Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?
Chương 149: Đừng rời xa nhau nữa!
Hạnh Pinky
16/09/2022
Trong cơn chết ngất, bên tai tôi nghe loáng thoáng giọng nói của anh Uy đang giải thích với thầy rằng:
- Em xin chịu mọi hình phạt mà Sếp đề ra. Tại em chỉ muốn Sếp cùng em ấy có thể làm lành mà trở về bên nhau như xưa thôi. Cũng muốn cho cô ấy biết trước kia, khi cô ấy xảy ra chuyện cảm giác của Sếp lúc đó đã như thế nào. Ai ngờ đâu em dẫn Phương lên tới đây. Tự nhiên y tá gọi người nhà của Sếp, còn cùng lúc mang theo thi thể của ai đó ra ngoài. Thế nên cô ấy lầm tưởng người đó là Sếp... bởi vậy...
Thầy vừa muốn trách nhưng cũng không nỡ la mắng anh Uy, vì biết tôi và anh ấy gần 2 năm nay rất thân thiết, cũng hay giỡn hớt với nhau hoài. Nên chỉ lắc đầu và đề nghị anh rằng mai mốt đừng ghẹo tôi quá đà nữa. Cơ thể tôi sau vụ tai nạn đã trở nên rất yếu ớt, cộng thêm đầu cổ từng bị chấn thương nên không thể chịu nổi những cú sốc lớn đâu.
Lúc này tôi bắt đầu lơ mơ tỉnh lại vì được thầy dùng khăn ấm lau mặt mũi. Cả thân thể vẫn nằm gọn trong lòng ổng như 1 đứa trẻ nhỏ.
- Phương!
Thầy khẽ gọi tên tôi 1 tiếng, chỉ 1 tiếng thôi đã đủ khiến tôi muốn bừng tỉnh. Hé mở mi mắt, đập vào con ngươi của tôi đầu tiên chính là khuôn mặt của lão chồng mà 2 tháng rưỡi vừa qua, tôi đã nhẫn tâm dằn vặt ổng lên bờ xuống ruộng. Lúc này, đầu óc còn mụ mị chưa tỉnh táo lắm, tôi còn ngu ngốc ngỡ mình đã chết theo ổng rồi. Mới có thể nhìn thấy vong hồn của ổng đang mỉm cười đầy dịu dàng với mình như vậy. Vì vậy, tôi cứ đơ hết mặt mũi không có bất cứ phản ứng nào cả.
Thầy híp mắt nhìn biểu hiện y hệt khúc gỗ của tôi với vẻ đầy khó hiểu. Thở dài 1 tiếng, ổng bèn đặt lòng bàn tay của mình áp lên má, để cho tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ của ổng. Còn tiếp tục giải thích bằng giọng nói đanh đá vốn có của mình rằng:
- Tui là người thật, ông bà chưa có nhớ thương mà gọi về bên kia quy tiên đâu thưa chị.
Ủa, này là mơ hay thiệt vậy? Lưỡng lự vài giây, tôi bắt đầu tỉnh táo hoàn toàn để nhìn nhận lại tình hình hiện tại. Nhưng muốn kiểm chứng rõ ràng hơn nữa, tôi bèn rụt rè vươn bàn tay của mình lên bợ lấy má của anh giáo, cũng như ổng đang làm với mình. Ôi ấm áp quá! Mà râu mọc nhiều đâm vào tay hơi đau nha. Không chần chừ thêm 1 khắc nào, tôi liền nhào thẳng đến vùi mặt vào lồng ngực đang phảng phất mùi thuốc sát trùng trên áo bệnh nhân của thầy, tay quàng qua cổ ông, bắt đầu không kiềm chế nổi mà khóc lóc tức tưởi:
- Huhu anh ơi! Em tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa chứ. Em xin lỗi anh, xin lỗi anh nhiều lắm chồng ơi! Huhu.
Thầy cũng giang tay ôm ghì tôi vào lòng mình. Cảm xúc thương thương nhớ nhớ mãnh liệt khiến 2 vợ chồng quấn quýt lấy nhau không ngừng, cứ như thể đã yêu xa cả mấy năm trời không gặp. Trong cơn xúc động, thầy nghẹn ngào thủ thỉ vào tai tôi rằng:
- Làm ơn từ giờ trở đi, mình đừng bao giờ rời xa nhau như thế nữa nhé ốc tiêu.
Tôi vẫn chưa nín khóc, nước mắt lẫn nước mũi đã thấm vào áo ổng 1 mảng. Nghe thầy đề nghị, liền gật đầu lia lịa đáp lại:
- Dạ, em hứa với anh, không bao giờ mình rời xa nhau nữa.
Tôi và ổng cứ thế say sưa tình chàng ý thiếp rải cơm chó cho cả bệnh viện cùng ăn. Anh Uy thì trước kia đã quá quen với mấy cảnh này. Nhưng do chúng tôi đã xa nhau cả hơn 2 tháng, khó khăn lắm nay mới được đoàn tụ, nên anh chỉ biết cười 1 mình vì vui lây, rồi cũng ngoảnh mặt đi nơi khác cho chúng tôi được tự nhiên. Còn mọi người ở xung quanh, ai nấy đi ngang qua cũng phải ghé mắt nhìn tôi và thầy rồi xì xầm to nhỏ. Lại nghĩ chắc chúng tôi đang đóng phim truyền hình tình cảm đây mà. Bởi diễn viên nam chính tuy đang mặc đồ bệnh nhân, quai hàm lún phún râu quai nón và thương tích trên thân thể cũng khá nhiều. Nhưng vẫn điển trai phong độ ngời ngợi, toát ra thần thái chất ngầu không thể che lấp được.
Chị y tá đứng gọi tên người nhà bệnh nhân bị coi là người vô hình, nãy giờ hết bất lực rồi đến hụt hẫng vì phải trông thấy màn cẩu lương này. Hoá ra anh nam thần như diễn viên người mẫu Hàn Quốc, mà cả ekip y tá trong phòng cấp cứu sáng giờ tranh nhau để chăm sóc rồi đòi làm quen các kiểu, lại có người yêu mất tiêu rồi. Hèn gì cả hội chị em cứ kiếm cớ bắt chuyện rồi xin số mà ảnh cứ lạnh mặt đáp trả quyết không hé răng. Giờ nghe nói ảnh là tổng tài thứ thiệt nữa chứ. Ôi trời ơi, tiếc dễ sợ tiếc! Trong lòng chị ấy còn nghĩ: “Sao ảnh trông cao to đẹp đẽ như thế, mà lại lựa con ghệ có chút éc vậy ta?” Cuối cùng, chị đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí tương phùng này của chúng tôi, do cả 2 đang gây chú ý cho quá nhiều người. Cũng như đang làm nhức mắt mấy tâm hồn còn đang độc thân như chị:
- Anh Vinh! Mong anh cùng người nhà theo em đi nhận phòng bệnh. Tại em còn phải làm thủ tục cho các bệnh nhân khác nữa.
May anh giáo đang là ‘crush’ trong lòng chị ấy, chứ gặp người khác là nãy giờ xác định bị mắng té tát vì cái tội lề mề chễm chệ rồi.
Năm nay có lẽ là năm đại nạn của gia đình tôi, khi mà 2 vợ chồng cứ ra vô bệnh viện liên tục như đi chợ. Thầy bị phỏng độ cấp độ 2 với 1 mảng ở ngay vai bên trái. Trên người có rất nhiều vết trầy xước nên phải ở lại bệnh viện 2 ngày để theo dõi tình hình. Vừa nãy ổng đã nén cơn đau để cho tôi ôm, còn ráng bồng bế tôi nữa. Nên khi buông nhau ra và được dịp nhìn thấy toàn bộ thương tích trên người thầy, tôi xót xa và đau lòng không thể tả. Nên cứ vây lấy ổng săn sóc rồi hỏi han này nọ không muốn rời nửa bước. Khiến ổng cứ thế híp mắt cười khoái chí.
Khi chúng tôi đến nhận phòng bệnh không được bao lâu, thì ba mẹ chồng tôi cũng vừa vặn tới. Sáng sớm do 2 ông bà nghe con trai gặp nạn, chưa kịp ăn uống gì đã vội vàng lên đây. Thấy anh giáo vẫn bình an vô sự, nên ban nãy 2 ông bà liền dắt nhau đi ăn sáng vì sợ nhau đói bụng. Anh giáo nói rằng mình rất ổn, nên khuyên ba mẹ cứ yên tâm về nhà Tổ, đừng lo lắng mọi chuyện ở trên đây nữa. Nghe theo con trai mình, nên chỉ căn dặn tôi và anh giáo vài điều xong, ba mẹ cũng khuất bóng sau cánh cửa để trở về nhà. Cũng như muốn cố ý đánh rút nhanh để tôi và thầy có thời gian bên nhau sau 1 thời gian dài giận dỗi.
