Thay Chị Gả Cho Vương Tổng Tuyệt Tình
Chương 22: Tôi bồng cô lên giường thì là chuyện khác!
An Hi
10/08/2023
Vương Diệp và nhóm tiểu thư, công tử lẫn mấy người hầu đồng loạt hướng về phía Vương Đình Mặc đang từ xa tiến lại gần! Cái bóng dáng cao lớn trong bộ áo vest đen tuyền, thêm hàn khí vây quanh, càng khiến hắn trở nên đáng sợ tới kinh tâm!
Vương Đình Mặc đi tới đâu, chẳng cần phải lên tiếng, tự khắc đám người kia chủ động dàn qua hai bên, cứ như thể không dám chắn đường vị tổng tài cao lãnh ấy!
Chị Húy nhanh nhẹn đi vào hàng giúp việc sau khi vừa gọi điện báo cho Vương tổng.
“Anh Mặc, anh về...” Vương Diệp tái mặt khi ánh mắt lạnh lẽo của anh trai hướng vào mình đầy phật ý, liền ngưng bặt.
Vương Đình Mặc bước đến chỗ Triệu Tỏa Tâm đang ngồi dưới đất thở mệt nhọc, tay chân lấm bẩn, bộ váy trên người loang lổ màu rượu vang. Cơn sốt làm đầu óc mụ mị, tới nỗi cô chẳng còn nhận ra sự hiện diện của hắn!
Đình Mặc nhanh chóng đỡ lấy người Tỏa Tâm, phát hiện thân thể mảnh mai đó nóng ran, liền biết ra cô bị bệnh nặng! Dầm mưa, thức cả đêm, còn phải chuẩn bị tiệc sinh nhật, cả vụ bị ức hiếp hội đồng nữa, hắn thấy cô kiệt sức tới nơi rồi!
Trước bao nhiêu ánh mắt ganh ghét tại đây, Vương tổng nhẹ nhàng bế lấy Triệu Tỏa Tâm, ôm gọn cô vào lòng. Trong cơn mơ màng, Tỏa Tâm cảm nhận một hơi ấm đang bao bọc mình, theo bản năng tìm lấy sự chở che liền vòng tay lên ôm cổ hắn, vùi mặt vào lòng hắn hơn.
Đình Mặc nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đó chốc lát, cứ thế cất bước.
Hình ảnh Vương tổng quan tâm săn sóc vợ, không khỏi làm người ta bất ngờ!
Và chính cả Vương Diệp càng chẳng tin nổi khi mà Vương Đình Mặc trước đó còn hành hạ Triệu Tỏa Tâm, ghét cay ghét đắng tới mức đem ra sỉ nhục không hết! Vậy từ bao giờ, anh ấy lại coi trọng chị ta đến thế, thậm chí còn bồng bế như một món đồ trân quý?
“Anh, khoan đã! Anh thế này là ý gì?” Vương Diệp ngăn đối phương dừng lại.
“Cô ấy bị sốt cao, còn cố gắng làm xong việc, và đây là cái cách em đối xử với chị dâu mình sao?” Vương Đình Mặc nghiêm túc hỏi em gái.
“Chị dâu? Từ lúc nào mà anh nâng chị ta lên vị trí cao tới vậy?”
Vương Diệp tỏ ra ấm ức, cả tên công tử đứng bên cạnh cũng can đảm hỏi: “Không phải Vương gia chỉ xem cô ta là con hầu à, nên chúng tôi mới thế.”
“Triệu Tỏa Tâm dù có bị coi thường thì trên vai vế vẫn là chị dâu em!”
Đình Mặc rời mắt khỏi Vương Diệp, giơ chân đạp mạnh tên công tử nọ té xuống đất, đồng thời nhìn hết đám rich kid tại đây, đanh giọng:
“Tỏa Tâm được Vương gia cưới hỏi đàng hoàng, đối với người ngoài sẽ luôn mang danh phận Vương phu nhân. Đừng có đi quá giới hạn thêm lần nữa, nếu không thì đừng trách Vương tổng này!”
Vương Đình Mặc bảo giúp việc gọi bác sĩ đến, vừa hay thấy bà Đào xuất hiện.
“Đình Mặc, con về từ lúc nào? Đã xảy ra chuyện gì? Mẹ nãy giờ ở trong nhà mãi nói điện thoại.”
“Tàn tiệc rồi, mẹ đuổi hết đám người đó về đi và mẹ cũng nên coi lại Diệp Diệp!”
Trong khi bà Đào còn ngơ ngác thì Vương Diệp mím môi bực tức khi nghe Đình Mặc yêu cầu mẹ chỉnh đốn lại cô!
Vương Đình Mặc bế Tỏa Tâm vào phòng, lát sau bác sĩ đến. Khám xong, ông nói do cô bị sốt cao mà còn làm việc quá độ, dẫn tới kiệt sức nên mới ngất. Chưa kể, cô làm việc nhiều, chịu áp lực đả kích, khiến tinh thần lẫn cơ thể mệt mỏi kéo dài, cần phải nghỉ ngơi, chăm sóc nhiều thì mới hồi phục được.
Đình Mặc nghe vậy, liền trầm ngâm suy nghĩ, đâu chỉ Vương Diệp mà chính hắn cũng khiến cô ra nông nỗi này!
Bác sĩ rời đi, Đình Mặc đóng cửa phòng, nhìn lên giường nơi Tỏa Tâm ngủ say. Hơi thở cô đều đều, nghe rất nhẹ ấy thế lồng ngực hắn trở nên nặng nề. Hắn bước ra ngoài ban công, hút một điếu thuốc, cứ đứng vậy suốt đến tận nửa đêm.
*****
Trời hửng sáng, Triệu Tỏa Tâm mở mắt ra, trải qua một giấc ngủ sâu và cơn sốt cũng bị đẩy lùi, cảm giác khỏe hơn rất nhiều. Tiếp theo, cô chớp mắt nhìn quanh, bất ngờ phát hiện ra đây không phải căn phòng cũ kỹ của mình mà là phòng của Vương Đình Mặc! Chẳng những thế, cô còn nằm trên giường hắn nữa, liền lập tức bật dậy.
Đầu óc còn choáng, Tỏa Tâm cố nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Bữa tiệc sinh nhật, bị đám rich kid bắt nạt, sau đó cô đã ngất đi. Cô nhớ mang máng đã nghe giọng nói mạnh mẽ của ai đó, và còn được bế lên...
Lý nào là Vương Đình Mặc? Hắn cứu cô ư, cớ gì còn đem cô về phòng hắn chứ?
“Cô dậy rồi à?”
Tiếng Vương Đình Mặc cất lên đột ngột, Tỏa Tâm bừng tỉnh quay qua. Hắn ở trần, quấn khăn bông bên dưới, thân thể tỏa ra mùi sữa tắm do vừa mới tắm xong. Cô nhìn xuống mình phát hiện quần áo đã thay, liền kinh ngạc nhìn hắn lần nữa.
“Đêm qua cô sốt, quần áo dơ lại ướt mồ hôi, tôi bảo chị Húy thay đồ cho cô rồi.”
Thở phào, dù gì Tỏa Tâm cũng không muốn bị Đình Mặc thấy hết cơ thể khi cô đang mê man. Phát hiện hắn vẫn chưa rời mắt khỏi mình, cô sực nhớ liền nhổm dậy, nhưng do hôm qua quá mệt nên chân bủn rủn mới khụy xuống.
“Cô chưa khỏe hẳn, đừng vội làm gì.”
“Chẳng phải anh nói, không cho phép tôi leo lên giường của anh sao?”
“Cô không có quyền leo lên nhưng nếu tôi bồng cô lên giường thì là chuyện khác.” Đình Mặc đi vào phòng quần áo, thay đồ.
Tỏa Tâm vẫn ngồi yên trên chiếc giường Super King size xa hoa, đúng là giường của Vương tổng có khác, êm ái gấp mấy chục lần cái giường cũ kỹ cứng ngắc của cô. Hắn đi ra, trên người đã mặc áo vest chỉnh tề uy nghiêm, quay qua nói với cô:
“Tôi sai người chuẩn bị bữa sáng cho cô, trước đó cô hãy theo tôi nào.”
Cứ tưởng Vương tổng đưa Tỏa Tâm đi đâu, nào ngờ là bước qua căn phòng đối diện với phòng hắn. Nơi này khang trang, dù chẳng thể so với những phòng sang trọng khác của biệt thự, có giường và tủ quần áo. Cô còn chưa hiểu lý do Đình Mặc đưa mình tới đây là gì, liền rất nhanh nghe hắn nói rằng:
“Người làm vừa dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị những vật dụng cần thiết, từ giờ đây sẽ là phòng cô, tốt hơn phòng cũ rất nhiều đấy.”
“Tại sao anh đổi phòng mới cho tôi?” Tỏa Tâm bất ngờ.
“Bác sĩ nói cô lao lực trong thời gian qua, ăn ít, ngủ chỗ chật chội, tôi không muốn cô ngã bệnh lần nữa nên quyết định đổi phòng cho cô.” Đình Mặc nhếch mép: “Cô còn phải hầu hạ săn sóc cho tôi mà, vì vậy cần phải khỏe mạnh chứ.”
Vương tổng thủng thẳng quay đi, Tỏa Tâm bước ra tới cửa, kín đáo nhìn theo. Tuy lời nói lẫn ánh mắt vẫn lạnh lùng vô tình nhưng hành động của hắn lại chứng minh hắn dường như bắt đầu quan tâm cô một chút!
Tỏa Tâm cũng không hiểu vì sao hắn đối xử với mình có đôi phần nhẹ nhàng hơn trước, có thể vì đêm trước cô chăm hắn bị sốt ư? Dù là gì đi nữa, cô bất giác mỉm cười.
Xuống dưới phòng khách, Tỏa Tâm đến chào mẹ chồng, rồi nghe bà thở mạnh:
“Cô đấy, hôm qua bị bệnh nặng sao không chịu nói, để tôi bị con trai phàn nàn.”
Vương Đình Mặc đi tới đâu, chẳng cần phải lên tiếng, tự khắc đám người kia chủ động dàn qua hai bên, cứ như thể không dám chắn đường vị tổng tài cao lãnh ấy!
Chị Húy nhanh nhẹn đi vào hàng giúp việc sau khi vừa gọi điện báo cho Vương tổng.
“Anh Mặc, anh về...” Vương Diệp tái mặt khi ánh mắt lạnh lẽo của anh trai hướng vào mình đầy phật ý, liền ngưng bặt.
Vương Đình Mặc bước đến chỗ Triệu Tỏa Tâm đang ngồi dưới đất thở mệt nhọc, tay chân lấm bẩn, bộ váy trên người loang lổ màu rượu vang. Cơn sốt làm đầu óc mụ mị, tới nỗi cô chẳng còn nhận ra sự hiện diện của hắn!
Đình Mặc nhanh chóng đỡ lấy người Tỏa Tâm, phát hiện thân thể mảnh mai đó nóng ran, liền biết ra cô bị bệnh nặng! Dầm mưa, thức cả đêm, còn phải chuẩn bị tiệc sinh nhật, cả vụ bị ức hiếp hội đồng nữa, hắn thấy cô kiệt sức tới nơi rồi!
Trước bao nhiêu ánh mắt ganh ghét tại đây, Vương tổng nhẹ nhàng bế lấy Triệu Tỏa Tâm, ôm gọn cô vào lòng. Trong cơn mơ màng, Tỏa Tâm cảm nhận một hơi ấm đang bao bọc mình, theo bản năng tìm lấy sự chở che liền vòng tay lên ôm cổ hắn, vùi mặt vào lòng hắn hơn.
Đình Mặc nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đó chốc lát, cứ thế cất bước.
Hình ảnh Vương tổng quan tâm săn sóc vợ, không khỏi làm người ta bất ngờ!
Và chính cả Vương Diệp càng chẳng tin nổi khi mà Vương Đình Mặc trước đó còn hành hạ Triệu Tỏa Tâm, ghét cay ghét đắng tới mức đem ra sỉ nhục không hết! Vậy từ bao giờ, anh ấy lại coi trọng chị ta đến thế, thậm chí còn bồng bế như một món đồ trân quý?
“Anh, khoan đã! Anh thế này là ý gì?” Vương Diệp ngăn đối phương dừng lại.
“Cô ấy bị sốt cao, còn cố gắng làm xong việc, và đây là cái cách em đối xử với chị dâu mình sao?” Vương Đình Mặc nghiêm túc hỏi em gái.
“Chị dâu? Từ lúc nào mà anh nâng chị ta lên vị trí cao tới vậy?”
Vương Diệp tỏ ra ấm ức, cả tên công tử đứng bên cạnh cũng can đảm hỏi: “Không phải Vương gia chỉ xem cô ta là con hầu à, nên chúng tôi mới thế.”
“Triệu Tỏa Tâm dù có bị coi thường thì trên vai vế vẫn là chị dâu em!”
Đình Mặc rời mắt khỏi Vương Diệp, giơ chân đạp mạnh tên công tử nọ té xuống đất, đồng thời nhìn hết đám rich kid tại đây, đanh giọng:
“Tỏa Tâm được Vương gia cưới hỏi đàng hoàng, đối với người ngoài sẽ luôn mang danh phận Vương phu nhân. Đừng có đi quá giới hạn thêm lần nữa, nếu không thì đừng trách Vương tổng này!”
Vương Đình Mặc bảo giúp việc gọi bác sĩ đến, vừa hay thấy bà Đào xuất hiện.
“Đình Mặc, con về từ lúc nào? Đã xảy ra chuyện gì? Mẹ nãy giờ ở trong nhà mãi nói điện thoại.”
“Tàn tiệc rồi, mẹ đuổi hết đám người đó về đi và mẹ cũng nên coi lại Diệp Diệp!”
Trong khi bà Đào còn ngơ ngác thì Vương Diệp mím môi bực tức khi nghe Đình Mặc yêu cầu mẹ chỉnh đốn lại cô!
Vương Đình Mặc bế Tỏa Tâm vào phòng, lát sau bác sĩ đến. Khám xong, ông nói do cô bị sốt cao mà còn làm việc quá độ, dẫn tới kiệt sức nên mới ngất. Chưa kể, cô làm việc nhiều, chịu áp lực đả kích, khiến tinh thần lẫn cơ thể mệt mỏi kéo dài, cần phải nghỉ ngơi, chăm sóc nhiều thì mới hồi phục được.
Đình Mặc nghe vậy, liền trầm ngâm suy nghĩ, đâu chỉ Vương Diệp mà chính hắn cũng khiến cô ra nông nỗi này!
Bác sĩ rời đi, Đình Mặc đóng cửa phòng, nhìn lên giường nơi Tỏa Tâm ngủ say. Hơi thở cô đều đều, nghe rất nhẹ ấy thế lồng ngực hắn trở nên nặng nề. Hắn bước ra ngoài ban công, hút một điếu thuốc, cứ đứng vậy suốt đến tận nửa đêm.
*****
Trời hửng sáng, Triệu Tỏa Tâm mở mắt ra, trải qua một giấc ngủ sâu và cơn sốt cũng bị đẩy lùi, cảm giác khỏe hơn rất nhiều. Tiếp theo, cô chớp mắt nhìn quanh, bất ngờ phát hiện ra đây không phải căn phòng cũ kỹ của mình mà là phòng của Vương Đình Mặc! Chẳng những thế, cô còn nằm trên giường hắn nữa, liền lập tức bật dậy.
Đầu óc còn choáng, Tỏa Tâm cố nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Bữa tiệc sinh nhật, bị đám rich kid bắt nạt, sau đó cô đã ngất đi. Cô nhớ mang máng đã nghe giọng nói mạnh mẽ của ai đó, và còn được bế lên...
Lý nào là Vương Đình Mặc? Hắn cứu cô ư, cớ gì còn đem cô về phòng hắn chứ?
“Cô dậy rồi à?”
Tiếng Vương Đình Mặc cất lên đột ngột, Tỏa Tâm bừng tỉnh quay qua. Hắn ở trần, quấn khăn bông bên dưới, thân thể tỏa ra mùi sữa tắm do vừa mới tắm xong. Cô nhìn xuống mình phát hiện quần áo đã thay, liền kinh ngạc nhìn hắn lần nữa.
“Đêm qua cô sốt, quần áo dơ lại ướt mồ hôi, tôi bảo chị Húy thay đồ cho cô rồi.”
Thở phào, dù gì Tỏa Tâm cũng không muốn bị Đình Mặc thấy hết cơ thể khi cô đang mê man. Phát hiện hắn vẫn chưa rời mắt khỏi mình, cô sực nhớ liền nhổm dậy, nhưng do hôm qua quá mệt nên chân bủn rủn mới khụy xuống.
“Cô chưa khỏe hẳn, đừng vội làm gì.”
“Chẳng phải anh nói, không cho phép tôi leo lên giường của anh sao?”
“Cô không có quyền leo lên nhưng nếu tôi bồng cô lên giường thì là chuyện khác.” Đình Mặc đi vào phòng quần áo, thay đồ.
Tỏa Tâm vẫn ngồi yên trên chiếc giường Super King size xa hoa, đúng là giường của Vương tổng có khác, êm ái gấp mấy chục lần cái giường cũ kỹ cứng ngắc của cô. Hắn đi ra, trên người đã mặc áo vest chỉnh tề uy nghiêm, quay qua nói với cô:
“Tôi sai người chuẩn bị bữa sáng cho cô, trước đó cô hãy theo tôi nào.”
Cứ tưởng Vương tổng đưa Tỏa Tâm đi đâu, nào ngờ là bước qua căn phòng đối diện với phòng hắn. Nơi này khang trang, dù chẳng thể so với những phòng sang trọng khác của biệt thự, có giường và tủ quần áo. Cô còn chưa hiểu lý do Đình Mặc đưa mình tới đây là gì, liền rất nhanh nghe hắn nói rằng:
“Người làm vừa dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị những vật dụng cần thiết, từ giờ đây sẽ là phòng cô, tốt hơn phòng cũ rất nhiều đấy.”
“Tại sao anh đổi phòng mới cho tôi?” Tỏa Tâm bất ngờ.
“Bác sĩ nói cô lao lực trong thời gian qua, ăn ít, ngủ chỗ chật chội, tôi không muốn cô ngã bệnh lần nữa nên quyết định đổi phòng cho cô.” Đình Mặc nhếch mép: “Cô còn phải hầu hạ săn sóc cho tôi mà, vì vậy cần phải khỏe mạnh chứ.”
Vương tổng thủng thẳng quay đi, Tỏa Tâm bước ra tới cửa, kín đáo nhìn theo. Tuy lời nói lẫn ánh mắt vẫn lạnh lùng vô tình nhưng hành động của hắn lại chứng minh hắn dường như bắt đầu quan tâm cô một chút!
Tỏa Tâm cũng không hiểu vì sao hắn đối xử với mình có đôi phần nhẹ nhàng hơn trước, có thể vì đêm trước cô chăm hắn bị sốt ư? Dù là gì đi nữa, cô bất giác mỉm cười.
Xuống dưới phòng khách, Tỏa Tâm đến chào mẹ chồng, rồi nghe bà thở mạnh:
“Cô đấy, hôm qua bị bệnh nặng sao không chịu nói, để tôi bị con trai phàn nàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.