Chương 92: Tiến cử
Mạc Võ
22/11/2018
-----
Khuôn mặt Hạ Hầu Uyên ngay lập tức giống như bị đánh một quyền.
Tào Hồng âm thầm chảy mồ hôi, thấy Tào Tháo hôm nay hiền hoà hiếm thấy, lập tức tính toán vị trí, mời Tào Tháo ngồi vào chủ vị, chính mình xuống tay tiếp khách, Hạ Hầu Uyên tiếp tục mặt dày không chút do dự ngồi ở một bên Tào Tháo.
Hạ Hầu Uyên vừa ngồi xuống, lại đột nhiên phát hiện cái loại bàn tròn này nào có cái gì gọi là phân cao thấp? Trong lòng âm thầm buồn cười, chỉ trông mong Tào Tháo tức giận lật bàn bỏ đi.
Không nghĩ tới Tào Tháo chỉ cười nói:
- Đã lâu không có được ăn như vậy rồi.
Hạ Hầu Uyên ngược lại ngẩn ra: - Tư Không khi nào thì dùng qua cơm như vậy?
Tào Tháo lẩm bẩm nói: - Rất lâu trước kia. Cũng không biết tại sao, tinh thần hơi chút dao động, lại quay sang nói với Quách Gia, Trương Liêu: - Cùng ngồi xuống đi, không cần giữ lễ tiết.
Quách Gia ngơ ra một chút, liền cùng với Trương Liêu ngồi ở phía đối diện với của Tào Tháo, Tào Tháo cùng hai người mặt đối mặt, cũng không chút để ý, vừa cười vừa nói:
- Vật này ăn như thế nào? Cũng không phải chỉ ăn canh đi?
- Không phải, không phải.
Tào Phức lắc đầu liên tục, giải thích đại khái, bộ dạng Tào Tháo có phần hứng thú: - Vậy cứ dựa theo cách làm của các ngươi, đơn giản thôi, không cần xa hoa. Ngừng một chút, Tào Tháo lại cường điệu nói: - Nhất định phải đơn giản một chút!
Tào Phức nghe xong ngược lại sửng sốt, y đã sớm dặn dò đầu bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tinh mỹ đắt tiền nhất, không nghĩ đến Tào Tháo lại yêu cầu như vậy. Tào Hồng sớm nhìn ra không ổn, lập tức đứng dậy kéo nhi tử đến một bên, thấp giọng nói:
- Đơn Phi đâu rồi? Tìm Đơn Phi đến làm!
Tào Hồng thừa hiểu đứa con này, cũng biết hết thảy đều là kiệt tác của Đơn Phi, mới vừa rồi bận rộn một phen, ông ta chỉ kịp lo chiếu cố Tào Tháo, cũng không để ý tới Đơn Phi, thầm nghĩ tiểu tử này không được Tư Không phân phó, đương nhiên không dám đi vào.
Nhưng hôm nay nhất định phải để Đơn Phi tự mình xử lý!
Trong khoảng thời gian này Tào Hồng cơ bản đều là ăn thức ăn từ tửu lâu nhà mình đưa tới, hơn nữa đối với chân heo Tào thị khen không dứt miệng, gần như mỗi ngày đều ăn một cái.
Biết được là do Đơn Phi làm, Tào Hồng thầm nghĩ tiểu tử này thoạt nhìn bình thường, nhưng trong tay thật sự có chút bản lĩnh.
Tào Tư Không muốn thức ăn phải đơn giản, nhưng đồng thời cũng phải ngon.
Đồ ăn đơn giản mà lại ngon nói thì dễ dàng, nhưng để làm được tuyệt đối là một khảo nghiệm lớn.
Chỉ có Đơn Phi có thể làm!
Tào Phức nghe phụ thân chỉ bảo, lập tức lao ra tửu lâu, nhìn thấy Đơn Phi đang đứng ngẩn người ở trước tửu lâu, một tay bắt lấy hắn lôi vào, sốt ruột nói: - Tư Không muốn cái lẩu đơn giản một chút, làm như thế nào?
Đơn Phi cũng đúng như Tào Hồng suy nghĩ, Tào Tháo không cho hắn đi vào, cũng không có lý do cho hắn đi vào, hắn tuyệt đối sẽ không tự tiện xông vào, nếu như bị Hứa Chử xem như thích khách mà xử lý thì cũng quá oan uổng rồi.
Thấy Tào Phức lo lắng, Đơn Phi ngược lại cười nói: - Đơn giản thì liền đơn giản thôi. Hắn vào nhà bếp, ngay lập tức thấy Trì Hoặc vội vàng bận bịu xoay quanh lại không thể bưng thức ăn lên, hiển nhiên là bị hai chữ đơn giản kia làm khó, vừa thấy Đơn Phi vào liền vội vàng cầu cứu.
Đơn Phi nói: - Nước dùng đã chuẩn bị tốt sao? Thấy Trì Hoặc gật đầu, Đơn Phi tiếp tục phân phó nói: - Súp dùng chia làm hai phần, cho thêm dụ khôi dưới đáy nồi. Sau đó xắt chút thịt gà nhồi vào trong ruột heo đã nấu chín đem chưng lên, thịt dê hai đĩa là được rồi, cho thêm nữa mấy phần rau tươi...
Hắn liên tiếp phân phó, Trì Hoặc nhất nhất nghe theo giống như phụng thánh chỉ, nước dùng được đưa lên trước tiên, một nồi nóng hổi được bưng đến hậu hoa viên, mùi hương thơm nồng tỏa ra bốn phía!
Kể cả thực khách trong tửu lâu ngửi được đều xì xào bàn tán —— này là cái gì vậy, thơm như vậy?
Tào Hồng âm thầm trầm trồ khen ngợi, Hạ Hầu Uyên cũng nhịn không được nuốt nước miếng, duỗi chiếc đũa muốn đi mò mò xem đến tột cùng là vật gì, lại bị Tào Tháo đánh một phen, thấp giọng nói: - Không vội. Đến, chúng ta trước đàm luận chính sự trước.
- Gì?
Tất cả mọi người từ trên xuống dưới ai cũng không nghĩ tới, thầm nghĩ Tào Tháo ngươi giống như quỷ chết đói đầu thai, chạy tới nơi này dùng cơm, làm sao mà cơm chín rồi ngươi ngược lại không vội.
Đơn Phi đang chờ ở chỗ rất xa, lại thấy Tào Tháo thỉnh thoảng hướng về phương hướng tửu lâu nhìn xung quanh, trong lòng khẽ nhúc nhích, thầm nghĩ Tào Tháo hay là đang đợi người nào?
Nhưng điều này sao có thể?
Tào Tháo ở thành Hứa Đô, so với Thiên tử còn muốn hoành tráng hơn, cho dù là Thiên tử cũng sẽ không khiến ông ta chờ như vậy, vậy người mà ông ta chờ đợi đến tột cùng là tồn tại cấp bậc gì?
Hạ Hầu Uyên cảm giác hôm nay giống như ngồi xe cáp treo, chỉ cảm thán nhân sinh thay đổi quá nhanh, vô cùng kích thích dạ dày, không hiểu cái gì mới tính là chính sự, cau mày nói: - Tư Không, chính sự là cái gì?
Tào Tháo cũng nuốt nước miếng, nhưng vẫn còn có thể nhịn được không hề động đũa, chỉ quay sang nói với Trương Liêu: - Văn Viễn, dân chúng Âm An đã an trí thỏa đáng?
Trương Liêu sợ run lên, thầm nghĩ ta mới về thành Hứa Đô liền bẩm báo qua với ngươi, như thế nào bây giờ còn hỏi?
Bất quá y dù sao cũng cẩn thận, lập tức đứng lên nói: - Hồi Tư Không...
- Ngồi xuống nói. Tào Tháo lại nhìn ghế hồ một chút, cảm giác ngồi cũng thật thoải mái, rốt cuộc gợi lên vài phần hứng thú: - Vật này là ai làm ra?
Quách Gia cười nói: - Tư Không, ngài cũng phát hiện chỗ hay của ghế hồ này?
Tào Tháo nhìn ghế hồ, đứng dậy gấp lại, khen: - Hay a, này... đây là ghế hồ đúng không? Ngồi xuống không khác với ngồi trên mộc đôn, lại di chuyển tiện lợi hơn so với mộc đôn nhiều. Phụng Hiếu, truyền mệnh lệnh cô, bảo thợ thủ công lập tức làm chừng trăm bộ, để dùng khi hành quân.
Quách Gia gật đầu ra hiệu đã biết.
Tào Hồng một bên khen: - Vẫn là đại ca suy nghĩ thực tế, chúng ta chỉ nghĩ ghế hồ như vậy ngồi sẽ không đau lưng, nếu đem sử dụng trong quân, vậy thật sự tiện lợi hơn rất nhiều.
Hạ Hầu Uyên cho dù khó chịu, nhưng cũng không thể không đồng ý với lời nói của Tào Hồng.
Cổ nhân thịnh hành kiểu ngồi chồm hỗm hoặc ngồi dạng chân, nhưng loại phương thức nào ngồi lâu đều không dễ chịu, nếu là người lớn tuổi cộng thêm thời tiết lạnh, rất dễ dàng mắc bệnh thấp khớp, bởi vậy giường gỗ thường được làm tương đối thấp, vừa dùng để ngủ, cùng lúc cũng dùng để ngồi.
Thời điểm hành quân thời tiết luôn biến đổi thất thường, lúc gặp phải mưa dầm liên miên, có đôi khi tìm một chỗ để ngồi đều tốn công tốn sức, nếu mang theo cái loại ghế hồ này, thoạt nhìn đơn giản, kì thực đã giải quyết xong một phiền toái lớn.
Hạ Hầu Uyên không tin Đơn Phi có năng lực gì, bất quá chỉ là vận khí tốt một chút có được linh cảm, vốn định phủ quyết, nhưng nghĩ lại phủ quyết Tào Hồng chính là phủ định Tào Tháo, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tào Hồng lại nói: - Người làm ra ghế hồ này, cũng là tôi tớ Tào phủ hôm nay nấu cơm cho đại ca, tên là Đơn Phi, đang đứng đợi bên ngoài.
Ân?
Tào Tháo hiển nhiên không nghĩ tới một tên tôi tớ làm đầu bếp lại có thể làm thợ mộc tốt như vậy, mỉm cười nói: - Không tồi.
Hạ Hầu Uyên thật sự buồn bực, vừa muốn động đũa, lại bị Tào Tháo gõ một chút: - Ngươi gấp cái gì?
Bất ngờ run lên, Tào Tháo đột nhiên nói: - Đơn Phi tên này... Ta như thế nào cảm thấy đã nghe qua?
Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng đều ngẩn ra, đồng thanh nói:
- Làm sao có thể?
Tào Tháo làm sao sẽ nhận thức Đơn Phi? Đó căn bản là chuyện tám cái gậy đều đánh không tới!
Quách Gia thấy Tào Tháo nhìn sang, biết ý tứ của ông ta, gật đầu nói: - Tư Không đại nhân, Đơn Phi này chính là người mà Tào Quan tiến cử trở thành Mạc Kim Giáo Úy.
Sắc mặt Hạ Hầu Uyên biến hóa, Tào Hồng cũng nhíu mày.
Hai người đều được xem như trọng thần, cũng thân tín của Tào Tháo, mặc dù cùng với Tào Tháo thân mật, nhưng hiển nhiên không phải mọi chuyện đều biết, duy nhất không thể không biết đến là —— Mạc Kim, Phát Khâu thêm vào Giáo Sự, vốn là tồn tại thần bí nhất thành Hứa Đô, cũng trực tiếp chịu sự quản lý của Tào Tháo, không chịu pháp lệnh hạn chế.
Tào Tháo lại nhìn Đơn Phi đang đứng phía xa liếc mắt một cái, lẩm bẩm nói: - Thú vị, thật sự thú vị. Một tên hạ nhân làm được thức ăn ngon, làm ra ghế hồ, lại còn biết mạc kim? Tử Liêm, chỗ của ngươi có không ít người tài a.
Tào Hồng vội thưa: - Còn không phải do đại ca nói có tài mới được trọng dụng, khiến thiên hạ kỳ tài xuất hiện lớp lớp, dù là hàn xá cũng có vài nhân tài. Huynh xem Cập Viễn, thời gian này kinh doanh tửu lâu không tệ.
Ông ta thuận miệng xoay chuyển, đã đem chỗ tốt kéo đến trên người nhi tử, chỉ trông mong Tào Tháo tâm tình đang vui mừng, có thể thưởng cho Tào Phức một chức quan, bổng lộc không sao cả, mấu chốt là có thể đè ở phía trên Hạ Hầu Hành.
Tào Tháo lại giống như không nghe thấy lời nói của Tào Hồng, mày hơi nhíu lại, trong mắt thậm chí có phần ưu tư suy nghĩ: - Phụng Hiếu, chuyện kia chuẩn bị như thế nào?
Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, hiển nhiên không biết Tào Tháo đang nói tới chuyện gì.
Quách Gia trả lời: - Tư Không, Tào Quan tiến cử Đơn Phi, Lư Hồng tiến cử Tuân Kỳ, Triệu Đạt nói... đã phát hiện rồi. Ngừng tạm, Quách Gia do dự một chút, hàm hồ nói: - Đã có phát hiện, ít ngày nữa sẽ đem quân khởi hành đi Mang Sơn. Lần này Tào Quan, Lư Hồng đều tự mình ra tay, theo lý thuyết...
Quách Gia không có nói thêm gì nữa, thần sắc có phần chần chừ.
Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên liếc mắt lẫn nhau một cái, nhìn ra cả hai đều không biết Quách Gia, Tào Tháo đang đàm luận vấn đề gì.
Nhưng là Tào Quan am hiểu mạc kim, Lư Hồng lại là trợ thủ của Triệu Đạt, kiêm nhiệm Phát Khâu Trung Lang Tướng. Tuy Lư Đạt, Tào Quan hai người này chức trách bất đồng, nhưng hiện giờ đều rất có địa vị, trộm mộ tầm thường sớm đã không nhọc đến hai người này ra tay.
Chuyện mà Tào Quan, Lư Đạt liên thủ, trong mười mấy năm qua có thể nói là cực kỳ hiếm hoi!
Tào Tháo mi tâm đã nhăn thành chữ xuyên, giống như đang suy tư điều gì, đúng lúc này, từ phương hướng tửu lâu đột nhiên truyền đến một thanh âm hài đồng, có vẻ rất ngạc nhiên vui mừng nói: - Phụ thân, tại sao cha lại ở chỗ này?
Tào Tháo vừa nghe thấy thanh âm kia, thần sắc liền hơi vui mừng, trong giây lát nén tất cả sầu lo vào đáy lòng, đứng lên nói: - Xung nhi, sao con lại tới đây?
Khuôn mặt Hạ Hầu Uyên ngay lập tức giống như bị đánh một quyền.
Tào Hồng âm thầm chảy mồ hôi, thấy Tào Tháo hôm nay hiền hoà hiếm thấy, lập tức tính toán vị trí, mời Tào Tháo ngồi vào chủ vị, chính mình xuống tay tiếp khách, Hạ Hầu Uyên tiếp tục mặt dày không chút do dự ngồi ở một bên Tào Tháo.
Hạ Hầu Uyên vừa ngồi xuống, lại đột nhiên phát hiện cái loại bàn tròn này nào có cái gì gọi là phân cao thấp? Trong lòng âm thầm buồn cười, chỉ trông mong Tào Tháo tức giận lật bàn bỏ đi.
Không nghĩ tới Tào Tháo chỉ cười nói:
- Đã lâu không có được ăn như vậy rồi.
Hạ Hầu Uyên ngược lại ngẩn ra: - Tư Không khi nào thì dùng qua cơm như vậy?
Tào Tháo lẩm bẩm nói: - Rất lâu trước kia. Cũng không biết tại sao, tinh thần hơi chút dao động, lại quay sang nói với Quách Gia, Trương Liêu: - Cùng ngồi xuống đi, không cần giữ lễ tiết.
Quách Gia ngơ ra một chút, liền cùng với Trương Liêu ngồi ở phía đối diện với của Tào Tháo, Tào Tháo cùng hai người mặt đối mặt, cũng không chút để ý, vừa cười vừa nói:
- Vật này ăn như thế nào? Cũng không phải chỉ ăn canh đi?
- Không phải, không phải.
Tào Phức lắc đầu liên tục, giải thích đại khái, bộ dạng Tào Tháo có phần hứng thú: - Vậy cứ dựa theo cách làm của các ngươi, đơn giản thôi, không cần xa hoa. Ngừng một chút, Tào Tháo lại cường điệu nói: - Nhất định phải đơn giản một chút!
Tào Phức nghe xong ngược lại sửng sốt, y đã sớm dặn dò đầu bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tinh mỹ đắt tiền nhất, không nghĩ đến Tào Tháo lại yêu cầu như vậy. Tào Hồng sớm nhìn ra không ổn, lập tức đứng dậy kéo nhi tử đến một bên, thấp giọng nói:
- Đơn Phi đâu rồi? Tìm Đơn Phi đến làm!
Tào Hồng thừa hiểu đứa con này, cũng biết hết thảy đều là kiệt tác của Đơn Phi, mới vừa rồi bận rộn một phen, ông ta chỉ kịp lo chiếu cố Tào Tháo, cũng không để ý tới Đơn Phi, thầm nghĩ tiểu tử này không được Tư Không phân phó, đương nhiên không dám đi vào.
Nhưng hôm nay nhất định phải để Đơn Phi tự mình xử lý!
Trong khoảng thời gian này Tào Hồng cơ bản đều là ăn thức ăn từ tửu lâu nhà mình đưa tới, hơn nữa đối với chân heo Tào thị khen không dứt miệng, gần như mỗi ngày đều ăn một cái.
Biết được là do Đơn Phi làm, Tào Hồng thầm nghĩ tiểu tử này thoạt nhìn bình thường, nhưng trong tay thật sự có chút bản lĩnh.
Tào Tư Không muốn thức ăn phải đơn giản, nhưng đồng thời cũng phải ngon.
Đồ ăn đơn giản mà lại ngon nói thì dễ dàng, nhưng để làm được tuyệt đối là một khảo nghiệm lớn.
Chỉ có Đơn Phi có thể làm!
Tào Phức nghe phụ thân chỉ bảo, lập tức lao ra tửu lâu, nhìn thấy Đơn Phi đang đứng ngẩn người ở trước tửu lâu, một tay bắt lấy hắn lôi vào, sốt ruột nói: - Tư Không muốn cái lẩu đơn giản một chút, làm như thế nào?
Đơn Phi cũng đúng như Tào Hồng suy nghĩ, Tào Tháo không cho hắn đi vào, cũng không có lý do cho hắn đi vào, hắn tuyệt đối sẽ không tự tiện xông vào, nếu như bị Hứa Chử xem như thích khách mà xử lý thì cũng quá oan uổng rồi.
Thấy Tào Phức lo lắng, Đơn Phi ngược lại cười nói: - Đơn giản thì liền đơn giản thôi. Hắn vào nhà bếp, ngay lập tức thấy Trì Hoặc vội vàng bận bịu xoay quanh lại không thể bưng thức ăn lên, hiển nhiên là bị hai chữ đơn giản kia làm khó, vừa thấy Đơn Phi vào liền vội vàng cầu cứu.
Đơn Phi nói: - Nước dùng đã chuẩn bị tốt sao? Thấy Trì Hoặc gật đầu, Đơn Phi tiếp tục phân phó nói: - Súp dùng chia làm hai phần, cho thêm dụ khôi dưới đáy nồi. Sau đó xắt chút thịt gà nhồi vào trong ruột heo đã nấu chín đem chưng lên, thịt dê hai đĩa là được rồi, cho thêm nữa mấy phần rau tươi...
Hắn liên tiếp phân phó, Trì Hoặc nhất nhất nghe theo giống như phụng thánh chỉ, nước dùng được đưa lên trước tiên, một nồi nóng hổi được bưng đến hậu hoa viên, mùi hương thơm nồng tỏa ra bốn phía!
Kể cả thực khách trong tửu lâu ngửi được đều xì xào bàn tán —— này là cái gì vậy, thơm như vậy?
Tào Hồng âm thầm trầm trồ khen ngợi, Hạ Hầu Uyên cũng nhịn không được nuốt nước miếng, duỗi chiếc đũa muốn đi mò mò xem đến tột cùng là vật gì, lại bị Tào Tháo đánh một phen, thấp giọng nói: - Không vội. Đến, chúng ta trước đàm luận chính sự trước.
- Gì?
Tất cả mọi người từ trên xuống dưới ai cũng không nghĩ tới, thầm nghĩ Tào Tháo ngươi giống như quỷ chết đói đầu thai, chạy tới nơi này dùng cơm, làm sao mà cơm chín rồi ngươi ngược lại không vội.
Đơn Phi đang chờ ở chỗ rất xa, lại thấy Tào Tháo thỉnh thoảng hướng về phương hướng tửu lâu nhìn xung quanh, trong lòng khẽ nhúc nhích, thầm nghĩ Tào Tháo hay là đang đợi người nào?
Nhưng điều này sao có thể?
Tào Tháo ở thành Hứa Đô, so với Thiên tử còn muốn hoành tráng hơn, cho dù là Thiên tử cũng sẽ không khiến ông ta chờ như vậy, vậy người mà ông ta chờ đợi đến tột cùng là tồn tại cấp bậc gì?
Hạ Hầu Uyên cảm giác hôm nay giống như ngồi xe cáp treo, chỉ cảm thán nhân sinh thay đổi quá nhanh, vô cùng kích thích dạ dày, không hiểu cái gì mới tính là chính sự, cau mày nói: - Tư Không, chính sự là cái gì?
Tào Tháo cũng nuốt nước miếng, nhưng vẫn còn có thể nhịn được không hề động đũa, chỉ quay sang nói với Trương Liêu: - Văn Viễn, dân chúng Âm An đã an trí thỏa đáng?
Trương Liêu sợ run lên, thầm nghĩ ta mới về thành Hứa Đô liền bẩm báo qua với ngươi, như thế nào bây giờ còn hỏi?
Bất quá y dù sao cũng cẩn thận, lập tức đứng lên nói: - Hồi Tư Không...
- Ngồi xuống nói. Tào Tháo lại nhìn ghế hồ một chút, cảm giác ngồi cũng thật thoải mái, rốt cuộc gợi lên vài phần hứng thú: - Vật này là ai làm ra?
Quách Gia cười nói: - Tư Không, ngài cũng phát hiện chỗ hay của ghế hồ này?
Tào Tháo nhìn ghế hồ, đứng dậy gấp lại, khen: - Hay a, này... đây là ghế hồ đúng không? Ngồi xuống không khác với ngồi trên mộc đôn, lại di chuyển tiện lợi hơn so với mộc đôn nhiều. Phụng Hiếu, truyền mệnh lệnh cô, bảo thợ thủ công lập tức làm chừng trăm bộ, để dùng khi hành quân.
Quách Gia gật đầu ra hiệu đã biết.
Tào Hồng một bên khen: - Vẫn là đại ca suy nghĩ thực tế, chúng ta chỉ nghĩ ghế hồ như vậy ngồi sẽ không đau lưng, nếu đem sử dụng trong quân, vậy thật sự tiện lợi hơn rất nhiều.
Hạ Hầu Uyên cho dù khó chịu, nhưng cũng không thể không đồng ý với lời nói của Tào Hồng.
Cổ nhân thịnh hành kiểu ngồi chồm hỗm hoặc ngồi dạng chân, nhưng loại phương thức nào ngồi lâu đều không dễ chịu, nếu là người lớn tuổi cộng thêm thời tiết lạnh, rất dễ dàng mắc bệnh thấp khớp, bởi vậy giường gỗ thường được làm tương đối thấp, vừa dùng để ngủ, cùng lúc cũng dùng để ngồi.
Thời điểm hành quân thời tiết luôn biến đổi thất thường, lúc gặp phải mưa dầm liên miên, có đôi khi tìm một chỗ để ngồi đều tốn công tốn sức, nếu mang theo cái loại ghế hồ này, thoạt nhìn đơn giản, kì thực đã giải quyết xong một phiền toái lớn.
Hạ Hầu Uyên không tin Đơn Phi có năng lực gì, bất quá chỉ là vận khí tốt một chút có được linh cảm, vốn định phủ quyết, nhưng nghĩ lại phủ quyết Tào Hồng chính là phủ định Tào Tháo, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tào Hồng lại nói: - Người làm ra ghế hồ này, cũng là tôi tớ Tào phủ hôm nay nấu cơm cho đại ca, tên là Đơn Phi, đang đứng đợi bên ngoài.
Ân?
Tào Tháo hiển nhiên không nghĩ tới một tên tôi tớ làm đầu bếp lại có thể làm thợ mộc tốt như vậy, mỉm cười nói: - Không tồi.
Hạ Hầu Uyên thật sự buồn bực, vừa muốn động đũa, lại bị Tào Tháo gõ một chút: - Ngươi gấp cái gì?
Bất ngờ run lên, Tào Tháo đột nhiên nói: - Đơn Phi tên này... Ta như thế nào cảm thấy đã nghe qua?
Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng đều ngẩn ra, đồng thanh nói:
- Làm sao có thể?
Tào Tháo làm sao sẽ nhận thức Đơn Phi? Đó căn bản là chuyện tám cái gậy đều đánh không tới!
Quách Gia thấy Tào Tháo nhìn sang, biết ý tứ của ông ta, gật đầu nói: - Tư Không đại nhân, Đơn Phi này chính là người mà Tào Quan tiến cử trở thành Mạc Kim Giáo Úy.
Sắc mặt Hạ Hầu Uyên biến hóa, Tào Hồng cũng nhíu mày.
Hai người đều được xem như trọng thần, cũng thân tín của Tào Tháo, mặc dù cùng với Tào Tháo thân mật, nhưng hiển nhiên không phải mọi chuyện đều biết, duy nhất không thể không biết đến là —— Mạc Kim, Phát Khâu thêm vào Giáo Sự, vốn là tồn tại thần bí nhất thành Hứa Đô, cũng trực tiếp chịu sự quản lý của Tào Tháo, không chịu pháp lệnh hạn chế.
Tào Tháo lại nhìn Đơn Phi đang đứng phía xa liếc mắt một cái, lẩm bẩm nói: - Thú vị, thật sự thú vị. Một tên hạ nhân làm được thức ăn ngon, làm ra ghế hồ, lại còn biết mạc kim? Tử Liêm, chỗ của ngươi có không ít người tài a.
Tào Hồng vội thưa: - Còn không phải do đại ca nói có tài mới được trọng dụng, khiến thiên hạ kỳ tài xuất hiện lớp lớp, dù là hàn xá cũng có vài nhân tài. Huynh xem Cập Viễn, thời gian này kinh doanh tửu lâu không tệ.
Ông ta thuận miệng xoay chuyển, đã đem chỗ tốt kéo đến trên người nhi tử, chỉ trông mong Tào Tháo tâm tình đang vui mừng, có thể thưởng cho Tào Phức một chức quan, bổng lộc không sao cả, mấu chốt là có thể đè ở phía trên Hạ Hầu Hành.
Tào Tháo lại giống như không nghe thấy lời nói của Tào Hồng, mày hơi nhíu lại, trong mắt thậm chí có phần ưu tư suy nghĩ: - Phụng Hiếu, chuyện kia chuẩn bị như thế nào?
Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, hiển nhiên không biết Tào Tháo đang nói tới chuyện gì.
Quách Gia trả lời: - Tư Không, Tào Quan tiến cử Đơn Phi, Lư Hồng tiến cử Tuân Kỳ, Triệu Đạt nói... đã phát hiện rồi. Ngừng tạm, Quách Gia do dự một chút, hàm hồ nói: - Đã có phát hiện, ít ngày nữa sẽ đem quân khởi hành đi Mang Sơn. Lần này Tào Quan, Lư Hồng đều tự mình ra tay, theo lý thuyết...
Quách Gia không có nói thêm gì nữa, thần sắc có phần chần chừ.
Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên liếc mắt lẫn nhau một cái, nhìn ra cả hai đều không biết Quách Gia, Tào Tháo đang đàm luận vấn đề gì.
Nhưng là Tào Quan am hiểu mạc kim, Lư Hồng lại là trợ thủ của Triệu Đạt, kiêm nhiệm Phát Khâu Trung Lang Tướng. Tuy Lư Đạt, Tào Quan hai người này chức trách bất đồng, nhưng hiện giờ đều rất có địa vị, trộm mộ tầm thường sớm đã không nhọc đến hai người này ra tay.
Chuyện mà Tào Quan, Lư Đạt liên thủ, trong mười mấy năm qua có thể nói là cực kỳ hiếm hoi!
Tào Tháo mi tâm đã nhăn thành chữ xuyên, giống như đang suy tư điều gì, đúng lúc này, từ phương hướng tửu lâu đột nhiên truyền đến một thanh âm hài đồng, có vẻ rất ngạc nhiên vui mừng nói: - Phụ thân, tại sao cha lại ở chỗ này?
Tào Tháo vừa nghe thấy thanh âm kia, thần sắc liền hơi vui mừng, trong giây lát nén tất cả sầu lo vào đáy lòng, đứng lên nói: - Xung nhi, sao con lại tới đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.