Chương 48: Giận Dỗi
Lâm Thất
06/01/2021
Sau khi ăn xong anh chở cô đến bệnh viện để kiểm tra. Bác sĩ bảo là không có gì đáng ngại chỉ chận trật khớp chút thôi nên chỉ cần nghỉ ngơi hạn chế đi lại là sẽ khỏi thôi. Ở trên xe.
V.Anh : em đã nói là ko sao rồi đi bệnh viện chi cho tốn tiền, em không bệnh mà vô bệnh viện xong là muốn bệnh luôn, mệt mỏi thật sự !!!
Hải : bớt nói đi cô, cằn nhằn hoài.
V.Anh : anh còn nói được, anh đó lúc nào cũng làm quá lên đã nói là không sao rồi mà còn bắt đi ...
Hải : im liền cho anh !!! Không đi lỡ nặng rồi sao??? Em không biết quý trọng bản thân mình sao??? Em không thương bản thân em thì ai thương cho hả???
V.Anh : chẳng phải có anh thương rồi đó sao???
Hải : chỉ giỏi được cái miệng.
V.Anh : em biết anh thương em nhất mà !!!
Hải : bây giờ hết thương rồi, lì quá la ko nghe gì hết, nghỉ thương rồi, tôi ghét luôn !!!
V.Anh : anh không thương em thì đang thương ai??? Có phải lại lén phén với cô nào nữa phải ko??? Em để ý thấy mấy ngày hôm nay anh cứ ôm điện thoại miết định qua mặt em hả???!
Hải : đang chất vấn anh đó sao??? Anh còn có thể yêu ai khác ngoài em chứ đúng là giỏi suy viễn !!!
V.Anh : em nói rồi nếu anh hết thương em thì cứ nói em sẽ tự rút lui chứ đừng có mà làm chuyện xấu sau lưng em tới đó đừng trách em độc ác !!!.
Hải : anh nào dám chứ !!! Mà thôi để anh đưa em về nhà, anh còn cuộc họp ở công ty nữa!!!
V.Anh : anh!!! Cho em đi với, về nhà chán lắm !!!
Hải : ở công ty anh có gì vui đâu với lại lát anh họp rồi ko có ai nói chuyện với em đâu!!!
V.Anh : thôi mà!! Em ko có quậy đâu cho em đi ik, em đang bị thương nè anh nỡ để em ở nhà 1 mình sao???
Anh đúng là hết cách với Tiểu quỷ này luôn nên cũng đành chở cô nhóc này đến công ty của anh luôn vậy. Tại phòng làm việc của anh, cô nằm ra ghế sofa mà xem mấy quyển sách nhàm chán của anh. Còn anh thì lại tất bật vào bàn giải quyết nhanh xong mấy cái báo cáo rồi chuẩn bị tài liệu đi họp.
Hải : điện thoại em đâu mà nằm dài ường ra đó ?!??!
V.Anh : hết pin rồi !!! Chán chết đi được !!! Hằng ngày anh đọc mấy sách này đó hả??? Nhàm chết đi được !!!
Hải : anh ko đọc cái đó chứ đọc cái gì??? Chẳng lẻ đọc truyện ngôn tình giống em sao???
V.Anh : kệ em!!! Chỉ tại anh không biết thưởng thức thôi!
Anh cười rồi lắc đầu bó tay với nhóc này luôn. Anh nhanh chóng thu xếp mọi thứ rồi mang tài liệu đi họp.
Hải : này chơi đi!!! Anh họp xong rồi về!!! Đừng có tái máy tay chân mà đụng vô mấy cái file tài liệu của anh là được !!!
Anh cầm điện thoại của mình đưa cho cô.
V.Anh : anh cho em thật hả???
Hải : không lấy sao??? Vậy anh cất nha !!!
V.Anh : lấy lấy lấy !!!
Cô nhanh tay cầm điện thoại của anh.
Hải : ngoan!! Ngồi đây chơi, lát anh ra !!!
Nói rồi anh mở cửa phòng đi ra ngoài. Bây giờ chỉ có mình cô ở trong phòng. Cầm điện thoại của anh nhưng cô chỉ lên youtube xem phim Hương Mật Tựa Khói Sương thôi. Đang mãi xem phim bỗng điện thoại anh có tin nhắn mới, cô mở lên xem.
Từng chữ dần dần hiện lên trước mắt cô :" **Em thích thầy** ".
Cô sững sờ, nhìn lại thì mới biết đó là bạn Mỹ Hân lớp a3. Cô bàng hoàng, lấy lại bình tĩnh rồi rep lại tin nhắn
:" **Tôi là bạn gái anh ấy đây**!!! ". Mỹ Hân cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn :
" **Là bạn gái thì sao chứ??? Chỉ là bạn gái thôi chứ có phải là vợ đâu** !!!". Vân Anh thật sự điên lên rồi :
" **Tôi chưa bao giờ thấy một con tiểu tam nào như cô đấy, Nguyễn Thảo Mỹ Hân. Tôi nói cho cô biết luôn cho dù sau này tôi có là vợ của anh Hải hay không thì cũng chả đến lượt cô đâu, cô tốt nhất là nên an phận đi nếu ko muốn đoạn clip cô đánh nhau hồi tuần trước được đưa lên cho hiệu trưởng** ".
" **Rốt cuộc cô là ai mà có thể biết chuyện đó chứ** !!!"
" **Tôi là ai ko quan trọng, cô đừng nghĩ bản thân là một hot girl, nhà giàu học giỏi rồi làm càn nói tới nói lui thì cũng chỉ là đang đeo một lớp mặt nạ thôi** "
" **Cô giỏi lắm**!!! ".
Nói rồi Mỹ Hân off luôn. Còn Vân Anh nhà ta thì sôi sục cả lên, cô vào messenger xem lại lịch sử trò chuyện của hai người họ. Từng câu từng chữ, ngày ngày nhắn 2 người họ nhắn tin với nhau, đúng là quá quắt mà. Cô xem thật kỹ từng dòng tin nhắn, nhìn qua thì chỉ là những câu hỏi trao đổi về vấn đề học tập nhưng Vân Anh đâu nghĩ như vậy, cô luôn cho rằng bản thân đã bị anh lừa dối. Xem mãi, xem mãi cô mới đọc được một tin nhắn của anh :" **Thầy có bạn gái rồi** !". Cái ngày anh nhắn câu này cũng đã hơn 1 tuần rồi, và đó cũng là tin nhắn cuối cùng anh gửi cho Mỹ Hân.
Cho dù là anh ko có ý định lừa dối cô nhưng việc anh đi nhắn tin với 1 đứa con gái khác cũng đủ khiến cô tức giận rồi. Cô bực bội ném điện thoại của anh qua một bên.
Cô thẫn thờ, suy nghĩ vu vơ, trong lòng thâth sự rối bời. Bỗng anh mở cửa bước vào và theo sau anh là một vài người nữa.
" Này..này tuần sau nhớ đến chơi nha " - một người bạn của anh lên tiếng.
Hải : biết rồi mà !!!
" Ai đây Minh??? " - một anh đẹp trai chỉ vào cô.
Hải : bạn gái tôi !!!
V.Anh : chào mọi người - vẻ mặt cô cũng chẳng vui vẻ gì.
" Thằng quỷ này... Có bạn gái mà ko giới thiệu cho bọn này!!! Mày định giấu à ??? " - Cả đám bạn của anh bật cười.
" Này....quen lâu chưa??? Sao quen được vậy ??? Coi bộ mày cũng có mắt nhìn lắm à nha!!! Kể...đi kể cho bọn này nghe với"
Hải : yêu cầu ko hỏi những câu hỏi cá nhân !!! - Anh cười khổ.
" Bày đặt cá với chả nhân. Này em!!! Em tên gì ??? Nhiêu tuổi rồi!!! Sao quen đc Minh vậy???."
V.Anh : em tên Vân Anh, 18 tuổi. Còn về chuyện tình cảm xin được ko trả lời. !!!
" Haizzz...Đúng là nồi nào úp vung nấy...Hai người cứ giữ bí mật đi, bọn này tự biết điều tra, đến lúc đó rồi mày chết với bọn tao !"
Hải : lắm lời !!! Đi về đi mấy ông tướng...Vợ con ở nhà ko lo ở đây lo chuyện của tôi !!!
" Thôi....mày chơi kiểu này là ko đẹp rồi...Có bồ bỏ bạn "
Hải : đi đi đi...Bữa nào tui chuộc tội.. !!!
" Cái này là mày nói đó nha !!! Tuần sau nhất định phải đến dự đám cưới của tao đó, ko đi là biết tao "
Hải : ok.
" Nhớ dẫn Vân Anh theo !!! Thôi bọn tao về!!! Bọn anh về nha Vân Anh !!!"
V. Anh : dà...Tạm biệt mọi người !!!
Sau khi bạn bè của anh rời khỏi, anh cười nói.
Hải : bọn nó khùng khùng vậy đó, đừng để tâm. !!!
V.Anh : ừ. !!!
Hải : ừ hả??? Bữa nay dám ừ với anh luôn !!!
V.Anh : chứ anh muốn sao???
Hải : Tự nhiên quạo là sao???
V.Anh : ko có gì là tự nhiên hết á!!! Em tự bắt xe về đây, anh muốn đi đâu thì đi đi, đi luôn cũng được.
Nói rồi cô đứng lên lấy túi xách định bước đi thì lại đau ở chân. Cô lê từng bước chân ra khỏi cửa anh nhìn vừa mắc cười lại vừa thương. Anh khẽ cười rồi chạy lại chỗ của cô, bế cô lên rồi đưa lại vào trong phòng, anh khóa trái cửa lại luôn.
V.Anh : anh...anh mau bỏ em xuống....Bỏ ra...Đồ đáng ghét....!!!
Anh ko nói gì bế cô vào trong, đặt cô lên ghế sofa.
Hải : chân bị thương như vậy còn đòi đi đâu??? Không biết đau hả???
V.Anh : em đau hay không kệ em...Anh ko cần quan tâm !!!
Hải : nhưng anh đau...!!!
Cô im lặng, ngoảnh mặt qua chỗ khác...
Hải : giận cái gì thì nói ra...Chứ có đâu mà làm loạn như vậy !!!
V.Anh : đúng đấy!!! Em thích làm loạn đấy thì sao nào ???
Hải : im ngay...Muốn ăn đòn ko???
V.Anh : anh đòi đánh em....Có giỏi thì đánh chết luôn đi !!!!
Hải : em...!!! Giỏi...Ngày càng giỏi rồi...Chiều quá nên hư rồi !!! Được...Về nhà rồi xem tôi dạy dỗ em thế nào !!!
Cô câm nín chẳng nói được gì... Anh bước lại bàn làm việc, tắt máy tính, thu xếp tài liệu.
Hải : nhanh...Đi về. !!!
Cô cứ mãi ngồi ở đó.
Hải : còn ko mau đi....Em đang chống đối tôi đó hả???
V.Anh : ko có....Tại...em...em..đau...
Anh đúng là mệt mỏi thật mà....
Hải : lúc nãy mạnh miệng lắm mà. Còn nói là tự bắt xe về mà...Giờ kêu đau là sao????
Cô ko nói gì cả, từ từ đứng lên rồi bước đi, lướt qua chỗ anh luôn. Nhìn cái dáng đi khập khiễng của cô đúng là làm anh đau chết đc. Anh bước đi lại chỗ của cô.
Hải : thôi....Leo lên anh cõng nè...Cứ đi như vậy chân sẽ ko khỏi đâu !!!
Cô nhìn anh, rồi cũng leo lên cho anh cõng, đi vài bước là đến thang máy, cả 2 bước vào trong rồi đi xuống. Tới tầng dưới cùng.
Hải : em đứng đây đi... Anh đi lấy xe.....
Anh chạy ra ngoài đi xuống tầng hầm lái xe ra, còn cô thì đứng ở đấy đợi anh. Anh lái xe đậu trước công ty, anh chạy vào trong.
Hải : để anh bế em ra ngoài !!!
V.Anh : thôi....Ở đây đông người vậy mà !!!
Hải : đây là công ty của anh, em cũng là của anh, anh ko ngại thì em ngại gì chứ!!!
Nói rồi anh bế cô một cách gọn nhẹ từ từ đi ra xe. Mọi người ở đó đều trầm trồ. Kể từ lần trước cô đến công ty đưa cơm cho anh thì ai nấy trong công ty đều biết cô là bạn gái của anh cả.
Anh chở cô một mạch về đến nhà luôn. Về đến nhà cô chạy tót luôn lên phòng. Anh cũng chẳng hiểu nổi Tiểu quỷ này đang bị gì nữa, tự nhiên giận dỗi lại anh. Anh thở dài, nói tới nói lui dù gì thì cô cũng còn nhỏ nên có nhiều chuyện vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo mà quay sang giận dỗi anh đủ kiểu. Cho dù thế nào thì đã yêu rồi thì phải chịu thôi như câu nói vì yêu cứ đâm đầu.
Anh loay hoay nấu cơm trong bếp thì bỗng anh nhận được tin nhắn từ Mỹ Hân :" **Em muốn nói chuyện rõ ràng với thầy** !!! ". Lúc này anh mở tin nhắn lên xem thì mới biết là cô và Mỹ Hân đã nhắn tin với nhau. Bây giờ anh mới hiểu đc nguyên nhân mà cô giận dỗi rồi. Anh khẽ cười, không ngờ cô nhóc này còn biết ghen nữa chứ. Anh nhanh tay trả lời lại tin nhắn của Mỹ Hân. " **Tôi có bạn gái rồi, sau này đừng tìm đến tui nữa** ". Nhắn xong anh cũng chặn luôn để tránh cho Tiểu quỷ kia lại suy viễn đủ điều.
Anh nấu cơm xong thì lên gọi Tiểu quỷ kia. Anh đứng ở ngoài gõ cửa mãi mà cô ko chịu mở nên anh đành tự mở đi vào trong. Cửa vừa mở thì một cái gối bay tới chỗ anh, anh ko kịp phản ứng nên hưởng trọn luôn cái gối.
Hải : con nhóc này, em định làm gì đấy!?!?
V.Anh : anh biến đi cho đẹp trời !!!
Hải : ghen hả???
V.Anh : ai nói??? Ai nói là em ghen chứ???
Hải : còn dám chối, đúng là cần dạy dỗ rồi !!!
Anh chạy lại phía cô, cô đang ngồi trên giường thì bị anh đẩy ngã xuống. Thân hình anh cao lớn che hết cơ thể cô. Cô bị anh làm cho hoang mang, khuôn mặt tuấn tú của anh áp sát mặt của cô làm cho cô ngượng ngùng, cô ngoảnh mặt sang 1 bên.
V.Anh : ngồi dậy đi !!!!
Hải : không đấy !!! Chẳng phải là em đang ghen sao??
V.Anh : không có !
Hải : còn nói ko? Hôm nay anh sẽ cho em nếm mùi vì cái tội dám nghi ngờ anh, hổ báo với anh từ trước đến giờ !!!
Cô mở to mắt nhìn anh, anh đưa tay lên cổ áo tháo cà vạt ra, cô bàng hoàng.
V.Anh : anh...anh làm gì đấy!!! Thả em ra !!! Anh là đồ bỉ ổi...Thả em ra.!!!
Hải : em nghĩ anh sẽ làm gì????
Giọng nói của anh đầy sự ma mị, từng câu từng chữ thủ thỉ bên tay cô, mùi hương nam tính của anh làm cho cô mê mẩn. Nhưng trong hoàn cảnh như vầy thì cô ko muốn một chút nào. Cô dùng hết sức đẩy mạnh anh ra, nhanh chóng ngồi dậy định chạy đi thì vết thương ở chân lại đau. Đang dần ngã xuống thì một cách tay từ phía sau đã đỡ cô, anh luồng cánh tay qua vòng eo nhỏ của cô mà nhẹ nhàng kéo về phía người anh. Cô chưa kịp định hình thì đã bị anh phủ lên môi một nụ hôn ngọt ngào, cô đơ người, đôi mắt to tròn đó vẫn luôn chăm chăm nhìn anh. Cô bẻn lẻn đưa đôi tay vòng qua cổ anh, nhón người lên để có thể hưởng trọn nụ hôn đang diễn ra trước mắt cô. Cả hai con người này quấn quít với nhau. Sau một hồi lâu anh cũng từ bỏ việc dày dò đôi môi nhỏ bé của cô. Anh thả cô ra, nhìn thẳng cô, đối mặt với anh mắt thâm thúy của anh cô như mất hồn.
Hải : dám nữa không???
Cô không nói gì chỉ lắc đầu thôi.
Hải : nói !!!
V.Anh : ko dám nữa !!!
Hải : sau này có chuyện gì thì phải hỏi anh, ko được cau có như vậy nữa có biết không???
V.Anh : thì...thì tại anh thôi...Còn trách em sao???
Hải : em nghĩ anh là người như vậy hả???? Em chưa bao giờ tin anh sao???
V.Anh : em....
Hải : vậy tại sao em lại tùy tiện xem tin nhắn của anh!!!
V.Anh : ko xem...ko xem thì anh có nói cho em nghe ko??? Hay là lại tiếp tục nhắn tin với con nhỏ đó!!!
Hải : nhỏ nào là nhỏ nào??? Em ăn nói đàng hoàng lại cho anh!!!.
Anh lấy điện thoại trong túi ra mở messenger lên cho cô xem.
Hải : anh chặn rồi, sau này Mỹ Hân sẽ ko nhắn tin cho anh nữa. !!!
Cô làm ngơ, ko thèm xem cũng chẳng nhìn anh.
Hải : đi ăn cơm, ko giận nữa.!!!
V.Anh : ko ăn..!!!
Anh nhìn cô mà cảm thấy buồn cười, giận rành rành ra đó mà còn nói không, định lừa ai thế này. Anh ko nói gì bước lại bế cô một cách gọn nhẹ đưa xuống nhà.
V.Anh : thả em xuống.... Nhanh..!!!
Hải : còn giẫy giụa nữa là té thật đấy !!!
Cô im lặng, anh cười khẽ. Đưa cô xuống nhà cả 2 cùng ăn cơm.
Hải : ăn đi!!! Toàn món em thích thôi đó !!!
V.Anh : nấu dở chết đi được!!! Không ngon gì hết !!!
Hải : nếu chê thì ko cần ăn nữa !!!
V.Anh : anh....Anh đang chọc tức em đó hả???
Hải : nếu em nghĩ vậy thì cứ nghĩ vậy đi !!!!
V.Anh : anh...anh...Không ăn nữa.!!!
Cô giận dỗi, bỏ đũa xuống, quay mặt đi chỗ khác. Cô nhóc này càng giận thì anh lại càng thấy vui. Anh ko nói năng gì hết chỉ từ từ dùng bữa để xem Tiểu quỷ này định giận dỗi đến cỡ nào. Thấy anh vẫn thản nhiên dùng cơm cô tức lại càng thêm tức, cô cầm ly nước lên uống nhưng lại bị sặc. Lúc này anh hết nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
V.Anh : cười gì đấy ?!?!? Thấy thế mà còn cười được !!!
Hải : cười em đấy !!! Lớn rồi mà còn ẩu tả.!!!
Cô tức mà ko thể nói gì. Anh gắp một miếng thịt đưa trước mặt cô.
Hải : ăn đi nè, ăn rồi mới có sức mà giận !!!
Cô nhìn anh, rồi cũng ăn cho có lệ.
Hải : đừng giận nữa, anh xin lỗi mà, anh hứa sau này sẽ ko giấu em cái gì nữa, được ko???
V.Anh : vậy thì còn nghe đc !!!
Hải : vậy ăn cơm được chưa??? Bụng em đánh trống đùng đùng rồi kìa !!!!
V.Anh : ko có nha...Anh...anh nghe lầm rồi !!!
Hải : rồi..rồi nghe lầm. Đói hay không thì cũng phải ăn uống đầy đủ cho anh !!! Ăn đi.
Thế là họ lại hạnh phúc vui vẻ, buổi cơm hôm đó cô cứ bị anh chọc miết. Yêu một người tài giỏi, đẹp trai thì phải chấp nhận việc anh ta đào hoa. Đến cuối cùng giận thì giận mà thương thì vẫn thương.
V.Anh : em đã nói là ko sao rồi đi bệnh viện chi cho tốn tiền, em không bệnh mà vô bệnh viện xong là muốn bệnh luôn, mệt mỏi thật sự !!!
Hải : bớt nói đi cô, cằn nhằn hoài.
V.Anh : anh còn nói được, anh đó lúc nào cũng làm quá lên đã nói là không sao rồi mà còn bắt đi ...
Hải : im liền cho anh !!! Không đi lỡ nặng rồi sao??? Em không biết quý trọng bản thân mình sao??? Em không thương bản thân em thì ai thương cho hả???
V.Anh : chẳng phải có anh thương rồi đó sao???
Hải : chỉ giỏi được cái miệng.
V.Anh : em biết anh thương em nhất mà !!!
Hải : bây giờ hết thương rồi, lì quá la ko nghe gì hết, nghỉ thương rồi, tôi ghét luôn !!!
V.Anh : anh không thương em thì đang thương ai??? Có phải lại lén phén với cô nào nữa phải ko??? Em để ý thấy mấy ngày hôm nay anh cứ ôm điện thoại miết định qua mặt em hả???!
Hải : đang chất vấn anh đó sao??? Anh còn có thể yêu ai khác ngoài em chứ đúng là giỏi suy viễn !!!
V.Anh : em nói rồi nếu anh hết thương em thì cứ nói em sẽ tự rút lui chứ đừng có mà làm chuyện xấu sau lưng em tới đó đừng trách em độc ác !!!.
Hải : anh nào dám chứ !!! Mà thôi để anh đưa em về nhà, anh còn cuộc họp ở công ty nữa!!!
V.Anh : anh!!! Cho em đi với, về nhà chán lắm !!!
Hải : ở công ty anh có gì vui đâu với lại lát anh họp rồi ko có ai nói chuyện với em đâu!!!
V.Anh : thôi mà!! Em ko có quậy đâu cho em đi ik, em đang bị thương nè anh nỡ để em ở nhà 1 mình sao???
Anh đúng là hết cách với Tiểu quỷ này luôn nên cũng đành chở cô nhóc này đến công ty của anh luôn vậy. Tại phòng làm việc của anh, cô nằm ra ghế sofa mà xem mấy quyển sách nhàm chán của anh. Còn anh thì lại tất bật vào bàn giải quyết nhanh xong mấy cái báo cáo rồi chuẩn bị tài liệu đi họp.
Hải : điện thoại em đâu mà nằm dài ường ra đó ?!??!
V.Anh : hết pin rồi !!! Chán chết đi được !!! Hằng ngày anh đọc mấy sách này đó hả??? Nhàm chết đi được !!!
Hải : anh ko đọc cái đó chứ đọc cái gì??? Chẳng lẻ đọc truyện ngôn tình giống em sao???
V.Anh : kệ em!!! Chỉ tại anh không biết thưởng thức thôi!
Anh cười rồi lắc đầu bó tay với nhóc này luôn. Anh nhanh chóng thu xếp mọi thứ rồi mang tài liệu đi họp.
Hải : này chơi đi!!! Anh họp xong rồi về!!! Đừng có tái máy tay chân mà đụng vô mấy cái file tài liệu của anh là được !!!
Anh cầm điện thoại của mình đưa cho cô.
V.Anh : anh cho em thật hả???
Hải : không lấy sao??? Vậy anh cất nha !!!
V.Anh : lấy lấy lấy !!!
Cô nhanh tay cầm điện thoại của anh.
Hải : ngoan!! Ngồi đây chơi, lát anh ra !!!
Nói rồi anh mở cửa phòng đi ra ngoài. Bây giờ chỉ có mình cô ở trong phòng. Cầm điện thoại của anh nhưng cô chỉ lên youtube xem phim Hương Mật Tựa Khói Sương thôi. Đang mãi xem phim bỗng điện thoại anh có tin nhắn mới, cô mở lên xem.
Từng chữ dần dần hiện lên trước mắt cô :" **Em thích thầy** ".
Cô sững sờ, nhìn lại thì mới biết đó là bạn Mỹ Hân lớp a3. Cô bàng hoàng, lấy lại bình tĩnh rồi rep lại tin nhắn
:" **Tôi là bạn gái anh ấy đây**!!! ". Mỹ Hân cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn :
" **Là bạn gái thì sao chứ??? Chỉ là bạn gái thôi chứ có phải là vợ đâu** !!!". Vân Anh thật sự điên lên rồi :
" **Tôi chưa bao giờ thấy một con tiểu tam nào như cô đấy, Nguyễn Thảo Mỹ Hân. Tôi nói cho cô biết luôn cho dù sau này tôi có là vợ của anh Hải hay không thì cũng chả đến lượt cô đâu, cô tốt nhất là nên an phận đi nếu ko muốn đoạn clip cô đánh nhau hồi tuần trước được đưa lên cho hiệu trưởng** ".
" **Rốt cuộc cô là ai mà có thể biết chuyện đó chứ** !!!"
" **Tôi là ai ko quan trọng, cô đừng nghĩ bản thân là một hot girl, nhà giàu học giỏi rồi làm càn nói tới nói lui thì cũng chỉ là đang đeo một lớp mặt nạ thôi** "
" **Cô giỏi lắm**!!! ".
Nói rồi Mỹ Hân off luôn. Còn Vân Anh nhà ta thì sôi sục cả lên, cô vào messenger xem lại lịch sử trò chuyện của hai người họ. Từng câu từng chữ, ngày ngày nhắn 2 người họ nhắn tin với nhau, đúng là quá quắt mà. Cô xem thật kỹ từng dòng tin nhắn, nhìn qua thì chỉ là những câu hỏi trao đổi về vấn đề học tập nhưng Vân Anh đâu nghĩ như vậy, cô luôn cho rằng bản thân đã bị anh lừa dối. Xem mãi, xem mãi cô mới đọc được một tin nhắn của anh :" **Thầy có bạn gái rồi** !". Cái ngày anh nhắn câu này cũng đã hơn 1 tuần rồi, và đó cũng là tin nhắn cuối cùng anh gửi cho Mỹ Hân.
Cho dù là anh ko có ý định lừa dối cô nhưng việc anh đi nhắn tin với 1 đứa con gái khác cũng đủ khiến cô tức giận rồi. Cô bực bội ném điện thoại của anh qua một bên.
Cô thẫn thờ, suy nghĩ vu vơ, trong lòng thâth sự rối bời. Bỗng anh mở cửa bước vào và theo sau anh là một vài người nữa.
" Này..này tuần sau nhớ đến chơi nha " - một người bạn của anh lên tiếng.
Hải : biết rồi mà !!!
" Ai đây Minh??? " - một anh đẹp trai chỉ vào cô.
Hải : bạn gái tôi !!!
V.Anh : chào mọi người - vẻ mặt cô cũng chẳng vui vẻ gì.
" Thằng quỷ này... Có bạn gái mà ko giới thiệu cho bọn này!!! Mày định giấu à ??? " - Cả đám bạn của anh bật cười.
" Này....quen lâu chưa??? Sao quen được vậy ??? Coi bộ mày cũng có mắt nhìn lắm à nha!!! Kể...đi kể cho bọn này nghe với"
Hải : yêu cầu ko hỏi những câu hỏi cá nhân !!! - Anh cười khổ.
" Bày đặt cá với chả nhân. Này em!!! Em tên gì ??? Nhiêu tuổi rồi!!! Sao quen đc Minh vậy???."
V.Anh : em tên Vân Anh, 18 tuổi. Còn về chuyện tình cảm xin được ko trả lời. !!!
" Haizzz...Đúng là nồi nào úp vung nấy...Hai người cứ giữ bí mật đi, bọn này tự biết điều tra, đến lúc đó rồi mày chết với bọn tao !"
Hải : lắm lời !!! Đi về đi mấy ông tướng...Vợ con ở nhà ko lo ở đây lo chuyện của tôi !!!
" Thôi....mày chơi kiểu này là ko đẹp rồi...Có bồ bỏ bạn "
Hải : đi đi đi...Bữa nào tui chuộc tội.. !!!
" Cái này là mày nói đó nha !!! Tuần sau nhất định phải đến dự đám cưới của tao đó, ko đi là biết tao "
Hải : ok.
" Nhớ dẫn Vân Anh theo !!! Thôi bọn tao về!!! Bọn anh về nha Vân Anh !!!"
V. Anh : dà...Tạm biệt mọi người !!!
Sau khi bạn bè của anh rời khỏi, anh cười nói.
Hải : bọn nó khùng khùng vậy đó, đừng để tâm. !!!
V.Anh : ừ. !!!
Hải : ừ hả??? Bữa nay dám ừ với anh luôn !!!
V.Anh : chứ anh muốn sao???
Hải : Tự nhiên quạo là sao???
V.Anh : ko có gì là tự nhiên hết á!!! Em tự bắt xe về đây, anh muốn đi đâu thì đi đi, đi luôn cũng được.
Nói rồi cô đứng lên lấy túi xách định bước đi thì lại đau ở chân. Cô lê từng bước chân ra khỏi cửa anh nhìn vừa mắc cười lại vừa thương. Anh khẽ cười rồi chạy lại chỗ của cô, bế cô lên rồi đưa lại vào trong phòng, anh khóa trái cửa lại luôn.
V.Anh : anh...anh mau bỏ em xuống....Bỏ ra...Đồ đáng ghét....!!!
Anh ko nói gì bế cô vào trong, đặt cô lên ghế sofa.
Hải : chân bị thương như vậy còn đòi đi đâu??? Không biết đau hả???
V.Anh : em đau hay không kệ em...Anh ko cần quan tâm !!!
Hải : nhưng anh đau...!!!
Cô im lặng, ngoảnh mặt qua chỗ khác...
Hải : giận cái gì thì nói ra...Chứ có đâu mà làm loạn như vậy !!!
V.Anh : đúng đấy!!! Em thích làm loạn đấy thì sao nào ???
Hải : im ngay...Muốn ăn đòn ko???
V.Anh : anh đòi đánh em....Có giỏi thì đánh chết luôn đi !!!!
Hải : em...!!! Giỏi...Ngày càng giỏi rồi...Chiều quá nên hư rồi !!! Được...Về nhà rồi xem tôi dạy dỗ em thế nào !!!
Cô câm nín chẳng nói được gì... Anh bước lại bàn làm việc, tắt máy tính, thu xếp tài liệu.
Hải : nhanh...Đi về. !!!
Cô cứ mãi ngồi ở đó.
Hải : còn ko mau đi....Em đang chống đối tôi đó hả???
V.Anh : ko có....Tại...em...em..đau...
Anh đúng là mệt mỏi thật mà....
Hải : lúc nãy mạnh miệng lắm mà. Còn nói là tự bắt xe về mà...Giờ kêu đau là sao????
Cô ko nói gì cả, từ từ đứng lên rồi bước đi, lướt qua chỗ anh luôn. Nhìn cái dáng đi khập khiễng của cô đúng là làm anh đau chết đc. Anh bước đi lại chỗ của cô.
Hải : thôi....Leo lên anh cõng nè...Cứ đi như vậy chân sẽ ko khỏi đâu !!!
Cô nhìn anh, rồi cũng leo lên cho anh cõng, đi vài bước là đến thang máy, cả 2 bước vào trong rồi đi xuống. Tới tầng dưới cùng.
Hải : em đứng đây đi... Anh đi lấy xe.....
Anh chạy ra ngoài đi xuống tầng hầm lái xe ra, còn cô thì đứng ở đấy đợi anh. Anh lái xe đậu trước công ty, anh chạy vào trong.
Hải : để anh bế em ra ngoài !!!
V.Anh : thôi....Ở đây đông người vậy mà !!!
Hải : đây là công ty của anh, em cũng là của anh, anh ko ngại thì em ngại gì chứ!!!
Nói rồi anh bế cô một cách gọn nhẹ từ từ đi ra xe. Mọi người ở đó đều trầm trồ. Kể từ lần trước cô đến công ty đưa cơm cho anh thì ai nấy trong công ty đều biết cô là bạn gái của anh cả.
Anh chở cô một mạch về đến nhà luôn. Về đến nhà cô chạy tót luôn lên phòng. Anh cũng chẳng hiểu nổi Tiểu quỷ này đang bị gì nữa, tự nhiên giận dỗi lại anh. Anh thở dài, nói tới nói lui dù gì thì cô cũng còn nhỏ nên có nhiều chuyện vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo mà quay sang giận dỗi anh đủ kiểu. Cho dù thế nào thì đã yêu rồi thì phải chịu thôi như câu nói vì yêu cứ đâm đầu.
Anh loay hoay nấu cơm trong bếp thì bỗng anh nhận được tin nhắn từ Mỹ Hân :" **Em muốn nói chuyện rõ ràng với thầy** !!! ". Lúc này anh mở tin nhắn lên xem thì mới biết là cô và Mỹ Hân đã nhắn tin với nhau. Bây giờ anh mới hiểu đc nguyên nhân mà cô giận dỗi rồi. Anh khẽ cười, không ngờ cô nhóc này còn biết ghen nữa chứ. Anh nhanh tay trả lời lại tin nhắn của Mỹ Hân. " **Tôi có bạn gái rồi, sau này đừng tìm đến tui nữa** ". Nhắn xong anh cũng chặn luôn để tránh cho Tiểu quỷ kia lại suy viễn đủ điều.
Anh nấu cơm xong thì lên gọi Tiểu quỷ kia. Anh đứng ở ngoài gõ cửa mãi mà cô ko chịu mở nên anh đành tự mở đi vào trong. Cửa vừa mở thì một cái gối bay tới chỗ anh, anh ko kịp phản ứng nên hưởng trọn luôn cái gối.
Hải : con nhóc này, em định làm gì đấy!?!?
V.Anh : anh biến đi cho đẹp trời !!!
Hải : ghen hả???
V.Anh : ai nói??? Ai nói là em ghen chứ???
Hải : còn dám chối, đúng là cần dạy dỗ rồi !!!
Anh chạy lại phía cô, cô đang ngồi trên giường thì bị anh đẩy ngã xuống. Thân hình anh cao lớn che hết cơ thể cô. Cô bị anh làm cho hoang mang, khuôn mặt tuấn tú của anh áp sát mặt của cô làm cho cô ngượng ngùng, cô ngoảnh mặt sang 1 bên.
V.Anh : ngồi dậy đi !!!!
Hải : không đấy !!! Chẳng phải là em đang ghen sao??
V.Anh : không có !
Hải : còn nói ko? Hôm nay anh sẽ cho em nếm mùi vì cái tội dám nghi ngờ anh, hổ báo với anh từ trước đến giờ !!!
Cô mở to mắt nhìn anh, anh đưa tay lên cổ áo tháo cà vạt ra, cô bàng hoàng.
V.Anh : anh...anh làm gì đấy!!! Thả em ra !!! Anh là đồ bỉ ổi...Thả em ra.!!!
Hải : em nghĩ anh sẽ làm gì????
Giọng nói của anh đầy sự ma mị, từng câu từng chữ thủ thỉ bên tay cô, mùi hương nam tính của anh làm cho cô mê mẩn. Nhưng trong hoàn cảnh như vầy thì cô ko muốn một chút nào. Cô dùng hết sức đẩy mạnh anh ra, nhanh chóng ngồi dậy định chạy đi thì vết thương ở chân lại đau. Đang dần ngã xuống thì một cách tay từ phía sau đã đỡ cô, anh luồng cánh tay qua vòng eo nhỏ của cô mà nhẹ nhàng kéo về phía người anh. Cô chưa kịp định hình thì đã bị anh phủ lên môi một nụ hôn ngọt ngào, cô đơ người, đôi mắt to tròn đó vẫn luôn chăm chăm nhìn anh. Cô bẻn lẻn đưa đôi tay vòng qua cổ anh, nhón người lên để có thể hưởng trọn nụ hôn đang diễn ra trước mắt cô. Cả hai con người này quấn quít với nhau. Sau một hồi lâu anh cũng từ bỏ việc dày dò đôi môi nhỏ bé của cô. Anh thả cô ra, nhìn thẳng cô, đối mặt với anh mắt thâm thúy của anh cô như mất hồn.
Hải : dám nữa không???
Cô không nói gì chỉ lắc đầu thôi.
Hải : nói !!!
V.Anh : ko dám nữa !!!
Hải : sau này có chuyện gì thì phải hỏi anh, ko được cau có như vậy nữa có biết không???
V.Anh : thì...thì tại anh thôi...Còn trách em sao???
Hải : em nghĩ anh là người như vậy hả???? Em chưa bao giờ tin anh sao???
V.Anh : em....
Hải : vậy tại sao em lại tùy tiện xem tin nhắn của anh!!!
V.Anh : ko xem...ko xem thì anh có nói cho em nghe ko??? Hay là lại tiếp tục nhắn tin với con nhỏ đó!!!
Hải : nhỏ nào là nhỏ nào??? Em ăn nói đàng hoàng lại cho anh!!!.
Anh lấy điện thoại trong túi ra mở messenger lên cho cô xem.
Hải : anh chặn rồi, sau này Mỹ Hân sẽ ko nhắn tin cho anh nữa. !!!
Cô làm ngơ, ko thèm xem cũng chẳng nhìn anh.
Hải : đi ăn cơm, ko giận nữa.!!!
V.Anh : ko ăn..!!!
Anh nhìn cô mà cảm thấy buồn cười, giận rành rành ra đó mà còn nói không, định lừa ai thế này. Anh ko nói gì bước lại bế cô một cách gọn nhẹ đưa xuống nhà.
V.Anh : thả em xuống.... Nhanh..!!!
Hải : còn giẫy giụa nữa là té thật đấy !!!
Cô im lặng, anh cười khẽ. Đưa cô xuống nhà cả 2 cùng ăn cơm.
Hải : ăn đi!!! Toàn món em thích thôi đó !!!
V.Anh : nấu dở chết đi được!!! Không ngon gì hết !!!
Hải : nếu chê thì ko cần ăn nữa !!!
V.Anh : anh....Anh đang chọc tức em đó hả???
Hải : nếu em nghĩ vậy thì cứ nghĩ vậy đi !!!!
V.Anh : anh...anh...Không ăn nữa.!!!
Cô giận dỗi, bỏ đũa xuống, quay mặt đi chỗ khác. Cô nhóc này càng giận thì anh lại càng thấy vui. Anh ko nói năng gì hết chỉ từ từ dùng bữa để xem Tiểu quỷ này định giận dỗi đến cỡ nào. Thấy anh vẫn thản nhiên dùng cơm cô tức lại càng thêm tức, cô cầm ly nước lên uống nhưng lại bị sặc. Lúc này anh hết nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
V.Anh : cười gì đấy ?!?!? Thấy thế mà còn cười được !!!
Hải : cười em đấy !!! Lớn rồi mà còn ẩu tả.!!!
Cô tức mà ko thể nói gì. Anh gắp một miếng thịt đưa trước mặt cô.
Hải : ăn đi nè, ăn rồi mới có sức mà giận !!!
Cô nhìn anh, rồi cũng ăn cho có lệ.
Hải : đừng giận nữa, anh xin lỗi mà, anh hứa sau này sẽ ko giấu em cái gì nữa, được ko???
V.Anh : vậy thì còn nghe đc !!!
Hải : vậy ăn cơm được chưa??? Bụng em đánh trống đùng đùng rồi kìa !!!!
V.Anh : ko có nha...Anh...anh nghe lầm rồi !!!
Hải : rồi..rồi nghe lầm. Đói hay không thì cũng phải ăn uống đầy đủ cho anh !!! Ăn đi.
Thế là họ lại hạnh phúc vui vẻ, buổi cơm hôm đó cô cứ bị anh chọc miết. Yêu một người tài giỏi, đẹp trai thì phải chấp nhận việc anh ta đào hoa. Đến cuối cùng giận thì giận mà thương thì vẫn thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.