Thâu Thiên

Chương 16: Gây hấn

Huyết Hồng

13/03/2013

Mang theo nụ cười khiêm hư, Vật Khất chắp tay sau lưng, đứng ở bên cạnh Lô Thừa Phong quan sát những người ở phía sau Dịch Diêm.

Trừ vị điển quân mới thượng nhiệm Lô Thừa Phong này ra, bên cạnh Dịch Diễn còn có điển lại, điển dân, điển hình, ba vị quan viên quan trọng nhất của thành tiểu Mông.

Theo sự quản chế của triều Đại Yên, mẫu quốc của Lữ quốc, thành thủ phụ trách tất cả công tác của một nơi nào đó. Điển quân thì toàn diện phụ trách binh mà quân sự, điển lại thì phụ trách giám sát, đánh giá quan lại, điển dân thì phụ trách sinh sản dân sinh, điển hình thì phụ trách hình pháp, truy bắt trộm cắp, duy trì trị an thường ngày, bốn quan chức này đều dưới quyền thành thủ, nhưng lại độc lập ngoài chức quyền của thành thủ, giữa các bên còn có chức quyền giám sát khiên chế nhau, là một quan chế chu mật và hoàn chinh.

Ở nơi hoang sơ như thành tiểu Mông, bốn phía đều là núi rừng nguyên thủy, nhưng bởi vì sản vật phong phú, chỗ béo bở mỗi năm rất nhiều. Dịch Diễn tất nhiên toàn thân đều là bảo vật, điển lại, điển dân, điển hình ba vị ở trong thành cũng là một thân châu quang bảo khí, hoa lệ giống như triển làm châu báu.

Vật Khất ôn tĩnh nhìn mọi người ở bên cạnh Dịch Diễn, hắn lại phát hiện ra không ít thứ đáng để hạ thủ. Hai tay chắp sau lưng của hắn ma sát vào nhau, ngón tay run rẩy hưng phấn. Giữa ban ngày ban mặt, không phải là thời gian tốt để hạ thủ trộm cắp, hay là đợi thêm đi.

Dịch Diên thân là thành chủ, nên đứng ra giới thiệu một lượt những quan viên đi theo với Lô Thừa Phong. Nghe lời giới thiệu của Dịch Diễn, Vật Khất đột nhiên há miệng cười, điển lại, điển dân, điển hình của thành tiểu Mông đều là tộc nhân của Dịch gia, chắc hẳn là đều theo Dịch Diễm tới thành tiểu Mông nhậm chức hòng phát tài.

Theo sự giới thiệu của Lô Thừa Phong, những quan viên đó nhao nhao bước lên chào hỏi với Lô Thừa Phong. Chức điển quân tuy quan trọng, nhưng cũng không đáng để những người này coi trọng như vậy. Thân phận trưởng tử của Lật Dương Lô gia của Lô Thừa Phong mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Dịch Diễm phải ra khỏi thành đón tiếp. Những quan viên lớn nhỏ khác cũng là bởi vì thân phận này cho nên mới hữu lê với Lô Thừa Phong như vậy.

Sau một trận hàn huyên, nói toàn những lời khách sáo sáo rỗng khiến Vật Khất tí nữa thì ngắp, Dịch Diễn thân mật kéo tay Lô Thừa Phong, dân gã tới thủ phủ ở trong thành. Những quan viên khác thì vây chặt quay hai người, đàm tiếu phong sinh, tiếp lời cho Dịch Diễm, đáp lời cho Lô Thừa Phong, cảnh tượng vô cùng hòa khí, giống như là cả thành tiểu Mông đều hoan nghênh vị điển quân tán nhiệm Lô Thừa Phong này.

Đi theo bên cạnh Lô Thừa Phong, Vật Khất vừa đi vừa quan sát tòa thành tiểu Mông này.

Mặt đường trong thành không tồi, là dùng đá thô ráp đào trên núi ra lát thành, bên đường còn có cống rành dài ba thước, dẫn nước sạch vào trong mương, nước chảy róc rách, điều kiện vệ sinh ở trong thành rất khá. Via hè rộng ba trượng, tửu lâu, thương phô, khách sạn, dân cư san sát nhau, nhà cao không quá ba tầng, kết cấu chuyên bằng đất đá gỗ cùng kiểu, lợp ngói xanh một mầu.

