Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 17: Gần mực thì đen

Hạnh Pinky

24/07/2022

Một nụ hôn rất dịu êm và ngọt ngào. Nhưng dần dà nó lại trở nên mãnh liệt, khi thầy ra sức mút bờ môi của tôi muốn đỏ mọng sưng tấy lên, khiến tôi muốn nhăn mặt vì thấy hơi đau. Tôi có thể cảm nhận rõ cả cơ thể thầy đang săn cứng lại, giống như là đang phải kìm nén và chịu đựng sự gì đó rất khó chịu và bức bối. Thầy vội buông tôi ra, tì trán thầy lên trán tôi. Hai mắt thầy nhắm lại và thở ra những hơi nặng nề và tôi cũng vậy. Tôi cá rằng cái mỏ của tôi thầy mà không ngừng lại ngay, chắc dám nó sưng chù vù luôn quá.

Đôi mắt hẹp dài kia của ông giáo khi mở ra, giây phút này tôi trông thấy nó âm u và đục ngầu sao sao á. Tôi nghe thầy hít vào 1 hơi, ráng cố gắng lấy lại sự điềm tĩnh vốn có của mình. Tay thầy vẫn đặt trên má tôi vuốt ve và tay còn lại vẫn nắm lấy tay tôi không buông. Mặt tôi lúc này trông đỏ au vì đang quá đỗi ngại ngần, tôi mím môi nhìn thầy thì ổng đã lên tiếng:

- Hôm nay vỡ lòng như thế này thôi, tôi sợ mình kìm lòng không được.

Tôi khó hiểu nhìn thầy, lại thấy ổng mỉm cười với tôi nữa. Khúc này ổng đã đưa mặt ra xa tôi được chút xíu và vén tóc tôi lên tai, rồi tiện tay thầy nhéo nhẹ cằm tôi 1 cái.

- Sao thầy cứ nhìn em hoài vậy?

Tôi ngại ngùng nhỏ giọng hỏi, vì thấy ông giáo già không rời mắt khỏi tôi 1 giây phút nào. Thầy nhếch miệng cười, nhéo nhẹ má tôi thêm 1 cái nữa, và bắt đầu nheo mắt hỏi tôi trong cái giọng vừa giận vừa yêu:

- Cái mặt này cũng lì với bướng lắm luôn nè. Dám trốn rồi chặn cả số tôi luôn đó, chứ không có vừa đâu nha. Ban nãy còn dám để cho tui chờ mòn mỏi rồi trốn đi về đường khác nữa chứ. Coi bộ lá gan cũng lớn lắm à!

Tôi cắn môi khó xử nhìn thầy, mạnh dạn dài mỏ kể lể lý do của mình:

- Ai kêu thầy làm em sợ chi, em sợ mà chạy mất dép luôn đó thầy thấy không? Thấy lớn mà thầy toàn đi bắt nạt trẻ em hoài.

Gõ lên đầu tôi 1 cái khiến tôi phải đưa tay lên che lấy vì đau, ông giáo Vinh híp mắt bắt đầu nói lên tâm can của mình:

- Lát nữa là phải bỏ chặn số tôi liền đó nha, thấy tôi là cấm không được bỏ chạy nữa nghe không? Tôi quan tâm lo lắng cho em, vì sợ em đói, em mệt nên muốn cho em ăn đủ chất đủ bữa để mà có sức học tập. Thế mà tối ngày em cứ sợ tôi hoài, tôi đã ăn miếng thịt nào của em đâu.

Vâng, chưa ăn đâu thầy, em mà không chạy chắc dám thầy nhai em tới xương luôn quá. Tôi bĩu môi có ý muốn trớ lại thầy rằng:

- Thầy cứ đè ra hôn em hoài kêu em không sợ sao được. Thầy ăn em quá trời quá đất, vậy mà nói chưa ăn miếng nào.

Nghe tôi trả lời xong, thầy ngả lưng ra ghế nhưng tay vẫn vòng lấy người tôi ôm. Tôi dường như cũng đã quen việc ngồi trên đùi thầy, vì cứ tưởng tượng lúc nhỏ cũng hay ngồi trên đùi bà nội đi cho lành vậy. Đưa cặp mắt tà mị và gian xảo nhìn tôi, đôi môi mỏng nhếch lên chất vấn:

- Hả?...Em nói là tui ăn em sao?

Vừa lắc đầu vừa cười, thầy dường như không thể chấp nhận được sự ấu trĩ của tôi, nên buông vài lời mời mọc:



- Em còn nguyên, chưa mẻ miếng thịt nào đâu cô bé ạ! Nếu em muốn biết cảm giác thực sự bị ăn sạch sẽ là như thế nào, đợi lớn chút xíu nữa rồi tôi sẽ cho em biết cảm giác đó nó ra sao ha! Thôi đứng dậy ra mở cửa cho tôi về, trễ lắm rồi nè. Mai tôi chờ em ở ngoài đó để đưa em đi học. Em mà bỏ tôi đi 1 mình nữa thì đừng có trách.

Nghe thầy nói muốn đi về, tôi vui mừng ngồi dậy liền ngay lập tức. Ông giáo với lấy cốc nước uống 1 hơi cho hết rồi đặt lại vị trí cũ, nhưng đảm bảo tách trà đã nguội ngây từ lâu rồi. Tôi đi trước mở cửa sẵn để tống thầy về, không quên cúi xuống lấy giày trên kệ để sẵn dưới đất cho thầy mang vào. Ông giáo đưa mắt lườm tôi, vì thấy khuôn mặt của tôi trông vô cùng hớn hở quá mà. Chưa chịu bước ra hẳn, thầy đứng chần chừ ngay cửa và nói:

- Hôn tôi 1 cái để tôi về ngủ ngon cái coi!

Vừa nãy hôn chưa đã miệng hay sao mà giờ còn vòi vĩnh tôi nữa đây? Tôi đang hớn hở bỗng xụ mặt liền:

- Không phải vừa nãy...

- Giờ không hôn tôi ngủ ở nhà em luôn đó.

Ông giáo ngắt lời tôi mà ba gai đe doạ, tôi méo mỏ nhăn nhó mặt mày đến thảm thương. Hai tay nắm chặt thành quyền, tôi do dự nhìn thầy rồi cũng đành nhắm mắt, kiễng chân lên cho thật cao, để có thể với tới bờ má của thầy mà hôn 1 cái thật nhanh nhẹn. Chứ cứ để ổng nhây nhưa đứng đây 1 hồi muốn mắc mệt luôn. Trời ơi, sao thầy cao dữ thần ôn luôn, nên tôi chỉ có thể với mỏ hôn tới được ngay xương quai hàm của thầy thôi. Mỉm cười rất mãn nguyện, lúc này, thầy mới tươi cười xoa đầu tôi rồi bỏ về nhà mình. Thiệt là muốn hết nói nổi!

Khi đã tiễn vong được lão sói và đóng cửa nhà mình lại, tự nhiên tôi lại sực nhớ đến câu nói của thầy: ” Đợi em lớn chút xíu nữa, rồi tôi sẽ cho em biết cảm giác bị ăn sạch sẽ ra sao”, nghe nó cứ ớn ớn thế nào đó. Tôi nhớ lại những bài giảng của môn sinh học năm lớp 8. Gì mà trứng với ”tin trùn” á, rồi giao hợp, rồi ngày an toàn, kì nguy hiểm. Tự nhiên tôi muốn sa sầm hết cả mặt mày. Í da, đừng có nói chuyện thầy muốn đề cập tới là “quan hệ” trai gái sao? Cái đó và cái đó ứ ừ. Má ơi, muốn té xỉu chết tươi luôn quá! Tôi thành khẩn chắp tay cầu Trời cho con cứ nhỏ hoài, đừng bao giờ lớn trong mắt thầy cả.

————————

Sáng hôm sau, như đã hẹn, thầy bấm chuông để gọi tôi đi học. Tôi ra mở cửa và giật mình vì bên ngoài không những có thầy mà còn có cả nhân viên giao sữa nữa. Anh nhân viên lần lượt vác mấy thùng sữa vào nhà tôi mà tôi cứ thế ngu mặt đứng đần ra nhìn. Khi xong chuyện, tôi thấy thầy rút ví và đưa cho anh ấy 2 tờ tiền 500 ngàn. Sau đó gật đầu cảm ơn và nói rằng đây là tiền bo cho công lao của anh ấy nãy giờ, khiến anh chàng giao hàng cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Ấp úng nhìn thầy 1 hồi rồi mới nhận lấy 2 tờ tiền mà cám ơn rối rít, xem chừng muốn khóc đến nơi luôn vì tiền bo gì đâu quá khủng, đúng đại gia có khác. Tôi nhìn chục thùng sữa với bánh kẹo dinh dưỡng, mới sáng banh mắt đã được xếp gọn gàng trong nhà của mình. Nên nghệch mặt ngước lên hỏi thầy:

- Thầy đừng nói...thầy bắt em ăn với uống hết đống sữa với bánh này hả?

- Nó đó!

Tôi cảm giác có thứ gì đó nó dội lên tới bản họng của mình. Quá ấm ức nhìn thầy, tôi trách cứ:

- Thầy mua gì nhiều dữ vậy? Một mình em sao ăn uống hết đây?

Thế mà khuôn mặt ổng vẫn dửng dưng trả lời:

- Uống từ từ rồi cũng sẽ hết thôi. Nghe lời tôi nên uống sữa nhiều cho mau lớn chút xíu. Ngày phải uống đủ 1 lốc nghe chưa con bé kia? Cứ thoải mái uống hết rồi tôi sẽ mua nữa!!!



Phụt!!! Ổng ép tôi uống nhiều sữa cho mau lớn để làm gì? Tự nhiên tôi đánh hơi có ý đồ gì đó không được tốt lành. E hèm, em biết rồi nha thầy. Sống cạnh lão sói già nên chú thỏ con phải tập thích nghi với hoàn cảnh và ráng động não suy nghĩ nhiều chút xíu. Lão sói nói 1 là phải hiểu sâu xa đến 10. Dẩu mỏ bĩu môi, tôi đáp trả lại thầy:

- Em không muốn lớn, em thích nhỏ như vầy cơ!

Nghe tôi phụng phịu, thầy cầm lấy cái balo của tôi vừa dẫn tôi đi và nói:

- Ơ hay! Thì có ai bắt em lớn đâu? Em cứ nhỏ trong tâm hồn. Nhưng xác thì nên lớn thêm 1 chút cho tôi là được.

Nhưng tôi cứ muốn hỏi tới cho ra nhẽ, để ổng lòi ngay cái bản chất xấu xa của mình ra thì mới thôi:

- Nhưng thầy muốn em lớn xác để làm gì?

- Để làm những gì mà tôi muốn. Em còn muốn hỏi điều tôi muốn làm là điều gì không? Để tôi trả lời luôn cho!

Thầy đưa mắt gian tà nhìn tôi, ngụ ý nói tôi cứ việc hỏi tới đi, ổng sẽ chẳng ngại ngần trả lời oạch tẹt ra đâu. Nhưng tôi chịu, bởi hỏi đến đây là đủ hiểu rồi, nên thôi tôi đầu hàng. Dẫu vậy tôi đanh đá muốn dằn thầy 1 câu:

- Thôi không cần đâu thầy, nhưng không phải cái gì thầy muốn là đều có thể làm được đâu à! Thầy mà làm chuyện bậy bạ, em trình đơn tố giác thầy ra chính quyền cho coi.

Ông giáo đưa mắt xuống nhìn con chí mén đang hung dữ, bỗng nói vài câu làm tôi muốn quê độ đội cả quần:

- Ủa? Tôi muốn em lớn xác 1 xíu, để sau này em làm cô dâu cho đẹp. Ý định của tôi chỉ có vậy, mà em đang suy nghĩ tôi làm chuyện bậy bạ gì đây hả bé?... Mà chuyện bậy bạ em nói là chuyện gì ta? Nói rõ cho tôi nghe coi!

Hỏng rồi, lật kèo mất tiêu rồi. Tôi xấu hổ không dám nhìn thầy nữa, cái mặt không thể sượng trân hơn. Ông giáo già đứng trong thang máy buông tay đang nắm tay tôi ra mà quàng qua cổ ôm tôi vào lòng, cho mặt tôi gục vào bờ ngực rắn chắc thơm nức của ổng. Sao tự nhiên bây giờ, dường như tôi đã quen với việc cùng thầy đụng chạm rồi hay sao đó ta? Bởi nói rồi mà, “gần mực thì đen” đó thấy chưa? Tại thầy dạy hư em rồi đó ông giáo đáng ghét kia!

- Ai muốn làm cô dâu cho đẹp chứ, em ở giá suốt đời, không có muốn lấy chồng đâu.

Nghe tôi nói lẫy, thầy đưa tay búng nhẹ lên trán tôi 1 cái mà nói:

- Em hãy nhớ những lời này em vừa nói nha! Tôi để xem đến lúc đó em còn mạnh miệng được không đây!

Giọng nói tràn đầy vẻ thách thức và nguy hiểm vang lên bên tai tôi. Tôi ngước đầu lên nhìn khuôn mặt của lão sói già ở trên cao, chỉ thấy lão nhoẻn miệng cười với tôi trông rất nham hiểm. Ánh mắt sắc bén loé lên tia xảo trá!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook