Chương 67: Máu!
Hậu Hòa Hợp (Hồ Hướng Anh)
14/05/2023
"Hiển Thi đâu?"
Triền Duy chỉ vừa mới đi ra ngoài một chút, quay trở về lớp lại chẳng thấy Hiển Thi đâu nữa.
"Triền Duy, dạo gần đây tôi nghe cậu hỏi Hiển Thi đâu hơi nhiều rồi đấy nha."
Tượng Minh nhìn cậu cười nham hiểm.
"Có tình ý với con nhà người ta rành rành trên mặt kìa."
"Gió đưa cành trúc la đà
Chim con sà xuống chết vì mồi ngon."
Triền Duy mất kiên nhẫn lấy chân đạp vào chân Minh một cái đau điếng.
Cậu lặp lại câu hỏi vừa nãy bằng giọng đe dọa.
"Hỏi lại lần nữa, Hiển Thi đâu?"
Tượng Minh ôm chân đau rên rỉ.
"Cô ấy vừa ra khỏi lớp, còn đi đâu thì sao tôi biết được?"
Triền Duy lững thững bước ra khỏi lớp, tiếng tượng Minh gào khóc rống vọng ra.
"Triền Duy! Cậu đối xử với bạn hiền của mình tàn ác thế. Tôi nguyền rủa cậu ế đến khi tôi có bồ thì thôi."
Triền Duy ghé vào thư viện, đợi ngoài phòng vệ sinh nữ, đi qua căn tin trường học.
Chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Một người trong lớp đi qua gặp Triền Duy cứ ngó đông ngó tây thì hiểu ý.
"Cậu tìm Hiển Thi phải không?"
Triền Duy quay sang nhìn cậu bạn cùng lớp, mặt cậu ngơ ngác như thể hiện lên dòng chữ. "Tôi chưa hỏi mà làm sao cậu biết?"
"Còn sao nữa, tôi rành quá rồi còn gì. Vả lại đằng sau lưng cậu có dán tờ giấy ghi chữ" Hiển Thi đâu? "Kia kìa."
Triền Duy mò mò sau lưng mình, thật là lấy ra tờ giấy ghi chữ "Hiển Thi đâu?"
Cậu cười ác hiểm.
Tượng Minh! Bấy lâu nay tôi đối xử quá thánh thiện với cậu phải không.
"Vừa nãy tôi thấy cô ấy đi về hướng nhà kho sau phòng thí nghiệm. Cậu đến đấy tìm thử."
"Sao Hiển Thi lại đến đấy?"
"Sao tôi biết được?"
Trên đường đến nhà kho, Triền Duy đi ngang qua một cô gái. Cô ta ngạc nhiên quay lại, nhìn chăm chăm bóng lưng cậu.
Triền Duy nghi hoặc quay đầu lại, cảm thấy ánh mắt cô gái này nhìn cậu rất kỳ quái.
"Xin hỏi cậu có chuyện gì sao?"
Đột ngột cô ấy không trả lời, quay mặt vội bước đi.
Cậu thì vẫn chần chừ đứng sừng sững đấy.
Cảm giác cô gái ấy hình như có xíu quen mắt, nhưng chắc là không quen đâu.
Triền Duy nhún vai rồi xoay người bước tiếp. Cô gái ấy lại lần nữa lén lút quay lại nhìn cậu, vẻ mặt thâm trầm.
"Hiển Thi!"
Triền Duy nhìn thấy Hiển Thi bước vào nhà kho nên cậu cũng theo vào.
Hiển Thi bất ngờ gặp cậu trong này nên có hơi ngạc nhiên.
"Sao cậu lại ở đây?"
Triền Duy không vui hỏi ngược lại.
"Thế sao cô lại ở đây, trong nhà kho cũ này có gì hay ho mà vào đâu?"
Hiển Thi vừa nói vừa nhìn ngang ngó dọc như đang tìm kiếm thứ gì.
"Một cô gái nói với tôi, cô ấy vừa nhìn thấy một con mèo đang thoi thóp trong nhà kho nên tìm đến."
"Mèo!"
Triền Duy nghi hoặc.
"Sao người đấy không giúp mà bảo cô đến đây?"
Hiển Thi lom khom cúi người xuống tìm.
"Không biết nữa? Cậu mau tìm giúp tôi đi."
Triền Duy thở ra.
"Cô thật là.."
Cậu chợt nghe thấy tiếng mèo yếu ớt kêu văng vẳng gần đây.
"Cô nghe thấy không?"
Hiển Thi gật đầu.
Cô nàng lần mò theo thanh âm, bước đến cánh cửa cũ kỹ đằng sau có tiếng mèo kêu, đẩy cửa ra.
Một con mèo trắng nhỏ nằm thoi thóp giữa sàn gỗ, thanh âm phát ra yếu ớt và thê lương tựa như đang gắng hết sức mình để chới với cầu cứu.
Hiển Thi vội vàng bước đến, nhưng cô không hề hay biết, một sợi cước nhỏ đã được mắc sẵn trước cửa.
Khi tiến tới, chạm phải dây cước được móc vào chiếc hộp sắt từ trên tủ, tàn nhẫn rơi xuống trước mắt cô.
"Rầm!"
Âm thanh lớn vang lên, át cả tiếng mèo kêu thảm thiết.
Nửa thân hình nhỏ bé mỏng manh phía trên của mèo con bị hộp sắt đè bẹp.
Chỉ còn lại nửa thân hình phía dưới co giật một thoáng rồi cứng đờ.
Sau khi hộp sắt rơi xuống, những chiếc bình gỗ cũng đồng loạt đổ xuống sàn vỡ toang gây ra một tiếng vang chói tai.
Màu đỏ của máu trong những chiếc hộp ấy tràn ra, lan đến thi thể cứng đờ của mèo con. Bộ lông trắng mềm mại tinh khuyết ấy bây giờ đã thấm đẫm màu máu đỏ.
Cảnh tượng bất ngờ trước mắt khiến Hiển Thi như chết lặng. Cô vô thức quỳ sụp xuống sàn, đờ đẫn, vẫn chăm chăm nhìn cảnh tượng bất ngờ trước mắt.
Cảnh tượng đầm đìa máu trong ngày mưa hôm ấy lại lần nữa tái hiện, cơn đau đầu nhói lên từng đợt, choáng váng. Hình ảnh trước mắt và hình ảnh lúc ấy chân thật đến mức điên loạn.
Khắp nơi đều ám màu máu đỏ. Bàng hoàng, ám ảnh, rùng rợn.
"Hiển Thi!"
Triền Duy chạy nhanh đến đỡ cô lên, vừa nãy cậu đi phía sau Hiển Thi, không thể nào ngờ rằng chuyện đáng sợ này lại đột ngột ập đến.
"Hiển Thi, cô không sao chứ?"
Triền Duy nhìn thấy cơ thể cô run lên không ngừng. Tinh thần hoảng loạn mất khống chế.
Hiển Thi ôm lấy đầu mình, gương mặt tái nhợt. Cô muốn tìm ai đấy để xin sự giúp đỡ nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoài màu máu kinh dị, muốn cầu cứu ai đấy nhưng cổ họng nghẹn ứ lại không cách nào phát ra thanh âm.
Cô dùng hết sức lực để hét lên nhưng lại đối diện với sự bất lực, mùi máu tanh tởm dần tràn vào đầu lưỡi.
Hiển Thi hiện tại răng cắn mạnh vào môi, mạnh đến nỗi máu bắt đầu rỉ xuống khóe miệng.
"Hiển Thi đừng mà, dừng lại đi!"
Triền Duy hoảng hốt đưa tay mình chặn môi Hiển Thi lại.
Triền Duy chỉ vừa mới đi ra ngoài một chút, quay trở về lớp lại chẳng thấy Hiển Thi đâu nữa.
"Triền Duy, dạo gần đây tôi nghe cậu hỏi Hiển Thi đâu hơi nhiều rồi đấy nha."
Tượng Minh nhìn cậu cười nham hiểm.
"Có tình ý với con nhà người ta rành rành trên mặt kìa."
"Gió đưa cành trúc la đà
Chim con sà xuống chết vì mồi ngon."
Triền Duy mất kiên nhẫn lấy chân đạp vào chân Minh một cái đau điếng.
Cậu lặp lại câu hỏi vừa nãy bằng giọng đe dọa.
"Hỏi lại lần nữa, Hiển Thi đâu?"
Tượng Minh ôm chân đau rên rỉ.
"Cô ấy vừa ra khỏi lớp, còn đi đâu thì sao tôi biết được?"
Triền Duy lững thững bước ra khỏi lớp, tiếng tượng Minh gào khóc rống vọng ra.
"Triền Duy! Cậu đối xử với bạn hiền của mình tàn ác thế. Tôi nguyền rủa cậu ế đến khi tôi có bồ thì thôi."
Triền Duy ghé vào thư viện, đợi ngoài phòng vệ sinh nữ, đi qua căn tin trường học.
Chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Một người trong lớp đi qua gặp Triền Duy cứ ngó đông ngó tây thì hiểu ý.
"Cậu tìm Hiển Thi phải không?"
Triền Duy quay sang nhìn cậu bạn cùng lớp, mặt cậu ngơ ngác như thể hiện lên dòng chữ. "Tôi chưa hỏi mà làm sao cậu biết?"
"Còn sao nữa, tôi rành quá rồi còn gì. Vả lại đằng sau lưng cậu có dán tờ giấy ghi chữ" Hiển Thi đâu? "Kia kìa."
Triền Duy mò mò sau lưng mình, thật là lấy ra tờ giấy ghi chữ "Hiển Thi đâu?"
Cậu cười ác hiểm.
Tượng Minh! Bấy lâu nay tôi đối xử quá thánh thiện với cậu phải không.
"Vừa nãy tôi thấy cô ấy đi về hướng nhà kho sau phòng thí nghiệm. Cậu đến đấy tìm thử."
"Sao Hiển Thi lại đến đấy?"
"Sao tôi biết được?"
Trên đường đến nhà kho, Triền Duy đi ngang qua một cô gái. Cô ta ngạc nhiên quay lại, nhìn chăm chăm bóng lưng cậu.
Triền Duy nghi hoặc quay đầu lại, cảm thấy ánh mắt cô gái này nhìn cậu rất kỳ quái.
"Xin hỏi cậu có chuyện gì sao?"
Đột ngột cô ấy không trả lời, quay mặt vội bước đi.
Cậu thì vẫn chần chừ đứng sừng sững đấy.
Cảm giác cô gái ấy hình như có xíu quen mắt, nhưng chắc là không quen đâu.
Triền Duy nhún vai rồi xoay người bước tiếp. Cô gái ấy lại lần nữa lén lút quay lại nhìn cậu, vẻ mặt thâm trầm.
"Hiển Thi!"
Triền Duy nhìn thấy Hiển Thi bước vào nhà kho nên cậu cũng theo vào.
Hiển Thi bất ngờ gặp cậu trong này nên có hơi ngạc nhiên.
"Sao cậu lại ở đây?"
Triền Duy không vui hỏi ngược lại.
"Thế sao cô lại ở đây, trong nhà kho cũ này có gì hay ho mà vào đâu?"
Hiển Thi vừa nói vừa nhìn ngang ngó dọc như đang tìm kiếm thứ gì.
"Một cô gái nói với tôi, cô ấy vừa nhìn thấy một con mèo đang thoi thóp trong nhà kho nên tìm đến."
"Mèo!"
Triền Duy nghi hoặc.
"Sao người đấy không giúp mà bảo cô đến đây?"
Hiển Thi lom khom cúi người xuống tìm.
"Không biết nữa? Cậu mau tìm giúp tôi đi."
Triền Duy thở ra.
"Cô thật là.."
Cậu chợt nghe thấy tiếng mèo yếu ớt kêu văng vẳng gần đây.
"Cô nghe thấy không?"
Hiển Thi gật đầu.
Cô nàng lần mò theo thanh âm, bước đến cánh cửa cũ kỹ đằng sau có tiếng mèo kêu, đẩy cửa ra.
Một con mèo trắng nhỏ nằm thoi thóp giữa sàn gỗ, thanh âm phát ra yếu ớt và thê lương tựa như đang gắng hết sức mình để chới với cầu cứu.
Hiển Thi vội vàng bước đến, nhưng cô không hề hay biết, một sợi cước nhỏ đã được mắc sẵn trước cửa.
Khi tiến tới, chạm phải dây cước được móc vào chiếc hộp sắt từ trên tủ, tàn nhẫn rơi xuống trước mắt cô.
"Rầm!"
Âm thanh lớn vang lên, át cả tiếng mèo kêu thảm thiết.
Nửa thân hình nhỏ bé mỏng manh phía trên của mèo con bị hộp sắt đè bẹp.
Chỉ còn lại nửa thân hình phía dưới co giật một thoáng rồi cứng đờ.
Sau khi hộp sắt rơi xuống, những chiếc bình gỗ cũng đồng loạt đổ xuống sàn vỡ toang gây ra một tiếng vang chói tai.
Màu đỏ của máu trong những chiếc hộp ấy tràn ra, lan đến thi thể cứng đờ của mèo con. Bộ lông trắng mềm mại tinh khuyết ấy bây giờ đã thấm đẫm màu máu đỏ.
Cảnh tượng bất ngờ trước mắt khiến Hiển Thi như chết lặng. Cô vô thức quỳ sụp xuống sàn, đờ đẫn, vẫn chăm chăm nhìn cảnh tượng bất ngờ trước mắt.
Cảnh tượng đầm đìa máu trong ngày mưa hôm ấy lại lần nữa tái hiện, cơn đau đầu nhói lên từng đợt, choáng váng. Hình ảnh trước mắt và hình ảnh lúc ấy chân thật đến mức điên loạn.
Khắp nơi đều ám màu máu đỏ. Bàng hoàng, ám ảnh, rùng rợn.
"Hiển Thi!"
Triền Duy chạy nhanh đến đỡ cô lên, vừa nãy cậu đi phía sau Hiển Thi, không thể nào ngờ rằng chuyện đáng sợ này lại đột ngột ập đến.
"Hiển Thi, cô không sao chứ?"
Triền Duy nhìn thấy cơ thể cô run lên không ngừng. Tinh thần hoảng loạn mất khống chế.
Hiển Thi ôm lấy đầu mình, gương mặt tái nhợt. Cô muốn tìm ai đấy để xin sự giúp đỡ nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoài màu máu kinh dị, muốn cầu cứu ai đấy nhưng cổ họng nghẹn ứ lại không cách nào phát ra thanh âm.
Cô dùng hết sức lực để hét lên nhưng lại đối diện với sự bất lực, mùi máu tanh tởm dần tràn vào đầu lưỡi.
Hiển Thi hiện tại răng cắn mạnh vào môi, mạnh đến nỗi máu bắt đầu rỉ xuống khóe miệng.
"Hiển Thi đừng mà, dừng lại đi!"
Triền Duy hoảng hốt đưa tay mình chặn môi Hiển Thi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.