Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?
Chương 99: Thật may quá!
Hạnh Pinky
24/07/2022
Khi trong đầu tôi khóc thét lên tiếng 'KHÔNGGG' vì đang bị xâm hại tình dục. Bỗng từ phía ngoài cửa của căn nhà chòi lụp xụp này, có những luồng gió rất mạnh lao vào và ập đến chỗ 3 tên lưu manh đang muốn giở trò đồi bại với tôi. Cả cơ thể tôi nhanh chóng được chúng buông ra, và rồi tôi nghe 3 tên ấy hét thất thanh đồng loạt 1 tiếng té xuống đầy đau đớn. Cũng trong ngay giây phút may mắn ấy, các lớp áo trên người tôi được ai đó nhanh chóng túm lại trước ngực, và cạp quần cũng được kéo lên về vị trí cũ. Có 1 chiếc áo măng tô dày cộm to lớn đắp ngay xuống cơ thể run lẩy bẩy và tái mét của tôi. Mùi gỗ nam tính vô cùng quen thuộc, dù có bị 'covid' tôi cũng có thể nhận ra được là của ai. Nó vương vấn trên chiếc áo khoác cũng bao phủ lấy tôi như muốn trấn an tinh thần của tôi luôn vậy. Khiến tôi mừng rỡ muốn ngất luôn tại chỗ. Cuối cùng anh giáo thân yêu của tôi cũng đã tìm được tôi rồi. Tạ ơn trời đất!
Khi tôi vừa nhận ra chiếc áo đang che trên thân là của chồng mình, mà chưa cần nhìn thấy mặt mũi của ổng để xác minh cho chính xác, cũng là lúc cái miệng tê cứng của tôi đang bị nhét tấm khăn được trả tự do. Phút chốc, cả cơ thể tôi lại tiếp tục được ai đó bế bổng lên cách đầy thân quen, nên tôi mau mắn ú ớ làm nũng:”Anh ơi!!! huhu”. Nước mắt tôi lại 1 lần nữa trào ra ướt nhạt nhoà, nhưng không phải vì sợ nữa mà là vì cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Thầy vẫn chưa chịu tháo tấm khăn che mắt của tôi xuống vì sợ tôi nhìn thấy những thứ không hay. Ổng ôm tôi vùi sâu vào cơ thể ấm áp của mình và đáp lại lời tôi với đầy vẻ cưng nựng:
- Anh đây ốc tiêu, em đừng sợ nữa, anh thương!!!
Vâng, cái giọng nói mang âm trầm hay la mắng quở trách tôi, bữa nay sao lại nghe thân thương dạt dào như thế. Khiến tôi nghe xong lại càng muốn rúc đầu vào mình ổng chặt thêm. Giây phút này tôi đâu hề hay biết, miệng của thầy đang ngọt ngào với tôi vậy thôi, nhưng thực chất đôi mắt sắc lẹm đỏ au nổi đầy gân máu đỏ của ổng đang hướng thẳng đến 3 tên tội phạm kia. Khuôn mặt hằm hằm sát khí ánh lên màu đỏ của đống lửa nhỏ gần ngay đó, càng điểm tô cho thầy thêm nhiều phần dữ tợn. Như thể ổng muốn tự tay bửa đôi đầu, bắt chúng trả giá với những hành động dám cả ga đụng đến cực hạn máu chó giang hồ của ổng. Đúng là quả thần thái này khiến chúng muốn té đái trong quần ngay tại chỗ.
Lúc này, bên cạnh những tiếng la oai oái xin tha mạng của 3 tên bắt cóc, bỗng có 1 giọng nói đàn ông khác rất mạnh mẽ và chứa đầy quyền uy, pha lẫn chút cao ngạo ngang tàng vang lên bên tai tôi. Và tôi đoán người này chắc cũng tầm 3 mươi mấy tuổi cỡ anh chồng nhà mình. Tướng tá và mặt tiền ra sao tôi vẫn chưa được nhìn thấy, nhưng xem ra cách xưng hô có vẻ rất thân quen với thầy.
Người này dường như rất hiểu thầy, nên lần đầu tiên được trông thấy khuôn mặt không còn tính nhân văn của bạn mình, liền hiểu ý kêu thầy ẵm tôi đi trước, e sợ án mạng sẽ xảy ra đến nơi. Bởi nếu nóng nảy bồng bột để 3 tên này chết liền ngay tại đây, thì kẻ đứng sau bức màn sẽ chưa được tóm và không chừng tôi sẽ còn bị ám hại lần sau nữa. Vì diệt cỏ là phải diệt tận gốc, triệt mối là phải triệt tận ổ.
- Ông bế vợ ông ra ngoài rồi về khách sạn trước đi, mọi việc còn lại cứ yên tâm để tôi xử lý. Ngày mai tôi sẽ qua ông.
Lúc này, anh Uy và anh Minh cũng phụ người đàn ông kia, lấy cớ khuyên thầy nên trở về khách sạn để bác sĩ xem xét tôi ra sao. Lúc này mới khiến thầy ráng nuốt cục nghẹn của mình vào trong và dìm cơn ác tính của mình xuống mà ẵm tôi ra ngoài. Tôi có thể cảm nhận rõ cả cơ thể của ổng rắn lại, như muốn kiềm chế cơn giận dữ cuồn cuộn khói lửa trong lòng mình. Hiểu ý các anh, nên tôi cũng lên tiếng trấn an thầy đang cúi người ẵm tôi ra khỏi căn chòi lụp xụp:
- Em không sao đâu anh ơi! Anh đưa em về đi mà, mình đừng ở đây nữa!
Và thầy đáp lại tôi bằng giọng nói với sợi dây thanh quản đã giãn nở ra rất nhiều:
- Uhm, anh đưa em về liền.
Khi tôi đã được thầy đưa ra ngoài, cũng là lúc những tiếng hét thất thanh van xin được tha thứ, và hứa sẽ hợp tác điều tra chứa đầy sự đau đớn của những tên tội phạm lại tiếp tục vọng ra từ phía sau lưng của chúng tôi. Vậy là những tên ấy đang bị lấy lời khai để tìm ra manh mối kẻ đã thuê mướn chúng làm vụ này.
Mưa ngoài trời vẫn rả rích rơi và cái giá lạnh thấu xương của rừng núi vẫn mỗi khắc 1 tê tái, vì trời càng lúc càng về đêm rồi. Sau khi cởi trói và tháo bịt mắt cho tôi, thầy quấn chặt tôi trong chiếc áo khoác và ẵm tôi băng qua cánh rừng đen tối để ra đường cái trở về khách sạn. Dù cho tôi có xin thầy hãy để tôi đi bộ được rồi, bởi tôi lo sợ thầy bế tôi đi đường xa trong khung cảnh rừng núi thế này sẽ rất cực nhọc và mất sức. Nhưng ổng vẫn 1 mực nhất quyết không cho tôi chạm chân xuống dưới bùn đất dù chỉ 1 cái móng giò. Cứ như thể sợ buông tay ra sẽ lạc tôi mất vậy.
- Anh để em tự đi được mà, anh cho em xuống đi anh.
- Không, em làm ơn ngồi yên cho anh đi, ôm anh cho thật chặt vào.
Khi được tháo khăn che mắt ra, tôi mới có dịp được nhìn tường tận quang cảnh khu rừng nơi tôi vừa được đưa vào cách đây không lâu, nay đã được giải cứu đem ra trở lại rồi. Nhưng giờ nó có tối tăm và ẩn chứa nhiều điều nguy hiểm đi chăng nữa, tôi cũng chẳng còn cảm thấy nó đáng sợ mà đổ run rẩy nữa đâu, vì anh giáo - đại ca bảo kê tôi xưa nay đang ở đây rồi.
