Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi
Chương 31: Tai Nạn
Trường Hà Nguyệt Hạ
28/09/2023
Trình Khiêm nghe ngóng rõ ràng tình huống sinh hoạt của Đàm Tư Cẩm, cũng không tùy tiện xuất hiện quấy rầy yên bình của anh, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi hắn sẽ len lén đến nhìn Đàm Tư Cẩm đi làm ở lớp nhạc cụ, xa xa nhìn anh nói lời tạm biệt thân thiết với các bạn nhỏ trong lớp rồi đạp xe trở về căn hộ thuê gần đó, đi siêu thị mua đồ ăn, chắc sẽ về nhà nấu cơm, dọn dẹp phòng, hoặc là sẽ một mình ở trên sô pha xem truyền hình, đúng mười một giờ tắt đèn lên giường nghỉ ngơi.
Cuộc sống khô khan buồn tẻ như một đường thẳng trong mắt Trình Khiêm lại nhìn ra tràn đầy ấm áp, hắn nhìn ngọn đèn căn hộ kia tắt vào ban đêm, nhưng ánh sáng phản chiếu trong mắt vẫn không hề tắt.
Mãi đến một ngày, thư ký mang theo một tin tức, học sinh Của Đàm Tư Cẩm phải tham gia một cuộc thi biểu diễn âm nhạc thiếu nhi do thành phố tổ chức, Đàm Tư Cẩm với tư cách là giáo viên hướng dẫn cũng sẽ đi theo.
Mà vừa vặn, con gái của tài xế xe sẽ chơi Ukulele.
Buổi biểu diễn bắt đầu sau ba ngày, tài xế tan tầm vẫn như thường lệ trở Trình Khiêm về nhà, sau khi lên xe Trình Khiêm đột nhiên mở miệng hỏi: "Lão Khúc, có phải hai ngày nữa con gái ông sẽ thi âm nhạc không?"
Lão Khúc vội vàng đáp: "Đúng vậy, con gái của tôi hay dùng đàn ngài mua cho đi biểu diễn, may mà có hiệu trưởng Trình, con bé nói cái đàn kia dùng rất tốt, muốn tranh được thứ hạng cao."
Trình Khiêm mím môi gật đầu, trên mặt không nhìn ra gợn sóng gì: "Ngày thi đấu dẫn tôi đi cùng, tôi cũng muốn nhìn xem con gái ông biểu diễn thế nào. Chuyện này không cần nói với người khác."
Lão Khúc kinh ngạc đáp: "Được, hiệu trưởng Trình, tôi bảo vợ tôi đi sớm hơn, tìm một vị trí tốt."
Trình Khiêm lạnh nhạt nói: "A, không cần, tìm cho tôi một vị trí ở giữa lối đi nhỏ phía sau là được, tôi sợ lỡ giữa chừng có việc cần rời đi. Hai vợ chồng ông ngồi ở phía trước là được rồi."
Lão Khúc lập tức phản ứng lại, vội vàng gật gật đầu: "Tôi biết rồi hiệu trưởng Trình, tôi sẽ sắp xếp, ngài yên tâm."
Ba ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm Trình Khiêm ngồi dậy từ trên giường, thay quần áo bình thường khiêm tốn, hào hứng hừng hực xông ra cửa. Lão Khúc đã chờ hắn ở cửa lớn, nhìn nửa ngày cho đến khi hắn mở cửa xe thì lão Khúc mới nhận ra người đội mũ bóng chày với khẩu trang màu xám giống như một sinh viên đại học là ông chủ của mình.
Nếu không phải Trình Khiêm ăn mặc như vậy thì thật đúng là ông đã quên ông chủ sấm rền gió cuốn của mình cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Đang cảm khái, chỉ nghe Trình Khiêm cúi đầu mở miệng: "Lão Khúc, đi thôi."
Ông chủ sốt ruột mới có thể thúc giục ông như vậy, ông không nói hai lời nhấn chân ga.
Đến sảnh biểu diễn, quả nhiên lão Khúc tìm cho hắn một vị trí lối đi giữa, không trước không sau, cách đó không xa ở bên cạnh lần lượt là cửa phòng, đi ra ngoài là toilet, hết thảy đều rất thuận tiện. Hai vợ chồng lão Khúc ngồi ở vị trí hai hàng phía trước, sẽ không quấy rầy ông chủ, tránh được lúng túng, có việc còn có thể gọi tới.
Trình Khiêm cầm vé vào cửa vừa lòng ngồi ở vị trí của mình, sau đó một đôi mắt như đại bàng nhanh chóng nhìn lướt qua mấy hàng đầu, nhìn chằm chằm tìm kiếm bóng dáng Đàm Tư Cẩm. Chờ cả phòng lần lượt ngồi đầy người, giáo viên dạy ở hậu trường cũng lục tục đi tới khán phòng chờ học sinh của mình xuất hiện, Đàm Tư Cẩm ăn mặc khiêm tốn, đồng dạng đeo khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt xinh đẹp kia, nhưng mà trong nháy mắt khi anh xuất hiện là Trình Khiêm lập tức bắt được bóng dáng của anh.
Người ngồi ở trên khán đài ẩn nấp khẩn trương nắm lấy tay vịn, ngay cả thắt lưng cũng không khỏi ngồi thẳng vài phần, ánh mắt không còn rời khỏi người trong tầm mắt nữa.
Thời gian phảng phất như có người đẩy nhanh kim đồng hồ, Trình Khiêm cảm thấy còn chưa dõi theo anh bao lâu thì rất nhanh lịch thi đấu trôi qua một nửa, con gái của lão Khúc ôm Ukulele lên khán đài mới rời được một chút lực chú ý của Trình Khiêm.
Vợ lão Khúc đã sớm đến hậu trường đón con gái, lão Khúc kích động vỗ tay, lại len lén quay đầu nhìn một cái, thấy ông chủ đang nhìn chăm chú phía trước, không khỏi sinh ra một phần tự hào.
Mặc dù ông ta đã sai.
Lại qua hai tiết mục, rốt cuộc học sinh của Đàm Tư Cẩm cũng lên sân khấu, từ xa Trình Khiêm nhìn thân thể anh nghiêng về phía trước, hơi đứng lên nhiệt liệt vỗ tay lại sợ chắn đến tầm mắt của người phía sau, cũng không nhịn được vỗ vỗ tay theo.
Màn trình diễn piano này cần phải đổi đèn follow, đèn xếp hàng trên sân khấu chậm rãi di chuyển rồi chụm lại, bốn phía đồng thời tối xuống, đèn follow đột nhiên sáng bao phủ đàn dương cầm và người biểu diễn nho nhỏ ở trong đó.
Trong nháy mắt hoảng hốt, Trình Khiêm đột nhiên nhớ tới Đàm Tư Cẩm đã từng diễn đàn dương cầm trên màn hình, tuổi còn nhỏ anh vốn nên có tiền đồ xán lạn nhưng lại bị chuyện xấu xí kia vĩnh viễn bẻ gãy cánh chim đang sinh trưởng.
Nội tâm hắn phức tạp nhìn về phía người mình yêu, ánh đèn follow hắt vào chỉ vẻn vẹn lộ ra nửa trên khuôn mặt, là chỉ dựa vào đường nét là có thể phân biệt được, ngay cả khẩu trang cũng không che được mỹ mạo, đôi mắt như lưu ly kia đang nhìn học sinh của mình, dịu dàng mà kiên định, không thấy nửa điểm đã từng gian nan vất vả.
Đột nhiên trái tim Trình Khiêm đau một chút, sau đó, khúc dương cầm du dương đúng lúc này vang lên.
Âm nhạc lưu loát rất nhanh trôi qua một nửa, toàn bộ khán giả đều đang chuyên chú thưởng thức diễn tấu, nhưng đúng lúc này, trên trần khán đài bỗng xuất hiện một tiếng trầm đục vang vọng.
Bạn nhỏ trên sân khấu sợ tới mức lập tức ngừng diễn, toàn bộ khán phòng cũng theo đó xôn xao, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì giá chiếu sáng trên đỉnh sân khấu đột nhiên sụp xuống không hề có dấu hiệu.
Từ xa nhìn lại, khung đèn kia đổ tựa như một chiếc thuyền chìm ở biển sâu, bị nước biển chậm rãi nuốt chửng, nhưng mà nhìn gần lại giống như bão táp cắn nuốt, gần như trong vòng vài giây đã tiếp xúc với sân khấu, khán phòng gián tiếp thét chói tai thất thanh, mắt thấy khung sắt cốt thép khổng lồ kia sắp rơi xuống đứa bé trên sân.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong khán phòng vài người xông lên, Đàm Tư Cẩm đứng mũi chịu sào ôm lấy học trò của mình ngã xuống đất, lại bị một đoạn giá rơi xuống chặn đường đi, mà trong lúc anh theo bản năng nhắm mắt căng thẳng thân thể thì sau lưng lại đột nhiên nóng lên, sau đó một luồng sức mạnh nhanh chóng đẩy Đàm Tư Cẩm ra ngoài.
Đàm Tư Cẩm gắt gao bảo vệ học sinh ngã ra khỏi phạm vi giá đèn rơi xuống, xung quanh lại liên tiếp vang lên tiếng la hét giống như bị đập trúng, Đàm Tư Cẩm nhanh chóng nhìn học sinh trong ngực sợ tới mức run rẩy, thấy bé bình yên vô sự thì lập tức giao cho một đám người vây quanh, sau đó nhanh chóng quay trở về.
Toàn bộ khán đài lâm vào hỗn loạn, tiếng ồn ào không dứt bên tai, vài học sinh túm năm tụm ba ôm bả vai khập khiễng hoảng hốt dịch qua, có người bị trầy xước cánh tay đang kêu đến tê tâm liệt phế, còn có một người dập đầu, bên mặt có một vết máu đỏ tươi, nằm sấp trên mặt đất che đầu chậm chạp không đứng dậy nổi, nhìn đồ mặc hẳn đều là nhân viên tổ chức thi đấu. Trong đống bụi bặm bay lên, Đàm Tư Cẩm chạy về phía vị trí đàn dương cầm, nhìn thấy chân một người bị ống thép của khung đèn đè lên, đang giãy giụa dịch ra ngoài, xung quanh còn có người lục tục vây quanh đang hô to hỗ trợ nâng lên.
Người nọ cực kỳ giống sinh viên đại học, mặc trang phục giản dị màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, khẩu trang màu xám che hơn phân nửa khuôn mặt, cổ thon dài cực lực căng thẳng duỗi về phía sau, bởi vì đau đớn mà nổi lên một đường gân xanh rõ ràng.
Gân xanh quanh co nhô lên, Đàm Tư Cẩm gần như liếc mắt một cái đã nhận ra, toàn thân anh như bị điện giật trong chớp mắt, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất trong đời xông tới, dùng sức lực toàn thân cùng người xung quanh nâng khung thép lên.
Một tiếng sắt nặng nề vang vọng, rốt cuộc Trình Khiêm kéo được cái chân trái đè xuống ra, đau đớn cực lớn ở chân mang theo nhiệt độ cao cùng trái tim liên tiếp nảy lên, hắn đau đến trên trán đã tụ một tầng mồ hôi lạnh, cắn chặt răng hừ hừ kêu, nghiêng người ôm bắp chân cuộn mình thành một cục. Lão Khúc sợ tới mức hồn phi phách tán, gần như là lăn đến bên cạnh Trình Khiêm, cùng mấy người bảy tay tám cước kéo hắn ra khỏi giữa tai nạn đến góc sân khấu, lão Khúc run rẩy cánh tay lau mồ hôi, vừa định nhào tới hỏi thương thế của ông chủ thì lại bị một người đeo khẩu trang cướp trước.
Ánh mắt Đàm Tư Cẩm ướt đẫm quỳ gối ở vị trí gần Trình Khiêm nhất, kích động nhìn chân hắn muốn chạm nhưng không dám chạm vào, sợ sau khi hắn bị thương đến gân cốt động linh tinh sẽ làm vết thương nặng thêm, vì thế kéo khẩu trang xuống, vừa đè lại hai cánh tay đang ôm bắp chân Trình Khiêm, vừa hướng xa xa khàn giọng gọi người đang có thiết bị nghe gọi: "Ở đây! Có người khác bị thương ở đây! Gọi xe cứu thương đi!"
Lời còn chưa dứt, lão Khúc trơ mắt nhìn ông chủ của mình tránh khỏi trói buộc tay người kia, sau đó dùng hết toàn bộ khí lực còn sót lại ôm người quỳ trước mình vào trong ngực.
Cuộc sống khô khan buồn tẻ như một đường thẳng trong mắt Trình Khiêm lại nhìn ra tràn đầy ấm áp, hắn nhìn ngọn đèn căn hộ kia tắt vào ban đêm, nhưng ánh sáng phản chiếu trong mắt vẫn không hề tắt.
Mãi đến một ngày, thư ký mang theo một tin tức, học sinh Của Đàm Tư Cẩm phải tham gia một cuộc thi biểu diễn âm nhạc thiếu nhi do thành phố tổ chức, Đàm Tư Cẩm với tư cách là giáo viên hướng dẫn cũng sẽ đi theo.
Mà vừa vặn, con gái của tài xế xe sẽ chơi Ukulele.
Buổi biểu diễn bắt đầu sau ba ngày, tài xế tan tầm vẫn như thường lệ trở Trình Khiêm về nhà, sau khi lên xe Trình Khiêm đột nhiên mở miệng hỏi: "Lão Khúc, có phải hai ngày nữa con gái ông sẽ thi âm nhạc không?"
Lão Khúc vội vàng đáp: "Đúng vậy, con gái của tôi hay dùng đàn ngài mua cho đi biểu diễn, may mà có hiệu trưởng Trình, con bé nói cái đàn kia dùng rất tốt, muốn tranh được thứ hạng cao."
Trình Khiêm mím môi gật đầu, trên mặt không nhìn ra gợn sóng gì: "Ngày thi đấu dẫn tôi đi cùng, tôi cũng muốn nhìn xem con gái ông biểu diễn thế nào. Chuyện này không cần nói với người khác."
Lão Khúc kinh ngạc đáp: "Được, hiệu trưởng Trình, tôi bảo vợ tôi đi sớm hơn, tìm một vị trí tốt."
Trình Khiêm lạnh nhạt nói: "A, không cần, tìm cho tôi một vị trí ở giữa lối đi nhỏ phía sau là được, tôi sợ lỡ giữa chừng có việc cần rời đi. Hai vợ chồng ông ngồi ở phía trước là được rồi."
Lão Khúc lập tức phản ứng lại, vội vàng gật gật đầu: "Tôi biết rồi hiệu trưởng Trình, tôi sẽ sắp xếp, ngài yên tâm."
Ba ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm Trình Khiêm ngồi dậy từ trên giường, thay quần áo bình thường khiêm tốn, hào hứng hừng hực xông ra cửa. Lão Khúc đã chờ hắn ở cửa lớn, nhìn nửa ngày cho đến khi hắn mở cửa xe thì lão Khúc mới nhận ra người đội mũ bóng chày với khẩu trang màu xám giống như một sinh viên đại học là ông chủ của mình.
Nếu không phải Trình Khiêm ăn mặc như vậy thì thật đúng là ông đã quên ông chủ sấm rền gió cuốn của mình cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Đang cảm khái, chỉ nghe Trình Khiêm cúi đầu mở miệng: "Lão Khúc, đi thôi."
Ông chủ sốt ruột mới có thể thúc giục ông như vậy, ông không nói hai lời nhấn chân ga.
Đến sảnh biểu diễn, quả nhiên lão Khúc tìm cho hắn một vị trí lối đi giữa, không trước không sau, cách đó không xa ở bên cạnh lần lượt là cửa phòng, đi ra ngoài là toilet, hết thảy đều rất thuận tiện. Hai vợ chồng lão Khúc ngồi ở vị trí hai hàng phía trước, sẽ không quấy rầy ông chủ, tránh được lúng túng, có việc còn có thể gọi tới.
Trình Khiêm cầm vé vào cửa vừa lòng ngồi ở vị trí của mình, sau đó một đôi mắt như đại bàng nhanh chóng nhìn lướt qua mấy hàng đầu, nhìn chằm chằm tìm kiếm bóng dáng Đàm Tư Cẩm. Chờ cả phòng lần lượt ngồi đầy người, giáo viên dạy ở hậu trường cũng lục tục đi tới khán phòng chờ học sinh của mình xuất hiện, Đàm Tư Cẩm ăn mặc khiêm tốn, đồng dạng đeo khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt xinh đẹp kia, nhưng mà trong nháy mắt khi anh xuất hiện là Trình Khiêm lập tức bắt được bóng dáng của anh.
Người ngồi ở trên khán đài ẩn nấp khẩn trương nắm lấy tay vịn, ngay cả thắt lưng cũng không khỏi ngồi thẳng vài phần, ánh mắt không còn rời khỏi người trong tầm mắt nữa.
Thời gian phảng phất như có người đẩy nhanh kim đồng hồ, Trình Khiêm cảm thấy còn chưa dõi theo anh bao lâu thì rất nhanh lịch thi đấu trôi qua một nửa, con gái của lão Khúc ôm Ukulele lên khán đài mới rời được một chút lực chú ý của Trình Khiêm.
Vợ lão Khúc đã sớm đến hậu trường đón con gái, lão Khúc kích động vỗ tay, lại len lén quay đầu nhìn một cái, thấy ông chủ đang nhìn chăm chú phía trước, không khỏi sinh ra một phần tự hào.
Mặc dù ông ta đã sai.
Lại qua hai tiết mục, rốt cuộc học sinh của Đàm Tư Cẩm cũng lên sân khấu, từ xa Trình Khiêm nhìn thân thể anh nghiêng về phía trước, hơi đứng lên nhiệt liệt vỗ tay lại sợ chắn đến tầm mắt của người phía sau, cũng không nhịn được vỗ vỗ tay theo.
Màn trình diễn piano này cần phải đổi đèn follow, đèn xếp hàng trên sân khấu chậm rãi di chuyển rồi chụm lại, bốn phía đồng thời tối xuống, đèn follow đột nhiên sáng bao phủ đàn dương cầm và người biểu diễn nho nhỏ ở trong đó.
Trong nháy mắt hoảng hốt, Trình Khiêm đột nhiên nhớ tới Đàm Tư Cẩm đã từng diễn đàn dương cầm trên màn hình, tuổi còn nhỏ anh vốn nên có tiền đồ xán lạn nhưng lại bị chuyện xấu xí kia vĩnh viễn bẻ gãy cánh chim đang sinh trưởng.
Nội tâm hắn phức tạp nhìn về phía người mình yêu, ánh đèn follow hắt vào chỉ vẻn vẹn lộ ra nửa trên khuôn mặt, là chỉ dựa vào đường nét là có thể phân biệt được, ngay cả khẩu trang cũng không che được mỹ mạo, đôi mắt như lưu ly kia đang nhìn học sinh của mình, dịu dàng mà kiên định, không thấy nửa điểm đã từng gian nan vất vả.
Đột nhiên trái tim Trình Khiêm đau một chút, sau đó, khúc dương cầm du dương đúng lúc này vang lên.
Âm nhạc lưu loát rất nhanh trôi qua một nửa, toàn bộ khán giả đều đang chuyên chú thưởng thức diễn tấu, nhưng đúng lúc này, trên trần khán đài bỗng xuất hiện một tiếng trầm đục vang vọng.
Bạn nhỏ trên sân khấu sợ tới mức lập tức ngừng diễn, toàn bộ khán phòng cũng theo đó xôn xao, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì giá chiếu sáng trên đỉnh sân khấu đột nhiên sụp xuống không hề có dấu hiệu.
Từ xa nhìn lại, khung đèn kia đổ tựa như một chiếc thuyền chìm ở biển sâu, bị nước biển chậm rãi nuốt chửng, nhưng mà nhìn gần lại giống như bão táp cắn nuốt, gần như trong vòng vài giây đã tiếp xúc với sân khấu, khán phòng gián tiếp thét chói tai thất thanh, mắt thấy khung sắt cốt thép khổng lồ kia sắp rơi xuống đứa bé trên sân.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong khán phòng vài người xông lên, Đàm Tư Cẩm đứng mũi chịu sào ôm lấy học trò của mình ngã xuống đất, lại bị một đoạn giá rơi xuống chặn đường đi, mà trong lúc anh theo bản năng nhắm mắt căng thẳng thân thể thì sau lưng lại đột nhiên nóng lên, sau đó một luồng sức mạnh nhanh chóng đẩy Đàm Tư Cẩm ra ngoài.
Đàm Tư Cẩm gắt gao bảo vệ học sinh ngã ra khỏi phạm vi giá đèn rơi xuống, xung quanh lại liên tiếp vang lên tiếng la hét giống như bị đập trúng, Đàm Tư Cẩm nhanh chóng nhìn học sinh trong ngực sợ tới mức run rẩy, thấy bé bình yên vô sự thì lập tức giao cho một đám người vây quanh, sau đó nhanh chóng quay trở về.
Toàn bộ khán đài lâm vào hỗn loạn, tiếng ồn ào không dứt bên tai, vài học sinh túm năm tụm ba ôm bả vai khập khiễng hoảng hốt dịch qua, có người bị trầy xước cánh tay đang kêu đến tê tâm liệt phế, còn có một người dập đầu, bên mặt có một vết máu đỏ tươi, nằm sấp trên mặt đất che đầu chậm chạp không đứng dậy nổi, nhìn đồ mặc hẳn đều là nhân viên tổ chức thi đấu. Trong đống bụi bặm bay lên, Đàm Tư Cẩm chạy về phía vị trí đàn dương cầm, nhìn thấy chân một người bị ống thép của khung đèn đè lên, đang giãy giụa dịch ra ngoài, xung quanh còn có người lục tục vây quanh đang hô to hỗ trợ nâng lên.
Người nọ cực kỳ giống sinh viên đại học, mặc trang phục giản dị màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, khẩu trang màu xám che hơn phân nửa khuôn mặt, cổ thon dài cực lực căng thẳng duỗi về phía sau, bởi vì đau đớn mà nổi lên một đường gân xanh rõ ràng.
Gân xanh quanh co nhô lên, Đàm Tư Cẩm gần như liếc mắt một cái đã nhận ra, toàn thân anh như bị điện giật trong chớp mắt, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất trong đời xông tới, dùng sức lực toàn thân cùng người xung quanh nâng khung thép lên.
Một tiếng sắt nặng nề vang vọng, rốt cuộc Trình Khiêm kéo được cái chân trái đè xuống ra, đau đớn cực lớn ở chân mang theo nhiệt độ cao cùng trái tim liên tiếp nảy lên, hắn đau đến trên trán đã tụ một tầng mồ hôi lạnh, cắn chặt răng hừ hừ kêu, nghiêng người ôm bắp chân cuộn mình thành một cục. Lão Khúc sợ tới mức hồn phi phách tán, gần như là lăn đến bên cạnh Trình Khiêm, cùng mấy người bảy tay tám cước kéo hắn ra khỏi giữa tai nạn đến góc sân khấu, lão Khúc run rẩy cánh tay lau mồ hôi, vừa định nhào tới hỏi thương thế của ông chủ thì lại bị một người đeo khẩu trang cướp trước.
Ánh mắt Đàm Tư Cẩm ướt đẫm quỳ gối ở vị trí gần Trình Khiêm nhất, kích động nhìn chân hắn muốn chạm nhưng không dám chạm vào, sợ sau khi hắn bị thương đến gân cốt động linh tinh sẽ làm vết thương nặng thêm, vì thế kéo khẩu trang xuống, vừa đè lại hai cánh tay đang ôm bắp chân Trình Khiêm, vừa hướng xa xa khàn giọng gọi người đang có thiết bị nghe gọi: "Ở đây! Có người khác bị thương ở đây! Gọi xe cứu thương đi!"
Lời còn chưa dứt, lão Khúc trơ mắt nhìn ông chủ của mình tránh khỏi trói buộc tay người kia, sau đó dùng hết toàn bộ khí lực còn sót lại ôm người quỳ trước mình vào trong ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.