Chương 75: Tồn tại của màu xám
Mạc Võ
22/11/2018
Nghĩ đến đây, Đơn Phi hơi rét run nhưng vẫn đi theo Triệu đại nhân tiến vào nhã gian, thấy Triệu đại nhân ngồi xuống, cười với hắn, Đơn Phi mỉm cười đáp lại.
- Việc lạ hàng năm đều có, đặc biệt năm nay có rất nhiều. Sau khi ngồi xuống, Triệu đại nhân than thở một tiếng.
Đơn Phi nói tiếp: - Không biết ý của Triệu đại nhân là?
Cùng nói chuyện với người như thế, nếu ngươi không đủ phân lượng lại biết điều…tốt nhất chỉ nghe thôi, không cần biểu hiện gì, bởi vì rất có thể khi ngươi không biết ông ta đã đào bới được cả phần mộ tổ tiên nhà ngươi rồi, đối với loại chuyện này Đơn Phi cực kỳ hiểu rõ.
Triệu đại nhân liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, vẻ mặt tươi cười nói: - Không biết lệnh tôn là người nào.
Đơn Phi rùng mình.
Vấn đề Triệu đại nhân hỏi đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cố tình đối với hắn mà nói vấn đề này…rất nan giải.
Đơn Phi không biết phụ thân của hắn là người nào! Tại sao Triệu đại nhân lại hỏi như vậy? Lần đầu tiên Đơn Phi cảm thấy có người có thể làm cho hắn đổ mồ hôi.
- Làm sao vậy? Triệu đại nhân mỉm cười nhìn Đơn Phi hình như hơi khó hiểu: - Có chuyện gì không thể nói sao?
Đơn Phi ngăn chặn bất an trong lòng, vẻ mặt chua xót: - Triệu đại nhân đương nhiên hiểu được.
- Ta hiểu cái gì? Triệu đại nhân nheo mắt lại.
Đơn Phi chậm rãi nói: - Trong thành Hứa Đô này, thậm chí ngoài thành, tại hạ nghĩ…không có chuyện gì mà đại nhân không hiểu. Hắn đang mạo hiểm, dùng lời khen tặng để dời đề tài đi.
Ngoài cửa có người thấp giọng nói: - Giáo Sự đại nhân, đồ ăn đã đưa tới.
Triệu đại nhân ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Tào Ninh Nhi bưng khay đứng trước cửa, bên trong đặt hai bát canh chân heo Tào thị, bên cạnh bày bánh bao nóng hổi.
Ở hiện đại bữa cơm này đương nhiên tầm thường, nhưng trong quán rượu Tào thị này lại được hoan nghênh nhất.
Cánh mũi Triệu đại nhân phập phồng, mỉm cười nói: - Vào đi.
Tào Ninh Nhi tiến vào gian phòng, đem khay đặt trước mặt Triệu đại nhân, dọn thức ăn xong mới đứng thẳng dậy, chỉ thấy Triệu đại nhân cầm một cái bánh bao, nhưng không ăn, suy nghĩ nói: - Đơn Phi, sinh ra ở Kinh Sở, thân phận phụ thân không rõ, mẫu thân…
Vốn Tào Ninh Nhi không muốn lập tức đi, nghe vậy động tác chậm lại, nghiêm cẩn đứng bên cạnh Triệu đại nhân và Đơn Phi
Triệu đại nhân cắn một miếng bánh bao, lẩm bẩm nói: - Không tệ, không tệ. Nuốt miếng bánh bao, Triệu đại nhân lạ nói: - Nghe nói mẹ ngươi là Vu Linh nữ nhi của thần vu Kinh Sở Vu Tiềm.
Tào Ninh Nhi kinh ngạc nhìn Đơn Phi liếc một cái, hiển nhiên nàng không biết chuyện này.
Đơn Phi liên tục duy trì mỉm cười, trong lòng chấn động, hắn không kinh ngạc làm sao Triệu đại nhân biết việc này, trên đời này, Triệu Đạt giống như cuốn sổ nắm giữ tư liệu của mỗi người, hắn chỉ nghi hoặc, tại sao Triệu Đạt phải điều tra cẩn thận như vậy.
