Chương 30
Mèo Lười Là Tôi
11/11/2023
Sáng sớm, hắn thức dậy tập thể dục còn người nọ thì vẫn vô tư nằm ngủ ngon lành tự như một đứa con nít chứ dụi đầu vào gối. Hắn dém chăn lại cho người nọ rồi đi ra ngoài, còn cẩn thận khép nhẹ cửa lại không làm ồn đối phương ngủ.
Hoàng Bách được được một lúc, Thanh Phong mới lờ mờ tỉnh dậy, cậu vươn người rồi ngáp một cái xong tự dưng thấy có điều gì đó là lạ. Căn phòng này đâu phải phòng ở kí túc xá nhân viên của cậu đâu, nhìn cách bày trí này có nằm mơ cậu cũng không nghĩ mình có được căn phòng đầy đủ tiện nghi giống như vậy nữa.
Cậu giở chăn, rồi lại nhìn quần áo trên người mình vẫn là bộ đồ tối qua, cậu đi xung quanh phòng kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên dưới là một khoảng vườn nhỏ, được chăm bón rất tốt, ánh nắng dịu nhẹ buổi sáng chiếu lên cả người cảm thấy khoan khoái đến lạ.
Tầm mắt cậu dừng lại trên tủ đầu giường, ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt của thiếu niên tầm 18, 19 tuổi nét tươi cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Là sếp Bách sao ? Nhìn đẹp quá. Cậu đưa tay sờ lên mặt kính của khung ảnh rồi vô thức xem những tấm ảnh còn lại đặt trên bàn, tấm nào cũng là nụ cười ấy nhìn độ chụp cũng đã lâu.
“Cốc, cốc” tiếng gõ cửa bất chợt cắt ngang sự yên tĩnh vốn có của căn phòng, Thanh Phong bỏ khung ảnh xuống định bụng cửa nhưng nghĩ đi nghĩ lại bất giác lại lùi lại, hiện giờ cậu có tính là đột nhiên vào nhà người khác không xin phép không cơ chứ.
“Mẹ vào nha”
Mẹ ? Mẹ ai ? Mẹ sếp hả ?
Theo phản xạ tự nhiên, Thanh Phong tự dưng lại có tâm lí tìm chỗ trốn nhưng nhìn quanh phòng lại không có chỗ nào để chui vào. Hên là trong giây phút trước khi cửa phòng mở ra cậu kịp thời chui vào tủ quần áo âm tường.
“Hửm ?” đâu có ai đâu ta, sao hồi sáng thằng Thắng nói tối chú nó dẫn một người về nhà mà
Bà đi lại giường, giũ chăn rồi vuốt cho phẳng lại, thằng nhỏ này bình thường ngủ dậy luôn xếp chăn gối ngay ngắn nay lại để cho nhăn nhúm lại như vậy, đúng thật là…
Lúc bà định ra khỏi phòng ánh mắt lại rơi vào đôi giày thể thao trắng được dấu trong góc phòng vừa nhìn đôi giày bà chắc nịch không thể nào của con mình được. Nó chưa bao giờ mang giày dép vào phòng cả, toàn để trong tủ giày dép trước huyền quan, bà cầm lên rồi đi ra ngoài.
A, giày của mình. Trong tủ quần áo có một khoảng trống có thể nhìn ra ngoài cậu tận mắt chứng kiến đôi giày của mình bị tha đi trong đau đớn. Sếp Bách khi nào mới về vậy ? Cậu không thể cứ mãi trốn trong đây được sắp tới giờ làm rồi.
Thanh Phong bước ra khỏi tủ, ngồi trên giường vẻ mặt tỏ rõ sự bất lực.
Lúc này, Hoàng Bách đang trên đường chạy bộ về đi ngang qua xe bán bánh bò nướng thì đột nhiên nhớ ra cậu nhóc kia khá thích ăn vặt ấy nhỉ ? Có lần hắn thấy cậu nhìn chăm chăm vào quầy bánh ngọt dưới căn tin cả một lúc lâu. Suy nghĩ một hồi, thôi mua cho cậu ta ăn sáng cũng không tệ.
Vừa về đến nhà, Hoàng Bách đã bị mẹ đón đầu hỏi vụ đôi giày thể thao, bà đưa đôi giày cho con trai mình thẳng thừng tra hỏi xem đôi giày này đâu ra. Hắn nhìn đôi giày định bảo mình không biết nhưng chợt nhớ ra hình như đôi giày này của cậu nhóc kia mà.
“Mẹ, mẹ nghe con nói cái nha” Hoàng Bách bắt đầu kể chuyện tối hôm trước cho mẹ mình nghe, vẻ mặt hết sức vi diệu nhìn con mình
“Sao anh bị vậy anh không nói với tôi, anh nghĩ anh lớn rồi anh giấu cha giấu mẹ được hả ? Hèn gì bình thường ở nhà anh hay cởi áo mà mấy hôm nay anh lại cứ mặc áo suốt” bà giơ tay định đánh con mình nhưng chợt nhớ ra con bà giờ chắc còn đau lắm nên bèn hạ tay xuống.
“Vậy là tối qua cậu nhóc kia cứ khóc suốt nên con đem luôn người ta về nhà à ? Vậy cậu ta đâu ?” sáng này bà vào phòng đâu thấy ai đâu.
“Ủa ? Trong phòng con mà” vẻ mặt hắn hoang mang mà đi lên lầu, rõ ràng hồi sáng này hắn còn thấy người nọ dụi dụi mặt vào gối nữa kia mà.
Hắn dẫn mẹ lên lầu, cửa vừa mở thì liền bị cái đầu màu đen xù xì đâm sầm vào lòng ngực “Ui”
Thanh Phong đưa tay xoa trán, gì mà cứng thế không biết nữa.
“Em chào sếp” cậu ngẩn đầu lên hoang mang nhìn người đang đứng trước mặt mình, rồi ánh mắt lại rơi vào người đang đứng sau sếp. Vẻ mặt bất ngờ bị đông cứng, tưởng đã qua ải rồi chứ.
“Con…con chào bác ạ” cậu hiểu cảm giác của những tên ăn trộm rồi, chính là vừa lo sợ vừa kích thích như thế này sao ? Bảo sao bọn chúng thực hiện được một lần thì liền có lần hai lần ba.
“À…à…bác chào con nha” ui thằng nhóc này dễ thương quá đi, mặt mày sáng sủa nhìn cũng được đó chứ.
Thanh Phong nói được câu chào rồi nhanh chóng rụt cổ lại, ánh mắt không dám nhìn bậy bạ, Hoàng Bách biết ý liền chắn hết trước người Thanh Phong.
Hành động này của hắn thu vào mắt mẹ chính là đang bảo vệ người yêu bé nhỏ, bà khẽ mỉm cười, coi bộ tình cảm của hai đứa cũng khá tốt đó chứ. Đã đến nước này rồi mà còn ngại ngùng khi gặp bà.
Bà vỗ vai con trai mình, giơ ngón cái lên, vẻ mặt đắc ý. Cậu bạn này được nha !
Hoàng Bách được được một lúc, Thanh Phong mới lờ mờ tỉnh dậy, cậu vươn người rồi ngáp một cái xong tự dưng thấy có điều gì đó là lạ. Căn phòng này đâu phải phòng ở kí túc xá nhân viên của cậu đâu, nhìn cách bày trí này có nằm mơ cậu cũng không nghĩ mình có được căn phòng đầy đủ tiện nghi giống như vậy nữa.
Cậu giở chăn, rồi lại nhìn quần áo trên người mình vẫn là bộ đồ tối qua, cậu đi xung quanh phòng kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên dưới là một khoảng vườn nhỏ, được chăm bón rất tốt, ánh nắng dịu nhẹ buổi sáng chiếu lên cả người cảm thấy khoan khoái đến lạ.
Tầm mắt cậu dừng lại trên tủ đầu giường, ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt của thiếu niên tầm 18, 19 tuổi nét tươi cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Là sếp Bách sao ? Nhìn đẹp quá. Cậu đưa tay sờ lên mặt kính của khung ảnh rồi vô thức xem những tấm ảnh còn lại đặt trên bàn, tấm nào cũng là nụ cười ấy nhìn độ chụp cũng đã lâu.
“Cốc, cốc” tiếng gõ cửa bất chợt cắt ngang sự yên tĩnh vốn có của căn phòng, Thanh Phong bỏ khung ảnh xuống định bụng cửa nhưng nghĩ đi nghĩ lại bất giác lại lùi lại, hiện giờ cậu có tính là đột nhiên vào nhà người khác không xin phép không cơ chứ.
“Mẹ vào nha”
Mẹ ? Mẹ ai ? Mẹ sếp hả ?
Theo phản xạ tự nhiên, Thanh Phong tự dưng lại có tâm lí tìm chỗ trốn nhưng nhìn quanh phòng lại không có chỗ nào để chui vào. Hên là trong giây phút trước khi cửa phòng mở ra cậu kịp thời chui vào tủ quần áo âm tường.
“Hửm ?” đâu có ai đâu ta, sao hồi sáng thằng Thắng nói tối chú nó dẫn một người về nhà mà
Bà đi lại giường, giũ chăn rồi vuốt cho phẳng lại, thằng nhỏ này bình thường ngủ dậy luôn xếp chăn gối ngay ngắn nay lại để cho nhăn nhúm lại như vậy, đúng thật là…
Lúc bà định ra khỏi phòng ánh mắt lại rơi vào đôi giày thể thao trắng được dấu trong góc phòng vừa nhìn đôi giày bà chắc nịch không thể nào của con mình được. Nó chưa bao giờ mang giày dép vào phòng cả, toàn để trong tủ giày dép trước huyền quan, bà cầm lên rồi đi ra ngoài.
A, giày của mình. Trong tủ quần áo có một khoảng trống có thể nhìn ra ngoài cậu tận mắt chứng kiến đôi giày của mình bị tha đi trong đau đớn. Sếp Bách khi nào mới về vậy ? Cậu không thể cứ mãi trốn trong đây được sắp tới giờ làm rồi.
Thanh Phong bước ra khỏi tủ, ngồi trên giường vẻ mặt tỏ rõ sự bất lực.
Lúc này, Hoàng Bách đang trên đường chạy bộ về đi ngang qua xe bán bánh bò nướng thì đột nhiên nhớ ra cậu nhóc kia khá thích ăn vặt ấy nhỉ ? Có lần hắn thấy cậu nhìn chăm chăm vào quầy bánh ngọt dưới căn tin cả một lúc lâu. Suy nghĩ một hồi, thôi mua cho cậu ta ăn sáng cũng không tệ.
Vừa về đến nhà, Hoàng Bách đã bị mẹ đón đầu hỏi vụ đôi giày thể thao, bà đưa đôi giày cho con trai mình thẳng thừng tra hỏi xem đôi giày này đâu ra. Hắn nhìn đôi giày định bảo mình không biết nhưng chợt nhớ ra hình như đôi giày này của cậu nhóc kia mà.
“Mẹ, mẹ nghe con nói cái nha” Hoàng Bách bắt đầu kể chuyện tối hôm trước cho mẹ mình nghe, vẻ mặt hết sức vi diệu nhìn con mình
“Sao anh bị vậy anh không nói với tôi, anh nghĩ anh lớn rồi anh giấu cha giấu mẹ được hả ? Hèn gì bình thường ở nhà anh hay cởi áo mà mấy hôm nay anh lại cứ mặc áo suốt” bà giơ tay định đánh con mình nhưng chợt nhớ ra con bà giờ chắc còn đau lắm nên bèn hạ tay xuống.
“Vậy là tối qua cậu nhóc kia cứ khóc suốt nên con đem luôn người ta về nhà à ? Vậy cậu ta đâu ?” sáng này bà vào phòng đâu thấy ai đâu.
“Ủa ? Trong phòng con mà” vẻ mặt hắn hoang mang mà đi lên lầu, rõ ràng hồi sáng này hắn còn thấy người nọ dụi dụi mặt vào gối nữa kia mà.
Hắn dẫn mẹ lên lầu, cửa vừa mở thì liền bị cái đầu màu đen xù xì đâm sầm vào lòng ngực “Ui”
Thanh Phong đưa tay xoa trán, gì mà cứng thế không biết nữa.
“Em chào sếp” cậu ngẩn đầu lên hoang mang nhìn người đang đứng trước mặt mình, rồi ánh mắt lại rơi vào người đang đứng sau sếp. Vẻ mặt bất ngờ bị đông cứng, tưởng đã qua ải rồi chứ.
“Con…con chào bác ạ” cậu hiểu cảm giác của những tên ăn trộm rồi, chính là vừa lo sợ vừa kích thích như thế này sao ? Bảo sao bọn chúng thực hiện được một lần thì liền có lần hai lần ba.
“À…à…bác chào con nha” ui thằng nhóc này dễ thương quá đi, mặt mày sáng sủa nhìn cũng được đó chứ.
Thanh Phong nói được câu chào rồi nhanh chóng rụt cổ lại, ánh mắt không dám nhìn bậy bạ, Hoàng Bách biết ý liền chắn hết trước người Thanh Phong.
Hành động này của hắn thu vào mắt mẹ chính là đang bảo vệ người yêu bé nhỏ, bà khẽ mỉm cười, coi bộ tình cảm của hai đứa cũng khá tốt đó chứ. Đã đến nước này rồi mà còn ngại ngùng khi gặp bà.
Bà vỗ vai con trai mình, giơ ngón cái lên, vẻ mặt đắc ý. Cậu bạn này được nha !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.