Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 43: Mẹ đẻ hay mẹ ghẻ

Hạnh Pinky

24/07/2022

Tôi không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì thầy đã vươn tay bật đèn đầu giường cho sáng để tôi còn thấy đường. Vội trợn ngược mắt lên nhìn thầy, tôi kinh hãi:

- Chuyện gì vậy thầy? Mẹ em bị sao vậy thầy?

- Mẹ em đang phải trả giá với những việc làm sai trái của mình. Vì dượng em đã về nước và đang ở bên đó với mẹ.

Tôi cố nhanh trí hiểu ra, thì tiếng mẹ tôi lại vọng lên lần nữa:

- Anh ơi, xin tha cho em đi, em xin anh mà anh ơi!

Tôi lật đật ngồi dậy, không quan tâm đến thầy mà lao vội ra cửa phòng. Quýnh quáng chạy hết công suất qua bên phòng ngủ của tôi và thầy. Rồi thần trí tôi bị doạ cho kinh hãi, khi thấy cảnh 1 người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, khuôn mặt không được bảnh tỏn vì có những vết rỗ trên 2 má, và cao hơn mẹ tôi chừng hơn nửa cái đầu là cùng. Ông đang dùng sức lôi mẹ tôi kéo ra lan can bên ngoài. Chết rồi! Đừng nói là vì quá tức giận, mà ông ấy đòi ném bà từ tầng 11 xuống dưới nha. Tôi hốt hoảng tột độ, nên vội hét lên:

- Dượng....dượng...làm ơn tha cho mẹ con. Con lạy dượng, con xin dượng!!!

Tôi chạy đến tóm lấy thân thể của mẹ bị lôi đi xềnh xệch, và bà cũng đang trong trạng thái vô cùng hoảng loạn, miệng mồm hét toáng lên cầu xin chồng mình tha mạng. Đôi má của bà đỏ ửng sưng tấy lên, do vừa bị lãnh những cái tát trời đánh. Ông dượng kéo ra, còn tôi thì cố kéo bà vào bên trong phòng lại, đôi bên giằng co và mẹ tôi ở giữa như 1 con búp bê vải sắp rách nát. Thấy thế, dượng hét lên với tôi rằng:

- Cái con bé ngu ngốc kia, bà ta khốn nạn đến nỗi đi quyến rũ chồng của ngươi, mà ngươi còn ở đó cầu xin ta tha mạng cho bà ta ư!!! Tránh ra để ta lôi con đàn bà này ném xuống dưới, cho nó chết tan xác nó đi. Tránh ra mau!!!

Hai mẹ con tôi cùng khóc lóc trong tiếng kêu gào, mẹ cố bám lấy tôi và cầu cứu thảm thiết:

- Phương ơi, cứu mẹ Phương ơi!!!

Còn tôi thì cố nắm lấy eo và ghị bà lại, tiếp tục van nài và tìm cách thuyết phục dượng của mình:

- Mẹ con không cố ý đâu mà dượng, tất cả là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà dượng!!! Dượng bình tĩnh lại đi mà. Mẹ con chết, rồi dượng đi tù, còn bé Will, bé Will phải làm sao đây dượng ơi???

Cả nhà tôi gây lên sự náo loạn ầm ĩ giữa đêm khuya thanh vắng, khi mọi nhà xung quanh đã tối đèn và ngủ được mấy giấc. Nghe tôi nói lên 1 lý do vô cùng chính đáng, ông dượng lúc này mới buông mẹ tôi ra cách mạnh bạo. Khiến mẹ rũ rượi ngã sõng soài dưới đất, nên tôi ngồi xuống vội đỡ lấy bà.



Anh giáo từ đằng sau tiến tới, tinh tế phủ lên người mẹ tôi 1 tấm chăn mỏng, để che đậy thân hình loã lồ của bà trong bộ đầm ngủ ngắn, vừa bị lôi kéo xộc xệch nên bị lộ hàng trông đến thảm hại. Thế là màn kịch đã được hạ.

Thầy Vinh sau nãy giờ đứng xem 3 người chúng tôi đang vòng quanh trong tấn bi kịch. Bây giờ mới bắt đầu lên tiếng với mẹ tôi rằng:

- Người ta nói rằng 'hổ dữ không ăn thịt con', cô đã từng bỏ rơi bé Phương nhưng cô hãy nhìn đi. Dù cô đã lầm lỗi với bé, nhưng Phương vẫn ra sức bảo vệ cô không chút oán than. Nên cô có ân hận và thấy mình có lỗi với con gái của cô không?

