Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?
Chương 33: Thầy là điều kỳ diệu của em
Hạnh Pinky
24/07/2022
Mặt tôi nóng nan và đỏ ửng, mặc dù tôi vẫn còn nguyên tem chưa bị bóc. Nhưng ông giáo lưu manh đã lợi dụng lúc tôi ốm đau, giở trò đồi bại địa hết hàng họ của tôi không sót kẽ nào. Đã thế, thầy còn đặt môi hôn nhiệt tình nơi đó rồi luôn ấy chứ. Đúng là hành vi quấy rối không thể nào chấp nhận được. Tôi vùi mặt mình vào chăn lại, vừa ấm ức, vừa muốn khóc, lại vừa lên tiếng trách cứ thầy:
- Thầy...thầy lợi dụng lúc em ốm yếu mà...thầy ấy em! Thầy đúng là kẻ “thừa nước đục thả câu”.
Ông giáo phì cười khi nghe tôi đang hết sức bất mãn về mình. Đưa tay xoa lấy đầu tôi, lão sói vẫn chưa chịu buông tha và tiếp tục rỉ vào tai tôi những lời đường mật, nhưng thực chất là đang muốn mồi chài tôi nữa:
- Anh thật sự vẫn còn rất lưu luyến nơi ấy của em...Anh muốn...
Thầy chưa kịp nói hết lời, tôi vội vàng đưa 2 tay lên bịt miệng thầy ngay lại, có ý không cho thầy nói những câu tiếp theo. Hai má tôi hây hây đỏ, đôi mắt hơi sưng bụp do đã ngủ quá nhiều, và miệng thì mím lại vì tức tối:
- Thầy kì quá nha!
Ông giáo kéo tay tôi ra, đặt môi hôn lên 2 bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của tôi “chóc chóc”. Chăn trên người tôi bỗng tụt xuống khi tôi có ý rụt tay lại, và 2 bầu ngực với 2 nụ hoa hồng phấn lộ ngay ra ngoài. Lão sói mặt đang có ý đùa ghẹo tôi, khi trông thấy cảnh xuân bất chợt này. Đôi mắt lão bỗng sáng bừng lên và dáng vẻ thèm thuồng trông thấy rõ. Sống cạnh lão đã khá lâu, nên tôi có thể nhìn thấu ánh mắt của lão đang biểu hiện loại ham muốn gì. Vội kéo chăn lên che toàn thân lại, tôi ngước bộ mặt đáng thương của mình lên nhìn lão. Thế là lão đã bị làm cho cảm động trước dáng vẻ rơm rớm này của tôi liền.
Thầy thu lại ánh mắt u tối của mình, với lấy cái áo choàng bông được gấp gọn gàng đặt ở trên tủ đầu giường. Sau đó rũ ra vào kéo chăn tôi xuống để choàng lên cơ thể loã lồ của tôi. Vẫn giữ lấy tấm chăn để cố thủ, tôi ấp úng:
- Thầy quay mặt đi đi, em tự mặc được mà!
Ông giáo già hơi ngớ người, nhưng mau chóng chau mày nhìn tôi lộ vẻ hết muốn nói nổi. Thở ra 1 hơi chán nản, thầy mạnh bạo lòn hẳn tay vào trong chăn, rồi...Quỷ thần ơi! Không cần nhìn, ổng nhắm đúng vị trí giữa 2 chân tôi, sau đó thọt tay vô khe và áp đủ 4 ngón tay của ổng, trừ ngón cái ra lên hẳn “con bướm“ mới bay lớn của tôi. Khiến tôi giật nảy người la “á” 1 cái vì bị làm cho sảng hồn mà vội đẩy tay thầy ngay ra. 2 bắp đùi tôi vội kẹp chặt lại, để giấu kín hàng họ đã bị thầy làm cho hoảng sợ đến nóng hổi ở bên trong. Trái ngược hoàn toàn với biểu hiện của tôi, thầy lại híp mắt nguy hiểm nhìn tôi đang đỏ mặt tía tai. Hừ lạnh 1 cái, ổng nói bằng chất giọng cứ thể đây là chuyện hết sức bình thường vậy:
- Làm như tôi chưa thấy của em hay sao mà còn bắt tôi quay mặt đi. Tôi đã từng hôn rồi còn chạm tay vào rồi đó, em tính ngại ngùng ba cái vấn đề này với tôi đến khi nào đây? Giờ mau chóng theo tôi vào nhà tắm, để tôi vệ sinh cho em còn ra ngoài ăn sáng. Lẹ!
Từ buổi trưa chiều thầy đem tôi về khách sạn, tôi mệt mỏi lả người rồi lăn đùng ra xỉu, sau đó đổ bệnh luôn tới giờ. Và tôi đã ngủ li bì từ chiều hôm đó đến hết luôn cả ngày hôm qua tới sáng hôm nay. Cứ sốt nóng rồi lại thấy lạnh, rồi lại khóc, khóc rồi lại ngủ, ngủ rồi lại dậy khóc tiếp. Miệng mồm nhạt nhách chả buồn ăn uống bất cứ thứ gì. Thầy đã ở bên chăm sóc cho tôi không rời nửa bước. Thấy tôi rũ rượi chả còn tha thiết gì với đời. Thầy đau xót kiềm lòng không được, nên cuối cùng sợ tôi cứ thế này chắc dám đi theo nội tôi luôn. Nên ổng không chần chừ dùng chính miệng mình mớm cháo và thuốc cho tôi, ép tôi ăn rồi nuốt thuốc vào người cho đủ cữ. Đến tối hôm qua, khi được thầy truyền nội công thâm hậu cho, thật ảo diệu là tôi đã hết sốt từ lúc đó cho đến khi mơ thấy được gặp bà nội rồi tỉnh dậy. Hiện tại, tuy chân tay tôi có còn chút bải hoải, nhưng xem ra là đã khoẻ khoắn hơn rất nhiều. Bởi thế giờ phút này, tôi mới có thể ngồi dậy đôi co qua lại với thầy được.
Và sau khi gặp nội trong mơ, tôi bỗng thấy phấn chấn và không còn buồn đau nhiều nữa. Vì sự thật là nội đã đi rồi, giờ tôi có buồn có khóc ỉ oi cũng không thể làm nội sống lại được. Nhớ tới những lời nội nói trong mộng: ” Nếu thương nội thì hãy vui vẻ mà sống tiếp”. Nên tôi ráng kìm nén đau thương mà vực dậy tinh thần của mình. Và thật ra, công lao nhiều nhất giúp tôi có động lực và khoẻ mạnh trở lại, tất cả là của ông giáo già đang ngồi đối diện với tôi đây. Người đã đến khi tôi buồn khổ nhất, đã dỗ dành, an ủi và động viên tôi không ngừng. Và cũng cố cứu vớt cả thân xác chán chường này của tôi qua khỏi cơn đau bệnh.
Lúc này, khi nghe ông giáo mắng cho 1 trận, tôi mới chịu chui ra khỏi chăn và choàng áo lên người ngay trước mặt thầy. Nhưng thầy không để tôi đi bộ, mà bế tôi lên như người liệt toàn thây vậy. Không quên bắt tôi uống 1 ly nước lọc trước khi vào tắm để cơ thể không bị mất nước nữa chứ.
Khi cửa nhà tắm vừa đóng lại, áo choàng trên người tôi bị ném qua 1 bên liền. Ủa rồi vừa nãy bắt tôi mặc làm chi rồi giờ cởi liền ra vậy? Thầy đặt tôi ngồi vào trong bồn tắm, do tôi vẫn chưa quen việc khoả thân trước thầy, nên tay chân vẫn còn lúng túng ngại ngùng lắm. Cứ thế co người như tôm để che lấy thân, hai chân cũng khép và chụm lại. Rồi tôi lên tiếng mời khéo ông giáo đi ra ngoài dùm:
- Thầy...thầy bận gì cứ ra ngoài làm tiếp đi ạ! Em đã khoẻ ra nhiều, tự tắm được rồi thầy.
Xem ra tôi đã làm cho ông giáo nổi quạo. Thầy nghe tôi nói xong, liền bất mãn từ trên nhìn xuống, đưa tay cú 1 cái rõ đau lên đầu tôi. Rồi bắt đầu vào bài quở trách:
- Em làm ơn trước mặt tôi đừng có bài ca “em tự làm được” nữa nha con ốc tiêu kia! Tôi mệt với cái câu này của em lắm rồi đó. Giờ tôi thích là tôi làm à, em nói gì mặc xác em.... Ngửa cái đầu ra dựa vào thành cho tôi gội đầu nè. Ngồi đó nói nhây với cái kiểu còn ngại ngùng với tôi đi. Một hồi tôi cọc lên tôi kí cho lủng sọ, lúc đó lại nói sao thầy kì cục nữa đi nha!
Dứt lời, thầy xả nước và thử độ nóng, sau đó ấn cái đầu tôi ngửa ra sau chút xíu. Ngồi trên thành bồn, thầy bắt đầu làm ướt tóc và cào xà bông trên đầu cho tôi. Vẫn tư thế co chân ôm đầu gối, tôi nhắm mắt mặc cho ông giáo muốn làm gì thì làm. Nói nhiều mất công bị la nên đành giữ im lặng là tốt nhất.
- Ngứa chỗ nào em nói đi, tôi cào chỗ đó cho em.
Nghe thầy hỏi tôi mới mở mắt, mím môi rồi bẽn lẽn đưa tay lên chỉ:
- Chỗ này nè thầy!
Do hai ngày qua sốt mê man, nên mồ hôi tôi chảy ra ướt cả tóc lẫn da đầu, chả trách đầu cổ tôi bết và ngứa lắm. Nên khi nghe thầy hỏi, tôi cũng cố bỏ qua sự thẹn thùng mà nhanh nhảu trả lời. Ông giáo thấy vẻ mặt xụ xị, mới bị phụ huynh la nên uỷ khuất không cam lòng của tôi. Lúc này, sau 1 hồi nghiêm nghị, thầy mới nhoẻn miệng cười như muốn làm hoà với tôi vậy. Vừa đưa tay gãi xà bông chỗ tôi chỉ, miệng thầy rảnh rỗi ca thêm cho tôi 1 bài:
- Thiệt nha Phương, chắc tôi đè em ra tôi quất đại cho rồi. Để em khỏi phải tỏ ra xa cách với tôi như người ngoài nữa. Riết tôi muốn nóng máu với em luôn á!
- Em...tại em sợ thầy cực chứ bộ!
Tôi lí nhí trả lời để biện hộ cho sự sượng sùng của mình dành cho thầy. Nhưng vừa xả nước trên đầu tôi, ông giáo vẫn chưa bỏ qua bài giáo huấn:
- Ủa ai mượn, mắc gì em sợ tôi cực? Tôi chưa làm tình được với em, chính em mới là người đang tạo cho tôi cực hình đó!
Ơ! Vô duyên thúi, cái lý luận của thầy thật hết sức vô lý mà. Cái tự nhiên lôi cái vụ tôi và ổng chưa “va” vào nhau, giờ lại bán cái nói là tôi đang tạo khổ ải cho ổng. Ủa cái nết gì ngang ngược với trắng trợn quá vậy nè. Tôi tỏ ra không phục nhìn thầy, môi miệng chua ngoa đáp trả:
- Thì em cũng đâu có mượn thầy chịu cực hình vì em đâu. Thiếu gì phụ nữ cho thầy làm tình, ai kêu thầy cứ nhắm vào em làm gì cơ chứ!
Chuyến này tôi chơi ngu rồi, đang yên đang lành tự nhiên ngứa miệng ngứa mỏ xéo sắc làm chi? Để giờ môi ông giáo chợt mím lại, vẻ mặt nổi lên mây đen âm u không thèm nhìn đến tôi nữa. Một sự im lặng đến đáng sợ khi thầy vẫn cứ xả thật sạch tóc tôi. Sau đó, với tay lấy khăn bông chùm lên đầu tôi lau tóc cho ráo nước rồi quấn lại gọn gàng. Kế tiếp, thầy dùng vòi sen xịt nước làm ướt thân thể tôi trước, rồi dùng bông tắm tạo bọt phủ đều xà bông khắp thân thể tôi. Từ cổ, xuống ngực, hai cánh tay rồi đến sau lưng. Lại còn tự động kéo 2 chân tôi ra để chà xà bông, mà không thèm lên tiếng đề nghị tôi luôn cơ chứ.
Sao tôi cảm giác mình giống như là 1 con gà, đang bị trụng nước sôi và làm lông cho sạch sẽ, để chuẩn bị đem đi luộc hay chiên hoặc hấp vậy á. Vì mặt thầy lúc này bao lạnh, toàn thân toát ra thần khí nguy hiểm muốn bức người. Động tác của thầy đang thực hiện, trông có vẻ như rất bình thường, nhưng thực chất là đang muốn làm cho nhanh xong chuyện vậy.
Xả nước để rửa trôi sạch sẽ xà bông đang bám trên người tôi. Tay thầy vuốt ve từ cổ xuống 2 bầu ngực, đã thế còn cố ý lợi dụng nắn nót vài cái mới chịu. Tôi biết nhưng ráng chịu nhịn nhục không dám hó hé gì, vì mặt ổng đang nghiêm lắm cơ mà. Rồi bộ móng vuốt ấy cố tình đặt ở dưới nơi ấy của tôi, lấy danh nghĩa là vệ sinh vùng kín dùm. Nhưng thật ra, các ngón tay của thầy đang ra sức cạ quẹt vào giữa “2 cánh bướm” của tôi vuốt ve khiêu khích, làm tôi muốn thở không nổi luôn. Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, hai mắt nhắm chặt và chân tay muốn co quắp lại, vì chịu không thấu sự trêu chọc này. Nhịn không nổi, tôi cố lên giọng nói:
- Thầy... như vậy... là đủ rồi!
Lúc này, thầy mới chịu rời tay mình xuống đùi và chân tôi. Xả sạch xà bông trên cơ thể tôi xong, thầy gác vòi sen lên, tôi chủ động đứng dậy tự tìm khăn tắm quấn lấy thân mình, nhưng thầy đã nhanh tay lấy dùm tôi trước rồi. Lau sạch nước trên cơ thể tôi, ông giáo lấy áo choàng mới khoác lên người tôi rồi cột nơ lại. Tôi vội vàng tự bước chân đi ra ngoài liền, vì sợ ông giáo nổi hứng lại ẵm tôi lên nữa thì mệt lắm.
Lúc này tôi đích thị là chú thỏ con trắng, khi đầu còn quấn khăn và dưới áo cũng lông trắng tinh tươm luôn. Thấy tôi tung tăng nhảy ra ngoài liền có ý chạy trốn. Ông giáo cũng không hề manh động, còn nhàn nhã cởi đồ ra tắm theo tôi luôn ấy chứ. Tôi nghĩ mình đã thoát nạn, chắc thầy thấy tôi còn nhỏ nên cũng chẳng buồn chấp nhất lời nói của tôi đâu. Nên tôi ra bàn, rót 1 tách trà nóng đã pha sẵn để uống cho ấm người. Sau đó tôi đi tới bức tường kính, vươn tay kéo rèm ra và...Wow! Trước mắt tôi đúng là “non nước hữu tình quê mình xinh đẹp quá!”. Trên mây dưới núi giữa biển hồ. Thời khắc bình minh đã qua lâu, nên cảnh vật bắt đầu xanh mướt do có nắng vàng chiếu xuống. Và sương mù cũng vừa chớm tan nên mọi thứ trở nên yên bình đến lạ. Cái này mà có tập vẽ ở đây là cứ đưa tay hoạ thôi vì quá phiêu lẫn bạt ngàn cảm xúc.
Tôi vừa nhâm nhi tách trà, vừa mê mẩn ngắm cảnh trời mây khi nhìn từ trên cao xuống và hướng ra xa xăm. Nội tôi, chắc vẫn còn ở đâu đó trên nhân gian và chưa lên Thiên Đàng đâu nhỉ? Nhớ đến bà, trong phút chốc, hốc mắt tôi lại bắt đầu cảm thấy cay cay.
Từ đằng sau, ông giáo đã tắm xong rồi bước đến chỗ tôi lúc nào không hay. Thấy tôi lại đưa tay lên vuốt nước mắt, thầy vòng tay ôm lấy người tôi vào lòng mình. Để lưng tôi chạm vào lồng ngực trần mới tắm xong, mà thân dưới thầy chỉ quấn độc 1 cái khăn để che chắn thôi. Với dáng vẻ này trông ổng khiêu gợi đến vô cùng, bộ tính quyến rũ tôi hay gì đây trời?
Thầy cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của tôi, 2 tay xoa xoa lấy 2 cánh tay của tôi vì muốn dỗ dành. Sau đó thầy nhỏ giọng an ủi:
- Lại khóc nữa sao? Nín đi mà, ăn sáng xong đi rồi tôi sẽ tặng em 1 bất ngờ.
Tôi khịt mũi, cố làm mặt mày tươi tỉnh trở lại để thầy không phải lo lắng vì tôi nữa. Xoay lưng đứng đối mặt với thầy, tay thầy vịn ở 2 eo tôi rồi kéo tôi sát vào người mình. Ngước đôi mắt còn hơi đỏ hoe lên nhìn thầy, 1 tay tôi cầm tách trà, tay còn lại tôi vươn lên chạm đến khuôn mặt có ngũ quan cực kỳ sắc nét và sáng láng này. Khẽ mỉm cười dịu dàng, tôi chân thành nói với thầy rằng:
- Trong cuộc đời của em, sự xuất hiện của thầy, chính là điều kỳ diệu và là niềm bất ngờ lớn nhất rồi!
- Thầy...thầy lợi dụng lúc em ốm yếu mà...thầy ấy em! Thầy đúng là kẻ “thừa nước đục thả câu”.
Ông giáo phì cười khi nghe tôi đang hết sức bất mãn về mình. Đưa tay xoa lấy đầu tôi, lão sói vẫn chưa chịu buông tha và tiếp tục rỉ vào tai tôi những lời đường mật, nhưng thực chất là đang muốn mồi chài tôi nữa:
- Anh thật sự vẫn còn rất lưu luyến nơi ấy của em...Anh muốn...
Thầy chưa kịp nói hết lời, tôi vội vàng đưa 2 tay lên bịt miệng thầy ngay lại, có ý không cho thầy nói những câu tiếp theo. Hai má tôi hây hây đỏ, đôi mắt hơi sưng bụp do đã ngủ quá nhiều, và miệng thì mím lại vì tức tối:
- Thầy kì quá nha!
Ông giáo kéo tay tôi ra, đặt môi hôn lên 2 bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của tôi “chóc chóc”. Chăn trên người tôi bỗng tụt xuống khi tôi có ý rụt tay lại, và 2 bầu ngực với 2 nụ hoa hồng phấn lộ ngay ra ngoài. Lão sói mặt đang có ý đùa ghẹo tôi, khi trông thấy cảnh xuân bất chợt này. Đôi mắt lão bỗng sáng bừng lên và dáng vẻ thèm thuồng trông thấy rõ. Sống cạnh lão đã khá lâu, nên tôi có thể nhìn thấu ánh mắt của lão đang biểu hiện loại ham muốn gì. Vội kéo chăn lên che toàn thân lại, tôi ngước bộ mặt đáng thương của mình lên nhìn lão. Thế là lão đã bị làm cho cảm động trước dáng vẻ rơm rớm này của tôi liền.
Thầy thu lại ánh mắt u tối của mình, với lấy cái áo choàng bông được gấp gọn gàng đặt ở trên tủ đầu giường. Sau đó rũ ra vào kéo chăn tôi xuống để choàng lên cơ thể loã lồ của tôi. Vẫn giữ lấy tấm chăn để cố thủ, tôi ấp úng:
- Thầy quay mặt đi đi, em tự mặc được mà!
Ông giáo già hơi ngớ người, nhưng mau chóng chau mày nhìn tôi lộ vẻ hết muốn nói nổi. Thở ra 1 hơi chán nản, thầy mạnh bạo lòn hẳn tay vào trong chăn, rồi...Quỷ thần ơi! Không cần nhìn, ổng nhắm đúng vị trí giữa 2 chân tôi, sau đó thọt tay vô khe và áp đủ 4 ngón tay của ổng, trừ ngón cái ra lên hẳn “con bướm“ mới bay lớn của tôi. Khiến tôi giật nảy người la “á” 1 cái vì bị làm cho sảng hồn mà vội đẩy tay thầy ngay ra. 2 bắp đùi tôi vội kẹp chặt lại, để giấu kín hàng họ đã bị thầy làm cho hoảng sợ đến nóng hổi ở bên trong. Trái ngược hoàn toàn với biểu hiện của tôi, thầy lại híp mắt nguy hiểm nhìn tôi đang đỏ mặt tía tai. Hừ lạnh 1 cái, ổng nói bằng chất giọng cứ thể đây là chuyện hết sức bình thường vậy:
- Làm như tôi chưa thấy của em hay sao mà còn bắt tôi quay mặt đi. Tôi đã từng hôn rồi còn chạm tay vào rồi đó, em tính ngại ngùng ba cái vấn đề này với tôi đến khi nào đây? Giờ mau chóng theo tôi vào nhà tắm, để tôi vệ sinh cho em còn ra ngoài ăn sáng. Lẹ!
Từ buổi trưa chiều thầy đem tôi về khách sạn, tôi mệt mỏi lả người rồi lăn đùng ra xỉu, sau đó đổ bệnh luôn tới giờ. Và tôi đã ngủ li bì từ chiều hôm đó đến hết luôn cả ngày hôm qua tới sáng hôm nay. Cứ sốt nóng rồi lại thấy lạnh, rồi lại khóc, khóc rồi lại ngủ, ngủ rồi lại dậy khóc tiếp. Miệng mồm nhạt nhách chả buồn ăn uống bất cứ thứ gì. Thầy đã ở bên chăm sóc cho tôi không rời nửa bước. Thấy tôi rũ rượi chả còn tha thiết gì với đời. Thầy đau xót kiềm lòng không được, nên cuối cùng sợ tôi cứ thế này chắc dám đi theo nội tôi luôn. Nên ổng không chần chừ dùng chính miệng mình mớm cháo và thuốc cho tôi, ép tôi ăn rồi nuốt thuốc vào người cho đủ cữ. Đến tối hôm qua, khi được thầy truyền nội công thâm hậu cho, thật ảo diệu là tôi đã hết sốt từ lúc đó cho đến khi mơ thấy được gặp bà nội rồi tỉnh dậy. Hiện tại, tuy chân tay tôi có còn chút bải hoải, nhưng xem ra là đã khoẻ khoắn hơn rất nhiều. Bởi thế giờ phút này, tôi mới có thể ngồi dậy đôi co qua lại với thầy được.
Và sau khi gặp nội trong mơ, tôi bỗng thấy phấn chấn và không còn buồn đau nhiều nữa. Vì sự thật là nội đã đi rồi, giờ tôi có buồn có khóc ỉ oi cũng không thể làm nội sống lại được. Nhớ tới những lời nội nói trong mộng: ” Nếu thương nội thì hãy vui vẻ mà sống tiếp”. Nên tôi ráng kìm nén đau thương mà vực dậy tinh thần của mình. Và thật ra, công lao nhiều nhất giúp tôi có động lực và khoẻ mạnh trở lại, tất cả là của ông giáo già đang ngồi đối diện với tôi đây. Người đã đến khi tôi buồn khổ nhất, đã dỗ dành, an ủi và động viên tôi không ngừng. Và cũng cố cứu vớt cả thân xác chán chường này của tôi qua khỏi cơn đau bệnh.
Lúc này, khi nghe ông giáo mắng cho 1 trận, tôi mới chịu chui ra khỏi chăn và choàng áo lên người ngay trước mặt thầy. Nhưng thầy không để tôi đi bộ, mà bế tôi lên như người liệt toàn thây vậy. Không quên bắt tôi uống 1 ly nước lọc trước khi vào tắm để cơ thể không bị mất nước nữa chứ.
Khi cửa nhà tắm vừa đóng lại, áo choàng trên người tôi bị ném qua 1 bên liền. Ủa rồi vừa nãy bắt tôi mặc làm chi rồi giờ cởi liền ra vậy? Thầy đặt tôi ngồi vào trong bồn tắm, do tôi vẫn chưa quen việc khoả thân trước thầy, nên tay chân vẫn còn lúng túng ngại ngùng lắm. Cứ thế co người như tôm để che lấy thân, hai chân cũng khép và chụm lại. Rồi tôi lên tiếng mời khéo ông giáo đi ra ngoài dùm:
- Thầy...thầy bận gì cứ ra ngoài làm tiếp đi ạ! Em đã khoẻ ra nhiều, tự tắm được rồi thầy.
Xem ra tôi đã làm cho ông giáo nổi quạo. Thầy nghe tôi nói xong, liền bất mãn từ trên nhìn xuống, đưa tay cú 1 cái rõ đau lên đầu tôi. Rồi bắt đầu vào bài quở trách:
- Em làm ơn trước mặt tôi đừng có bài ca “em tự làm được” nữa nha con ốc tiêu kia! Tôi mệt với cái câu này của em lắm rồi đó. Giờ tôi thích là tôi làm à, em nói gì mặc xác em.... Ngửa cái đầu ra dựa vào thành cho tôi gội đầu nè. Ngồi đó nói nhây với cái kiểu còn ngại ngùng với tôi đi. Một hồi tôi cọc lên tôi kí cho lủng sọ, lúc đó lại nói sao thầy kì cục nữa đi nha!
Dứt lời, thầy xả nước và thử độ nóng, sau đó ấn cái đầu tôi ngửa ra sau chút xíu. Ngồi trên thành bồn, thầy bắt đầu làm ướt tóc và cào xà bông trên đầu cho tôi. Vẫn tư thế co chân ôm đầu gối, tôi nhắm mắt mặc cho ông giáo muốn làm gì thì làm. Nói nhiều mất công bị la nên đành giữ im lặng là tốt nhất.
- Ngứa chỗ nào em nói đi, tôi cào chỗ đó cho em.
Nghe thầy hỏi tôi mới mở mắt, mím môi rồi bẽn lẽn đưa tay lên chỉ:
- Chỗ này nè thầy!
Do hai ngày qua sốt mê man, nên mồ hôi tôi chảy ra ướt cả tóc lẫn da đầu, chả trách đầu cổ tôi bết và ngứa lắm. Nên khi nghe thầy hỏi, tôi cũng cố bỏ qua sự thẹn thùng mà nhanh nhảu trả lời. Ông giáo thấy vẻ mặt xụ xị, mới bị phụ huynh la nên uỷ khuất không cam lòng của tôi. Lúc này, sau 1 hồi nghiêm nghị, thầy mới nhoẻn miệng cười như muốn làm hoà với tôi vậy. Vừa đưa tay gãi xà bông chỗ tôi chỉ, miệng thầy rảnh rỗi ca thêm cho tôi 1 bài:
- Thiệt nha Phương, chắc tôi đè em ra tôi quất đại cho rồi. Để em khỏi phải tỏ ra xa cách với tôi như người ngoài nữa. Riết tôi muốn nóng máu với em luôn á!
- Em...tại em sợ thầy cực chứ bộ!
Tôi lí nhí trả lời để biện hộ cho sự sượng sùng của mình dành cho thầy. Nhưng vừa xả nước trên đầu tôi, ông giáo vẫn chưa bỏ qua bài giáo huấn:
- Ủa ai mượn, mắc gì em sợ tôi cực? Tôi chưa làm tình được với em, chính em mới là người đang tạo cho tôi cực hình đó!
Ơ! Vô duyên thúi, cái lý luận của thầy thật hết sức vô lý mà. Cái tự nhiên lôi cái vụ tôi và ổng chưa “va” vào nhau, giờ lại bán cái nói là tôi đang tạo khổ ải cho ổng. Ủa cái nết gì ngang ngược với trắng trợn quá vậy nè. Tôi tỏ ra không phục nhìn thầy, môi miệng chua ngoa đáp trả:
- Thì em cũng đâu có mượn thầy chịu cực hình vì em đâu. Thiếu gì phụ nữ cho thầy làm tình, ai kêu thầy cứ nhắm vào em làm gì cơ chứ!
Chuyến này tôi chơi ngu rồi, đang yên đang lành tự nhiên ngứa miệng ngứa mỏ xéo sắc làm chi? Để giờ môi ông giáo chợt mím lại, vẻ mặt nổi lên mây đen âm u không thèm nhìn đến tôi nữa. Một sự im lặng đến đáng sợ khi thầy vẫn cứ xả thật sạch tóc tôi. Sau đó, với tay lấy khăn bông chùm lên đầu tôi lau tóc cho ráo nước rồi quấn lại gọn gàng. Kế tiếp, thầy dùng vòi sen xịt nước làm ướt thân thể tôi trước, rồi dùng bông tắm tạo bọt phủ đều xà bông khắp thân thể tôi. Từ cổ, xuống ngực, hai cánh tay rồi đến sau lưng. Lại còn tự động kéo 2 chân tôi ra để chà xà bông, mà không thèm lên tiếng đề nghị tôi luôn cơ chứ.
Sao tôi cảm giác mình giống như là 1 con gà, đang bị trụng nước sôi và làm lông cho sạch sẽ, để chuẩn bị đem đi luộc hay chiên hoặc hấp vậy á. Vì mặt thầy lúc này bao lạnh, toàn thân toát ra thần khí nguy hiểm muốn bức người. Động tác của thầy đang thực hiện, trông có vẻ như rất bình thường, nhưng thực chất là đang muốn làm cho nhanh xong chuyện vậy.
Xả nước để rửa trôi sạch sẽ xà bông đang bám trên người tôi. Tay thầy vuốt ve từ cổ xuống 2 bầu ngực, đã thế còn cố ý lợi dụng nắn nót vài cái mới chịu. Tôi biết nhưng ráng chịu nhịn nhục không dám hó hé gì, vì mặt ổng đang nghiêm lắm cơ mà. Rồi bộ móng vuốt ấy cố tình đặt ở dưới nơi ấy của tôi, lấy danh nghĩa là vệ sinh vùng kín dùm. Nhưng thật ra, các ngón tay của thầy đang ra sức cạ quẹt vào giữa “2 cánh bướm” của tôi vuốt ve khiêu khích, làm tôi muốn thở không nổi luôn. Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, hai mắt nhắm chặt và chân tay muốn co quắp lại, vì chịu không thấu sự trêu chọc này. Nhịn không nổi, tôi cố lên giọng nói:
- Thầy... như vậy... là đủ rồi!
Lúc này, thầy mới chịu rời tay mình xuống đùi và chân tôi. Xả sạch xà bông trên cơ thể tôi xong, thầy gác vòi sen lên, tôi chủ động đứng dậy tự tìm khăn tắm quấn lấy thân mình, nhưng thầy đã nhanh tay lấy dùm tôi trước rồi. Lau sạch nước trên cơ thể tôi, ông giáo lấy áo choàng mới khoác lên người tôi rồi cột nơ lại. Tôi vội vàng tự bước chân đi ra ngoài liền, vì sợ ông giáo nổi hứng lại ẵm tôi lên nữa thì mệt lắm.
Lúc này tôi đích thị là chú thỏ con trắng, khi đầu còn quấn khăn và dưới áo cũng lông trắng tinh tươm luôn. Thấy tôi tung tăng nhảy ra ngoài liền có ý chạy trốn. Ông giáo cũng không hề manh động, còn nhàn nhã cởi đồ ra tắm theo tôi luôn ấy chứ. Tôi nghĩ mình đã thoát nạn, chắc thầy thấy tôi còn nhỏ nên cũng chẳng buồn chấp nhất lời nói của tôi đâu. Nên tôi ra bàn, rót 1 tách trà nóng đã pha sẵn để uống cho ấm người. Sau đó tôi đi tới bức tường kính, vươn tay kéo rèm ra và...Wow! Trước mắt tôi đúng là “non nước hữu tình quê mình xinh đẹp quá!”. Trên mây dưới núi giữa biển hồ. Thời khắc bình minh đã qua lâu, nên cảnh vật bắt đầu xanh mướt do có nắng vàng chiếu xuống. Và sương mù cũng vừa chớm tan nên mọi thứ trở nên yên bình đến lạ. Cái này mà có tập vẽ ở đây là cứ đưa tay hoạ thôi vì quá phiêu lẫn bạt ngàn cảm xúc.
Tôi vừa nhâm nhi tách trà, vừa mê mẩn ngắm cảnh trời mây khi nhìn từ trên cao xuống và hướng ra xa xăm. Nội tôi, chắc vẫn còn ở đâu đó trên nhân gian và chưa lên Thiên Đàng đâu nhỉ? Nhớ đến bà, trong phút chốc, hốc mắt tôi lại bắt đầu cảm thấy cay cay.
Từ đằng sau, ông giáo đã tắm xong rồi bước đến chỗ tôi lúc nào không hay. Thấy tôi lại đưa tay lên vuốt nước mắt, thầy vòng tay ôm lấy người tôi vào lòng mình. Để lưng tôi chạm vào lồng ngực trần mới tắm xong, mà thân dưới thầy chỉ quấn độc 1 cái khăn để che chắn thôi. Với dáng vẻ này trông ổng khiêu gợi đến vô cùng, bộ tính quyến rũ tôi hay gì đây trời?
Thầy cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của tôi, 2 tay xoa xoa lấy 2 cánh tay của tôi vì muốn dỗ dành. Sau đó thầy nhỏ giọng an ủi:
- Lại khóc nữa sao? Nín đi mà, ăn sáng xong đi rồi tôi sẽ tặng em 1 bất ngờ.
Tôi khịt mũi, cố làm mặt mày tươi tỉnh trở lại để thầy không phải lo lắng vì tôi nữa. Xoay lưng đứng đối mặt với thầy, tay thầy vịn ở 2 eo tôi rồi kéo tôi sát vào người mình. Ngước đôi mắt còn hơi đỏ hoe lên nhìn thầy, 1 tay tôi cầm tách trà, tay còn lại tôi vươn lên chạm đến khuôn mặt có ngũ quan cực kỳ sắc nét và sáng láng này. Khẽ mỉm cười dịu dàng, tôi chân thành nói với thầy rằng:
- Trong cuộc đời của em, sự xuất hiện của thầy, chính là điều kỳ diệu và là niềm bất ngờ lớn nhất rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.