Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?
Chương 151: Được không anh?
Hạnh Pinky
24/09/2022
Tối muộn ấy, tôi và anh Uy cùng nhau ở dưới khuôn viên của bệnh viện
ngồi nhậu. Nói là nhậu chứ thiệt ra có mình tôi uống à. Anh Uy mua cho
tôi 2 lon bia, cùng tí đồ lai rai để tôi có tinh thần đêm nay vào việc
lớn. Vì hồi chiều gặp riêng và được nghe bác sĩ tâm lý nói về tình hình
của thầy, tôi nghĩ mình bắt buộc phải làm gì đó, để có thể giúp ổng
thoát khỏi nỗi ám ảnh ấy mới được. Mặc dù chính tôi cũng là người đang
mang nỗi đau và sự dằn vặt kéo dài vì nó.
Bác sĩ Trình - 1 phó giáo sư chuyên ngành tâm lý học đang điều trị cho thầy. Ông đã giải thích với tôi, rằng chứng 'Ám ảnh sợ quá khứ ': là tình trạng bản thân sợ hãi và ám ảnh quá mức về những sự kiện đã xảy ra trong quá khứ. Các sự kiện này thường có tính chất nghiêm trọng và để lại tổn thương về mặt tâm lý. Vì bị ám ảnh quá mức và sợ hãi quá độ, người bệnh có xu hướng né tránh lời nói hoặc những không gian gợi nhắc đến những sự kiện đã xảy ra. Tùy theo ngưỡng chịu đựng của não bộ và kinh nghiệm sống của từng người, mức độ ám ảnh về những sự kiện quá khứ sẽ có sự khác biệt rõ rệt. Ngoài ra, cách biểu hiện nỗi sợ hãi về quá khứ ở từng người cũng không giống nhau.
Còn về anh giáo nhà tôi, vì ổng là người quá chính trực và chung thuỷ. Nên khi bị người khác đụng chạm và vấy bẩn ngay trước mặt vợ mình như thế, bản thân ổng tự sinh ra sự ghê tởm với hành vi mà Châu nó đã gây ra. Xui ở chỗ, cũng chính vì điều này đã khiến tôi gặp tai nạn kinh hoàng, cộng với nỗi đau mất đi đứa con của cả hai. Thế nên não bộ ổng bị sang chấn cực độ, dẫn đến mỗi khi bị khêu gợi về sự ám ảnh ấy. Tâm lý ổng bị đẩy lên cao trào đến nỗi, sẽ xuất hiện những phản ứng như sợ sệt đến tức run cả người, rồi buồn nôn do cảm thấy bản thân bị dơ bẩn.
Trước đây, bác Trình đã kê thuốc men cũng như kết hợp sử dụng liệu pháp thôi miên để giúp trấn an thầy. Nhưng ông nói, sẽ là tốt nhất, khi tôi mới là bác sĩ điều trị cho anh giáo thoát khỏi nỗi ám ảnh đó. Bởi tôi chính là mấu chốt của thầy mà.
Bác sĩ cũng chia sẻ thêm, khuyên tôi hãy cùng anh giáo chấp nhận sự thật đó nó đã xảy ra. Cũng như hãy cùng tha thứ cho nhau để cả 2 được thanh thản. Bước đầu có khó khăn 1 chút, nhưng nếu cùng nhau cố gắng sẽ vượt qua được cả thôi. Trước đây khi chưa làm lành với tôi, thầy đã ráng lao đầu vào công việc để quên đi nỗi ám ảnh ấy. Mặc dù đó cũng là 1 phương pháp để khắc phục chứng bệnh này, bằng cách tạo cho bản thân mình luôn bận rộn để không nghĩ tới nó nữa. Nhưng, nếu cứ làm việc quá mức như thế sẽ khiến cơ thể kiệt quệ và thần kinh suy nhược. Bởi vậy, bác sĩ đã khuyên giải tôi nếu có thương chồng mình, hãy thay bác làm những việc còn lại đi, vì chỉ có tôi mới có thể làm được chứ không phải là 1 ai khác. Và tôi biết, mình nên làm gì với thầy rồi.
