Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?
Chương 76: Thầy bệnh rồi!!!
Hạnh Pinky
24/07/2022
Nghe thấy 2 từ 'bệnh viện' là tôi muốn tái mặt, chồng tôi đã xảy ra chuyện gì rồi khiến tôi lo chết mất. Sáng sớm thấy ổng ôm bụng ói lén ở trong toilet, tôi phát hiện được nên hốt hoảng hỏi thì thầy lại kêu chắc tại tối hôm trước ăn hơi trễ nên đầy bụng khó tiêu. Giờ lại nhận được tin ổng đang nằm viện như thế này. Hỏi sao mà tôi giữ bình tĩnh cho nổi.
- Anh bị sao vậy hả anh? Sao anh lại ở trong đó?
Tôi gấp gáp hỏi và nhận được câu trả lời của chúa tể sơn lâm, nhưng nay đã bị đau họng tắt tiếng rồi:
- Anh mới mổ ruột thừa vừa xuống phòng, em gom đồ tối nay vô ngủ với anh đi, Uy đang đến rước em đó.
Tôi lật đật kêu thầy nằm nghỉ ngơi để tôi soạn đồ rồi nhanh chóng vô trong bệnh viện liền với ổng. Chồng với chả con, mổ xong hết mới báo để cho vợ biết mà vào coi sóc. Lỡ may trong quá trình mổ có chuyện chi bất trắc, thầy có mệnh hệ gì thì tôi phải sống sao đây? Mặc dù đã xong hết mọi sự, nhưng tôi vẫn xót ổng đến nỗi chảy nước mắt ra ngoài đỏ hoe 2 con ngươi luôn.
Vừa ức mà vừa thấy tội, tôi thay được bộ đồ khác cũng là lúc anh Uy đã đến trước cửa nhà rước tôi đi rồi. Hỏi sơ về tình hình của thầy để có thể cảm thấy an tâm phần nào, tôi liền theo anh Uy xuống xe và tiến thẳng đến bệnh viện quốc tế có tiếng tăm lừng lẫy.
Vừa đến bệnh viện, bấm thang máy lên tầng nơi phòng thầy đang nằm, tôi hớt hải mở cửa bước vào trong và hơi giật mình. Vì có 1 cô gái vô cùng trẻ đẹp, áng chừng hai mươi mấy tuổi, trông chị ấy sang trọng mà học thức vô cùng. Da trắng sáng, chân dài mướt rượt, khuôn mặt V-line với các nét rất đỗi yêu kiều. Trên thân thể của chị dát toàn đồ hiệu từ trên xuống dưới, nên thần thái toát ra dáng vẻ của 1 thiên kim tiểu thư đài các con nhà quý tộc. Chị ấy đang ngồi ở cạnh giường và hỏi han anh giáo không ngừng, nghe sặc mùi quan tâm hơn mức 1 mối quan hệ bình thường:
- Anh có sao không Vinh? Anh còn đau không? Hay để tối nay em ở lại chăm sóc anh nha?
Gì nữa vậy trời? Rồi còn tôi thì sao? Có chồng đẹp trai giàu sang quá sướng thì cũng có sướng, tiền bạc thoải mái với thỉnh thoảng ngắm chồng thấy trong lòng nở hoa hạnh phúc. Nhưng trên đời lại chẳng có gì là toàn vẹn cả, được cái này thì mất cái kia thôi. Bởi xung quanh thầy, lúc nào cũng có những cô gái đẹp dòm ngó và quấn lấy như thế này, thật sự nhiều khi tôi cũng cảm thấy mệt mỏi lắm ấy chứ. Nhưng tôi nào có muốn như thế này đâu? Khổ nỗi giờ đã bị còng tay, còng chân lẫn kẹp cổ rồi nên chạy đằng trời.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cả anh giáo lẫn chị gái kia liền quay đầu lại nhìn khiến tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Mà ủa đây là chồng tôi mà, mình mới chính là chủ nhà nên tôi dặn lòng phải tỏ ra hết sức bình thường.
