Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?
Chương 140: Không muốn gặp ai
Hạnh Pinky
01/09/2022
Đứng lưỡng lự 1 hồi, tôi chẳng biết mình nên bỏ đi hay là ở lại. Thì ở
phòng bệnh phía bên kia, có 1 linh hồn của cô gái rất trẻ đang đi theo
băng ca được các y tá đẩy từ phòng bệnh đến phòng xác. Trên đó chính là
cơ thể đã chết của cô gái đó, khăn trắng phủ kín qua đầu. Cha mẹ cùng 1
vài người thân khóc lóc xỉu lên xỉu xuống muốn ngất lịm vì sự ra đi của
cô. Bởi từ giờ âm dương đã cách biệt, cô còn quá trẻ tuổi nhưng đã bị
trời cất đi sớm quá. Mọi người trong gia đình đâu hay cô ấy cũng đang
gào khóc thảm thiết, không chịu chấp nhận đoạn đời ngắn ngủi này của
mình. Cô đứng trước người thân, cố gọi bọn họ trong nước mắt nhưng chẳng 1 ai có thể nghe thấy được:
- Ba ơi! Mẹ ơi con chưa muốn chết đâu mà. Ngày mai con phải đến trường lấy bằng tốt nghiệp nữa, con không muốn bị như thế này đâu ba mẹ ơi. Huhu! Con muốn sống lại, con muốn sống nhưng sao không thể chứ? Con còn chưa làm điều gì cho đời mà huhuhu.
Tôi và ông chú nhìn theo cô bé ấy bỗng cảm thấy đồng cảm và xót xa vô cùng. Thế nên ông chú sẵn có lý do khuyên nhủ tôi:
- Con thấy chưa? Nhiều người khao khát muốn sống nhưng số đã tận. Còn con có thể quay về sao lại từ chối sự may mắn ấy của mình chứ? Dẫu thế gian kia thật sự rất đau khổ, nhưng con nghĩ coi. Tại sao Thượng Đế vẫn mở cửa để con quay về ắt hẳn là có lý do. Hãy trở lại và sống đáng 1 kiếp người. Sau này tới số chết vẫn chưa muộn đâu con.
Suy nghĩ về lời nói của ông chú tầm được vài ba giây. Trông cảnh tượng anh giáo đang vò đầu mình mà khóc trong lặng lẽ. Tôi liền tưởng tượng, nếu bây giờ tỉnh lại, mình sẽ phản ứng như thế nào với ổng đây? Rồi mình sẽ tiếp tục sống như thế nào nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui nhức đầu, nên cuối cùng tôi quyết định thuận theo ý của ông Trời. Ông chưa muốn cho tôi ra đi, vậy thôi tôi đành ngoan ngoãn quay về trả hết nợ của nhân gian này vậy. Đành tới đâu hay tới đó! Chứ thề, cứ ở đây ma với quỷ xung quanh không. Cũng hãi hãi ớn ớn chết mồ.
.............
- PHƯƠNG! NGHE ANH GỌI KHÔNG EM ƠI!!!....BÁC SĨ...BẤM CHUÔNG GỌI BÁC SĨ NHANH LÊN!!!
Cảm giác chết đi sống lại, hồn trở về thân xác nó như vừa tỉnh dậy khỏi 1 cõi mộng dài dằng dẳng. Hàng mi tôi nhấp nháy rồi bắt đầu he hé, tôi mơ màng muốn nhấc mí lên nhưng có vẻ nó hơi nặng. Bởi vì đã nhắm mắt quá lâu, nên ánh sáng trong phòng chói qua khiến tôi hơi nheo lại. Và chính cái giọng nói gào ầm ĩ của anh giáo càng khiến tôi tỉnh táo thêm. Ối, 1 cơn đau kinh khủng trào đến lan khắp toàn bộ cơ thể. Đầu tôi sao choáng váng và ê ẩm quá, cảm giác quay cuồng khiến tôi muốn nhợn ói.