Mẹ tôi ôm mặt khóc lóc thút thít mà chân tay vẫn còn lạnh ngắt vì sợ. Tôi cố ôm và đỡ cho bà ngồi thẳng người dậy. Còn dượng - chồng của mẹ đứng chống hông thở dài bất mãn. Cũng bắt đầu bình tĩnh nói chuyện với bà:

- Tôi đã làm gì để khiến cô phụ bạc tôi như thế này? Tôi thương yêu cô thật lòng, muốn cô sống trong nhung lụa giàu sang, mà cô lại nỡ lòng làm ra những loại chuyện này với tôi. Cô nói đi? Tôi đã làm điều gì sai với cô?

Nghe dượng hỏi, mẹ tôi cố nín khóc để lấy lại sự tỉnh táo. Sau đó bà gỡ tay tôi ra và ngồi thẳng lưng dậy, run rẩy vén tóc tai mình cho gọn gàng. Anh giáo ngồi xuống ôm lấy và đỡ tôi cũng đang nước mắt giàn giụa đứng dậy và giấu tôi ở trong lòng. Lúc này, mẹ ngước lên nhìn dượng bằng đôi mắt bức xúc, và bắt đầu thốt lên những lời nói trong lòng mình:

- Anh cho tôi tiền, nhưng không cho tôi tình thương. Tôi bị thiếu tình thương nên mới đi tìm kiếm nó. Tôi nhìn người ta âu yếm lo lắng cho vợ mình mà tôi ao ước biết bao. Bởi tôi thèm khát có người chở che và luôn chăm sóc cho tôi từng cái nhỏ nhặt. Anh...có được như vậy không? Hay mỗi tối về, anh coi tôi như con búp bê tình dục để anh phát tiết. Anh lấy tôi vì sắc, chứ có thương yêu tôi cái giống gì?

Tôi ngơ ngẩn đứng nghe người lớn nói chuyện và thầy cũng vậy. Dượng bật cười trong sự chua chát, ông nhắm mắt và đưa tay lên day 2 bên thái dương của mình. Mau chóng cúi xuống nhìn mẹ tôi rồi đối đáp lại:

- Vậy cô lấy tôi cũng vì tiền, chứ có phải vì yêu tôi đâu. Mà giờ cô đòi tôi cho cô tình yêu sao? Nhưng tôi đã từng cho cô tình yêu thật, tại sao cô lại nghĩ là tôi coi cô là công cụ tình dục chứ? Tôi muốn xoa bóp chân cho cô để tạo sự gần gũi, cô lại kêu là đang mệt, cáu bẳn kêu tôi đừng đụng vào cô. Cô đau bệnh, tôi bưng cháo dâng lên tận miệng, cô kêu để đó cô sẽ tự ăn. Cô đi đây đi đó thâu đêm với bạn bè, đích thân tôi lái xe đi rước, cô lại kêu là tôi quản giáo không cho cô tự do. Bởi thế tôi mới để cô muốn làm gì thì làm, không dám làm phiền tới cô nữa. Nhưng cô đòi túi Hermes, giày Gucci, nước hoa Chanel, có bao giờ tôi không đáp ứng cô không? Để bây giờ, cô lại trách tôi không quan tâm cô từng cái nhỏ nhặt? Cô hãy xem lại thái độ của mình đối với tôi như thế nào kìa, rồi hãy quay sang bắt lỗi tôi vô tâm.

Mẹ tôi bị dượng sổ cho 1 tràng đầy rẫy những sự ấm ức từ lâu của ông, nên đành xấu hổ cúi mặt xuống không dám hó hé gì nữa. Dượng lại tiếp tục những lời trách mắng của mình:

- Thà cô đi quyến rũ mấy thằng ngoài đường ngoài xá, tôi cũng không nói làm gì, vì tôi biết nhan sắc của tôi khiến cô cảm thấy chán nản. Nhưng cô suy đồi đạo đức đến nỗi, kia là con gái ruột của cô, còn kia là con rể của cô. May là cậu Vinh là người cương trực và đứng đắn, chứ nếu gặp mấy thằng tào lao, nó cùng cô làm chuyện xằng bậy thiệt, vậy cô có nghĩ tới con gái cô sẽ khổ sở như thế nào không? Con bé nó có tội tình gì chứ? Cô chưa nuôi nó được ngày nào, mà giờ cô về nói muốn đưa nó qua Mỹ để bù đắp cho nó, hay là cô muốn đắp vào cuộc đời nó thêm trái ngang và đau đớn đây? Cô nhìn xem, nó không oán hận cô mà còn ra sức bênh vực và bảo vệ cô nữa. Tự hỏi bản thân cô có đáng mặt làm mẹ của nó không? Cô là mẹ đẻ hay mẹ ghẻ của nó vậy?

Tôi nhịn không nổi, nên vùi mặt vào lồng ngực của thầy để giấu đi những sự tủi thân của mình. Thầy xoa lưng tôi, sau đó nói với dượng mấy lời, mà cách thức xưng hô như người thân trong gia đình vậy.