- Nghe nói Vu Tiềm thần thông quảng đại, từng có ân cứu tộc với Hà Bắc Chân thị. Triệu đại nhân từ từ ăn bánh bao, từ từ nói ra những lời chẳng liên quan gì. - Tộc trưởng Chân thị đích thân cầu Vu Tiềm định hôn ước, lúc ấy Vu Tiềm chỉ có một nữ nhi là Vu Linh, lại không có ý định gả cho Chân thị, Vu Tiềm bói một quẻ nói sau này nữ nhi Vu Linh có nhi tử, sẽ đến cưới con gái Chân thị làm vợ, tộc trưởng Chân thị đồng ý.
Trái tim Tào Ninh Nhi nhảy dựng lên, liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, thấy hắn đang chăm chú nghe, âm thầm cắn môi.
- Chuyện sau đó, ta cũng không cần nhiều lời.
Triệu đại nhân thản nhiên cười nói: - Đơn Phi, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không.
Đơn Phi chỉ cảm thấy mỗi câu nói của Triệu đại nhân đều có cạm bẫy, cười khổ nói: - Đại nhân cao minh.
Vẻ mặt hắn chán chường làm sao gọi tán thành, trong lòng thầm nghĩ, ta chỉ nói ngươi cao minh, không thừa nhận ngươi nói đúng, nếu chẳng may có vấn đề gì còn có cơ hội bổ cứu.
Triệu đại nhân nhìn Đơn Phi một lúc, chậm rãi lắc đầu nói: - Ta không hề cao minh.
- Đại nhân quá khiêm nhường. Đơn Phi cẩn thận nói.
- Nếu ta thật cao minh…hôm nay cũng không đến tìm ngươi. Triệu đại nhân giương mày, giơ cánh tay lấy trong lòng ra một chiếc hộp đặt trên bàn, cười nói: - Ta cho ngươi xem một món đồ chơi.
Trong lòng Đơn Phi đột nhiên rùng mình.
Tay Triệu đại nhân cầm hộp gỗ mặc dù không động đậy, nhưng chẳng biết tại sao, Đơn Phi cảm giác trong lòng Triệu đại nhân đang kinh ngạc. Đây là một loại trực giác, cũng là phán đoán.
Loại người như Triệu Đạt tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi hỏi hắn mấy câu đó, lấy món đồ chơi ra cho hắn coi.
Vật có thể làm cho loại người như Triệu Đạt coi trọng, càng không thể hình dung bằng hai chữ “thú vị”.
Nếu muốn Đơn Phi hình dung cái hộp này, hắn sẽ nói đây chính là hộp Pandora. Chỉ cần mở hộp sẽ không thể tin nổi, thậm chí có thể xảy ra tai nạn.
- Việc lạ hàng năm đều có, đặc biệt năm nay có rất nhiều. Triệu đại nhân lại thì thào, đây là lần thứ hai ông ta nói câu này, ông ta cũng không lập tức mở hộp ra mà đột nhiên nhìn về phía Tào Ninh Nhi: - Ngươi còn có chuyện gì?
Tào Ninh Nhi ngẩn ra, chần chờ nói: - Chỉ muốn hỏi Giáo Sự đại nhân, ngài còn cần gì nữa không?
- Không cần.
Triệu đại nhân lắc đầu, lại cười nói: - Ta biết ngươi rất muốn nhìn xem trong hộp này là cái gì.
Tào Ninh Nhi không nghĩ Triệu Đạt trực tiếp nói ra như vậy, vốn muốn phủ định, lại liếc nhìn Đơn Phi một cái, lại gật đầu nói: - Thật sự Ninh Nhi cũng rất tò mò.
Kỳ thật nàng chẳng hiếu kỳ một chút nào.
Đơn Phi đoán không sai, Triệu đại nhân chính là Triệu Đạt, con cháu quan lại thậm chí cả quan lại trong thành Hứa Đô nhìn thấy ông ta đều mất tự nhiên, mặc dù Tào Ninh Nhi không biết ông ta ám chỉ cái gì nhưng nàng biết ông ta lấy vật này ra tuyệt đối không phải chỉ để chơi thôi.
