Chương 50: Bảo Bảo
Lâm Thất
06/01/2021
Anh đi làm tới tận chiều mới về. Về đến nhà thì chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Anh bực cả lên, Tiểu quỷ này tính chọc cho anh tức điên lên mới chịu đây mà. Anh bực bội, móc điện thoại ra gọi cho cô.
\*Tút...Tút\*
V.Anh : nghe !!!!
Hải : em đang ở đâu đó !?!?!
V.Anh : em đi dạo với bạn thôi.
Hải : nhanh lẹ về !!!
Anh chỉ đáp có 1 câu rồi tắt máy. Còn cô thì cũng nhanh chóng trở về để tránh "con cọp" ở nhà lại mọc nanh thì ko hay 1 chút nào..
Một lát sau, trong lúc anh đang nấu cơm thì cô về tới. Cô vẫn thản nhiên đi vào trong nhà rồi đi lên phòng luôn chẳng thèm nói với anh một tiếng. Anh thấy mà thở dài, thực sự là quá mệt mỏi với Tiểu Quỷ này mà. Nhà cửa thì bị cô quậy cho bừa bộn cả lên, chén bát thì đầy ra đó đích thân anh phải vào dọn dẹp tất tần tật.
Cả tiếng sau, cô bước xuống nhà. Anh thấy mới gọi vào.
Hải : này!!! Vào dọn cơm đi anh đi tắm cái !!!
V.Anh : anh ăn thì anh dọn đi!!! Em ko ăn.
Hải : em đừng có mà ương bướng, anh mà bực lên thì em đừng trách, nhà cửa thì bị em quậy tung cả lên em còn giận dỗi gì nữa!!! Anh tắm xong mà ko thấy em đâu thì đừng trách anh sao cho em ăn đòn trừ cơm .
Nói rồi anh bỏ đi, còn cô thì chẳng thể phản bác được gì, lần này thì anh bực thật rồi. Cô cũng tức lắm nhưng cũng phải nghe anh thôi nếu ko thì anh sẽ giết cô mất.
Cô bước vào trong bếp dọn cơm ra bàn, vừa làm cô vừa chửi cái "đồ đáng ghét" kia.
" Cái gì mà đòi đánh, đánh, đánh, đánh suốt ngày chỉ biết ăn hiếp tui thôi, mấy người đâu thương tui nữa, người ta chỉ giận dỗi chút thôi, anh năn nỉ một lần là chết anh à!!! Suốt ngày cứ trưng bộ mặt hung dữ đó ra mà hù dọa người ta, anh đúng là đồ đáng ghét, đồ đáng ghét nhất thế gian này!!!"
Cô cứ thầm chửi anh mãi. Dọn cơm xong cô đi ra ngoài phòng khách bấm điện thoại cho bỏ tức. Một lát sau, anh tắm xong thì bước ra. Anh gọi.
Hải : ngồi đó làm gì, còn ko mau vô ăn cơm!!! Trưng bộ mặt khó coi đó cho ai xem!!!
Cô nghe mà giả vờ như ko có gì, đúng là làm anh tức chết thật mà. Anh bực dọc bước lại chỗ cô, kí đầu cô 1 cái.
Hải : định làm trật làm thượng với ai thế hả??? Em tốt nhất là liệu hồn mau đi vào trong ăn cơm cho tui!!!
V.Anh : đã bảo là ko muốn ăn mà!!!
Hải : định nhịn đói cho chết hả??? Em còn đang bị đau bao tử đấy, đợi tới phải đi phẫu thuật rồi mới chịu hả???
V.Anh : có ăn cũng ko muốn ăn cơm với anh đâu!!! Anh đừng có mà quá đáng!!!
Hải : em muốn ăn đòn mới chịu hả Vân Anh??? Em quậy vậy đủ chưa??? Em giận thì giận chứ có đâu mà ko quan tâm đến bản thân thế hả????
V.Anh : bản thân tôi, tôi tự biết lo, tôi ko ăn thì kệ tôi, tôi đói thì kệ tôi ko cần thầy bận tâm!!!
Hải : nhưng tôi xót!!!
Chỉ với 3 chữ của anh đã làm cô ngây người, giận thì giận nhưng thương thì vẫn thương đâu thể bỏ mặc nhau được.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô.
Hải : đi vào ăn cơm với anh, rồi từ từ nói chuyện!!!
Anh kéo tay cô đi vào trong. Cô ko nói gì cũng đi theo anh. Cả 2 cùng nhau ăn cơm nhưng không khí chẳng tốt tí nào, cô thì cứ trầm mặt còn anh thì mãi im lặng. Bỗng.
"Anh" - "Em"
Cả 2 cùng nhau cất tiếng gọi đối phương.
Hải : em nói đi!!!
V.Anh : em...em...
Hải : hửm..??? Em thế nào??? Khó chịu gì sao???
V.Anh : ko..ko phải đâu. Em...em xin lỗi !!!
