Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?
Chương 135: Bắt đầu thấy kì kì
Hạnh Pinky
29/08/2022
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì, nếu như 1 ngày nọ, khi phải cùng thầy đến
tham gia buổi tiệc thường niên của công ty. Mấy cô chú làm việc với thầy từ lâu tôi đã biết hết tên tuổi. Nên những bữa tiệc sang trọng như thế
này, không còn khiến tôi cảm thấy xa lạ hay chơi vơi nữa. Sánh bước cùng anh giáo đi tiếp khách, tay tôi cầm ly rượu cũng không còn long cọng
như xưa, hay việc sử dụng dao nĩa tôi cũng đã thuần thục.
Khi anh giáo còn đang đứng bàn về những dự án mới với 1 vài đối tác ở bên kia, thì chị Kiều - thư ký của anh giáo. Người chị mà tôi cũng khá thân thiết vì cũng là 1 cận thần của thầy. Cứ mỗi lần tôi đến công ty, chị toàn cho tôi mấy món bánh trái dưới quê mẹ chị gửi lên ngon không thể cưỡng.
Cầm ly nước của mình để lên bàn, chị kéo ghế ngồi xuống trò chuyện với tôi:
- Phương, con bé gì đó tên Châu á! Nó ở trong nhà em với Sếp luôn hả?
- Dạ đúng rồi chị! Châu nó là cháu của dì Hoà giúp việc đó chị! Con bé mà em từng kể cho chị nghe, là nó đỡ nhát dao thay em mém chết luôn đó.
Tự nhiên tôi thấy ánh mắt của chị Kiều bỗng trở nên kì kì. Rồi chị vỗ vỗ mu bàn tay của tôi mà dè dặt nói:
- Chỗ chị em với nhau. Bữa nay gặp được em, chị có chuyện muốn nói cho em nghe nè!
Sao mặt chị Kiều bữa nay trông căng thẳng quá vậy? Khiến tôi phải nín thở nhịn không nổi những tò mò:
- Ủa chuyện gì vậy chị? Bộ nghiêm trọng lắm ạ?
Tiếng nhạc vang trên sân khấu hơi lớn, kế bên còn có 1 vài người thân quen. Nên chị Kiều ghé gần vào tai tôi, âm giọng nhỏ đủ chỉ để mình tôi nghe thấy:
- Chị khuyên em nên cẩn thận với con bé tên Châu đó nha Phương. Nghe em cứ khen về con bé ấy suốt, nhưng thật sự nó đang có ý định với Sếp Vinh đó.
'Bang', cõi lòng tôi vang 1 tiếng khiến mặt mày cứng đơ lại. Tôi quay sang nhìn chị bằng vẻ mặt rất bất ngờ. Trông thấy biểu hiện này của tôi, chị Kiều biết thể nào tôi cũng sẽ phản ứng như thế. Nên chị liền nắm lấy tay tôi để giữ cho tôi bình tĩnh, sau đó tiếp tục câu chuyện:
- Thật sự em là một người tốt nhưng lại quá tin người. Chị nói những chuyện này không phải để chia rẽ em và Sếp đâu. Chỉ muốn dặn em nên đề phòng cái con bé kia thôi. Đừng nghĩ trước đây nó từng cứu mạng em rồi lại mất cảnh giác với nó. Nghe thấy nó ở chung nhà với em nữa, chị liền đánh hơi được điều gì đó bất ổn rồi. Bữa nó lên công ty, xạo xạo té xỉu vào người Sếp là chị thấy con này không được rồi. Chị biết Sếp Vinh là 1 người đàn ông chính trực, đàng hoàng và rất chung thuỷ. Nhưng em ơi! Dù gì Sếp ấy cũng là đàn ông, vạn vật trên đời này không có gì là tuyệt đối cả. Một ngày nào đó mỡ dâng tận miệng, thì mèo nào chẳng há hả em?
Suốt quãng đường ngồi cạnh thầy trên xe để cùng về nhà, tâm trí tôi cứ đờ đẫn suốt. Kể từ lúc cùng chị Kiều ngồi trò chuyện, tôi bắt đầu nhớ lại 1 số chi tiết và xâu chuỗi các sự việc, mới phát hiện ra. Ồ hoá ra, mình ngu thật! Giờ nhận ra điều này vẫn còn chưa muộn đâu nhỉ?
Vậy là cái hôm bé Châu nó lên gặp thầy ở trên công ty đúng là nó đã giả bộ trúng gió thiệt. Hèn gì lúc được anh giáo đưa về, chắc gù hoài mà ổng không đụng chạm gì đến nó. Nên khi vừa trông thấy tôi, nó liền xụ mặt rồi đi 1 mạch lên căn hộ có cần tôi dìu hay đỡ đâu. Sang mấy bữa sau, do hôm đấy thầy bận nhiều việc còn tôi lại được về sớm. Tự nhiên thấy thèm thèm nước ép trái cây, nên tôi mới đi xuống bếp lục đồ trong tủ lạnh. Rồi tự ép 1 ly uống cho đã họng chứ không nhờ dì Hoà. Không thấy bé Châu đứng phụ bếp cùng dì như mọi khi, vừa cắt táo tôi vừa hỏi:
- Ủa Châu nó đâu rồi dì?
- Lúc nãy nó kêu xuống siêu thị mua đồ gì ở dưới đó con.
Làm xong ly nước trái cây, tôi định bụng cầm lên phòng, lúc đi ngang qua cửa thì lúc này, vừa vặn thầy đang mở cửa bước vào nhà. Theo sau là bé Châu đang đi chân không, cầm trên tay đôi dép LV mà tôi đã cho nó do cái màu ấy hơi tối nên tôi không thích lắm. Mặt mày nó xụ xuống tỏ vẻ không vui, cứ đưa mắt nhìn lên anh giáo với vẻ gì đó không phục. Lúc đó tôi cũng không để ý gì nhiều, tại đang bận chạy bài mai nộp, chỉ lên tiếng hỏi nó cho có lệ:
- Em bị gì vậy Châu? Sao lại đi chân không?
Con bé vừa đặt đôi dép lên kệ, vừa buồn bã trả lời tôi:
- Em xuống dưới mua đồ mà tự nhiên bị đứt dép đó chị. Xui không thể tả.
Lúc ấy tôi còn nghĩ oan cho nhãn hàng, tự hỏi mang tiếng hàng hiệu quốc tế nổi tiếng khắp năm châu. Sao dạo này chất lượng sản phẩm kém thế không biết.
Còn thầy, tối ấy khi chuẩn bị đi ngủ, ổng lại nhắc nhở tôi:
- Em đừng có đôi lúc nổi máu bà tám, lại đem tất cả những chuyện của vợ chồng mình đi kể cho người ngoài nghe hoài. Không tốt đâu!
Nghĩ lại mới thấy do tự mình hiến kế bày việc cho nó làm. Mỗi lần nó hỏi khi xưa tôi và anh giáo đã gặp và yêu nhau như thế nào. Lại còn rảnh rỗi ngồi thiệt tình kể cho nó nghe đầu đuôi chi tiết luôn mới ghê. Để giờ nó lôi cả chuyện chiếc dép tôi bị đứt, sau khi được thầy đưa đón đi làm ở quán cà phê Trung Nguyên khi trước. Cuối cùng được ổng ẵm trên tay lên đến tận nhà, còn nói với tôi rằng từ giờ cho tôi hưởng ổng hết đó. Ai biểu lỡ miệng khen ổng sao đẹp trai quá dợ.
Đã thế, hiện nay nó đang bắt chước y chang kiểu tóc của tôi, ngay cả đến cách thức ăn mặc ra đường, rồi mấy bộ đồ 'cute' hột me bận ở nhà nữa. Còn xin cả tôi chai nước hoa mà tôi thường xuyên sử dụng đang sắp hết để xịt lên người. Với cái cớ phụ làm việc nhà với dì Hoà nhiều, nên muốn dùng nước hoa để át đi mùi mồ hôi của cơ thể. Nó sao y bản chính tôi đến nỗi, cách đây 2 hôm là ngày giỗ tổ tiên ở dưới nhà Tổ. Con bé cũng phải theo dì Hoà cùng vợ chồng tôi xuống dưới để chuẩn bị. Bà Nina đi từ đằng sau, nhìn bóng dáng của nó đang quay lưng mà gọi nhầm tưởng là tôi luôn mới ghê. Còn bà Ái thì hình như không thích con bé, có nói với tôi rằng:
- Em nên ít chơi thân với nhỏ đó lại kẻo bị lợi dụng. Theo chị cảm nhận thì thấy nó hơi giả tạo. Đừng tin người quá, nên cẩn thận 1 chút thì hơn nha em.
Chưa hết, có vẻ như con bé còn đang nghía tới mấy món trang sức thầy tặng mà tôi chưa đeo tới còn đang trưng ở trong tủ. Cho nó quá nhiều món đồ, có lúc tôi cũng nghĩ mình đang bị nó đào mỏ. Nhưng cũng là cái tật hào phòng của tôi dặn bụng mình không nên nghĩ xấu cho người khác. Vì dù gì nó cũng là ân nhân cứu mạng, không có con bé tôi cũng về chầu trời lâu rồi. Những cái nhỏ nhặt ấy không đáng cho tôi để bụng rồi tính toán với nó đâu. Nghĩ thoáng là do nó thiếu thốn vật chất nên nó mới xin mình thôi. Còn mình đây lại quá dư dả sử dụng không hết, nên san sẻ cho nó 1 ít coi như chị em trong nhà.
À, còn cả vụ này nữa tôi lại nhận ra thêm nhiều điểm đáng ngờ. Gần đây mỗi khi tôi ở nhà, cứ canh giờ thầy gần tan làm về, là bé Châu lại rủ tôi lên sân thượng bơi suốt. Có lẽ vì nó nhắm được thế nào thầy cũng sẽ lên đây tìm tôi. Cứ thế mỗi ngày nó mượn tôi 1 bộ bikini để thay đổi. Có những bộ hở hang đến tôi còn không dám mặc, nhưng nó thì dám. Để chờ khi mà thầy xuất hiện là nó lại kè kè đứng sát bên tôi, ý đồ muốn chi phối ánh mắt của anh giáo ra khỏi tôi lia sang nó 1 chút. Chẳng biết thầy có để ý đến thân hình nóng bỏng của nó hay không. Mới hôm qua ổng vừa nhằn tôi:
- Làm gì chiều nào cũng lên sân thượng bơi vậy? Không sợ bị trúng gió à?
Rồi còn:
- Mấy bộ đồ bơi kia anh mua cho em sao lại không mặc? Đồ anh tặng tự nhiên em lại đem cho người khác bận hoài vậy sao?1
Thế là tôi phải cong mỏ lên giải thích rằng do bé Châu nó chủ động mượn. Trong khi đó nó có ơn với tôi như thế, nên tôi không có cách nào chối từ mặc dù không hề muốn. Thầy nghe vậy cũng chỉ biết nhìn tôi vì thấy cũng khó xử dùm. Cuối cùng ổng đưa ra phương án:
- Từ ngày mai em nên hạn chế đưa người khác vào phòng mình. Cứ bảo anh khó tính nên không thích.
Tự nhiên dạo này được nhiều người phản ánh quá, tôi bắt đầu cảm thấy bé Châu thật đáng sợ. Thật ra 2 ngày nay tôi cũng đang dần giữ khoảng cách với con bé. Nhưng giờ nó chủ động mò lên tận phòng tìm, rồi còn tự nhiên vào hẳn bên trong nằm trên giường của vợ chồng tôi ngon ơ. Giờ chẳng lẽ lại đuổi nó xuống thẳng mặt? Lúc ấy cứ nghĩ tại mình chiều nó quá nên nó làm tới như vậy. Hoá ra là do nó đang có ý với chồng mình. Vãi thiệt!
Bất giác tôi đưa tay sờ lên bụng mình và cảm giác có điều gì đó không lành sắp sửa xảy ra. Làm ơn điều gì đến cũng được, nhưng đừng khiến cục cưng trong bụng tôi có vấn đề gì. Vì nó chính là món quà mà tôi sẽ tặng cho ba nó vào ngày mai - sinh nhật của anh giáo già.1
Đang nhớ tới những hình ảnh siêu âm, mà tôi đã lén ổng đi khám thai cách đây 2 ngày. Bất giác anh giáo luồn tay mình nắm chặt lấy tay tôi mà hỏi:
- Bữa nay em sao vậy? Cứ thẩn thơ nãy giờ suốt thế?
Tôi chỉ cười rồi lắc đầu trả lời ổng rằng tại mình đang suy nghĩ tới việc học hành, do sắp phải nộp những đồ án quan trọng tới nơi.
Do tối nay thầy có hơi quá chén nên đang ngà ngà say. Khuôn mặt ổng ửng hồng và toàn thân phủ nồng nặc mùi cồn. Ổng rất ít khi say, nhưng một khi say là đảm bảo ngày may sẽ phải ngủ nướng thêm chút xíu vì đau đầu. Cũng hên mai lại là ngày chủ nhật nên ổng không phải đến công ty làm việc
Kéo tôi vào trong lòng rồi rờ mó hôn hít như ngửi cần. Mùi rượu bám trên người ổng khiến tôi hơi choáng váng và có chút khó chịu. Chắc tại đang có thai nên tôi cảm thấy vậy, nhưng lại không dám nói ra vì sợ bị lộ bí mật là hỏng. Và sự khó chịu ấy liền bị vấn đề thầy đang đề cập tới xua tan ngay:
- Anh tính bàn với em 1 chuyện. Anh định cho bé Châu và dì Hoà 1 căn nhà ở gần trường con bé học. Rồi cho 2 dì cháu tí vốn làm ăn, không phải làm thuê hay ăn nhờ ở đậu nhà mình nữa. Em thấy như thế nào?1
Khi anh giáo còn đang đứng bàn về những dự án mới với 1 vài đối tác ở bên kia, thì chị Kiều - thư ký của anh giáo. Người chị mà tôi cũng khá thân thiết vì cũng là 1 cận thần của thầy. Cứ mỗi lần tôi đến công ty, chị toàn cho tôi mấy món bánh trái dưới quê mẹ chị gửi lên ngon không thể cưỡng.
Cầm ly nước của mình để lên bàn, chị kéo ghế ngồi xuống trò chuyện với tôi:
- Phương, con bé gì đó tên Châu á! Nó ở trong nhà em với Sếp luôn hả?
- Dạ đúng rồi chị! Châu nó là cháu của dì Hoà giúp việc đó chị! Con bé mà em từng kể cho chị nghe, là nó đỡ nhát dao thay em mém chết luôn đó.
Tự nhiên tôi thấy ánh mắt của chị Kiều bỗng trở nên kì kì. Rồi chị vỗ vỗ mu bàn tay của tôi mà dè dặt nói:
- Chỗ chị em với nhau. Bữa nay gặp được em, chị có chuyện muốn nói cho em nghe nè!
Sao mặt chị Kiều bữa nay trông căng thẳng quá vậy? Khiến tôi phải nín thở nhịn không nổi những tò mò:
- Ủa chuyện gì vậy chị? Bộ nghiêm trọng lắm ạ?
Tiếng nhạc vang trên sân khấu hơi lớn, kế bên còn có 1 vài người thân quen. Nên chị Kiều ghé gần vào tai tôi, âm giọng nhỏ đủ chỉ để mình tôi nghe thấy:
- Chị khuyên em nên cẩn thận với con bé tên Châu đó nha Phương. Nghe em cứ khen về con bé ấy suốt, nhưng thật sự nó đang có ý định với Sếp Vinh đó.
'Bang', cõi lòng tôi vang 1 tiếng khiến mặt mày cứng đơ lại. Tôi quay sang nhìn chị bằng vẻ mặt rất bất ngờ. Trông thấy biểu hiện này của tôi, chị Kiều biết thể nào tôi cũng sẽ phản ứng như thế. Nên chị liền nắm lấy tay tôi để giữ cho tôi bình tĩnh, sau đó tiếp tục câu chuyện:
- Thật sự em là một người tốt nhưng lại quá tin người. Chị nói những chuyện này không phải để chia rẽ em và Sếp đâu. Chỉ muốn dặn em nên đề phòng cái con bé kia thôi. Đừng nghĩ trước đây nó từng cứu mạng em rồi lại mất cảnh giác với nó. Nghe thấy nó ở chung nhà với em nữa, chị liền đánh hơi được điều gì đó bất ổn rồi. Bữa nó lên công ty, xạo xạo té xỉu vào người Sếp là chị thấy con này không được rồi. Chị biết Sếp Vinh là 1 người đàn ông chính trực, đàng hoàng và rất chung thuỷ. Nhưng em ơi! Dù gì Sếp ấy cũng là đàn ông, vạn vật trên đời này không có gì là tuyệt đối cả. Một ngày nào đó mỡ dâng tận miệng, thì mèo nào chẳng há hả em?
Suốt quãng đường ngồi cạnh thầy trên xe để cùng về nhà, tâm trí tôi cứ đờ đẫn suốt. Kể từ lúc cùng chị Kiều ngồi trò chuyện, tôi bắt đầu nhớ lại 1 số chi tiết và xâu chuỗi các sự việc, mới phát hiện ra. Ồ hoá ra, mình ngu thật! Giờ nhận ra điều này vẫn còn chưa muộn đâu nhỉ?
Vậy là cái hôm bé Châu nó lên gặp thầy ở trên công ty đúng là nó đã giả bộ trúng gió thiệt. Hèn gì lúc được anh giáo đưa về, chắc gù hoài mà ổng không đụng chạm gì đến nó. Nên khi vừa trông thấy tôi, nó liền xụ mặt rồi đi 1 mạch lên căn hộ có cần tôi dìu hay đỡ đâu. Sang mấy bữa sau, do hôm đấy thầy bận nhiều việc còn tôi lại được về sớm. Tự nhiên thấy thèm thèm nước ép trái cây, nên tôi mới đi xuống bếp lục đồ trong tủ lạnh. Rồi tự ép 1 ly uống cho đã họng chứ không nhờ dì Hoà. Không thấy bé Châu đứng phụ bếp cùng dì như mọi khi, vừa cắt táo tôi vừa hỏi:
- Ủa Châu nó đâu rồi dì?
- Lúc nãy nó kêu xuống siêu thị mua đồ gì ở dưới đó con.
Làm xong ly nước trái cây, tôi định bụng cầm lên phòng, lúc đi ngang qua cửa thì lúc này, vừa vặn thầy đang mở cửa bước vào nhà. Theo sau là bé Châu đang đi chân không, cầm trên tay đôi dép LV mà tôi đã cho nó do cái màu ấy hơi tối nên tôi không thích lắm. Mặt mày nó xụ xuống tỏ vẻ không vui, cứ đưa mắt nhìn lên anh giáo với vẻ gì đó không phục. Lúc đó tôi cũng không để ý gì nhiều, tại đang bận chạy bài mai nộp, chỉ lên tiếng hỏi nó cho có lệ:
- Em bị gì vậy Châu? Sao lại đi chân không?
Con bé vừa đặt đôi dép lên kệ, vừa buồn bã trả lời tôi:
- Em xuống dưới mua đồ mà tự nhiên bị đứt dép đó chị. Xui không thể tả.
Lúc ấy tôi còn nghĩ oan cho nhãn hàng, tự hỏi mang tiếng hàng hiệu quốc tế nổi tiếng khắp năm châu. Sao dạo này chất lượng sản phẩm kém thế không biết.
Còn thầy, tối ấy khi chuẩn bị đi ngủ, ổng lại nhắc nhở tôi:
- Em đừng có đôi lúc nổi máu bà tám, lại đem tất cả những chuyện của vợ chồng mình đi kể cho người ngoài nghe hoài. Không tốt đâu!
Nghĩ lại mới thấy do tự mình hiến kế bày việc cho nó làm. Mỗi lần nó hỏi khi xưa tôi và anh giáo đã gặp và yêu nhau như thế nào. Lại còn rảnh rỗi ngồi thiệt tình kể cho nó nghe đầu đuôi chi tiết luôn mới ghê. Để giờ nó lôi cả chuyện chiếc dép tôi bị đứt, sau khi được thầy đưa đón đi làm ở quán cà phê Trung Nguyên khi trước. Cuối cùng được ổng ẵm trên tay lên đến tận nhà, còn nói với tôi rằng từ giờ cho tôi hưởng ổng hết đó. Ai biểu lỡ miệng khen ổng sao đẹp trai quá dợ.
Đã thế, hiện nay nó đang bắt chước y chang kiểu tóc của tôi, ngay cả đến cách thức ăn mặc ra đường, rồi mấy bộ đồ 'cute' hột me bận ở nhà nữa. Còn xin cả tôi chai nước hoa mà tôi thường xuyên sử dụng đang sắp hết để xịt lên người. Với cái cớ phụ làm việc nhà với dì Hoà nhiều, nên muốn dùng nước hoa để át đi mùi mồ hôi của cơ thể. Nó sao y bản chính tôi đến nỗi, cách đây 2 hôm là ngày giỗ tổ tiên ở dưới nhà Tổ. Con bé cũng phải theo dì Hoà cùng vợ chồng tôi xuống dưới để chuẩn bị. Bà Nina đi từ đằng sau, nhìn bóng dáng của nó đang quay lưng mà gọi nhầm tưởng là tôi luôn mới ghê. Còn bà Ái thì hình như không thích con bé, có nói với tôi rằng:
- Em nên ít chơi thân với nhỏ đó lại kẻo bị lợi dụng. Theo chị cảm nhận thì thấy nó hơi giả tạo. Đừng tin người quá, nên cẩn thận 1 chút thì hơn nha em.
Chưa hết, có vẻ như con bé còn đang nghía tới mấy món trang sức thầy tặng mà tôi chưa đeo tới còn đang trưng ở trong tủ. Cho nó quá nhiều món đồ, có lúc tôi cũng nghĩ mình đang bị nó đào mỏ. Nhưng cũng là cái tật hào phòng của tôi dặn bụng mình không nên nghĩ xấu cho người khác. Vì dù gì nó cũng là ân nhân cứu mạng, không có con bé tôi cũng về chầu trời lâu rồi. Những cái nhỏ nhặt ấy không đáng cho tôi để bụng rồi tính toán với nó đâu. Nghĩ thoáng là do nó thiếu thốn vật chất nên nó mới xin mình thôi. Còn mình đây lại quá dư dả sử dụng không hết, nên san sẻ cho nó 1 ít coi như chị em trong nhà.
À, còn cả vụ này nữa tôi lại nhận ra thêm nhiều điểm đáng ngờ. Gần đây mỗi khi tôi ở nhà, cứ canh giờ thầy gần tan làm về, là bé Châu lại rủ tôi lên sân thượng bơi suốt. Có lẽ vì nó nhắm được thế nào thầy cũng sẽ lên đây tìm tôi. Cứ thế mỗi ngày nó mượn tôi 1 bộ bikini để thay đổi. Có những bộ hở hang đến tôi còn không dám mặc, nhưng nó thì dám. Để chờ khi mà thầy xuất hiện là nó lại kè kè đứng sát bên tôi, ý đồ muốn chi phối ánh mắt của anh giáo ra khỏi tôi lia sang nó 1 chút. Chẳng biết thầy có để ý đến thân hình nóng bỏng của nó hay không. Mới hôm qua ổng vừa nhằn tôi:
- Làm gì chiều nào cũng lên sân thượng bơi vậy? Không sợ bị trúng gió à?