Nói thật không dối lòng là dẫu biết trong chuyện đó anh giáo bị oan uổng. Nhưng thử hỏi coi, 'cây cà rem' của mình bị kẻ khác 'ăn' ngay trước mặt như thế. Nói chứ tôi cũng sốc và ám ảnh dai dẳng lắm chứ bộ, nói quên là quên ngay sao được. Nhưng nghe theo lời của bác sĩ, cũng như vì tình nghĩa vợ chồng với thầy. Tôi sẽ mở lòng vị tha và chấp nhận làm mọi việc để có thể cùng anh giáo hàn gắn lại. Vì thương, vì yêu, vì muốn được ở bên nhau trọn đời, nên con Phương này phải gắng lên thôi.
- Uống hết lon này đi anh đưa em lên, cũng trễ rồi đó.
Anh Uy vừa nhâm nhi mấy hột đậu phộng rang tỏi ớt, vừa đốc thúc tôi đang mặt mày hồng hồng uống cạn lon bia thứ 2 này. Nhắm tầm giờ này thầy đã vào giấc, chắc dễ bề hành động rồi. Vị bia đắng cùng mùi nồng của men, càng cổ vũ cho ý chí trong tôi bừng cháy thêm.
Kề lon bia lên miệng, tôi nốc 1 phát trăm phần trăm hết sạch khiến anh Uy phải bật cười khen: “Dữ dội thiệt!”.
Anh Minh thay ca cho anh Uy đứng ngoài phòng chờ nãy giờ, trông thấy tôi cùng anh Uy bước lên bèn lên tiếng nhờ cậy:1
- Ráng lên nha Phương! Chắc Sếp ngủ rồi đó.
Từ chiều đến giờ. thầy nghĩ tôi đã về dưới nhà Tổ, nhưng thật ra tôi có về đâu. Ngồi nói chuyện với bác sĩ ngoài quán cà phê cả mấy tiếng đồng hồ. Rồi còn đi mua đồ, đi ăn uống, tám dóc với anh Uy cho đến gần 11 giờ đêm thế này nè. Chỉ để canh chừng vào thời khắc quan trọng này thôi.
Do tửu lượng của tôi khá kém, nên chỉ nốc 2 lon bia thôi là muốn ngà ngà say tới nơi rồi. Nhưng vẫn ráng tập trung giữ cho mình tỉnh táo, để không gây ra tiếng động khi mở cửa khiến thầy thức giấc là vỡ chuyện.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn 1 chiếc đèn vàng mờ nhạt, giúp bệnh nhân dịu mắt dễ ngủ nhưng vẫn thấy được đường đi. Tôi kéo tấm rèm che qua và bước vào chiếc giường bệnh nơi thầy đang nằm. Nghe nói trước khi ngủ ổng đã uống thuốc an thần rồi, nên hiện giờ chắc đã say giấc. Nên mới trông ổng an tĩnh và thở đều như thế kia.
Đứng trước mặt thầy, tôi mỉm cười dịu dàng vì cảm thấy còn yêu ổng thắm thiết. Người gì đâu mà đẹp trai quá à, thứ nào chịu nổi đây trời. 'Bốp', lý trí của tôi liền vả vào mặt con ma men cũng đang ở trong tôi, có ý muốn nó tém tém lại mà nhanh chóng vào việc đi.
Đặt 1 nụ hôn đầy thương tình lên trán, lên má và lên môi thầy. Tôi bắt đầu cởi sạch đồ trên thân thể mình rồi tiến xuống phía cuối giường. Bắt đầu diễn lại cảnh con Châu từng làm với ổng nhưng lần này chính là tôi. Tính chơi chiêu dùng đả kích đánh đả kích với ổng.
Luồn người vào trong chăn, nhưng khổ nỗi tối quá không thấy đường. Tôi đành lần theo xúc cảm của bàn tay chỉ đường vậy. Mò mò hồi cuối cùng cũng chạm đến cạp quần của ổng, tôi nhẹ nhàng kéo nó xuống. Lúc này, anh Vinh nhỏ vẫn còn ngủ, trông mềm mềm 'cute' chứ chưa có hoá thành mãnh long tàn bạo kia. Vọc vọc hồi mà nó vẫn chưa chịu hiện nguyên hình, nên thôi, tôi đành ngậm đại nó vào trong miệng mình rồi thì.
- AI?
Thầy bị đánh thức liền bật đậy, ổng đẩy đầu tôi ra rồi tung chăn xuống đất. Còn đang định giơ chân đạp cho tôi 1 phát xuống giường nhưng tôi đã kịp lên tiếng:
- Là em! Vợ của anh mà!
Trông thấy tôi đang ngồi chình ình ở giữa 2 chân mình, nỗi phẫn nộ trong đáy mắt của anh giáo mới dần hạ xuống. Nhưng ổng liền rơi vào trạng thái ngồi thở dốc, hai mắt nhắm nghiền còn mũi miệng lại ra sức hít thở, như kiểu vừa bị ép tim dữ dội lắm. Nhưng vẫn cố gắng hỏi tôi:
- Sao...sao em còn ở đây?
Được nhìn thấy bộ dạng thảm thương này của anh giáo, tôi đau xót vội nhào đến ngồi hẳn lên người ổng. Rồi dùng 2 cánh tay bé nhỏ của mình ôm lấy thầy vào lòng mình. Không để ổng lên tiếng tiếp, tôi rưng rưng nói:
- Em không thể bỏ mặc anh ở đây 1 mình được. Vợ chồng mình quay về như xưa có được không anh? Em chấp nhận mọi chuyện tồi tệ ấy đã xảy ra, em không quan tâm về những đau khổ trước kia nữa. Jack, anh đừng ám ảnh về chuyện ấy nữa, hãy cùng em cho nó vào dĩ vãng đi.
Hơi thở lẫn tinh thần của thầy dần ổn định trở lại. Thầy cũng ôm tôi vào lòng, nhưng giọng nói có chút ngập ngừng và khắc khoải. Điều này đã chứng tỏ bản lãnh cũng như ý chí của ổng sau vụ đó đã bị đánh đổ lung lay rất nhiều.
- Anh cảm thấy mình nhơ nhớp lắm. Em thử nghĩ xem, nhà anh từ ông nội, ba anh, rồi cả Jill nữa. Ngoài vợ mình ra, nào có ai bị người phụ nữ khác nhìn thấy thân thể rồi đụng chạm như thế không? Đã thế còn khiến vợ mình xém mất mạng, con mình lại ra đi khi mình còn chưa hay tin có sự xuất hiện của nó ở trên đời. Cú đả kích này quá lớn, anh không thể vượt qua nổi Phương à!
Tôi biết thầy đang muốn khóc, nhưng trước mặt tôi, những giọt nước mắt ấy chỉ biết chảy ngược vào bên trong không dám để lộ ra bên ngoài. Quỳ thẳng người lên, 2 tay tôi vòng qua cổ thầy để tầm mắt mình có thể đối diện và nhìn sâu vào trong lòng ổng. Dịu dàng lẫn chân thành, tôi nói:
- Khổng Thành Vinh, anh nghe em nói nè! Anh quên rồi sao, anh đã từng nói với em, có những chuyện nó buộc phải xảy ra mình tránh cũng không được. Nên nếu không thay đổi được vận mệnh, mình chỉ có thế đối diện và tìm cách sống với nó. Mà chuyện này, lỗi ban đầu cũng đều do em cả. Vì em quá tin người nên mới để gia đình mình xảy ra nông nỗi như thế này. Khiến cho anh lâm vào tình trạng ám ảnh tâm lý, cũng như con của mình chẳng còn ở trên đời này nữa. Thế nên em xin anh đó, xin anh hãy cho em được sửa chữa lỗi lầm vì còn non trẻ, cho em được yêu thương anh và cùng anh tiếp tục có được không? Em sẽ không bận tâm con Châu ấy đã đụng chạm đến những nơi nào đó trên thân thể anh. Cái em cần, chính là trong trái tim anh, nơi không 1 ai nhìn thấy hay sờ tới, trước nay vẫn luôn chỉ có em thôi. Nên anh hãy vì em mà mạnh mẽ vượt qua, hãy là điểm tựa vững chắc vốn có cho em được dựa vào tiếp có được không? Vì em rất cần anh che chở, rất cần anh ở cạnh bên cho tới lúc già nua, cần anh làm cha của con em sau này nữa. Nha anh?