Anh nghe cô nói rồi khẽ cười, bỏ đũa xuống, lấy tay xoa đầu Tiểu quỷ này.
Hải : đồ ngốc!!! Ăn đi, lỗi phải gì chứ??? Em ko sai, ăn đi rồi còn đi học bài nữa kìa gần thi rồi!!!
V.Anh : dà, vậy còn anh??? Anh gọi em có gì à???
Hải : ko có gì!!! Ăn đi nhiều chuyện quá.!!!
Anh cười với cô, nụ cười ấy vô cùng ngọt ngào và ấm áp. Ăn xong, anh bảo cô cứ đi học bài mọi việc để anh dọn là được rồi.
Đến tối, anh đi lên phòng của cô, cô thì cứ ngồi lì trên giường bấm điện thoại.
Hải : này!!! Bảo lên học bài hay bấm điện thoại?!?!
Cô nghe anh gọi thì giật mình, cô vội tắt máy đi bỏ dưới gối.
V.Anh : kệ em !!!
Hải : giấu gì đó??? Định bày trò gì à???
V.Anh : ko có gì!!! Mà anh vô đây làm gì??? Tay cầm gì đó!!!
Hải : đem bánh cho em nè!!!
V.Anh : wow!!! Bánh kem à!!!
Hải : thấy đồ ăn là sáng mắt ra.
Anh bước lại phía của cô, anh ngồi lên giường.
Hải : điện thoại đâu??? Đưa anh xem!!! Lúc này làm cái gì mà vừa thấy anh vô là giấu điện thoại đấy???
V.Anh : ko có gì mà!!! Tự nhiên đòi kiểm tra điện thoại em, anh có hiểu quyền riêng tư ko hả??!!?!
Hải : ừ, tôi ko hiểu đó. Ai bảo em suốt ngày cứ đi gây họa làm gì, em làm mà ko biết suy nghĩ gì hết.
V.Anh : suy nghĩ gì chứ???
Hải : vậy em đưa cái clip đó lên bảng tin của trường chẳng lẽ ko ai nhận ra em sao???
V.Anh : em dùng email ảo để gửi mà, chẳng lẻ em khùng đến mức để cho người khác phát hiện sao???
Hải : vậy còn số điện thoại để tạo email đó thì sao??? Em đâu phải ko biết Mỹ Hân đó là chuyên gia về máy tính rồi còn gì, để truy tìm chính chủ cái email đó đâu phải chuyện khó!!!
Cô nghe anh nói mà cười khẽ, cô quay sang mở cái hộc tủ bên cạnh lấy 1 cái sim ra.
V.Anh : ý anh là cái sim chứa số điện thoại đó sao???
Cô vừa nói vừa bẽ gãy cái sim ra làm đôi.
V.Anh : thế là xong!!!
Hải : em...
V.Anh : anh đừng quá xem thường em, việc mà Vân Anh này muốn làm rồi thì ko ai cản đc đâu, còn về bạn Mỹ Hân yêu mến kia thì chắc ko lâu nữa sẽ đưa ra Hội đồng kỉ luật thôi, anh thấy sao??? Vui chứ???
Anh nghe cô nói mà sững người, ko ngờ một con nhóc suốt ngày nhõng nhẽo với anh mà có thể suy tính đc mọi chuyện được như vậy, quả thật khi con gái đã ghen rồi thì điều gì họ cũng làm được.
V.Anh : sao anh ko nói gì đi!!!
Hải : nói gì giờ, em quá thông minh rồi, biết suy tính kỹ càng rồi sau này chắc ko cần anh bảo vệ nữa đâu nhỉ???
V.Anh : chỉ biết nói xàm!!! Bánh của em đâu, đưa cho em đi chứ, anh định ăn luôn đấy à???
Hải : ăn đi rồi biến thành heo thì đừng có mà bù lu bù loa lên, anh ko biết gì đâu á!!!
V.Anh : kệ người ta!!!.
Anh cười trong sự bất lực, khẽ nhìn Tiểu quỷ này ăn bánh, anh lặng người.
Hải : em !!!
V.Anh : hửm?!??! Gì cơ???
Hải : em chưa thực sự tin anh sao??? Em ko tin là anh sẽ yêu em suốt đời này sao??? Sao em lại làm vậy???
Từng câu, từng chữ của anh ko nặng ko nhẹ nhưng lại khiến người theo phải trầm mặt.
Hải : chắc có lẽ anh thực sự ko tốt!!! Chưa đủ để cho em cảm nhận được tình yêu của anh!!!
V.Anh : anh nói gì đấy??? Tự nhiên lại hỏi mấy câu vớ vẩn!!!
Hải : anh thấy dạo này chúng ta có khoảng cách sao ấy!!! Cứ ngỡ là gần nhưng lại rất xa, nhiều lúc anh cũng biết tại sao lại như thế nữa??? Buồn cười lắm phải ko???
Anh cười khổ, cô buông đĩa bánh.
V.Anh : anh giận em hả???
Hải : nói giận thì ko đúng mà ko giận thì cũng ko phải nói chung là anh thấy anh thực sự là một người thất bại chẳng thể nào làm vẹn toàn giữa nghĩa với tình.
V.Anh : nghĩa với Mỹ Hân đó sao??? Anh có biết cô ta là người thế nào ko mà còn đi qua lại như thế??? Anh chỉ mới về trường có 2 năm, dạy lớp Mỹ Hân đc có mấy tháng thì sao anh có thể hiểu rõ mọi chuyện được chứ??? Có nhiều chuyện ko phải là những người lớn, người thầy người cô như anh là có thể giải quyết đc đâu!!!
Hải : em nói vậy là sao???
V.Anh : chuyện Mỹ Hân thương thầm anh học sinh cả trường này đều muốn biết hết cả rồi, em cũng đã đoán đc từ lâu nhưng lại ko muốn làm lớn chuyện nhưng tới hôm đó khi thấy cô ta chủ động nhắn tin tỏ tình với anh như vậy ít nhiều thì cũng thấy đc cô ta quyết tâm cỡ nào rồi đấy!!! Càng níu kéo thì người khổ là anh chứ ko phải cô ta đâu!!!
Hải : rốt cuộc bọn con gái các em còn có chuyện gì nữa chứ????
V.Anh : anh đâu phải đâu biết quy định xưa nay của bộ giáo dục, nếu giữa thầy và trò có quan hệ yêu đương mà bị phát hiện thì người giáo viên đó ko những bị đuổi việc mà còn bị sa thải khỏi ngành nữa đó. Cũng vì đó chuyện tình cảm của em với anh chỉ có được 1,2 người biết thôi, em luôn cố giữ bí mật nhưng với Mỹ Hân đó thì ko chắc đc đâu. Anh thừa biết trường này ko phải là một học sinh giỏi thật sự thì cũng là con ông cháu cha mới vào đc đó. Mỹ Hân cô ta thuộc cả 2 loại trên.
Hải : thuộc hai loại trên thì sao chứ???
V.Anh : 3 năm trước trường này cũng có một giáo viên nam mới về dạy môn Văn là người chủ nhiệm lớp Mỹ Hân năm đó, cô ta cũng đem lòng yêu mến nhiều lần bày tỏ tình cảm với thầy đó nhưng điều bị từ chối nên cô ta cảm thấy như bản thân bị coi thường nên đã nhờ gia đình chèn ép buộc giáo viên kia phải chuyển trường, một thời gian sau thì lại nghe là bị sa thải khỏi ngành. Đấy !!! Em ko muốn anh là nạn nhân thứ hai nên tốt nhất là nên giúp cô ta đc đuổi khỏi trường này!!!
Hải : mà gia đình em ấy là ai mà lại có thể chèn ép mọi người như vậy chứ???
V.Anh : điều này thì em cũng ko rõ nhưng theo nhiều thông tin thì người nhà cô ta có làm trong sở giáo dục với lại cô ta lại là con một nên việc đc cưng chiều đã là điều tất yếu. Nên suy ra cho cùng thì cũng nên kết thúc cho nhanh.
Hải : em đâu cần lo xa như vậy, anh đây đi dạy chỉ vì đam mê thôi hơn hết là muốn bảo vệ em ko muốn em bị ai bắt nạt thôi!!! Không làm thì cũng ko sao cả!!!
V.Anh : cho dù là ko vì anh thì sớm muộn em cũng sẽ phanh phui mọi chuyện thôi cũng đã đến lúc cho cô ta nếm mùi rồi chứ trước giờ em cũng hơi bị khó chịu bởi cô ta rồi đấy.
Hải : thù hằn giữa bọn con gái các em thật là mệt mỏi quá đi!!! Mà anh hỏi này, em có ghen thật ko???
V.Anh : ko có!!! Ai thèm ghen với anh!!! Con người như anh mà làm bạn trai người khác chắc bị chúng chia tay từ lâu rồi em chỉ sợ anh cô độc đến già nên mới chịu bất công làm bạn gái anh thôi.
Hải : làm bạn gái anh mà nói là bất công!!! Chứ tính tình như em thì ngoài anh ra cũng chẳng ai chịu nổi em đâu, cứng đầu cứng cổ la ko biết nghe.
V.Anh : anh giỏi lắm Trần Thanh Hải dám nói em cứng đầu, cho anh chết này.
Cô nhào tới lấy cái gối đánh tới tấp vào anh luôn, anh cũng đang cao hứng nên thế là cả hai con người giỡn đến banh nóc luôn, tiếng cười lại quay về với căn nhà nhỏ. Sau một hồi chiến đấu cả hai nằm dài ra giường.
Hải : em là con gái mà đánh đau dễ sợ!!! Sau này ko giỡn với em nữa!!! Đau chết anh rồi !!!
V.Anh : cho vừa cái tội dám đi nhắn tin với gái.!!!
