Chương 37
Mèo Lười Là Tôi
11/11/2023
Phòng live stream bọn họ vận hành ngày càng thông thuận, lượt truy cập cũng nhiều hơn dự đoán trước đó, không phải bởi vì Hồi Chiến giỏi làm trò hay Anh Thư sexy, quyến rũ mà bởi do nụ cười của Thanh Phong.
Khi chơi game cậu hay cười, lộ ra hai cái răng khểnh vô cùng bắt mắt người xem, nụ cười lại mang nét thanh xuân làm bao trái tim thiếu nữ xao xuyến. Bởi người ta hay nói không cần bạn đẹp, chỉ cần bạn có một nét gì đó xán lán trên gương mặt cũng đủ để người khác xiêu lòng.
Nhờ vậy mà chiến dịch tuyên truyền game mới cho công ty thuận lợi hơn dự kiến rất nhiều, còn tiết kiệm được kha khá khoảng tiền thuê người đại diện. Mới đầu công ty định đưa nhân vật ảo như lúc trước vẫn thưởng làm nhưng người ảo lại không đạt được sự thu hút mà công ty mong muốn thêm nữa người ảo là sản phẩm do con người tạo ra mà đã là một sản phẩm thường sẽ na ná nhau không có điểm đặc biệt gì dễ gây ấn tượng và sự thật đã chứng minh điều đó.
Nên sau này khi cần chạy những chương trình quảng cáo lớn, không dùng đến người ảo nữa mà vẫn sử dụng con người mặc dù giá cả, chi phí,v.v tốn hơn rất nhiều so với người ảo.
Hồi Chiến ngồi nhìn màn hình thống kê số lượt truy cập rồi cảm thán “Mới đây nhanh thật, tụi mình live stream ở đây sắp trong hai tháng rồi”
Thanh Phong cũng mỉm cười, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy tự hào về bản thân như thế, một công việc tưởng chừng mình không thể làm được cậu đã làm được rồi.
“Anh Phong, anh giỏi quá. Có thực sự từ trước đến nay anh chưa từng live stream không vậy” Thanh Đào đặt hai tay lên vai người nọ, đưa mắt nhìn con số hiển thị trên màn hình, hơn cô cả trăm người luôn ấy.
“Cậu ta chỉ ăn may thôi, đường dài mới biết ngựa hay mà” Anh Thư đưa tay ngoáy đuôi tóc vàng, bắt chéo chân buông lời châm biếm như thường ngày cô vẫn làm.
Còn Chiến Thắng từ đầu tới cuối vẫn im lặng, anh đang xem luật chơi của một số trò chơi mới.
Làm việc chung cũng được một khoảng thời gian, mọi người không làm phiền đến anh nên cũng kiếm chủ đề chung để nói. Tự dưng Hồi Chiến sực nhớ ra đầu tháng sau ra mắt game “Thám hiểm vùng hoàng vu”, hiện đã đưa bản thử nghiệm cho các game thủ khác chơi thử rồi, sắp tới sẽ tới tay bọn họ chơi tuyên truyền game. Hồi Chiến thành công bắt ngay đài rada của mọi người, bốn người tụ lại nói chuyện xôn tụ, đương lúc mọi người hăng say thì Thanh Sang bước vào.
Cô mỉm cười nhìn năm thành viên đầu tiên của phòng live stream rồi cho bọn họ lời khen vì những biểu hiện vượt xa mong đợi của công ty. Sắp tới cũng là dịp kỉ niệm sáu năm ra mắt tựa game sinh tồn thực tế ảo đầu tiên của công ty, cũng nhân dịp này chúc mừng thành tích đầu tiên của phòng live stream đã lập được nên công ty tổ chức tiệc nội bộ cho bọn họ ăn mừng.
“Aaa, vậy là sắp có đồ ăn ngon rồi” Thanh Đào vui vẻ mong chờ đến hôm đó đến nỗi chỉ tưởng tượng thôi cũng chảy nước miếng.