- Em tỉnh rồi sao? Em thấy trong người sao rồi?
Khi đôi mắt tôi bắt đầu thích ứng với ánh sáng, đập vào mắt tôi chính là khuôn mặt của anh giáo già khiến lồng ngực bất giác nhói lên 1 cái. Ổng gầy quá! Chắc sút cả mấy kí lô. Khuôn mặt râu ria hốc hác, lộ đầy vẻ u uất tuyệt vọng trong bao nhiêu ngày qua, khi trông thấy tôi động đậy liền có sức sống hẳn. Đôi mắt ưng kia cũng bừng tỉnh, cũng như trong giọng nói đã có năng lượng trở lại. Vì còn quá mệt mỏi lẫn đau đớn, nên tôi chỉ hé hờ đôi mắt, khuôn mặt không lộ ra 1 chút biểu cảm nào cả.
Lúc này, các bác sĩ đã đẩy cửa phòng bước vào, yêu cầu thầy tránh qua 1 bên để cho họ kiểm tra tôi. Họ rọi đèn vào mắt, nhìn các chỉ số trên màn hình đo nhịp tim, sau đó nhẹ giọng nói:
- Tôi là bác sĩ của bệnh viện, vì thế cô hãy yên tâm. Hiện giờ cô còn quá yếu, nên chỉ cần gật đầu và lắc khi nghe tôi hỏi nhé....Cô còn nhớ mình là ai, tên gì không?
Tôi khẽ gật đầu.
- Cô có nhớ tên chồng cô không?
Nếu như không biết phải phản ứng như thế nào khi gặp lại nhau. Không muốn làm ầm ĩ hay làm khó làm dễ gì nhau nữa. Không muốn đối diện hay ràng buộc lẫn nhau. Vậy chỉ còn cách....
Và tôi không chút chần chừ mà lắc đầu.
Anh giáo đứng ở trong góc trông thấy tôi như thế, liền trợn mắt nhào tới chen vào. Vội vàng lay tay tôi không ngừng nói:
- Phương! Anh là Khổng Thành Vinh! Là chồng của em. Là anh đây mà Phương!
Ban nãy vừa tỉnh dậy còn hơi lơ ngơ, chưa kịp phản ứng thế nào thì bác sĩ đã tới. Còn bây giờ đã có chút hồi phục ý thức, nên khi anh giáo vừa đưa khuôn mặt của mình ra trước tôi. Nỗi xúc động lại dâng cao khiến tôi không thể kìm nén. Trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập mạnh dẫn đến cả người liền phập phồng.
Trông thấy sự mất bình tĩnh của thầy có thể ảnh hưởng xấu đến tôi, bác sĩ liền quay sang yêu cầu anh giáo:
- Mời người nhà ra bên ngoài chờ dùm tôi. Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại sức khoẻ còn rất kém. Nên mong mọi người hãy hợp tác!
Nghe thấy thế, chú Jill liền ôm người thầy và kéo ổng ra ngoài theo lời đề nghị của bác sĩ. Còn thầy đôi mắt ban nãy đã rất đỗi vui mừng vì tôi tỉnh lại, nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm 1 loạt nỗi đau ở trong đó.
- Anh hai, bình tĩnh lại, mình cùng ra ngoài cho bác sĩ kiểm tra. Bé Phương mới tỉnh, đừng làm em nó kích động.
Khi mọi người trong gia đình đã ra ngoài hết, bác sĩ bắt đầu thăm khám 1 loạt từ trên xuống dưới cho tôi. Còn tiêm cho tôi mũi giảm đau để giúp tôi được yên giấc. Mặc dù cơ thể còn rất mệt mỏi, trước khi để bác sĩ ra ngoài, tôi cố gắng thều thào vào trong ống thở:
- Bác ơi...Làm ơn...Bác đừng cho bất kỳ ai vào đây gặp con được không ạ?
