Chương 39: Xứng Đáng?????
Lâm Thất
06/01/2021
Anh đi ra ngoài. Lúc này gặp cô thư kí.
T.Kí : chủ tịch dậy rồi ạ?!?!
Hải : ừ. Em coi nhờ người mang nước vào phòng giúp anh nha!!!
T.Kí : vâng..Mà mà chủ tịch, cô gái đó là gì với chủ tịch vậy ạ???
Hải : à, cô gái đó tên Vân Anh là bạn gái anh.!!!
Nghe anh nói Vân Anh là bạn gái của anh mà mấy cô nhân viên xung quanh đó ko khỏi ngạc nhiên, họ bàn tán.
" Không ngờ chủ tịch cũng có bạn gái nữa chứ !!!"
" Mà ko biết cô gái đó là tiểu thư nhà nào mà được chủ tịch chấm nhỉ ?!?!"
" Đúng đấy !!! Mấy bà nhớ không, cô Hạ My đó là tiểu thư Trương Gia nổi tiếng đó mà còn bị chủ tịch từ hôn vậy xem ra cô gái đó cũng ko tầm thường rồi !!!"
Cô thư kí lên tiếng.
T.Kí : để tôi mang nước vào rồi hỏi luôn cho, khỏi mắc công mấy bà đoán bừa !!!
Thế là cô thư kí mang nước vào phòng. Vào trong.
T.Kí : chị mang nước vào nè !!!
V.Anh : em chỉ ở đây chút rồi về ko cần phiền vậy đâu ạ !!!
T.Kí : chủ tịch kêu mà sao chị dám ko làm chứ. !!!
V.Anh : vậy em cảm ơn chị nhiều. !!!
T.Kí : cho chị hỏi này nha !!! Em là bạn gái của chủ tịch thật hả ????
V.Anh : v...vâng. \- cô ấp úng \-
T.Kí : vậy..vậy em là tiểu thư nhà nào vậy??? Ba mẹ em làm nghề gì ???
V.Anh : gia đình em á!!! Thật ra ba em chỉ là giáo sư ở trường đại học thôi còn mẹ em thì là bác sĩ !!!
T.Kí : vậy à !!! Mà em năm nay nhiêu tuổi rồi ???
V.Anh : em..vài...tháng nữa em mới đủ 18.
T.Kí : vậy là em còn đi học à ?!?!
V.Anh : dà.
T.Kí : ừ, chị biết rồi. Em ngồi đây chơi nha, chị ra ngoài làm việc !!!
V.Anh : vâng !!!
Cô thư kí đi ra ngoài kể cho mọi người nghe.
" Sao rồi bà !!!"
" Hazzz... Chỉ là con nhà thường dân thôi, ba làm giáo viên mẹ làm bác sĩ !!!"
" Này bà có hỏi rõ ko vậy???"
" Chính miệng em ấy nói mà, mà còn này nha em ấy còn chưa 18 nữa đó, vẫn còn là học sinh đó !!!"
" Công nhận gu của chủ tịch lạ thật nghen !!! Một cô tiểu thư danh giá như Hạ My mà ko chọn mà đi chọn cô học sinh bình thường. Đúng là đời chuyện gì cũng có thể xảy ra !!!! "
" Chắc là lại dùng thủ đoạn gì rồi!! Chứ nếu ko sao lại được chủ tịch chọn chứ !!!"
" Con gái thì thường là dùng mỹ nhân kế mà em ấy nhìn chỉ dễ thương chút thôi ko có gì nổi bật nếu đem ra so sánh thì ko bằng 1 nữa của chị Hạ My nữa, còn đối với chủ tịch thì đúng là một trời một vực "
Mấy cô nhân viên đó liên tục bàn tán, so sánh về xuất thân, địa vị của cô với Hải và Hạ My. Cô ở bên trong dường như nghe rất rõ. Cô rất buồn nhưng họ nói ko sai, cô chỉ là một cô gái bình thường, chẳng có gì nổi trội nói trắng ra là giữa cô và anh có quá nhiều điểm khác nhau, cô cũng chỉ là một kẻ ăn bám anh mà thôi. Cô tự ti, dường như sắp khóc vậy!!!. Cô bình tĩnh rồi mở cửa bước ra ngoài.
V.Anh : em còn có việc, em xin phép về trước, lát anh Hải có hỏi thì chị cứ nói là em đã về rồi. À mà...em chỉ là em gái anh Hải thôi, do 2 anh em thân nhau nên mới nói giỡn vậy thôi !!!!
Mấy cô nhân viên nghe mà chẳng hiểu gì hết. Cô quay mặt bỏ đi, đi được vài bước thì gặp Hải, anh thấy khóe mắt cô đỏ nên hỏi.
Hải : em sao vậy???
V.Anh : dạ..dạ ko có !!! Em về trước đây !!! Anh nhớ ăn trưa nha !!!
Hải nhìn xung quanh thì cũng hiểu được vài phần vì đối với anh chuyện bàn tán, chém gió ở nơi công sở là quá bình thường rồi. Anh quát lớn.
Hải : mấy cô đi làm hay đi tám chuyện vậy!!! Trong xã hội này ko có ai cao quý hơn ai, ko có ai thấp kém hơn ai mấy cô ráng mà liệu hồn, coi chừng là mất việc hết đó.!!!
" Xin lỗi chủ tịch "
Hải : cả phòng nhân sự tháng này ko được nghỉ phép !!! Còn em theo tui vào trong nói chuyện !!!
Anh kéo tay cô lôi vào trong phòng.
Hải : em nói đi rốt cuộc là có chuyện gì hả??? \- Anh lớn tiếng \-
V.Anh : em..em ko xứng với..với anh \- Cô khóc \-
Hải : ai nói??? Ai nói em ko xứng với anh??? Có phải là mấy cô nhân viên đó nữa ko??? Đúng là đáng chết mà, ngày mai mấy cô nghĩ hết đi !!!
Anh quát lớn khiến cho mấy cô nhân viên ở bên ngoài sợ xanh mặt.
V.Anh : anh...anh đừng giận. Tuy lời họ nói khó nghe nhưng họ nói..nói cũng đâu có sai!!!
Hải : Trần Thanh Hải anh có người yêu cũng phải nhìn sắc mặt của người khác sao?? Còn em nữa chỉ mới nghe có một vài lời nói mà muốn từ bỏ rồi sao??? Em có coi trọng anh ko vậy???
Cô không dám nói gì, chỉ biết xụ mặt khóc thôi.
Hải : khóc, khóc, khóc lúc nào cũng biết khóc. Đúng là phiền chết đi được !!!
Cô lấy tay quẹt nước mắt. Cô nghẹn ngào nói.
V.Anh : em về đây!!! Sau này em cũng sẽ ko đến đây làm phiền anh nữa đâu !!!
Cô quay người đi thì bị anh kéo lại.
Hải : em ko được đi đâu hết !!!
V.Anh : nhưng mà...
Hải : nhưng nhị cái gì ?!?!
Cô ko dám nói càng ko dám khóc.
Hải : nào lại đây!!! Ăn trưa cùng anh !!!
Anh lôi cô lại ghế sofa
Hải : ngồi xuống đi
Cô ngồi xuống đối diện anh, cô chỉ cúi mặt, tuy là ko phát ra tiếng động nhưng nước mắt của cô cứ rơi. Anh nhận thấy lúc nãy anh đã hơi quá lời, anh uống miếng nước để hạ hỏa. Anh bước lại gần cái tủ lấy hộp khăn giấy ra rồi ngồi xuống cạnh cô.
Hải : nín , anh ko la em nữa, nín đi !!!
Anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Cô nín khóc, nhìn anh, rồi nghẹn ngào cất giọng.
V.Anh : anh mau ăn đi !!! Đồ ăn nguội rồi ko ngon đâu !!! Em còn về học bài nữa !!!
Cô vừa nói vừa dọn thức ăn ra cho anh
Hải : em ăn chưa ???
Cô chỉ lắc đầu.
Hải : ăn cùng anh rồi hẳn về !!!
V.Anh : anh cứ ăn đi !!!
Hải : lại lì nữa rồi nghen, em nên nhớ em còn thiếu nợ anh chuyện hôm qua đó !!!
V.Anh : anh đúng là nhớ dai quá đấy !!!
Hải : đúng vậy anh là người nhớ dai rồi còn thù dai nữa nên tốt nhất là em nên ngoan ngoãn cho anh đó có biết ko????
V.Anh : ai..ai bảo anh hung dữ với em làm chi !!!
Hải : bỏ qua đi!!! Mau ăn đi rồi về, buổi chiều hay mưa lắm, em mà để bị cảm ha gì là ko yên thân với anh đâu đó.!!!
V.Anh : dà.!!!
Anh cười nhẹ nhàng với cô.
Hải : nào ăn đi \- Anh gắp thức ăn cho cô \-
Cô cũng cười rồi cùng anh ăn trưa. Vừa ăn anh vừa nói.
Hải : anh nhắc em lần cuối. Làm bạn gái anh thì ko cần sợ gì hết, càng ko được vì lời nói của người khác mà tự ti tỏ thái độ đó có biết ko, nếu để anh thấy em lần nữa là em nhừ đòn !!!
Cô thở dài.
Hải : mà món xào này hơi mặn đấy!!! Nhớ điều chỉnh lại. !!!
Nói thì nói nhưng anh vẫn ăn. Cô nhìn anh rồi cũng nếm thử. Ôi mẹ ơi!!! Cái này đúng là quá mặn luôn chứ hơi mặn cái gì chứ. Chắc là do lúc nãy gọi điện nói chuyện mới cô Trâm nên lỡ tay cho nhiều muối một chút.
V.Anh : mặn quá ăn ko tốt đâu!! Anh ăn món khác đi.!!!!!
Cô vừa nói vừa rót miếng nước cho anh.
Hải : ko ăn để em đem về đổ bỏ à !!!
V.Anh : để em ăn được rồi, anh ăn cái khác đi !!!
Hải cũng cạn lời, nhiều lúc cũng ko biết hồn vía cô để đâu nữa, có nhiều chuyện cô cũng làm hỏng quài à. Lúc trước cô cũng chẳng giỏi nấu ăn đâu nhưng cũng nhờ có anh chỉ nên mới tiến bộ được một chút. Nhiều lần ko biết cô nấu ra cái gì nữa và anh cũng chính là nạn nhân thường xuyên bởi những món ăn của cô. Bản thân anh thì ko biết nói dối, ngon thì nói ngon, dỡ thì nói dỡ nhưng được cái dù ngon hay dỡ anh đều ăn.
Hai người ngồi đó cùng ăn uống vui vẻ thi thoảng lại cười phá lên. Mấy cô nhân viên bên ngoài nghe đc mà cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
" Chắc là trời hoang mây tạnh rồi đó !!!"
" Ờ cũng mong là vậy chứ ko thôi là nguyên đám tụi mình bị đuổi việc hết "
" Mà lúc nãy chủ tịch giận lên nhìn ghê thật chứ !!!"
" Đúng rồi đó. Nhiều lần chủ tịch bực bội chuyện công ty nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy giận đến vậy chắc là cô Vân Anh đó quan trọng với chủ tịch lắm."
" Lúc nãy công nhận là đáng sợ thiệt!!! Mà hình như vào trong rồi là chủ tịch cũng la cô ấy luôn !!!"
" Tội cho Vân Anh ghê, chủ tịch đó giờ nổi tiếng là người nóng tính gia trưởng chắc cô Vân Anh cũng phải khổ sở lắm "
" Thôi thôi mau làm việc đi, không thôi lại bị la nữa giờ "
Cùng lúc này phó tổng Cao cũng đến tìm anh bàn việc. Anh định mở cửa thì bị thư kí gọi lại.
T.Kí : khoan đã phó tổng!!!
T.Phương : chuyện gì????
T.Kí : chủ...chủ tịch đang bận !!!
T.Phương : bận gì chứ?!?! Để tôi vào coi thử xem anh ta đang bận cái gì ???
Anh nhún vai rồi mở cửa bước vào, anh ngạc nhiên.
T.Phương : hẹn hò ở công ty luôn à 2 người!!!
Hải : tào lao gì đó.
V.Anh : em chào anh \- Cô đứng lên, cúi đầu \-
T.Phương : chào em, mà xem ra tôi đến ko đúng lúc rồi đã phá hủy bữai cơm tình yêu của 2 người rồi.
Vân Anh thì đỏ mặt cả lên. Hải thì bước lại bàn làm việc.
Hải : vô chuyện chính đi kìa!!! Sao , có gì nữa à?!?!
T.Phương : chỉ là một số văn kiện thôi, với lại qua đây để bàn về hợp đồng để kí với Huỳnh Tổng vào chiều nay.!!!
Hải : ừ, chiều tôi sẽ đi. !!!
Vân Anh thấy hai người họ đang bàn việc nên cũng tranh thủ ra về.
V.Anh : hai anh cứ bàn việc, em xin phép về trước !!!
Hải : nhớ cẩn thận nha!!! Đừng có la cà đi đâu đó để anh biết được thì em chết !!!
V.Anh : em chỉ tính ghé siêu thị mua ít đồ thôi, ko có đi chơi đâu mà anh lo, thôi em về trước nha !!!
Cô cười chào tạm biệt 2 anh rồi bước ra ngoài. Cô gặp mấy cô nhân viên thì cô cũng cười cúi đầu chào. Một chị gọi cô lại.
" Cho tụi chị xin lỗi nha!! Lúc nãy tụi chị cũng nói chơi thôi em đừng để bụng "
" Không sao " \- cô đáp.
" Mà này Vân Anh em làm bạn gái chủ tịch em thấy thế nào ?"
" Thế nào hả??? Để coi... Thì nói chung là cũng thấy hơi bực bội vì anh ấy quản lí thời gian của em gắt lắm thêm 1 cái nữa là hay nóng tính, nổi quạu với em "
Mọi người nghe mà ko khỏi ngạc nhiên.
" Vậy mỗi lần nóng lên anh ấy là la gì em ko??? " \- Một chị hỏi \-
" Em bị la như ăn cơm bữa có khi lại còn bị thầy ấy cho ăn cây nữa kìa "
" Thầy ???"
" À ... Anh ấy ngoài làm ở công ty ra thì còn đi dạy ở trường học của em nữa là một phần là do thầy ấy muốn quản lí giám sát em đó mà "
" Tội cho em ghê !!!"
Lúc này anh cũng bước ra để đi lấy tài liệu. Thấy cô anh quát.
Hải : còn ko mau về đi mà đứng đó tám chuyện.!!!!
V.Anh : thì em chuẩn bị về nè, anh làm gì mà dữ quá vậy!!!!
Hải : về nhà lo bài vở gì đi, tối về anh kiểm tra !!!
V.Anh : rồi..rồi...!!!
Mấy chị xung quanh đó cười khúc khích.
" Em về nha mấy chị"
Cô cười tạm biệt mọi người rồi ra về....
T.Kí : chủ tịch dậy rồi ạ?!?!
Hải : ừ. Em coi nhờ người mang nước vào phòng giúp anh nha!!!
T.Kí : vâng..Mà mà chủ tịch, cô gái đó là gì với chủ tịch vậy ạ???
Hải : à, cô gái đó tên Vân Anh là bạn gái anh.!!!
Nghe anh nói Vân Anh là bạn gái của anh mà mấy cô nhân viên xung quanh đó ko khỏi ngạc nhiên, họ bàn tán.
" Không ngờ chủ tịch cũng có bạn gái nữa chứ !!!"
" Mà ko biết cô gái đó là tiểu thư nhà nào mà được chủ tịch chấm nhỉ ?!?!"
" Đúng đấy !!! Mấy bà nhớ không, cô Hạ My đó là tiểu thư Trương Gia nổi tiếng đó mà còn bị chủ tịch từ hôn vậy xem ra cô gái đó cũng ko tầm thường rồi !!!"
Cô thư kí lên tiếng.
T.Kí : để tôi mang nước vào rồi hỏi luôn cho, khỏi mắc công mấy bà đoán bừa !!!
Thế là cô thư kí mang nước vào phòng. Vào trong.
T.Kí : chị mang nước vào nè !!!
V.Anh : em chỉ ở đây chút rồi về ko cần phiền vậy đâu ạ !!!
T.Kí : chủ tịch kêu mà sao chị dám ko làm chứ. !!!
V.Anh : vậy em cảm ơn chị nhiều. !!!
T.Kí : cho chị hỏi này nha !!! Em là bạn gái của chủ tịch thật hả ????
V.Anh : v...vâng. \- cô ấp úng \-
T.Kí : vậy..vậy em là tiểu thư nhà nào vậy??? Ba mẹ em làm nghề gì ???
V.Anh : gia đình em á!!! Thật ra ba em chỉ là giáo sư ở trường đại học thôi còn mẹ em thì là bác sĩ !!!
T.Kí : vậy à !!! Mà em năm nay nhiêu tuổi rồi ???
V.Anh : em..vài...tháng nữa em mới đủ 18.
T.Kí : vậy là em còn đi học à ?!?!
V.Anh : dà.
T.Kí : ừ, chị biết rồi. Em ngồi đây chơi nha, chị ra ngoài làm việc !!!
V.Anh : vâng !!!
Cô thư kí đi ra ngoài kể cho mọi người nghe.
" Sao rồi bà !!!"
" Hazzz... Chỉ là con nhà thường dân thôi, ba làm giáo viên mẹ làm bác sĩ !!!"
" Này bà có hỏi rõ ko vậy???"
" Chính miệng em ấy nói mà, mà còn này nha em ấy còn chưa 18 nữa đó, vẫn còn là học sinh đó !!!"
" Công nhận gu của chủ tịch lạ thật nghen !!! Một cô tiểu thư danh giá như Hạ My mà ko chọn mà đi chọn cô học sinh bình thường. Đúng là đời chuyện gì cũng có thể xảy ra !!!! "
" Chắc là lại dùng thủ đoạn gì rồi!! Chứ nếu ko sao lại được chủ tịch chọn chứ !!!"
" Con gái thì thường là dùng mỹ nhân kế mà em ấy nhìn chỉ dễ thương chút thôi ko có gì nổi bật nếu đem ra so sánh thì ko bằng 1 nữa của chị Hạ My nữa, còn đối với chủ tịch thì đúng là một trời một vực "
Mấy cô nhân viên đó liên tục bàn tán, so sánh về xuất thân, địa vị của cô với Hải và Hạ My. Cô ở bên trong dường như nghe rất rõ. Cô rất buồn nhưng họ nói ko sai, cô chỉ là một cô gái bình thường, chẳng có gì nổi trội nói trắng ra là giữa cô và anh có quá nhiều điểm khác nhau, cô cũng chỉ là một kẻ ăn bám anh mà thôi. Cô tự ti, dường như sắp khóc vậy!!!. Cô bình tĩnh rồi mở cửa bước ra ngoài.
V.Anh : em còn có việc, em xin phép về trước, lát anh Hải có hỏi thì chị cứ nói là em đã về rồi. À mà...em chỉ là em gái anh Hải thôi, do 2 anh em thân nhau nên mới nói giỡn vậy thôi !!!!
Mấy cô nhân viên nghe mà chẳng hiểu gì hết. Cô quay mặt bỏ đi, đi được vài bước thì gặp Hải, anh thấy khóe mắt cô đỏ nên hỏi.
Hải : em sao vậy???
V.Anh : dạ..dạ ko có !!! Em về trước đây !!! Anh nhớ ăn trưa nha !!!
Hải nhìn xung quanh thì cũng hiểu được vài phần vì đối với anh chuyện bàn tán, chém gió ở nơi công sở là quá bình thường rồi. Anh quát lớn.
Hải : mấy cô đi làm hay đi tám chuyện vậy!!! Trong xã hội này ko có ai cao quý hơn ai, ko có ai thấp kém hơn ai mấy cô ráng mà liệu hồn, coi chừng là mất việc hết đó.!!!
" Xin lỗi chủ tịch "
Hải : cả phòng nhân sự tháng này ko được nghỉ phép !!! Còn em theo tui vào trong nói chuyện !!!
Anh kéo tay cô lôi vào trong phòng.
Hải : em nói đi rốt cuộc là có chuyện gì hả??? \- Anh lớn tiếng \-
V.Anh : em..em ko xứng với..với anh \- Cô khóc \-
Hải : ai nói??? Ai nói em ko xứng với anh??? Có phải là mấy cô nhân viên đó nữa ko??? Đúng là đáng chết mà, ngày mai mấy cô nghĩ hết đi !!!
Anh quát lớn khiến cho mấy cô nhân viên ở bên ngoài sợ xanh mặt.
V.Anh : anh...anh đừng giận. Tuy lời họ nói khó nghe nhưng họ nói..nói cũng đâu có sai!!!
Hải : Trần Thanh Hải anh có người yêu cũng phải nhìn sắc mặt của người khác sao?? Còn em nữa chỉ mới nghe có một vài lời nói mà muốn từ bỏ rồi sao??? Em có coi trọng anh ko vậy???
Cô không dám nói gì, chỉ biết xụ mặt khóc thôi.
Hải : khóc, khóc, khóc lúc nào cũng biết khóc. Đúng là phiền chết đi được !!!
Cô lấy tay quẹt nước mắt. Cô nghẹn ngào nói.
V.Anh : em về đây!!! Sau này em cũng sẽ ko đến đây làm phiền anh nữa đâu !!!
Cô quay người đi thì bị anh kéo lại.
Hải : em ko được đi đâu hết !!!
V.Anh : nhưng mà...
Hải : nhưng nhị cái gì ?!?!
Cô ko dám nói càng ko dám khóc.
Hải : nào lại đây!!! Ăn trưa cùng anh !!!
Anh lôi cô lại ghế sofa
Hải : ngồi xuống đi
Cô ngồi xuống đối diện anh, cô chỉ cúi mặt, tuy là ko phát ra tiếng động nhưng nước mắt của cô cứ rơi. Anh nhận thấy lúc nãy anh đã hơi quá lời, anh uống miếng nước để hạ hỏa. Anh bước lại gần cái tủ lấy hộp khăn giấy ra rồi ngồi xuống cạnh cô.
Hải : nín , anh ko la em nữa, nín đi !!!
Anh lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Cô nín khóc, nhìn anh, rồi nghẹn ngào cất giọng.
V.Anh : anh mau ăn đi !!! Đồ ăn nguội rồi ko ngon đâu !!! Em còn về học bài nữa !!!
Cô vừa nói vừa dọn thức ăn ra cho anh
Hải : em ăn chưa ???
Cô chỉ lắc đầu.
Hải : ăn cùng anh rồi hẳn về !!!
V.Anh : anh cứ ăn đi !!!
Hải : lại lì nữa rồi nghen, em nên nhớ em còn thiếu nợ anh chuyện hôm qua đó !!!
V.Anh : anh đúng là nhớ dai quá đấy !!!
Hải : đúng vậy anh là người nhớ dai rồi còn thù dai nữa nên tốt nhất là em nên ngoan ngoãn cho anh đó có biết ko????
V.Anh : ai..ai bảo anh hung dữ với em làm chi !!!
Hải : bỏ qua đi!!! Mau ăn đi rồi về, buổi chiều hay mưa lắm, em mà để bị cảm ha gì là ko yên thân với anh đâu đó.!!!
V.Anh : dà.!!!
Anh cười nhẹ nhàng với cô.
Hải : nào ăn đi \- Anh gắp thức ăn cho cô \-
Cô cũng cười rồi cùng anh ăn trưa. Vừa ăn anh vừa nói.
Hải : anh nhắc em lần cuối. Làm bạn gái anh thì ko cần sợ gì hết, càng ko được vì lời nói của người khác mà tự ti tỏ thái độ đó có biết ko, nếu để anh thấy em lần nữa là em nhừ đòn !!!
Cô thở dài.
Hải : mà món xào này hơi mặn đấy!!! Nhớ điều chỉnh lại. !!!
Nói thì nói nhưng anh vẫn ăn. Cô nhìn anh rồi cũng nếm thử. Ôi mẹ ơi!!! Cái này đúng là quá mặn luôn chứ hơi mặn cái gì chứ. Chắc là do lúc nãy gọi điện nói chuyện mới cô Trâm nên lỡ tay cho nhiều muối một chút.
V.Anh : mặn quá ăn ko tốt đâu!! Anh ăn món khác đi.!!!!!
Cô vừa nói vừa rót miếng nước cho anh.
Hải : ko ăn để em đem về đổ bỏ à !!!
V.Anh : để em ăn được rồi, anh ăn cái khác đi !!!
Hải cũng cạn lời, nhiều lúc cũng ko biết hồn vía cô để đâu nữa, có nhiều chuyện cô cũng làm hỏng quài à. Lúc trước cô cũng chẳng giỏi nấu ăn đâu nhưng cũng nhờ có anh chỉ nên mới tiến bộ được một chút. Nhiều lần ko biết cô nấu ra cái gì nữa và anh cũng chính là nạn nhân thường xuyên bởi những món ăn của cô. Bản thân anh thì ko biết nói dối, ngon thì nói ngon, dỡ thì nói dỡ nhưng được cái dù ngon hay dỡ anh đều ăn.
Hai người ngồi đó cùng ăn uống vui vẻ thi thoảng lại cười phá lên. Mấy cô nhân viên bên ngoài nghe đc mà cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
" Chắc là trời hoang mây tạnh rồi đó !!!"
" Ờ cũng mong là vậy chứ ko thôi là nguyên đám tụi mình bị đuổi việc hết "
" Mà lúc nãy chủ tịch giận lên nhìn ghê thật chứ !!!"
" Đúng rồi đó. Nhiều lần chủ tịch bực bội chuyện công ty nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy giận đến vậy chắc là cô Vân Anh đó quan trọng với chủ tịch lắm."
" Lúc nãy công nhận là đáng sợ thiệt!!! Mà hình như vào trong rồi là chủ tịch cũng la cô ấy luôn !!!"
" Tội cho Vân Anh ghê, chủ tịch đó giờ nổi tiếng là người nóng tính gia trưởng chắc cô Vân Anh cũng phải khổ sở lắm "
" Thôi thôi mau làm việc đi, không thôi lại bị la nữa giờ "
Cùng lúc này phó tổng Cao cũng đến tìm anh bàn việc. Anh định mở cửa thì bị thư kí gọi lại.
T.Kí : khoan đã phó tổng!!!
T.Phương : chuyện gì????
T.Kí : chủ...chủ tịch đang bận !!!
T.Phương : bận gì chứ?!?! Để tôi vào coi thử xem anh ta đang bận cái gì ???
Anh nhún vai rồi mở cửa bước vào, anh ngạc nhiên.
T.Phương : hẹn hò ở công ty luôn à 2 người!!!
Hải : tào lao gì đó.
V.Anh : em chào anh \- Cô đứng lên, cúi đầu \-
T.Phương : chào em, mà xem ra tôi đến ko đúng lúc rồi đã phá hủy bữai cơm tình yêu của 2 người rồi.
Vân Anh thì đỏ mặt cả lên. Hải thì bước lại bàn làm việc.
Hải : vô chuyện chính đi kìa!!! Sao , có gì nữa à?!?!
T.Phương : chỉ là một số văn kiện thôi, với lại qua đây để bàn về hợp đồng để kí với Huỳnh Tổng vào chiều nay.!!!
Hải : ừ, chiều tôi sẽ đi. !!!
Vân Anh thấy hai người họ đang bàn việc nên cũng tranh thủ ra về.
V.Anh : hai anh cứ bàn việc, em xin phép về trước !!!
Hải : nhớ cẩn thận nha!!! Đừng có la cà đi đâu đó để anh biết được thì em chết !!!
V.Anh : em chỉ tính ghé siêu thị mua ít đồ thôi, ko có đi chơi đâu mà anh lo, thôi em về trước nha !!!
Cô cười chào tạm biệt 2 anh rồi bước ra ngoài. Cô gặp mấy cô nhân viên thì cô cũng cười cúi đầu chào. Một chị gọi cô lại.
" Cho tụi chị xin lỗi nha!! Lúc nãy tụi chị cũng nói chơi thôi em đừng để bụng "
" Không sao " \- cô đáp.
" Mà này Vân Anh em làm bạn gái chủ tịch em thấy thế nào ?"
" Thế nào hả??? Để coi... Thì nói chung là cũng thấy hơi bực bội vì anh ấy quản lí thời gian của em gắt lắm thêm 1 cái nữa là hay nóng tính, nổi quạu với em "
Mọi người nghe mà ko khỏi ngạc nhiên.
" Vậy mỗi lần nóng lên anh ấy là la gì em ko??? " \- Một chị hỏi \-
" Em bị la như ăn cơm bữa có khi lại còn bị thầy ấy cho ăn cây nữa kìa "
" Thầy ???"
" À ... Anh ấy ngoài làm ở công ty ra thì còn đi dạy ở trường học của em nữa là một phần là do thầy ấy muốn quản lí giám sát em đó mà "
" Tội cho em ghê !!!"
Lúc này anh cũng bước ra để đi lấy tài liệu. Thấy cô anh quát.
Hải : còn ko mau về đi mà đứng đó tám chuyện.!!!!
V.Anh : thì em chuẩn bị về nè, anh làm gì mà dữ quá vậy!!!!
Hải : về nhà lo bài vở gì đi, tối về anh kiểm tra !!!
V.Anh : rồi..rồi...!!!
Mấy chị xung quanh đó cười khúc khích.
" Em về nha mấy chị"
Cô cười tạm biệt mọi người rồi ra về....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.