Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?
Chương 58: Tất cả đều sẽ phải trả giá
Hạnh Pinky
24/07/2022
Có 1 bài học dành cho 3 bà chị 'thân yêu' trong buổi chiều nay, đã thương tình cho tôi ăn no đòn và bẽ bàng với các bạn học rằng: Không phải ai mà mình muốn đụng là cũng đụng được đâu nha. Nhiều khi cái ổ mình vô tình thọc trúng, kiến lửa thôi cũng đã mừng. Không khéo là ổ kiến ba khoang đó, lủi vào chỉ có xác định...
Tôi đã khóc là do bị làm cho xấu hổ và nhục nhã, nhưng cũng lại đang quởn quởn tội nghiệp dùm 3 bà chị kia. Bởi thầy Vinh soái ca mà mọi nữ sinh trong trường thầm mến mộ, nam sinh thì vô cùng cảm phục. Hằng ngày, người thầy này vẫn lẳng lặng lên giảng đường, nhằm truyền đạt các kiến thức hiểu biết của mình cho nhiều thế hệ sinh viên của đất nước. Người mà tất cả các giáo viên trong trường dù nhỏ tuổi hay lớn tuổi, dù là nhân viên văn phòng đến chức vụ cao nhất là Hiệu trưởng của trường. Ai ai khi bắt gặp, đều phải cúi đầu chào hỏi vô cùng khép nép. Chính là Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị, kiêm Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Khổng Thành Group. Và ngôi trường Đại Học mà tôi đang theo học đây, trực thuộc tập đoàn này. Không những có 1 trường Đại Học này thôi không đâu, cũng có 2 trường Đại Học đào tạo các chuyên ngành khác có tiếng trong nước, cũng đều nằm trong dự án giáo dục lẫn đào tạo nhân tài, mà tập đoàn của thầy Vinh đang lãnh đạo và quản lý.
Đấy, tại không thích nói thôi, chứ 1 khi kể ra là cho xanh mặt xanh mày chơi hết vậy đó. Tôi vô tình biết chuyện này, là do khi học về lịch sử thành lập và quá trình phát triển của trường. Rồi về nhìn cái tên Tập Đoàn của nhà anh giáo trên các bìa hồ sơ. Đầu óc tôi đã bừng tỉnh và liền quay sang hỏi thầy để xin câu trả lời chính xác. Cuối cùng nhận về là 1 cái gật đầu đầy khiêm tốn, nhưng lại khiến tôi muốn há hốc mặt mày. Và tin tức thầy Vinh là trùm cuối mà tụi trong lớp lẫn trong trường đồn đoán nhau bao lâu nay, đã khiến tôi tin lời đồn đôi lúc cũng chính là sự thật.
Trường Đại Học tôi đang theo học, tuy là trường tư không phải trường công thuộc sự quản lý của nhà nước. Nhưng đầu vào khó khăn và khi cầm được tấm bằng ra trường, cũng giá trị không thua kém bất cứ ngôi trường công có tiếng trong nước nào. Có thể bạn sẽ có việc làm ngay khi vừa tốt nghiệp, hoặc có thể được tài trợ đi du học nếu như bạn có đủ năng lực. Bởi quy trình đào tạo sinh viên và các giáo án giảng dạy trong trường, được thu nạp từ các tư tưởng tân tiến của nước ngoài. Cũng như các giảng viên hướng dẫn trong đây toàn tiến sĩ, thạc sĩ hay phó giao sư ưu tú không. Nên chất lượng giảng dạy vô cùng chuyên nghiệp, hiện đại lẫn khá khắt khe.
Người ta thường nghĩ, trường tư sẽ có học phí đắt đỏ hơn trường công rất nhiều. Nhưng nếu bạn nghèo nhưng bạn giỏi và có đủ điểm thi để dự tuyển vào đây, bạn sẽ được hỗ trợ học phí rất nhiều. Như tôi trước khi gặp thầy và được ổng đài thọ cho tất cả, tiền học phí của tôi đã được xét duyệt do có hoàn cảnh khó khăn, và ở vùng sâu vùng xa nên được nhà trường giảm tới 70% học phí lận. Ngoài tôi ra, trong trường cũng có rất nhiều sinh viên nghèo chăm chỉ vượt khó, muốn đổi đời bằng con đường học vấn lắm ấy chứ. Vì ngôi trường này, ngoài có tiếng về chất lượng đào tạo, lại còn có tiếng là trường đại học mang trái tim nhân đạo, vì đã ươm mầm ước mơ cho biết bao nhân tài đi trước rồi. Nói tóm lược như vậy là đủ hiểu kèo này ai thắng rồi nhé! Bởi vậy, đâu đến lượt tôi mạnh mẽ đánh trả lại người ta làm chi cho nhọc xác làm gì. Vì tôi biết, mấy chị đã đụng vào tôi, coi như tối nay tôi phải đích thân lập đàn cầu siêu cho các chị rồi.
Chỉ là tôi đang sợ, khi thầy biết nguyên nhân mà tôi bị bạo lực học đường, là do người ta ghen tuông tôi với cái anh chàng mà ổng đã không muốn tôi dây dưa kia. Chắc dám ổng cũng nổi máu ghen không thua kém chị Quỳnh đâu. Ai mà nói là do tôi đi gặp trai làm chi để rồi bị quýnh cũng đáng, chắc tôi sẽ rũ bỏ sự thục nữ của mình mà xé háng người đó ra quá. Vì ngay từ đầu tôi đã biết điều né tránh anh Khải nhiều rồi nha. Tự nhiên đang ngồi làm bài, ảnh lù lù đi tới bắt chuyện, chả lẽ tôi bất lịch sự lại đuổi người ta: 'Anh là ai? Tôi không biết, anh đi ra đi” hả? Tào lao!!! Nhưng khi lâm vào giây phút đang đứng trước khuôn mặt lạnh đầy sát khí của thầy, tôi ước mình có thể xuyên không về quãng thời gian, khi anh Khải đặt chai sữa hạt sen trước mặt tôi. Lúc ấy, tôi thề tôi sẽ: 1 là đuổi ảnh đi thật, 2 là sẽ chạy thục mạng tránh xa ảnh cả mấy cây số luôn.
- EM BỊ AI ĐÁNH?
Thầy trợn lớn mắt và cũng gầm lớn giọng bức cung, khiến tôi sợ muốn rụt cần cổ lại. Nhưng trông tôi cứ lóng ngóng ấp a ấp úng, ổng bực bội gào lên tiếp:
- AI?
- Em...em bị mèo cào...chứ đâu có ai đâu?
Tôi nhắm mắt nói dối đại 1 tràng, và thế là cằm tôi bị thầy mạnh tay bóp đau hơn:
- Em không khai thiệt thì đừng có trách tôi nổi khùng lên nha!!! Nói mau!!!
Má ơi, tôi sợ hãi muốn quíu hết cả người, giờ nên khai sao đây trời, chả lẽ: “Tại em gian díu với ghệ người ta nên bị hội đồng.” Nói vậy chắc dám tôi chết trước mấy người kia luôn quá. Do đang bị thầy làm ầm ĩ để ép cung, tôi xụ mặt vội lắp bắp trả lời:
- Em...em bị hiểu lầm á. Tự nhiên em đang ngồi ở sân trường, cái bị người ta kéo đến đánh ghen.
Vừa nói, tôi vừa tí hí mắt để xem mặt mũi của thầy đang trông ra sao. Chỉ thấy môi thầy mím lại, chẳng nói chẳng rằng, ổng lột vội cái tạp dề đang đeo trên người của tôi ra, sau đó kéo tôi đi vào trong phòng ngủ với khí thế bừng bừng. Tôi chỉ biết nghe theo và vừa đi vừa cố tóm tắt sự việc cho thầy nghe, vì lo sợ mình chuẩn bị ăn đòn tới nơi bằng giọng muốn khóc:
- Anh ơi..huhu...em với anh Khải đó không có gì với nhau hết đó, em xin thề với anh luôn. Em đang ngồi làm bài, cái ảnh đến nói chuyện với em, rồi tự nhiên 3 chị đó đến sinh sự vì là người yêu của anh Khải, cũng tại vì hiểu lầm em là kẻ thứ 3 nên mới thế á...Anh làm ơn đừng quýnh em mà!!!
Cố gắng nói nhanh trước khi để thầy bùng cháy. Nhưng tôi đâu ngờ, mình lại vô ý thổi gió để cho ngòi kích nổ cháy nhanh hơn đâu.
- Cái gì??? Ba đứa lận hả??? Trời ơi, giữa trường của tôi mà dám xảy ra cái vụ bạo lực này sao???
'RẦM', thầy lôi tôi vào phòng và đóng cửa mạnh tay muốn rung chuyển cả căn hộ. Khiến tôi mặt mày tái mét, chân tay run cầm cập tóm lấy cánh tay thầy mà mếu máo:
- Anh...em sợ mà, em đâu có muốn như vậy đâu. Người ta quýnh em đau lắm nên anh đừng quýnh với đừng làm em sợ nữa mà!!!
Nước mắt tôi đã lưng tròng và cũng khiến thầy muốn thòng tim theo. Thầy cố nén lại sự tức giận như ngọn núi lửa muốn phun trào ra dung nham của mình. Nên cố hít vào 1 hơi thật sâu để khí tụ đan điền. Nhưng cứ nhìn thấy khuôn mặt chi chít dấu cào của tôi mà ổng nén không nổi. Cuối cùng phải kêu tôi:
- Đi ra lấy hộp cứu thương vào đây. Mấy cái vết này mà để lại sẹo, chắc dám tôi đốt nhà mấy con nhỏ đó quá.
Tôi vội nghe lời và chạy ra hộc tủ lấy hộp cứu thương gia đình theo ý thầy. Lúc này, anh giáo đã đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ của mình ra, và bấm máy gọi điện thoại cho ai đó. Tôi biết, thật ra thầy đang cho người dò la tin tức, để tìm hiểu những gì đã xảy ra với tôi tại trường trong chiều ngày hôm nay, bằng giọng rất âm lãnh và sặc mùi giang hồ.
Khi tôi cầm hộp cứu thương quay trở lại, anh giáo đang dựa lưng ở ghế sofa và mặt mày đăm đăm nhìn, khiến tôi lại 1 phen thập thò. Hồi đầu mới gặp bị ổng hù, tôi cũng không cảm thấy sợ bằng giây phút này đây.
Đặt đồ lên bàn và ngồi xuống cạnh thầy, tôi rụt rè nhỏ giọng:
- Sao anh dòm em hoài vậy?
Thế là anh giáo lại trợn mắt rồi cọc cằn với tôi:
- Không nhìn em chứ nhìn ai? Công nhận em gan lắm, mới ăn trưa với tôi xong là đi gặp trai trẻ liền. Trước khi xử 3 con nhỏ kia, tôi phải hỏi tội em trước đây.
Tôi biết thế nào thầy cũng sẽ không bỏ qua cho tôi vụ này. Trên trường thì bị người ta dần, về tới nhà cũng đến lượt ổng xử tôi cũng vì ghen. Hic, sao số phận tôi nó hẩm hiu và tối ngày bị người khác uy hiếp như thế này chứ? Cảm thấy buồn phiền trong lòng, nên tôi ảo não đưa mắt lên nhìn thầy. Do trước đó, tôi cũng đã trần tình là anh Khải đến tìm và nói chuyện với tôi trước, mà thầy không tin nên tôi cũng chả biết phải nói gì nữa. Bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, bây giờ tôi mặc thầy muốn buộc tội tôi sao thì buộc đi.
Trông thấy tôi tự nhiên im thin thít như thế, thầy chau mày nhìn tôi và lại kiếm chuyện:
- Cái mặt lầm lì này là như thế nào đây? Chả lẽ em để yên cho 3 con đó nó tẩn em hả? Nãy giờ cứ nhìn thấy mấy vết xước trên mặt em, là máu trong người tôi nó muốn sôi sùng sục bốc khói lên luôn đó biết chưa?
Bộ thầy tưởng tôi muốn để yên cho người ta quýnh lắm sao? Thà tay đôi solo 1 chọi 1 đi, người ta quýnh tôi 10, thì tôi cũng phải đánh trả lại 8 hoặc 9. Mà bà mẹ, đây có tới 3 con gấu lận, con nào con nấy cao to hơn tôi hỏi sao mà tôi dập lại nổi cơ chứ. Cứ muốn ngóc mặt để giơ nắm đấm lên bụp lại, là bị úp đầu dìm xuống không ngoi lên được luôn. Vì lùn cũng là cái tội, đi đánh lộn toàn bị đánh phủ đầu không.
Tôi ấm ức, mắt rươm rướm mếu mỏ nói với thầy, như trẻ em bị bạn đánh về méc phụ huynh của mình vậy:
- Em quýnh không có lại mà, chứ có phải là em để yên cho người ta quýnh đâu. Mấy người đó bao vây xung quanh em, mà ai nấy cũng cao hơn em hết trơn á. Anh nghĩ coi, 3 đánh 1 không chột cũng què, em không què là may lắm rồi đó.
Thầy nghe tôi lên tiếng trần tình, mặt trông càng khó coi hơn. Ổng mở hộp cứu thương và lấy ra 1 lọ thuốc. Tay mở nắp, mặt thầy hằm hè vừa nghiến răng vừa nguy hiểm nói với tôi rằng:
- Em mà què, chắc dám tôi cũng bẻ lọi giò mấy con nhỏ đó.
Đù, giờ trông thầy đúng giang hồ thứ thiệt luôn. Anh im im vậy chứ, đụng chuyện 1 cái anh làm cho tới bến. Kéo tôi lại gần, anh giáo vén tóc tai tôi cho gọn gàng, và bắt đầu xức thuốc lên những vết trầy trên khuôn mặt bé ốc tiêu của ổng. Tôi bị rát khiến mặt mày hơi nhăn nhó lại không dám kêu la. Nhưng thầy vốn rất tâm lý, trông thấy tôi như thế liền chấm thuốc nhẹ tay hơn. Miệng vẫn khoái móc mỉa tôi lắm:
- Cái tật đi gặp trai là bị vậy đó. Vừa.
Khó ưa dễ sợ, con nhà người ta bị đánh tơi tả thế này mà còn la vừa. Tôi đang cau mặt vì đau, nghe ổng nói thế, môi miệng liền bặm lại và cảm thấy tức không nói nên lời. Ít ra ổng nên nói vài câu nào đó ủi an dỗ dành tâm hồn đang bị tổn thương của tôi đi, nhưng không. Về trông thấy cái là hùng hổ mắng tôi ào ào, như thể tôi là đứa đi quýnh con nhà người ta trước vậy. Rồi còn không tin tưởng, kêu tôi đi gặp trai nữa mới tủi. Nên tôi đưa đôi mắt ngấn lệ của mình lên nhìn thầy đầy bất mãn, rồi né mặt không cho ổng xức thuốc luôn.
- Cái thái độ gì đây? Tôi quýnh chết em nha, để yên cái mặt coi. truyện đam mỹ
- Em không cần thầy quan tâm.
Tôi giận thầy đó, nên lầm lì đáp trả mà chẳng buồn sợ ổng nữa. Quýnh được thì quýnh chết tôi luôn đi, cứ hù hoài.
- Chứ em muốn ai quan tâm đây? Hay là cái thằng tên Khải đó hả?
Nữa, ổng cứ thích đay nghiến tôi về chuyện với anh Khải hoài sao? Bộ tôi sinh ra là để người ta bắt nạt và ăn hiếp sao? Ngay tại giây phút này, ý định muốn chống đối trong tôi ùn ùn kéo đến. Thế là tôi dũng cảm trả lời thầy bằng giọng hết sức đanh đá:
- Vâng, em muốn anh ấy quan tâm em cơ, đã vừa lòng thầy chưa?
Cha chả cái con ốc tiêu láo toét, bữa nay ăn gan hùm mật gấu rồi, nên mới dám bén mỏ trả treo chọc tức anh giáo. Khiến ổng ném cái tuýp thuốc xuống bàn và nổi sừng cồ lên với tôi:
- Nói lại lần nữa nghe coi!
Giờ sao đây ta? Chọc gan ổng thêm hay tôi nên khoanh tay xin lỗi thầy đây? Nhưng chả lẽ tôi cứ để bị áp bức hoài như thế này? Nên mặc dù sợ muốn té đái ở trong quần, vì bộ dạng đang muốn lột da tôi tới nơi của thầy. Tôi liền nhắm mắt và 2 tay cũng nắm chặt lại, can đảm lên giọng nói lèo 1 hơi:
- Thấy muốn quýnh thì cứ quýnh chết rồi chôn em luôn đi. Ai trên đời này cũng đều muốn ăn hiếp em hết thì em sống làm cái gì nữa?
Lúc này tôi vẫn nhắm chặt đôi mắt của mình, và đang chờ thầy chuẩn bị giáng xuống tôi vài cái nhéo, cắn, xách lỗ tai, hay cú đầu sao sao đó. Nhưng trái ngược với ý nghĩ trong đầu tôi, cơn thịnh nộ của thầy chỉ vì những câu nói tủi hờn của tôi vừa phát ra mà chợt tan biến. Chắc lương tâm của ổng đã được thức tỉnh rồi.
Anh giáo bỗng trở nên trầm lặng, không chần chừ kéo tôi đang trong trạng thái chờ chết vào lòng mình và thầy dỗ dành:
- Trên đời này, chỉ có tôi được phép ăn hiếp em thôi. Ngoài tôi ra, ai mà có ý xâm phạm đến em. Tất cả đều sẽ phải trả giá!
Lạy, mình ổng thôi là tôi đã đủ chết lên chết xuống rồi. Nhưng khi tôi chuẩn bị mài mỏ nói thêm vài lời với thầy. Thì điện thoại của thầy đang được đặt trên bàn bỗng reo lên, báo có cuộc gọi đến. Vẫn ôm tôi vào lòng để vuốt ve, thầy bắt máy trả lời và nghe người bên đầu dây kia trình bày việc gì đó 1 lúc. Sau đó, đôi mắt thâm sâu của anh giáo bỗng loé lên vài tia ngang tàng:
- Nội trong 1 tiếng đồng hồ, những bài viết, clip hay những hình ảnh không hay về người của tôi, đang được bọn trên không gian mạng truyền tay nhau. Tất cả đều phải bị bay màu...Phó Hiệu Trưởng sao? Nếu có hành vi bao che và dung túng cho con gái ổng, thì thanh lý nhanh hợp đồng luôn đi...Còn nữa, cũng đã trên 18 tuổi hết rồi nhỉ? Láo nháo quá thì nhờ mấy người bên bộ công an, cho truy cứu trách nhiệm hình sự, rồi đẩy đi cải tạo mấy năm để phục hồi nhân phẩm cũng được.
Tôi đã khóc là do bị làm cho xấu hổ và nhục nhã, nhưng cũng lại đang quởn quởn tội nghiệp dùm 3 bà chị kia. Bởi thầy Vinh soái ca mà mọi nữ sinh trong trường thầm mến mộ, nam sinh thì vô cùng cảm phục. Hằng ngày, người thầy này vẫn lẳng lặng lên giảng đường, nhằm truyền đạt các kiến thức hiểu biết của mình cho nhiều thế hệ sinh viên của đất nước. Người mà tất cả các giáo viên trong trường dù nhỏ tuổi hay lớn tuổi, dù là nhân viên văn phòng đến chức vụ cao nhất là Hiệu trưởng của trường. Ai ai khi bắt gặp, đều phải cúi đầu chào hỏi vô cùng khép nép. Chính là Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị, kiêm Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Khổng Thành Group. Và ngôi trường Đại Học mà tôi đang theo học đây, trực thuộc tập đoàn này. Không những có 1 trường Đại Học này thôi không đâu, cũng có 2 trường Đại Học đào tạo các chuyên ngành khác có tiếng trong nước, cũng đều nằm trong dự án giáo dục lẫn đào tạo nhân tài, mà tập đoàn của thầy Vinh đang lãnh đạo và quản lý.
Đấy, tại không thích nói thôi, chứ 1 khi kể ra là cho xanh mặt xanh mày chơi hết vậy đó. Tôi vô tình biết chuyện này, là do khi học về lịch sử thành lập và quá trình phát triển của trường. Rồi về nhìn cái tên Tập Đoàn của nhà anh giáo trên các bìa hồ sơ. Đầu óc tôi đã bừng tỉnh và liền quay sang hỏi thầy để xin câu trả lời chính xác. Cuối cùng nhận về là 1 cái gật đầu đầy khiêm tốn, nhưng lại khiến tôi muốn há hốc mặt mày. Và tin tức thầy Vinh là trùm cuối mà tụi trong lớp lẫn trong trường đồn đoán nhau bao lâu nay, đã khiến tôi tin lời đồn đôi lúc cũng chính là sự thật.
Trường Đại Học tôi đang theo học, tuy là trường tư không phải trường công thuộc sự quản lý của nhà nước. Nhưng đầu vào khó khăn và khi cầm được tấm bằng ra trường, cũng giá trị không thua kém bất cứ ngôi trường công có tiếng trong nước nào. Có thể bạn sẽ có việc làm ngay khi vừa tốt nghiệp, hoặc có thể được tài trợ đi du học nếu như bạn có đủ năng lực. Bởi quy trình đào tạo sinh viên và các giáo án giảng dạy trong trường, được thu nạp từ các tư tưởng tân tiến của nước ngoài. Cũng như các giảng viên hướng dẫn trong đây toàn tiến sĩ, thạc sĩ hay phó giao sư ưu tú không. Nên chất lượng giảng dạy vô cùng chuyên nghiệp, hiện đại lẫn khá khắt khe.
Người ta thường nghĩ, trường tư sẽ có học phí đắt đỏ hơn trường công rất nhiều. Nhưng nếu bạn nghèo nhưng bạn giỏi và có đủ điểm thi để dự tuyển vào đây, bạn sẽ được hỗ trợ học phí rất nhiều. Như tôi trước khi gặp thầy và được ổng đài thọ cho tất cả, tiền học phí của tôi đã được xét duyệt do có hoàn cảnh khó khăn, và ở vùng sâu vùng xa nên được nhà trường giảm tới 70% học phí lận. Ngoài tôi ra, trong trường cũng có rất nhiều sinh viên nghèo chăm chỉ vượt khó, muốn đổi đời bằng con đường học vấn lắm ấy chứ. Vì ngôi trường này, ngoài có tiếng về chất lượng đào tạo, lại còn có tiếng là trường đại học mang trái tim nhân đạo, vì đã ươm mầm ước mơ cho biết bao nhân tài đi trước rồi. Nói tóm lược như vậy là đủ hiểu kèo này ai thắng rồi nhé! Bởi vậy, đâu đến lượt tôi mạnh mẽ đánh trả lại người ta làm chi cho nhọc xác làm gì. Vì tôi biết, mấy chị đã đụng vào tôi, coi như tối nay tôi phải đích thân lập đàn cầu siêu cho các chị rồi.