Ngoài thầy, cùng anh Uy, anh Minh và anh Thiên trong đội hậu vệ của ổng. Còn có cả mấy anh đội binh đặc chủng thuộc Lữ đoàn đặc công 131 đóng quân ở Lào Cai đến giải cứu tôi nữa đó. Một vài anh còn đang ở trong căn chòi cùng chỉ huy của mình xử lý và áp giải 3 tên tội phạm. Những anh còn lại thì đang mở đường và hộ tống 'team' của thầy ra khỏi bìa rừng. Đúng là không hổ danh lính đặc công của Quân Đội Nhân Dân, hành động theo hướng 'tinh - gọn - chất lượng cao' mà. Chỉ trong chưa đầy 20 phút đi bộ, các anh đã mở đường chóng vánh cho chúng tôi ra xe đang đợi sẵn để đưa chúng tôi về lại khách sạn rồi.
Mà ngẫm lại cũng cho con xin lỗi ông Trời, ban nãy con có oán than ông rất nhiều, thì bây giờ cho con xin được rút lại những lời nói bồng bột ấy nha. Vì ông vẫn còn thương tình chiếu cố đến cái mạng hèn này của con quá! Con đa tạ ông ạ!
Khi tôi đã được đặt yên vị ở trên hàng ghế sau của 1 chiếc Land Rover, hệ thống sưởi ấm trên xe lập tức được mở. Và bánh xe cũng nhanh chóng lăn đi khởi hành cùng với 1 vài chiếc xe địa hình khác. Nguyên 1 phái đoàn được cử đến chỉ để giải cứu 1 con ốc tiêu bé nhỏ như tôi thật là có chút hơi lố. Ừa, mà tôi bé nhỏ và chỉ là 1 hạt bụi trong thế giới bao la mênh mông rộng lớn như thế này, nhưng trong tim anh giáo, tôi là kim cương hột lựu của ổng đó. Sứt mẻ miếng nào là ổng giãy đành đạch lên cho coi. Đó, cứ nhìn ổng kìa, từ lúc trên xe tới giờ ổng cứ ôm lấy tôi rồi xuýt xoa mấy vết xước trên má tôi do bị cành cây cứa vào, và cả vết tấy do bị mấy cha lưu manh kia táng nữa. Mà trông cặp mắt của thầy đỏ ke à, tôi không rõ là do bị dồn nén cơn giận dữ quá mức hay do thầy muốn đổ lệ vì tôi nữa. Như kiểu 5 phần muốn giết người, 5 phần thấy xót xa vậy.
Đôi bàn tay ẩm ướt do mới đi mưa về của ổng không ngừng xoa nắn đôi bàn tay bé nhỏ của tôi, rồi chốc chốc thổi phù phù vào chúng vì muốn chúng hồng hào ấm áp trở lại. Tôi đưa mắt dõi nhìn từng hành động yêu thương của thầy, cả tóc tai lẫn quần áo của thầy cũng đã ướt nước mưa có khác gì tôi đâu. Nghĩ tới việc anh chồng mới lặn lội ẳm tôi đi cả 1 quãng đường dài, nên tôi nhìn ổng bằng đôi mắt rưng rưng và lợm giọng hỏi:
- Anh có mệt không?
Thầy nhanh chóng lắc đầu, rồi đặt môi hôn lên lòng bàn tay nhỏ nhắn của tôi. Ngay sau đó, ổng cũng lợm giọng theo tôi luôn:
- Anh không mệt, em vẫn còn bình an là anh khoẻ liền rồi. Tưởng tượng vừa nãy anh mà đến chậm 1 bước, em lỡ có xảy ra chuyện gì chắc anh chết mất thôi!
Nói rồi, thầy vội ôm chặt lấy tôi rồi hôn hít tôi không ngừng nghỉ, miệng cứ thế thủ thỉ cho mình tôi nghe rằng:
- Thật may quá, cục cưng của anh không sao rồi, thật may quá!
Có lẽ, đây là lần đầu tiên cả anh Uy lẫn anh Minh, sau bao nhiêu năm làm việc ở bên cạnh thầy, cũng chưa bao giờ được chứng kiến người Sếp vốn rất điềm đạm và giữ trầm tĩnh trong mọi hoàn cảnh của mình, nay lại mất bình tĩnh đến bấn loạn khi để lạc mất tôi, và cả giây phút yếu lòng này của ổng nữa. Tôi cũng ôm lấy thầy, tự nhiên cảm xúc dồn nén trong lòng chợt dâng lên khiến tôi khóc oà lên mà nức nở:
- Em...em sợ lắm anh!!! Huhu, em tưởng...tưởng mình sẽ không bao giờ được về với anh rồi ấy chứ!!!
Nghe thấy thế, thầy vội xoa lưng tôi dỗ dành. Miệng vừa hôn lên khắp mặt mũi tôi, cũng không tiếc những lời trấn an đầy cưng chiều sủng ái dành riêng cho 1 mình tôi thôi:
- Chẳng phải anh đã tìm được em rồi hay sao? Anh thề, dù cho có như thế nào, anh cũng sẽ tìm em cho bằng được. Thôi ngoan đi mà, nín đi mà ốc tiêu...
...............
Sau khi được bác sĩ thăm khám và kiểm tra 1 lượt, thân thể tôi chỉ bị trầy xước nhẹ thôi chứ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng có vẻ tinh thần của tôi lại hơi bị chấn động. Điển hình là đêm ấy tôi không tài nào chợp mắt nghỉ ngơi được vì bị ám ảnh cực độ. Bởi cứ vào giấc là tôi cảm giác mình lại rơi vào 1 hố đen tối tăm, đã thế còn nghe thấy giọng nói đầy tục tĩu của 3 tên tội phạm ấy văng vẳng bên tai nữa chứ. Rồi lại chìm trong viễn cảnh bị chúng xé áo và lột quần khiến tôi ú ớ và khóc ré lên kêu xin. Thầy nằm cạnh cũng chẳng thể chợp mắt y chang tôi. Do phải thức canh chừng để vỗ về tôi không bị bấn loạn trong những cơn ác mộng của mình. Ngang trái ở chỗ là tôi đang bị mớ, thầy càng ôm tôi thật chặt để dỗ dành, nhưng việc làm ấy trong cơn mơ lại khiến tôi cứ ngỡ mình đang bị trói chặt nên cứ thế giãy giũa chống cự, rồi dùng hết sức đẩy thầy ra với sự sợ hãi tăng cao. Đến nỗi khi trời gần sáng, thầy phải nhờ bác sĩ tiêm cho tôi 1 liều thuốc an thần mạnh thì tôi mới có thể giãn các cơ tay chân mà nhắm mắt đi ngủ. Có lẽ đây là 1 cú sốc tâm lý phải cần 1 thời gian tôi mới có thể vượt qua và bình tâm trở lại.
Trưa ngày hôm sau, khi mí mắt nặng nề được tôi cố mở ra với cơ thể mệt mỏi rã rời. Các vết bầm trên cổ tay và cổ chân do bị trói quá lâu đã hằn rõ trên da thịt tôi và bụng tôi bắt đầu réo ọc ạch do đói. Khi đã hoàn toàn tỉnh giấc, tôi đưa mắt ngó dáo dác xung quanh phòng và liền hoang mang vì không nhìn thấy bóng dáng của anh giáo ở đâu cả. Lật đật ngồi dậy, tôi chạy chân trần ra mở cửa phòng để đi tìm ổng vì tâm lý sợ bị bỏ rơi ở lại 1 mình.