Trông tôi vừa khóc vừa chân thành nói như thế, đã khiến thầy bị xúc động mãnh liệt. Ôm ghì tôi vào lòng, ổng không nói thêm gì cả, liền cúi mặt xuống phủ lên đôi môi tôi 1 nụ hôn cuồng nhiệt. Nụ hôn của sự nhớ nhung da diết, của những oan ức đã được giải toả, của những yêu thương bị dồn nén quá lâu mà cả hơn 2 tháng rưỡi trời nay, giờ mới được thắp lên bùng cháy.
Môi chạm môi, lưỡi quấn quýt lưỡi. Bàn tay thầy bắt đầu di chuyển loạn xạ khắp thân thể không 1 mảnh vải che chắn của tôi 1 cách mất kiểm soát. Còn tôi thì đang lần mò cởi từng cúc áo bệnh nhân của thầy ra, để được chạm vào lồng ngực trần mạnh mẽ và cứng rắn đằng sau lớp áo ấy.
Nhưng bữa nay tôi phải ở thế chủ động, vì muốn mình sẽ người chấm dứt hết tất cả những chuyện này. Như con rắn nước, tôi rời đôi môi của thầy mà lần mò xuống phía dưới. Khi đang nắm trong tay 'anh Vinh nhỏ' đã bị gọi dậy và đang ngóc cao đầu, chuẩn bị đưa vào miệng mình để tiếp tục giúp ổng thăng hoa. Chắc do ổng còn lấn cấn về chuyện đó nên có vẻ muốn ngăn trở tôi lại. Nhưng tôi đã ngước mặt lên mỉm cười và nói với ổng rằng:
- Anh nhìn cho kỹ, người đang làm cho anh chính là em, vợ của anh. Sau đêm nay, chúng ta hãy cùng nhau bỏ qua những chuyện không vui ấy nhé!
Dứt lời, tôi liền phủ miệng mình xuống. Cả cơ thể thầy ban đầu liền căng cứng, nhưng sau đó cũng dần giãn ra vì nhẹ nhõm. Một tay vén tóc tôi qua cho gọn như thói quen trước kia vẫn thường làm. Một tay thầy vuốt ve bờ má đang ra sức giúp ổng thoả mãn của tôi mà khàn giọng nói:
- Phương! Anh cám ơn em.
Bác sĩ Trình - 1 phó giáo sư chuyên ngành tâm lý học đang điều trị cho thầy. Ông đã giải thích với tôi, rằng chứng 'Ám ảnh sợ quá khứ ': là tình trạng bản thân sợ hãi và ám ảnh quá mức về những sự kiện đã xảy ra trong quá khứ. Các sự kiện này thường có tính chất nghiêm trọng và để lại tổn thương về mặt tâm lý. Vì bị ám ảnh quá mức và sợ hãi quá độ, người bệnh có xu hướng né tránh lời nói hoặc những không gian gợi nhắc đến những sự kiện đã xảy ra. Tùy theo ngưỡng chịu đựng của não bộ và kinh nghiệm sống của từng người, mức độ ám ảnh về những sự kiện quá khứ sẽ có sự khác biệt rõ rệt. Ngoài ra, cách biểu hiện nỗi sợ hãi về quá khứ ở từng người cũng không giống nhau.
Còn về anh giáo nhà tôi, vì ổng là người quá chính trực và chung thuỷ. Nên khi bị người khác đụng chạm và vấy bẩn ngay trước mặt vợ mình như thế, bản thân ổng tự sinh ra sự ghê tởm với hành vi mà Châu nó đã gây ra. Xui ở chỗ, cũng chính vì điều này đã khiến tôi gặp tai nạn kinh hoàng, cộng với nỗi đau mất đi đứa con của cả hai. Thế nên não bộ ổng bị sang chấn cực độ, dẫn đến mỗi khi bị khêu gợi về sự ám ảnh ấy. Tâm lý ổng bị đẩy lên cao trào đến nỗi, sẽ xuất hiện những phản ứng như sợ sệt đến tức run cả người, rồi buồn nôn do cảm thấy bản thân bị dơ bẩn.
Trước đây, bác Trình đã kê thuốc men cũng như kết hợp sử dụng liệu pháp thôi miên để giúp trấn an thầy. Nhưng ông nói, sẽ là tốt nhất, khi tôi mới là bác sĩ điều trị cho anh giáo thoát khỏi nỗi ám ảnh đó. Bởi tôi chính là mấu chốt của thầy mà.
Bác sĩ cũng chia sẻ thêm, khuyên tôi hãy cùng anh giáo chấp nhận sự thật đó nó đã xảy ra. Cũng như hãy cùng tha thứ cho nhau để cả 2 được thanh thản. Bước đầu có khó khăn 1 chút, nhưng nếu cùng nhau cố gắng sẽ vượt qua được cả thôi. Trước đây khi chưa làm lành với tôi, thầy đã ráng lao đầu vào công việc để quên đi nỗi ám ảnh ấy. Mặc dù đó cũng là 1 phương pháp để khắc phục chứng bệnh này, bằng cách tạo cho bản thân mình luôn bận rộn để không nghĩ tới nó nữa. Nhưng, nếu cứ làm việc quá mức như thế sẽ khiến cơ thể kiệt quệ và thần kinh suy nhược. Bởi vậy, bác sĩ đã khuyên giải tôi nếu có thương chồng mình, hãy thay bác làm những việc còn lại đi, vì chỉ có tôi mới có thể làm được chứ không phải là 1 ai khác. Và tôi biết, mình nên làm gì với thầy rồi.
Nói thật không dối lòng là dẫu biết trong chuyện đó anh giáo bị oan uổng. Nhưng thử hỏi coi, 'cây cà rem' của mình bị kẻ khác 'ăn' ngay trước mặt như thế. Nói chứ tôi cũng sốc và ám ảnh dai dẳng lắm chứ bộ, nói quên là quên ngay sao được. Nhưng nghe theo lời của bác sĩ, cũng như vì tình nghĩa vợ chồng với thầy. Tôi sẽ mở lòng vị tha và chấp nhận làm mọi việc để có thể cùng anh giáo hàn gắn lại. Vì thương, vì yêu, vì muốn được ở bên nhau trọn đời, nên con Phương này phải gắng lên thôi.
- Uống hết lon này đi anh đưa em lên, cũng trễ rồi đó.
Anh Uy vừa nhâm nhi mấy hột đậu phộng rang tỏi ớt, vừa đốc thúc tôi đang mặt mày hồng hồng uống cạn lon bia thứ 2 này. Nhắm tầm giờ này thầy đã vào giấc, chắc dễ bề hành động rồi. Vị bia đắng cùng mùi nồng của men, càng cổ vũ cho ý chí trong tôi bừng cháy thêm.
Kề lon bia lên miệng, tôi nốc 1 phát trăm phần trăm hết sạch khiến anh Uy phải bật cười khen: “Dữ dội thiệt!”.
Anh Minh thay ca cho anh Uy đứng ngoài phòng chờ nãy giờ, trông thấy tôi cùng anh Uy bước lên bèn lên tiếng nhờ cậy:1
- Ráng lên nha Phương! Chắc Sếp ngủ rồi đó.
Từ chiều đến giờ. thầy nghĩ tôi đã về dưới nhà Tổ, nhưng thật ra tôi có về đâu. Ngồi nói chuyện với bác sĩ ngoài quán cà phê cả mấy tiếng đồng hồ. Rồi còn đi mua đồ, đi ăn uống, tám dóc với anh Uy cho đến gần 11 giờ đêm thế này nè. Chỉ để canh chừng vào thời khắc quan trọng này thôi.