Bên trong có thể là lỗ tai, tròng mắt hay ngón tay máu chảy đầm đìa.
Tào Ninh Nhi suy đoán đến đấy đều cảm giác buồn nôn, nhưng nàng vẫn không muốn rời đi, Triệu Đạt tìm đến một người, không phải thú vị mà vì người nọ có việc.
Điểm này Tào Ninh Nhi hiểu rất rõ. Nàng rất lo lắng cho an nguy của Đơn Phi, cho dù không lâu trước nàng mới quyết định không ngăn cản Đơn Phi đến Nghiệp Thành nữa.
- Nhưng thứ này, nữ nhân không thể nhìn. Triệu đại nhân thản nhiên nói: - Tào Ninh Nhi ngươi đi ra ngoài đi.
Một câu nói đơn giản của ông ta cũng vô cùng uy nghiêm. Tào Ninh Nhi không dám vi phạm, cúi đầu ra khỏi nhã gian, chỉ sợ Triệu Đạt nghi ngờ, chậm rãi đi xa, chợt nghe thấy thanh âm trong phòng truyền tới.
- Đây là…
Đây là giọng Đơn Phi, tràn đầy kinh hãi, thậm chí hoang mang, trái tim Tào Ninh Nhi khẽ run, ngừng bước chân lại lắng nghe, lại không nghe thấy thanh âm gì nữa.
Nhã phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Đơn Phi nghe Triệu Đạt chỉ bảo, tiến lên mở nắp hộp, trong lòng hắn thấp thỏm, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Thậm chí hắn đã tính toán trường hợp xấu nhất, nhưng lúc mở nắp hộp ra, hắn vẫn không thể tin được đồ mình thấy được, thất thanh nói hai từ, sau đó bỗng dưng trầm mặc xuống, trong lòng không nén được nhảy liên hồi.
Trong hộp là một con ong đầu hổ.
Nếu người ngoài nghe xong, hơn phân nửa đều bật cười, ong đầu hổ thì có cái gì khiến người ta giật mình? Nhưng Đơn Phi nhìn thấy con ong kia đều không nén được kinh hãi, Triệu đại nhân cũng lạnh lùng nhìn ong đầu hổ trong hộp.
Dưới vẻ lạnh lùng có lẫn sát ý.
- Việc lạ hàng năm đều có, đặc biệt năm nay có rất nhiều. Sau khi ngồi xuống, Triệu đại nhân than thở một tiếng.
Đơn Phi nói tiếp: - Không biết ý của Triệu đại nhân là?
Cùng nói chuyện với người như thế, nếu ngươi không đủ phân lượng lại biết điều…tốt nhất chỉ nghe thôi, không cần biểu hiện gì, bởi vì rất có thể khi ngươi không biết ông ta đã đào bới được cả phần mộ tổ tiên nhà ngươi rồi, đối với loại chuyện này Đơn Phi cực kỳ hiểu rõ.
Triệu đại nhân liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, vẻ mặt tươi cười nói: - Không biết lệnh tôn là người nào.
Đơn Phi rùng mình.
Vấn đề Triệu đại nhân hỏi đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cố tình đối với hắn mà nói vấn đề này…rất nan giải.
Đơn Phi không biết phụ thân của hắn là người nào! Tại sao Triệu đại nhân lại hỏi như vậy? Lần đầu tiên Đơn Phi cảm thấy có người có thể làm cho hắn đổ mồ hôi.
- Làm sao vậy? Triệu đại nhân mỉm cười nhìn Đơn Phi hình như hơi khó hiểu: - Có chuyện gì không thể nói sao?
Đơn Phi ngăn chặn bất an trong lòng, vẻ mặt chua xót: - Triệu đại nhân đương nhiên hiểu được.
- Ta hiểu cái gì? Triệu đại nhân nheo mắt lại.
Đơn Phi chậm rãi nói: - Trong thành Hứa Đô này, thậm chí ngoài thành, tại hạ nghĩ…không có chuyện gì mà đại nhân không hiểu. Hắn đang mạo hiểm, dùng lời khen tặng để dời đề tài đi.
Ngoài cửa có người thấp giọng nói: - Giáo Sự đại nhân, đồ ăn đã đưa tới.
Triệu đại nhân ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Tào Ninh Nhi bưng khay đứng trước cửa, bên trong đặt hai bát canh chân heo Tào thị, bên cạnh bày bánh bao nóng hổi.
Ở hiện đại bữa cơm này đương nhiên tầm thường, nhưng trong quán rượu Tào thị này lại được hoan nghênh nhất.
Cánh mũi Triệu đại nhân phập phồng, mỉm cười nói: - Vào đi.
Tào Ninh Nhi tiến vào gian phòng, đem khay đặt trước mặt Triệu đại nhân, dọn thức ăn xong mới đứng thẳng dậy, chỉ thấy Triệu đại nhân cầm một cái bánh bao, nhưng không ăn, suy nghĩ nói: - Đơn Phi, sinh ra ở Kinh Sở, thân phận phụ thân không rõ, mẫu thân…
Vốn Tào Ninh Nhi không muốn lập tức đi, nghe vậy động tác chậm lại, nghiêm cẩn đứng bên cạnh Triệu đại nhân và Đơn Phi
Triệu đại nhân cắn một miếng bánh bao, lẩm bẩm nói: - Không tệ, không tệ. Nuốt miếng bánh bao, Triệu đại nhân lạ nói: - Nghe nói mẹ ngươi là Vu Linh nữ nhi của thần vu Kinh Sở Vu Tiềm.
Tào Ninh Nhi kinh ngạc nhìn Đơn Phi liếc một cái, hiển nhiên nàng không biết chuyện này.
Đơn Phi liên tục duy trì mỉm cười, trong lòng chấn động, hắn không kinh ngạc làm sao Triệu đại nhân biết việc này, trên đời này, Triệu Đạt giống như cuốn sổ nắm giữ tư liệu của mỗi người, hắn chỉ nghi hoặc, tại sao Triệu Đạt phải điều tra cẩn thận như vậy.
- Nghe nói Vu Tiềm thần thông quảng đại, từng có ân cứu tộc với Hà Bắc Chân thị. Triệu đại nhân từ từ ăn bánh bao, từ từ nói ra những lời chẳng liên quan gì. - Tộc trưởng Chân thị đích thân cầu Vu Tiềm định hôn ước, lúc ấy Vu Tiềm chỉ có một nữ nhi là Vu Linh, lại không có ý định gả cho Chân thị, Vu Tiềm bói một quẻ nói sau này nữ nhi Vu Linh có nhi tử, sẽ đến cưới con gái Chân thị làm vợ, tộc trưởng Chân thị đồng ý.
Trái tim Tào Ninh Nhi nhảy dựng lên, liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, thấy hắn đang chăm chú nghe, âm thầm cắn môi.
- Chuyện sau đó, ta cũng không cần nhiều lời.
Triệu đại nhân thản nhiên cười nói: - Đơn Phi, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không.
Đơn Phi chỉ cảm thấy mỗi câu nói của Triệu đại nhân đều có cạm bẫy, cười khổ nói: - Đại nhân cao minh.
Vẻ mặt hắn chán chường làm sao gọi tán thành, trong lòng thầm nghĩ, ta chỉ nói ngươi cao minh, không thừa nhận ngươi nói đúng, nếu chẳng may có vấn đề gì còn có cơ hội bổ cứu.
Triệu đại nhân nhìn Đơn Phi một lúc, chậm rãi lắc đầu nói: - Ta không hề cao minh.
- Đại nhân quá khiêm nhường. Đơn Phi cẩn thận nói.
- Nếu ta thật cao minh…hôm nay cũng không đến tìm ngươi. Triệu đại nhân giương mày, giơ cánh tay lấy trong lòng ra một chiếc hộp đặt trên bàn, cười nói: - Ta cho ngươi xem một món đồ chơi.
Trong lòng Đơn Phi đột nhiên rùng mình.
Tay Triệu đại nhân cầm hộp gỗ mặc dù không động đậy, nhưng chẳng biết tại sao, Đơn Phi cảm giác trong lòng Triệu đại nhân đang kinh ngạc. Đây là một loại trực giác, cũng là phán đoán.
Loại người như Triệu Đạt tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi hỏi hắn mấy câu đó, lấy món đồ chơi ra cho hắn coi.
Vật có thể làm cho loại người như Triệu Đạt coi trọng, càng không thể hình dung bằng hai chữ “thú vị”.
Nếu muốn Đơn Phi hình dung cái hộp này, hắn sẽ nói đây chính là hộp Pandora. Chỉ cần mở hộp sẽ không thể tin nổi, thậm chí có thể xảy ra tai nạn.
- Việc lạ hàng năm đều có, đặc biệt năm nay có rất nhiều. Triệu đại nhân lại thì thào, đây là lần thứ hai ông ta nói câu này, ông ta cũng không lập tức mở hộp ra mà đột nhiên nhìn về phía Tào Ninh Nhi: - Ngươi còn có chuyện gì?
Tào Ninh Nhi ngẩn ra, chần chờ nói: - Chỉ muốn hỏi Giáo Sự đại nhân, ngài còn cần gì nữa không?
- Không cần.
Triệu đại nhân lắc đầu, lại cười nói: - Ta biết ngươi rất muốn nhìn xem trong hộp này là cái gì.
Tào Ninh Nhi không nghĩ Triệu Đạt trực tiếp nói ra như vậy, vốn muốn phủ định, lại liếc nhìn Đơn Phi một cái, lại gật đầu nói: - Thật sự Ninh Nhi cũng rất tò mò.
Kỳ thật nàng chẳng hiếu kỳ một chút nào.
Đơn Phi đoán không sai, Triệu đại nhân chính là Triệu Đạt, con cháu quan lại thậm chí cả quan lại trong thành Hứa Đô nhìn thấy ông ta đều mất tự nhiên, mặc dù Tào Ninh Nhi không biết ông ta ám chỉ cái gì nhưng nàng biết ông ta lấy vật này ra tuyệt đối không phải chỉ để chơi thôi.
Bên trong có thể là lỗ tai, tròng mắt hay ngón tay máu chảy đầm đìa.
Tào Ninh Nhi suy đoán đến đấy đều cảm giác buồn nôn, nhưng nàng vẫn không muốn rời đi, Triệu Đạt tìm đến một người, không phải thú vị mà vì người nọ có việc.
Điểm này Tào Ninh Nhi hiểu rất rõ. Nàng rất lo lắng cho an nguy của Đơn Phi, cho dù không lâu trước nàng mới quyết định không ngăn cản Đơn Phi đến Nghiệp Thành nữa.
- Nhưng thứ này, nữ nhân không thể nhìn. Triệu đại nhân thản nhiên nói: - Tào Ninh Nhi ngươi đi ra ngoài đi.
Một câu nói đơn giản của ông ta cũng vô cùng uy nghiêm. Tào Ninh Nhi không dám vi phạm, cúi đầu ra khỏi nhã gian, chỉ sợ Triệu Đạt nghi ngờ, chậm rãi đi xa, chợt nghe thấy thanh âm trong phòng truyền tới.
- Đây là…
Đây là giọng Đơn Phi, tràn đầy kinh hãi, thậm chí hoang mang, trái tim Tào Ninh Nhi khẽ run, ngừng bước chân lại lắng nghe, lại không nghe thấy thanh âm gì nữa.
Nhã phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Đơn Phi nghe Triệu Đạt chỉ bảo, tiến lên mở nắp hộp, trong lòng hắn thấp thỏm, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Thậm chí hắn đã tính toán trường hợp xấu nhất, nhưng lúc mở nắp hộp ra, hắn vẫn không thể tin được đồ mình thấy được, thất thanh nói hai từ, sau đó bỗng dưng trầm mặc xuống, trong lòng không nén được nhảy liên hồi.
Trong hộp là một con ong đầu hổ.
Nếu người ngoài nghe xong, hơn phân nửa đều bật cười, ong đầu hổ thì có cái gì khiến người ta giật mình? Nhưng Đơn Phi nhìn thấy con ong kia đều không nén được kinh hãi, Triệu đại nhân cũng lạnh lùng nhìn ong đầu hổ trong hộp.
Dưới vẻ lạnh lùng có lẫn sát ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.