Trên đường tùy thời đều có thể nhìn thấy đội xe đi lại, trên xe chất đầy các loại thổ sản vùng núi, da thú, dược thảo, khoáng thạch, đè cho xà xe sắp gẫy đến nơi rồi. Đi theo đội xe toàn là những tráng hán cao to bưu hãn mang vũ khí, ai nấy thân mặc giáp mềm, tay cầm đao sắc, quanh người sát khí đằng đằng, rõ ràng đều là những hảo hán được ma luyện ra trong sinh tử.

Tửu lâu, thương phô, khách sạn ở bên đường ra vào cùng phần lớn là những ác hắn hừ mũi trợn mắt, một lời không hợp là bạt đao chém nhau. Thỉnh thoảng lại xen lễn một số nữ tử xinh đẹp là lượt ra ra vào vào nơi đó, ngôn ngữ phóng túng cười đùa với những ác hắn đó.

Thành tiểu Mông rất phồn hoa, phồn hoa tới mức nằm ngoài dự đoán của Vật Khất. Trong loại phồn hoa này mang theo một loại khí tức đã man thô lỗ, mang theo một loại phồn vinh dị thường, nhưng Vật Khất lại thích loại vị đạo này. Hắn hít sâu một hơi, hắn thật sự thích loại vị đạo này.

Đội xe trên đường hay là người đi đường nhìn thấy đoàn người của Vật Khất, ai nấy đều nhao nhao tránh sang hai bên, nhường ra một còn đường lớn ở chính giữa. Ở một nơi dã man như thành tiểu Mông, Dịch Diễm chính là đại biểu cho quốc pháp, đại biểu cho thế lực cường đại nhất trong phạm vi mấy trăm dặm xunh quanh thành thị này, không có bất kỳ ai dám xúc phạm sự uy nghiêm của vị thành thủ này.

Thỉnh thoảng còn có tiểu đội thành vệ quân mặc áo đen giáp đen tuần tra trên đường, nhìn thấy đoàn người này, những thành vệ quân này vội vàng lui sang ven đường hành lễ. Vật Khất quan sát đám thành vệ quân này, phát hiện bọn họ bất kể là tu vi hay là tinh khí thần so với Bính hào doanh chứ thiên được phái tới thôn Mông đều kém hơi nhiều, tựa hồ như là một mặt hàng khác vậy.

Thuận theo đại đạo đi vào trong thành thêm ba dặm, một tòa phủ đệ to lớn đại khí nổi lên ở phía trước.

Tòa phủ đệ này dài rộng hơn dặm, bên ngoài có tưởng bao. Bức tường này so với tường thành của thành tiểu Mông còn đại khí hơn nhiều, bên trên dùng đá xanh đáp thành, cao năm trượng, dày ba trượng, sức phòng ngự ít nhất cùng hơn tường thành tiểu Mông mười lần.



Trên đầu tưởng, binh sĩ y giáp sáng ngời, tinh thần hăng hái đi đi lại lại, canh gác phủ đệ đến một giọt nước cũng không lọt. So với mấy binh sĩ ở bên ngoài cửa thành tiểu Mông thì binh sĩ tuần tra ở đây tuyệt đối là tinh nhuệ, mà những quân sĩ gác cửa đó thì giống như là rác rưởi.

Dịch Diễn lộ ra nụ cười đắc ý, y chỉ vào tòa phủ đệ, cười nói: "Lô điển quân, nơi này chính là phủ thành thủ, cùng chính là nơi làm việc thường ngày của đám người chúng ta."

Lô Thừa Phong ngạc nhiên nhìn tòa thành bảo cỡ nhỏ này, kinh ngạc nói: "Hả? Nơi làm việc của thành thủ và điển quân, điển lại, điển dân, điển hình đều ở đây à?"

Dịch Diên hai tay vô bụng, khiến cho thịt trên người rung rinh. Y cảm khái nói: "Thành tiểu Mông là nơi man hoang, xung quanh đều rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Những man nhan đó rất hay tới sinh sự, tường thành ở bên ngoài lại không có tác dụng, những man nhân đó trực tiếp giết vào trong thành giết người cướp của. Vì sự an toàn của chư vị đại nhân, bản quan bỏ ra hai năm mới xây được tòa thủ phủ này đó."

Ba vị tộc nhân bản gia của Dịch gia, điển lại, điển dân, điển hình ở bên cạnh vội vàng vô mông ngựa, khen ngợi Dịch Diên vì sự an toàn của các quan viên lớn nhỏ có mặt ở đây, tốn rất nhiều tiền mới xây dựng được một tòa thành thủ phủ như vậy, thực sự là công ở đời này, mà lợi thì kéo dài thiên thu. Các vị đại nhân tương lai tới tiếp quản thành thủ thành tiểu Mông đều cảm kích loại phong phạm tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả này của Dịch Diên!

Vật Khất khịt mùi một cái, hắn hắng giọng hỏi: "Đã có tiền xây thủ phủ, vì sao không tu sửa luôn tường thành ở bên ngoài? Có một tường thành kiên cố, há chẳng phải là có thể cản man nhân ở bên ngoài ư?"

Ba vị điển lại, điển dân, điển hình đồng loạt ngạc nhiên, Dịch Diễn thì da thịt toàn thân run như hoa tuyết, y rít giọng nói to: "Không có tiền, thực sự là không có tiền, ở cái nơi quỷ quái như thành tiểu Mông này, một năm có được bao nhiêu thuế phú? Phủ thành thủ thực sự là không có tiền. Xây bức tường này đã tốn thu nhập thuế trong mười năm của phủ thành thủ rồi, không còn tiền để tu sửa thành ở bên ngoài nữa!"

Không có tiền! Vật Khất bĩu môi, hắn chi liếc nhanh một cái trên những châu báu trang sức giá trị cự vạn trên người Dịch Diên.

Lô Thừa Phong ho khan mấy tiến, cũng không lên tiếng. Gã nhìn những sĩ tốt tuần tra trên đầu tưởng, lại nhìn hai đội thành vệ quân đi tuần hộ tống họ tới đây, hai mắt trợn lên rất kín. Sĩ tốt canh gác của phủ thành thủ so với đội tuần tra của thành vệ quân của tinh nhuệ hơn nhiều.

Sau khi một nghi thức phức tạp khiến Vật Khất đầu óc quay cuồng trôi qua, Vật Khất theo Lô Thừa Phong tiến vào phủ thành thủ. Bảy tước xe và nô phó trên xe của Lô Thừa Phong đều được an bài vào trong phủ đệ điển quân trong phủ thành thủ, đó là một tòa ưạch viện hào hoa sau ba trước ba, hơn nữa còn được an bài trước mấy chục thị nữ phó phụ.

Vật Khất lần đầu tiên nhìn thấy trong bảy chiếc xe ngựa của Lô Thừa Phong có những ai. Trừ đôi cha con đen xì lão Hắc, tiểu Hắc ra, trong sáu chiếc xe còn lại có tám thị nữ, tám phó phụ, còn có hai nhù nương đang trong thời kỳ cho con bú.

Vật Khất cũng là lần đầu tiên từ chóc Lô Thừa Phong biết được hai nhù nương này chính là nhân tuyển chuyên trách nhân dược.

Nhân dược! Vật Khất lại hiểu thêm một phần về thế giới này.

An bài qua loa cho thị nữ phó phụ đi theo, Dịch Diên lại phái người tới mời Lô Thừa Phong đi dự tiệc tẩy trần.

Tiệc tẩy trần an bài ở trong nội đường của phủ thành thủ, người tham dự bao gồm cả Dịch Diễn và tất cả các quan viên lớn nhỏ của thành tiểu Mông, lân lộn phải tới hơn hai trăm người. Thán là môn khách của Lô Thừa Phong, Vật Khất tất nhiên cùng có tư cách tham gia, dưới sự tiếp đài của Dịch Diễn, hắn ngồi ở sau một cái bàn ở phía sau Lô Thừa Phong.

Nội đường rộng rãi đủ để chứa bốn năm trăm người tụ hội, chính giữa là một cái bàn dài, Dịch Diễn gian nan ngồi xuống sau bàn. Hai bên phân biệt là chỗ ngồi của bốn vị đại quan điển quân, điển lại, điển dân, điển hình. Trừ một mình Vật Khất ở phía sau Lô Thừa Phong ra, phía sau ba người còn lại đều có năm ba đến hơn mười vị môn khách.

Trừ năm vị này, quân viên còn lại án chiếu theo quan chức cao thấp, ở trong đại đường một phải một trái chia thành ba hàng, tổng cộng xếp thành sáu hàng bàn.



Vật Khất quan sát cái bàn dài ba thước, rộng hơn một thước ở trước mặt, dùng gỗ nặng chế thành, bên trên sơn hơn mười tầng sơn, sáng như gương. Trên mặt sơn dùng kim ti ngán tuyến khảm mấy hình hoa văn tinh tế, rất là đoan trang nhã nhặn lại phú lệ đường hoàng.

Nội đường của yến hội thì mặt đất được lát gỗ lim, mỗi người đều ngồi trên một chiếc thảm nhung mềm mại và dày, rất là ấm áp thoải mái. Nội đường có hai cây cột lớn, là cả một cây gỗ lim chạm thành, khắc long vẽ phương, lưu kim dật thải, vẻ tráng lệ đập thẳng vào mặt.

Trần nhà của nội đường cùng dùng gỗ lim dựng thành, bên trên treo mấy chục ngọn đèn, chiến sáng cả đại đường đến nỗi nhìn được cả trần nhà. Ở bốn góc quanh nội đường, còn dựng giá cám nến hình cây, cây nên sáng rực cháy đang thịnh, cũng không biết là bên trong nến có trộn hương liệu gì mà trong không khí thoang thoảng mùi thơm ứiấm vào tận tim gan.

Vừa rồi ở phủ điển quân, Vật Khất đã tám rửa, dùng khăn quấn cái đầu trọc lại, trên người cùng thay một bộ trường bào bằng tơ trù rộng rãi thoải mái, dưới chân đi giày vải ấm áp, lúc này cũng bị mùi thơm trong không khí hun cho chi muốn ngủ.

Điệu bộ của Dịch Diễn rất xa hoa, nhưng Vật Khất lại rất thích lại xa hoa này. ít nhất thì điều kiện so với thôn Mông cùng tốt hơn nhiều. Vật Khất không phải là khổ hành tăng, có thể để bản thân thoải mái một chút, hắn vì sao lại nhất định phải chịu khổ?

Dùng sức ưỡn thẳng lưng, Vật Khất ngồi xuống sau Lô Thừa Phong, không ngừng quan sát những quan viên khác ngồi trong đại đường.

Sự chú ý của những người khác đều đặt trên người Lô Thừa Phong, không những nở nụ cười xán lạn hết cỡ của mình với Lô Thừa Phong. Còn Vật Khất, trừ mấy tiểu thị nữ đứng ở bên cạnh len lét quan sát hắn ra thì không còn ai chú ý tới hắn nữa.

Đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay của Dịch Diễn, y lớn tiếng hô: "Mọi người đến đủ rồi chứ? Rượu đâu, rượu đâu, để chúng ta đón gió tẩy trần cho Lô điển quân. Từ Lật Dương tới thành tiểu Mông, trải qua mấy ngàn dặm đường xa xói, Lô điển quân chắc là cực khổ lắm!"

Mấy trăm thị nữ giống như hồ điệp xuyên hoa từ sau đường bước ra, đặt xuống một cái chén uống ruợu ở trước mặt mọi người, rót mỹ tửu vào đó.

Mọi người cùng nhau nâng chén, nhao nhao hô to về phía Lô Thừa Phong: "Lô điển quân, đi đường cực khổ rồi!"

Lô Thừa Phong giơ chén rượu lên, cười ha ha đứng dậy nói mấy câu khiêm tốn với mọi người, sau một hồi khách sáo, mọi người mới uống rượu.

Dịch Diễn lại là một bá chủ, các thị nữ lần này bưng lên mỹ thực các màu, đìa nào đìa nấy đều là sơn trân hải vị, mỗi một đìa mỗi một bát đều có phân lượng không lớn, nhưng món thì cực nhiều. Hương thơm tỏa bốn phía, khiến người ta ngửi thấy mà ngón ưỏ mấp máy.

Vật Khất đã mấy ngày rồi chưa được ăn một bữa ra hồn, mắt thấy mỹ tửu món ngon ở trước mặt, hắn vội vàng cầm đĩa, gắp một miếng gân hươu màu vàng đầy tính đàn hồi cho vào miệng. Thịt thơm đậm đà, quả nhiên là rất ngon.

Đúng vào lúc miệng đang hưởng thụ món ngon thì trong đại đường đột nhiên truyền tới tiếng rầm, một chén rượu đồng xanh bị ném xuống mặt đất.

Một đại hán bưu hãn ngồi sau quan điển lại Dịch Hành đứng dậy, ngón tay chỉ vào Vật Khất, quát: "Ở đâu ra loại dã nhân núi rừng như ngươi vậy, không hiểu quy củ à? Các đại nhân còn chưa lên tiếng, ngươi đã ở đó ăn uống rồi?"

Mọi người ở trong sảnh đồng loạt nhìn thấy, một giọt mỡ dính ở khóe miệng Vật Khất đang từ từ rơi xuống, dưới ánh đèn trông rất là bắt mắt.

Cả sảnh yên tĩnh, sao đó là một trận cười vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thâu Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook