Chương 3: Streamer sao?
Mèo Lười Là Tôi
23/09/2023
Sau câu nói kia, hai người im lặng không lên tiếng Hoàng Bách đưa mắt nhìn sơ qua người cậu, bộ dáng này nhìn cũng không tệ cho lắm.
Cậu nhận ra ánh mắt của người kia, không khỏi lùi về sau cảnh giác, mới vừa gặp lão già kia xong bây giờ gặp thêm tên này. Thanh Phong đưa tay khẽ sờ sau mông mình, tự tưởng tượng sâu xa rồi rùng mình.
“Cậu có hứng thú làm việc cho công ty sản xuất game ADC không?”
“Công ty cổ phần game điện tử ADC” có lầm không vậy, cậu có cơ hội đó sao? Thanh Phong nhìn đối phương thăm dò, liệu người này có đang nói đùa với mình không thế.
Nhìn ánh mắt của người kia đoán chừng là cậu ta không tin tưởng, hắn lấy danh thiếp của mình ra đưa cho cậu. Thanh Phong thận trọng đưa hai tay ra nhận, nhìn tên trên danh thiếp rồi nhìn người đang đứng trước mặt mình không khỏi khiếp sợ, không phải chứ đừng nói hắn ta là tổng giám đốc điều hành của công ty đó nha.
Thanh Phong không tin vào mắt nhìn, ráng nhìn kĩ lại một lần nữa quả thật là danh thiếp của công ty ADC. Ôi trời à, thật không thể nào tin được.
“Sao anh lại có hứng thú với tôi” cậu còn chưa từng gặp người này trước đây nhưng nhìn tên công ty game đang dẫn đầu trong năm nay mà khẽ nuốt nước bọt, làm gì có ai không muốn làm ở đây đâu chứ.
Hoàng Bách nhìn cậu không nói, lấy hình chụp điện thoại đưa ra trước mặt cậu. Trong tấm hình là thiếu niên khoảng mười tám tuổi, Thanh Phong nhìn không khỏi ngẩn người, đây là lúc cậu thắng trong giải đấu e-sport vào bốn năm trước. Tại sao Hoàng Bách lại có tấm ảnh này?
“Ý anh là?” tại sao lạiđưa tấm hình này cho cậu xem cơ chứ
“Cậu chơi game giỏi, làm steamer cho công ty tôi cũng không tồi chắc chắn sẽ có đãi ngộ tốt hơn chỗ làm hiện tại cậu rất nhiều”
“Có điều kiện gì không ạ?” trên đời này không bao giờ có cái gì cho không cả, tất cả điều là một cuộc giao dịch.
“Tôi sẽ giải quyết rắc rối cậu vừa gây ra cậu lập tức ngày mai chuyển đến kí túc xá dành cho nhân viên của công ty tôi, đồ đạc ở chỗ cậu cứ để tôi lo cậu không cần bận tâm”
Điên rồi, điên thật rồi không đâu tự dưng lại rơi xuống một món hời như thế này cả, Thanh Phong bất an suy nghĩ liệu tên này có định bắt cóc mình lấy nội tạng hay không đây, thế giới này có nhiều thứ khó lường lắm có những kẻ nhìn ra vẻ đạo mạo nhưng tâm tư rất khó dò càng là người niềm nở với mình lại càng phải đề phòng.
Hoàng Bách biết tâm tư người trước mắt đang nghĩ gì, hắn đi lại cạnh tủ đồ của mình lấy ra một tờ giấyđưa cho Thanh Phong. Đây là bản kế hoạch chiêu mộ tài năng game thủ của công ty, ngày kí là vào ba năm trước và mới được điều chỉnh bằng mực xanh, viết mực còn rất mới.
Trong bản kế hoạch có tên người đề nghị là phó phòng kế hoạch của công ty ADC với mục tiêu muốn mở rộng phạm vi hoạt động của công ty sang live stream game trên nền tảng trực tuyến GLVT ( giao lưu với tôi). Nền tảng này Thanh Phong biết đến đã lâu, ngay khi nó mới vừa ra mắt cho đến tận khi nó nổi trầm nổi rộ theo trào lưu live stream bán hàng, chơi game hiện nay.
Đọc sơ qua một lượt, cậu mới ngờ ngợ tạm thời tin tưởng.
“Tôi có thể điện thoại báo cho người nhà được không? Chuyện này quá gấp tôi còn chưa chuẩn bị tâm lí kịp” cậu còn mẹ, ông bà lớn tuổi và đứa em đang học năm nhất đại học còn cả anh Chiến, bọn họ là những người cậu thật sự yêu thương và quan tâm là ràng buộc trong cuộc sống của cậu.
Hoàng Bách không nói gì, ý bảo cậu muốn làm sao thì làm tôi không quan tâm, hắn đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại để Thanh Phong một mình ở trong phòng vẫn chưa tiêu hóa được mình sẽ có một chỗ làm tốt như vậy.
Thanh Phong ngã người xuống cái giường rộng rãi duy nhất trong phòng, đưa tay đưa chân lộn xộn lăn lộn, sờ hết chỗ này đến chỗ kia lên cái miện vừa mềm vừa êm này.
Thời tiết hiện tại đã vào hè, không khí buổi tối vẫn không dịu hơn ban ngày là bao, đêm nằm có khi cậu phải giật mình tỉnh dậy đi vào nhà tắm xối nước, nóng đến không thể ngủ được.
Tối hôm đó, cậu thanh thản tận hưởng ngủ lại căn phòng ấy trong lòng không khỏi cảm thán người có tiền quả thật là sung sướng được nằm ở những nơi sang trọng tận hưởng giấc ngủ ngàn vàng.
Hoàng Bách nguyên buổi tối ấy không hề rời khỏi khách sạn, hắn ở phòng kế bên cách vách, chị họ hắn đã liên tiếp gửi một loạt tin nhắn dặn dò hắn phải làm này làm kia, tuyệt đối không được hù dọa người ta bỏ chạy.
Hắn đưa tay mình day day trán, đọc lướt qua tin nhắn một lượt rồi ở mỗi tin nhắn thả hình trái tim cho chị hắn biết hắn đã đọc qua. Chắn chắn trợ lí hắn đã mật báo cho chị hắn biết tình hình bên đây, dùng đầu gối nghĩ cũng biết.
Hắn nhớ đến vào một tháng trước tự dưng ngẫu hứng chị họ hắn lại đi xem bói, một mình đi thì thôi đi còn lôi cả hắn theo. Hoàng Bách ngồi trên ghế dài, thả lỏng người dựa vào thân ghế nhớ lại lời của ông thầy bói kia.
“Vợ cậu là nam”
Ừa, chuyện này cũng chẳng có gì là lạ hắn là gay thích con trai nhưng lão ta cũng thật lắm mồm lắm miệng, xem cho một mình chị hắn được rồi hắn không cần lão bói toán, xem tướng giùm đâu.
Hoàng Bách đứng lên toang định về liền bị chị hắn nắm tay kéo mạnh xuống, mắt chị hắn trừng lớn ghi rõ mấy chữ “mày không nghe thì chết với chị” trên mặt. Hắn thở hắt ra một hơi, lắc đầu bất lực ngao ngán ngồi xuống.
Người xưa có câu "Thầy bói ra ma, quét nhà ra rác"
Hoàng Bách đó giờ là một người theo chủ nghĩa duy vật, hắn tuyệt đối không bao giờ đi tin những lời nói tào lao ấy của lão kia nhưng chị họ một trái hay phải bắt cậu phải ngồi xuống nghe gã nói.
Chị họ của hắn là chủ của một chuỗi khách sạn cao cấp trong thành phố, người giàu thì thường hay đặt niềm tin vào tôn giáo còn chị họ của hắn chắc chắn phải liệt vào hàng mê tín, mê nghiêm trọng mê trầm trọng.
Bảo Ngọc bỏ vào bát của lão thầy bói thúi kia một xấp tiền, lão mới nhìn vào tờ polime màu cam kia lập tức ngước mặt lên nhìn, cái miệng cười lên tận tới mang tai, hì hì mấy tiếng.
Hiểu ý người kia, Bảo Ngọc lại bỏ thêm một tờ polime xanh lá, lúc nào lão ta mới làm ra vẻ chuyên nghiệp, chậc chậc lưỡi, ngồi thẳng người, bấm ngón tay.
“Người bạn đời kia của cậu sẽ mang lại may mắn không chỉ cho cậu mà còn cho nhà cậu, có người này đường
sự nghiệp chắc chắn hanh thông, vạn sự thuận lợi”
“Người kia ở đâu?” Bảo Ngọc hào hứng chen ngang, coi bộ vận số của người nọ không tồi.
Lời này của cô vừa thoát ra liền bị lão trừng mắt, cô biết mình vội vàng liền ngậm miệng lại.
Lão thầy bói lại lẩm nhẩm gì đó, tiếp tục bấm ngón tay rồi chậc lưỡi lắc đầu, giọng điệu trùng xuống.
“Chậc, nhưng mà…người nọ của cậu sắp gặp đại nạn lớn, bị người ta cưỡng ép đến nhà cửa tan hoang”
“Sao có thể được” chị họ hắn nhíu mày, điệu bộ tin 100% lời của lão già kia nói.
Hoàng Bách đưa tay khiều nhẹ chị hắn, mấp máy môi "Về thôi"
Chị hắn xua tay, gạt tay hắn ra liếc hắn, lẩm nhẩm “Cậu im đi”
“Ông có thể nói người nọ gặp chuyện gì, ở đâu không?”
“Chậc, cái này thì…” Lão ngân dài chữ cuối ra mấy quãng, hất hất đầu chỉ về cái bát.
Bảo Ngọc tiếp tục mở bóp tiền mình ra, không tình nguyện để thêm mấy tờ polime xanh lá vào bát.
Hoàng Bách đảo mắt một vòng, cái bát của lão sắp bị trào ngược tiền ra rồi kìa, bộ chị không thấy sao lại bỏ vào thêm.
Hắn chỉ biết lắc đầu, đúng là hết thuốc chữa.
Lão thầy bói kéo kính râm của mình lên, liếc nhìn từ trên xuống dưới của hắn rồi kéo mắt kính mình xuống quay về sau lấy một tờ giấy ra viết mấy chữ.
Bảo Ngọc nhân lúc lão già kia không để ý, kéo lại mấy tờ polime nhét vào túi áo của mình, Hoàng Bách nhìn cũng chẳng muốn nhìn.
Viết xong, lão lại lôi đâu ra một cái túi thơm nhỏ mày đỏ thêu long phụng nhìn chẳng khác gì túi mừng lễ của cô dâu chú rể. Lão đẩy cái túi lên đằng trước, chị hắn định lấy cái túi nhưng lão ta kéo túi về sau lắc đầu đưa mắt, nhướng mày nhìn Hoàng Bách. Làm màu, hắn chán với mấy trò màu mè này lắm rồi.
“Khoảng ba tuần nữa, nhớ BA tuần sau mới được mở túi này ra, người đầu tiên cậu đi từ thang máy của tầng 20 ra đụng phải, chính là người đó”
“Còn có giữ chân người ta lại hay không là do cậu”
“Tất nhiên là phải giữ chân lại rồi” Bảo Ngọc lập tức lên tiếng.
Thấy đã xong xuôi, chị hắn cúi đầu cảm ơn lão rối rít toang đứng lên kéo thằng em mình về thì nghe giọng lão thầy bói hắn giọng.
“Cô bỏ tiền lại rồi hả đi”
Cô chầm chậm ngồi xuống, hai người nhìn nhau cười trừ, đôi tay thay cảm xúc tiếc nuối không nỡ rút mấy tờ tiền kia ra trả về chỗ cũ. Lão thầy bói thấy động tác người kia quá chậm chạp còn lên giọng hối thúc, thí điều sắp không kiềm chế được bản năng mà nhào về trước giật tiền về phía mình.
Kể từ ngày đó, chị hắn cứ luôn nhắc nhở hắn phải luôn canh ngày để mở cái túi kia ra, nhắc đi nhắc lại đến mức mệt mỏi đến độ chỉ cần gặp chị hắn, hắn biết ngay câu đầu tiên chị mình nói sẽ là cái gì.
Đúng ba tuần, chị họ đích thân ngồi kế bên canh hắn mở túi đỏ nho nhỏ kia, trong đó ghi thời gian địa điểm xảy ra sự việc.
“Ồ, sân nhà mình, đúng là duyên tiền định nha”
Địa điểm ghi trên tờ giấy là khách sạn Ngọc An, nơi đang thuộc quyền quản lí trực tiếp từ chị hắn - Bảo Ngọc.
“Em thấy chị là trùng hợp mà thôi” Hoàng Bách dửng dưng đáp lại
“Xì” Bảo Ngọc giật lấy tờ giấy đọc kỹ các thông tin ghi trên đó rồi note lại đưa cho trợ lí
“Tuyệt đối không được qua loa, em cũng sắp thành lão già rồi đó” Cô kẽ mỉm cười nhìn em mình nhúng vai một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Vừa ra khỏi phòng, cô không thể giấu được sự hớn hở trong lòng mình, thích chí mà dặn dò quản lí khách sạn cẩn thận vào ngày đó nên chú ý mọi người đến khách sạn một chút, nên niềm nở hơn để họ có cảm giác thoải mái nhất biết đâu trong đó có em dâu tương lai của chị.
Thế nhưng, khi đến ngày định mệnh ấy hắn thật sự không muốn đi, hai chị em lại mất một khoảng thời gian lôi kéo nhau trên tầng 20 của khách sạn, cuối cùng kết quả thế nào đã rõ, hắn đã gặp được người kia.
Một con người bình thường, đại trà đến nỗi đi đường ném đá cũng có thể gặp được hơn nữa còn rất ngây thơ nhưng làm ra vẻ cẩn thận đề phòng. Hoàng Bách lại thêm đau đầu, sao lại có thể như thế được cơ chứ.
Việc mời cậu ta làm streamer cho công ty cũng chỉ là quyết định nhất thời của hắn, sau khi gặp cậu ta ở thang máy hắn đã ngầm ám chỉ trợ lí của mình ra thông tin của người này trong hệ thống quản lí dân cư thành phố thì lại vô tình phát hiện được cậu ta từng tham gia đấu game giải quốc gia.
Gần đây, công ty hắn bắt đầu quay trở lại quan tâm hạng mục mở rộng sang mảnh đào tạo gamer livestream game cho công ty.
Vốn dĩ, đề nghị này phải đi thực hiện vào ba năm trước nhưng lúc đó quá nhiều người phản đối, công ty đang phát triển rất tốt với việc sản xuất lập trình trò chơi, chẳng ai lại đi làm liều đánh cược vào một lĩnh vực mà vào ba năm trước chẳng ai thèm ngó mắt tới.
Ba năm trước, hắn còn non tay trong việc xử lí những chuyện như vậy, công ty hắn cũng vẫn còn non nớt so với những công ty có tiềm lực khác trong giới. Hắn cũng không dám làm liều.
Bây giờ quyền hành, tiềm lực kinh tế có đủ hắn mới có thể lật lại bản kể hoạch bỏ phế ba năm kia, từ lâu khi nền tảng game online trên máy tính và điện thoại phát triển hắn đã dự đoán được chắn chắn sẽ có một số nghề nữa theo đó được sinh ra.
Bạn hắn cũng có dự đoán như hắn nên từ năm sáu năm trước cậu ta đã lập ra một nền tảng live stream độc quyền liên kết với các bạn xã hội và trang web khác, mới những năm đầu còn khá chật vật nhưng hiện tại người ta đăng kí tham gia duyệt còn không kịp.
Kế hoạch đó, bây giờ thực hiện vẫn không muộn khi những trò chơi điện tử kia vẫn còn hưng thịnh nhưng hiện tại lại gặp một vấn đề nan giải khác, trên mạng đã xuất hiện đầy rẫy các livestreamer nổi tiếng.
Đó là một sự thách thức của công ty bọn họ là phải làm sao để cạnh tranh lại với những công ty khác về mảnh này nhất là với những công ty có kinh nghiệm trong việc quảng bá hình ảnh, đào tạo người sản xuất video nếu không tiền đầu tư vào lại đổ sông đổ biển.
Hoàng Bách nghĩ tới việc chiêu mộ những steamer hết hợp đồng từ những công ty khác nhưng chính sách này hơi bất khả thi nếu bọn họ đã có danh tiếng từ trước có khi họ lại kì kèo tiền hằng tháng, tiền phụ cấp và lại thêm rất nhiều chuyện rắc rối.
Nên hắn mới nghĩ đến chuyện chiêu mộ những streamer đã từng tham gia những giải đấu game quốc gia hoặc có chút danh tiếng nhưng hoạt động cá nhân chưa có cơ hội phát triển để đưa cho họ những ưu đãi phát triển tốt nhất. Bản kế hoạch này hắn mới điều chỉnh hai ngày trước, con chưa có bản chính thức vậy mà tên kia lại tin như điếu đổ. Hoàng Bách có nên nói cái tên kia ngu ngốc hay không đây.
Nếu người này thật sự là vợ tương lai của hắn liệu có ổn không đây??? Thật sự có hơi đau đầu.
Cậu nhận ra ánh mắt của người kia, không khỏi lùi về sau cảnh giác, mới vừa gặp lão già kia xong bây giờ gặp thêm tên này. Thanh Phong đưa tay khẽ sờ sau mông mình, tự tưởng tượng sâu xa rồi rùng mình.
“Cậu có hứng thú làm việc cho công ty sản xuất game ADC không?”
“Công ty cổ phần game điện tử ADC” có lầm không vậy, cậu có cơ hội đó sao? Thanh Phong nhìn đối phương thăm dò, liệu người này có đang nói đùa với mình không thế.
Nhìn ánh mắt của người kia đoán chừng là cậu ta không tin tưởng, hắn lấy danh thiếp của mình ra đưa cho cậu. Thanh Phong thận trọng đưa hai tay ra nhận, nhìn tên trên danh thiếp rồi nhìn người đang đứng trước mặt mình không khỏi khiếp sợ, không phải chứ đừng nói hắn ta là tổng giám đốc điều hành của công ty đó nha.
Thanh Phong không tin vào mắt nhìn, ráng nhìn kĩ lại một lần nữa quả thật là danh thiếp của công ty ADC. Ôi trời à, thật không thể nào tin được.
“Sao anh lại có hứng thú với tôi” cậu còn chưa từng gặp người này trước đây nhưng nhìn tên công ty game đang dẫn đầu trong năm nay mà khẽ nuốt nước bọt, làm gì có ai không muốn làm ở đây đâu chứ.
Hoàng Bách nhìn cậu không nói, lấy hình chụp điện thoại đưa ra trước mặt cậu. Trong tấm hình là thiếu niên khoảng mười tám tuổi, Thanh Phong nhìn không khỏi ngẩn người, đây là lúc cậu thắng trong giải đấu e-sport vào bốn năm trước. Tại sao Hoàng Bách lại có tấm ảnh này?
“Ý anh là?” tại sao lạiđưa tấm hình này cho cậu xem cơ chứ
“Cậu chơi game giỏi, làm steamer cho công ty tôi cũng không tồi chắc chắn sẽ có đãi ngộ tốt hơn chỗ làm hiện tại cậu rất nhiều”
“Có điều kiện gì không ạ?” trên đời này không bao giờ có cái gì cho không cả, tất cả điều là một cuộc giao dịch.
“Tôi sẽ giải quyết rắc rối cậu vừa gây ra cậu lập tức ngày mai chuyển đến kí túc xá dành cho nhân viên của công ty tôi, đồ đạc ở chỗ cậu cứ để tôi lo cậu không cần bận tâm”
Điên rồi, điên thật rồi không đâu tự dưng lại rơi xuống một món hời như thế này cả, Thanh Phong bất an suy nghĩ liệu tên này có định bắt cóc mình lấy nội tạng hay không đây, thế giới này có nhiều thứ khó lường lắm có những kẻ nhìn ra vẻ đạo mạo nhưng tâm tư rất khó dò càng là người niềm nở với mình lại càng phải đề phòng.
Hoàng Bách biết tâm tư người trước mắt đang nghĩ gì, hắn đi lại cạnh tủ đồ của mình lấy ra một tờ giấyđưa cho Thanh Phong. Đây là bản kế hoạch chiêu mộ tài năng game thủ của công ty, ngày kí là vào ba năm trước và mới được điều chỉnh bằng mực xanh, viết mực còn rất mới.
Trong bản kế hoạch có tên người đề nghị là phó phòng kế hoạch của công ty ADC với mục tiêu muốn mở rộng phạm vi hoạt động của công ty sang live stream game trên nền tảng trực tuyến GLVT ( giao lưu với tôi). Nền tảng này Thanh Phong biết đến đã lâu, ngay khi nó mới vừa ra mắt cho đến tận khi nó nổi trầm nổi rộ theo trào lưu live stream bán hàng, chơi game hiện nay.
Đọc sơ qua một lượt, cậu mới ngờ ngợ tạm thời tin tưởng.
“Tôi có thể điện thoại báo cho người nhà được không? Chuyện này quá gấp tôi còn chưa chuẩn bị tâm lí kịp” cậu còn mẹ, ông bà lớn tuổi và đứa em đang học năm nhất đại học còn cả anh Chiến, bọn họ là những người cậu thật sự yêu thương và quan tâm là ràng buộc trong cuộc sống của cậu.
Hoàng Bách không nói gì, ý bảo cậu muốn làm sao thì làm tôi không quan tâm, hắn đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại để Thanh Phong một mình ở trong phòng vẫn chưa tiêu hóa được mình sẽ có một chỗ làm tốt như vậy.
Thanh Phong ngã người xuống cái giường rộng rãi duy nhất trong phòng, đưa tay đưa chân lộn xộn lăn lộn, sờ hết chỗ này đến chỗ kia lên cái miện vừa mềm vừa êm này.
Thời tiết hiện tại đã vào hè, không khí buổi tối vẫn không dịu hơn ban ngày là bao, đêm nằm có khi cậu phải giật mình tỉnh dậy đi vào nhà tắm xối nước, nóng đến không thể ngủ được.
Tối hôm đó, cậu thanh thản tận hưởng ngủ lại căn phòng ấy trong lòng không khỏi cảm thán người có tiền quả thật là sung sướng được nằm ở những nơi sang trọng tận hưởng giấc ngủ ngàn vàng.
Hoàng Bách nguyên buổi tối ấy không hề rời khỏi khách sạn, hắn ở phòng kế bên cách vách, chị họ hắn đã liên tiếp gửi một loạt tin nhắn dặn dò hắn phải làm này làm kia, tuyệt đối không được hù dọa người ta bỏ chạy.
Hắn đưa tay mình day day trán, đọc lướt qua tin nhắn một lượt rồi ở mỗi tin nhắn thả hình trái tim cho chị hắn biết hắn đã đọc qua. Chắn chắn trợ lí hắn đã mật báo cho chị hắn biết tình hình bên đây, dùng đầu gối nghĩ cũng biết.
Hắn nhớ đến vào một tháng trước tự dưng ngẫu hứng chị họ hắn lại đi xem bói, một mình đi thì thôi đi còn lôi cả hắn theo. Hoàng Bách ngồi trên ghế dài, thả lỏng người dựa vào thân ghế nhớ lại lời của ông thầy bói kia.
“Vợ cậu là nam”
Ừa, chuyện này cũng chẳng có gì là lạ hắn là gay thích con trai nhưng lão ta cũng thật lắm mồm lắm miệng, xem cho một mình chị hắn được rồi hắn không cần lão bói toán, xem tướng giùm đâu.
Hoàng Bách đứng lên toang định về liền bị chị hắn nắm tay kéo mạnh xuống, mắt chị hắn trừng lớn ghi rõ mấy chữ “mày không nghe thì chết với chị” trên mặt. Hắn thở hắt ra một hơi, lắc đầu bất lực ngao ngán ngồi xuống.
Người xưa có câu "Thầy bói ra ma, quét nhà ra rác"
Hoàng Bách đó giờ là một người theo chủ nghĩa duy vật, hắn tuyệt đối không bao giờ đi tin những lời nói tào lao ấy của lão kia nhưng chị họ một trái hay phải bắt cậu phải ngồi xuống nghe gã nói.
Chị họ của hắn là chủ của một chuỗi khách sạn cao cấp trong thành phố, người giàu thì thường hay đặt niềm tin vào tôn giáo còn chị họ của hắn chắc chắn phải liệt vào hàng mê tín, mê nghiêm trọng mê trầm trọng.
Bảo Ngọc bỏ vào bát của lão thầy bói thúi kia một xấp tiền, lão mới nhìn vào tờ polime màu cam kia lập tức ngước mặt lên nhìn, cái miệng cười lên tận tới mang tai, hì hì mấy tiếng.
Hiểu ý người kia, Bảo Ngọc lại bỏ thêm một tờ polime xanh lá, lúc nào lão ta mới làm ra vẻ chuyên nghiệp, chậc chậc lưỡi, ngồi thẳng người, bấm ngón tay.
“Người bạn đời kia của cậu sẽ mang lại may mắn không chỉ cho cậu mà còn cho nhà cậu, có người này đường
sự nghiệp chắc chắn hanh thông, vạn sự thuận lợi”
“Người kia ở đâu?” Bảo Ngọc hào hứng chen ngang, coi bộ vận số của người nọ không tồi.
Lời này của cô vừa thoát ra liền bị lão trừng mắt, cô biết mình vội vàng liền ngậm miệng lại.
Lão thầy bói lại lẩm nhẩm gì đó, tiếp tục bấm ngón tay rồi chậc lưỡi lắc đầu, giọng điệu trùng xuống.
“Chậc, nhưng mà…người nọ của cậu sắp gặp đại nạn lớn, bị người ta cưỡng ép đến nhà cửa tan hoang”
“Sao có thể được” chị họ hắn nhíu mày, điệu bộ tin 100% lời của lão già kia nói.
Hoàng Bách đưa tay khiều nhẹ chị hắn, mấp máy môi "Về thôi"
Chị hắn xua tay, gạt tay hắn ra liếc hắn, lẩm nhẩm “Cậu im đi”
“Ông có thể nói người nọ gặp chuyện gì, ở đâu không?”
“Chậc, cái này thì…” Lão ngân dài chữ cuối ra mấy quãng, hất hất đầu chỉ về cái bát.
Bảo Ngọc tiếp tục mở bóp tiền mình ra, không tình nguyện để thêm mấy tờ polime xanh lá vào bát.
Hoàng Bách đảo mắt một vòng, cái bát của lão sắp bị trào ngược tiền ra rồi kìa, bộ chị không thấy sao lại bỏ vào thêm.
Hắn chỉ biết lắc đầu, đúng là hết thuốc chữa.
Lão thầy bói kéo kính râm của mình lên, liếc nhìn từ trên xuống dưới của hắn rồi kéo mắt kính mình xuống quay về sau lấy một tờ giấy ra viết mấy chữ.
Bảo Ngọc nhân lúc lão già kia không để ý, kéo lại mấy tờ polime nhét vào túi áo của mình, Hoàng Bách nhìn cũng chẳng muốn nhìn.
Viết xong, lão lại lôi đâu ra một cái túi thơm nhỏ mày đỏ thêu long phụng nhìn chẳng khác gì túi mừng lễ của cô dâu chú rể. Lão đẩy cái túi lên đằng trước, chị hắn định lấy cái túi nhưng lão ta kéo túi về sau lắc đầu đưa mắt, nhướng mày nhìn Hoàng Bách. Làm màu, hắn chán với mấy trò màu mè này lắm rồi.
“Khoảng ba tuần nữa, nhớ BA tuần sau mới được mở túi này ra, người đầu tiên cậu đi từ thang máy của tầng 20 ra đụng phải, chính là người đó”
“Còn có giữ chân người ta lại hay không là do cậu”
“Tất nhiên là phải giữ chân lại rồi” Bảo Ngọc lập tức lên tiếng.
Thấy đã xong xuôi, chị hắn cúi đầu cảm ơn lão rối rít toang đứng lên kéo thằng em mình về thì nghe giọng lão thầy bói hắn giọng.
“Cô bỏ tiền lại rồi hả đi”
Cô chầm chậm ngồi xuống, hai người nhìn nhau cười trừ, đôi tay thay cảm xúc tiếc nuối không nỡ rút mấy tờ tiền kia ra trả về chỗ cũ. Lão thầy bói thấy động tác người kia quá chậm chạp còn lên giọng hối thúc, thí điều sắp không kiềm chế được bản năng mà nhào về trước giật tiền về phía mình.
Kể từ ngày đó, chị hắn cứ luôn nhắc nhở hắn phải luôn canh ngày để mở cái túi kia ra, nhắc đi nhắc lại đến mức mệt mỏi đến độ chỉ cần gặp chị hắn, hắn biết ngay câu đầu tiên chị mình nói sẽ là cái gì.
Đúng ba tuần, chị họ đích thân ngồi kế bên canh hắn mở túi đỏ nho nhỏ kia, trong đó ghi thời gian địa điểm xảy ra sự việc.
“Ồ, sân nhà mình, đúng là duyên tiền định nha”
Địa điểm ghi trên tờ giấy là khách sạn Ngọc An, nơi đang thuộc quyền quản lí trực tiếp từ chị hắn - Bảo Ngọc.
“Em thấy chị là trùng hợp mà thôi” Hoàng Bách dửng dưng đáp lại
“Xì” Bảo Ngọc giật lấy tờ giấy đọc kỹ các thông tin ghi trên đó rồi note lại đưa cho trợ lí
“Tuyệt đối không được qua loa, em cũng sắp thành lão già rồi đó” Cô kẽ mỉm cười nhìn em mình nhúng vai một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Vừa ra khỏi phòng, cô không thể giấu được sự hớn hở trong lòng mình, thích chí mà dặn dò quản lí khách sạn cẩn thận vào ngày đó nên chú ý mọi người đến khách sạn một chút, nên niềm nở hơn để họ có cảm giác thoải mái nhất biết đâu trong đó có em dâu tương lai của chị.
Thế nhưng, khi đến ngày định mệnh ấy hắn thật sự không muốn đi, hai chị em lại mất một khoảng thời gian lôi kéo nhau trên tầng 20 của khách sạn, cuối cùng kết quả thế nào đã rõ, hắn đã gặp được người kia.
Một con người bình thường, đại trà đến nỗi đi đường ném đá cũng có thể gặp được hơn nữa còn rất ngây thơ nhưng làm ra vẻ cẩn thận đề phòng. Hoàng Bách lại thêm đau đầu, sao lại có thể như thế được cơ chứ.
Việc mời cậu ta làm streamer cho công ty cũng chỉ là quyết định nhất thời của hắn, sau khi gặp cậu ta ở thang máy hắn đã ngầm ám chỉ trợ lí của mình ra thông tin của người này trong hệ thống quản lí dân cư thành phố thì lại vô tình phát hiện được cậu ta từng tham gia đấu game giải quốc gia.
Gần đây, công ty hắn bắt đầu quay trở lại quan tâm hạng mục mở rộng sang mảnh đào tạo gamer livestream game cho công ty.
Vốn dĩ, đề nghị này phải đi thực hiện vào ba năm trước nhưng lúc đó quá nhiều người phản đối, công ty đang phát triển rất tốt với việc sản xuất lập trình trò chơi, chẳng ai lại đi làm liều đánh cược vào một lĩnh vực mà vào ba năm trước chẳng ai thèm ngó mắt tới.
Ba năm trước, hắn còn non tay trong việc xử lí những chuyện như vậy, công ty hắn cũng vẫn còn non nớt so với những công ty có tiềm lực khác trong giới. Hắn cũng không dám làm liều.
Bây giờ quyền hành, tiềm lực kinh tế có đủ hắn mới có thể lật lại bản kể hoạch bỏ phế ba năm kia, từ lâu khi nền tảng game online trên máy tính và điện thoại phát triển hắn đã dự đoán được chắn chắn sẽ có một số nghề nữa theo đó được sinh ra.
Bạn hắn cũng có dự đoán như hắn nên từ năm sáu năm trước cậu ta đã lập ra một nền tảng live stream độc quyền liên kết với các bạn xã hội và trang web khác, mới những năm đầu còn khá chật vật nhưng hiện tại người ta đăng kí tham gia duyệt còn không kịp.
Kế hoạch đó, bây giờ thực hiện vẫn không muộn khi những trò chơi điện tử kia vẫn còn hưng thịnh nhưng hiện tại lại gặp một vấn đề nan giải khác, trên mạng đã xuất hiện đầy rẫy các livestreamer nổi tiếng.
Đó là một sự thách thức của công ty bọn họ là phải làm sao để cạnh tranh lại với những công ty khác về mảnh này nhất là với những công ty có kinh nghiệm trong việc quảng bá hình ảnh, đào tạo người sản xuất video nếu không tiền đầu tư vào lại đổ sông đổ biển.
Hoàng Bách nghĩ tới việc chiêu mộ những steamer hết hợp đồng từ những công ty khác nhưng chính sách này hơi bất khả thi nếu bọn họ đã có danh tiếng từ trước có khi họ lại kì kèo tiền hằng tháng, tiền phụ cấp và lại thêm rất nhiều chuyện rắc rối.
Nên hắn mới nghĩ đến chuyện chiêu mộ những streamer đã từng tham gia những giải đấu game quốc gia hoặc có chút danh tiếng nhưng hoạt động cá nhân chưa có cơ hội phát triển để đưa cho họ những ưu đãi phát triển tốt nhất. Bản kế hoạch này hắn mới điều chỉnh hai ngày trước, con chưa có bản chính thức vậy mà tên kia lại tin như điếu đổ. Hoàng Bách có nên nói cái tên kia ngu ngốc hay không đây.
Nếu người này thật sự là vợ tương lai của hắn liệu có ổn không đây??? Thật sự có hơi đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.