Tôi cùng anh giáo cùng nhau dùng bữa đã được anh Uy cho người chuẩn bị. Sau đó cả 2 đang định lên giường nằm nghỉ ngơi, đặng tâm sự lẫn hỏi chuyện nhau 1 chút. Thì lúc này, anh Uy liền mở cửa phòng bước vào. Đứng ngoài bức rèm đang che chắn giường bệnh của chúng tôi bên trong, anh thành khẩn báo cáo:
- Thưa Sếp, bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên xin được phỏng vấn Sếp. Không biết chỉ thị của Sếp như thế nào?
- Tôi không muốn ồn ào và có mặt trên các mặt báo. Nên phiền cậu nói với họ đó chỉ là việc tôi cần làm trong lúc nguy cấp. Hiện giờ tôi đang nghỉ ngơi để dưỡng thương, nên không tiện tiếp chuyện bất cứ ai cả.
- Dạ, em đã rõ!
Gì mà có phóng viên tới đòi phỏng vấn ổng? Gì mà chuyện cần làm? Tôi ở gối bên cạnh đang nằm nghiêng đối diện với thầy, nghe cuộc trò chuyện xong bèn tròn mắt hỏi:
- Bộ đã xảy ra chuyện gì sao anh?
- Bọn họ muốn phỏng vấn người bị nạn thôi chứ không có gì đâu. Lại đây ôm anh để cho anh chợp mắt nghỉ 1 xíu với bé. Có chuyện gì để chiều hãy nói. Giờ anh mệt quá rồi!
Nhìn đôi mắt lờ đờ do thiếu ngủ của thầy, tôi ngoan ngoãn nghe lời, liền nhích người đến rúc vào nách ổng mà hít hà. Thầy đặt môi hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi 1 cái, tay cũng vòng ôm lấy tôi. Nói rồi ổng liền chìm vào cõi mộng cách nhanh chóng và êm ả. Hàng chân mày cùng các cơ mặt liền giãn ra khi có tôi nằm cạnh bên, trông ổng thoải mái và thư giãn cực kì.
Do tối ngày hôm qua tôi cũng bị mất ngủ, nên thầy vừa vào giấc chưa bao lâu, tôi cũng híp mắt thăng thiên theo. Rồi cùng ổng tiến vào giấc mơ đẹp nhất trong suốt hơn 2 tháng trời qua. Đúng là: 'Ngày đẹp trời nhất. Là ngày mình còn nắm tay’.
..............
Tôi bị đánh thức bởi cuộc trò chuyện ngoài bộ ghế salon bên kia bức rèm. Lèm nhèm mở mắt, tai tôi liền nghe thấy cuộc nói chuyện giữa thầy và 1 ai đó:
- Anh Vinh, em đến đây là để cám ơn anh vì đã cứu mạng em vào khuya ngày hôm qua. Nếu không có anh ở đó, chắc em đã không còn ngồi ở đây được nữa rồi.
Sau đó, thầy liền trả lời cô gái mà tôi mới chỉ nghe tiếng chứ chưa nhìn thấy mặt, bằng giọng nói xã giao không có chút biểu cảm nào của mình:
- Ai trong trường hợp ấy cũng sẽ làm giống như tôi thôi, nên cô không cần phải quá để tâm về chuyện này.
Thầy đã cố tình đáp lời bằng ngữ điệu xa cách như thế, ấy vậy mà cô ả vẫn tiếp tục mồi chài anh giáo của tôi rằng:
- Anh đừng nói vậy, em cảm thấy áy náy lắm. Cũng vì che chở cho em mà cánh tay anh đã bị phỏng như thế. Không biết anh đã có vợ con hay người yêu gì chưa? Nếu chưa, anh....có thể cho em ngày ngày đến chăm sóc anh để báo đáp có được không ạ?
Nghe cô ta vừa nói xong, máu nóng trong người tôi liền vọt lên tới não. Con này chưa xong con khác lại muốn nhào tới. Đào hoa thì cũng vừa vừa phải phải thôi. Chứ đi đến đâu cũng câu ong câu bướm về như thế này thì bố ai mà chịu nổi.
Liền ngồi bật dậy, tôi ứa gan tìm dép xỏ vô chân rồi mở rèm bước ra. Bà mẹ, chuyến này bà không nhượng con nào nữa đâu nhá! Tới công chuyện với bà liền.
- Em xin chịu mọi hình phạt mà Sếp đề ra. Tại em chỉ muốn Sếp cùng em ấy có thể làm lành mà trở về bên nhau như xưa thôi. Cũng muốn cho cô ấy biết trước kia, khi cô ấy xảy ra chuyện cảm giác của Sếp lúc đó đã như thế nào. Ai ngờ đâu em dẫn Phương lên tới đây. Tự nhiên y tá gọi người nhà của Sếp, còn cùng lúc mang theo thi thể của ai đó ra ngoài. Thế nên cô ấy lầm tưởng người đó là Sếp... bởi vậy...
Thầy vừa muốn trách nhưng cũng không nỡ la mắng anh Uy, vì biết tôi và anh ấy gần 2 năm nay rất thân thiết, cũng hay giỡn hớt với nhau hoài. Nên chỉ lắc đầu và đề nghị anh rằng mai mốt đừng ghẹo tôi quá đà nữa. Cơ thể tôi sau vụ tai nạn đã trở nên rất yếu ớt, cộng thêm đầu cổ từng bị chấn thương nên không thể chịu nổi những cú sốc lớn đâu.
Lúc này tôi bắt đầu lơ mơ tỉnh lại vì được thầy dùng khăn ấm lau mặt mũi. Cả thân thể vẫn nằm gọn trong lòng ổng như 1 đứa trẻ nhỏ.
- Phương!
Thầy khẽ gọi tên tôi 1 tiếng, chỉ 1 tiếng thôi đã đủ khiến tôi muốn bừng tỉnh. Hé mở mi mắt, đập vào con ngươi của tôi đầu tiên chính là khuôn mặt của lão chồng mà 2 tháng rưỡi vừa qua, tôi đã nhẫn tâm dằn vặt ổng lên bờ xuống ruộng. Lúc này, đầu óc còn mụ mị chưa tỉnh táo lắm, tôi còn ngu ngốc ngỡ mình đã chết theo ổng rồi. Mới có thể nhìn thấy vong hồn của ổng đang mỉm cười đầy dịu dàng với mình như vậy. Vì vậy, tôi cứ đơ hết mặt mũi không có bất cứ phản ứng nào cả.
Thầy híp mắt nhìn biểu hiện y hệt khúc gỗ của tôi với vẻ đầy khó hiểu. Thở dài 1 tiếng, ổng bèn đặt lòng bàn tay của mình áp lên má, để cho tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ của ổng. Còn tiếp tục giải thích bằng giọng nói đanh đá vốn có của mình rằng:
- Tui là người thật, ông bà chưa có nhớ thương mà gọi về bên kia quy tiên đâu thưa chị.
Ủa, này là mơ hay thiệt vậy? Lưỡng lự vài giây, tôi bắt đầu tỉnh táo hoàn toàn để nhìn nhận lại tình hình hiện tại. Nhưng muốn kiểm chứng rõ ràng hơn nữa, tôi bèn rụt rè vươn bàn tay của mình lên bợ lấy má của anh giáo, cũng như ổng đang làm với mình. Ôi ấm áp quá! Mà râu mọc nhiều đâm vào tay hơi đau nha. Không chần chừ thêm 1 khắc nào, tôi liền nhào thẳng đến vùi mặt vào lồng ngực đang phảng phất mùi thuốc sát trùng trên áo bệnh nhân của thầy, tay quàng qua cổ ông, bắt đầu không kiềm chế nổi mà khóc lóc tức tưởi:
- Huhu anh ơi! Em tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa chứ. Em xin lỗi anh, xin lỗi anh nhiều lắm chồng ơi! Huhu.
Thầy cũng giang tay ôm ghì tôi vào lòng mình. Cảm xúc thương thương nhớ nhớ mãnh liệt khiến 2 vợ chồng quấn quýt lấy nhau không ngừng, cứ như thể đã yêu xa cả mấy năm trời không gặp. Trong cơn xúc động, thầy nghẹn ngào thủ thỉ vào tai tôi rằng:
- Làm ơn từ giờ trở đi, mình đừng bao giờ rời xa nhau như thế nữa nhé ốc tiêu.
Tôi vẫn chưa nín khóc, nước mắt lẫn nước mũi đã thấm vào áo ổng 1 mảng. Nghe thầy đề nghị, liền gật đầu lia lịa đáp lại:
- Dạ, em hứa với anh, không bao giờ mình rời xa nhau nữa.
Tôi và ổng cứ thế say sưa tình chàng ý thiếp rải cơm chó cho cả bệnh viện cùng ăn. Anh Uy thì trước kia đã quá quen với mấy cảnh này. Nhưng do chúng tôi đã xa nhau cả hơn 2 tháng, khó khăn lắm nay mới được đoàn tụ, nên anh chỉ biết cười 1 mình vì vui lây, rồi cũng ngoảnh mặt đi nơi khác cho chúng tôi được tự nhiên. Còn mọi người ở xung quanh, ai nấy đi ngang qua cũng phải ghé mắt nhìn tôi và thầy rồi xì xầm to nhỏ. Lại nghĩ chắc chúng tôi đang đóng phim truyền hình tình cảm đây mà. Bởi diễn viên nam chính tuy đang mặc đồ bệnh nhân, quai hàm lún phún râu quai nón và thương tích trên thân thể cũng khá nhiều. Nhưng vẫn điển trai phong độ ngời ngợi, toát ra thần thái chất ngầu không thể che lấp được.
Chị y tá đứng gọi tên người nhà bệnh nhân bị coi là người vô hình, nãy giờ hết bất lực rồi đến hụt hẫng vì phải trông thấy màn cẩu lương này. Hoá ra anh nam thần như diễn viên người mẫu Hàn Quốc, mà cả ekip y tá trong phòng cấp cứu sáng giờ tranh nhau để chăm sóc rồi đòi làm quen các kiểu, lại có người yêu mất tiêu rồi. Hèn gì cả hội chị em cứ kiếm cớ bắt chuyện rồi xin số mà ảnh cứ lạnh mặt đáp trả quyết không hé răng. Giờ nghe nói ảnh là tổng tài thứ thiệt nữa chứ. Ôi trời ơi, tiếc dễ sợ tiếc! Trong lòng chị ấy còn nghĩ: “Sao ảnh trông cao to đẹp đẽ như thế, mà lại lựa con ghệ có chút éc vậy ta?” Cuối cùng, chị đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí tương phùng này của chúng tôi, do cả 2 đang gây chú ý cho quá nhiều người. Cũng như đang làm nhức mắt mấy tâm hồn còn đang độc thân như chị:
- Anh Vinh! Mong anh cùng người nhà theo em đi nhận phòng bệnh. Tại em còn phải làm thủ tục cho các bệnh nhân khác nữa.
May anh giáo đang là ‘crush’ trong lòng chị ấy, chứ gặp người khác là nãy giờ xác định bị mắng té tát vì cái tội lề mề chễm chệ rồi.
Năm nay có lẽ là năm đại nạn của gia đình tôi, khi mà 2 vợ chồng cứ ra vô bệnh viện liên tục như đi chợ. Thầy bị phỏng độ cấp độ 2 với 1 mảng ở ngay vai bên trái. Trên người có rất nhiều vết trầy xước nên phải ở lại bệnh viện 2 ngày để theo dõi tình hình. Vừa nãy ổng đã nén cơn đau để cho tôi ôm, còn ráng bồng bế tôi nữa. Nên khi buông nhau ra và được dịp nhìn thấy toàn bộ thương tích trên người thầy, tôi xót xa và đau lòng không thể tả. Nên cứ vây lấy ổng săn sóc rồi hỏi han này nọ không muốn rời nửa bước. Khiến ổng cứ thế híp mắt cười khoái chí.
Khi chúng tôi đến nhận phòng bệnh không được bao lâu, thì ba mẹ chồng tôi cũng vừa vặn tới. Sáng sớm do 2 ông bà nghe con trai gặp nạn, chưa kịp ăn uống gì đã vội vàng lên đây. Thấy anh giáo vẫn bình an vô sự, nên ban nãy 2 ông bà liền dắt nhau đi ăn sáng vì sợ nhau đói bụng. Anh giáo nói rằng mình rất ổn, nên khuyên ba mẹ cứ yên tâm về nhà Tổ, đừng lo lắng mọi chuyện ở trên đây nữa. Nghe theo con trai mình, nên chỉ căn dặn tôi và anh giáo vài điều xong, ba mẹ cũng khuất bóng sau cánh cửa để trở về nhà. Cũng như muốn cố ý đánh rút nhanh để tôi và thầy có thời gian bên nhau sau 1 thời gian dài giận dỗi.
Tôi cùng anh giáo cùng nhau dùng bữa đã được anh Uy cho người chuẩn bị. Sau đó cả 2 đang định lên giường nằm nghỉ ngơi, đặng tâm sự lẫn hỏi chuyện nhau 1 chút. Thì lúc này, anh Uy liền mở cửa phòng bước vào. Đứng ngoài bức rèm đang che chắn giường bệnh của chúng tôi bên trong, anh thành khẩn báo cáo:
- Thưa Sếp, bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên xin được phỏng vấn Sếp. Không biết chỉ thị của Sếp như thế nào?
- Tôi không muốn ồn ào và có mặt trên các mặt báo. Nên phiền cậu nói với họ đó chỉ là việc tôi cần làm trong lúc nguy cấp. Hiện giờ tôi đang nghỉ ngơi để dưỡng thương, nên không tiện tiếp chuyện bất cứ ai cả.
- Dạ, em đã rõ!
Gì mà có phóng viên tới đòi phỏng vấn ổng? Gì mà chuyện cần làm? Tôi ở gối bên cạnh đang nằm nghiêng đối diện với thầy, nghe cuộc trò chuyện xong bèn tròn mắt hỏi:
- Bộ đã xảy ra chuyện gì sao anh?
- Bọn họ muốn phỏng vấn người bị nạn thôi chứ không có gì đâu. Lại đây ôm anh để cho anh chợp mắt nghỉ 1 xíu với bé. Có chuyện gì để chiều hãy nói. Giờ anh mệt quá rồi!
Nhìn đôi mắt lờ đờ do thiếu ngủ của thầy, tôi ngoan ngoãn nghe lời, liền nhích người đến rúc vào nách ổng mà hít hà. Thầy đặt môi hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi 1 cái, tay cũng vòng ôm lấy tôi. Nói rồi ổng liền chìm vào cõi mộng cách nhanh chóng và êm ả. Hàng chân mày cùng các cơ mặt liền giãn ra khi có tôi nằm cạnh bên, trông ổng thoải mái và thư giãn cực kì.
Do tối ngày hôm qua tôi cũng bị mất ngủ, nên thầy vừa vào giấc chưa bao lâu, tôi cũng híp mắt thăng thiên theo. Rồi cùng ổng tiến vào giấc mơ đẹp nhất trong suốt hơn 2 tháng trời qua. Đúng là: 'Ngày đẹp trời nhất. Là ngày mình còn nắm tay’.
..............
Tôi bị đánh thức bởi cuộc trò chuyện ngoài bộ ghế salon bên kia bức rèm. Lèm nhèm mở mắt, tai tôi liền nghe thấy cuộc nói chuyện giữa thầy và 1 ai đó:
- Anh Vinh, em đến đây là để cám ơn anh vì đã cứu mạng em vào khuya ngày hôm qua. Nếu không có anh ở đó, chắc em đã không còn ngồi ở đây được nữa rồi.
Sau đó, thầy liền trả lời cô gái mà tôi mới chỉ nghe tiếng chứ chưa nhìn thấy mặt, bằng giọng nói xã giao không có chút biểu cảm nào của mình:
- Ai trong trường hợp ấy cũng sẽ làm giống như tôi thôi, nên cô không cần phải quá để tâm về chuyện này.
Thầy đã cố tình đáp lời bằng ngữ điệu xa cách như thế, ấy vậy mà cô ả vẫn tiếp tục mồi chài anh giáo của tôi rằng:
- Anh đừng nói vậy, em cảm thấy áy náy lắm. Cũng vì che chở cho em mà cánh tay anh đã bị phỏng như thế. Không biết anh đã có vợ con hay người yêu gì chưa? Nếu chưa, anh....có thể cho em ngày ngày đến chăm sóc anh để báo đáp có được không ạ?
Nghe cô ta vừa nói xong, máu nóng trong người tôi liền vọt lên tới não. Con này chưa xong con khác lại muốn nhào tới. Đào hoa thì cũng vừa vừa phải phải thôi. Chứ đi đến đâu cũng câu ong câu bướm về như thế này thì bố ai mà chịu nổi.
Liền ngồi bật dậy, tôi ứa gan tìm dép xỏ vô chân rồi mở rèm bước ra. Bà mẹ, chuyến này bà không nhượng con nào nữa đâu nhá! Tới công chuyện với bà liền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.