Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Chương 2: Thân nhân lạnh bạc

Nhất Lộ Thính Hương

14/05/2016

Nhớ lại kiếp trước, Ngô Song tay cầm ngọc bội, trong lòng phức tạp.

Cô khiếp sợ không biết nói gì, người bên cạnh nhìn lại chỉ cho rằng cô đang ngẩn người.

Bên cạnh bà ngoại nhìn cháu gái kinh ngạc , giống như người vô hồn , bà liền cho rằng cô bị dọa, vội vàng đem Lưu Tiểu Bảo đẩy ra, lo lắng hỏi: “Hựu Hựu, tại sao cháu không nói chuyện? Ngoan, Hựu Hựu không sợ a, về sau không chơi cùng với Tiểu Bảo ca nữa , không sợ a, ngoan a…”

Bà ngoại trấn an nàng cũng thức tỉnh người bên cạnh cô đại nhi tử Lưu Hướng Quốc.

Vừa rồi Lưu Hướng Quốc đem Ngô Song ôm vào phòng khám nhỏ này , bác sĩ Từ Thế Huy vừa nghe nói là từ trên núi rơi xuống, liền đề nghị hắn tốt nhất nên mang cô đi bệnh viện lớn chụp phim nhìn xem. Mà lúc ấy đầu Ngô Song máu tươi chảy ròng ròng, bác sĩ mới chỉ xử lí tạm thời. Hiện tại Ngô Song tỉnh nhưng lại dại ra, không nói lời nào, có phải cô bị ngã hỏng đầu rồi không a?

Lưu Hướng Quốc trong lòng lo lắng, thấy mẫu thân ôm Ngô Song vào lòng, hắn vội vã chạy đi gọi bác sĩ kia: “Thế Huy, ngươi nhanh tới xem một chút, Hựu Hựu tỉnh , có cần mang đứa nhỏ đi chụp cái phim kia ngay không? Sao nó một câu cũng không nói?”

Từ Thế Huy là người duy nhất trong thôn đi học Y, sau khi tốt nghiệp hắn trở lại thôn mở một phòng khám nhỏ. Từ Thế Tuy tuổi không lớn nhưng y thuật rất lợi hại, làm người cũng hòa khí, đối xử với mọi người rất tốt.

Mẹ cô Lưu Hướng Tuyết chưa kết hôn đã có thai, vô phu sinh nữ, cho nên ở trong thôn thường xuyên bị người khinh bỉ, có khi đi mua đồ cũng bị người nói nọ kia. Nhưng Từ Thế Huy lại chưa từng có thành kiến hay nói gì về mẹ con hai người.

Từ Thế Huy đang ở phòng khách, nghe thấy Lưu Hướng Quốc gọi, hắn liền đi vào trong phòng.

Hắn cẩn thận kiểm tra đầu Ngô Song, sau một lúc vẫn đề nghị: “Bên ngoài nhìn không có gì nhưng đứa nhỏ từ trên sườn núi lăn xuống, va chạm quá mạnh, nếu có xuất huyết bên trong não thì phiền toái lớn. Các ngươi tốt nhất vẫn là mang đứa nhỏ đến bệnh viện lớn lại cẩn thận kiểm tra một chút, ở chỗ của ta cũng chỉ có thể xử lí vết thương ngoài da mà thôi.”

Ngô Song lúc này đã phục hồi lại, nhìn bà ngoại cùng bác cả lo lắng, lại nghe Từ Thế Huy nói vậy, nàng vội vã lắc đầu nói: “Từ thúc, vết thương trên trán của cháu chỉ đau thôi, những cái khác đều không bị làm sao. Bà ngoại, bác cả, hai người không cần lo lắng, cháu không sao, không cần phải đi bệnh viện lớn .”

Tuy rằng chưa có chụp phim chẩn đoán chính xác, nhưng Ngô Song có ký ức của kiếp trước, tấc nhiên biết mình lần này bị thương nhưng không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Đời trước sau cô băng bó, bác cả cùng bà ngoại không yên tâm, liền mang nàng đi bệnh viện lớn. Kết quả, toàn thân trên dưới sau khi kiểm tra, chỉ bị chấn động não nhẹ, tiếp mấy chai nước thì sẽ khỏe lại.

