng cũng giống như chiếc thuyền trong biển lớn, có buồm mới biết được phương hướng,không có buồm thì cũng chỉ đi quanh đi quẩn không mục đích mà thôi. Nhưng người có buồm trên thế gian này vốn cũng chẳng nhiều.
Y đột nhiên nói ra câu này, Đơn Phi cảm thấy có chút ngạc nhiên, cảm thấy mặc dù kiếm pháp người này cao cường, đầu óc cũng tuyệt đối không tồi. Thấy sát khí của người này đối với hắn không quá mãnh liệt, Đơn Phi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, lên tiếng:
- Đại hiệp đang làm gì? Không cần đi nghỉ sao?
Hắn vốn tưởng người áo xanh sẽ không trả lời, không ngờ người áo xanh lại trả lời mấy chữ:
- Ta đang đợi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.