Vỗ nhẹ vai tôi bày tỏ sự cảm thông, bác ngưng bút khi đang ghi vài dòng vào hồ sơ bệnh án của mình. Liền nhỏ nhẹ nói với tôi:
- Được, bác sẽ nói với người nhà con như thế! Con cứ nghỉ ngơi thật nhiều để hồi phục sức khoẻ nhé!
Lời yêu cầu của tôi rốt cuộc đã được thực hiện, Những ngày sau đó, tôi bắt đầu thức giấc được nhiều hơn, không còn ngủ li bì rồi 1 ngày chỉ mở mắt được 1 lần, mỗi lần được tầm 10 phút như mấy ngày đầu mới hồi phục ý thức. Nhiều khi trong cơn ngủ mê man, tôi cảm nhận được ai đó đang nắm lấy tay mình. Còn hôn lên trán, lên má, lên mu bàn tay của tôi rồi rì rào nói gì đó. Đến khi tỉnh giấc tôi lại không thấy ai cả, chỉ thấy chị hộ lý đẩy cửa bước vào phòng thay bình truyền dịch, rồi dùng khăn ấm lau mặt mũi của tôi cho sạch như công việc thường ngày.
Trong những ngày này, mặc dù rất buồn chán, nhưng cũng là quãng thời gian để tôi ngẫm nghĩ về cuộc đời là rút ra nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Có lẽ vì quá đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác. Nên khi nỗi đau lên đến cực đỉnh, tôi lâm vào trạng thái yên tĩnh. Trầm cảm đến vô cảm. Không cảm xúc, không muốn gặp mặt ai, cũng như không muốn nói năng bất cứ sự gì. Cơ thể đờ đẫn vô hồn cứ nhìn về 1 nơi xa xăm với bộ não trống rỗng vô định.
Hôm nay có vẻ trông tôi đã tỉnh táo và khoẻ hơn rất nhiều. Chị Thơ, người hộ lý đã chăm sóc tôi mấy ngày qua, vừa lau bàn tay tôi, vừa mở miệng trò chuyện với tôi cho đỡ nhàm chán:
- Em thấy trong người sao rồi? Bớt đau được phần nào chưa?
Lúc này tôi đã không còn đặt ống thở nữa, cố nhoẻn đôi môi còn hơi nhợt nhạt của mình trả lời chị cho có lệ:
- Dạ, em đỡ nhiều rồi chị.
Rồi tôi lại tiếp tục giữ sự im lặng như bao ngày qua.
Đắn đo 1 hồi, chị ấy liền đưa mắt nhìn tôi với muôn vàn câu hỏi ở trong lòng, cũng như có rất nhiều chuyện muốn kể cho tôi nghe. Cuối cùng, chị quyết định mở miệng:
- Sao em không chịu gặp người thân của mình? Chồng em, anh ấy đã rất đau khổ khi em xảy ra chuyện. Chị nghe 1 vài hộ lý trong đây kể lại với nhau. Lúc em được đưa vào đây cấp cứu, nghe bác sĩ nói tình hình của em rất nghiêm trọng, thai nhi cũng đã không giữ được nên gia đình hãy chuẩn bị tâm lý. Nghe xong, anh ấy đã ôm ngực đổ gục xuống vì bị nhồi máu cơ tim, đưa đi cấp cứu cùng với em luôn đó!1
Nghe xong những lời nói ấy của chị, trong lòng tôi lại trào dâng một nỗi xót xa. Tự hỏi mình đang xót và nhớ con hay là vì ổng? Không, kệ ổng, tôi không muốn quan tâm đến ổng nữa. Sự phản bội của ổng đã giết chết tình yêu của tôi rồi!
Đang tính nói rằng mong chị ấy đừng nhắc tới người đàn ông ấy nữa. Thì chị lại nhanh nhảu kể chuyện cho tôi nghe tiếp, chắc cũng là vì tò mò:
- Sau cái ngày mà em tỉnh lại, chiều ấy, chị thấy chồng em rời khỏi bệnh viện sau bao nhiêu ngày ở đây canh chừng em không rời nửa bước. Đến tối, bệnh viện lại phải cấp cứu 1 ca ngã cầu thang giống y chang em. Cô gái đó tên Châu, còn trẻ tuổi lắm, nhưng có vẻ bị nặng hơn em nhiều. Cũng đang nằm phòng hồi sức tích cực không biết có qua khỏi không? Hình như cũng là người quen của gia đình em hay sao đó. Tại chị thấy có một vài người cấp dưới của chồng em đưa cô ấy vào.
- Ba ơi! Mẹ ơi con chưa muốn chết đâu mà. Ngày mai con phải đến trường lấy bằng tốt nghiệp nữa, con không muốn bị như thế này đâu ba mẹ ơi. Huhu! Con muốn sống lại, con muốn sống nhưng sao không thể chứ? Con còn chưa làm điều gì cho đời mà huhuhu.
Tôi và ông chú nhìn theo cô bé ấy bỗng cảm thấy đồng cảm và xót xa vô cùng. Thế nên ông chú sẵn có lý do khuyên nhủ tôi:
- Con thấy chưa? Nhiều người khao khát muốn sống nhưng số đã tận. Còn con có thể quay về sao lại từ chối sự may mắn ấy của mình chứ? Dẫu thế gian kia thật sự rất đau khổ, nhưng con nghĩ coi. Tại sao Thượng Đế vẫn mở cửa để con quay về ắt hẳn là có lý do. Hãy trở lại và sống đáng 1 kiếp người. Sau này tới số chết vẫn chưa muộn đâu con.
Suy nghĩ về lời nói của ông chú tầm được vài ba giây. Trông cảnh tượng anh giáo đang vò đầu mình mà khóc trong lặng lẽ. Tôi liền tưởng tượng, nếu bây giờ tỉnh lại, mình sẽ phản ứng như thế nào với ổng đây? Rồi mình sẽ tiếp tục sống như thế nào nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui nhức đầu, nên cuối cùng tôi quyết định thuận theo ý của ông Trời. Ông chưa muốn cho tôi ra đi, vậy thôi tôi đành ngoan ngoãn quay về trả hết nợ của nhân gian này vậy. Đành tới đâu hay tới đó! Chứ thề, cứ ở đây ma với quỷ xung quanh không. Cũng hãi hãi ớn ớn chết mồ.
.............
- PHƯƠNG! NGHE ANH GỌI KHÔNG EM ƠI!!!....BÁC SĨ...BẤM CHUÔNG GỌI BÁC SĨ NHANH LÊN!!!
Cảm giác chết đi sống lại, hồn trở về thân xác nó như vừa tỉnh dậy khỏi 1 cõi mộng dài dằng dẳng. Hàng mi tôi nhấp nháy rồi bắt đầu he hé, tôi mơ màng muốn nhấc mí lên nhưng có vẻ nó hơi nặng. Bởi vì đã nhắm mắt quá lâu, nên ánh sáng trong phòng chói qua khiến tôi hơi nheo lại. Và chính cái giọng nói gào ầm ĩ của anh giáo càng khiến tôi tỉnh táo thêm. Ối, 1 cơn đau kinh khủng trào đến lan khắp toàn bộ cơ thể. Đầu tôi sao choáng váng và ê ẩm quá, cảm giác quay cuồng khiến tôi muốn nhợn ói.
- Em tỉnh rồi sao? Em thấy trong người sao rồi?
Khi đôi mắt tôi bắt đầu thích ứng với ánh sáng, đập vào mắt tôi chính là khuôn mặt của anh giáo già khiến lồng ngực bất giác nhói lên 1 cái. Ổng gầy quá! Chắc sút cả mấy kí lô. Khuôn mặt râu ria hốc hác, lộ đầy vẻ u uất tuyệt vọng trong bao nhiêu ngày qua, khi trông thấy tôi động đậy liền có sức sống hẳn. Đôi mắt ưng kia cũng bừng tỉnh, cũng như trong giọng nói đã có năng lượng trở lại. Vì còn quá mệt mỏi lẫn đau đớn, nên tôi chỉ hé hờ đôi mắt, khuôn mặt không lộ ra 1 chút biểu cảm nào cả.