Thấy tôi xuất hiện đúng lúc, anh giáo lúc này dù đang cảm thấy đau râm ran do đã hết thuốc tê, liền quay sang cô gái kia và có cớ từ chối:
- Vợ anh đến rồi đó. Cám ơn em đã đến thăm anh nhưng tối muộn rồi, em nên về nhà nghỉ ngơi đi Tiên.
Đối với chị gái này, tôi nghĩ chắc cũng khá gần gũi với thầy nên ổng mới nhỏ giọng như thế. Nhưng chị gái kia đôi mắt vẫn chưa muốn rời khỏi tôi. Bởi chữ 'sốc' đang hiện rõ lên trên vầng trán kèm theo biểu hiện bất ngờ đến đau buồn. Quét mắt nhìn tôi từ đầu xuống dưới chân, tôi biết chị ấy đang đánh giá tôi không hề sánh bằng chị ấy, tại sao lại có thể là vợ của thầy được chứ. Chẳng buồn chào hỏi, chị liền thu mắt về sau đó quay sang nhìn thầy đang mặc áo bệnh nhân nằm trên giường mà không cam tâm:
- Anh đang nói xạo em hả? Hay anh nhờ cấp dưới của anh đến để đuổi khéo em về có phải không?
Tôi thì đừng bất động nhìn cảnh chồng mình đang bị người phụ nữ khác chất vấn, do không muốn tin chồng tôi đã có vợ. Anh giáo nghe chị Tiên hỏi nhưng không nhìn đến chị ấy, lại đưa mắt xuống cuối giường nhìn bé vợ của mình đang sượng mặt đứng đó mà cố gọi:
- Chồng em nằm đây mà em đứng đó nhìn hả ốc tiêu? Lại đây với anh coi.
Nghe thầy mắng, tôi để giỏ đồ ở trên kệ và tiến tới cạnh thầy ở bên giường phía này. Cũng cúi đầu chào bà chị kia 1 tiếng, sau đó tôi cũng nhanh chóng bỏ qua chị ấy liền gấp gáp hỏi thăm thầy ngay:
- Anh nhập viện mổ sao anh không kêu mấy anh kia báo cho em biết hả? Lỡ anh có chuyện gì thì sao?
Vừa nói, tôi vừa vuốt 1 cọng tóc mái đang xoã trên trán của thầy lên, sau đó kéo chăn cao qua ngang ngực thầy sợ ổng mới mổ xong còn yếu mà lạnh mình. Còn thầy chỉ chứa 1 mình tôi và dường như không có bà chị tên Tiên kia ở trong ánh mắt. Vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương và mong mỏi nãy giờ. Trông tôi đang vô cùng lo lắng mà cũng thoáng nét buồn bực, thầy liền yếu giọng giải thích:
- Anh sợ em lo lắng nên đợi mổ xong rồi mới báo em. Anh xin lỗi...
Tự nhiên giờ mình trở thành kẻ thừa thải, và trông anh giáo đang dồn hết sự chú ý cũng như quan tâm đặt hết ở nơi tôi. Chị Tiên nhìn thầy mà không thể tin vào mắt mình nổi. Liền chen giọng vào cuộc hội thoại đang thể hiện rõ ý tứ tình nhân của vợ chồng tôi như muốn xác minh lại:
- Cô bé còn nhỏ tuổi này...là vợ anh thật sao?
Cả tôi lẫn thầy lúc này đều quay sang nhìn chị ấy, mặc dù tôi rất muốn trả lời với chị là: “Vâng, chính em.” Nhưng anh giáo đã nhanh miệng hơn tôi:
- Uhm...đây là Phương, bé vợ của anh, do vẫn còn độ tuổi ăn học nên tụi anh chưa có làm lễ cưới ra mắt mọi người.
Sau đó, thầy cũng quay sang tôi vì muốn giới thiệu rõ thân phận của chị ấy với tôi rằng:
- Quên giới thiệu với em nè ốc tiêu, đây là Tiên, Trưởng phòng thiết kế trang sức cao cấp và kim cương của công ty. Con của chú Quang với cô Tâm bạn của ba mình đó. Cũng là 1 cô em gái của anh, em cũng coi Tiên là chị của mình nha.
Tôi gật đầu chào chị ấy thêm 1 lần nữa. Xịt, thầy khỏi cần kể lể rõ chị ấy là ai như thế để tránh làm cho tôi hiểu lầm đâu. Cứ thấy khuôn mặt của chị khó chịu rõ khi thầy kêu chị ấy là 'em gái' của mình kìa. Là tôi biết tỏng bà chị đây có ý tứ gì và mong mỏi điều gì ở nơi anh giáo rồi.
Khi nhận được câu trả lời rõ ràng và đã xác nhận tôi đúng là vợ của thầy, chị Tiên liền thu mình và cầm lấy túi xách đứng dậy chào tạm biệt thầy:
“Vậy thôi em về trước, anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi ạ! Hẹn gặp lại anh sau”. Và rồi chị ấy cũng quay sang tôi chào 1 tiếng cho đúng phép lịch sự: “Chị về nha em.”
Khi chị Tiên nhìn thầy lần cuối và đứng dậy bước ra ngoài đóng cửa phòng lại. Tôi bắt đầu cau có mặt mày với thầy như muốn khóc, giọng đầy ấm ức:
- Em giận anh thật đấy, anh nhập viện mà anh không kêu em vô. Vầy mà anh nói em là vợ của anh hả?
Khuôn mặt tràn đầy thần khí dũng mãnh của 1 đại ca 'yang hồ' bữa nay trở nên nhợt nhạt trông yếu xìu à, nhìn thầy mà tôi xót không thể tả. Tay bên kia thầy đang được truyền nước biển, tay bên này thầy vươn tới nắm lấy tay tôi sau khi nghe tôi bức xúc mà an ủi:
- Anh có bị gì đâu nè em có thấy không? Mổ có chút xíu mà xảy ra chuyện gì được? Cục cưng đừng mếu nữa mà, ra rót dùm anh ly nước đi.
Giận thì giận chứ ổng kêu làm gì là tôi lo chạy đi làm liền. Cắm ống hút cho thầy uống chút nước, sau đó tôi liền vén áo thầy lên để xem vết thương ra sao. Do là mổ nội soi nên trên bụng thầy có 3 lỗ mổ đã được dán băng trắng và vệ sinh sạch sẽ rồi. Tự nhiên cái bụng săn chắc nổi cơ mà tôi hay rờ mó giờ lại có sẹo, ta nói tiếc gì đâu luôn á. Mà kiểu này chắc ba mẹ chồng tôi ở dưới quận 2 vẫn chưa biết chuyện đâu, nên tôi định ngày mai sẽ gọi điện về báo, vì giờ tối muộn rồi sợ ông bà lo lắng lại không ngủ được.
Y tá gõ cửa bước vào phòng và thay chai nước biển mới, có dặn tôi rằng khi dịch được truyền xuống hết, tôi hãy khoá van trên ống lại và nhấn chuông gọi cô ấy vô. Tôi xả khăn mặt rồi vắt khô để lau sơ mặt mũi và tay chân thầy cho ổng thoải mái. Cũng hỏi thầy có mắc vệ sinh không, tôi sẽ đem bô ra và cầm 'thằng nhỏ' cho ổng dùm. Vợ chồng là vậy đấy, không phải lúc nào cũng khoẻ mạnh đâu. Những lúc đau yếu bệnh hoạn như thế này thì cuối cùng chỉ có 2 người kề bên chăm sóc lẫn nhau thôi. Anh giáo nhìn tôi đang săn sóc ổng mà ngứa miệng vừa cười vừa ghẹo:
- Sau này về già anh liệt nằm 1 chỗ như thế này, em có chăm nom cho anh không?
Tôi đang lau tay cho thầy bèn liếc xéo lên ổng mà ba gai trả lời:
- Anh mà già rồi liệt giường thì em đi lấy chồng khác, ai thèm chăm sóc anh làm chi.
- Em...
Đang tính mắng mỏ tôi nhưng bị tôi chọc cho kích động, thầy gồng người khiến cho vết mổ hành đau nên ổng nhăn mặt và đưa tay để lên bụng mình mà không nói được lời nào. Biết mình hơi láo toét nên tôi hốt hoảng đưa tay ịnh lên bụng thầy theo mà rối rít xin lỗi:
- Em giỡn...em giỡn mà...Em hứa em hầu anh cho tới chết luôn!
- Không cần...em muốn lấy ai thì lấy đi!
Trời trời, bữa nay ổng giận tôi luôn kìa. Làm mặt lạnh, thầy hẩy tay tôi ra khỏi bụng mình và quay đầu sang bên kia với vẻ mặt tràn đầy sự bất mãn. Tôi vội lao đến ôm lấy cổ thầy, kề mặt mình sát mặt ổng dỗ dành:
- Em xin lỗi mà, nãy giờ em ghẹo anh đó. Em chỉ muốn lấy anh làm chồng và chăm sóc cho mình anh thôi. Anh dù có ra sao em cũng sẽ yêu và ở bên anh mà.
Tưởng thầy sẽ quay sang làu bàu tôi tiếp như tính cách vốn có của ổng. Ấy thế mà tự nhiên bữa nay ổng lại nói quở doạ tôi khóc đến nơi chập nữa:
- Anh nói như vậy thôi, chứ anh chẳng may có chuyện gì về với trời sớm, em đừng thương xót anh làm gì. Nếu có ai đó thương yêu em thì em cứ việc đi thêm bước nữa để người ta lo lắng em thay anh, cho anh an lòng.
Nghe ổng nói xong, tôi thề tôi nhìn ổng mà đứng khóc tu tu như mưa vì vừa giận lại vừa sợ. Thà ổng la ổng mắng tôi xối xả như mọi ngày đi tôi lại thấy thích, tự nhiên bữa nay nói mấy cái câu nghe buồn thúi ruột muốn chết luôn. Giờ tôi còn có mình ổng là điểm tựa ở trên đời, ổng mà bỏ tôi đi nữa chắc tôi gục ngã mất.
Quá sức ấm ức, tôi vừa rấm rức vừa trách móc ổng:
- Bộ anh hết thương em rồi sao? Anh định bỏ em hả? Sao tự nhiên anh lại nói như vậy?
Thấy tôi ôm mặt khóc tức tưởi, thầy liền dùng 1 tay kéo tôi lại để tôi gục mặt vào hõm cổ ổng. Tay xoa lấy đầu tôi và bắt đầu an ủi cũng không quên móc mỉa:
- Trời ơi cô ơi cô, tui dặn hờ vậy thôi chứ tôi vẫn còn sống nhăn răng canh chừng cô nè. Tưởng tui chết là cô vui mừng vì được đi lấy chồng mới theo ý cô muốn ấy chứ.
Ôm lấy cổ thầy, nghe ổng nói thế tôi đang cà hức cũng ráng trêu ngươi lại ổng:
- Anh dặn sao thì em nghe vậy.
Má ơi, tôi vừa trả lời xong là mắt ổng trợn ngược lên rồi bặm môi nhìn tôi trông hung dữ vô cùng. Tay đưa tới nắm lấy cằm tôi nâng lên gần bên khuôn mặt ổng, thầy bén giọng:
- Em có gan nói lại lần nữa cho tôi nghe xem.
Tôi mỉm cười đắc thắng, í xời, tưởng sao, hù cho cố xong giờ sợ tôi bỏ ổng đi lấy người khác, nên mới phồng mang trợn má đe doạ tôi kìa. Đặt môi hôn cái 'chụt' lên khuôn miệng mỏng của thầy, tôi lém lỉnh trả lời:
- Em nói là em chỉ muốn sống trọn kiếp bên mình anh thôi. Nên anh phải thật khoẻ mạnh để có thể lèm bèm em cho tới già nhé!!!
- Anh bị sao vậy hả anh? Sao anh lại ở trong đó?
Tôi gấp gáp hỏi và nhận được câu trả lời của chúa tể sơn lâm, nhưng nay đã bị đau họng tắt tiếng rồi:
- Anh mới mổ ruột thừa vừa xuống phòng, em gom đồ tối nay vô ngủ với anh đi, Uy đang đến rước em đó.
Tôi lật đật kêu thầy nằm nghỉ ngơi để tôi soạn đồ rồi nhanh chóng vô trong bệnh viện liền với ổng. Chồng với chả con, mổ xong hết mới báo để cho vợ biết mà vào coi sóc. Lỡ may trong quá trình mổ có chuyện chi bất trắc, thầy có mệnh hệ gì thì tôi phải sống sao đây? Mặc dù đã xong hết mọi sự, nhưng tôi vẫn xót ổng đến nỗi chảy nước mắt ra ngoài đỏ hoe 2 con ngươi luôn.
Vừa ức mà vừa thấy tội, tôi thay được bộ đồ khác cũng là lúc anh Uy đã đến trước cửa nhà rước tôi đi rồi. Hỏi sơ về tình hình của thầy để có thể cảm thấy an tâm phần nào, tôi liền theo anh Uy xuống xe và tiến thẳng đến bệnh viện quốc tế có tiếng tăm lừng lẫy.
Vừa đến bệnh viện, bấm thang máy lên tầng nơi phòng thầy đang nằm, tôi hớt hải mở cửa bước vào trong và hơi giật mình. Vì có 1 cô gái vô cùng trẻ đẹp, áng chừng hai mươi mấy tuổi, trông chị ấy sang trọng mà học thức vô cùng. Da trắng sáng, chân dài mướt rượt, khuôn mặt V-line với các nét rất đỗi yêu kiều. Trên thân thể của chị dát toàn đồ hiệu từ trên xuống dưới, nên thần thái toát ra dáng vẻ của 1 thiên kim tiểu thư đài các con nhà quý tộc. Chị ấy đang ngồi ở cạnh giường và hỏi han anh giáo không ngừng, nghe sặc mùi quan tâm hơn mức 1 mối quan hệ bình thường:
- Anh có sao không Vinh? Anh còn đau không? Hay để tối nay em ở lại chăm sóc anh nha?
Gì nữa vậy trời? Rồi còn tôi thì sao? Có chồng đẹp trai giàu sang quá sướng thì cũng có sướng, tiền bạc thoải mái với thỉnh thoảng ngắm chồng thấy trong lòng nở hoa hạnh phúc. Nhưng trên đời lại chẳng có gì là toàn vẹn cả, được cái này thì mất cái kia thôi. Bởi xung quanh thầy, lúc nào cũng có những cô gái đẹp dòm ngó và quấn lấy như thế này, thật sự nhiều khi tôi cũng cảm thấy mệt mỏi lắm ấy chứ. Nhưng tôi nào có muốn như thế này đâu? Khổ nỗi giờ đã bị còng tay, còng chân lẫn kẹp cổ rồi nên chạy đằng trời.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cả anh giáo lẫn chị gái kia liền quay đầu lại nhìn khiến tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Mà ủa đây là chồng tôi mà, mình mới chính là chủ nhà nên tôi dặn lòng phải tỏ ra hết sức bình thường.
Thấy tôi xuất hiện đúng lúc, anh giáo lúc này dù đang cảm thấy đau râm ran do đã hết thuốc tê, liền quay sang cô gái kia và có cớ từ chối:
- Vợ anh đến rồi đó. Cám ơn em đã đến thăm anh nhưng tối muộn rồi, em nên về nhà nghỉ ngơi đi Tiên.
Đối với chị gái này, tôi nghĩ chắc cũng khá gần gũi với thầy nên ổng mới nhỏ giọng như thế. Nhưng chị gái kia đôi mắt vẫn chưa muốn rời khỏi tôi. Bởi chữ 'sốc' đang hiện rõ lên trên vầng trán kèm theo biểu hiện bất ngờ đến đau buồn. Quét mắt nhìn tôi từ đầu xuống dưới chân, tôi biết chị ấy đang đánh giá tôi không hề sánh bằng chị ấy, tại sao lại có thể là vợ của thầy được chứ. Chẳng buồn chào hỏi, chị liền thu mắt về sau đó quay sang nhìn thầy đang mặc áo bệnh nhân nằm trên giường mà không cam tâm:
- Anh đang nói xạo em hả? Hay anh nhờ cấp dưới của anh đến để đuổi khéo em về có phải không?
Tôi thì đừng bất động nhìn cảnh chồng mình đang bị người phụ nữ khác chất vấn, do không muốn tin chồng tôi đã có vợ. Anh giáo nghe chị Tiên hỏi nhưng không nhìn đến chị ấy, lại đưa mắt xuống cuối giường nhìn bé vợ của mình đang sượng mặt đứng đó mà cố gọi:
- Chồng em nằm đây mà em đứng đó nhìn hả ốc tiêu? Lại đây với anh coi.
Nghe thầy mắng, tôi để giỏ đồ ở trên kệ và tiến tới cạnh thầy ở bên giường phía này. Cũng cúi đầu chào bà chị kia 1 tiếng, sau đó tôi cũng nhanh chóng bỏ qua chị ấy liền gấp gáp hỏi thăm thầy ngay:
- Anh nhập viện mổ sao anh không kêu mấy anh kia báo cho em biết hả? Lỡ anh có chuyện gì thì sao?
Vừa nói, tôi vừa vuốt 1 cọng tóc mái đang xoã trên trán của thầy lên, sau đó kéo chăn cao qua ngang ngực thầy sợ ổng mới mổ xong còn yếu mà lạnh mình. Còn thầy chỉ chứa 1 mình tôi và dường như không có bà chị tên Tiên kia ở trong ánh mắt. Vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương và mong mỏi nãy giờ. Trông tôi đang vô cùng lo lắng mà cũng thoáng nét buồn bực, thầy liền yếu giọng giải thích:
- Anh sợ em lo lắng nên đợi mổ xong rồi mới báo em. Anh xin lỗi...
Tự nhiên giờ mình trở thành kẻ thừa thải, và trông anh giáo đang dồn hết sự chú ý cũng như quan tâm đặt hết ở nơi tôi. Chị Tiên nhìn thầy mà không thể tin vào mắt mình nổi. Liền chen giọng vào cuộc hội thoại đang thể hiện rõ ý tứ tình nhân của vợ chồng tôi như muốn xác minh lại:
- Cô bé còn nhỏ tuổi này...là vợ anh thật sao?
Cả tôi lẫn thầy lúc này đều quay sang nhìn chị ấy, mặc dù tôi rất muốn trả lời với chị là: “Vâng, chính em.” Nhưng anh giáo đã nhanh miệng hơn tôi:
- Uhm...đây là Phương, bé vợ của anh, do vẫn còn độ tuổi ăn học nên tụi anh chưa có làm lễ cưới ra mắt mọi người.
Sau đó, thầy cũng quay sang tôi vì muốn giới thiệu rõ thân phận của chị ấy với tôi rằng:
- Quên giới thiệu với em nè ốc tiêu, đây là Tiên, Trưởng phòng thiết kế trang sức cao cấp và kim cương của công ty. Con của chú Quang với cô Tâm bạn của ba mình đó. Cũng là 1 cô em gái của anh, em cũng coi Tiên là chị của mình nha.
Tôi gật đầu chào chị ấy thêm 1 lần nữa. Xịt, thầy khỏi cần kể lể rõ chị ấy là ai như thế để tránh làm cho tôi hiểu lầm đâu. Cứ thấy khuôn mặt của chị khó chịu rõ khi thầy kêu chị ấy là 'em gái' của mình kìa. Là tôi biết tỏng bà chị đây có ý tứ gì và mong mỏi điều gì ở nơi anh giáo rồi.
Khi nhận được câu trả lời rõ ràng và đã xác nhận tôi đúng là vợ của thầy, chị Tiên liền thu mình và cầm lấy túi xách đứng dậy chào tạm biệt thầy:
“Vậy thôi em về trước, anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi ạ! Hẹn gặp lại anh sau”. Và rồi chị ấy cũng quay sang tôi chào 1 tiếng cho đúng phép lịch sự: “Chị về nha em.”
Khi chị Tiên nhìn thầy lần cuối và đứng dậy bước ra ngoài đóng cửa phòng lại. Tôi bắt đầu cau có mặt mày với thầy như muốn khóc, giọng đầy ấm ức:
- Em giận anh thật đấy, anh nhập viện mà anh không kêu em vô. Vầy mà anh nói em là vợ của anh hả?
Khuôn mặt tràn đầy thần khí dũng mãnh của 1 đại ca 'yang hồ' bữa nay trở nên nhợt nhạt trông yếu xìu à, nhìn thầy mà tôi xót không thể tả. Tay bên kia thầy đang được truyền nước biển, tay bên này thầy vươn tới nắm lấy tay tôi sau khi nghe tôi bức xúc mà an ủi:
- Anh có bị gì đâu nè em có thấy không? Mổ có chút xíu mà xảy ra chuyện gì được? Cục cưng đừng mếu nữa mà, ra rót dùm anh ly nước đi.
Giận thì giận chứ ổng kêu làm gì là tôi lo chạy đi làm liền. Cắm ống hút cho thầy uống chút nước, sau đó tôi liền vén áo thầy lên để xem vết thương ra sao. Do là mổ nội soi nên trên bụng thầy có 3 lỗ mổ đã được dán băng trắng và vệ sinh sạch sẽ rồi. Tự nhiên cái bụng săn chắc nổi cơ mà tôi hay rờ mó giờ lại có sẹo, ta nói tiếc gì đâu luôn á. Mà kiểu này chắc ba mẹ chồng tôi ở dưới quận 2 vẫn chưa biết chuyện đâu, nên tôi định ngày mai sẽ gọi điện về báo, vì giờ tối muộn rồi sợ ông bà lo lắng lại không ngủ được.
Y tá gõ cửa bước vào phòng và thay chai nước biển mới, có dặn tôi rằng khi dịch được truyền xuống hết, tôi hãy khoá van trên ống lại và nhấn chuông gọi cô ấy vô. Tôi xả khăn mặt rồi vắt khô để lau sơ mặt mũi và tay chân thầy cho ổng thoải mái. Cũng hỏi thầy có mắc vệ sinh không, tôi sẽ đem bô ra và cầm 'thằng nhỏ' cho ổng dùm. Vợ chồng là vậy đấy, không phải lúc nào cũng khoẻ mạnh đâu. Những lúc đau yếu bệnh hoạn như thế này thì cuối cùng chỉ có 2 người kề bên chăm sóc lẫn nhau thôi. Anh giáo nhìn tôi đang săn sóc ổng mà ngứa miệng vừa cười vừa ghẹo:
- Sau này về già anh liệt nằm 1 chỗ như thế này, em có chăm nom cho anh không?
Tôi đang lau tay cho thầy bèn liếc xéo lên ổng mà ba gai trả lời:
- Anh mà già rồi liệt giường thì em đi lấy chồng khác, ai thèm chăm sóc anh làm chi.
- Em...
Đang tính mắng mỏ tôi nhưng bị tôi chọc cho kích động, thầy gồng người khiến cho vết mổ hành đau nên ổng nhăn mặt và đưa tay để lên bụng mình mà không nói được lời nào. Biết mình hơi láo toét nên tôi hốt hoảng đưa tay ịnh lên bụng thầy theo mà rối rít xin lỗi:
- Em giỡn...em giỡn mà...Em hứa em hầu anh cho tới chết luôn!
- Không cần...em muốn lấy ai thì lấy đi!
Trời trời, bữa nay ổng giận tôi luôn kìa. Làm mặt lạnh, thầy hẩy tay tôi ra khỏi bụng mình và quay đầu sang bên kia với vẻ mặt tràn đầy sự bất mãn. Tôi vội lao đến ôm lấy cổ thầy, kề mặt mình sát mặt ổng dỗ dành:
- Em xin lỗi mà, nãy giờ em ghẹo anh đó. Em chỉ muốn lấy anh làm chồng và chăm sóc cho mình anh thôi. Anh dù có ra sao em cũng sẽ yêu và ở bên anh mà.
Tưởng thầy sẽ quay sang làu bàu tôi tiếp như tính cách vốn có của ổng. Ấy thế mà tự nhiên bữa nay ổng lại nói quở doạ tôi khóc đến nơi chập nữa:
- Anh nói như vậy thôi, chứ anh chẳng may có chuyện gì về với trời sớm, em đừng thương xót anh làm gì. Nếu có ai đó thương yêu em thì em cứ việc đi thêm bước nữa để người ta lo lắng em thay anh, cho anh an lòng.
Nghe ổng nói xong, tôi thề tôi nhìn ổng mà đứng khóc tu tu như mưa vì vừa giận lại vừa sợ. Thà ổng la ổng mắng tôi xối xả như mọi ngày đi tôi lại thấy thích, tự nhiên bữa nay nói mấy cái câu nghe buồn thúi ruột muốn chết luôn. Giờ tôi còn có mình ổng là điểm tựa ở trên đời, ổng mà bỏ tôi đi nữa chắc tôi gục ngã mất.
Quá sức ấm ức, tôi vừa rấm rức vừa trách móc ổng:
- Bộ anh hết thương em rồi sao? Anh định bỏ em hả? Sao tự nhiên anh lại nói như vậy?
Thấy tôi ôm mặt khóc tức tưởi, thầy liền dùng 1 tay kéo tôi lại để tôi gục mặt vào hõm cổ ổng. Tay xoa lấy đầu tôi và bắt đầu an ủi cũng không quên móc mỉa:
- Trời ơi cô ơi cô, tui dặn hờ vậy thôi chứ tôi vẫn còn sống nhăn răng canh chừng cô nè. Tưởng tui chết là cô vui mừng vì được đi lấy chồng mới theo ý cô muốn ấy chứ.
Ôm lấy cổ thầy, nghe ổng nói thế tôi đang cà hức cũng ráng trêu ngươi lại ổng:
- Anh dặn sao thì em nghe vậy.
Má ơi, tôi vừa trả lời xong là mắt ổng trợn ngược lên rồi bặm môi nhìn tôi trông hung dữ vô cùng. Tay đưa tới nắm lấy cằm tôi nâng lên gần bên khuôn mặt ổng, thầy bén giọng:
- Em có gan nói lại lần nữa cho tôi nghe xem.
Tôi mỉm cười đắc thắng, í xời, tưởng sao, hù cho cố xong giờ sợ tôi bỏ ổng đi lấy người khác, nên mới phồng mang trợn má đe doạ tôi kìa. Đặt môi hôn cái 'chụt' lên khuôn miệng mỏng của thầy, tôi lém lỉnh trả lời:
- Em nói là em chỉ muốn sống trọn kiếp bên mình anh thôi. Nên anh phải thật khoẻ mạnh để có thể lèm bèm em cho tới già nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.