Rồi còn:
- Mấy bộ đồ bơi kia anh mua cho em sao lại không mặc? Đồ anh tặng tự nhiên em lại đem cho người khác bận hoài vậy sao?1
Thế là tôi phải cong mỏ lên giải thích rằng do bé Châu nó chủ động mượn. Trong khi đó nó có ơn với tôi như thế, nên tôi không có cách nào chối từ mặc dù không hề muốn. Thầy nghe vậy cũng chỉ biết nhìn tôi vì thấy cũng khó xử dùm. Cuối cùng ổng đưa ra phương án:
- Từ ngày mai em nên hạn chế đưa người khác vào phòng mình. Cứ bảo anh khó tính nên không thích.
Tự nhiên dạo này được nhiều người phản ánh quá, tôi bắt đầu cảm thấy bé Châu thật đáng sợ. Thật ra 2 ngày nay tôi cũng đang dần giữ khoảng cách với con bé. Nhưng giờ nó chủ động mò lên tận phòng tìm, rồi còn tự nhiên vào hẳn bên trong nằm trên giường của vợ chồng tôi ngon ơ. Giờ chẳng lẽ lại đuổi nó xuống thẳng mặt? Lúc ấy cứ nghĩ tại mình chiều nó quá nên nó làm tới như vậy. Hoá ra là do nó đang có ý với chồng mình. Vãi thiệt!
Bất giác tôi đưa tay sờ lên bụng mình và cảm giác có điều gì đó không lành sắp sửa xảy ra. Làm ơn điều gì đến cũng được, nhưng đừng khiến cục cưng trong bụng tôi có vấn đề gì. Vì nó chính là món quà mà tôi sẽ tặng cho ba nó vào ngày mai - sinh nhật của anh giáo già.1
Đang nhớ tới những hình ảnh siêu âm, mà tôi đã lén ổng đi khám thai cách đây 2 ngày. Bất giác anh giáo luồn tay mình nắm chặt lấy tay tôi mà hỏi:
- Bữa nay em sao vậy? Cứ thẩn thơ nãy giờ suốt thế?
Tôi chỉ cười rồi lắc đầu trả lời ổng rằng tại mình đang suy nghĩ tới việc học hành, do sắp phải nộp những đồ án quan trọng tới nơi.
Do tối nay thầy có hơi quá chén nên đang ngà ngà say. Khuôn mặt ổng ửng hồng và toàn thân phủ nồng nặc mùi cồn. Ổng rất ít khi say, nhưng một khi say là đảm bảo ngày may sẽ phải ngủ nướng thêm chút xíu vì đau đầu. Cũng hên mai lại là ngày chủ nhật nên ổng không phải đến công ty làm việc
Kéo tôi vào trong lòng rồi rờ mó hôn hít như ngửi cần. Mùi rượu bám trên người ổng khiến tôi hơi choáng váng và có chút khó chịu. Chắc tại đang có thai nên tôi cảm thấy vậy, nhưng lại không dám nói ra vì sợ bị lộ bí mật là hỏng. Và sự khó chịu ấy liền bị vấn đề thầy đang đề cập tới xua tan ngay:
- Anh tính bàn với em 1 chuyện. Anh định cho bé Châu và dì Hoà 1 căn nhà ở gần trường con bé học. Rồi cho 2 dì cháu tí vốn làm ăn, không phải làm thuê hay ăn nhờ ở đậu nhà mình nữa. Em thấy như thế nào?1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.