Lúc này, các bác sĩ đã đẩy cửa phòng bước vào, yêu cầu thầy tránh qua 1 bên để cho họ kiểm tra tôi. Họ rọi đèn vào mắt, nhìn các chỉ số trên màn hình đo nhịp tim, sau đó nhẹ giọng nói:
- Tôi là bác sĩ của bệnh viện, vì thế cô hãy yên tâm. Hiện giờ cô còn quá yếu, nên chỉ cần gật đầu và lắc khi nghe tôi hỏi nhé....Cô còn nhớ mình là ai, tên gì không?
Tôi khẽ gật đầu.
- Cô có nhớ tên chồng cô không?
Nếu như không biết phải phản ứng như thế nào khi gặp lại nhau. Không muốn làm ầm ĩ hay làm khó làm dễ gì nhau nữa. Không muốn đối diện hay ràng buộc lẫn nhau. Vậy chỉ còn cách....
Và tôi không chút chần chừ mà lắc đầu.
Anh giáo đứng ở trong góc trông thấy tôi như thế, liền trợn mắt nhào tới chen vào. Vội vàng lay tay tôi không ngừng nói:
- Phương! Anh là Khổng Thành Vinh! Là chồng của em. Là anh đây mà Phương!
Ban nãy vừa tỉnh dậy còn hơi lơ ngơ, chưa kịp phản ứng thế nào thì bác sĩ đã tới. Còn bây giờ đã có chút hồi phục ý thức, nên khi anh giáo vừa đưa khuôn mặt của mình ra trước tôi. Nỗi xúc động lại dâng cao khiến tôi không thể kìm nén. Trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập mạnh dẫn đến cả người liền phập phồng.
Trông thấy sự mất bình tĩnh của thầy có thể ảnh hưởng xấu đến tôi, bác sĩ liền quay sang yêu cầu anh giáo:
- Mời người nhà ra bên ngoài chờ dùm tôi. Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại sức khoẻ còn rất kém. Nên mong mọi người hãy hợp tác!
Nghe thấy thế, chú Jill liền ôm người thầy và kéo ổng ra ngoài theo lời đề nghị của bác sĩ. Còn thầy đôi mắt ban nãy đã rất đỗi vui mừng vì tôi tỉnh lại, nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm 1 loạt nỗi đau ở trong đó.
- Anh hai, bình tĩnh lại, mình cùng ra ngoài cho bác sĩ kiểm tra. Bé Phương mới tỉnh, đừng làm em nó kích động.
Khi mọi người trong gia đình đã ra ngoài hết, bác sĩ bắt đầu thăm khám 1 loạt từ trên xuống dưới cho tôi. Còn tiêm cho tôi mũi giảm đau để giúp tôi được yên giấc. Mặc dù cơ thể còn rất mệt mỏi, trước khi để bác sĩ ra ngoài, tôi cố gắng thều thào vào trong ống thở:
- Bác ơi...Làm ơn...Bác đừng cho bất kỳ ai vào đây gặp con được không ạ?
Vỗ nhẹ vai tôi bày tỏ sự cảm thông, bác ngưng bút khi đang ghi vài dòng vào hồ sơ bệnh án của mình. Liền nhỏ nhẹ nói với tôi:
- Được, bác sẽ nói với người nhà con như thế! Con cứ nghỉ ngơi thật nhiều để hồi phục sức khoẻ nhé!
Lời yêu cầu của tôi rốt cuộc đã được thực hiện, Những ngày sau đó, tôi bắt đầu thức giấc được nhiều hơn, không còn ngủ li bì rồi 1 ngày chỉ mở mắt được 1 lần, mỗi lần được tầm 10 phút như mấy ngày đầu mới hồi phục ý thức. Nhiều khi trong cơn ngủ mê man, tôi cảm nhận được ai đó đang nắm lấy tay mình. Còn hôn lên trán, lên má, lên mu bàn tay của tôi rồi rì rào nói gì đó. Đến khi tỉnh giấc tôi lại không thấy ai cả, chỉ thấy chị hộ lý đẩy cửa bước vào phòng thay bình truyền dịch, rồi dùng khăn ấm lau mặt mũi của tôi cho sạch như công việc thường ngày.
Trong những ngày này, mặc dù rất buồn chán, nhưng cũng là quãng thời gian để tôi ngẫm nghĩ về cuộc đời là rút ra nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Có lẽ vì quá đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác. Nên khi nỗi đau lên đến cực đỉnh, tôi lâm vào trạng thái yên tĩnh. Trầm cảm đến vô cảm. Không cảm xúc, không muốn gặp mặt ai, cũng như không muốn nói năng bất cứ sự gì. Cơ thể đờ đẫn vô hồn cứ nhìn về 1 nơi xa xăm với bộ não trống rỗng vô định.
Hôm nay có vẻ trông tôi đã tỉnh táo và khoẻ hơn rất nhiều. Chị Thơ, người hộ lý đã chăm sóc tôi mấy ngày qua, vừa lau bàn tay tôi, vừa mở miệng trò chuyện với tôi cho đỡ nhàm chán:
- Em thấy trong người sao rồi? Bớt đau được phần nào chưa?
Lúc này tôi đã không còn đặt ống thở nữa, cố nhoẻn đôi môi còn hơi nhợt nhạt của mình trả lời chị cho có lệ:
- Dạ, em đỡ nhiều rồi chị.
Rồi tôi lại tiếp tục giữ sự im lặng như bao ngày qua.
Đắn đo 1 hồi, chị ấy liền đưa mắt nhìn tôi với muôn vàn câu hỏi ở trong lòng, cũng như có rất nhiều chuyện muốn kể cho tôi nghe. Cuối cùng, chị quyết định mở miệng:
- Sao em không chịu gặp người thân của mình? Chồng em, anh ấy đã rất đau khổ khi em xảy ra chuyện. Chị nghe 1 vài hộ lý trong đây kể lại với nhau. Lúc em được đưa vào đây cấp cứu, nghe bác sĩ nói tình hình của em rất nghiêm trọng, thai nhi cũng đã không giữ được nên gia đình hãy chuẩn bị tâm lý. Nghe xong, anh ấy đã ôm ngực đổ gục xuống vì bị nhồi máu cơ tim, đưa đi cấp cứu cùng với em luôn đó!1
Nghe xong những lời nói ấy của chị, trong lòng tôi lại trào dâng một nỗi xót xa. Tự hỏi mình đang xót và nhớ con hay là vì ổng? Không, kệ ổng, tôi không muốn quan tâm đến ổng nữa. Sự phản bội của ổng đã giết chết tình yêu của tôi rồi!
Đang tính nói rằng mong chị ấy đừng nhắc tới người đàn ông ấy nữa. Thì chị lại nhanh nhảu kể chuyện cho tôi nghe tiếp, chắc cũng là vì tò mò:
- Sau cái ngày mà em tỉnh lại, chiều ấy, chị thấy chồng em rời khỏi bệnh viện sau bao nhiêu ngày ở đây canh chừng em không rời nửa bước. Đến tối, bệnh viện lại phải cấp cứu 1 ca ngã cầu thang giống y chang em. Cô gái đó tên Châu, còn trẻ tuổi lắm, nhưng có vẻ bị nặng hơn em nhiều. Cũng đang nằm phòng hồi sức tích cực không biết có qua khỏi không? Hình như cũng là người quen của gia đình em hay sao đó. Tại chị thấy có một vài người cấp dưới của chồng em đưa cô ấy vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.