Anh bật dậy, nhéo cái má bánh bao của cô.
Hải : vậy hòa nha, ko giận nữa!!!
V.Anh : á...Đau chết em rồi!!! Bỏ ra!!!
Anh cười, bỏ tay ra, còn cô thì xoa xoa cái mặt nhìn cưng chết luôn.
V.Anh : hứ...Đừng hòng mà mong em bỏ qua!!!
Hải : thôi mà, nói đi, em muốn gì nhất định anh sẽ làm, sẽ ko đi trêu hoa ghẹo bướm nữa.
V.Anh : vậy em cần anh hứa với em 2 chuyện: thứ nhất là ko được quá thân mật với người con gái khác, càng ko có chuyện giấu diếm, qua mặt em.
Hải : anh hứa!!! Vậy còn chuyện thứ hai?!?!
V.Anh : thứ hai hả??? Để coi....À đúng rồi!!! Chuyện thứ 2 là sau này anh ko đc hung dữ với em nè, ko quát mắng em nè càng ko đc đánh đòn em nữa!!!
Hải : ko hứa !!!
V.Anh : sao kì vậy??? Anh nói là chuyện gì cũng nghe em mà.
Hải : anh ko dữ để cho em lộng hành à, anh dữ thế đấy mà còn chưa trị được em đấy!!!
Cô quay sang chỗ khăc giả bộ giận dỗi.
V.Anh : anh cứ hung dữ vậy hoài biết là làm người ta sợ lắm ko??? Ra ngoài đường thì anh lại vui vẻ chan hòa với người lạ về nhà thì lại làm khó làm dễ bạn gái mình, anh thật ác độc mà.
Anh đúng là cưng chết cái bộ dạng này của cô. Một thanh niên cứng cỏi, lạnh lùng với biết bao cô gái mà bây giờ lại gục ngã trước một Tiểu quỷ. Nghiệp quật là có thật đấy.
Anh nhẹ nhàng nhích người lại phía cô, ôm trọn cô vào lòng mình.
Hải : giận dỗi cái gì??? Anh hung dữ như vậy là vì ai chứ??? Tất cả là vì Tiểu quỷ em thôi. Nếu em ko muốn vậy thì sao này anh sẽ ko hung dữ, ko quát mắng bảo bối nữa.!!!
V.Anh : anh vừa gọi em là gì cơ???
Hải : bảo bối!!!
V.Anh : nghe sến quá đi!!! Bỏ đi coi như em chưa nói gì!!!
Hải : anh nói là anh sẽ làm được!!! Nếu ko thích gọi là bảo bối vậy thì gọi là Bảo Bảo đi, cái tên Bảo Bảo này nghe dễ thương ấy.
V.Anh : riết rồi em cứ như là con anh vậy!!!
Hải : anh mà có đứa con gái như vậy chắc anh cưng chết!!!!
V.Anh : haizzz ....Cuộc đời em thật là bất hạnh. Tên ba mẹ đặt cho cũng chẳng được gọi, suốt ngày cứ toàn mấy cái biệt danh chẳng ra làm sao...Nào là Tiểu quỷ, Heo, Bảo Bối, Bảo Bảo. Riết rồi chả biết đâu là tên thật luôn.
Hải : Vân Anh là của thầy với cô còn Bảo Bảo là của Hải này....Sau này anh sẽ gọi em là Bảo Bảo...
V.Anh : anh muốn gọi sao cũng được nhưng đừng có mà gọi trước mặt bạn bè em nếu ko là em bị chọc đến chết mất.
Hải : kệ họ, anh gọi người yêu mình mà còn phải quan tâm đến người khác sao????
V.Anh : tự nhiên bữa nay nhây quá nha!!!
Hải : giỡn xíu thôi!!! Này...coi đi ngủ sớm nha...Cấm chơi game đó....Để anh biết là no đòn.
V.Anh : anh mới hứa với em là ko hung dữ nữa mà!!!
Hải : khổ quá!!! Được...Ko đánh thì phạt...Thức khuya chới game là bị phạt.
V.Anh : vậy còn anh thì sao??? Anh vẫn ngày ngày ôm máy tính đến nửa đêm đó thì sao???
Hải : sao so sánh vậy được!!! Anh là vì công việc mà nếu em ko tin thì cứ qua phòng anh ngủ rồi giám sát.
V.Anh : ai thèm qua phòng anh ngủ chứ!!! Đừng có mà thừa nước đục thả câu, em ko có cắn câu đâu mà thả.
Hải : ừ nhớ nói nha, tui vái cho đêm nay trời mưa thật lớn, sấm chớp thật nhiều để cho ai kia xách gối qua phòng tui ngủ ké, tới đó đừng hòng tui cho vô.
V.Anh : anh dạo này tạo nghiệp lắm á nha!!! Ai mà thèm qua phòng anh chứ, có chết cũng ko qua.
Hải : sao cũng được, thôi nhớ ngủ sớm nha Bảo Bảo đừng có bấm điện thoại hoài ko tốt đâu, anh về phòng nghỉ đây!!!
V.Anh : dà, anh ngủ ngon.
\*Tút...Tút\*
V.Anh : nghe !!!!
Hải : em đang ở đâu đó !?!?!
V.Anh : em đi dạo với bạn thôi.
Hải : nhanh lẹ về !!!
Anh chỉ đáp có 1 câu rồi tắt máy. Còn cô thì cũng nhanh chóng trở về để tránh "con cọp" ở nhà lại mọc nanh thì ko hay 1 chút nào..
Một lát sau, trong lúc anh đang nấu cơm thì cô về tới. Cô vẫn thản nhiên đi vào trong nhà rồi đi lên phòng luôn chẳng thèm nói với anh một tiếng. Anh thấy mà thở dài, thực sự là quá mệt mỏi với Tiểu Quỷ này mà. Nhà cửa thì bị cô quậy cho bừa bộn cả lên, chén bát thì đầy ra đó đích thân anh phải vào dọn dẹp tất tần tật.
Cả tiếng sau, cô bước xuống nhà. Anh thấy mới gọi vào.
Hải : này!!! Vào dọn cơm đi anh đi tắm cái !!!
V.Anh : anh ăn thì anh dọn đi!!! Em ko ăn.
Hải : em đừng có mà ương bướng, anh mà bực lên thì em đừng trách, nhà cửa thì bị em quậy tung cả lên em còn giận dỗi gì nữa!!! Anh tắm xong mà ko thấy em đâu thì đừng trách anh sao cho em ăn đòn trừ cơm .
Nói rồi anh bỏ đi, còn cô thì chẳng thể phản bác được gì, lần này thì anh bực thật rồi. Cô cũng tức lắm nhưng cũng phải nghe anh thôi nếu ko thì anh sẽ giết cô mất.
Cô bước vào trong bếp dọn cơm ra bàn, vừa làm cô vừa chửi cái "đồ đáng ghét" kia.
" Cái gì mà đòi đánh, đánh, đánh, đánh suốt ngày chỉ biết ăn hiếp tui thôi, mấy người đâu thương tui nữa, người ta chỉ giận dỗi chút thôi, anh năn nỉ một lần là chết anh à!!! Suốt ngày cứ trưng bộ mặt hung dữ đó ra mà hù dọa người ta, anh đúng là đồ đáng ghét, đồ đáng ghét nhất thế gian này!!!"
Cô cứ thầm chửi anh mãi. Dọn cơm xong cô đi ra ngoài phòng khách bấm điện thoại cho bỏ tức. Một lát sau, anh tắm xong thì bước ra. Anh gọi.
Hải : ngồi đó làm gì, còn ko mau vô ăn cơm!!! Trưng bộ mặt khó coi đó cho ai xem!!!
Cô nghe mà giả vờ như ko có gì, đúng là làm anh tức chết thật mà. Anh bực dọc bước lại chỗ cô, kí đầu cô 1 cái.
Hải : định làm trật làm thượng với ai thế hả??? Em tốt nhất là liệu hồn mau đi vào trong ăn cơm cho tui!!!
V.Anh : đã bảo là ko muốn ăn mà!!!
Hải : định nhịn đói cho chết hả??? Em còn đang bị đau bao tử đấy, đợi tới phải đi phẫu thuật rồi mới chịu hả???
V.Anh : có ăn cũng ko muốn ăn cơm với anh đâu!!! Anh đừng có mà quá đáng!!!
Hải : em muốn ăn đòn mới chịu hả Vân Anh??? Em quậy vậy đủ chưa??? Em giận thì giận chứ có đâu mà ko quan tâm đến bản thân thế hả????
V.Anh : bản thân tôi, tôi tự biết lo, tôi ko ăn thì kệ tôi, tôi đói thì kệ tôi ko cần thầy bận tâm!!!
Hải : nhưng tôi xót!!!
Chỉ với 3 chữ của anh đã làm cô ngây người, giận thì giận nhưng thương thì vẫn thương đâu thể bỏ mặc nhau được.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô.
Hải : đi vào ăn cơm với anh, rồi từ từ nói chuyện!!!
Anh kéo tay cô đi vào trong. Cô ko nói gì cũng đi theo anh. Cả 2 cùng nhau ăn cơm nhưng không khí chẳng tốt tí nào, cô thì cứ trầm mặt còn anh thì mãi im lặng. Bỗng.
"Anh" - "Em"
Cả 2 cùng nhau cất tiếng gọi đối phương.
Hải : em nói đi!!!
V.Anh : em...em...
Hải : hửm..??? Em thế nào??? Khó chịu gì sao???
V.Anh : ko..ko phải đâu. Em...em xin lỗi !!!
Anh nghe cô nói rồi khẽ cười, bỏ đũa xuống, lấy tay xoa đầu Tiểu quỷ này.
Hải : đồ ngốc!!! Ăn đi, lỗi phải gì chứ??? Em ko sai, ăn đi rồi còn đi học bài nữa kìa gần thi rồi!!!
V.Anh : dà, vậy còn anh??? Anh gọi em có gì à???
Hải : ko có gì!!! Ăn đi nhiều chuyện quá.!!!
Anh cười với cô, nụ cười ấy vô cùng ngọt ngào và ấm áp. Ăn xong, anh bảo cô cứ đi học bài mọi việc để anh dọn là được rồi.
Đến tối, anh đi lên phòng của cô, cô thì cứ ngồi lì trên giường bấm điện thoại.
Hải : này!!! Bảo lên học bài hay bấm điện thoại?!?!
Cô nghe anh gọi thì giật mình, cô vội tắt máy đi bỏ dưới gối.
V.Anh : kệ em !!!
Hải : giấu gì đó??? Định bày trò gì à???
V.Anh : ko có gì!!! Mà anh vô đây làm gì??? Tay cầm gì đó!!!
Hải : đem bánh cho em nè!!!
V.Anh : wow!!! Bánh kem à!!!
Hải : thấy đồ ăn là sáng mắt ra.
Anh bước lại phía của cô, anh ngồi lên giường.
Hải : điện thoại đâu??? Đưa anh xem!!! Lúc này làm cái gì mà vừa thấy anh vô là giấu điện thoại đấy???
V.Anh : ko có gì mà!!! Tự nhiên đòi kiểm tra điện thoại em, anh có hiểu quyền riêng tư ko hả??!!?!
Hải : ừ, tôi ko hiểu đó. Ai bảo em suốt ngày cứ đi gây họa làm gì, em làm mà ko biết suy nghĩ gì hết.
V.Anh : suy nghĩ gì chứ???
Hải : vậy em đưa cái clip đó lên bảng tin của trường chẳng lẽ ko ai nhận ra em sao???
V.Anh : em dùng email ảo để gửi mà, chẳng lẻ em khùng đến mức để cho người khác phát hiện sao???
Hải : vậy còn số điện thoại để tạo email đó thì sao??? Em đâu phải ko biết Mỹ Hân đó là chuyên gia về máy tính rồi còn gì, để truy tìm chính chủ cái email đó đâu phải chuyện khó!!!
Cô nghe anh nói mà cười khẽ, cô quay sang mở cái hộc tủ bên cạnh lấy 1 cái sim ra.
V.Anh : ý anh là cái sim chứa số điện thoại đó sao???
Cô vừa nói vừa bẽ gãy cái sim ra làm đôi.
V.Anh : thế là xong!!!
Hải : em...
V.Anh : anh đừng quá xem thường em, việc mà Vân Anh này muốn làm rồi thì ko ai cản đc đâu, còn về bạn Mỹ Hân yêu mến kia thì chắc ko lâu nữa sẽ đưa ra Hội đồng kỉ luật thôi, anh thấy sao??? Vui chứ???
Anh nghe cô nói mà sững người, ko ngờ một con nhóc suốt ngày nhõng nhẽo với anh mà có thể suy tính đc mọi chuyện được như vậy, quả thật khi con gái đã ghen rồi thì điều gì họ cũng làm được.
V.Anh : sao anh ko nói gì đi!!!
Hải : nói gì giờ, em quá thông minh rồi, biết suy tính kỹ càng rồi sau này chắc ko cần anh bảo vệ nữa đâu nhỉ???
V.Anh : chỉ biết nói xàm!!! Bánh của em đâu, đưa cho em đi chứ, anh định ăn luôn đấy à???
Hải : ăn đi rồi biến thành heo thì đừng có mà bù lu bù loa lên, anh ko biết gì đâu á!!!
V.Anh : kệ người ta!!!.
Anh cười trong sự bất lực, khẽ nhìn Tiểu quỷ này ăn bánh, anh lặng người.
Hải : em !!!
V.Anh : hửm?!??! Gì cơ???
Hải : em chưa thực sự tin anh sao??? Em ko tin là anh sẽ yêu em suốt đời này sao??? Sao em lại làm vậy???
Từng câu, từng chữ của anh ko nặng ko nhẹ nhưng lại khiến người theo phải trầm mặt.
Hải : chắc có lẽ anh thực sự ko tốt!!! Chưa đủ để cho em cảm nhận được tình yêu của anh!!!
V.Anh : anh nói gì đấy??? Tự nhiên lại hỏi mấy câu vớ vẩn!!!
Hải : anh thấy dạo này chúng ta có khoảng cách sao ấy!!! Cứ ngỡ là gần nhưng lại rất xa, nhiều lúc anh cũng biết tại sao lại như thế nữa??? Buồn cười lắm phải ko???
Anh cười khổ, cô buông đĩa bánh.
V.Anh : anh giận em hả???
Hải : nói giận thì ko đúng mà ko giận thì cũng ko phải nói chung là anh thấy anh thực sự là một người thất bại chẳng thể nào làm vẹn toàn giữa nghĩa với tình.
V.Anh : nghĩa với Mỹ Hân đó sao??? Anh có biết cô ta là người thế nào ko mà còn đi qua lại như thế??? Anh chỉ mới về trường có 2 năm, dạy lớp Mỹ Hân đc có mấy tháng thì sao anh có thể hiểu rõ mọi chuyện được chứ??? Có nhiều chuyện ko phải là những người lớn, người thầy người cô như anh là có thể giải quyết đc đâu!!!
Hải : em nói vậy là sao???
V.Anh : chuyện Mỹ Hân thương thầm anh học sinh cả trường này đều muốn biết hết cả rồi, em cũng đã đoán đc từ lâu nhưng lại ko muốn làm lớn chuyện nhưng tới hôm đó khi thấy cô ta chủ động nhắn tin tỏ tình với anh như vậy ít nhiều thì cũng thấy đc cô ta quyết tâm cỡ nào rồi đấy!!! Càng níu kéo thì người khổ là anh chứ ko phải cô ta đâu!!!
Hải : rốt cuộc bọn con gái các em còn có chuyện gì nữa chứ????
V.Anh : anh đâu phải đâu biết quy định xưa nay của bộ giáo dục, nếu giữa thầy và trò có quan hệ yêu đương mà bị phát hiện thì người giáo viên đó ko những bị đuổi việc mà còn bị sa thải khỏi ngành nữa đó. Cũng vì đó chuyện tình cảm của em với anh chỉ có được 1,2 người biết thôi, em luôn cố giữ bí mật nhưng với Mỹ Hân đó thì ko chắc đc đâu. Anh thừa biết trường này ko phải là một học sinh giỏi thật sự thì cũng là con ông cháu cha mới vào đc đó. Mỹ Hân cô ta thuộc cả 2 loại trên.
Hải : thuộc hai loại trên thì sao chứ???
V.Anh : 3 năm trước trường này cũng có một giáo viên nam mới về dạy môn Văn là người chủ nhiệm lớp Mỹ Hân năm đó, cô ta cũng đem lòng yêu mến nhiều lần bày tỏ tình cảm với thầy đó nhưng điều bị từ chối nên cô ta cảm thấy như bản thân bị coi thường nên đã nhờ gia đình chèn ép buộc giáo viên kia phải chuyển trường, một thời gian sau thì lại nghe là bị sa thải khỏi ngành. Đấy !!! Em ko muốn anh là nạn nhân thứ hai nên tốt nhất là nên giúp cô ta đc đuổi khỏi trường này!!!
Hải : mà gia đình em ấy là ai mà lại có thể chèn ép mọi người như vậy chứ???
V.Anh : điều này thì em cũng ko rõ nhưng theo nhiều thông tin thì người nhà cô ta có làm trong sở giáo dục với lại cô ta lại là con một nên việc đc cưng chiều đã là điều tất yếu. Nên suy ra cho cùng thì cũng nên kết thúc cho nhanh.
Hải : em đâu cần lo xa như vậy, anh đây đi dạy chỉ vì đam mê thôi hơn hết là muốn bảo vệ em ko muốn em bị ai bắt nạt thôi!!! Không làm thì cũng ko sao cả!!!
V.Anh : cho dù là ko vì anh thì sớm muộn em cũng sẽ phanh phui mọi chuyện thôi cũng đã đến lúc cho cô ta nếm mùi rồi chứ trước giờ em cũng hơi bị khó chịu bởi cô ta rồi đấy.
Hải : thù hằn giữa bọn con gái các em thật là mệt mỏi quá đi!!! Mà anh hỏi này, em có ghen thật ko???
V.Anh : ko có!!! Ai thèm ghen với anh!!! Con người như anh mà làm bạn trai người khác chắc bị chúng chia tay từ lâu rồi em chỉ sợ anh cô độc đến già nên mới chịu bất công làm bạn gái anh thôi.
Hải : làm bạn gái anh mà nói là bất công!!! Chứ tính tình như em thì ngoài anh ra cũng chẳng ai chịu nổi em đâu, cứng đầu cứng cổ la ko biết nghe.
V.Anh : anh giỏi lắm Trần Thanh Hải dám nói em cứng đầu, cho anh chết này.
Cô nhào tới lấy cái gối đánh tới tấp vào anh luôn, anh cũng đang cao hứng nên thế là cả hai con người giỡn đến banh nóc luôn, tiếng cười lại quay về với căn nhà nhỏ. Sau một hồi chiến đấu cả hai nằm dài ra giường.
Hải : em là con gái mà đánh đau dễ sợ!!! Sau này ko giỡn với em nữa!!! Đau chết anh rồi !!!
V.Anh : cho vừa cái tội dám đi nhắn tin với gái.!!!
Anh bật dậy, nhéo cái má bánh bao của cô.
Hải : vậy hòa nha, ko giận nữa!!!
V.Anh : á...Đau chết em rồi!!! Bỏ ra!!!
Anh cười, bỏ tay ra, còn cô thì xoa xoa cái mặt nhìn cưng chết luôn.
V.Anh : hứ...Đừng hòng mà mong em bỏ qua!!!
Hải : thôi mà, nói đi, em muốn gì nhất định anh sẽ làm, sẽ ko đi trêu hoa ghẹo bướm nữa.
V.Anh : vậy em cần anh hứa với em 2 chuyện: thứ nhất là ko được quá thân mật với người con gái khác, càng ko có chuyện giấu diếm, qua mặt em.
Hải : anh hứa!!! Vậy còn chuyện thứ hai?!?!
V.Anh : thứ hai hả??? Để coi....À đúng rồi!!! Chuyện thứ 2 là sau này anh ko đc hung dữ với em nè, ko quát mắng em nè càng ko đc đánh đòn em nữa!!!
Hải : ko hứa !!!
V.Anh : sao kì vậy??? Anh nói là chuyện gì cũng nghe em mà.
Hải : anh ko dữ để cho em lộng hành à, anh dữ thế đấy mà còn chưa trị được em đấy!!!
Cô quay sang chỗ khăc giả bộ giận dỗi.
V.Anh : anh cứ hung dữ vậy hoài biết là làm người ta sợ lắm ko??? Ra ngoài đường thì anh lại vui vẻ chan hòa với người lạ về nhà thì lại làm khó làm dễ bạn gái mình, anh thật ác độc mà.
Anh đúng là cưng chết cái bộ dạng này của cô. Một thanh niên cứng cỏi, lạnh lùng với biết bao cô gái mà bây giờ lại gục ngã trước một Tiểu quỷ. Nghiệp quật là có thật đấy.
Anh nhẹ nhàng nhích người lại phía cô, ôm trọn cô vào lòng mình.
Hải : giận dỗi cái gì??? Anh hung dữ như vậy là vì ai chứ??? Tất cả là vì Tiểu quỷ em thôi. Nếu em ko muốn vậy thì sao này anh sẽ ko hung dữ, ko quát mắng bảo bối nữa.!!!
V.Anh : anh vừa gọi em là gì cơ???
Hải : bảo bối!!!
V.Anh : nghe sến quá đi!!! Bỏ đi coi như em chưa nói gì!!!
Hải : anh nói là anh sẽ làm được!!! Nếu ko thích gọi là bảo bối vậy thì gọi là Bảo Bảo đi, cái tên Bảo Bảo này nghe dễ thương ấy.
V.Anh : riết rồi em cứ như là con anh vậy!!!
Hải : anh mà có đứa con gái như vậy chắc anh cưng chết!!!!
V.Anh : haizzz ....Cuộc đời em thật là bất hạnh. Tên ba mẹ đặt cho cũng chẳng được gọi, suốt ngày cứ toàn mấy cái biệt danh chẳng ra làm sao...Nào là Tiểu quỷ, Heo, Bảo Bối, Bảo Bảo. Riết rồi chả biết đâu là tên thật luôn.
Hải : Vân Anh là của thầy với cô còn Bảo Bảo là của Hải này....Sau này anh sẽ gọi em là Bảo Bảo...
V.Anh : anh muốn gọi sao cũng được nhưng đừng có mà gọi trước mặt bạn bè em nếu ko là em bị chọc đến chết mất.
Hải : kệ họ, anh gọi người yêu mình mà còn phải quan tâm đến người khác sao????
V.Anh : tự nhiên bữa nay nhây quá nha!!!
Hải : giỡn xíu thôi!!! Này...coi đi ngủ sớm nha...Cấm chơi game đó....Để anh biết là no đòn.
V.Anh : anh mới hứa với em là ko hung dữ nữa mà!!!
Hải : khổ quá!!! Được...Ko đánh thì phạt...Thức khuya chới game là bị phạt.
V.Anh : vậy còn anh thì sao??? Anh vẫn ngày ngày ôm máy tính đến nửa đêm đó thì sao???
Hải : sao so sánh vậy được!!! Anh là vì công việc mà nếu em ko tin thì cứ qua phòng anh ngủ rồi giám sát.
V.Anh : ai thèm qua phòng anh ngủ chứ!!! Đừng có mà thừa nước đục thả câu, em ko có cắn câu đâu mà thả.
Hải : ừ nhớ nói nha, tui vái cho đêm nay trời mưa thật lớn, sấm chớp thật nhiều để cho ai kia xách gối qua phòng tui ngủ ké, tới đó đừng hòng tui cho vô.
V.Anh : anh dạo này tạo nghiệp lắm á nha!!! Ai mà thèm qua phòng anh chứ, có chết cũng ko qua.
Hải : sao cũng được, thôi nhớ ngủ sớm nha Bảo Bảo đừng có bấm điện thoại hoài ko tốt đâu, anh về phòng nghỉ đây!!!
V.Anh : dà, anh ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.