Tuy may mắn, nhưng sau khi đi bệnh viện huyện một chuyến, lại tiếp mấy chai nước, tiền tiêu quá nhiều nên không thoải mái . Bởi vì là Lưu Tiểu Bảo đẩy nàng bị thương, cho nên bà ngoại bắt bác hai phải trả viện phí cho nàng. Nàng nhớ rõ, lúc ấy một vòng tất cả dùng hơn hai trăm đồng tiền, quả thực khiến mợ hai ghét nàng !

Hiện tại cô trùng sinh, Ngô Song biết rõ mình không không bị thương nặng nên không thể lãng phí tiền nữa. Cô không phải là tiết kiệm tiền cho nhà bác hai ,chỉ là đối họ nàng sớm lạnh tâm, nàng chỉ là không muốn mẹ vì mình mà lo lắng.

Ngô Song nhớ tới lúc này mẹ cô làm việc ở một xưởng may ở huyện. Kiếp trước bác cả đưa cô tới bệnh viện huyện rồi mới thông báo cho mẹ, cô vội vã ngồi dậy, nắm tay bà ngoại nói: “Bà ngoại, bác cả, cháu không bị làm sao cả, không cần phải đi kiểm tra . Hai người đừng nói cho mẹ cháu biết có được không? Cháu không muốn khiến mẹ lo lắng”

Bà ngoại lo âu, đột nhiên thấy cháu gái nhảy xuống giường, nhất thời hoảng sợ, lập tức ngăn lại trách mắng: “Ai nha cái đứa nhỏ này, trên đầu ngươi còn bị thương, làm sao có thể nhảy như thế? Nếu chạm vào miệng vết thương thì làm sao a!”

“Bà ngoại, cháu không đau. Có bà ngoại ở bên cạnh, cháu chỗ nào cũng không đau !” Ngô Song xuống giường kéo cánh tay bà ngoại.



Ở kiếp trước, mẹ mất năm nàng 15 tuổi, từ đó về sau trong 3 năm, nếu không phải bà ngoại che chở cô, chỉ sợ cô không thể đi học trung học cũng sẽ bị hai mợ đuổi ra khỏi nhà .

Nghĩ tới lúc trước, Ngô Song trong lòng không khỏi chua xót, suýt chút nữa là đã khóc rồi. Nhưng hiện tại cô đã không phải là một tiểu hài tử đơn thuần nữa, cô không thể lại yếu đuối như đời trước gặp chuyện gì cũng nhào vào lòng bà ngoại khóc lóc.

Đời này cô có cơ hội làm lại từ đầu, cô không muốn khiến cho bà ngoại vì mình lo lắng vướng bận, cô càng không muốn khiến bà ngoại vì mình mà làm lụng vất vả.

Ngô Song dán ánh mắt trên người bà ngoại, thấy bà ngoại trong ánh mắt vẫn nghi ngờ, cô dứt khoát hướng Từ Thế Huy nói: “Từ thúc, cháu thật sự không bị làm sao, thúc nhìn cháu nhanh như vậy liền tỉnh , chắc chắn sẽ không bị xuất huyết bên trong não nên không cần đi bệnh viện lớn phải không?”

Lưu Hướng Quốc vừa rồi cho rằng Ngô Song ngã ngốc mới khẩn trương, bây giờ thấy Ngô Song thần trí thanh tỉnh, hắn thả tâm xuống, cũng không nghĩ sẽ đi bệnh viện lớn, chung quy viện phí kia thực dọa người a.

Đương nhiên Lưu Hướng Quốc cũng lập tức cũng nhìn về phía Từ Thế Huy hỏi lại lần nữa: “Thế Huy, ngươi nhìn Hựu Hựu tình huống này… Đến cùng có cần phải đi kiểm tra hay không?”

“Cái này…” Từ Thế Huy trầm ngâm một lúc, nếu có xuất huyết bên trong đứa bé nhất định sẽ hôn mê. Nhưng hắn nhìn đứa bé, hắn không dám cam đoan đứa bé sẽ không bị làm sao. Nhưng nếu người nhà đứa bé không muốn đi thì hắn cũng chịu…

Từ Thế Tuy sau một lúc trầm mặc, lắc đầu nói: “Lưu đại ca , ngoại trừ vết thương bên ngoài cái khác ta cũng không thể nhìn ra. Như vậy đi, nếu Hựu Hựu không thấy khó chịu, các ngươi liền đưa con bé về nhà. Mấy ngày nay phải cho con bé nghỉ ngơi nhiều, bồi bổ một chút, tránh đụng tới miệng vết thương. Nếu như có mấy vấn đề khác, các ngươi nhất định phải nhanh chóng mang con bé đi bệnh viện…”

Lúc này, bên ngoài có một nam một nữ vội vàng chạy tới, đó chính là bác hai của Ngô Song Lưu Hướng Gia và lão bà hắn Hồ Anh Hoa.

Hai người vừa đến đều không nhìn Ngô Song mà chạy thẳng đến chỗ Lưu Tiểu Bảo quan tâm hỏi han.

Lưu Hướng Gia hỏi: “Con trai, ngươi bị ngã hay không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Hồ Anh Hoa hỏi: “Con trai, ngươi có bị làm sao không? Có phải nha đầu chết tiệt đánh ngươi hay không ?”

Trước đó,Lưu Tiểu Bảo thấy bà ngoại cùng đại bá ở một bên không dám nói, chỉ là trong lòng không phục. Lúc này thấy cha mẹ tới, hắn ủy khuất nhất thời bạo phát ra.

Hắn oa một tiếng nhào vào Hồ Anh Hoa trong ngực khóc nói: “Mẹ, bác cả đánh ta! Ta chỉ chạm Hựu Hựu một chút, đại bá liền đánh ta một bạt tai!”

Hồ Anh Hoa vốn rất yêu thương con trai, nghe nói hắn bị đánh , bà lập tức không hỏi nguyên nhân mà hướng Lưu Hướng Quốc nói: “Đại ca, ngươi có ý gì? Không phải chỉ chạm nha đầu kia một chút thôi sao? Lại không chết không tàn , ngươi dựa vào cái gì đánh đòn Tiểu Bảo nhà chúng ta? Ngươi có phải ghen tị nhà chúng ta có con trai không ? Ngươi có phải muốn nhân cơ hội đánh chết Tiểu Bảo a?”

Lưu Hướng Quốc thấy bọn họ đi vào không quan tâm, hỏi han Ngô Song đã lập tức sinh khí, lại nghe được Hồ Anh Hoa nói bậy, càng tức giận khiến trán nổi gân xanh.

Hắn có thể dạy cháu nhưng không thể giáo huấn em dâu. Hơn nữa lại đang ở trong phòng khám, trước mặt mọi người, hắn cũng không thể cãi nhau với em trai nhà mình, làm trò cười cho thiên hạ.

Lưu Hướng Quốc đen mặt áp chế hỏa khí, hung hăng trừng Lưu Hướng Gia liếc mắt nói: “Lão nhị, mắt ngươi có hay không bị mù? Không nhìn Hựu Hựu bị thương sao? Ngươi tới để làm gì ? Nếu không phải là đến thăm Hựu Hựu vậy nhanh chóng mang vợ con nhà ngươi cút về, đừng ở chỗ này ồn ào!”

Lão thái thái nhìn con trai thứ hai cùng cô con dâu bộ dạng này, cũng sinh sinh khí.



Con trai cả vừa dứt lời, lão thái thái cũng trách mắng: “Bây giờ Hựu Hựu bị thương các ngươi ở đây to nhỏ cái gì? Không phải đến thăm liền cút ngay cho ta!”

Lưu Hướng Gia tuy rằng luôn luôn sợ lão bà cùng nhi tử, nhưng hắn đối với đại ca cùng lão nương luôn tồn tại một phần kính sợ. Lưu lão cha chết sớm, hắn cùng muội muội Lưu Hướng Tuyết hai người, đều là do lão nương cùng đại ca nuôi lớn , cho nên dưới tình hình này hắn cũng không dám cùng hai người cãi nhau.

Nghe hai người răn dạy, Lưu Hướng Gia vội vàng đi lại hướng Ngô Song cười nói: “Hựu Hựu, cháu không sao chứ? Là Tiểu Bảo đẩy cháu ? Là thật sao? Tuyết rơi trên núi trơn trượt, có phải là cháu đứng không vững mà tự ngã xuống không ?”

Ngô Song lạnh lùng nhìn Lưu Hướng Gia khuôn mặt tươi cười dối trá, trong lòng nhịn không được một tia bi ai.

Đời trước cô đối nhà bác hai lạnh tâm nhưng lúc này cô sẽ không cảm thấy ủy khuất. Chỉ là cái người này trước mặt ích kỷ, thật là muốn nàng quên cũng khó !

Ở kiếp trước, Ngô Song lúc còn nhỏ từng nghĩ chỉ cần có chung huyết thống nhất định sẽ có tình nghĩa. Nàng thường xuyên bị hai mợ lạnh nhạt nhưng trong lòng cô vẫn cố chấp cho rằng, bọn họ là huyết mạch tương liên, là người một nhà.

Nhưng là sau này Ngô Song mới hiểu rằng, huyết thống cùng tình nghĩa là hai thứ hoàn toàn không có liên hệ với nhau.

Sau khi mẹ mất hai năm, cô thi đậu trung học, bác cả đáp ứng cấp cho cô học phí, cô liền hướng bác hai tiền thuê phòng giúp đỡ. Cứ tưởng rằng tiền thuê phòng bác hai sẽ hỗ trợ, ai biết, bác hai thà đem tiền cho Lưu Tiểu Bảo chơi game cũng không chịu giúp cô!

Không chỉ như thế, mợ hai còn khuyên mợ cả lấy lại tiền học phí, nói cái gì “Không nên lãng phí tiền cho dã nha đầu này, tương lai tùy tiện cưới gả là được”, sau đó mợ hai bị đại bá cùng mợ cả mắng cho một trận.

Cuối cùng vẫn là lão sư đến giải quyết tình huống nhà cô, chủ động lo tiền thuê phòng cho cô.

Từ đó về sau Ngô Song mới hiểu được, nếu như người ta trong lòng không có cô, huyết thống bất quá chỉ là một cái vỏ!

Chính vì chuyện đã kích thích khiến Ngô Song cố gắng học tập, cố gắng giành học bổng, cố gắng khiến mình không cần phải cầu xin người khác. Sau này cô nhờ thành tích học tập xuất sắc mà thi đậu Y khoa, còn Lưu Tiểu Bảo vì đánh nhau mà phải vào tù bóc lịch.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học thì Lưu Tiểu Bảo ra tù . Nhưng hắn sau khi ra ngoài đường cũ không thay đổi, cả ngày ở bên ngoài gây chuyện đem đến đồng phiền phức cho bác hai.

Nhớ tới chuyện kiếp trước, Ngô Song thất vọng nhưng lại cảm thấy bình thường. Cô đối với 3 người nhà bọn họ sẽ không cùng bọn họ so đo.

Cơ hội sống lại khó được, hiện tại cô chỉ nghĩ tới nhanh về nhà tìm lại tuổi thơ ấm áp.

Nếu người khác không xem cô là người thânthì cô cần gì phải lãng phí tình cảm với họ?

Ngô Song nghĩ đến đây, không có trả lời Lưu Hướng Gia, trực tiếp ôm bà ngoại thúc giục: “Bà ngoại, Từ thúc đã nói như thế, cháu có thể về nhà , chúng ta nhanh trở về đi? Cháu đói bụng rồi.”

“A, Hựu Hựu đói bụng?” Lưu thái thái nghe Ngô Song nói đói bụng, cũng không thèm sinh khí với nhị nhi tử, vội vàng gật đầu nói: ” Được, chúng ta về nhà, bà ngoại làm cơm cho ngươi ăn !”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook