Chương 23
Mèo Lười Là Tôi
23/09/2023
Cơn mưa này đến đột ngột cũng kéo dài đến nỗi chẳng ai ngờ đến, lúc đến quán lẩu ngoài trời vẫn mưa không ngớt. Ba người lên lầu, chọn chỗ dễ nhìn ra ngoài rồi nhiệt tình gọi món.
Giờ này thì ai cũng phải đói bụng, Hoàng Bách nhìn hai người còn lại ăn uống đến hăng sai làm hắn cũng thèm ăn lạ lùng.
“Cậu ăn tôm đi, quán này làm tôm tươi lắm á” Tấn Lộc gắp tôm chín đỏ hồng vào chén cho Thanh Phong
Nhìn thấy đồ ăn, hai mắt cậu sáng lên, xoắn tay áo lột vỏ tôm vào đưa vào miệng ăn ngon lành. Hoàng Bách ngồi im nhìn hai người ăn một hồi tự dưng thấy giống ông bố già đi trông trẻ, tụi nhỏ thì ăn hăng sai còn mình thì tiếc tiền chẳng dám ăn rồi khẽ cười hiền từ cổ vũ tụi nó ăn nhanh chóng lớn.
“Phục vụ, lấy giùm tui cái chén và một đôi đũa” hắn nhịn hết nỗi rồi đành phải ăn thôi
“Nước lẩu sắp hết rồi, mình kêu cái mới luôn đi” Tấn Lộc cười hề hề nhìn Thanh Phong
Cậu đang bỏ rau vào nồi, tay bỗng khựng lại hơi đắng đo suy nghĩ một lúc liền gật đầu cười “Dạ được, anh gọi đi ạ”
Hoàng Bách nhìn tên nhóc kia, rõ ràng là tiếc tiền đến đứt ruột gan nhưng vẫn cố cười bảo gọi thêm.
“Sếp..à không anh Bách, ăn cái này đi ngon lắm” Thanh Phong gắp cho hắn viên thả lẩu cùng một thanh chả cả lát nóng hổi.
“Lâu lắm rồi em mới ăn lại viên thả lẩu ấy” mặt cậu bị khói hung cho đỏ hồng, vui vẻ bỏ vào miệng vừa ăn vừa cười.
Tự dưng Hoàng Bách lại nghĩ năm mình hai mươi bốn tuổi có như thế này không ta? Hắn cũng không nhớ năm hai mươi bốn tuổi hắn như thế nào nữa, khoảng thời gian ấy hắn chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà làm đến thời gian ăn uống còn chẳng có. Giờ nhìn lại cũng có chút gì đó hoài niệm.
Thanh Phong vừa tốt nghiệp cũng đã gần hai năm nhưng nhìn cậu vẫn giống như còn là sinh viên đại học vậy, nhìn vào là biết dễ lừa.
“Ăn nấm kim châm không?” Hoàng Bách cây nắm trắng phau có dính chút dầu ớt lên nhìn người nọ
“Dạ ăn” mắt cậu sáng lên
Hai tay bưng chén đưa qua thì người nọ liền rút lại thổi thổi vài cái rồi đưa tuột vào miệng, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi mặt cậu.
Thanh Phong hơi mắt trừng lớn, miệng cũng há to “Aaa, của em mà”
Tấn Lộc vừa ăn vừa nhìn hai người, quên luôn nuốt cả bún, hắn đưa đũa ra gắp một miếng bò bỏ vào chén mình rồi lại tiếp tục nhìn hai người đối diện. Tối nay hình như có chuyện tốt báo cáo với sếp Ngọc rồi.
Lúc cả ba ra khỏi quán lẩu trời cũng vừa tạnh mưa, không khí tựa như đang ở trên Đà Lạt gió thổi lành lạnh. Ngồi trong xe, Thanh Phong đưa đầu ra ngoài nhìn cảnh đêm náo nhiệt không khỏi nở nụ cười, trời mát như vậy tối nay ngủ sẽ ngon lắm đây.
Còn một đoạn đường nữa là đến công ty, tối đường vắng nên thời gian đi xe cũng nhanh hơn lúc chiều. Xe đỗ vào cổng sau khu kí túc xá công ty, Thanh Phong cuối cùng cũng thoát ra được cái hộp ngột ngạt kia, vừa xuống xe liền vươn vai hít lấy khí trời.
“Cảm ơn anh Lộc, sếp Bách nhiều lắm ạ” Thanh Phong mỉm cười chào tạm biệt hai người rồi quay người vào cổng
“Lần đầu gặp cậu ấy tưởng cậu ấy là người nhút nhát, giờ thì quen cửa quen nẻo lại thấy hoạt bát hơn hẳn” Tấn Lộc mỉm cười nhìn gương chiếu hậu, lớn rồi nhiều thứ phải lo nên người ta dần đánh mất vẻ hồn nhiên ban đầu. Tự dưng một ngày nhìn thấy một thiếu niên rạng ngời sắc xuân đứng trước mặt mình lại không khỏi nhớ về thời tuổi trẻ vô lo vô nghĩ trước kia.
Hoàng Bách lúc này cũng đang nghĩ đến người nọ, môi cũng khẽ nhếch lên, nhìn những gương mặt với nụ cười giả tạo đã làm hắn quá nhàm chán tự dưng một ngày lại được thấy nét vui vẻ chân thành làm lòng người càng nhiều bỡ ngỡ.
“Ting ting, ting ting” chiếc điện thoại rung lên ở ghế sau
“Haizz, cậu ta bỏ quên điện thoại ở lại rồi” Hoàng Bách thở dài thọt tay vào kẹt ghế lôi ra chiếc điện thoại đang sang đèn. Thì ra làm báo thức, ai đời lại cày báo thức giờ này cơ chứ.
“Đánh xe lại đi Tấn Lộc” điện thoại bây giờ là vật bất ly thân, vậy mà cậu ta lại bỏ quên.
Tấn Lộc chỉ cười lắc đầu rồi đánh xe chạy vòng về công ty, lúc chạy gần đến cổng có một vài người nhìn dáo dắc rồi đi vào một góc khuất công trình đang thi công gần đó. Hành động của hai người lúc nãy làm Hoàng Bách không khỏi ngoái đầu lại nhìn mấy lần nhưng rồi xe vẫn lướt qua.
Hoàng Bách bước xuống xe, trời mưa đường có hơi trơn trượt hơn bình thường, từng vũng nước đọng trên mặt đất dạ ánh đèn đường trong chói mắt lạ thường. Cạnh góc tường sát chân hàng cây trồng gần cổng, có vật phát sáng lên thành công thu hút hắn.
Hoàng Bách bước tới, nhặt lên rồi chợt ngẩn người, đây không phải là thẻ từ nhân viên của Thanh Phong sao? Không có thẻ này làm sao cậu vào cổng được?
Hắn tăng nhanh cước bộ chạy lại bốt bảo vệ hỏi thăm nhưng từ nãy đến giờ chẳng có ai đi vào từ cổng này cả
“Phiền cậu liên hệ với mấy nhân viên bảo vệ trực đêm đi theo tôi, tôi cần năm người”
Người bảo vệ nọ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nghe sếp bảo vậy cậu cũng không dám chậm trễ, bảo vệ trực đêm hầu như toàn thanh niên trai tráng, bọn họ rất nhanh đã có mặt đầy đủ. Hoàng Bách bảo tất cả bọn họ lên xe rồi đánh lái quay về chỗ công trường hồi nãy.
“Tấn Lộc, cậu ở ngoài đây. Nếu tôi lên tiếng, cậu lập tức báo cảnh sát giúp tôi”
Từ nãy đến giờ, nhìn sắc mặt của sếp hắn đã biết có chuyện không hay xảy ra rồi, Tấn Lộc ngồi trong xe khẽ gật đầu. Hắn ngồi thẳng lưng dựa vào ghế nhìn theo hướng Hoàng Bách chạy vào công trường, tinh thần cảnh giác của hắn cũng lên cao. Điện thoại cũng đã bấm sẵn nút chờ gọi 113.
Giờ này thì ai cũng phải đói bụng, Hoàng Bách nhìn hai người còn lại ăn uống đến hăng sai làm hắn cũng thèm ăn lạ lùng.
“Cậu ăn tôm đi, quán này làm tôm tươi lắm á” Tấn Lộc gắp tôm chín đỏ hồng vào chén cho Thanh Phong
Nhìn thấy đồ ăn, hai mắt cậu sáng lên, xoắn tay áo lột vỏ tôm vào đưa vào miệng ăn ngon lành. Hoàng Bách ngồi im nhìn hai người ăn một hồi tự dưng thấy giống ông bố già đi trông trẻ, tụi nhỏ thì ăn hăng sai còn mình thì tiếc tiền chẳng dám ăn rồi khẽ cười hiền từ cổ vũ tụi nó ăn nhanh chóng lớn.
“Phục vụ, lấy giùm tui cái chén và một đôi đũa” hắn nhịn hết nỗi rồi đành phải ăn thôi
“Nước lẩu sắp hết rồi, mình kêu cái mới luôn đi” Tấn Lộc cười hề hề nhìn Thanh Phong
Cậu đang bỏ rau vào nồi, tay bỗng khựng lại hơi đắng đo suy nghĩ một lúc liền gật đầu cười “Dạ được, anh gọi đi ạ”
Hoàng Bách nhìn tên nhóc kia, rõ ràng là tiếc tiền đến đứt ruột gan nhưng vẫn cố cười bảo gọi thêm.
“Sếp..à không anh Bách, ăn cái này đi ngon lắm” Thanh Phong gắp cho hắn viên thả lẩu cùng một thanh chả cả lát nóng hổi.
“Lâu lắm rồi em mới ăn lại viên thả lẩu ấy” mặt cậu bị khói hung cho đỏ hồng, vui vẻ bỏ vào miệng vừa ăn vừa cười.
Tự dưng Hoàng Bách lại nghĩ năm mình hai mươi bốn tuổi có như thế này không ta? Hắn cũng không nhớ năm hai mươi bốn tuổi hắn như thế nào nữa, khoảng thời gian ấy hắn chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà làm đến thời gian ăn uống còn chẳng có. Giờ nhìn lại cũng có chút gì đó hoài niệm.
Thanh Phong vừa tốt nghiệp cũng đã gần hai năm nhưng nhìn cậu vẫn giống như còn là sinh viên đại học vậy, nhìn vào là biết dễ lừa.
“Ăn nấm kim châm không?” Hoàng Bách cây nắm trắng phau có dính chút dầu ớt lên nhìn người nọ
“Dạ ăn” mắt cậu sáng lên
Hai tay bưng chén đưa qua thì người nọ liền rút lại thổi thổi vài cái rồi đưa tuột vào miệng, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi mặt cậu.
Thanh Phong hơi mắt trừng lớn, miệng cũng há to “Aaa, của em mà”
Tấn Lộc vừa ăn vừa nhìn hai người, quên luôn nuốt cả bún, hắn đưa đũa ra gắp một miếng bò bỏ vào chén mình rồi lại tiếp tục nhìn hai người đối diện. Tối nay hình như có chuyện tốt báo cáo với sếp Ngọc rồi.
Lúc cả ba ra khỏi quán lẩu trời cũng vừa tạnh mưa, không khí tựa như đang ở trên Đà Lạt gió thổi lành lạnh. Ngồi trong xe, Thanh Phong đưa đầu ra ngoài nhìn cảnh đêm náo nhiệt không khỏi nở nụ cười, trời mát như vậy tối nay ngủ sẽ ngon lắm đây.
Còn một đoạn đường nữa là đến công ty, tối đường vắng nên thời gian đi xe cũng nhanh hơn lúc chiều. Xe đỗ vào cổng sau khu kí túc xá công ty, Thanh Phong cuối cùng cũng thoát ra được cái hộp ngột ngạt kia, vừa xuống xe liền vươn vai hít lấy khí trời.
“Cảm ơn anh Lộc, sếp Bách nhiều lắm ạ” Thanh Phong mỉm cười chào tạm biệt hai người rồi quay người vào cổng
“Lần đầu gặp cậu ấy tưởng cậu ấy là người nhút nhát, giờ thì quen cửa quen nẻo lại thấy hoạt bát hơn hẳn” Tấn Lộc mỉm cười nhìn gương chiếu hậu, lớn rồi nhiều thứ phải lo nên người ta dần đánh mất vẻ hồn nhiên ban đầu. Tự dưng một ngày nhìn thấy một thiếu niên rạng ngời sắc xuân đứng trước mặt mình lại không khỏi nhớ về thời tuổi trẻ vô lo vô nghĩ trước kia.
Hoàng Bách lúc này cũng đang nghĩ đến người nọ, môi cũng khẽ nhếch lên, nhìn những gương mặt với nụ cười giả tạo đã làm hắn quá nhàm chán tự dưng một ngày lại được thấy nét vui vẻ chân thành làm lòng người càng nhiều bỡ ngỡ.
“Ting ting, ting ting” chiếc điện thoại rung lên ở ghế sau
“Haizz, cậu ta bỏ quên điện thoại ở lại rồi” Hoàng Bách thở dài thọt tay vào kẹt ghế lôi ra chiếc điện thoại đang sang đèn. Thì ra làm báo thức, ai đời lại cày báo thức giờ này cơ chứ.
“Đánh xe lại đi Tấn Lộc” điện thoại bây giờ là vật bất ly thân, vậy mà cậu ta lại bỏ quên.
Tấn Lộc chỉ cười lắc đầu rồi đánh xe chạy vòng về công ty, lúc chạy gần đến cổng có một vài người nhìn dáo dắc rồi đi vào một góc khuất công trình đang thi công gần đó. Hành động của hai người lúc nãy làm Hoàng Bách không khỏi ngoái đầu lại nhìn mấy lần nhưng rồi xe vẫn lướt qua.
Hoàng Bách bước xuống xe, trời mưa đường có hơi trơn trượt hơn bình thường, từng vũng nước đọng trên mặt đất dạ ánh đèn đường trong chói mắt lạ thường. Cạnh góc tường sát chân hàng cây trồng gần cổng, có vật phát sáng lên thành công thu hút hắn.
Hoàng Bách bước tới, nhặt lên rồi chợt ngẩn người, đây không phải là thẻ từ nhân viên của Thanh Phong sao? Không có thẻ này làm sao cậu vào cổng được?
Hắn tăng nhanh cước bộ chạy lại bốt bảo vệ hỏi thăm nhưng từ nãy đến giờ chẳng có ai đi vào từ cổng này cả
“Phiền cậu liên hệ với mấy nhân viên bảo vệ trực đêm đi theo tôi, tôi cần năm người”
Người bảo vệ nọ không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nghe sếp bảo vậy cậu cũng không dám chậm trễ, bảo vệ trực đêm hầu như toàn thanh niên trai tráng, bọn họ rất nhanh đã có mặt đầy đủ. Hoàng Bách bảo tất cả bọn họ lên xe rồi đánh lái quay về chỗ công trường hồi nãy.
“Tấn Lộc, cậu ở ngoài đây. Nếu tôi lên tiếng, cậu lập tức báo cảnh sát giúp tôi”
Từ nãy đến giờ, nhìn sắc mặt của sếp hắn đã biết có chuyện không hay xảy ra rồi, Tấn Lộc ngồi trong xe khẽ gật đầu. Hắn ngồi thẳng lưng dựa vào ghế nhìn theo hướng Hoàng Bách chạy vào công trường, tinh thần cảnh giác của hắn cũng lên cao. Điện thoại cũng đã bấm sẵn nút chờ gọi 113.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.