Nhưng chết cha, xấu hổ quá đi mất! Nghĩ sao tôi lại tiếp khách trong bộ dạng đầu tóc rũ rượi, mặt mày tái nhợt và đôi mắt bầm đen y chang gấu trúc thế này. Vì người đang ngồi nói chuyện với chồng tôi ở bộ ghế salon ngoài gian phòng khách kia, chính là người đàn ông có giọng nói mang đầy vẻ uy quyền pha lẫn sự cao ngạo đã đến cùng thầy giải cứu tôi đêm qua. Hỏi ra mới biết đây chính là Phó Tư lệnh, kiêm Tham mưu trưởng của Quân Khu 2 đóng quân ở khu vực miền Bắc: Thiếu tướng Ngô Tùng Lâm. Vị quân nhân tuy còn trẻ tuổi, nhưng đã được giữ 1 chức vụ hiểm hóc trong Quân Đội Nhân Dân Việt Nam.
Khi tôi vừa nhận ra chiếc áo đang che trên thân là của chồng mình, mà chưa cần nhìn thấy mặt mũi của ổng để xác minh cho chính xác, cũng là lúc cái miệng tê cứng của tôi đang bị nhét tấm khăn được trả tự do. Phút chốc, cả cơ thể tôi lại tiếp tục được ai đó bế bổng lên cách đầy thân quen, nên tôi mau mắn ú ớ làm nũng:”Anh ơi!!! huhu”. Nước mắt tôi lại 1 lần nữa trào ra ướt nhạt nhoà, nhưng không phải vì sợ nữa mà là vì cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Thầy vẫn chưa chịu tháo tấm khăn che mắt của tôi xuống vì sợ tôi nhìn thấy những thứ không hay. Ổng ôm tôi vùi sâu vào cơ thể ấm áp của mình và đáp lại lời tôi với đầy vẻ cưng nựng:
- Anh đây ốc tiêu, em đừng sợ nữa, anh thương!!!
Vâng, cái giọng nói mang âm trầm hay la mắng quở trách tôi, bữa nay sao lại nghe thân thương dạt dào như thế. Khiến tôi nghe xong lại càng muốn rúc đầu vào mình ổng chặt thêm. Giây phút này tôi đâu hề hay biết, miệng của thầy đang ngọt ngào với tôi vậy thôi, nhưng thực chất đôi mắt sắc lẹm đỏ au nổi đầy gân máu đỏ của ổng đang hướng thẳng đến 3 tên tội phạm kia. Khuôn mặt hằm hằm sát khí ánh lên màu đỏ của đống lửa nhỏ gần ngay đó, càng điểm tô cho thầy thêm nhiều phần dữ tợn. Như thể ổng muốn tự tay bửa đôi đầu, bắt chúng trả giá với những hành động dám cả ga đụng đến cực hạn máu chó giang hồ của ổng. Đúng là quả thần thái này khiến chúng muốn té đái trong quần ngay tại chỗ.
Lúc này, bên cạnh những tiếng la oai oái xin tha mạng của 3 tên bắt cóc, bỗng có 1 giọng nói đàn ông khác rất mạnh mẽ và chứa đầy quyền uy, pha lẫn chút cao ngạo ngang tàng vang lên bên tai tôi. Và tôi đoán người này chắc cũng tầm 3 mươi mấy tuổi cỡ anh chồng nhà mình. Tướng tá và mặt tiền ra sao tôi vẫn chưa được nhìn thấy, nhưng xem ra cách xưng hô có vẻ rất thân quen với thầy.
Người này dường như rất hiểu thầy, nên lần đầu tiên được trông thấy khuôn mặt không còn tính nhân văn của bạn mình, liền hiểu ý kêu thầy ẵm tôi đi trước, e sợ án mạng sẽ xảy ra đến nơi. Bởi nếu nóng nảy bồng bột để 3 tên này chết liền ngay tại đây, thì kẻ đứng sau bức màn sẽ chưa được tóm và không chừng tôi sẽ còn bị ám hại lần sau nữa. Vì diệt cỏ là phải diệt tận gốc, triệt mối là phải triệt tận ổ.
- Ông bế vợ ông ra ngoài rồi về khách sạn trước đi, mọi việc còn lại cứ yên tâm để tôi xử lý. Ngày mai tôi sẽ qua ông.
Lúc này, anh Uy và anh Minh cũng phụ người đàn ông kia, lấy cớ khuyên thầy nên trở về khách sạn để bác sĩ xem xét tôi ra sao. Lúc này mới khiến thầy ráng nuốt cục nghẹn của mình vào trong và dìm cơn ác tính của mình xuống mà ẵm tôi ra ngoài. Tôi có thể cảm nhận rõ cả cơ thể của ổng rắn lại, như muốn kiềm chế cơn giận dữ cuồn cuộn khói lửa trong lòng mình. Hiểu ý các anh, nên tôi cũng lên tiếng trấn an thầy đang cúi người ẵm tôi ra khỏi căn chòi lụp xụp:
- Em không sao đâu anh ơi! Anh đưa em về đi mà, mình đừng ở đây nữa!
Và thầy đáp lại tôi bằng giọng nói với sợi dây thanh quản đã giãn nở ra rất nhiều:
- Uhm, anh đưa em về liền.
Khi tôi đã được thầy đưa ra ngoài, cũng là lúc những tiếng hét thất thanh van xin được tha thứ, và hứa sẽ hợp tác điều tra chứa đầy sự đau đớn của những tên tội phạm lại tiếp tục vọng ra từ phía sau lưng của chúng tôi. Vậy là những tên ấy đang bị lấy lời khai để tìm ra manh mối kẻ đã thuê mướn chúng làm vụ này.
Mưa ngoài trời vẫn rả rích rơi và cái giá lạnh thấu xương của rừng núi vẫn mỗi khắc 1 tê tái, vì trời càng lúc càng về đêm rồi. Sau khi cởi trói và tháo bịt mắt cho tôi, thầy quấn chặt tôi trong chiếc áo khoác và ẵm tôi băng qua cánh rừng đen tối để ra đường cái trở về khách sạn. Dù cho tôi có xin thầy hãy để tôi đi bộ được rồi, bởi tôi lo sợ thầy bế tôi đi đường xa trong khung cảnh rừng núi thế này sẽ rất cực nhọc và mất sức. Nhưng ổng vẫn 1 mực nhất quyết không cho tôi chạm chân xuống dưới bùn đất dù chỉ 1 cái móng giò. Cứ như thể sợ buông tay ra sẽ lạc tôi mất vậy.
- Anh để em tự đi được mà, anh cho em xuống đi anh.
- Không, em làm ơn ngồi yên cho anh đi, ôm anh cho thật chặt vào.
Khi được tháo khăn che mắt ra, tôi mới có dịp được nhìn tường tận quang cảnh khu rừng nơi tôi vừa được đưa vào cách đây không lâu, nay đã được giải cứu đem ra trở lại rồi. Nhưng giờ nó có tối tăm và ẩn chứa nhiều điều nguy hiểm đi chăng nữa, tôi cũng chẳng còn cảm thấy nó đáng sợ mà đổ run rẩy nữa đâu, vì anh giáo - đại ca bảo kê tôi xưa nay đang ở đây rồi.
Ngoài thầy, cùng anh Uy, anh Minh và anh Thiên trong đội hậu vệ của ổng. Còn có cả mấy anh đội binh đặc chủng thuộc Lữ đoàn đặc công 131 đóng quân ở Lào Cai đến giải cứu tôi nữa đó. Một vài anh còn đang ở trong căn chòi cùng chỉ huy của mình xử lý và áp giải 3 tên tội phạm. Những anh còn lại thì đang mở đường và hộ tống 'team' của thầy ra khỏi bìa rừng. Đúng là không hổ danh lính đặc công của Quân Đội Nhân Dân, hành động theo hướng 'tinh - gọn - chất lượng cao' mà. Chỉ trong chưa đầy 20 phút đi bộ, các anh đã mở đường chóng vánh cho chúng tôi ra xe đang đợi sẵn để đưa chúng tôi về lại khách sạn rồi.
Mà ngẫm lại cũng cho con xin lỗi ông Trời, ban nãy con có oán than ông rất nhiều, thì bây giờ cho con xin được rút lại những lời nói bồng bột ấy nha. Vì ông vẫn còn thương tình chiếu cố đến cái mạng hèn này của con quá! Con đa tạ ông ạ!
Khi tôi đã được đặt yên vị ở trên hàng ghế sau của 1 chiếc Land Rover, hệ thống sưởi ấm trên xe lập tức được mở. Và bánh xe cũng nhanh chóng lăn đi khởi hành cùng với 1 vài chiếc xe địa hình khác. Nguyên 1 phái đoàn được cử đến chỉ để giải cứu 1 con ốc tiêu bé nhỏ như tôi thật là có chút hơi lố. Ừa, mà tôi bé nhỏ và chỉ là 1 hạt bụi trong thế giới bao la mênh mông rộng lớn như thế này, nhưng trong tim anh giáo, tôi là kim cương hột lựu của ổng đó. Sứt mẻ miếng nào là ổng giãy đành đạch lên cho coi. Đó, cứ nhìn ổng kìa, từ lúc trên xe tới giờ ổng cứ ôm lấy tôi rồi xuýt xoa mấy vết xước trên má tôi do bị cành cây cứa vào, và cả vết tấy do bị mấy cha lưu manh kia táng nữa. Mà trông cặp mắt của thầy đỏ ke à, tôi không rõ là do bị dồn nén cơn giận dữ quá mức hay do thầy muốn đổ lệ vì tôi nữa. Như kiểu 5 phần muốn giết người, 5 phần thấy xót xa vậy.
Đôi bàn tay ẩm ướt do mới đi mưa về của ổng không ngừng xoa nắn đôi bàn tay bé nhỏ của tôi, rồi chốc chốc thổi phù phù vào chúng vì muốn chúng hồng hào ấm áp trở lại. Tôi đưa mắt dõi nhìn từng hành động yêu thương của thầy, cả tóc tai lẫn quần áo của thầy cũng đã ướt nước mưa có khác gì tôi đâu. Nghĩ tới việc anh chồng mới lặn lội ẳm tôi đi cả 1 quãng đường dài, nên tôi nhìn ổng bằng đôi mắt rưng rưng và lợm giọng hỏi:
- Anh có mệt không?
Thầy nhanh chóng lắc đầu, rồi đặt môi hôn lên lòng bàn tay nhỏ nhắn của tôi. Ngay sau đó, ổng cũng lợm giọng theo tôi luôn:
- Anh không mệt, em vẫn còn bình an là anh khoẻ liền rồi. Tưởng tượng vừa nãy anh mà đến chậm 1 bước, em lỡ có xảy ra chuyện gì chắc anh chết mất thôi!
Nói rồi, thầy vội ôm chặt lấy tôi rồi hôn hít tôi không ngừng nghỉ, miệng cứ thế thủ thỉ cho mình tôi nghe rằng:
- Thật may quá, cục cưng của anh không sao rồi, thật may quá!
Có lẽ, đây là lần đầu tiên cả anh Uy lẫn anh Minh, sau bao nhiêu năm làm việc ở bên cạnh thầy, cũng chưa bao giờ được chứng kiến người Sếp vốn rất điềm đạm và giữ trầm tĩnh trong mọi hoàn cảnh của mình, nay lại mất bình tĩnh đến bấn loạn khi để lạc mất tôi, và cả giây phút yếu lòng này của ổng nữa. Tôi cũng ôm lấy thầy, tự nhiên cảm xúc dồn nén trong lòng chợt dâng lên khiến tôi khóc oà lên mà nức nở:
- Em...em sợ lắm anh!!! Huhu, em tưởng...tưởng mình sẽ không bao giờ được về với anh rồi ấy chứ!!!
Nghe thấy thế, thầy vội xoa lưng tôi dỗ dành. Miệng vừa hôn lên khắp mặt mũi tôi, cũng không tiếc những lời trấn an đầy cưng chiều sủng ái dành riêng cho 1 mình tôi thôi:
- Chẳng phải anh đã tìm được em rồi hay sao? Anh thề, dù cho có như thế nào, anh cũng sẽ tìm em cho bằng được. Thôi ngoan đi mà, nín đi mà ốc tiêu...
...............
Sau khi được bác sĩ thăm khám và kiểm tra 1 lượt, thân thể tôi chỉ bị trầy xước nhẹ thôi chứ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng có vẻ tinh thần của tôi lại hơi bị chấn động. Điển hình là đêm ấy tôi không tài nào chợp mắt nghỉ ngơi được vì bị ám ảnh cực độ. Bởi cứ vào giấc là tôi cảm giác mình lại rơi vào 1 hố đen tối tăm, đã thế còn nghe thấy giọng nói đầy tục tĩu của 3 tên tội phạm ấy văng vẳng bên tai nữa chứ. Rồi lại chìm trong viễn cảnh bị chúng xé áo và lột quần khiến tôi ú ớ và khóc ré lên kêu xin. Thầy nằm cạnh cũng chẳng thể chợp mắt y chang tôi. Do phải thức canh chừng để vỗ về tôi không bị bấn loạn trong những cơn ác mộng của mình. Ngang trái ở chỗ là tôi đang bị mớ, thầy càng ôm tôi thật chặt để dỗ dành, nhưng việc làm ấy trong cơn mơ lại khiến tôi cứ ngỡ mình đang bị trói chặt nên cứ thế giãy giũa chống cự, rồi dùng hết sức đẩy thầy ra với sự sợ hãi tăng cao. Đến nỗi khi trời gần sáng, thầy phải nhờ bác sĩ tiêm cho tôi 1 liều thuốc an thần mạnh thì tôi mới có thể giãn các cơ tay chân mà nhắm mắt đi ngủ. Có lẽ đây là 1 cú sốc tâm lý phải cần 1 thời gian tôi mới có thể vượt qua và bình tâm trở lại.
Trưa ngày hôm sau, khi mí mắt nặng nề được tôi cố mở ra với cơ thể mệt mỏi rã rời. Các vết bầm trên cổ tay và cổ chân do bị trói quá lâu đã hằn rõ trên da thịt tôi và bụng tôi bắt đầu réo ọc ạch do đói. Khi đã hoàn toàn tỉnh giấc, tôi đưa mắt ngó dáo dác xung quanh phòng và liền hoang mang vì không nhìn thấy bóng dáng của anh giáo ở đâu cả. Lật đật ngồi dậy, tôi chạy chân trần ra mở cửa phòng để đi tìm ổng vì tâm lý sợ bị bỏ rơi ở lại 1 mình.
Nhưng chết cha, xấu hổ quá đi mất! Nghĩ sao tôi lại tiếp khách trong bộ dạng đầu tóc rũ rượi, mặt mày tái nhợt và đôi mắt bầm đen y chang gấu trúc thế này. Vì người đang ngồi nói chuyện với chồng tôi ở bộ ghế salon ngoài gian phòng khách kia, chính là người đàn ông có giọng nói mang đầy vẻ uy quyền pha lẫn sự cao ngạo đã đến cùng thầy giải cứu tôi đêm qua. Hỏi ra mới biết đây chính là Phó Tư lệnh, kiêm Tham mưu trưởng của Quân Khu 2 đóng quân ở khu vực miền Bắc: Thiếu tướng Ngô Tùng Lâm. Vị quân nhân tuy còn trẻ tuổi, nhưng đã được giữ 1 chức vụ hiểm hóc trong Quân Đội Nhân Dân Việt Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.