“Em có thể nghĩ đến cái gì khác ngoài ăn không ?” Anh Thư nhìn cô bé nhí nhảnh trước mắt, khẽ cười
“Vậy là chị” Thanh Đào nháy mắt trêu chọc, làm Anh Thư chẳng biết làm sao mà tránh mặt đi
Hồi Chiến cười cười bảo “Mấy đứa con gái các cậu giỡn vui ghê”
“Thôi, hôm nay tôi chỉ thông báo đến đây thôi các cô cậu nghỉ ngơi đi tối vẫn phải tiếp tục công việc” Thanh Sang nói rồi vui vẻ đi ra trước, hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của hai vợ chồng cô nên phải đi chuẩn bị từ sớm.
Huỳnh Phúc ngồi trong phòng làm việc trong ra ngoài cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào phòng nhưng đã bị rèm cửa che mất. Hắn đưa tay lên xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón cái trỏ, khẽ mỉm cười nhìn tấm ảnh trên máy tính, hắn phải có quà hậu lễ gấp mười lần thế này.
Dạo này đám người trong phòng thiết kế không nghe theo lời hắn nói nữa, có thể tên kia đã giở trò phía sau chặt đứt từ sớm mong muốn tách phòng thiết kế ra riêng. Hay thật nhưng phải xem xem ai mới là kẻ có hậu thuẫn thật sự.
“An Tường, em đang xem cái gì vậy ?” Billy bưng ly sữa nóng đưa cho người nọ, vui vẻ nhích lại gần toang ôm vào lòng nhưng liền bị tránh đi, hắn cũng đã quen khẽ cười ngượng rồi tự động xích ra xa.
An Tường đóng điện thoại lại, khó chịu nuốt xuống sữa nóng rồi đi vào phòng ngủ khóa trái cửa lại, cậu không muốn gặp bất kì ai lúc này cả.
Billy đứng ngoài cửa cứ liên tục gọi nhưng người phía trong vẫn im lặng, hắn biết người nọ vẫn ổn nhưng tâm trạng không tốt thôi nên chỉ biết đứng bên ngoài góp nhặt vốn tiếng Việt của mình mà hết lời an ủi.
Người mà cậu yêu vậy mà không yêu cậu, bao nhiêu năm đồng hành cùng nhau đến cuối cùng chẳng khác nào dã tràng xe cát biển đông, phí hoài tâm sức để rồi có một người lạ quơ lạ hoắc chen vào. Đúng là trò đùa của số phận mà.
Khi chơi game cậu hay cười, lộ ra hai cái răng khểnh vô cùng bắt mắt người xem, nụ cười lại mang nét thanh xuân làm bao trái tim thiếu nữ xao xuyến. Bởi người ta hay nói không cần bạn đẹp, chỉ cần bạn có một nét gì đó xán lán trên gương mặt cũng đủ để người khác xiêu lòng.
Nhờ vậy mà chiến dịch tuyên truyền game mới cho công ty thuận lợi hơn dự kiến rất nhiều, còn tiết kiệm được kha khá khoảng tiền thuê người đại diện. Mới đầu công ty định đưa nhân vật ảo như lúc trước vẫn thưởng làm nhưng người ảo lại không đạt được sự thu hút mà công ty mong muốn thêm nữa người ảo là sản phẩm do con người tạo ra mà đã là một sản phẩm thường sẽ na ná nhau không có điểm đặc biệt gì dễ gây ấn tượng và sự thật đã chứng minh điều đó.
Nên sau này khi cần chạy những chương trình quảng cáo lớn, không dùng đến người ảo nữa mà vẫn sử dụng con người mặc dù giá cả, chi phí,v.v tốn hơn rất nhiều so với người ảo.
Hồi Chiến ngồi nhìn màn hình thống kê số lượt truy cập rồi cảm thán “Mới đây nhanh thật, tụi mình live stream ở đây sắp trong hai tháng rồi”
Thanh Phong cũng mỉm cười, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy tự hào về bản thân như thế, một công việc tưởng chừng mình không thể làm được cậu đã làm được rồi.
“Anh Phong, anh giỏi quá. Có thực sự từ trước đến nay anh chưa từng live stream không vậy” Thanh Đào đặt hai tay lên vai người nọ, đưa mắt nhìn con số hiển thị trên màn hình, hơn cô cả trăm người luôn ấy.
“Cậu ta chỉ ăn may thôi, đường dài mới biết ngựa hay mà” Anh Thư đưa tay ngoáy đuôi tóc vàng, bắt chéo chân buông lời châm biếm như thường ngày cô vẫn làm.
Còn Chiến Thắng từ đầu tới cuối vẫn im lặng, anh đang xem luật chơi của một số trò chơi mới.
Làm việc chung cũng được một khoảng thời gian, mọi người không làm phiền đến anh nên cũng kiếm chủ đề chung để nói. Tự dưng Hồi Chiến sực nhớ ra đầu tháng sau ra mắt game “Thám hiểm vùng hoàng vu”, hiện đã đưa bản thử nghiệm cho các game thủ khác chơi thử rồi, sắp tới sẽ tới tay bọn họ chơi tuyên truyền game. Hồi Chiến thành công bắt ngay đài rada của mọi người, bốn người tụ lại nói chuyện xôn tụ, đương lúc mọi người hăng say thì Thanh Sang bước vào.
Cô mỉm cười nhìn năm thành viên đầu tiên của phòng live stream rồi cho bọn họ lời khen vì những biểu hiện vượt xa mong đợi của công ty. Sắp tới cũng là dịp kỉ niệm sáu năm ra mắt tựa game sinh tồn thực tế ảo đầu tiên của công ty, cũng nhân dịp này chúc mừng thành tích đầu tiên của phòng live stream đã lập được nên công ty tổ chức tiệc nội bộ cho bọn họ ăn mừng.
“Aaa, vậy là sắp có đồ ăn ngon rồi” Thanh Đào vui vẻ mong chờ đến hôm đó đến nỗi chỉ tưởng tượng thôi cũng chảy nước miếng.
“Em có thể nghĩ đến cái gì khác ngoài ăn không ?” Anh Thư nhìn cô bé nhí nhảnh trước mắt, khẽ cười
“Vậy là chị” Thanh Đào nháy mắt trêu chọc, làm Anh Thư chẳng biết làm sao mà tránh mặt đi
Hồi Chiến cười cười bảo “Mấy đứa con gái các cậu giỡn vui ghê”
“Thôi, hôm nay tôi chỉ thông báo đến đây thôi các cô cậu nghỉ ngơi đi tối vẫn phải tiếp tục công việc” Thanh Sang nói rồi vui vẻ đi ra trước, hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của hai vợ chồng cô nên phải đi chuẩn bị từ sớm.
Huỳnh Phúc ngồi trong phòng làm việc trong ra ngoài cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào phòng nhưng đã bị rèm cửa che mất. Hắn đưa tay lên xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón cái trỏ, khẽ mỉm cười nhìn tấm ảnh trên máy tính, hắn phải có quà hậu lễ gấp mười lần thế này.
Dạo này đám người trong phòng thiết kế không nghe theo lời hắn nói nữa, có thể tên kia đã giở trò phía sau chặt đứt từ sớm mong muốn tách phòng thiết kế ra riêng. Hay thật nhưng phải xem xem ai mới là kẻ có hậu thuẫn thật sự.
“An Tường, em đang xem cái gì vậy ?” Billy bưng ly sữa nóng đưa cho người nọ, vui vẻ nhích lại gần toang ôm vào lòng nhưng liền bị tránh đi, hắn cũng đã quen khẽ cười ngượng rồi tự động xích ra xa.
An Tường đóng điện thoại lại, khó chịu nuốt xuống sữa nóng rồi đi vào phòng ngủ khóa trái cửa lại, cậu không muốn gặp bất kì ai lúc này cả.
Billy đứng ngoài cửa cứ liên tục gọi nhưng người phía trong vẫn im lặng, hắn biết người nọ vẫn ổn nhưng tâm trạng không tốt thôi nên chỉ biết đứng bên ngoài góp nhặt vốn tiếng Việt của mình mà hết lời an ủi.
Người mà cậu yêu vậy mà không yêu cậu, bao nhiêu năm đồng hành cùng nhau đến cuối cùng chẳng khác nào dã tràng xe cát biển đông, phí hoài tâm sức để rồi có một người lạ quơ lạ hoắc chen vào. Đúng là trò đùa của số phận mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.