Chương 38: Thái tử?
Mạc Võ
07/03/2017
Dịch giả: Phàm.
Đan Phi chạy đi rất nhanh, nhưng mà mấy thớt tuấn mã không có xu thế chậm lại, dùng tốc độ lúc này của hắn nếu như cứ thế lao vào Hổ Đầu cộng thêm mấy con kỵ mã kia không có chạy chậm lại, rất có khả năng hắn cùng Hổ Đầu cùng bị đánh bay.
Nhưng mà hắn vẫn muốn chạy.
Khi đó Hắn căn bản không có suy nghĩ nhiều chỉ biết là trước mắt có một hài tử cần hắn cứu, chỉ có thể chạy nhanh hơn nữa mới có hi vọng.
Phố dài tĩnh lặng, chỉ có tiếng móng ngựa kinh tâm động phách.
Ngay lúc tiếp cận tuấn mã của Hổ Đầu khoảng một trượng, Đan Phi chỉ cách Hổ Đầu ba sải chân nữa.
Chỉ còn ba sải chân, cứ ngỡ như trước mắt là một cái hố trời!
Đan Phi hiện rất khẩn trương, trong lúc ấy hắn lại cảm thấy trong người hết sức khó chịu, lồng ngực tự nhiên tức tối, trái tim hắn đột nhiên nóng lên, sau đó lại cảm thấy có một cỗ nhiệt nóng cực nhanh truyền tới hai chân.
Dục vọng con người là vô hạn thế nhưng năng lực của họ lại rất hạn chế, vào thời điểm ấy Đan Phi bỗng nhiên cảm giác được hai chân như được truyền vào một nguồn sức mạnh không tên, ở đằng kia trước lúc xảy ra tai nạn, hắn gập người bay đến bên người Hổ Đầu rồi ôm người tiểu hài tử này lăn ra ngoài.
Con ngựa hí dài vọt lên, chân trước nâng cao hồi lâu mới mới đạp vào chỗ Hổ Đầu vừa được Đan Phi ôm đi, mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt.
- Phanh!
Một tiếng động hỗn độn vang lên, Đan Phi ôm Hổ Đầu va vào một cái sạp bên lề.
- Đan đại ca.
Liên Hoa vội vã tiến đến, vừa chạy vừa khóc nức nở:
- Anh có sao không?
Đang phi chỉ cảm thấy đầu óc choán váng não bộ như muốn căng ra, mặc kệ đau đớn hắn liền buông Hổ Đầu trong ngực ra loay hoay kiểm tra cơ thể nó một hồi, chú nhóc bị dọa cho trợn mắt há mồm, cũng may không bị thương tích gì, hắn cười khổ, rồi đem Hổ Đầu cho Liên Hoa.
Liên Hoa mặc kệ Hổ Đầu, hoảng hốt hét to:
- Đan đại ca, anh bị chảy máu kìa.
Cô bé luống cuống tay chân, vội vàng móc ra một cái khăn tay bằng vải bố đặt lên trán Đan Phi.
Lúc này Đan Phi mới có cảm giác đau đớn, nhận ra trên trán có máu tươi chảy xuống, liền cảm thấy đau đớn, hắn lại cười khổ đáp lại:
- Ta không sao.
Liên Hoa nước mắt lăn dài, bớp liền vào mặt Hổ Đầu ba cái vừa bớp vừa khàn giọng mắng:
- Đầu Hổ ngươi làm sao không phân biệt được nặng nhẹ, chỉ vì một đồng bạc, xém tý nữa khiến Đan đại ca vì ngươi mà gặp nguy hiểm rồi, ngươi có biết không?
Đầu Hổ sớm bị dọa cho sững người, bị Liên Hoa giáng cho một bạt tai vào mặt mới "Oa, oa" khóc lớn, Liên Hoa vốn bực mình tính đánh thêm vài cái, tay mới giơ lên liền bị Đan Phi chụp lại.
- Đầu Hổ không phải cố ý.
Đan Phi thở dài, nói tiếp:
- Đầu Hổ, lần sau không nên làm như vậy.
- Hóa ra là một đám nghèo kiết xác.
Tiếng nói chua chát truyền tới, kèm theo một đống biểu tình kinh miệt lẫn xem thường, Đan phi hít xâu một hơi cố nén cơn giận, tay ôm trán nhìn qua bên kia đường, thấy mấy thanh niên cưỡi ngựa đã dừng hết lại, hắn không rõ ai đã nói ra câu hồi nảy, lại nhận thấy mấy thanh niên kia muốn thúc ngựa rời đi.
- Các ngươi đứng lại cho ta.
Đan Phi bỗng nhiên quát lớn.
Những người kia khẽ giật mình, đều ghì ngựa lại, kẻ cầm đầu đám người ngựa kia không hề lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nhìn Đan Phi, ánh mắt trời chói chan, chiếu vào thân ảnh đám người cưỡi ngựa, bóng đen kéo dài ra che khuất mặt Đan Phi.
Bên cạnh y là một thiếu niên có đôi mắt gà chọi (Đấu kê nhãn)*, nghe thế liền đưa mắt đánh giá Đan Phi một lượt, rồi nói:
- Ngươi là gia nô của nhà nào, dám bảo chúng ta đứng lại?
Đan Phi hít xâu một hơi, nắm chăt nấm đấm, tính đáp lại:
- Là!
Đan Phi chưa nói hết câu, thiếu niên bỗng quất mạnh roi ngựa, ánh mắt hiếu kỳ, nói tiếp:
- Ngươi gọi chúng ta đứng lại làm gì?
- Ta cho rằng các ngươi nên xin lỗi.
Đan phi chậm rãi nói.
Đường phố náo động phút chốt yên ắng lại, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Hổ Đầu, những người đứng xem nhìn vào Đan Phi với biểu tình ngạc nhiên.
Yên lặng giây lát những người kia đột nhiên cười lớn, cười nghiên ngả như thể vừa nghe xong một câu chuyện khôi hài, thanh niên kia cười đến ngả nghiêng, sau đó cầm chặt roi ngựa, nghiêm giọng nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa.
Đan Phi cười nhạt, bình thản nói:
- Nơi này là Hứa Đô, và vùng đất dưới chân thiên tử, là nơi có vương pháp hẳn hoi, các ngươi phóng ngựa trên đường phố tấp nập, quấy nhiễu dân chúng, vốn đã có lỗi, ta thấy rằng để cho các ngươi xin lỗi vẫn còn nhẹ tội.
Nghe xong, thiếu niên càng cười lớn hơn, y cố nén cười, nói với giọng đùa cợt:
- Thế tử, người có nghe rõ không, hắn dám cùng ngài nhắc đến vương pháp, thoạt nhìn còn muốn trị tội cả ngài.
Đan phi khẽ run.
Thế tử, ai là thế tử?
Thiếu niên kia lại cười với điệu bộ khinh miệt, giương cao roi ngựa chỉ về phía Đan Phi, quát lớn:
- Ngươi cái tên gia nô ngu xuẩn này, ngay cả thế tử cũng không nhận ra, đúng là mắt chó không biết nhìn người.
Đan Phi hít xâu một hơi, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ vị này là công tử của Tào Tư Không sao?
Sau khi mấy người kia nghe được câu này, biểu tình như đang xem xiếc khỉ, ngoại trừ kẻ cầm đầu ấy vẫn lạnh lùng nhìn Đan Phi, còn lại tất cả ai nấy đều cười nghiên ngả, tranh nhau chế nhiễu hắn:
- Thì ra tên này là kẻ ngốc, Thành Hứa đô còn có thế tử nào khác sao?
Thế tử Tào Phi?!
Gió lạnh nổi lên, Đan Phi nhìn bầu trời sáng chói bỗng trở nên ảm đạm, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một tia lãnh ý, phong cảnh ngày hè phút chốc trở nên heo hút, gió lớn nổi lên lá vàng dứt cành bay loạn, đường phố sạch sẽ phút cứ ngỡ như bị lá vàng phủ kín.
Ô Thanh cùng Ô đại nương sớm đã chạy tới, nghe được người trước mắt họ đúng là thế tử-------- Tại thành Hứa Đô tuy nói là dưới chân thiên tử, nhưng thật chất lại là thiên hạ của Tào Tháo, Tào Phi là ai? Là con trai ruột của y, cha rồng tất có con hổ, quyền thế của y ở cái thành này chẳng khác gì một nhị thế tổ có cha làm hoàng đế, dân chúng xung quanh nghe xong đều bị hù cho khiếp sợ.
Liên Hoa càng thêm hoảng hốt, liền kéo Hổ Đầu đến bên người Đan Phi, thấp giọng nói:
- Đan đại ca, chúng ta đi thôi. Đều tại Hổ Đầu bất cẩn.
Nàng hiểu rõ, nếu đắc tội với những người này thường không có kết quả tốt, liền cốc Hổ Đầu một cái mạnh, hàm ý trách móc:
- Còn không mau hướng Thế tử nhận tội, chúng tôi còn có việc phải đi giải quyết gấp.
Đầu Hổ bị đánh, lại "Oa, Oa" Khóc lớn, luôn miệng nói:
- Ta không sai, sao ta phải đi?
- Ngươi không đi, còn ở đây làm gì?
Hoa Liên nhất thời không biết phải làm sao xử lý đứa bé cứng đầu này, nàng tính vung tay đánh thêm vài cái cho đỡ tức, lại bị Đan Phi cản lại.
- Đầu Hổ, vì lí do gì mà chú không muốn đi?
Đan Phi thắc mắc.
Đầu Hổ ngấn lệ ngước mặt đáp, chú nhóc vừa được Đan Phi cứu một mạng, nhưng đồng tiền vừa lăn đi lúc nảy không biết đã lăn đi đâu, chú vẫn chưa ý thức được nguy cơ trước mắt, trong đầu chú chỉ muốn tìm về cái đồng tiền kia.
- Chú em muốn tìm đồng tiền đó, để làm việc gì?
Đan Phi lại hỏi?
Đầu Hổ ủy khuất, nói:
- Tỷ tỷ thường nói Đan đại ca là người tốt, anh giúp đỡ bọn em rất nhiều, còn vui vẻ cho Hổ Đầu tiền nữa. Đây là đồng tiền đầu tiên Hổ Đầu nhặt được, Hổ Đầu nghĩ... Lấy đồng tiền này mua một ít đồ ăn đưa cho Đan đại ca, giờ đồng tiền kia mất rồi, ta lấy gì để mua đồ ăn đây?
Chú nhóc khấu khỉnh, chỉ nhớ rõ tỷ tỷ nói về Đan đại ca, nhưng lại không ý thức được người bên cạnh chính là Đan đại ca mà tỷ tỷ của chú hay nhắc tới.
Liên Hoa nghe xong khẽ giật mình, tay ngọc giơ lên nữa đường liền buông xuống.
- Tiểu tử bây giờ ngươi có muốn xin lỗi thế tử không?
Cầm trong tay roi ngựa người nọ lớn tiếng quát, bọn hắn xem chuyện Hổ Đầu khóc lóc, chỉ xem như đang nhìn một chuyện cười nhạt nhẽo.
- Đương nhiên.
Đan Phi quay mình mỉn cười, đáp lại:
- Không chỉ muốn Thế Tử xin lỗi, ta còn muốn Thế Tử tiện thể bồi thường thêm một đồng tiền.
- Ngươi vừa nói gì?
Mấy người kia cùng quát lớn, cùng lúc thúc ngực tiến lên một bước, ngay cả Tào Phi cũng không khỏi nắm chặt roi ngựa, y thân là thế tử, bây giờ tại Hứa Đô, ở cái đất Hứa Đô này có thể nói " Y là Con Trời" cũng không quá, lại không ngờ tới chỉ là một tên gia nô thấp hèn cũng dám đối kháng uy nghiêm của y.
Lá vàng rơi loạn, trôi theo làn gió thê lãnh rơi nhẹ xuống khu phố sầm uất.
Mọi người giật mình nhìn vào thân ảnh của thiếu niên gầy gò trước mặt, ai nấy đều không vì sao cái tên gia nô nhỏ bé này lại dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với thái tử
- Thành Hứa Đô, dưới chân thiên tử, là nơi có vương pháp quản chế.
Đan Phi không có lùi bước, sống lưng thẳng tắp, ngạo tiếng, nói:
- Hổ Đầu làm sai.
Mọi người sững sờ, cho rằng tiểu tử này ra dáng cho lắm lại muốn xuống nước, lại nghe Đan Phi nói:
- Hắn sai ở chỗ không nên làm chuyện đền ơn đáp nghĩa, vì nợ một cái ân tình đều muốn quên đi tất cả.
Vẻ mặt mọi người tái nhợt.
Đan Phi nói một cách chậm rãi:
- Con dân nơi này điều phạm sai lầm. Sai ở chỗ không nên nữa đêm canh ba đã dậy, sai ở chỗ không nên vì một nhà già trẻ ấm no mà phải ngậm đắng nuốt cay vất vả, mà cản trở thế tử đua ngựa mua vui.
Sắc mặt Tào Phi tái nhợt, tay nắm chặc roi ngựa.
Đan Phi không một chút yếu thế, ánh mắt bình thản nhìn qua Tào Phi, cao giọng nói:
- Thế tử có thể không sai, bởi gì tử trước đến giờ thái tử chưa từng nghĩ qua, ở thành Hứa Đô này còn có thành phần dân chúng ăn không đủ no, áo không đủ mặc, còn có một đứa bé chỉ vì một đồng tiền đến cả tính mạng cũng không cần. Thế tử là ai? Tào Tư Không công tử! Tào Tư Không lại là ai?
Đường phố yên lặng đến lạ thường, chỉ còn giọng nói trầm bỗng của Đan Phi vang vọng như sóng vỗ, không ai dám hỏi lại, cũng không có người bật cười, chỉ im lặng nghe Đan Phi, lớn tiếng chất vấn:
- Năm đó tại Lạc Dương, Tào Tư Không nâng gậy ngũ sắc, đánh chết Kiển Đồ tại chỗ vì kẻ này không tuân thủ luật cấm đi lại ban đêm; lại cắt râu thay tội khi sơ ý hủy ruộng lúa mạch lúc đang thống soái ba quân chinh chiến Trương Tú! Nhưng không rõ nếu Tào Tư Không biết việc thế tử gây nên hôm nay thì sẽ "khen thưởng" thế nào?
Thanh âm vang vọng, truyền khắp phố xá.
Đường phố lại chìm vào tĩnh lặng.
Đan Phi ánh mắt hừng hực, ngang nhiên ngẩng đầu dưới ánh tịch dương, bỏ qua hết thảy sợ hãi.
Hắn vốn không còn là một thiếu niên bốc đồng, với tư cách là một thành công nhân sĩ, tùy cơ ứng biến là một loại đảm lược dựa trên quy tắc, có thể tại lúc này, hắn không nghĩ tới cái gì là tùy cơ, cái gì ứng biến.
Hắn biết rõ, lúc này không có khả năng chống tại Tào Phi
Tào Phi là ai? ái tử của Tào Tháo, sau này là khai quốc Hoàng Đế của tập đoàn Tào Ngụy, đụng vào y cũng xem như trược tiếp cắt đi cơ hộ phát triển ở thành Hứa Đô về sau đi.
Có thể ở thời điểm này Đan Phi không có cân nhắc thiệt hơn.
Bởi vì hắn biết, chỉ cần đưa tính toán vào trong đó thì chẳng khác gì coi chuyện này là việc mua bán.
Với tư cách là một thành công nhân sĩ chân chính, phương thức cân nhắc trọng yếu nhất không phải là hắn có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu quyền, mà là tại khó khắn trước mắt hắn có hay không có lý tưởng. Vô luận đối thủ là ai, vô luận ở đây là nơi nào, luôn phải nhắc nhở bản thân giữ lấy một phần tôn nghiêm của bản thân.
Đan Phi chạy đi rất nhanh, nhưng mà mấy thớt tuấn mã không có xu thế chậm lại, dùng tốc độ lúc này của hắn nếu như cứ thế lao vào Hổ Đầu cộng thêm mấy con kỵ mã kia không có chạy chậm lại, rất có khả năng hắn cùng Hổ Đầu cùng bị đánh bay.
Nhưng mà hắn vẫn muốn chạy.
Khi đó Hắn căn bản không có suy nghĩ nhiều chỉ biết là trước mắt có một hài tử cần hắn cứu, chỉ có thể chạy nhanh hơn nữa mới có hi vọng.
Phố dài tĩnh lặng, chỉ có tiếng móng ngựa kinh tâm động phách.
Ngay lúc tiếp cận tuấn mã của Hổ Đầu khoảng một trượng, Đan Phi chỉ cách Hổ Đầu ba sải chân nữa.
Chỉ còn ba sải chân, cứ ngỡ như trước mắt là một cái hố trời!
Đan Phi hiện rất khẩn trương, trong lúc ấy hắn lại cảm thấy trong người hết sức khó chịu, lồng ngực tự nhiên tức tối, trái tim hắn đột nhiên nóng lên, sau đó lại cảm thấy có một cỗ nhiệt nóng cực nhanh truyền tới hai chân.
Dục vọng con người là vô hạn thế nhưng năng lực của họ lại rất hạn chế, vào thời điểm ấy Đan Phi bỗng nhiên cảm giác được hai chân như được truyền vào một nguồn sức mạnh không tên, ở đằng kia trước lúc xảy ra tai nạn, hắn gập người bay đến bên người Hổ Đầu rồi ôm người tiểu hài tử này lăn ra ngoài.
Con ngựa hí dài vọt lên, chân trước nâng cao hồi lâu mới mới đạp vào chỗ Hổ Đầu vừa được Đan Phi ôm đi, mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt.
- Phanh!
Một tiếng động hỗn độn vang lên, Đan Phi ôm Hổ Đầu va vào một cái sạp bên lề.
- Đan đại ca.
Liên Hoa vội vã tiến đến, vừa chạy vừa khóc nức nở:
- Anh có sao không?
Đang phi chỉ cảm thấy đầu óc choán váng não bộ như muốn căng ra, mặc kệ đau đớn hắn liền buông Hổ Đầu trong ngực ra loay hoay kiểm tra cơ thể nó một hồi, chú nhóc bị dọa cho trợn mắt há mồm, cũng may không bị thương tích gì, hắn cười khổ, rồi đem Hổ Đầu cho Liên Hoa.
Liên Hoa mặc kệ Hổ Đầu, hoảng hốt hét to:
- Đan đại ca, anh bị chảy máu kìa.
Cô bé luống cuống tay chân, vội vàng móc ra một cái khăn tay bằng vải bố đặt lên trán Đan Phi.
Lúc này Đan Phi mới có cảm giác đau đớn, nhận ra trên trán có máu tươi chảy xuống, liền cảm thấy đau đớn, hắn lại cười khổ đáp lại:
- Ta không sao.
Liên Hoa nước mắt lăn dài, bớp liền vào mặt Hổ Đầu ba cái vừa bớp vừa khàn giọng mắng:
- Đầu Hổ ngươi làm sao không phân biệt được nặng nhẹ, chỉ vì một đồng bạc, xém tý nữa khiến Đan đại ca vì ngươi mà gặp nguy hiểm rồi, ngươi có biết không?
Đầu Hổ sớm bị dọa cho sững người, bị Liên Hoa giáng cho một bạt tai vào mặt mới "Oa, oa" khóc lớn, Liên Hoa vốn bực mình tính đánh thêm vài cái, tay mới giơ lên liền bị Đan Phi chụp lại.
- Đầu Hổ không phải cố ý.
Đan Phi thở dài, nói tiếp:
- Đầu Hổ, lần sau không nên làm như vậy.
- Hóa ra là một đám nghèo kiết xác.
Tiếng nói chua chát truyền tới, kèm theo một đống biểu tình kinh miệt lẫn xem thường, Đan phi hít xâu một hơi cố nén cơn giận, tay ôm trán nhìn qua bên kia đường, thấy mấy thanh niên cưỡi ngựa đã dừng hết lại, hắn không rõ ai đã nói ra câu hồi nảy, lại nhận thấy mấy thanh niên kia muốn thúc ngựa rời đi.
- Các ngươi đứng lại cho ta.
Đan Phi bỗng nhiên quát lớn.
Những người kia khẽ giật mình, đều ghì ngựa lại, kẻ cầm đầu đám người ngựa kia không hề lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nhìn Đan Phi, ánh mắt trời chói chan, chiếu vào thân ảnh đám người cưỡi ngựa, bóng đen kéo dài ra che khuất mặt Đan Phi.
Bên cạnh y là một thiếu niên có đôi mắt gà chọi (Đấu kê nhãn)*, nghe thế liền đưa mắt đánh giá Đan Phi một lượt, rồi nói:
- Ngươi là gia nô của nhà nào, dám bảo chúng ta đứng lại?
Đan Phi hít xâu một hơi, nắm chăt nấm đấm, tính đáp lại:
- Là!
Đan Phi chưa nói hết câu, thiếu niên bỗng quất mạnh roi ngựa, ánh mắt hiếu kỳ, nói tiếp:
- Ngươi gọi chúng ta đứng lại làm gì?
- Ta cho rằng các ngươi nên xin lỗi.
Đan phi chậm rãi nói.
Đường phố náo động phút chốt yên ắng lại, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Hổ Đầu, những người đứng xem nhìn vào Đan Phi với biểu tình ngạc nhiên.
Yên lặng giây lát những người kia đột nhiên cười lớn, cười nghiên ngả như thể vừa nghe xong một câu chuyện khôi hài, thanh niên kia cười đến ngả nghiêng, sau đó cầm chặt roi ngựa, nghiêm giọng nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa.
Đan Phi cười nhạt, bình thản nói:
- Nơi này là Hứa Đô, và vùng đất dưới chân thiên tử, là nơi có vương pháp hẳn hoi, các ngươi phóng ngựa trên đường phố tấp nập, quấy nhiễu dân chúng, vốn đã có lỗi, ta thấy rằng để cho các ngươi xin lỗi vẫn còn nhẹ tội.
Nghe xong, thiếu niên càng cười lớn hơn, y cố nén cười, nói với giọng đùa cợt:
- Thế tử, người có nghe rõ không, hắn dám cùng ngài nhắc đến vương pháp, thoạt nhìn còn muốn trị tội cả ngài.
Đan phi khẽ run.
Thế tử, ai là thế tử?
Thiếu niên kia lại cười với điệu bộ khinh miệt, giương cao roi ngựa chỉ về phía Đan Phi, quát lớn:
- Ngươi cái tên gia nô ngu xuẩn này, ngay cả thế tử cũng không nhận ra, đúng là mắt chó không biết nhìn người.
Đan Phi hít xâu một hơi, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ vị này là công tử của Tào Tư Không sao?
Sau khi mấy người kia nghe được câu này, biểu tình như đang xem xiếc khỉ, ngoại trừ kẻ cầm đầu ấy vẫn lạnh lùng nhìn Đan Phi, còn lại tất cả ai nấy đều cười nghiên ngả, tranh nhau chế nhiễu hắn:
- Thì ra tên này là kẻ ngốc, Thành Hứa đô còn có thế tử nào khác sao?
Thế tử Tào Phi?!
Gió lạnh nổi lên, Đan Phi nhìn bầu trời sáng chói bỗng trở nên ảm đạm, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một tia lãnh ý, phong cảnh ngày hè phút chốc trở nên heo hút, gió lớn nổi lên lá vàng dứt cành bay loạn, đường phố sạch sẽ phút cứ ngỡ như bị lá vàng phủ kín.
Ô Thanh cùng Ô đại nương sớm đã chạy tới, nghe được người trước mắt họ đúng là thế tử-------- Tại thành Hứa Đô tuy nói là dưới chân thiên tử, nhưng thật chất lại là thiên hạ của Tào Tháo, Tào Phi là ai? Là con trai ruột của y, cha rồng tất có con hổ, quyền thế của y ở cái thành này chẳng khác gì một nhị thế tổ có cha làm hoàng đế, dân chúng xung quanh nghe xong đều bị hù cho khiếp sợ.
Liên Hoa càng thêm hoảng hốt, liền kéo Hổ Đầu đến bên người Đan Phi, thấp giọng nói:
- Đan đại ca, chúng ta đi thôi. Đều tại Hổ Đầu bất cẩn.
Nàng hiểu rõ, nếu đắc tội với những người này thường không có kết quả tốt, liền cốc Hổ Đầu một cái mạnh, hàm ý trách móc:
- Còn không mau hướng Thế tử nhận tội, chúng tôi còn có việc phải đi giải quyết gấp.
Đầu Hổ bị đánh, lại "Oa, Oa" Khóc lớn, luôn miệng nói:
- Ta không sai, sao ta phải đi?
- Ngươi không đi, còn ở đây làm gì?
Hoa Liên nhất thời không biết phải làm sao xử lý đứa bé cứng đầu này, nàng tính vung tay đánh thêm vài cái cho đỡ tức, lại bị Đan Phi cản lại.
- Đầu Hổ, vì lí do gì mà chú không muốn đi?
Đan Phi thắc mắc.
Đầu Hổ ngấn lệ ngước mặt đáp, chú nhóc vừa được Đan Phi cứu một mạng, nhưng đồng tiền vừa lăn đi lúc nảy không biết đã lăn đi đâu, chú vẫn chưa ý thức được nguy cơ trước mắt, trong đầu chú chỉ muốn tìm về cái đồng tiền kia.
- Chú em muốn tìm đồng tiền đó, để làm việc gì?
Đan Phi lại hỏi?
Đầu Hổ ủy khuất, nói:
- Tỷ tỷ thường nói Đan đại ca là người tốt, anh giúp đỡ bọn em rất nhiều, còn vui vẻ cho Hổ Đầu tiền nữa. Đây là đồng tiền đầu tiên Hổ Đầu nhặt được, Hổ Đầu nghĩ... Lấy đồng tiền này mua một ít đồ ăn đưa cho Đan đại ca, giờ đồng tiền kia mất rồi, ta lấy gì để mua đồ ăn đây?
Chú nhóc khấu khỉnh, chỉ nhớ rõ tỷ tỷ nói về Đan đại ca, nhưng lại không ý thức được người bên cạnh chính là Đan đại ca mà tỷ tỷ của chú hay nhắc tới.
Liên Hoa nghe xong khẽ giật mình, tay ngọc giơ lên nữa đường liền buông xuống.
- Tiểu tử bây giờ ngươi có muốn xin lỗi thế tử không?
Cầm trong tay roi ngựa người nọ lớn tiếng quát, bọn hắn xem chuyện Hổ Đầu khóc lóc, chỉ xem như đang nhìn một chuyện cười nhạt nhẽo.
- Đương nhiên.
Đan Phi quay mình mỉn cười, đáp lại:
- Không chỉ muốn Thế Tử xin lỗi, ta còn muốn Thế Tử tiện thể bồi thường thêm một đồng tiền.
- Ngươi vừa nói gì?
Mấy người kia cùng quát lớn, cùng lúc thúc ngực tiến lên một bước, ngay cả Tào Phi cũng không khỏi nắm chặt roi ngựa, y thân là thế tử, bây giờ tại Hứa Đô, ở cái đất Hứa Đô này có thể nói " Y là Con Trời" cũng không quá, lại không ngờ tới chỉ là một tên gia nô thấp hèn cũng dám đối kháng uy nghiêm của y.
Lá vàng rơi loạn, trôi theo làn gió thê lãnh rơi nhẹ xuống khu phố sầm uất.
Mọi người giật mình nhìn vào thân ảnh của thiếu niên gầy gò trước mặt, ai nấy đều không vì sao cái tên gia nô nhỏ bé này lại dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với thái tử
- Thành Hứa Đô, dưới chân thiên tử, là nơi có vương pháp quản chế.
Đan Phi không có lùi bước, sống lưng thẳng tắp, ngạo tiếng, nói:
- Hổ Đầu làm sai.
Mọi người sững sờ, cho rằng tiểu tử này ra dáng cho lắm lại muốn xuống nước, lại nghe Đan Phi nói:
- Hắn sai ở chỗ không nên làm chuyện đền ơn đáp nghĩa, vì nợ một cái ân tình đều muốn quên đi tất cả.
Vẻ mặt mọi người tái nhợt.
Đan Phi nói một cách chậm rãi:
- Con dân nơi này điều phạm sai lầm. Sai ở chỗ không nên nữa đêm canh ba đã dậy, sai ở chỗ không nên vì một nhà già trẻ ấm no mà phải ngậm đắng nuốt cay vất vả, mà cản trở thế tử đua ngựa mua vui.
Sắc mặt Tào Phi tái nhợt, tay nắm chặc roi ngựa.
Đan Phi không một chút yếu thế, ánh mắt bình thản nhìn qua Tào Phi, cao giọng nói:
- Thế tử có thể không sai, bởi gì tử trước đến giờ thái tử chưa từng nghĩ qua, ở thành Hứa Đô này còn có thành phần dân chúng ăn không đủ no, áo không đủ mặc, còn có một đứa bé chỉ vì một đồng tiền đến cả tính mạng cũng không cần. Thế tử là ai? Tào Tư Không công tử! Tào Tư Không lại là ai?
Đường phố yên lặng đến lạ thường, chỉ còn giọng nói trầm bỗng của Đan Phi vang vọng như sóng vỗ, không ai dám hỏi lại, cũng không có người bật cười, chỉ im lặng nghe Đan Phi, lớn tiếng chất vấn:
- Năm đó tại Lạc Dương, Tào Tư Không nâng gậy ngũ sắc, đánh chết Kiển Đồ tại chỗ vì kẻ này không tuân thủ luật cấm đi lại ban đêm; lại cắt râu thay tội khi sơ ý hủy ruộng lúa mạch lúc đang thống soái ba quân chinh chiến Trương Tú! Nhưng không rõ nếu Tào Tư Không biết việc thế tử gây nên hôm nay thì sẽ "khen thưởng" thế nào?
Thanh âm vang vọng, truyền khắp phố xá.
Đường phố lại chìm vào tĩnh lặng.
Đan Phi ánh mắt hừng hực, ngang nhiên ngẩng đầu dưới ánh tịch dương, bỏ qua hết thảy sợ hãi.
Hắn vốn không còn là một thiếu niên bốc đồng, với tư cách là một thành công nhân sĩ, tùy cơ ứng biến là một loại đảm lược dựa trên quy tắc, có thể tại lúc này, hắn không nghĩ tới cái gì là tùy cơ, cái gì ứng biến.
Hắn biết rõ, lúc này không có khả năng chống tại Tào Phi
Tào Phi là ai? ái tử của Tào Tháo, sau này là khai quốc Hoàng Đế của tập đoàn Tào Ngụy, đụng vào y cũng xem như trược tiếp cắt đi cơ hộ phát triển ở thành Hứa Đô về sau đi.
Có thể ở thời điểm này Đan Phi không có cân nhắc thiệt hơn.
Bởi vì hắn biết, chỉ cần đưa tính toán vào trong đó thì chẳng khác gì coi chuyện này là việc mua bán.
Với tư cách là một thành công nhân sĩ chân chính, phương thức cân nhắc trọng yếu nhất không phải là hắn có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu quyền, mà là tại khó khắn trước mắt hắn có hay không có lý tưởng. Vô luận đối thủ là ai, vô luận ở đây là nơi nào, luôn phải nhắc nhở bản thân giữ lấy một phần tôn nghiêm của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.