Do tửu lượng của tôi khá kém, nên chỉ nốc 2 lon bia thôi là muốn ngà ngà say tới nơi rồi. Nhưng vẫn ráng tập trung giữ cho mình tỉnh táo, để không gây ra tiếng động khi mở cửa khiến thầy thức giấc là vỡ chuyện.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn 1 chiếc đèn vàng mờ nhạt, giúp bệnh nhân dịu mắt dễ ngủ nhưng vẫn thấy được đường đi. Tôi kéo tấm rèm che qua và bước vào chiếc giường bệnh nơi thầy đang nằm. Nghe nói trước khi ngủ ổng đã uống thuốc an thần rồi, nên hiện giờ chắc đã say giấc. Nên mới trông ổng an tĩnh và thở đều như thế kia.
Đứng trước mặt thầy, tôi mỉm cười dịu dàng vì cảm thấy còn yêu ổng thắm thiết. Người gì đâu mà đẹp trai quá à, thứ nào chịu nổi đây trời. 'Bốp', lý trí của tôi liền vả vào mặt con ma men cũng đang ở trong tôi, có ý muốn nó tém tém lại mà nhanh chóng vào việc đi.
Đặt 1 nụ hôn đầy thương tình lên trán, lên má và lên môi thầy. Tôi bắt đầu cởi sạch đồ trên thân thể mình rồi tiến xuống phía cuối giường. Bắt đầu diễn lại cảnh con Châu từng làm với ổng nhưng lần này chính là tôi. Tính chơi chiêu dùng đả kích đánh đả kích với ổng.
Luồn người vào trong chăn, nhưng khổ nỗi tối quá không thấy đường. Tôi đành lần theo xúc cảm của bàn tay chỉ đường vậy. Mò mò hồi cuối cùng cũng chạm đến cạp quần của ổng, tôi nhẹ nhàng kéo nó xuống. Lúc này, anh Vinh nhỏ vẫn còn ngủ, trông mềm mềm 'cute' chứ chưa có hoá thành mãnh long tàn bạo kia. Vọc vọc hồi mà nó vẫn chưa chịu hiện nguyên hình, nên thôi, tôi đành ngậm đại nó vào trong miệng mình rồi thì.
- AI?
Thầy bị đánh thức liền bật đậy, ổng đẩy đầu tôi ra rồi tung chăn xuống đất. Còn đang định giơ chân đạp cho tôi 1 phát xuống giường nhưng tôi đã kịp lên tiếng:
- Là em! Vợ của anh mà!
Trông thấy tôi đang ngồi chình ình ở giữa 2 chân mình, nỗi phẫn nộ trong đáy mắt của anh giáo mới dần hạ xuống. Nhưng ổng liền rơi vào trạng thái ngồi thở dốc, hai mắt nhắm nghiền còn mũi miệng lại ra sức hít thở, như kiểu vừa bị ép tim dữ dội lắm. Nhưng vẫn cố gắng hỏi tôi:
- Sao...sao em còn ở đây?
Được nhìn thấy bộ dạng thảm thương này của anh giáo, tôi đau xót vội nhào đến ngồi hẳn lên người ổng. Rồi dùng 2 cánh tay bé nhỏ của mình ôm lấy thầy vào lòng mình. Không để ổng lên tiếng tiếp, tôi rưng rưng nói:
- Em không thể bỏ mặc anh ở đây 1 mình được. Vợ chồng mình quay về như xưa có được không anh? Em chấp nhận mọi chuyện tồi tệ ấy đã xảy ra, em không quan tâm về những đau khổ trước kia nữa. Jack, anh đừng ám ảnh về chuyện ấy nữa, hãy cùng em cho nó vào dĩ vãng đi.
Hơi thở lẫn tinh thần của thầy dần ổn định trở lại. Thầy cũng ôm tôi vào lòng, nhưng giọng nói có chút ngập ngừng và khắc khoải. Điều này đã chứng tỏ bản lãnh cũng như ý chí của ổng sau vụ đó đã bị đánh đổ lung lay rất nhiều.
- Anh cảm thấy mình nhơ nhớp lắm. Em thử nghĩ xem, nhà anh từ ông nội, ba anh, rồi cả Jill nữa. Ngoài vợ mình ra, nào có ai bị người phụ nữ khác nhìn thấy thân thể rồi đụng chạm như thế không? Đã thế còn khiến vợ mình xém mất mạng, con mình lại ra đi khi mình còn chưa hay tin có sự xuất hiện của nó ở trên đời. Cú đả kích này quá lớn, anh không thể vượt qua nổi Phương à!
Tôi biết thầy đang muốn khóc, nhưng trước mặt tôi, những giọt nước mắt ấy chỉ biết chảy ngược vào bên trong không dám để lộ ra bên ngoài. Quỳ thẳng người lên, 2 tay tôi vòng qua cổ thầy để tầm mắt mình có thể đối diện và nhìn sâu vào trong lòng ổng. Dịu dàng lẫn chân thành, tôi nói:
- Khổng Thành Vinh, anh nghe em nói nè! Anh quên rồi sao, anh đã từng nói với em, có những chuyện nó buộc phải xảy ra mình tránh cũng không được. Nên nếu không thay đổi được vận mệnh, mình chỉ có thế đối diện và tìm cách sống với nó. Mà chuyện này, lỗi ban đầu cũng đều do em cả. Vì em quá tin người nên mới để gia đình mình xảy ra nông nỗi như thế này. Khiến cho anh lâm vào tình trạng ám ảnh tâm lý, cũng như con của mình chẳng còn ở trên đời này nữa. Thế nên em xin anh đó, xin anh hãy cho em được sửa chữa lỗi lầm vì còn non trẻ, cho em được yêu thương anh và cùng anh tiếp tục có được không? Em sẽ không bận tâm con Châu ấy đã đụng chạm đến những nơi nào đó trên thân thể anh. Cái em cần, chính là trong trái tim anh, nơi không 1 ai nhìn thấy hay sờ tới, trước nay vẫn luôn chỉ có em thôi. Nên anh hãy vì em mà mạnh mẽ vượt qua, hãy là điểm tựa vững chắc vốn có cho em được dựa vào tiếp có được không? Vì em rất cần anh che chở, rất cần anh ở cạnh bên cho tới lúc già nua, cần anh làm cha của con em sau này nữa. Nha anh?
Trông tôi vừa khóc vừa chân thành nói như thế, đã khiến thầy bị xúc động mãnh liệt. Ôm ghì tôi vào lòng, ổng không nói thêm gì cả, liền cúi mặt xuống phủ lên đôi môi tôi 1 nụ hôn cuồng nhiệt. Nụ hôn của sự nhớ nhung da diết, của những oan ức đã được giải toả, của những yêu thương bị dồn nén quá lâu mà cả hơn 2 tháng rưỡi trời nay, giờ mới được thắp lên bùng cháy.
Môi chạm môi, lưỡi quấn quýt lưỡi. Bàn tay thầy bắt đầu di chuyển loạn xạ khắp thân thể không 1 mảnh vải che chắn của tôi 1 cách mất kiểm soát. Còn tôi thì đang lần mò cởi từng cúc áo bệnh nhân của thầy ra, để được chạm vào lồng ngực trần mạnh mẽ và cứng rắn đằng sau lớp áo ấy.
Nhưng bữa nay tôi phải ở thế chủ động, vì muốn mình sẽ người chấm dứt hết tất cả những chuyện này. Như con rắn nước, tôi rời đôi môi của thầy mà lần mò xuống phía dưới. Khi đang nắm trong tay 'anh Vinh nhỏ' đã bị gọi dậy và đang ngóc cao đầu, chuẩn bị đưa vào miệng mình để tiếp tục giúp ổng thăng hoa. Chắc do ổng còn lấn cấn về chuyện đó nên có vẻ muốn ngăn trở tôi lại. Nhưng tôi đã ngước mặt lên mỉm cười và nói với ổng rằng:
- Anh nhìn cho kỹ, người đang làm cho anh chính là em, vợ của anh. Sau đêm nay, chúng ta hãy cùng nhau bỏ qua những chuyện không vui ấy nhé!
Dứt lời, tôi liền phủ miệng mình xuống. Cả cơ thể thầy ban đầu liền căng cứng, nhưng sau đó cũng dần giãn ra vì nhẹ nhõm. Một tay vén tóc tôi qua cho gọn như thói quen trước kia vẫn thường làm. Một tay thầy vuốt ve bờ má đang ra sức giúp ổng thoả mãn của tôi mà khàn giọng nói:
- Phương! Anh cám ơn em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.