Chỉ là tôi đang sợ, khi thầy biết nguyên nhân mà tôi bị bạo lực học đường, là do người ta ghen tuông tôi với cái anh chàng mà ổng đã không muốn tôi dây dưa kia. Chắc dám ổng cũng nổi máu ghen không thua kém chị Quỳnh đâu. Ai mà nói là do tôi đi gặp trai làm chi để rồi bị quýnh cũng đáng, chắc tôi sẽ rũ bỏ sự thục nữ của mình mà xé háng người đó ra quá. Vì ngay từ đầu tôi đã biết điều né tránh anh Khải nhiều rồi nha. Tự nhiên đang ngồi làm bài, ảnh lù lù đi tới bắt chuyện, chả lẽ tôi bất lịch sự lại đuổi người ta: 'Anh là ai? Tôi không biết, anh đi ra đi” hả? Tào lao!!! Nhưng khi lâm vào giây phút đang đứng trước khuôn mặt lạnh đầy sát khí của thầy, tôi ước mình có thể xuyên không về quãng thời gian, khi anh Khải đặt chai sữa hạt sen trước mặt tôi. Lúc ấy, tôi thề tôi sẽ: 1 là đuổi ảnh đi thật, 2 là sẽ chạy thục mạng tránh xa ảnh cả mấy cây số luôn.
- EM BỊ AI ĐÁNH?
Thầy trợn lớn mắt và cũng gầm lớn giọng bức cung, khiến tôi sợ muốn rụt cần cổ lại. Nhưng trông tôi cứ lóng ngóng ấp a ấp úng, ổng bực bội gào lên tiếp:
- AI?
- Em...em bị mèo cào...chứ đâu có ai đâu?
Tôi nhắm mắt nói dối đại 1 tràng, và thế là cằm tôi bị thầy mạnh tay bóp đau hơn:
- Em không khai thiệt thì đừng có trách tôi nổi khùng lên nha!!! Nói mau!!!
Má ơi, tôi sợ hãi muốn quíu hết cả người, giờ nên khai sao đây trời, chả lẽ: “Tại em gian díu với ghệ người ta nên bị hội đồng.” Nói vậy chắc dám tôi chết trước mấy người kia luôn quá. Do đang bị thầy làm ầm ĩ để ép cung, tôi xụ mặt vội lắp bắp trả lời:
- Em...em bị hiểu lầm á. Tự nhiên em đang ngồi ở sân trường, cái bị người ta kéo đến đánh ghen.
Vừa nói, tôi vừa tí hí mắt để xem mặt mũi của thầy đang trông ra sao. Chỉ thấy môi thầy mím lại, chẳng nói chẳng rằng, ổng lột vội cái tạp dề đang đeo trên người của tôi ra, sau đó kéo tôi đi vào trong phòng ngủ với khí thế bừng bừng. Tôi chỉ biết nghe theo và vừa đi vừa cố tóm tắt sự việc cho thầy nghe, vì lo sợ mình chuẩn bị ăn đòn tới nơi bằng giọng muốn khóc:
- Anh ơi..huhu...em với anh Khải đó không có gì với nhau hết đó, em xin thề với anh luôn. Em đang ngồi làm bài, cái ảnh đến nói chuyện với em, rồi tự nhiên 3 chị đó đến sinh sự vì là người yêu của anh Khải, cũng tại vì hiểu lầm em là kẻ thứ 3 nên mới thế á...Anh làm ơn đừng quýnh em mà!!!
Cố gắng nói nhanh trước khi để thầy bùng cháy. Nhưng tôi đâu ngờ, mình lại vô ý thổi gió để cho ngòi kích nổ cháy nhanh hơn đâu.
- Cái gì??? Ba đứa lận hả??? Trời ơi, giữa trường của tôi mà dám xảy ra cái vụ bạo lực này sao???
'RẦM', thầy lôi tôi vào phòng và đóng cửa mạnh tay muốn rung chuyển cả căn hộ. Khiến tôi mặt mày tái mét, chân tay run cầm cập tóm lấy cánh tay thầy mà mếu máo:
- Anh...em sợ mà, em đâu có muốn như vậy đâu. Người ta quýnh em đau lắm nên anh đừng quýnh với đừng làm em sợ nữa mà!!!
Nước mắt tôi đã lưng tròng và cũng khiến thầy muốn thòng tim theo. Thầy cố nén lại sự tức giận như ngọn núi lửa muốn phun trào ra dung nham của mình. Nên cố hít vào 1 hơi thật sâu để khí tụ đan điền. Nhưng cứ nhìn thấy khuôn mặt chi chít dấu cào của tôi mà ổng nén không nổi. Cuối cùng phải kêu tôi:
- Đi ra lấy hộp cứu thương vào đây. Mấy cái vết này mà để lại sẹo, chắc dám tôi đốt nhà mấy con nhỏ đó quá.
Tôi vội nghe lời và chạy ra hộc tủ lấy hộp cứu thương gia đình theo ý thầy. Lúc này, anh giáo đã đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ của mình ra, và bấm máy gọi điện thoại cho ai đó. Tôi biết, thật ra thầy đang cho người dò la tin tức, để tìm hiểu những gì đã xảy ra với tôi tại trường trong chiều ngày hôm nay, bằng giọng rất âm lãnh và sặc mùi giang hồ.
Khi tôi cầm hộp cứu thương quay trở lại, anh giáo đang dựa lưng ở ghế sofa và mặt mày đăm đăm nhìn, khiến tôi lại 1 phen thập thò. Hồi đầu mới gặp bị ổng hù, tôi cũng không cảm thấy sợ bằng giây phút này đây.
Đặt đồ lên bàn và ngồi xuống cạnh thầy, tôi rụt rè nhỏ giọng:
- Sao anh dòm em hoài vậy?
Thế là anh giáo lại trợn mắt rồi cọc cằn với tôi:
- Không nhìn em chứ nhìn ai? Công nhận em gan lắm, mới ăn trưa với tôi xong là đi gặp trai trẻ liền. Trước khi xử 3 con nhỏ kia, tôi phải hỏi tội em trước đây.
Tôi biết thế nào thầy cũng sẽ không bỏ qua cho tôi vụ này. Trên trường thì bị người ta dần, về tới nhà cũng đến lượt ổng xử tôi cũng vì ghen. Hic, sao số phận tôi nó hẩm hiu và tối ngày bị người khác uy hiếp như thế này chứ? Cảm thấy buồn phiền trong lòng, nên tôi ảo não đưa mắt lên nhìn thầy. Do trước đó, tôi cũng đã trần tình là anh Khải đến tìm và nói chuyện với tôi trước, mà thầy không tin nên tôi cũng chả biết phải nói gì nữa. Bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, bây giờ tôi mặc thầy muốn buộc tội tôi sao thì buộc đi.
Trông thấy tôi tự nhiên im thin thít như thế, thầy chau mày nhìn tôi và lại kiếm chuyện:
- Cái mặt lầm lì này là như thế nào đây? Chả lẽ em để yên cho 3 con đó nó tẩn em hả? Nãy giờ cứ nhìn thấy mấy vết xước trên mặt em, là máu trong người tôi nó muốn sôi sùng sục bốc khói lên luôn đó biết chưa?
Bộ thầy tưởng tôi muốn để yên cho người ta quýnh lắm sao? Thà tay đôi solo 1 chọi 1 đi, người ta quýnh tôi 10, thì tôi cũng phải đánh trả lại 8 hoặc 9. Mà bà mẹ, đây có tới 3 con gấu lận, con nào con nấy cao to hơn tôi hỏi sao mà tôi dập lại nổi cơ chứ. Cứ muốn ngóc mặt để giơ nắm đấm lên bụp lại, là bị úp đầu dìm xuống không ngoi lên được luôn. Vì lùn cũng là cái tội, đi đánh lộn toàn bị đánh phủ đầu không.
Tôi ấm ức, mắt rươm rướm mếu mỏ nói với thầy, như trẻ em bị bạn đánh về méc phụ huynh của mình vậy:
- Em quýnh không có lại mà, chứ có phải là em để yên cho người ta quýnh đâu. Mấy người đó bao vây xung quanh em, mà ai nấy cũng cao hơn em hết trơn á. Anh nghĩ coi, 3 đánh 1 không chột cũng què, em không què là may lắm rồi đó.
Thầy nghe tôi lên tiếng trần tình, mặt trông càng khó coi hơn. Ổng mở hộp cứu thương và lấy ra 1 lọ thuốc. Tay mở nắp, mặt thầy hằm hè vừa nghiến răng vừa nguy hiểm nói với tôi rằng:
- Em mà què, chắc dám tôi cũng bẻ lọi giò mấy con nhỏ đó.
Đù, giờ trông thầy đúng giang hồ thứ thiệt luôn. Anh im im vậy chứ, đụng chuyện 1 cái anh làm cho tới bến. Kéo tôi lại gần, anh giáo vén tóc tai tôi cho gọn gàng, và bắt đầu xức thuốc lên những vết trầy trên khuôn mặt bé ốc tiêu của ổng. Tôi bị rát khiến mặt mày hơi nhăn nhó lại không dám kêu la. Nhưng thầy vốn rất tâm lý, trông thấy tôi như thế liền chấm thuốc nhẹ tay hơn. Miệng vẫn khoái móc mỉa tôi lắm:
- Cái tật đi gặp trai là bị vậy đó. Vừa.
Khó ưa dễ sợ, con nhà người ta bị đánh tơi tả thế này mà còn la vừa. Tôi đang cau mặt vì đau, nghe ổng nói thế, môi miệng liền bặm lại và cảm thấy tức không nói nên lời. Ít ra ổng nên nói vài câu nào đó ủi an dỗ dành tâm hồn đang bị tổn thương của tôi đi, nhưng không. Về trông thấy cái là hùng hổ mắng tôi ào ào, như thể tôi là đứa đi quýnh con nhà người ta trước vậy. Rồi còn không tin tưởng, kêu tôi đi gặp trai nữa mới tủi. Nên tôi đưa đôi mắt ngấn lệ của mình lên nhìn thầy đầy bất mãn, rồi né mặt không cho ổng xức thuốc luôn.
- Cái thái độ gì đây? Tôi quýnh chết em nha, để yên cái mặt coi. truyện đam mỹ
- Em không cần thầy quan tâm.
Tôi giận thầy đó, nên lầm lì đáp trả mà chẳng buồn sợ ổng nữa. Quýnh được thì quýnh chết tôi luôn đi, cứ hù hoài.
- Chứ em muốn ai quan tâm đây? Hay là cái thằng tên Khải đó hả?
Nữa, ổng cứ thích đay nghiến tôi về chuyện với anh Khải hoài sao? Bộ tôi sinh ra là để người ta bắt nạt và ăn hiếp sao? Ngay tại giây phút này, ý định muốn chống đối trong tôi ùn ùn kéo đến. Thế là tôi dũng cảm trả lời thầy bằng giọng hết sức đanh đá:
- Vâng, em muốn anh ấy quan tâm em cơ, đã vừa lòng thầy chưa?
Cha chả cái con ốc tiêu láo toét, bữa nay ăn gan hùm mật gấu rồi, nên mới dám bén mỏ trả treo chọc tức anh giáo. Khiến ổng ném cái tuýp thuốc xuống bàn và nổi sừng cồ lên với tôi:
- Nói lại lần nữa nghe coi!
Giờ sao đây ta? Chọc gan ổng thêm hay tôi nên khoanh tay xin lỗi thầy đây? Nhưng chả lẽ tôi cứ để bị áp bức hoài như thế này? Nên mặc dù sợ muốn té đái ở trong quần, vì bộ dạng đang muốn lột da tôi tới nơi của thầy. Tôi liền nhắm mắt và 2 tay cũng nắm chặt lại, can đảm lên giọng nói lèo 1 hơi:
- Thấy muốn quýnh thì cứ quýnh chết rồi chôn em luôn đi. Ai trên đời này cũng đều muốn ăn hiếp em hết thì em sống làm cái gì nữa?
Lúc này tôi vẫn nhắm chặt đôi mắt của mình, và đang chờ thầy chuẩn bị giáng xuống tôi vài cái nhéo, cắn, xách lỗ tai, hay cú đầu sao sao đó. Nhưng trái ngược với ý nghĩ trong đầu tôi, cơn thịnh nộ của thầy chỉ vì những câu nói tủi hờn của tôi vừa phát ra mà chợt tan biến. Chắc lương tâm của ổng đã được thức tỉnh rồi.
Anh giáo bỗng trở nên trầm lặng, không chần chừ kéo tôi đang trong trạng thái chờ chết vào lòng mình và thầy dỗ dành:
- Trên đời này, chỉ có tôi được phép ăn hiếp em thôi. Ngoài tôi ra, ai mà có ý xâm phạm đến em. Tất cả đều sẽ phải trả giá!
Lạy, mình ổng thôi là tôi đã đủ chết lên chết xuống rồi. Nhưng khi tôi chuẩn bị mài mỏ nói thêm vài lời với thầy. Thì điện thoại của thầy đang được đặt trên bàn bỗng reo lên, báo có cuộc gọi đến. Vẫn ôm tôi vào lòng để vuốt ve, thầy bắt máy trả lời và nghe người bên đầu dây kia trình bày việc gì đó 1 lúc. Sau đó, đôi mắt thâm sâu của anh giáo bỗng loé lên vài tia ngang tàng:
- Nội trong 1 tiếng đồng hồ, những bài viết, clip hay những hình ảnh không hay về người của tôi, đang được bọn trên không gian mạng truyền tay nhau. Tất cả đều phải bị bay màu...Phó Hiệu Trưởng sao? Nếu có hành vi bao che và dung túng cho con gái ổng, thì thanh lý nhanh hợp đồng luôn đi...Còn nữa, cũng đã trên 18 tuổi hết rồi nhỉ? Láo nháo quá thì nhờ mấy người bên bộ công an, cho truy cứu trách nhiệm hình sự, rồi đẩy đi cải tạo mấy năm để phục hồi nhân phẩm cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.