Chương 4: Cuộc Sống Mới
Lâm Thất
06/01/2021
Hôm nay là tối thứ 7 nên mẹ của V.Anh quyết định nấu một bữa thật ngon để đãi cả nhà vì sau bữa cơm hôm nay không biết khi nào thì gia đình của V.Anh có thể quây quần bên nhau nữa.
Tùng : sau này con ở với Hải nhớ ngoan ngoãn đó nghe chưa?
V.Anh : con biết rồi nhưng không thích sống với người lạnh lùng gắt gỏng khó chịu đó đâu
Tùng : thấy vậy thôi chứ Hải tốt bụng lắm ko xấu như con nghĩ đâu.
V.Anh : vậy mà ở trường thầy ấy lúc nào cũng làm khó làm dễ con khiến con nhiều lúc muốn bốc hỏa luôn.
Ba mẹ cô không khỏi bật cười.
Lan :công nhận học trò của ông cũng giỏi đấy chứ khiến cho con bé giận dữ luôn, tôi nghĩ cuộc sống của 2 đứa nó sau này sẽ thú vị lắm.
V.Anh : này mẹ...con đang lo muốn chết mà mẹ còn chọc được.
Tùng: thôi đi cô nương mau ăn đi đồ ăn nguội hết rồi nè.
V.Anh : mà ba mẹ nhớ lên thăm con nha, chứ con ở đây sẽ rất nhớ ba mẹ đó.
Tùng :rồi rồi ba biết rồi con làm như con còn con nít vậy rồi sau này sao lấy chồng được.
V.Anh : ba này kì ghê tự nhiên nói đến mấy chuyện này.
Lan : bây giờ ngại chứ tới lúc đó lấy chồng rồi là quên ông bà già này luôn chứ gì.
V.Anh :sao con quên ba mẹ được... ba mẹ là nhất nhất nhất trong lòng con mà.
Tùng : bữa nay tự nhiên khéo ăn nói quá ha. Mà thôi mau ăn đi rồi đi nghỉ ngơi sớm
V.Anh : dạ con biết rồi
Bữa cơm hôm ấy thật sự hạnh phúc nhưng cũng đã đến lúc phải chia tay. Sáng hôm sau, V.Anh cùng ba đến nhà của Hải.
Hải : dạ chào thầy mới đến.
Tùng :ừ
V.Anh :dạ em chào thầy.
Tùng : thầy đưa con bé đến đây rồi thầy cũng phải đi, thay thầy chăm sóc con bé nha.
Hải : dạ em biết rồi thầy ko cần lo lắng.
V.Anh : ba nhớ đến thăm con nha.
Tùng : ba biết rồi con cũng phải nhớ ngoan ngoãn nghe lời biết chưa không thôi là thầy Hải đánh đòn ráng chịu ba giao toàn quyền cho thầy Hải rồi đó.
V.Anh :con biết rồi ba nhớ giữ gìn sức khỏe nha.
Tùng : ừ thôi ba đi nha.
Hải :dạ thầy đi cẩn thận.
Cuối cùng thì ba cô đã đi , cô thấy rất buồn nhưng lại ko muốn cho Hải thấy bộ dạng trẻ con của mình.
Hải : thôi em vào nhà đi đồ để tôi mang vào cho.
V.Anh :dạ em cảm ơn.
Nói xong cô buồn bả bước vào nhà ngồi trên chiếc ghế sofa mà chẳng nói gì. Hải bước vào.
Hải : buồn sao?
V.Anh : dạ thật ra...
Hải : vậy mà lúc trước còn làm ba giận tụ tập đi bar rồi giờ lại nhớ.
V.Anh :sao.....sao thầy lại biết.\(cô hơi ngại\)
Hải : có chuyện gì mà tôi không biết chứ sau này đừng có nghĩ mà qua mặt được tôi, còn bướng bỉnh nữa là ăn đòn ráng chịu.
V.Anh :sao thầy lúc nào cũng nghiêm khắc và hung dữ thế.
Hải :chẳng phải đều là do ba em dạy tôi sao, thầy nào thì trò nấy thôi.
V.Anh : dạ phòng của em ở đâu ạ, em mệt rồi em muốn nghỉ lát.
Hải :được rồi theo tôi.
Hải dắt V.Anh lên lầu đến phòng liền mở cửa
Hải :đây là phòng của em tôi đã dọn sạch sẽ nên em yên tâm
V.Anh :em cảm ơn.
Hải : ko cần quá khách sáo cứ xem như người một nhà được rồi.
V.Anh :dạ em biết rồi... Thôi em xin vào nghỉ xíu.
Hải : ừ em vào nghĩ đi có gì thì cứ gọi cho tôi.
V.Anh đóng cửa, cô cũng thấy ngạc nhiên. căn phòng tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ như nhà của cô. V.Anh cất đồ xong rồi lên giường nằm ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Cũng đã 11h30 Hải đã nấu xong bữa trưa nên gọi V.Anh xuống ăn cơm. Đứng trước cửa gõ mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì nên Hải mở cửa bước vào thì thấy cô đang nằm ngủ.
" Chắc do thức sớm để chuẩn bị mọi thứ nên giờ mới ngủ thế này " \(Hải thầm nghĩ\)
Hải : này V.Anh mau dậy đi xuống ăn trưa nè.
Nghe gọi V.Anh cũng tỉnh dậy.
Hải :em mau rửa mặt đi rồi xuống ăn cơm
V.Anh :dạ thầy đợi em lát.
Hải xuống nhà trước thì tầm 10 phút sau V.Anh cũng bước xuống.
Hải : mau vào bàn ăn cơm đi.
V.Anh :dạ..
" Nhìn vậy mà cũng biết nấu ăn nữa ta " \(V.Anh thầm nghĩ\)
Hải : tôi không biết khẩu vị em thế nào nên chỉ nấu thế này thôi .
V.Anh : dạ ko sao như vậy cũng được rồi ạ.
Cả 2 ăn xong Hải đứng lên dọn dẹp thì V.Anh liền nói
V.Anh : thầy đã nấu cơm rồi thì cứ để em dọn dẹp.
Thật ra V.Anh nhà ta cũng giỏi việc nhà lắm á nha.
Hải : ừ, tôi cũng có một số chuyện nên cần đi ra ngoài em ở nhà thấy buồn thì cứ bật tivi lên xem cứ tự nhiên như ở nhà mình. Thôi tôi đi đây
V.Anh : dạ thầy đi cẩn thận.
V.Anh tranh thủ rửa chén bát xong rồi lên phòng, vừa nằm lên giường thì chuông điện thoại liền reo lên, cô lấy điện thoại rồi bắt máy.
V.Anh : ba đó à?
Tùng : ừ ba mẹ đã về tới rồi nên con yên tâm nha, mà bên con tình hình vẫn ổn chứ.
V.Anh :dạ con vẫn ổn ba me ko cần lo.
Tùng : ba chỉ hỏi thăm vậy thôi khi nào ba mẹ rảnh sẽ lên thăm con.
V.Anh : dạ con biết rồi
Nói chuyện được một lúc thì cúp máy, V.Anh cũng tranh thủ thời gian ôn lại bài vờ để chuẩn bị mai đi học.
Cũng đã 5 giờ chiều mà vẫn thấy Hải chưa về nên cô xuống nhà, vào trong bếp mở tủ lạnh ra thì cũng còn 1 số thực phẩm nên cô quyết định nấu bữa tối \(V.Anh nấu ăn cũng ngon\). Một lát sau Hải về ,cậu cảm thấy ngạc nhiên khi V.Anh đã nấu cơm xong.
V.Anh : thầy sao vậy?
Hải : à ko tôi chỉ thấy hơi bất ngờ khi em đã nấu bữa tối rồi.
V.Anh : hay là thầy nghĩ em ko biết nấu.
Hải : em nghĩ đúng rồi đó.
Vừa nói Hải vừa cười trông có vẻ thích thú.
Hải :tôi chỉ giỡn xíu thôi em đừng giận.
V.Anh : thầy giỡn ko vui gì hết.
Hải : thôi để tôi đi rửa tay rồi ăn.
Cả 2 cùng ngồi vào bàn trông có vẻ như ko còn xa lạ gì nữa.
Hải :em đã chuẩn bị đầy đủ bài vở gì chưa đó.
V.Anh :dạ em chuẩn bị rồi.
Hải :ừ vậy thì tốt tuy em đứng nhất lớp nhưng điểm cũng ko cao lắm vì vậy phải cố gắng để năm sau còn thi tốt nghiệp rồi thi vào đại học nữa.
V.Anh : dạ em biết rồi em sẽ cố gắng hết sức.
Hải :vậy thì tốt.
Bữa tối kết thúc V.Anh liền trở về phòng sắp xếp lại ít đồ thì Hải gõ cửa.
V.Anh :dạ cửa ko khóa thầy vào đi ạ.
Hải mở cửa bước vào liền đưa cho V.Anh 1 vật gì đó rồi bảo
Hải : này tặng cho em.
V.Anh ngạc nhiên tròn mắt nhìn thì ra đó là 1 chiếc đồng hồ đeo tay.
V.Anh : tặng...tặng..cho em.\(cô ấp úng\)
Hải : ừ hồi chiều tình cờ nhìn thấy nên mua tặng em coi như là quà làm quen.
V.Anh :dạ em cảm ơn
Hải nhìn cô vừa cười vừa xoa đầu của cô
Hải : thôi mau đi ngủ sớm đi rồi mai đi học.
V.Anh :dạ.....
*Bắt đầu vào cốt truyện rồi đó mn , nhớ đón xem các chap sau nhé❤❤❤❤❤❤❤*
Tùng : sau này con ở với Hải nhớ ngoan ngoãn đó nghe chưa?
V.Anh : con biết rồi nhưng không thích sống với người lạnh lùng gắt gỏng khó chịu đó đâu
Tùng : thấy vậy thôi chứ Hải tốt bụng lắm ko xấu như con nghĩ đâu.
V.Anh : vậy mà ở trường thầy ấy lúc nào cũng làm khó làm dễ con khiến con nhiều lúc muốn bốc hỏa luôn.
Ba mẹ cô không khỏi bật cười.
Lan :công nhận học trò của ông cũng giỏi đấy chứ khiến cho con bé giận dữ luôn, tôi nghĩ cuộc sống của 2 đứa nó sau này sẽ thú vị lắm.
V.Anh : này mẹ...con đang lo muốn chết mà mẹ còn chọc được.
Tùng: thôi đi cô nương mau ăn đi đồ ăn nguội hết rồi nè.
V.Anh : mà ba mẹ nhớ lên thăm con nha, chứ con ở đây sẽ rất nhớ ba mẹ đó.
Tùng :rồi rồi ba biết rồi con làm như con còn con nít vậy rồi sau này sao lấy chồng được.
V.Anh : ba này kì ghê tự nhiên nói đến mấy chuyện này.
Lan : bây giờ ngại chứ tới lúc đó lấy chồng rồi là quên ông bà già này luôn chứ gì.
V.Anh :sao con quên ba mẹ được... ba mẹ là nhất nhất nhất trong lòng con mà.
Tùng : bữa nay tự nhiên khéo ăn nói quá ha. Mà thôi mau ăn đi rồi đi nghỉ ngơi sớm
V.Anh : dạ con biết rồi
Bữa cơm hôm ấy thật sự hạnh phúc nhưng cũng đã đến lúc phải chia tay. Sáng hôm sau, V.Anh cùng ba đến nhà của Hải.
Hải : dạ chào thầy mới đến.
Tùng :ừ
V.Anh :dạ em chào thầy.
Tùng : thầy đưa con bé đến đây rồi thầy cũng phải đi, thay thầy chăm sóc con bé nha.
Hải : dạ em biết rồi thầy ko cần lo lắng.
V.Anh : ba nhớ đến thăm con nha.
Tùng : ba biết rồi con cũng phải nhớ ngoan ngoãn nghe lời biết chưa không thôi là thầy Hải đánh đòn ráng chịu ba giao toàn quyền cho thầy Hải rồi đó.
V.Anh :con biết rồi ba nhớ giữ gìn sức khỏe nha.
Tùng : ừ thôi ba đi nha.
Hải :dạ thầy đi cẩn thận.
Cuối cùng thì ba cô đã đi , cô thấy rất buồn nhưng lại ko muốn cho Hải thấy bộ dạng trẻ con của mình.
Hải : thôi em vào nhà đi đồ để tôi mang vào cho.
V.Anh :dạ em cảm ơn.
Nói xong cô buồn bả bước vào nhà ngồi trên chiếc ghế sofa mà chẳng nói gì. Hải bước vào.
Hải : buồn sao?
V.Anh : dạ thật ra...
Hải : vậy mà lúc trước còn làm ba giận tụ tập đi bar rồi giờ lại nhớ.
V.Anh :sao.....sao thầy lại biết.\(cô hơi ngại\)
Hải : có chuyện gì mà tôi không biết chứ sau này đừng có nghĩ mà qua mặt được tôi, còn bướng bỉnh nữa là ăn đòn ráng chịu.
V.Anh :sao thầy lúc nào cũng nghiêm khắc và hung dữ thế.
Hải :chẳng phải đều là do ba em dạy tôi sao, thầy nào thì trò nấy thôi.
V.Anh : dạ phòng của em ở đâu ạ, em mệt rồi em muốn nghỉ lát.
Hải :được rồi theo tôi.
Hải dắt V.Anh lên lầu đến phòng liền mở cửa
Hải :đây là phòng của em tôi đã dọn sạch sẽ nên em yên tâm
V.Anh :em cảm ơn.
Hải : ko cần quá khách sáo cứ xem như người một nhà được rồi.
V.Anh :dạ em biết rồi... Thôi em xin vào nghỉ xíu.
Hải : ừ em vào nghĩ đi có gì thì cứ gọi cho tôi.
V.Anh đóng cửa, cô cũng thấy ngạc nhiên. căn phòng tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ như nhà của cô. V.Anh cất đồ xong rồi lên giường nằm ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Cũng đã 11h30 Hải đã nấu xong bữa trưa nên gọi V.Anh xuống ăn cơm. Đứng trước cửa gõ mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì nên Hải mở cửa bước vào thì thấy cô đang nằm ngủ.
" Chắc do thức sớm để chuẩn bị mọi thứ nên giờ mới ngủ thế này " \(Hải thầm nghĩ\)
Hải : này V.Anh mau dậy đi xuống ăn trưa nè.
Nghe gọi V.Anh cũng tỉnh dậy.
Hải :em mau rửa mặt đi rồi xuống ăn cơm
V.Anh :dạ thầy đợi em lát.
Hải xuống nhà trước thì tầm 10 phút sau V.Anh cũng bước xuống.
Hải : mau vào bàn ăn cơm đi.
V.Anh :dạ..
" Nhìn vậy mà cũng biết nấu ăn nữa ta " \(V.Anh thầm nghĩ\)
Hải : tôi không biết khẩu vị em thế nào nên chỉ nấu thế này thôi .
V.Anh : dạ ko sao như vậy cũng được rồi ạ.
Cả 2 ăn xong Hải đứng lên dọn dẹp thì V.Anh liền nói
V.Anh : thầy đã nấu cơm rồi thì cứ để em dọn dẹp.
Thật ra V.Anh nhà ta cũng giỏi việc nhà lắm á nha.
Hải : ừ, tôi cũng có một số chuyện nên cần đi ra ngoài em ở nhà thấy buồn thì cứ bật tivi lên xem cứ tự nhiên như ở nhà mình. Thôi tôi đi đây
V.Anh : dạ thầy đi cẩn thận.
V.Anh tranh thủ rửa chén bát xong rồi lên phòng, vừa nằm lên giường thì chuông điện thoại liền reo lên, cô lấy điện thoại rồi bắt máy.
V.Anh : ba đó à?
Tùng : ừ ba mẹ đã về tới rồi nên con yên tâm nha, mà bên con tình hình vẫn ổn chứ.
V.Anh :dạ con vẫn ổn ba me ko cần lo.
Tùng : ba chỉ hỏi thăm vậy thôi khi nào ba mẹ rảnh sẽ lên thăm con.
V.Anh : dạ con biết rồi
Nói chuyện được một lúc thì cúp máy, V.Anh cũng tranh thủ thời gian ôn lại bài vờ để chuẩn bị mai đi học.
Cũng đã 5 giờ chiều mà vẫn thấy Hải chưa về nên cô xuống nhà, vào trong bếp mở tủ lạnh ra thì cũng còn 1 số thực phẩm nên cô quyết định nấu bữa tối \(V.Anh nấu ăn cũng ngon\). Một lát sau Hải về ,cậu cảm thấy ngạc nhiên khi V.Anh đã nấu cơm xong.
V.Anh : thầy sao vậy?
Hải : à ko tôi chỉ thấy hơi bất ngờ khi em đã nấu bữa tối rồi.
V.Anh : hay là thầy nghĩ em ko biết nấu.
Hải : em nghĩ đúng rồi đó.
Vừa nói Hải vừa cười trông có vẻ thích thú.
Hải :tôi chỉ giỡn xíu thôi em đừng giận.
V.Anh : thầy giỡn ko vui gì hết.
Hải : thôi để tôi đi rửa tay rồi ăn.
Cả 2 cùng ngồi vào bàn trông có vẻ như ko còn xa lạ gì nữa.
Hải :em đã chuẩn bị đầy đủ bài vở gì chưa đó.
V.Anh :dạ em chuẩn bị rồi.
Hải :ừ vậy thì tốt tuy em đứng nhất lớp nhưng điểm cũng ko cao lắm vì vậy phải cố gắng để năm sau còn thi tốt nghiệp rồi thi vào đại học nữa.
V.Anh : dạ em biết rồi em sẽ cố gắng hết sức.
Hải :vậy thì tốt.
Bữa tối kết thúc V.Anh liền trở về phòng sắp xếp lại ít đồ thì Hải gõ cửa.
V.Anh :dạ cửa ko khóa thầy vào đi ạ.
Hải mở cửa bước vào liền đưa cho V.Anh 1 vật gì đó rồi bảo
Hải : này tặng cho em.
V.Anh ngạc nhiên tròn mắt nhìn thì ra đó là 1 chiếc đồng hồ đeo tay.
V.Anh : tặng...tặng..cho em.\(cô ấp úng\)
Hải : ừ hồi chiều tình cờ nhìn thấy nên mua tặng em coi như là quà làm quen.
V.Anh :dạ em cảm ơn
Hải nhìn cô vừa cười vừa xoa đầu của cô
Hải : thôi mau đi ngủ sớm đi rồi mai đi học.
V.Anh :dạ.....
*Bắt đầu vào cốt truyện rồi đó mn , nhớ đón xem các chap sau nhé❤❤❤❤❤❤❤*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.