- Thôi dượng, có gì ngày mai dượng với mẹ đây từ từ nói chuyện tiếp. Dượng nên nghỉ ngơi sau 1 chuyến bay dài mệt mỏi, và cũng để mẹ có thêm thời gian suy nghĩ về hành động của mình. Trời đã khuya lắm rồi, dượng nên giữ gìn sức khoẻ. Hai người cứ ở phòng này nghỉ ngơi, để tụi con qua phòng bên kia ngủ cũng được.

Lúc này, sau khi nghe thầy khuyên nhủ, dượng mới rời mắt từ mẹ lên nhìn anh giáo và tôi, ôn tồn nói:



- Để dượng về lại khách sạn ngủ, trả lại không gian yên bình cho bọn con. Dượng cám ơn con nhiều nha Vinh, từ giờ con gái của bà phù thuỷ này nhờ vào con cả!

Nói rồi, ông nói vọng vào bộ đàm nhỏ xíu gắn trên cổ áo mình rằng:

- Mấy đứa, vô đem bà về dùm ông!!!

Lời nói của dượng vừa dứt, ngoài cửa liền xuất hiện 2 anh chàng vệ sĩ, trông vô cùng cao to lực lưỡng trong bộ đồ đen bước vào phòng. Họ cúi đầu chào rồi tiến đến mẹ tôi, khiến bà sợ hãi thu người lại và nói:

- Tôi không về với ông đâu, không về với ông đâu!!!

Nhưng:

- Cô muốn rời xa tôi, về Mỹ đi, tôi kí giấy cho cô toại nguyện. Cô theo tôi với 2 bàn tay trắng thì lúc ra đi, cũng sẽ y như vậy. Thằng Will để lại cho tôi nuôi, vì cô không xứng đáng làm mẹ của nó nữa. Tôi như thế này là đã quá khoan dung và nhân từ với cô rồi. Tất cả là do cô tự chuốc lấy, có phước mà không biết hưởng...

Rồi dượng quay sang:

- Dượng về nha 2 con, 2 đứa cũng nghỉ sớm đi!!!

Tôi và thầy cùng cúi đầu chào khi ông đi lướt qua, và 1 anh chàng vệ sĩ vác mẹ tôi đang cảm thấy ê chề và nhục nhã trên vai rồi rời khỏi. Bà không dám đưa mắt lên nhìn tôi và thầy để chào tạm biệt, vì có còn mặt mũi nào đâu.

Khi tất cả trả lại sự yên bình cho đêm tối, đồng hồ lúc này cũng đã chỉ hơn 2 giờ khuya. Tôi và thầy cùng nhau ra đóng cửa nẻo, rồi ngồi ở ghế salon phòng khách nói chuyện do không ngủ được.

- Thầy ác ghê á!!! Thầy nghĩ sao mà đi méc chuyện này cho dượng ở bên Mỹ, để ông về đây bắt gian mẹ em tại trận như vậy hả? Sao không giải quyết trong yên ắng và êm đẹp để mẹ em còn có đường mà quay về chứ?

Tôi rụt rịt mũi, lên tiếng trách cứ và liếc mắt nhìn sang anh giáo già, trông ngấm ngầm mà chơi thâm vô cùng. Nhưng thầy bừng mắt, bặm môi quay sang tôi hằm hè lại liền:

- Nè nè, ăn nói với tui cho đàng hoàng nha. Dượng em tự về nước và đi kiếm tui nha, chứ tui không có rảnh mà gọi qua đó chơi trò tọc mạch đâu à. Do mẹ em kiếm cớ về đây để qua lại với tình nhân cũ, đã bị dượng cho người theo dõi và điều tra hết rồi. Và hôm ở nhà hàng, cũng bị người của ổng bắt gặp cảnh bà đang có ý đồ không tốt với tôi. Nên ông tức tốc bay qua bên đây liền và gặp tôi nói chuyện cả buổi chiều hôm nay. Lúc em gọi điện báo mẹ qua nhà mình chơi, dượng đã đề nghị tôi cho ông thử lòng bà, để xem bà có dám làm chuyện đồi bại ấy không. Tôi ban đầu cũng chỉ tính cách gì đó hù cho mẹ em 1 trận, để bà tự cuốn đồ về bên Mỹ tránh xa em và tôi ra. Ai ngờ đâu phút cuối, dượng em lại mượn tôi làm mồi nhử chứ. Lúc rửa chén, tôi đã nhấp nhé với mẹ em rằng, đừng đánh mất những gì mình đang có. Nhưng mẹ em quá cố chấp, cứ nghĩ rằng tôi dễ dãi và dễ dụ...Đâu có ngờ, trên đời này, chỉ có mình em dụ được tui thôi đâu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook