Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?
Chương 154: Thấy anh già chưa?
Hạnh Pinky
27/09/2022
Ở chung với lão chồng 2 năm nay, tôi chợt nhận ra 1 chuyện, chúng tôi
thật ra rất khắc khẩu. Thấy đó, giận hờn xa nhau thì nhớ đấy. Nhưng cứ
sáp vô 1 cái, là đứa này nói sốc hông đứa kia, rồi đứa kia quay qua nói
móc nói mỉa lại đứa này, cuối cùng cự lộn. Người xưa có nói: 'Thuận vợ
thuận chồng, tát Biển Đông cũng cạn.' Mà khổ nỗi, Biển Đông không bao
giờ cạn, nên vợ chồng sẽ không bao giờ thuận. Túm hết cái quần lại, trên mọi mặt trận, người chịu thua thiệt vẫn luôn luôn là tôi. Bởi trong các cuộc đấu tranh, kẻ nào vừa khoẻ vừa có trí, điềm nhiên sẽ luôn là người thắng cuộc. Còn mình thì vừa yếu lại còn ngu nữa, nên cứ thế toàn bị
đàn áp tra tấn dã man thôi. Nhiều khi biết là vậy đấy, biết chọc vào ổng sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp. Nhưng sự bất mãn trong tôi đã
khiến cái mỏ của tôi chưa bao giờ ngừng việc muốn cãi chày cãi cối với
ổng. Mà đêm qua bị hành dữ quá nên sáng nay thấy tởn rồi.
Ôm mình mẩy đau nhức rũ rượi, đặc biệt là 2 cái bắp đùi muốn rụng ra khỏi thân, tôi lết xác ngồi dậy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt không dám hó hé gì với ổng cả. Chắc bữa nay nghỉ tập thể dục quá, chứ toàn thây bị rộp bẻ như thế này rồi tập chi nổi.
- Làm gì mới sáng ra mà cái mặt em cứ lầm lầm lì lì vậy hả?
Nữa, người ta mở miệng thì kêu người ta hỗn. Mà ráng thinh lặng cho yên nhà yên cửa cái lại bị kêu cái mặt lầm lì. Rồi riết con nhỏ phải sống sao cho vừa ý ổng đây. Nhưng tôi ráng khuyên nhủ bản thân: “Thôi ráng nhịn đi Phương ơi! Mày cãi hồi ổng đè mày ra bẻ khớp cho nằm liệt 1 chỗ luôn đó”.
- Hỏi sao không trả lời?
- Em mệt chút thôi mà. Anh làm gì thì làm đi, đừng quan tâm tới em.
Tôi trả lời đại khái cho xong, tính thay đồ rồi đánh bài chuồn khỏi phòng ra ngoài chơi với mẹ chồng, nhưng đã bị ổng chặn lại:
- Em tính đi đâu đây? Mau cởi quần rồi lại đây ngồi lên bàn cho anh.
Vừa nói, thầy vừa vỗ tay xuống bàn làm việc nơi ổng đang ngồi, ra hiệu tôi phải đặt mông lên đó theo ý ổng. Nghe xong 1 cái, tôi thề, cặp giò tôi nó run như cầy sấy. Đến nỗi đứng không vững, tay phải bám vào cái tủ quần áo làm trụ mà da mặt xanh rờn.
- Em, em có nói bậy gì đâu mà anh lại đòi trừng phạt em nữa vậy? Sáng giờ em chưa có gì vào bụng luôn đó, mà đêm qua đã bị anh vắt cạn kiệt hết sức lực rồi. Anh mà đòi nữa chắc dám em tắt thở luôn đó anh.
Trông tôi đứng nhăn nhó khổ sở không dám tiến lại gần. Thầy bèn thở dài bất lực, sau đó ổng giơ 1 tuýp thuốc nhỏ lên nói với tôi:
- Em làm như tôi trâu bò đến thế hả? Lại đây tôi xức thuốc cho em thôi, chứ mắc giống gì em nhìn tôi như thấy quái vật vậy?
Xin lỗi chứ, trong mắt tôi, ổng còn hơn cả cái quái vật nữa đó. Nhớ tới đêm qua bị ổng tra tấn dã man rồi hỏi cung: “Giờ thích hàng nội địa hay hàng Tây?” Nghĩ lại thôi muốn rùng hết cả mình vì ám ảnh.
Rụt rè lết xác đến cạnh ổng bằng cái tướng đi 2 hàng. Dáng vẻ này của tôi đã khiến ổng vừa tội nhưng cũng vừa mắc cười. Chưa chắc ăn, tôi vừa bẽn lẽn đi vừa bắt ổng hứa:
- Anh..anh nhớ sức thuốc thôi nha. Hic, anh mà làm nữa là hàng họ em nó tầy quầy sau này anh khỏi sài được luôn.
Lúc này, ổng chỉ muốn ôm bụng cười nắc nẻ. Nhưng vì để giữ hình tượng nghiêm khắc vốn có của bản thân nên đành phải nén lại.
- Hứa, lại đây, anh coi xem nó ra sao để bảo trì thôi.
Cái tư thế ngồi lên bàn đầy mờ ám hư hỏng này, trong hơn 2 năm qua tôi thường bị ổng cho làm hoài rồi nên tôi cũng chẳng cảm thấy xấu hổ gì. Nghĩ sao vợ chồng với nhau cũng đã lâu, nên đâu còn cảm thấy ngại ngùng hay e thẹn như mấy ngày đầu nữa.
Thầy đeo mắt kính, hướng ánh nhìn của mình vào 'con bướm bé bỏng' bị ổng làm cho sưng đỏ của tôi. Tay mở lọ thuốc, thầy nặn ra 1 ít rồi nhẹ nhàng sức vào 'nó':
- Có còn đau không?
- Đau.
Nghe giọng tôi rưng rưng trả lời, ổng cố gắng nhẹ tay lại. Chắc cảm thấy áy náy lẫn ân hận vì mình đã quá mạnh bạo, anh giáo bèn ngọt ngào dỗ dành:
- Mốt em đừng có ăn nói bát nháo nữa nghe không? Hai năm qua sống chung biết cái tính anh nóng nảy cọc cằn. Mà em cũng chướng lắm, tối ngày khoái 'chọc gậy bánh xe' không à. Anh nói gì cũng ráng cãi cho bằng được hết á. Để anh điên lên rồi trách sao anh thô bạo.
Đúng là cái miệng hại cái 'mờ u' mà. Nhưng cũng nên hỏi ngược lại ổng đã ăn ở sao, để cho đứa con nít như tôi đây nó hỗn mới đúng nè.
- Anh có cảm thấy, mình không hợp nhau không?
Anh giáo đang vặn đóng nắp lọ thuốc lại, nghe tôi hỏi xong câu ấy đôi mắt liền sáng quắc lên. Trợn con ngươi trừng tôi, ổng gầm gừ:
- Vừa mới nói xong, em lại muốn kiếm chuyện nữa à?
Vội teo người, tôi liền giải thích về câu nói của mình:
- Ý em là, kiểu như em với anh không cùng tiếng nói á!
Chốt thêm câu này nữa, tôi cảm giác cái mặt ổng càng tím hơn thì phải.
- Không cùng tiếng nói? Vậy anh nói tiếng chó, em nói tiếng mèo sao?1
Trời ơi má ơi! Chắc tôi khùng mất. Đấy, cái không hợp nó nằm ở chỗ đó đó ông già.
- Thôi bỏ đi, coi như em chưa nói gì cả.
Nhìn vẻ mặt chán nản của tôi, thầy đưa tay bế tôi ngồi vào lòng mình khi tôi vẫn còn đang trong trạng thái ở chuồng.
- Chắc nhiều khi em với anh không cùng thế hệ nên vậy. Em là gái mới lớn đang còn tuổi nổi loạn, còn anh thì bốn mươi đến nơi rồi. Thấy anh sắp già chưa hả?
‘Sắp' sao? Ổng già rồi ấy chứ còn sắp cái nỗi gì. Nhưng tôi nào dám nói cho ổng nghe những lời ấy, mất công ổng lại tự ái mà nổi cọc à. Bèn thảo mai thảo mốt, tôi lẹo lưỡi nịnh bợ ổng:
- Nhưng trong mắt em, anh vẫn còn đẹp trai chán.
- Vậy là em yêu tôi chỉ vì cái ngoại hình này thôi sao?
Phương à, đã tới lúc mày nên vận dụng tất cả các câu nói ngôn tình trong phim ra nói cho ổng nghe để tìm đường sống thôi.
- Không phải mà. Em yêu hết tất cả mọi thứ thuộc về con người anh. Yêu từ trong ra ngoài, từ tính cách cho tới ngoại hình. Dù anh có già nua hay xấu xí, thì đời này kiếp này em vẫn chỉ yêu duy nhất 1 mình anh thôi.
Xổ 1 tràng những lời sến súa muốn trầy trật cái mỏ, cuối cùng, ổng lại phán cho tôi đúng 1 câu:
- Đồ xạo ke!
Tất cả hãy làm chứng cho tôi nhá. Đến lúc tôi ăn nói ngọt ngào lãng mạn mà ổng làm tôi trớt quớt như vậy đó. Nhưng tôi biết, trong thâm tâm ổng đang cười thích thú lắm. Bởi con người mà, ai mà chẳng thích được nịnh bợ.
- Ơ hay! Em nói thiệt. Cả đời này em tìm đâu ra được người thứ 2 hoàn mỹ như anh chứ.
Lúc này, tiếng lòng tôi bắt đầu than vãn: “Hơi lố rồi nha mẹ, tém tém lại dùm con xíu đi.”
Khi tôi còn đang cố nhe răng cười, để minh chứng cho những câu nói hơi lố muốn nổi da gà của mình. Bỗng, thầy lên tiếng đề nghị tôi chuyện này, khiến tôi muốn té ghế liền ngay tại chỗ:
- Thế thì, tiện hai đứa mình đang trong thời gian nhàn rỗi. Vậy cuối tháng sau mình tổ chức đám cưới luôn nhé! Để mọi người cùng chúc mừng em được công khai sở hữu người đàn ông hoàn mỹ như anh.
Chết bà luôn rồi! Ổng đang giỡn chơi hay nói thật đây cha ơi. Tôi còn đang ngu ngơ chưa tiêu hoá hết những gì ổng vừa đề cập, thì thầy đã đặt tôi ngồi lên bàn trở lại, tiếp tục nói:
- Đứng dậy đi, anh mặc quần vào cho em rồi đưa em ra ngoài thưa chuyện với ba mẹ.
Ôm mình mẩy đau nhức rũ rượi, đặc biệt là 2 cái bắp đùi muốn rụng ra khỏi thân, tôi lết xác ngồi dậy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt không dám hó hé gì với ổng cả. Chắc bữa nay nghỉ tập thể dục quá, chứ toàn thây bị rộp bẻ như thế này rồi tập chi nổi.
- Làm gì mới sáng ra mà cái mặt em cứ lầm lầm lì lì vậy hả?
Nữa, người ta mở miệng thì kêu người ta hỗn. Mà ráng thinh lặng cho yên nhà yên cửa cái lại bị kêu cái mặt lầm lì. Rồi riết con nhỏ phải sống sao cho vừa ý ổng đây. Nhưng tôi ráng khuyên nhủ bản thân: “Thôi ráng nhịn đi Phương ơi! Mày cãi hồi ổng đè mày ra bẻ khớp cho nằm liệt 1 chỗ luôn đó”.
- Hỏi sao không trả lời?
- Em mệt chút thôi mà. Anh làm gì thì làm đi, đừng quan tâm tới em.
Tôi trả lời đại khái cho xong, tính thay đồ rồi đánh bài chuồn khỏi phòng ra ngoài chơi với mẹ chồng, nhưng đã bị ổng chặn lại:
- Em tính đi đâu đây? Mau cởi quần rồi lại đây ngồi lên bàn cho anh.
Vừa nói, thầy vừa vỗ tay xuống bàn làm việc nơi ổng đang ngồi, ra hiệu tôi phải đặt mông lên đó theo ý ổng. Nghe xong 1 cái, tôi thề, cặp giò tôi nó run như cầy sấy. Đến nỗi đứng không vững, tay phải bám vào cái tủ quần áo làm trụ mà da mặt xanh rờn.
- Em, em có nói bậy gì đâu mà anh lại đòi trừng phạt em nữa vậy? Sáng giờ em chưa có gì vào bụng luôn đó, mà đêm qua đã bị anh vắt cạn kiệt hết sức lực rồi. Anh mà đòi nữa chắc dám em tắt thở luôn đó anh.
Trông tôi đứng nhăn nhó khổ sở không dám tiến lại gần. Thầy bèn thở dài bất lực, sau đó ổng giơ 1 tuýp thuốc nhỏ lên nói với tôi:
- Em làm như tôi trâu bò đến thế hả? Lại đây tôi xức thuốc cho em thôi, chứ mắc giống gì em nhìn tôi như thấy quái vật vậy?
Xin lỗi chứ, trong mắt tôi, ổng còn hơn cả cái quái vật nữa đó. Nhớ tới đêm qua bị ổng tra tấn dã man rồi hỏi cung: “Giờ thích hàng nội địa hay hàng Tây?” Nghĩ lại thôi muốn rùng hết cả mình vì ám ảnh.
Rụt rè lết xác đến cạnh ổng bằng cái tướng đi 2 hàng. Dáng vẻ này của tôi đã khiến ổng vừa tội nhưng cũng vừa mắc cười. Chưa chắc ăn, tôi vừa bẽn lẽn đi vừa bắt ổng hứa:
- Anh..anh nhớ sức thuốc thôi nha. Hic, anh mà làm nữa là hàng họ em nó tầy quầy sau này anh khỏi sài được luôn.
Lúc này, ổng chỉ muốn ôm bụng cười nắc nẻ. Nhưng vì để giữ hình tượng nghiêm khắc vốn có của bản thân nên đành phải nén lại.
- Hứa, lại đây, anh coi xem nó ra sao để bảo trì thôi.
Cái tư thế ngồi lên bàn đầy mờ ám hư hỏng này, trong hơn 2 năm qua tôi thường bị ổng cho làm hoài rồi nên tôi cũng chẳng cảm thấy xấu hổ gì. Nghĩ sao vợ chồng với nhau cũng đã lâu, nên đâu còn cảm thấy ngại ngùng hay e thẹn như mấy ngày đầu nữa.
Thầy đeo mắt kính, hướng ánh nhìn của mình vào 'con bướm bé bỏng' bị ổng làm cho sưng đỏ của tôi. Tay mở lọ thuốc, thầy nặn ra 1 ít rồi nhẹ nhàng sức vào 'nó':
- Có còn đau không?
- Đau.
Nghe giọng tôi rưng rưng trả lời, ổng cố gắng nhẹ tay lại. Chắc cảm thấy áy náy lẫn ân hận vì mình đã quá mạnh bạo, anh giáo bèn ngọt ngào dỗ dành:
- Mốt em đừng có ăn nói bát nháo nữa nghe không? Hai năm qua sống chung biết cái tính anh nóng nảy cọc cằn. Mà em cũng chướng lắm, tối ngày khoái 'chọc gậy bánh xe' không à. Anh nói gì cũng ráng cãi cho bằng được hết á. Để anh điên lên rồi trách sao anh thô bạo.
Đúng là cái miệng hại cái 'mờ u' mà. Nhưng cũng nên hỏi ngược lại ổng đã ăn ở sao, để cho đứa con nít như tôi đây nó hỗn mới đúng nè.
- Anh có cảm thấy, mình không hợp nhau không?
Anh giáo đang vặn đóng nắp lọ thuốc lại, nghe tôi hỏi xong câu ấy đôi mắt liền sáng quắc lên. Trợn con ngươi trừng tôi, ổng gầm gừ:
- Vừa mới nói xong, em lại muốn kiếm chuyện nữa à?
Vội teo người, tôi liền giải thích về câu nói của mình:
- Ý em là, kiểu như em với anh không cùng tiếng nói á!
Chốt thêm câu này nữa, tôi cảm giác cái mặt ổng càng tím hơn thì phải.
- Không cùng tiếng nói? Vậy anh nói tiếng chó, em nói tiếng mèo sao?1
Trời ơi má ơi! Chắc tôi khùng mất. Đấy, cái không hợp nó nằm ở chỗ đó đó ông già.
- Thôi bỏ đi, coi như em chưa nói gì cả.
Nhìn vẻ mặt chán nản của tôi, thầy đưa tay bế tôi ngồi vào lòng mình khi tôi vẫn còn đang trong trạng thái ở chuồng.
- Chắc nhiều khi em với anh không cùng thế hệ nên vậy. Em là gái mới lớn đang còn tuổi nổi loạn, còn anh thì bốn mươi đến nơi rồi. Thấy anh sắp già chưa hả?
‘Sắp' sao? Ổng già rồi ấy chứ còn sắp cái nỗi gì. Nhưng tôi nào dám nói cho ổng nghe những lời ấy, mất công ổng lại tự ái mà nổi cọc à. Bèn thảo mai thảo mốt, tôi lẹo lưỡi nịnh bợ ổng:
- Nhưng trong mắt em, anh vẫn còn đẹp trai chán.
- Vậy là em yêu tôi chỉ vì cái ngoại hình này thôi sao?
Phương à, đã tới lúc mày nên vận dụng tất cả các câu nói ngôn tình trong phim ra nói cho ổng nghe để tìm đường sống thôi.
- Không phải mà. Em yêu hết tất cả mọi thứ thuộc về con người anh. Yêu từ trong ra ngoài, từ tính cách cho tới ngoại hình. Dù anh có già nua hay xấu xí, thì đời này kiếp này em vẫn chỉ yêu duy nhất 1 mình anh thôi.
Xổ 1 tràng những lời sến súa muốn trầy trật cái mỏ, cuối cùng, ổng lại phán cho tôi đúng 1 câu:
- Đồ xạo ke!
Tất cả hãy làm chứng cho tôi nhá. Đến lúc tôi ăn nói ngọt ngào lãng mạn mà ổng làm tôi trớt quớt như vậy đó. Nhưng tôi biết, trong thâm tâm ổng đang cười thích thú lắm. Bởi con người mà, ai mà chẳng thích được nịnh bợ.
- Ơ hay! Em nói thiệt. Cả đời này em tìm đâu ra được người thứ 2 hoàn mỹ như anh chứ.
Lúc này, tiếng lòng tôi bắt đầu than vãn: “Hơi lố rồi nha mẹ, tém tém lại dùm con xíu đi.”
Khi tôi còn đang cố nhe răng cười, để minh chứng cho những câu nói hơi lố muốn nổi da gà của mình. Bỗng, thầy lên tiếng đề nghị tôi chuyện này, khiến tôi muốn té ghế liền ngay tại chỗ:
- Thế thì, tiện hai đứa mình đang trong thời gian nhàn rỗi. Vậy cuối tháng sau mình tổ chức đám cưới luôn nhé! Để mọi người cùng chúc mừng em được công khai sở hữu người đàn ông hoàn mỹ như anh.
Chết bà luôn rồi! Ổng đang giỡn chơi hay nói thật đây cha ơi. Tôi còn đang ngu ngơ chưa tiêu hoá hết những gì ổng vừa đề cập, thì thầy đã đặt tôi ngồi lên bàn trở lại, tiếp tục nói:
- Đứng dậy đi, anh mặc quần vào cho em rồi đưa em ra ngoài thưa chuyện với ba mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.